Tâm Lý Phạm Tội – Trích đoạn - Wild Heart

Tâm lý phạm tội của Trường Nhị là một trong những bộ truyện phá án thiên về tâm lý học hay nhất mà mình từng đọc qua. Mình hiện tại vừa trả tiền để nghe hai mùa kịch truyền thanh, và không tiếc một đồng nào. Mình rất thích, thích từ văn tới kịch. Trong lúc mòn mỏi chờ mùa 3 tới 2021 mới ra (khóc tiếng tró) thì mình đi lội QT của bộ này. Hết kịch mùa 2 là tầm đâu chương 194 hay 196 gì đó.

Một trong những lý do mình thích Phạm Tâm là vì tính cách hai nhân vật chính và quá trình họ tới với nhau. Vậy nên mình đơn giản chỉ muốn lưu lại những đoạn mình thích bằng giọng văn của mình, nên mới có cái post này. Khi dịch mình cũng khá thoát haha nên đọc có khác QT thì mn cũng đừng để ý ha.

Chương 164 :

Lâm Thần mãnh liệt hôn Hình Tung Liên, ngón tay luồn sâu vào trong mái tóc ấn đầu hắn xuống. Thời khắc này chỉ đơn giản là tình cảm bùng nổ. Anh không đề ý tới cảm xúc của Hình Tung Liên, cũng không quan tâm luân lý đạo đức. Anh chỉ muốn ôm hôn người mình thích thật lâu. Ngoại trừ đôi môi cùng hơi thở nóng hổi của Hình Tung Liên, không còn gì có thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này. Dường như anh đã sống ở vùng đất băng giá hàng ngàn năm, đột nhiên ôm lấy một sinh vật có máu thịt ấm nóng, làm anh nhịn không được mà hối hả thu lấy nhiệt độ từ trên người đối phương.

Lâm Thần không dám mở mắt nhìn biểu tình của Hình Tung Liên, nhưng lại không ngần ngại cạy mở đôi môi hắn hôn xuống. Hơi thở nóng rực quẩn quanh nơi hai người tiếp xúc. Nóng tới mức có thể nung chảy hết gông cùm xiềng xích, nóng đến mức có thể kéo anh lên từ biển sâu vạn dặm. 

Tiếng hát càng lúc càng vang, tràn ngập quanh tai anh.

Cái hôn phảng phất vì tiếng hát này mà càng nóng hơn. Đau đớn từ trong xương tủy dần dần bị sự kích thích nóng rực này đánh vỡ. Lâm Thần càng nhấn sâu nụ hôn, muốn từ thân thể của Hình Tung Liên tìm thấy động lực khiến anh tiếp tục sống. Hai người vốn đã môi răng giao hoà, không cách nào tách ra, nhưng Lâm Thần vẫn giơ một tay níu chặt lấy cổ Hình Tung Liên ấn xuống.

Cái hôn ấm áp kéo dài làm băng cứng vỡ nát, làm màu máu nứt rạn, làm ảo giác nát vụn, làm cái đau từ thể xác mãnh liệt trào ra. Độ nóng giữa bọn họ dần dần lan tỏa, dường như có thề đem nước mắt bốc hơi. Anh hận thời gian hiện tại không thể qua chậm hơn chút nữa, lại chậm thêm chút nữa. Tốt nhất là có thể mãi mãi dừng lại tại khoảng khắc này.

Lâm Thần vẫn đang tiếp tục hôn Hình Tung Liên. Dường như anh nhìn thấy ngày anh gặp hắn lần đầu tiên. Từ hình dáng Hình Tung Liên đứng dựa vào khung cửa, tới nét cười không chút ý tốt nào của hắn.

Anh tựa như quay lại khoảnh khắc mình giữ chặt tay đối phương, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên hàng lông mi dài của Hình Tung Liên.

Ngay lúc đó, anh dường như cảm thấy Hình Tung Liên động đậy. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa gương mặt anh. Lâm Thần cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm nóng của hắn. Hình Tung Liên dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt anh.

