Tag: Phác Chí Thành - 懐かしい

해시태그다틀림

Author: Trịnh Ánh

Requested by: D

Pairing: JohnDo (NCT Johnny x Doyoung)

Character(s): Từ Anh Hạo (NCT Johnny), Kim Đông Anh / ODD / Open Digital Device (NCT Doyoung), Chung Thần Lạc / Rare (NCT Chenle), Phác Chí Thành / Edge (NCT Jisung)

Categories: space opera, soft, fluff

Rating: G

Summary: 

“Good morning, handsome…”

(Chào buổi sáng, anh chàng đẹp trai của em.)

“Morning, sunshine.”

(Buổi sáng tốt lành, nắng ấm của anh.)

2127: back to 2019 – (edge)

for you, my D.

(edge): nếu là danh từ, là biên, ven bờ, ranh giới, lúc, dịp, trong khoảng (hai mốc thời gian trước sau kế tiếp nhau), giữa, bên trong, cơ hội; nếu là động từ, là giao tiếp, hội họp, gặp gỡ.

受任於敗軍之際,

奉命於危難之間.

Thụ nhậm ư quân bại chi tế,

Phụng mệnh ư nguy nan chi gian.

Nhận lấy trách nhiệm lúc quân bại trận,

Vâng mệnh trong khi nguy khó.

.

Năm 2127.

Sau một trận chiến, những gì còn sót lại không chỉ là tàn tích của một thời đã chỉ còn là dĩ vãng, mà còn là rất nhiều ngổn ngang, tréo ngoe cùng bi phẫn của trăm ngàn kẻ sục sôi lòng căm thù muốn được rửa nợ. Các hàng rào chiến thuật đều sớm bị hất văng khỏi trận chiến với phần thua ê chề và nặng nề của con người. Một cuộc đụng độ kinh hoàng, một cuộc thảm sát đẫm máu, một cuộc đuổi cùng giết tận đi vào lịch sử như một nốt trầm trong tiến trình phát triển có phần huy hoàng của loài người, nhưng lại là cột mốc chói lọi mà các nhà hoạch định chiến lược ngoài không gian đã sớm chỉ ra. Đã đến lúc, con người buộc phải thừa nhận một điều rằng dù mình có những thiết bị, những vũ khí tối tân tới đâu, thì không một nhân loại nào cả khả năng bay lượn trong không trung, thay đổi ngoại hình của mình để trà trộn lên một hành tinh khác và thay máu dần dần các vị trí quan trọng, đầu não của kẻ thù, hay sở hữu sức mạnh đủ để quét sạch một hạm đội với trang bị khủng bố. Chúng ta quá bé nhỏ.

Chúng ta không phải là một đối thủ xứng tầm trong cuộc chiến.

Một cuộc chiến kinh hoàng đã diễn ra giữa các hành tinh, và Trái Đất là hành tinh đầu tiên ngả mũ xin hàng. Trước khi có một ai đó nghĩ tới việc tiến hành thương lượng với những kẻ đứng đầu quyền năng tới từ các hành tinh khác, phải nói thực rằng con người đã chiến đấu một cách hết sức ngoan cường. Không một nhân loại nào bỏ cuộc. Chúng ta đã huy động các tàu không gian, các tên lửa đạn đạo, súng máy, bom, mìn, tiến hành giao chiến với kẻ thù ngay trên sân nhà chúng – một hành động không được khuyến khích cho lắm, nhưng chúng ta thực sự đã không bỏ qua bất cứ phương thức chiến đấu nào, và chỉ cần một tia hi vọng nhỏ nhoi, con người vẫn muốn thử sức. Chúng ta đã thua, nhưng trước khi thua, các chiến binh xuất sắc nhất của loài người đều đã lao vào trận địa và giành giật từng tấc đất địa cầu. Ngay khi quân đội ngoài hành tinh đổ bộ xuống Trái Đất và phi thuyền của chúng neo đậu trên nóc toà nhà chính phủ, quân đội đấu với quân đội, nắm đấm của nhân loại thụi một cú móc trời giáng vào đầu kẻ trông có vẻ là mạnh nhất đến từ hành tinh khác, xạ thủ của loài người ngắm bắn những tay khôn lỏi, ranh ma đang ẩn nấp sau những tán cây đến từ chiều không gian thứ ba, và dân thường thì không những không chạy trốn, ngược lại, họ dùng mọi loại vũ khí có thể tận dụng, hoặc nếu không thì sẵn sàng đấu tay đôi với quân tình nguyện thuộc về hành tinh đang có ý định tới xâm lăng.

