[Tăm Tối] Chương 6 – Q1 - Bánh Bao Nhân Rồng

Quyển 1: Âm khách

დ Chương 6 დ

Tác giả: Hoài Ngũ Dạ Vân

Edit: Shion, Dương Khanh

Giữa hè tháng tám, trong xe lửa vẫn nóng hầm hập dù đã mở cửa sổ.

Giường nằm chật hẹp, tấm phản gỗ kẽo kẹt đến đau nhức xương cốt. Quần áo chất đống trên mặt đất không ai nhặt. Áo suite chất liệu tinh xảo cùng áo gai ngắn màu xanh xám chồng lên nhau, la bàn bằng đồng ném bên cạnh bị ánh mặt trời phản chiếu, kim quang chói mắt.

Bạch Vũ bị anh ôm trên đùi, hôn loạn xạ, từ bả vai đến sau lưng. Sống lưng xinh đẹp lưu lại một chuỗi nụ hôn ướt át.

“Em thích mặc cái này?” Chu Nhất Long vân vê ngực cậu qua áo lót, dưới lớp vải lụa mềm mại nhô lên hai cái chấm nhỏ.

“Anh đừng hỏi!” Bạch Vũ xấu hổ vùi đầu xuống, lại thấy đôi bàn tay đang tùy ý xoa ngực cậu, trong đầu “Bứt” một tiếng đứt dây cung.

“Anh chỉ tò mò…”

Chu Nhất Long một tay vòng trước ngực cậu, tay kia nâng sợi dây nhỏ sau gáy cậu.

“Bình thường em vẫn mặc mấy thứ khiêu gợi như thế này?”

Sợi dây bỗng cởi ra. Vải lụa mỏng manh từ trên ngực bay xuống đất. Cậu khẽ ực một tiếng, kìm lòng không đậu che ngực mình.

Chẳng trách đối phương chê cười cậu đàn ông trưởng thành còn mặc yếm, thứ này lúc bị người ta cởi cũng hơi quá mức hạ lưu.

“Sau này tôi sẽ không mặc nữa!” Cậu rút kinh nghiệm xương máu, phản tỉnh nói.

Chu Nhất Long cười ôm chặt cậu vào lòng, cố tình nhéo chiếc eo nhỏ trần trụi nói: “Đừng mà, em mặc rất hợp… Làm dơ tôi đổi cho em cái mới?”

“Cút đi, tôi còn lâu mới cần…”

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, theo người ta trở về Quảng Đông, e rằng sẽ thật sự trở thành vợ bé của tên khốn này.

“Không cần cũng phải cần.”

Chu Nhất Long nắm chặt cánh tay cậu, hôn lên gáy cậu. Người trong lòng bất luận chỗ nào cũng quá mẫn cảm, hôn một cái liền không ngừng run rẩy. Anh nôn nóng muốn cởi quần cậu.

Bạch Vũ bị anh hôn đến mất khống chế, khom lưng hướng về phía anh nhỏ giọng cầu xin.

Tuy nói khoang xe đã sớm khóa cửa, nhưng ban ngày ban mặt cùng đàn ông thân mật, thật sự có chút đáng xấu hổ.

“Đừng sợ.” Chu Nhất Long vỗ về cậu. Hai tay đặt lên ngực nhẹ nhàng xoa nắn đầu vú. Tiểu hồng quả co dãn mười phần, nắn hai cái liền đứng thẳng. Trên ngực dù không có thịt cũng khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Ai bảo em vô duyên vô cớ gây chuyện với tôi, làm tôi tức giận không phải sao?”

“Tôi sai rồi… A, ưm…” Cậu vừa mới quay đầu, đã bị người ta ngậm lấy cánh môi. Nhìn cự ly gần, lông mi dài rậm như cây quạt đang phe phẩy lên xuống. Cậu mê mẩn nhìn, ngẩn ngơ hôn môi anh, ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi cho anh mút. Bàn tay ấm áp một mạch từ ngực mò xuống bụng dưới. Cậu rùng mình. Cái tay kia luồn vào trong quần cậu.