Động tác ấy quá dịu dàng, nhưng Lâm Thần cũng đồng thời hiểu ra hàm nghĩa đằng sau.

Có nghĩa là đủ rồi, dừng lại đi thôi.

Anh cúi thấp đầu, đem môi mình tách ra, đẩy Hình Tung Liên một cái, bước ra sau nửa bước, nhẹ nhàng thở dốc.

Trong không khí chỉ còn vang vọng tiếng hít thở của hai người họ.

Khoảng khắc hôn lấy Hình Tung Liên, Lâm Thần có thể nhìn rõ sự khiếp sợ lóe qua trong ánh mắt hắn, giống như khi khối phỉ thúy xanh biếc bị đập vỡ. Thế nhưng hiện tại, anh đã không còn cách nào để ý tới ánh mắt lúc đó của hắn nữa.

Lúc này, Hình Tung Liên đang dùng gương mặt bình hòa nhìn anh, ánh mắt thâm trầm mà lãnh đạm, cũng không lên tiếng.

Không gian dưới đất im ắng tối tăm, tiếng ca vang vọng quanh tai đã dần ngừng lại, ảo giác trước mặt cũng từ từ biến mất. Trong lòng Lâm Thần dần dần tỉnh lại. Chính vì rõ ràng, anh đã có thể đoán ra sự tình tiếp theo. Quan hệ giữa anh và Hình Tung Liên sẽ thay đổi. Với tính cách của Hình Tung Liên, hắn sẽ không bao giờ đóng tai bịt mắt giả vờ như không có chuyện gì. Không phải Hình Tung Liên thì là anh, bọn họ sắp đường ai nấy đi, sau này sẽ không gặp lại nữa.

Thế nhưng quả thật rất tốt mà, Hình Tung Liên thật sự rất tốt.

Anh có chút không nỡ.

Lâm Thần ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Thật sự xin lỗi, nhưng vừa rồi là cơ hội hiếm có trong đời tôi. Vậy nên xin cậu hãy suy xét tới tôi. Tôi là một đối tượng không tệ đâu.” 

Nói xong câu này, anh lại lui ra sau nửa bước, thật lòng khom người chào hắn, rồi quay đi. 

Chương 194:

“Lâm Thần.” Hình Tung Liên nghiêm túc gọi anh. Hắn đem toàn bộ sự sợ hãi, khẩn trương, đau lòng suốt mười phút vừa rồi áp xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn không gian nhuốm đầy tro bụi trước mặt, lại cúi đầu nhìn người chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy tới không giống người trên giường. Hắn dùng một bàn tay vuốt từ eo lên xương bả vai, thật cẩn thận đem anh ôm thật chặt vào ngực, nói: “Đó đều là việc nhỏ. Đầu tiên, không cần phải dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với tôi. Tôi vì em làm bất cứ việc gì cũng là chuyện đương nhiên, em quen dần đi. Thứ hai…” Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói “lúc em đem cậu Đoạn Dương kia đuổi đi, sau đó lại khóa cửa đợi chờ cái chết ập tới, em có từng nghĩ qua, tôi thì sao?”

Lâm Thần trong nháy mắt nghẹn ngào, viền mắt dần đỏ lên. Nước mắt đã ngừng lại lần nữa theo khóe mắt chảy vào mép tóc. Anh vừa run rẩy vừa ngơ ngẩn nhìn hắn, cuối cùng nói” “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”

Hình Tung Liên nhìn gương mặt tái nhợt đầy vết trầy xước rỉ máu của Lâm Thần, nhìn vết quẹt nước mắt còn đọng lại trên gò má đầy khói bụi, chỉ cảm thấy xung quanh thật im ắng. Tất cả khói bụi thuốc súng đều theo hai cánh tay Lâm Thần ôm chặt hắn mà yên tĩnh lại.

“Lần sau trước khi quyết định đi chết, tốt xấu gì cũng mong em tự hỏi một việc…” Hình Tung Liên hôn xuống một bên tai nóng bỏng của anh, nhấn từng chữ, “Nếu như em chết rồi, tôi phải làm sao đây?”