Bên ngoài Trái Đất, cuộc so găng trên các phi thuyền không gian giữa một bên là những nhân loại bé nhỏ phải dựa hoàn toàn vào phát minh, sáng chế đi sau thiên hà tới hàng thế kỉ với một bên những hiện thân của sức khoẻ siêu phàm, cực kì nhanh, cực kì khoẻ và cực kì mưu mô cũng diễn ra hết sức quyết liệt. Đối thủ lớn nhất của người Trái Đất lúc này là loài Skott.

Đối phương có khả năng cải trang, biến đổi cơ thể, chỉnh sửa giọng nói, đóng giả con người và qua mắt đối thủ đủ lâu để thực hiện mục đích phá hoại từ bên trong, nhiều tên còn có làn da không bắt lửa, có một lớp chất keo dính hỗ trợ việc bám chặt vào bỏ các tàu không gian và khiến chúng sở hữu khả năng leo lên các vị trí cao ngang với một toà nhà chọc trời bằng tay không, đôi mắt hồng ngoại cảm biến sự thay đổi của nhiệt độ để săn người – những kẻ đang ẩn náu bên trong các hầm trú ẩn trên tàu không gian. Đối phương có tất cả mọi thứ. Chúng có quân đội bất khả chiến bại, có một động cơ để đi tới tận cùng vũ trụ đang giãn nở để tìm cho ra những chủ nhân của một hành tinh dám mon men xâm chiếm các tinh cầu khác. Con người đã khiến các hành tinh khác buộc phải đánh một đòn phủ đầu trước khi phải giương mắt chứng kiến “lũ người thượng đẳng” biến quê nhà mình thành thuộc địa của chúng.

Việc chúng ta cải tạo sao Hoả, đưa người lên mặt trăng, đưa mỗi lúc một nhiều các người máy do thám tới các hành tinh khác nhau và neo đậu hàng loạt tàu vũ trụ bên ngoài Trái Đất đã khiến cho người đứng đầu các hành tinh khác và thậm chí là cả các vũ trụ khác không thể không có động thái để chứng tỏ cho con người biết đâu mới là giống loài cao cấp. Đó là lí do mà chúng đưa ra. Nhưng con người, với sự hiểu biết của mình sau hàng mấy mươi thế kỉ nghiên cứu và đi tìm câu trả lời cho câu hỏi “mình là ai”, đã đưa ra những lí do khác và thật lạ kì, chúng lại nghe thuyết phục hơn rất nhiều so với những gì mà bầy lũ người ngoài hành tinh đang bấu víu vào như một triết lý xâm lược.

Có một vài lí do để cuộc chiến nổ ra. Thứ nhất, chúng ta đã quá phận khi muốn các hành tinh khác trở thành thuộc địa của mình, mở rộng địa bàn sinh sống ra bên ngoài Trái Đất. Thứ hai, các hành tinh khác cảm thấy mình có nghĩa vụ phải dập tắt mầm mống hiểm hoạ là con người trước khi hành tinh của mình lọt vào tầm ngắm của người Trái Đất. Thứ ba, cũng là lí do chính yếu nhất mà không thủ lĩnh ngoài hành tinh nào dám nói ra, nhưng lại là sự thực, đó là con người yếu ớt hơn các giống loài khác rất nhiều, trình độ phát triển trên Trái Đất đem so với trên các hành tinh khác thì không là gì cả, cho nên dòng máu thượng đẳng không có phép chúng bỏ qua một thuộc địa giàu có tài nguyên như vậy.

Chúng muốn xâm chiếm Trái Đất. Không mất nhiều thời gian để con người hiểu điều này. Dĩ nhiên, con người có tâm lý đó là không bao giờ kết án mình trước tiên mà luôn tìm cách để lỗi cho tất cả mọi thứ ngoại trừ bản thân mình, nhưng điều đó không phải là vấn đề ưu tiên hàng đầu trong thời điểm hiện tại để đưa ra bình luận. Trong một cuộc chiến, người lính không cho phép mình được xao nhãng dù chỉ là một giây. Trong một giây, một tên ngoài ngoài hành tinh có thể thực hiện một cú nhảy từ phi thuyền này sang phi thuyền khác. Tương tự, trong một giây, một viên đạn lạc có thể bay tới xuyên thủng sọ một người trưởng thành, một cơn bão thiên thạch có thể ập tới, một tín hiệu báo động có kẻ xâm nhập trái phép có thể vang lên, và một kì tích có thể sẽ xảy ra. Không một ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây đồng hồ, và càng không thể đoán định trong một tích tắc bên ngoài Trái Đất, đội quân nhân loại sẽ giành được thế thượng phong hay lại phải lùi bước trước những kẻ rõ ràng là mạnh hơn mình tới hàng thế kỉ tiến hoá. Người ta không có thời gian để mà do dự. Nghĩ là làm, và làm, thì phải làm thật nhanh. Mọi kế hoạch đều được tiến hành với tốc độ như vũ bão, bởi vì chỉ cần chậm một giây thôi, cả thế giới mà họ từng biết có thể sẽ sụp đổ.