Chu Nhất Long cầm mệnh căn của cậu, chà xát qua lại hai lần liền cứng rắn, đứng thẳng trong lòng bàn tay. Toàn bộ phần eo của Bạch Vũ yếu ớt ngả vào lòng anh, đầu tựa lên bả vai anh, gò má đỏ bừng nhìn anh, đôi mắt sáng tựa sao mai. Anh vốn không phải người háo sắc, nhưng lúc này tên đã trên dây, sớm không quan tâm đây là nơi nào.

Hơn nữa, những thứ anh làm cũng không khác gì lần trước, lúc tên tiểu đạo sĩ này chọc phá anh, thật sự chưa bao giờ cân nhắc cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Động tác trên tay anh dần trở nên nhanh hơn, cả người Bạch Vũ giống như bị thiêu đốt trong ngọn lửa tình dục, đôi mắt cậu nhìn anh si ngốc. “Ca ca…. Đừng….a!” Toa xe lửa rung lắc mãnh liệt, thứ cứng rắn trên tay anh rốt cuộc cũng bắn ra, rồi lại mềm yếu chạm vào đũng quần vải bố thô ráp. Cơn khoái cảm sinh ra từ sự cọ xát làm mắt Bạch Vũ đỏ hoe, cậu không cầm lòng được thẳng lưng ngồi dậy làm nó cọ mạnh vào tay anh, trên mã mắt cũng đã chảy ra một ít nước, chất lỏng thấm vào vải quần làm cậu khó chịu.

Nhưng giây tiếp theo loại cảm giác ẩm ướt này cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thẹn thùng cùng tuyệt vọng vô hạn. Cậu tận mắt nhìn thấy anh kéo quần mình xuống, hai bàn tay trắng nõn đưa vào giữa chân cậu, xoa xoa hai quả trứng phình phình phía dưới dương vật.

“Ca ca….Đừng chạm chỗ đó……” Cậu hoảng loạn muốn đưa tay ngăn cản, nhưng đôi tay lại hư yếu không chút sức lực nắm lấy cổ tay anh, vuốt ve lên xuống, tư thế chân lại mở rộng tựa như cậu đang tự đùa nghịch với chính cơ thể mình, đôi mắt nhìn chằm chằm không rời, trong đầu chỉ hiện ra hai chữ — Xong đời.

“Em muốn mà, Tiểu Bạch.” Thanh tuyến trầm thấp của Chu Nhất Long vang bên tai cậu tựa như một chất kích thích không ngừng dẫn dụ, “Cho tôi vào đi, được không, Tiểu Bạch?’

Cậu như bị trúng tà mà nói không nên lời, hai mắt cứ nhìn chằm chằm xuống phía dưới, tâm trí đã sớm bay theo mây. Cậu nhìn anh tách hai chân mình ra, bàn tay vuốt ve dọc theo hai bên bắp đùi, từ dưới đáy chậu luồng vào kẽ mông, đầu ngón tay xoa nắn lỗ nhỏ không ngừng co rút làm cậu rên lên từng tiếng kêu ngọt ngào đầy xuân tình nhộn nhạo.

“Thật ngoan……” Đối phương ở bên tai cậu ưng thuận khích lệ. Bạch Vũ không hiểu, nhìn kĩ lại, hoá ra chính mình đang vui sướng dùng tay vuốt ve dương vật. Bạch Vũ quỳ gối trên giường, lắc đầu khóc lóc tuyệt vọng, vừa cảm thấy thẹn vừa không dừng được động tác trên tay. Cánh tay của đối phương vòng qua siết chặt lấy bờ vai cậu, tay còn lại thì với vào lỗ nhỏ khô khốc, hai đầu ngón tay đan vào nhau, bắt chước theo động tác giao hợp mà ra vào hậu huyệt. Cảm thấy chưa đủ, Chu Nhất Long với lấy một tách trà trên bàn, hai ngón tay quét qua một vệt nước xanh rồi lại cắm trở vào.

Bạch Vũ há miệng hét lên một tiếng, đầu ngẩng lên cao, đôi mắt thất thần, cảnh sắc trước mắt lúc sáng lúc tối, tâm trí dần trở nên trống rỗng, cậu mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại hồi tưởng đến một ít chuyện xưa.