Lâm Thần đột nhiên hoảng loạn: “Tôi không biết, xin lỗi, tôi thật không biết…”

Hình Tung Liên chỉ ôm thật chặt anh, để trái tim đang đập loạn trong ngực dần bình tĩnh lại. Sau đó, hai người ai cũng không cần lên tiếng.

“Sao lại gầy thế này?” Hắn thả giọng hỏi.

“Vì nhớ cậu.” 

“Lâm Thần.”

“Ừ?”

“Thật sự quá gầy rồi.”

“Ừ, thật sự rất nhớ cậu.”

Chương 196

Đoan Dương kiểm tra xong thuốc men, rất nhanh đứng dậy, trầm trọng hỏi hắn: “Anh là người nhà bệnh nhân sao?”

Hình Tung Liên lại bị bắt chẹt. Hắn thật sự không có đủ thời gian nghĩ tới vấn đề này. Vì hắn căn bản không hề nghĩ tới bản thân ngay cái ngày tàn khốc nhất lại còn bị hỏi qua cái vấn đề cũng tàn khốc không kém này.

“Phải.” Hắn trả lời

Gương mặt cậu bác sĩ hiện ra vẻ không tin được.

“Nếu cậu nhất định phải tuân thủ mấy cái điều lệ chữa bệnh chết dẫm đó, tôi có thể nói cho cậu biết. Chúng ta hiện tại đang ở Dhana. Nơi này không tồn tại bất cứ luật kết hôn nào. Tôi có thể tự mình tuyên bố tôi và Lâm Thần chứng nhận kết hôn hoàn thành. Còn vấn đề gì nữa không?” Hình Tung Liên hỏi lại. 

Cảm xúc mới bình ổn của Đoạn Dương lại nổi lên. Hình Tung Liên nhìn anh xoa mắt, sau đó cố nhịn nỗi đau đớn nói: “Người nhà, anh có bệnh lý của Lâm cố vấn không?”

“Vương Triều!” Hình Tung Liên hô lớn.

Lời hắn còn chưa dứt, cậu trai có vẻ như đã sớm tìm xong, đem máy tính đẩy lại: “Ở đây.”

Hình Tung Liên nhìn người đang nằm trên giường bệnh mới mấy phút trước còn ôm lấy hắn nói nhớ hắn, lưng cong lại, lại nhìn chiếc nhẫn màu đen đang đeo trên ngón áp út của Lâm Thần. Sau đó quay đầu nói với cậu bác sĩ: ‘Bắt đầu đi.”

“Suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?” Đoan Dương hỏi hắn.

“Có tôi ở đây, anh ấy không nỡ chết.” Hình Tung Liên nhàn nhạt đáp. 

Hình Tung Liên đem người ấn chặt xuống giường, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Lâm Thần, từ trong đó thấy được khuôn mặt u ám của bản thân.

“Yêu tôi sao?” Hắn ghét vào bên tai Lâm Thần, nhả từng câu từng chữ hỏi.

“Tôi yêu cậu.” Lâm Thần khó khăn quay đầu, môi mấp máy, nhưng cực kỳ cố chấp muốn dùng hết sức lực trả lời câu hỏi này. 

“Vậy tiếp tục nhịn.” 

Trong nháy mắt đó, nước mắt chảy ra từ trong đôi mắt đen nhánh nhưng an tĩnh của anh, dường như trách hắn quá tàn nhẫn, càng hơn đó là bao dung vô hạn. Hình Tung Liên tới bây giờ mới biết, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình thật sự có thể như thanh đao sắc bén cứa vào lòng người chảy máu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vì đau đớn và phản ứng thuốc, biên độ run rẩy của cơ thể Lâm Thần càng lúc càng lớn. Dần dần, anh tựa như đã cạn dùng hết tia sức lực cuối cùng, không còn run nữa. Hình Tung Liên trơ mắt nhìn đôi mắt Lâm Thần an tĩnh sắp sửa khép lại, dường như giây tiếp theo chút sinh mệnh còn sót lại sẽ thật sự trôi tuột qua kẽ tay hắn. 