Trước khi bỏ cuộc, con người muốn biết chắc chắn một điều rằng mình đã làm tất cả những có thể, để ngay khi có bị giết, hay phải sống trong cảnh nô lệ, tù ngục, họ vẫn có quyền ngẩng cao đầu vì mình đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Họ đã không quy hàng, không thần phục, cũng không bị thuần hoá. Họ không lựa chọn quỳ xuống dưới chân những kẻ xâm lăng một cách nhục nhã, và đã đứng lên để kiên cường chống trả như muốn thách thức cả sự huỷ diệt. Con người đã từng phạm rất nhiều sai lầm. Con người đã từng gây ra những thảm hoạ đẩy cả hành tinh vào tình thế ngấp nghé bờ vực diệt vong. Con người ích kỉ, con người tham lam, con người lươn lẹo, con người xảo quyệt. Con người từng cho rằng mình là trung tâm của thế giới, còn thế giới mà mình đang sống lại là cái rốn của vũ trụ. Nhưng con người không sinh ra với trí tuệ siêu phàm do di truyền, không phải vừa mới lọt lòng đã biết đi, biết chạy, biết nói. Họ không chạy với vận tốc ánh sáng, bàn tay họ cũng không có đủ khả năng để nghiền nát tẩt cả mọi thứ, đôi mắt họ không phóng ra tia lazer, đầu họ không phát ra sóng siêu âm. Những gì mà con người có được đều là nhờ khổ luyện mà thành, và đó là cách mà con người đã làm chủ một hành tinh cả triệu năm. Con người có thể hứng chịu thất bại, có thể đặt mình trước hàng loạt các quyết định đầy rủi ro, có thể gục ngã, có thể sống không bằng chết, nhưng con người tuyệt nhiên không thể bị đánh bại.

Điều kì diệu nhất mà con người kiến tạo luôn là sản phẩm của khối óc, trái tim và đôi bàn tay. Một trí tuệ được bồi dưỡng nhờ học tập và nghiên cứu không ngừng, một bầu nhiệt huyết giải phóng ra thứ năng lượng có thể bẩy được cả Trái Đất, sự khéo léo, tinh tế, cẩn thận, tỉ mỉ trong từng thao tác, từng quá trình lao động. Con người không thể làm chủ được các hành tinh và những vì sao, không thể chiến thắng tất cả các cuộc chiến, nhưng họ làm chủ các phát minh của mình. Có một phát minh của con người từ hàng trăm năm trước đã đặt nền móng cho sự thịnh trị của xã hội ứng dụng công nghệ cao mà họ đang có ngày hôm nay, và qua rất nhiều lần cải tiến, nâng cấp, phát minh ấy đã chứng tỏ được sự ưu việt của mình.

ODD.

Con người cần ODD cho cuộc chiến của mình. Nói cho chính xác hơn, con người cần tới nhân vật đã tạo ra ODD và mẫu thiết kế của ông cho dự án Chrysalis.

Ở thời điểm mà ODD được hoàn thành, vì lo ngại trước tiềm năng phát triển quá lớn của chiếc máy tính hình dạng con người này có thể vượt qua cả bài kiểm tra Turing, chính phủ đã thực hiện một chiến dịch mang tên Singularity để phá huỷ sản phẩm nằm trong dự án Chrysalis của một nhà khoa học thiên tài, ngăn chặn mối nguy con người bị áp đảo trong cuộc chiến vốn không hề cân sức giữa người và máy. Thật vậy, nếu như cuộc chiến thực sự xảy ra, tỉ lệ phần trăm con người giành chiến thắng gần như là bằng không. Thế hệ máy tính mới đã có thể tự nâng cấp, tự lập trình chính mình, thậm chí là sáng tạo ra một ngôn ngữ riêng biệt để giao tiếp với nhau. Chúng không còn chỉ là một cỗ máy mà người ta muốn bật là bật, muốn tắt là tắt nữa, lại càng khác xa so với một thiết bị chỉ biết làm theo đúng những gì người lập trình thiết kế. Khả năng học hỏi của ODD là không giới hạn.