Cậu lúc ấy đâu biết cái gì gọi là thành thân, thật sự cho rằng chỉ cần nhận một người làm ca ca, về sau sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Trước đêm thành hôn, mẹ còn đưa cho cậu một hộp thuốc cao, tỉ mỉ dắt cậu vào một góc phòng, căn dặn nếu chỗ đó bị thương phải tự mình học cách dùng thuốc, nhà giàu người ta vênh váo tự đắc, đương nhiên cũng sẽ không đối tốt với cậu. Bạch Vũ không rõ thuốc mỡ đó rốt cuộc là dùng để làm gì, cậu ngây thơ cho rằng thành thân là chỉ cần ngủ chung một chiếc chăn, còn lo lắng tư thế ngủ của mình không tốt sẽ đá ca ca xuống giường.

Mãi đến khi đi theo sư phụ, trải qua sự đời, cậu mới hiểu được dụng ý của mẹ. Hoá ra nếu đêm đó ca ca không bỏ đi, bọn họ sẽ phải động phòng……Trên chiếc chăn gấm đỏ thêu uyên ương, người ấy sẽ ôm cậu vào lòng, cùng làm những chuyện chỉ giữa vợ chồng với nhau… Nhiều đêm ngẫu nhiên ướt quần tỉnh lại, cậu lại chán ghét bản thân, vì sao cứ nhớ mãi không quên một người đã bỏ rơi mình.

“Tiểu Bạch, em là của tôi…”

Thanh tuyến trầm thấp chứa đầy mười phần chiếm hữu mang thần trí cậu trở về, Bạch Vũ cảm giác không còn là mình, cơn khoái cảm làm cậu sung sướng đến muốn bắn, quy đầu thô to đã tiến vào lỗ nhỏ, cố gắng chen vào đường đi chật hẹp, đau đến mức cậu nhíu mày khóc nấc lên.

Chu Nhất Long cũng không chịu nổi, không ngờ bên trong Bạch Vũ lại thít chặt đến vậy, xem ra công sức nới lỏng lần trước đã thành công cốc. Lỗ thịt non mềm cắn chặt dương cụ, vừa đút được đầu vào đã bị nó hút đến nổi gân xanh, vốn dĩ anh định tiến thẳng đi vào một lượt để tránh cho hai bên khó xử, Bạch Vũ lại cắn lấy tay anh bắt đầu khóc.

“Làm sao vậy? Rất đau à?” Anh không ngừng hoảng hốt muốn lui ra ngoài, nhưng vòng eo Bạch Vũ run lên, kẹp lấy thân dưới anh không chừa một khe hở.

Tiếng khóc như chất đầy nỗi uất ức của bốn năm qua: “Anh… Rõ ràng anh không cần tôi… Tôi vẫn luôn thích anh… Muốn quan tâm chăm sóc lo lắng cho anh… Nhưng anh lại bỏ đi, tôi đến cả nhà cũng không thể trở về…”

Trong lòng anh hối hận không thôi, không ngừng hôn xuống sườn má đối phương, an ủi nói: “Là tôi không tốt, không nên không nói tiếng nào đã bỏ đi… Đừng khóc, từ nay về sau, tôi chính là nhà của em…”

Bạch Vũ suyễn đến thở hổn hển, vừa thanh tỉnh một chút đã nhớ ra những lời mình vừa nói mất mặt đến cỡ nào, cậu vừa thẹn vừa xấu hổ, cảm thấy buồn bực chính mình, ra vẻ hung dữ cúi đầu cắn mạnh một cái vào cánh tay anh.

Chu Nhất Long cười nhéo nhéo eo cậu nói: “Em đồng ý với tôi, theo tôi về Quảng Đông đi, được không?”

Bạch Vũ ngoan cố không chịu đáp lời, cây côn thịt nóng bỏng bên trong mông đột nhiên đẩy mạnh. Cậu khóc nấc lên thành từng tiếng, hai chân sắp trượt ngã vì run rẩy, cứ như vậy mà bị đối phương tiến vào càng sâu trong thân thể.