“Muốn nghe tôi nói yêu em không?” Hình Tung Liên kề sát vào tai anh, lại lần nữa gọi người thức dậy. 

Lâm Thần hơi hé mắt, khóe miệng khẽ cong lên, chớp chớp mắt.

Hình Tung Liên cực kỳ xót xa. Lần đầu tiên biết được cái gì gọi là tình yêu sâu sắc không cần báo đáp. Nhưng hiện tại điều duy nhất hắn có thể dùng để đáp lại Lâm Thần chỉ có một ít thủ đoạn vụng về như thế này.

“Chịu đựng. Chết rồi sẽ mãi mãi không nghe được.”

Hắn kề sát chóp mũi anh, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Chương 197

“… không có chất kháng sinh. Trừ khi kỳ tích xảy ra, nếu không anh ấy sẽ không thể chịu đựng tới buổi tối. Tất nhiên nếu người của anh có thể đem thuốc tới….”

“Không có kỳ tích đúng không?” Hình Tung Liên hướng đôi mắt đầy tơ máu nhìn về phía Đoan Dương.

“Anh cảm thấy tôi còn có thể tin vào kỳ tích sao?” Đoan Dương hỏi lại.

Hình Tung Liên không có câu trả lời. Lựa chọn mà hắn cho rằng rất khó vừa rồi thật ra chỉ là bắt đầu. Bây giờ chúng chuyển thành lựa chọn để Lâm Thần lập tức chết, hay trơ mắt nhìn sinh mệnh anh từ từ kết thúc.

Thấy hắn mãi không trả lời, Đoan Dương nói: “Để tôi đi hỏi Lâm cố vấn một chút, cũng nên tôn trọng ý kiến bệnh nhân…”

“Không cần.” Hình Tung Liên đánh gãy lời hắn. “Lần này quyền lựa chọn nằm trong tay tôi, thử lại lần nữa.” 

Đoan Dương khiếp sợ nhìn hắn. Bọn họ hiểu rất rõ. Người nào chọn lựa người đó liền phải gánh vác trách nhiệm trước cái chết, tương lai có thể cũng phải sống trong sự hối hận cùng cực.

“Em chừng nào thì mới bớt thông minh đi một chút đây?” Tiếng Hình Tung Liên trầm thấp khàn khàn vang lên bên trái anh. “Tôi vừa rồi còn muốn lừa em, nói em đã khỏi rồi.”

Lâm Thần liếc Hình Tung Liên một cái. Thế mà hắn vẫn thong thả đĩnh đạc nắm. Anh chỉ có thể dùng tiếng nói bé xíu tới không nghe được thể hiện mình không vừa lòng: “Tôi là bệnh nhân đó…”

“Tôi biết.”

“Cậu ngủ ở đây… tôi ngủ… ở đâu?”

“Trong lòng tôi.”

Không đợi anh kịp phản ứng, Hình Tung Liên quay người, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo anh, không cho phép từ chối mà kéo cả người anh vào trong ngực.

Lâm Thần vừa muốn giãy giụa, Hình Tung Liên đã nhẹ nhàng áp sát, ghé vào sau tai anh, dùng giọng vô cùng lạnh lẽo chỉ phát ra hai chữ: “Đừng động.”

Lâm Thần giật mình, nằm trong lòng Hình Tung Liên bình tĩnh lại.

Hình Tung Liên đúng là nói được làm được.

Hắn dùng tông giọng lạnh lẽo như trước ghé vào sau tai, muốn cùng anh nói chuyện: “Em nhặt được một đứa con trai từ chỗ nào đấy.”

Lâm Thần nghĩ một chút, hỏi lại: “Đoan Dương?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện này… dài lắm…”

“Tôi cũng không muốn nghe lắm đâu.”

Câu nói mang đầy vị chua kỳ quái này quả thật rất đáng yêu. Lâm Thần chui vào trong lòng Hình Tung Liên, nhớ lại những chuyện hai người cùng nhau trải qua, sau đó nói: “Cậu ấy là người tốt, có điều… số phận không tốt lắm…”

“Đầu óc cũng không tốt.” Giọng Hình Tung Liên không tốt lắm.