Ban đầu, mọi người cho rằng bản thân ODD có thể cũng không hoàn toàn nhận thức được mình vốn là người máy chứ không phải con người do cơ chế câu lệnh lặp, nhưng thực chất mọi việc lại không diễn ra như những gì mà người ta vẫn nghĩ. ODD là một người máy, và từng bộ phận trong cơ thể nó ý thức được điều này. Nếu như người máy này âm thầm thực hiện âm mưu nghiên cứu ra các người máy khác để tạo thành một đôi quân, sẽ không ai cản chúng làm chủ mặt đất, đại dương và bầu trời được nữa. Chính vì lẽ đó, việc phá huỷ ODD đã nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ cơ quan chính phủ của gần như tất cả các nước tham gia vào khối Liên minh, và ODD bị khai tử.

Nếu như ODD không bị loại bỏ sớm như vậy, con người có thể tránh được ba điều. Thứ nhất, chúng ta sẽ không bị những người cầm quyền dắt mũi rằng Trái Đất vẫn là một nơi an toàn để sinh sống và không một ai cần phải lo ngại về một cuộc đổ bộ – mà sau đó đã được biết tới là cuộc tấn công có sức càn quét lớn nhất trong lịch sử – và có biện pháp phòng bị kịp thời. Thứ hai, chúng ta sẽ loại bỏ được nội gián của người ngoài hành tinh trong chính bộ máy của mình, ngăn chặn nguồn tin tình báo của chúng, từ đó không để cho một cuộc đánh úp bất ngờ xảy ra. Thứ ba, một khi chúng đã có ý muốn xâm lược thì không thể chờ chúng đến tận cửa nhà mới bắt đầu nghĩ kế. Cũng giống như lí do mà chúng đã dùng để biện hộ cho hành động của mình, đó là tiến công trước, phía con người cũng cần một chiếc máy tính đủ thông minh để hất đổ hàng rào bảo mật thông tin của chúng, nắm rõ đường đi nước bước để không trở nên bị động trước tình huống hiểm nghèo.

Ba lí do là quá đủ để bắt đầu một chiến dịch mới. Chiến dịch đưa ODD tới tương lai trước khi kế hoạch Singularity được chính phủ phê duyệt.

Bại binh phục hận. Bốn chữ ấy chưa bao giờ đanh thép đến như thế. Con người vẫn luôn coi thường sức mạnh của một đạo quân không còn gì để mất mình thậm chí còn chưa từng tìm hiểu một lần cho kĩ càng, toàn diện. Chúng ta luôn xem nhẹ kẻ khác, ngay cả khi đó là đồng loại mình, đó chính là lí do mà không một sự phòng bị nào là đủ để giúp chúng ta cản bước những kẻ sẵn sàng hi sinh mạng sống để bắt chúng ta phải đền mạng. Nhưng ngày hôm nay, chúng ta không được phép để thua. Nhất là khi, bại binh ngày hôm nay không phải là một quân đội nào đó trên Trái Đất, mà là tất cả chúng ta. Chúng ta ở đây, xa gia đình, xa những người thân yêu, đặt tính mạng của mình ngay trước chiếc mõm đang há ngoác ra của loài quái vật vũ trụ với kích thước khổng lồ, chúng ta đã thách thức mọi giới hạn của sức chịu đựng con người và với niềm tin của cả nhân loại trên vai, chúng ta đến đây để giành phần thắng. Chúng ta đã từng là bại binh, nhưng chúng ta sẽ không thua thêm một lần nào nữa. Mặt trời sẽ soi sáng con đường trước mặt chúng ta không chỉ ngày mai của riêng chúng ta, mà còn là của con cháu chúng ta, của các thế hệ mai sau, của thế giới tươi đẹp mà chúng ta dành cả đời để gây dựng.

Bám chắc vào thành tàu để không bị cơn chấn động dội vào các tấm kim loại bọc tàu rung lên bần bật vì những cú nổ lớn từ mặt trận hất văng mình ra bên ngoài không gian khi chưa kịp mặc đồ bảo hộ, Edge đập đập vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông mình, vừa lắng nghe tiếng lạch cạch của mấy tấm thẻ va chạm vào nhau vừa mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt của một trong những người bám trụ tới giây phút cuối cùng ngày hôm nay dường như còn pha môt tia hi vọng. Dù chỉ le lói thôi, nhưng Edge trong khoảnh khắc ấy đã nhìn thấy biết bao nhiêu điều kì diệu. Người lính đã trông thấy khu vườn mướt một màu xanh, cỏ cây cùng hoa lá căng tràn sức sống, và một ngôi nhà sơn trắng núp mình dưới tán cây. Anh đã nhìn thấy những người bên trong căn nhà ấy. Những người hoàn toàn tự do. Những người đang vô cùng hạnh phúc. Trong túi anh, tấm thẻ căn cước công dân của năm 2019 nằm gọn gàng ngay bên cạnh chiếc thẻ từ để mở cửa căn hộ mà anh sẽ sống với thân phận mới cho đến khi tìm được ODD. Ngay bây giờ, anh cần phải đi tìm Rare, người đang gồng mình chống trả với một con quái thú ngoài hành tinh để bảo vệ chiếc máy dịch chuyển mà họ sẽ sử dụng để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này.