Chu Nhất Long vuốt khuôn mặt đang đẫm nước mắt, không ngừng hôn lên phía sau gáy cậu, dương vật bừng bừng phấn chấn bị đường đi chật hẹp kẹp chặt đến sinh đau, cứ trì trệ không tiến cơ hồ như muốn lấy mạng người, nhưng anh vẫn không ngừng duy trì động tác tiến vào, dùng một ngữ khí khẩn cầu nói với Bạch Vũ: “Tôi thật sự thích em, Tiểu Bạch, đây là lần đầu tôi cầu xin một người, đồng ý với tôi đi được không?”

Bạch Vũ cảm thấy anh thật sự quá đáng, đã đưa cậu lên ngọn đầu đài còn muốn hoả thiêu mới vừa lòng… Cậu cúi đầu nhìn vệt máu ứa ra từ vết cắn trên tay anh do chính mình tạo nên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua: “Anh phải đối xử với em thật tốt, ca ca.”

Chu Nhất Long chỉ cảm thấy có một ngọn lửa thiêu đốt anh từ cánh tay truyền xuống bụng dưới, người dưới thân vừa ngọt ngào như một chú mèo con lại xảo quyệt như một con hồ ly, chỉ khi hoàn toàn chiếm hữu cậu mới diệt tắt được ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng anh.

Anh ôm lấy eo Bạch Vũ động mạnh thân dưới, bờ mông cong cong trắng như tuyết áp sát vào bụng anh, dương vật thô hồng cọ xát qua lại giữa hai cánh mông. Bạch Vũ khóc nấc muốn nằm sấp xuống nhưng anh lại không cho, anh ghì chặt lấy eo cậu ép cậu phải thẳng lưng, bờ mông cắn nuốt côn thịt cũng vì vậy lại càng co rút thít chặt.

“Ca ca, ca ca… Của anh lớn quá… a… a… Nhẹ, nhẹ một chút được không…”

Mặc cả vào lúc này dường như là vô nghĩa, máu bạo ngược được mài giũa từ những năm tháng trên chiến trường từ tận đáy lòng Chu Nhất Long lại rục rịch nổi lên, anh cắn lấy vành tai đỏ bừng của cậu nói: “Lớn không? Rõ ràng em cũng thích mà, sao lại không trả lời tôi?”

“Không…” Bạch Vũ còn đang lắc đầu từ chối, bên trong mông bỗng nhiên bị đỉnh đến một nơi cực kì ngứa ngáy mẫn cảm, tựa như có ai dùng roi quất xuống eo cậu, cả người cậu run lên, rốt cuộc không khống chế được mà buông tiếng rên rỉ dâm lãng.

“A… ư… a! Ca ca… Không phải chỗ đó! Sẽ hỏng mất… Đừng…”

Tiếng kêu yếu ớt càng làm người ta trở nên tham lam. Chu Nhất Long tìm được nhược điểm của cậu, anh lật cả người cậu lại đè ép xuống giường, nắm lấy đôi chân dài đặt lên hai vai anh, đâm mạnh vào từ chính diện. Hai chân cậu duỗi thẳng, tựa vào vai anh không ngừng run rẩy. Lỗ nhỏ nộn nộn ướt hồng căng tròn vì phải cắn nuốt dị vật, cả cây dương vật thô dài vừa rút ra, cửa hậu môn chỉ mới khép lại một chút, lại bị nới rộng không thương xót, côn thịt tiến sâu vào trong đụng phải dâm thịt yếu ớt.

Đôi mắt Bạch Vũ nhoè đi vì nước mắt, không ngừng mở miệng kêu gào. Đột nhiên từ bên cách vách có tiếng người đập vào tường, cậu lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn ở trên xe lửa. Chiếc giường sau lưng không ngừng lay động theo từng chuyển động trên đường ray, người ấy cũng ôm cậu không ngừng đong đưa lên xuống, giữa mông bắt đầu phát ra tiếng nước, từng âm thanh vang dội vào thần kinh khiến cậu hoảng loạn.