“Cần tôi… thay cậu ấy cầu xin một chút không?” Lâm Thần dò hỏi.

“Không được.” Giọng Hình Tung Liên vô cùng lạnh lẽo. “Lâm cố vấn, tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về nhau. Mong em nhớ, không quản người kia tốt thế nào, nếu lần sau em còn đem mạng mình thế mạng người ta, tôi nhất định sẽ đem dây xích khóa em lại. Em cũng đừng mơ được bước ra ngoài nữa.

Lâm Thần cũng không biết thế nào lại vòng tới cái đề tài này. Nhưng nếu vẫn có lần sau, vậy vẫn rất tốt, nên anh nói: “Ừm… nhất định phải khóa tôi lại.”

Em chỉ có thề ở bên cạnh tôi.”

Được.

Anh cảm thấy, nếu sức khỏe của anh cho phép, hai người bọn họ có lẽ sẽ giống như thường ngày, cùng nhau nói thật nhiều chuyện, giống như mãi mãi cũng không quay đầu.

Lúc Hình Tung Liên nói chuyện, môi hắn không ngừng hôn lên vành tai anh. Lúc câu “không được” vang lên, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai. Lâm Thần cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, cả người tê dại, không có sức cử động.

Anh chớp chớp mắt. Cái ôm của Hình Tung Liên quá ấm áp, làm anh có chút buồn ngủ.

Ngay lúc này Hình Tung Liên chậm rãi mở miệng. Lâm Thần biết lúc tuyên án đã tới.

Nhưng trong giọng nói của Hình Tung Liên lại không có chút trầm trọng nào. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Đoan Dương bảo Penicillin không thề dùng nữa, chúng ta còn phải thử lại một lần. Nhưng loại thuốc tiếp Theo, khả năng miễn dịch phản ứng sẽ càng nghiêm trọng. Một khi sự giải cảm ứng mất đi, em sẽ chết ngay lập tức. Có điều em đã không còn quyền lựa chọn, lát nữa tôi sẽ cho cậu ta vào chích thuốc.”

Lâm Thần ngẩn ra. Anh cũng không biết Hình Tung Liên lấy đâu ra dũng khí thay anh quyết định. Chuyện này quá khó rồi, anh khóe môi run rẩy, một lúc sau vẫn không phát ra tiếng.

Hình Tung Liên siết chặt tay đang vòng qua eo anh. Lâm Thần gian nan quay người, muốn vươn tay ôm lấy hắn. Nhưng lúc anh vừa ngẩng đầu, Hình Tung Liên liền hôn xuống.

Gáy anh bị bàn tay Hình Tung Liên nhẹ nhàng giữ lại. Trên người hắn mang mùi thuốc lá bạc hà dễ ngửi, môi răng sạch sẽ nhưng lạnh thấu xương, mang theo chút mùi vị lạnh lẽo của rừng rậm.

Thế nhưng cái hôn của hắn thật ấp áp, thật mềm nhẹ, phảng phất như lông chim lướt trên mặt nước, lại như cỏ xanh đang tắm ánh mặt trời. Lâm Thần nhớ tới mấy chậu cúc non với Thiên trúc quỳ trên ban công nhà bọn hắn, hướng về phía mặt trời, những cánh hoa e ấp nở ra dưới ánh nắng.

Hình Tung Liên chỉ nhẹ nhàng mút một chút môi anh, không có động tác xâm lược nào. Bởi vì dựa vào nhau rất gần, tiếng hít thở dây dưa, tiếng tim đập đều nghe thấy thật rõ.

Cuối cùng, Hình Tung Liên buông anh ra.

“Lâm Thần, ở cùng tôi đi.”

Giọng Hình Tung Liên dịu dàng mà bình thản, giống như chỉ đang hỏi, cùng nhau ăn tối được không.

Ở bên tôi, sống ở cùng nhau, chết vẫn cùng nhau. 

Lâm Thần yên lặng nhìn hắn, nước mắt không còn rơi nữa.

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » đam Mỹ Tâm Lý Tội Phạm Trường Nhị