Dồn lực vào hai cánh tay, Edge dùng đôi tay như đòn bẩy, cứ thể đẩy cả cơ thể tiến lên phía trước, đôi chân mỏi nhừ làm đủ cách để không trượt xuống xa hơn khỏi vị trí ban đầu. Liếc nhìn bộ quân phục làm từ nano trên người mình, anh thầm nghĩ mình cần phải mua ngay một bộ đồ khác, từ từ tiến về gần cánh cửa phòng chỉ huy. Chiếc máy được đặt ở đây, với mục đích quá rõ ràng là để đánh lạc hướng đám người ngoài hành tinh. Binh đoàn Skott sẽ khó mà ngờ được chỉ với sức lực của hai tên lính nhân loại, chiếc máy dịch chuyển xuyên thời gian đời đầu – thứ hiện đại nhất mà con người có thể giữ lại được trong tàu không gian sau khi lũ Skott đánh chiếm phi thuyền tập trung phát triển công nghệ cao của Trái Đất – lại được vận chuyển một quãng đường xa đến như vậy.

Edge nghiến răng nén cơn đau mà rướn người nhập mật mã. Cánh cửa vừa mới bật mở, anh đã ngã nhào vào trong phòng, nhưng dù có mệt cách mấy, anh vẫn phải hét lên một tiếng thật to để người đang cầm khẩu súng lazer thủ thế bên trong không chũa thẳng nòng súng về phía mình mà bóp cò.

“Edge! E20020502!”

Anh nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Rare đã rệu rã tới mức không thể đứng dậy nổi, từ đầu đến chân ướt nhèm nhẹp thứ chất sền sệt như dầu nhớt phọt ra từ cơ thể đám quái vật, thế nhưng hai tay vẫn cầm chắc khẩu súng lazer, đầu ngẩng cao để mồ hôi cùng chất nhầy không chảy vào mắt. Nhìn về phía Edge, người lính can trường nhếch mép cười. Ném khẩu súng sang một bên, trước anh mắt ngỡ ngàng của Edge, Rare dùng đầu gối và khuỷu tay mà bò về phía chiếc máy đặt chính giữa phòng, được bảo vệ một cách hoàn hảo. Vừa điều chỉnh toạ độ, Rare vừa đánh mắt về phía người vẫn còn đang ngơ ngác. Nhận ra sự lề mề của mình có thể khiến người kia khó chịu, Edge bò tới bên cạnh chiếc máy, giúp Rare thiết lập vị trí chính xác. Không ai muốn mình rơi thẳng xuống một bờ biển nào đó ở thời kì mà Trái Đất vẫn còn có đại dương cả, và họ cũng không phải ngoại lệ.

“Thử lại một lần nữa nhé. Em là ai?”

Trước khi điều chỉnh thông số cuối cùng, Rare nói bằng giọng nghèn nghẹt. Dường như chính anh cũng đang run sợ trước những gì sắp sửa xảy đến. Nỗi sợ vô hình, nhưng nó luôn đè nặng trong tim. Nó khiến cho một người lính trong giây phút cần kíp nhất đột nhiên thấy mình run tay. Ít khi nào anh cảm thấy nao núng. Rare đã được huấn luyện để nhìn thẳng về phía trước bất chấp mưa bom bão đạn. Anh luôn sống như thế suốt nhiều năm, và có lẽ là suốt cả cuộc chiến đầy cam go này. Nhưng ngay lúc này, anh cảm thấy sợ. Họ không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, làm thế nào để đương đầu với các khó khăn, bất trắc để hoàn thành nhiệm vụ, và liệu họ có toàn mạng để quay trở về hay không. Rare không muốn mình và Edge phải hi sinh một cách vô nghĩa, cho nên kế hoạch này bắt buộc phải thành công. Đến năm 2019, tìm ODD và người sáng tạo ra cỗ máy ấy, rồi đưa về năm 217. Đây là nhiệm vụ cuối cùng dành cho họ, cho nên, họ phải trở về.