Chu Nhất Long nhìn ra tâm tư của cậu, liếc mắt nhìn về phía một vật, cầm lấy nó đưa đến bên miệng cậu.

“Cắn vào đi, sẽ không ra tiếng.”

Bạch Vũ lại không phát giác được nụ cười bí hiểm đằng sau câu nói đó, ngoan ngoãn há mồm ngậm lấy miếng vải trên tay anh, sau nữa mới phát hiện thứ đó lại chính là áo yếm của mình —— lúc này muốn nhổ ra cũng đã muộn, cây dương vật trong mông bỗng chốc càng nở lớn hơn, hung hăng mà chọc mạnh vào tâm điểm mẫn cảm, hại cậu chảy nước miếng làm thấm ướt cả chiếc áo trong miệng mình.

Loại tình thú này thực sự muốn lấy mạng người. Chu Nhất Long cũng cảm thấy xe lửa rung lắc đến đáng sợ, hay nói đúng hơn là tâm trí anh đã choáng váng đến mất cân bằng. Lắc nhẹ cái trán mướt đầy mồ hôi, anh nắm chặt cái eo nhỏ của Bạch Vũ mà đưa đẩy thật mạnh, giống như chỉ muốn làm đến khi cậu bắn ra mới thôi.

Đã đến mức này thì dù thế nào cũng không thể bỏ dở giữa chừng, Bạch Vũ bị anh kéo hai cánh tay cao qua đầu, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông trên thân cậu đi theo vận động kịch liệt mà mở bung ra hai bên, thân thể trắng nõn rắn chắc hiện ra trước mặt cậu. Không chịu nổi sức nóng của bữa yến tiệc này, cả người Bạch Vũ run rẩy bắn ra, tinh dịch phun lên bụng đối phương, nhỏ giọt trên cơ bụng săn chắc. Cả người cậu ngơ ngác, hai bên tai cũng trở nên lùng bùng.

Chu Nhất Long chịu đựng cơn khoái cảm mãnh liệt đang ùa tới, duỗi tay lau đi chất lỏng trên bụng mình, cười cười chọc cậu: “Em mẫn cảm thế này, tôi phải nhìn thật kỹ mới được.”

Bạch Vũ uất ức chớp chớp mắt, ý bảo anh lấy chiếc áo trong miệng mình. Chu Nhất Long vừa rút miếng vải lụa ra, đã nghe một giọng nghẹn ngào chửi ầm lên: “Có, có ai cầu xin người khác như anh không?! Tên khốn, tôi muốn thôi anh ——! A!

Mắng xong tuy cũng sảng khoái trong nhất thời, nhưng trong chớp mắt bù lại lại là sự trả thù ngọt ngào.

Giây tiếp theo Bạch Vũ chỉ biết khóc lóc xin tha, hai tay run rẩy mà giữ chặt cổ áo đối phương, tựa như một bé mèo con uống nước mà liếm liếm khoé môi người trước mặt.

“Em muốn thôi ai?” Chu Nhất Long vui sướng hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cậu, cả khoé môi, vành tai, những gì có thể hôn được đều hôn hết một lần.

Bạch Vũ sớm đã quên mình vừa nói gì, mênh mông trong đôi mắt đen láy đều là sương mù, cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, thần hồn cũng trở nên điên đảo.

“Muốn anh…”

Chu Nhất Long vuốt vuốt tóc cậu, trầm giọng hỏi: “Tôi là ai?”

Trong đầu Bạch Vũ đã hoàn toàn trống rỗng, mơ mơ hồ hồ chỉ nghĩ đến một từ, mở miệng do dự nói ra.

“Ch…chồng yêu?”

Chu Nhất Long sửng sốt ngừng lại, thiếu chút nữa là bắn ra.

Dưới hàng cây liễu lấp ló hai bóng người một cao một thấp, ánh tà dương càng kéo dài thêm thân ảnh của bọn họ.

Bên đường, hồ sen tươi tốt, tiếng ếch râm ran, hoa sen tỏa hương thơm ngát.

Trương Đạo Sinh khoanh tay, nôn nóng đi qua đi lại. Người đàn ông trung niên đội nón lá ngược lại có vẻ bình tâm tĩnh khí.

“Sư phụ! Người không vội sao? Bây giờ là lúc nào rồi còn chưa thấy bóng người xuất hiện!”

“Ta gấp cái gì?” Sư phụ bình tĩnh đẩy nón nói: “Chuyện tốt hai đứa làm ra còn chưa đủ nhiều sao? Ta đã sớm quen.”

“Ai da. Sư phụ, lần này không giống vậy!” Trương Đạo Sinh sắp cào nát da đầu rồi.

Sư phụ nhướn đôi mày rậm, hỏi: “Không giống là thế nào? Sư huynh ngươi nói phải đến trấn Từ Lũng bắt quỷ, chẳng lẽ hai ngươi lại gây ra họa gì?”

Trương Đạo Sinh hết hồn hết vía, thiếu chút nữa buột miệng, thẹn thùng tươi cười ôm đùi sư phụ nói: “Có chuyện gì đâu ạ? Sư phụ, lần này bọn con rất thuận lợi, không sảy ra nửa điểm sai lầm!”

Sư phụ cười tươi nói: “Vậy ngươi cũng không cần lo sư huynh chạy án.”

“Sư phụ nói đùa, ha ha…”

Trương Đạo Sinh quay đầu, lẩm bẩm hai câu: “Chạy án nỗi gì, sợ không phải bỏ nhà theo trai…”

“Ai… sư huynh ngươi không phải đã tới rồi sao?”

Nó chợt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Bạch Vũ thất tha thất thểu từ bên kia đường chạy sang…điệu bộ nhe răng trợn mắt, chẳng lẽ bị người ta đánh một trận?

“Sư phụ, con tới chậm!” Bạch Vũ đứng nghiêm, thò tay vỗ xuống ót Trương Đạo Sinh nói: “Bảo mày đừng đợi anh!”

“Anh… đồ phản bội…”

Trương Đạo Sinh còn chưa dứt lời đã bị Bạch Vũ từ sau lưng bóp cổ. Sư huynh sư đệ hai người loạn thành một đoàn.

Sư phụ ngưng thần tụ khí, ánh mắt sắc bén, quét cậu một vòng từ trên xuống dưới.

Bạch Vũ chột dạ, khẩn trương chỉnh vị trí la bàn bên hông.

“Trở về là tốt rồi. Sư phụ vừa nhận được phong thư của bằng hữu, nói cháu ngoại hắn chết không bình thường, có thể trúng giáng đầu thuật*.”

“Vâng! Vậy khi nào chúng ta xuất phát ạ?”

“Ngay bây giờ, nhà hắn ở Quảng Châu, ngồi xe lửa phải mất hai ngày.”

“Qu… Quảng… Quảng Châu?!”

Bạch Vũ thất kinh, sau đó mặt mũi đưa đám, đáng thương vô cùng nói: “Con có thể không đi được không, sư phụ…”

“Không được, ngươi phải đi.” Sắc mặt sư phụ đột nhiên nghiêm khắc, lạnh lùng giáo huấn cậu, nói: “Còn nhớ điều thứ chín của tổ huấn là gì không?”

Bạch Vũ khoanh tay, thành thật trở lại: “Người tu đạo không thể đốt giết cướp bóc, gian dâm vô tội.”

Sư phụ lắc đầu thở dài nói: “Ngươi hủy hoại trong sạch của con gái người ta còn không muốn chịu trách nhiệm sao?”

Bạch Vũ bối rối, há miệng, ngây ra như phỗng: “Sư… sư phụ… Con không hiểu…”

“Nhìn sắc mặt ngươi tùy tiện, nhất định đã làm chuyện xấu. Hơn nữa la bàn trên người ngươi đang chỉ về hướng nam. Cô gái kia nói vậy cũng đang đi về phía nam.”

“Con không có!” Bạch Vũ lúc này mới phản ứng được, đỏ bừng mặt, kêu to: “Con không có hủy hoại trong sạch của ai.”