Liếc nhìn sang Edge, anh thấy người kia nuốt nước bọt. Cảm giác hoang mang bỗng chốc bao trùm lên cả hai. Biết rằng nếu như để lộ ra mình đang sợ hãi, Edge lại càng thêm bồn chồn, Rare cố tình nói xẵng giọng, nửa như đang quở trách, nửa như đang trêu đùa.

“Em không phải là Edge nữa. Ở đó, em là Phác Chí Thành, nhớ chưa nào?”

Nói rồi, vừa chỉ vào mình, Rare vừa gật đầu một cái chắc nịch.

“Còn anh, anh là Chung Thần Lạc.”

Không hẹn mà gặp, cả hai đưa mắt nhìn nhau. Họ thấy trong đôi mắt nhau một niềm động viên lớn lao, và sức mạnh ấy lớn tới mức khiến cả hai cùng lúc nắm lấy phần tay cầm của chiếc máy. Sau khi xác nhận thông số toạ độ, tất cả những người tiến hành dịch chuyển phải cùng nhau nắm lấy phần tay cầm này. Chỉ mất ba giây, phòng chỉ huy đã không còn một bóng người, chỉ còn lại chiếc máy khổng lồ và ba cái xác của loài Skott nằm trên sàn.

Dịch chuyển thành công.

.

Năm 2019.

Không phải ai cũng thích ngủ. Đối với nhiều người, giấc ngủ dường như là một việc gì đó rất tốn thời gian. Một thứ xa xỉ? Có lẽ thế. Nhưng thay vì ngủ, người ta có thể làm được rất nhiều việc khác nữa. Dành thời gian học một ngôn ngữ mới, dành thời gian làm bánh, dành thời gian để đi đâu đó và tận hưởng quãng thời gian dễ chịu, thoải mái, tâm hồn không một chút vướng bận, đó là những việc mà người ta có thể tranh thủ làm thay vì chợp mắt một lát. Đây không phải là một lời khuyến khích rằng mọi người hãy ngủ ít đi một chút và làm việc cật lực từ ngày này qua ngày khác. Chỉ đơn giản là trong lúc bạn ngủ, có những người khác đang chăm chỉ học tập và làm việc, việc nhà của bạn vẫn đang chờ bạn xử lý, người bạn của bạn vẫn đang đợi bạn nhắn tin trả lời, còn tuổi trẻ và các thú vui thì sẽ chẳng có hứng thú để mà chờ hay đợi bạn đâu. Ngủ đủ giấc trong một ngày để có một cơ thể khoẻ mạnh, sử dụng thời gian trong một ngày thật tốt dành cho việc học tập, cho công việc, cho bạn bè, người thân, người yêu, thú cưng, cho sở thích cá nhân, để có một tinh thần khoẻ mạnh. Không ai lên án việc ngủ, người ta chỉ lên án việc ngủ vùi như thể muốn trốn chạy thực tại mà thôi.

Trở người nằm nghiêng trên giường, Từ Anh Hạo gác đầu lên cánh tay mà ngắm nhìn khuôn mặt người đang say ngủ bên cạnh. Anh vẫn thấy hào hứng khi mình là người duy nhất có cơ hội nhìn thấy khoảnh khắc bình yên đến lạ kì này của người kia, một người mà từ khi ra đời đã được định sẵn phải sống một cuộc đời đầy những biến cố. Nghĩ tới việc sẽ không có ai ngoài mình được chạm vào Đông Anh, lòng anh chợt chộn rộn, khoé miệng cứ tự động nhấc lên vì thoả mãn. Ở bên cạnh Đông Anh, anh ngủ cũng ngon giấc hơn.

Chẳng mấy khi Từ Anh Hạo lại thấy thích thú với việc nằm yên một chỗ tới như vậy. Trước nay, anh luôn là kiểu người ưa dịch chuyển. Một chiếc máy ảnh, một chai nước, một chiếc bánh kẹp, một đôi giày thể thao, một chiếc áo mưa mỏng phòng khi thời tiết thất thường, một chiếc xe đạp địa hình, và đó là cách mà Từ Anh Hạo thưởng thức một ngày nghỉ của mình. Đạp xe tới bờ sông hoặc ra vùng ngoại ô để những cơn gió mát lành cuốn phăng đi mỏi mệt cùng nghĩ suy, anh thu lại vẻ đẹp của cuộc sống trong từng khung hình. Từ Anh Hạo trân trọng khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình như thế. Anh không cần phải bận tâm có ai phán xét việc mình nằm bò dưới đất để chụp ảnh một nhành hoa, hay là vừa chạy trên con đê vừa hét toáng lên vì hạnh phúc mà đuổi theo cầu vồng sau mưa.

Thế nhưng, kể từ khi Đông Anh bước vào cuộc sống của anh, Từ Anh Hạo bắt đầu làm quen với những chiều thứ Bảy nằm dài trên trường kỉ xem chương trình truyền hình cậu yêu thích, trò chuyện với cậu về bộ phim mà họ đang cùng nhau đợi tập cuối khi cả hai đứng trong bếp chuẩn bị đồ ăn tối, cười nói rôm rả bàn về một bữa tiệc nho nhỏ ở sân sau với vị khách là những người hàng xóm dễ thương – bữa tiệc sẽ được tổ chức ngay vào tuần thứ hai của tháng Hai, để mừng sinh nhật họ, và lên giường đi ngủ sau một trận cờ vua cân não. Còn vào Chủ nhật, Đông Anh sẽ ngủ dậy nướng một chút so với lệ thường, cho nên anh sẽ chuẩn bị bữa sáng-trưa (cách mà Đông Anh gọi một bữa ăn sáng muộn nhưng đồng thời cũng là một bữa trưa sớm) cho cả hai người. Nếu như trời nắng đẹp, anh và Đông Anh sẽ cùng nhau đi dạo phố, mua sắm một chút, chụp thật nhiều ảnh, tới nhà hát, đi xem kịch, ghé vào hiệu sách, làm tất cả những việc mà cả anh, cả cậu đều hứng thú, và họ sẽ ăn tối bên ngoài trước khi về nhà với nụ cười trên môi. Vẫn lại là một ván cờ tướng khác trước khi lên giường đi ngủ, nhưng lần này thi thoảng lại xen lẫn một câu nói đùa về những gì đã diễn ra trong cả một ngày.

Anh yêu thích ngày nghỉ được ở bên Đông Anh. Anh yêu thích thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu. Anh yêu thích từng ngày mình được sống để nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình nơi đôi mắt trong veo của cậu. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như nắng mới của người kia, anh lại thấy ngày nào cũng đều là ngày yêu thích của mình.

Nhận ra người kia đã thức giấc, anh nằm dịch sang một bên để cậu có chỗ vươn tay vươn chân. Mỗi buổi sáng, Đông Anh đều phải làm như vậy một lần để giãn gân giãn cốt. Nhìn cậu lúc này giống hệt một chú mèo lớn đang chuẩn bị một tư thế thật thoải mái để nằm sưởi nắng trước hiên nhà, khiến anh không dưng cũng thấy tim mình đập rộn lên. Chỉ một hành động nhỏ nhặt như vậy thôi, cũng cũng thấy cậu dễ thương vô cùng. Tính ra, Đông Anh chẳng phải cố gắng gì nhiều để chiếm trọn trái tim anh. Cậu chỉ cần ở yên trong tầm mắt anh, cả không gian sẽ được bao phủ bởi hạnh phúc và những điều lấp lánh diệu kì.

Dụi dụi mắt, Đông Anh xem chừng vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Nằm ườn trên giường, cậu theo thói quen bắt đầu xoay người để đầu và vai mình ngả về phía anh. Hôn nhẹ lên môi anh một cái, cậu nói bằng giọng mơ màng.

“Good morning, handsome…”

(Chào buổi sáng, anh chàng đẹp trai của em.)

“Morning, sunshine.”

(Buổi sáng tốt lành, nắng ấm của anh.)

Đây lại là một trong những thói quen khác của anh và Đông Anh. Để giúp Đông Anh học ngoại ngữ, cả hai sẽ cùng nhau nói chuyện bằng tiếng Anh khoảng hai giờ đồng hồ mỗi ngày, thời gian sẽ được tính từ lúc thức giấc. Cứ như vậy đều đặn duy trì, không ngày nào phá luật, nếu như anh có lỡ quên thì Đông Anh cũng lập tức dùng tiếng Anh để nhắc nhở, lâu dần thành quen. Tính ra thì cũng nhờ thế mà vốn liếng ngoại ngữ của Đông Anh cũng đã được cải thiện tương đối rồi. Nếu như mọi chuyện ổn thoả, anh muốn cùng Đông Anh ra nước ngoài du lịch. Xin nghỉ phép thì dễ thôi, chuyện tiền nong cũng không thành vấn đề với anh, cái chính là anh lo Đông Anh sẽ thấy tự ti vì mình không lưu loát ngoại ngữ, đâm ra đi chơi cũng thấy không vui vẻ. Anh muốn cậu thật tự tin để ở bên cạnh mình, cho nên thấy Đông Anh quyết tâm học tiếng Anh như vậy, anh không thể không thấy tự hào. Nhiều khi, anh chỉ muốn khoe với cả thế giới rằng, đó, nhìn mà xem, kia là người tôi yêu, em ấy không hoàn hảo, cũng không phải là hình mẫu lí tưởng, nhưng mà một nửa tuyệt vời của tôi, vì tôi đầy khiếm khuyết và cũng chẳng được một ai chọn để theo đuổi cả. (Mặc dù Đông Anh nói rằng ai ai cũng mong muốn được trở thành một người như anh, nhưng anh sẽ chỉ coi đó là một lời khen thôi.)