“Còn dám ngụy biện.” Ấn đường sư phụ mang theo chính khí lẫm liệt, không giận tự uy, gầm nhẹ nói: “Một hai phải muốn ta cởi quần áo ngươi kiểm tra một lần sao?”

“Không… không ạ…”

Bạch Vũ vội vã ôm chặt cánh tay, nhưng nghĩ lại, vậy không phải sẽ bại lộ à?

Lông mày đáng thương cong xuống.

Sư phụ tiến lên vỗ vai cậu, nhân ái có thừa trấn an nói: “Ngươi cũng trưởng thành rồi, đã là lúc nên thành gia. Nếu thích con gái người ta cũng đừng e lệ. Ai… ngươi nói sính lễ sư phụ phải chuẩn bị gì thì tốt đây?”

“Thật sự không cần, sư phụ…”

Cậu muốn nói, sính lễ mình đã nhận từ lâu, nhận lần nữa khác nào động thổ trên đầu Thái tuế*.

“Rất tốt, rất tốt… Cưới vợ sớm một chút, tránh bị người khác nói đạo sĩ Mao Sơn chúng ta đều phải độc thân cả đời.”

Sư phụ cảm thấy mỹ mãn, nhấc hành lý, xoay người thong thả mà đi.

Bạch Vũ giống như lọt vào một quả bóng hơi, ngốc nghếch đứng im tại chỗ.

Trương Đạo Sinh lại gần, hạ thấp giọng thì thầm với cậu: “Anh và chồng anh làm chuyện xấu gì thế? Dạy em một chút đi.”

“Tùm” một tiếng, lại có người bị rơi xuống hồ.

.

Chu Nhất Long xuống xe lửa, vừa lúc là buổi trưa. Cạnh sân ga có mấy người mặc quân phục nhìn thấy anh vội vàng nghênh đón.

“Trưởng quan!”

Anh duỗi cánh tay, thư giãn gân cốt một chút.

“Trưởng quan thoạt nhìn tinh thần không tệ nha.”

Tinh thần đương nhiên không tệ.

Anh bị hạ định thân chú*, như thằng ngốc đứng tại chỗ ba tiếng đồng hồ, tinh thần còn có thể không tốt sao?

Nhưng mà biểu cảm khóc không ra nước mắt của tên nhóc kia khi nhét cái yếm nhỏ vào trong bao quả thực khả ái, khiến anh thậm chí không thể nổi nóng.

Vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, anh nói: “Giúp tôi điều tra một chút, lân cận có ai hoặc cái gì liên quan đến pháp thuật đường ngang ngõ dọc không, toàn bộ mời về làm khách.”

Người nọ sửng sốt, nói: “Chúng ta muốn bắt đạo sĩ sao?”

Chu Nhất Long lắc đầu, rút ra một quyển sách cổ ố vàng từ trong ngực, tùy tiện lật xem hai lần.

Cuốn sách tên “Mao Sơn đồ chí” do anh lấy trộm từ bao vải của Bạch Vũ.

Khóe môi không tự chủ được nhếch lên cao, anh thoải mái cười nói: “Đạo sĩ cái gì, người muốn bắt là bà xã của tôi.”

Nếu để anh bắt được tên nhóc Bạch Vũ này nhất định…

Ăn không hết gói đem về!

_________

Giáng đầu thuật: Là một loại Vu thuật lưu truyền trong khu vực Đông Nam Á, dùng cốt, máu, tóc, móng tay, thai nhi, một số loại đá, phấn hoa, dầu và các loại hình khác thiên về âm tính. Chia làm hai loại theo mức độ sử dụng: Một là sử dụng để hóa giải ân oán hai bên, hoặc tăng tình cảm. Hai là làm tổn thương người khác thậm chí là chết. (Thuật này làm mình nhớ đến bùa ngải của Thái, hoặc đóng đinh lên hình nộm của Nhật)

Động thổ trên đầu Thái tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Định thân chú: Là thuật khiến người khác không thể động đậy, tương tự điểm huyệt.

– Hết quyển 1

=> Quyển 2

Từ khóa » đam Mỹ Khóc Xin Tha