Kéo cậu vào lòng mình, Từ Anh Hạo hôn nhẹ lên trán Đông Anh. Đúng lúc anh tính nằm trên giường lâu thêm một chút vì lưu luyến hương thơm trên cơ thể cậu thì tiếng chuông cửa réo rắt vang lên. Lúc đầu, anh đã tính bỏ qua, nhưng xem ra người đang đứng ngoài cửa không hề có ý định bỏ cuộc. Nhẹ nhàng đẩy anh ra, Đông Anh vừa cười vừa liếc mắt về phía cửa. Biết ý, anh miễn cưỡng rời khỏi giường. Trong lúc Đông Anh đi tắm, Từ Anh Hạo với lấy chiếc áo khoác mỏng rồi ra khỏi phòng ngủ. Buổi sáng, trời vẫn còn khá lạnh. Không biết ai lại tìm tới giờ này nữa. Lục lọi trí nhớ của mình, anh lắc đầu khi nhận ra hôm nay mình không hẹn ai tới chơi nhà cả. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên liên hồi khiến anh có chút bực, vừa bước về phía cửa, Từ Anh Hạo vừa lớn tiếng.

“Xin đợi cho một chút.”

Cánh cửa bật mở. Người đang đứng trước mặt anh là một thanh niên đeo kính tròn, mày râu nhẵn nhụi. Cách ăn mặc của vị khách khiến anh cảm tưởng như cậu ta đã mua bộ đồ được cửa hàng phối sẵn, tức là mấy món đồ mà mannequin được trưng bày phía bên ngoài thường mặc. Thật may, cậu ta có vẻ rất cao ráo, người ngợm cũng gọn gàng, thành ra mặc đồ kiểu như vậy trông cũng không đến nỗi nào. Nhưng Từ Anh Hạo không có thời gian để ngắm nghía người kia quá lâu. Anh chưa đánh răng rửa mặt, cũng chưa ăn sáng, trên người lại đang mặc đồ ngủ, đứng với người kia quả thực là một trời một vực. Thoáng băn khoăn, anh lên tiếng hỏi người kia.

“Xin hỏi, không biết cậu muốn tìm ai ạ?”

“À vâng, xin phép cho tôi hỏi…” Người kia ngập ngừng rồi mỉm cười, xem ra khá chật vật để xoay sở để nghĩ ra một câu nghe có vẻ lịch sự. Cuối cùng, có vẻ như cậu ta chẳng nhớ ra được một câu xã giao nào, bèn sao chép nguyên xi mẫu câu của Từ Anh Hạo. “Cho tôi hỏi, không biết đây có phải là nhà anh Kim Đông Anh không ạ?”

Từ Anh Hạo nhíu mày. Một suy nghĩ lướt qua trong đầu anh. Xỏ dép, Từ Anh Hạo bước ra phía bên ngoài, Anh đóng cánh cửa lại phía sau lưng, trước khi đóng lại còn không quên nhìn vào phía bên trong một cái. Trước vẻ bất ngờ của người kia, Từ Anh Hạo khoanh tay trước ngực, có vẻ rất nghiêm túc.

“Có chuyện gì cần nói với Đông Anh, cậu có thể nói với tôi.”

“Tôi…”

Nhìn thấy biểu cảm không giống như đang đùa của người đối diện, Phác Chí Thành có chút giật mình. Tuy nhiên, anh không vì thế mà hoảng loạn. Đứng thẳng lưng đối diện với Từ Anh Hạo, Phác Chí Thành mỉm cười khiến vị chủ nhà bất giác đề phòng. Sự thực đã chứng minh, sự cảnh giác của anh không hề thừa, bởi vì ngay câu sau, vị khách không mời mà tới kia đã khiến anh choáng váng.

“Tôi đến từ năm 2127.”

Và đây là cách mà câu chuyện bắt đầu.

Từ khóa » Phác Chí Thành