The Amechiato.

Radio Nhuỵ Hy ngày 8 tháng 12 năm 2019.

2019 CHỈ CÒN LẠI 23 NGÀY NỮA : TRONG MỘT NĂM NÀY, BẠN CÓ ỔN KHÔNG?

Viết bài : Nhuỵ Hy & Liễu Ảnh Nguyệt

Dịch : Vũ Bảo Sam

image

Năm 2019 chỉ còn thừa lại chưa đầy một tháng thời gian nữa, trong một năm này, bạn sống có tốt không?”

Mấy tuần trước, tôi đem câu hỏi này gửi cho một người bạn, năm phút sau, cậu ấy trả lời tôi bằng bốn chữ : Bất Tri Sở Khởi (Không biết phải diễn tả thế nào)

image

Trong năm 2019 này, cậu ấy trải qua sinh nhật lần thứ 28 của mình. Không có bánh gato, không có hội họp, không có quà, ngay đến cả bản thân cậu ấy cũng phải trải qua quá trình sửa sửa gải gải bản thảo đến lần thứ 11, rồi mới liếc sang điện thoại, cậu ấy của lúc đó mới chua xót phát hiện ra rằng, ngày đầu tiên của tuổi 28, thì ra đã mơ mơ hồ hồ mà trôi qua như vậy.

Trên đường về nhà ngày hôm ấy, cậu ấy xem được một video, trong video là cảnh một cậu bạn trai vì muốn dành bất ngờ cho cô bạn gái của mình, giấu cô ấy rồi âm thầm chạy tới thành phố bạn gái sống, sau khi hai người gặp mặt nhau thì dành cho nhau một cái ôm thật chặt, cô bạn gái rất vui vẻ, hoạt bát, lanh lợi, giống y như là một đứa trẻ.

Thế nhưng khi xem một video ngọt ngào là vậy, cô bạn của tôi lại khóc rất thương tâm. Cậu ấy hỏi tôi : “Nếu như khi nhìn thấy những câu chuyện đẹp đẽ như vậy mà mình cũng rơi nước mắt, thì có phải điều đó nói nên rằng mình sống không tốt hay không?”

image

Vì muốn mọi người nhận thấy rằng cuộc sống của cô ấy trôi qua rất tốt, cô ấy liều mình làm việc, yêu đương, tham gia các loại hoạt động trong cuộc sống để lấp đầy cuộc sống của mình, cô ấy cứ nghĩ rằng khi bản thân làm vậy... ngày tháng về sau sẽ có thể trôi qua tốt đẹp hơn một chút!

Nhưng sau một năm trôi qua, cô ấy chỉ nhìn thấy một bản thân luôn khát vọng muốn được mọi người công nhận, một người thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, không dám làm sai, nhưng vẫn cứ là một người không có gì trong tay ấy.

Bạn cũng như thế đúng không? Rõ ràng đã rất nỗ lực rồi, nhưng cuộc sống này lại vẫn cứ từng bước, từng bước cướp mất một bản thân đã từng kỳ vọng vào nó như vậy!

image

Gần đây có hồi tưởng lại bộ phim 《The Legend Of 1900》, Trong thời đại mà mọi người đều có giấc mộng gọi là “giấc mộng Hoa Kỳ” ấy, 1900 sinh ra trên một chiếc thuyền, tuy rằng tài hoa tràn đầy nhưng lại chưa từng một lần bước chân xuống thuyền. Rất nhiều người nói với anh rằng, dựa vào tài hoa của anh, chỉ cần lên đuọc bờ rồi thì nhất định có thể - danh lợi song thu (đạt được tiếng tăm ,thu được lợi ích)

Sau đó anh ta gặp được một cô gái, vì muốn theo đuổi người con gái mà mình yêu, 1900 quyết định xuống thuyền, nhưng cho tới lúc anh ấy đứng trên thiếc thang sắt dẫn xuống đất liền, khi cái Thế Giới có thể khiến cho mọi người phát điên lên ấy đang hiện ra trước mắt, anh ấy lại kiên quyết buông bỏ đi hết thảy mọi danh tiếng và danh lợi mà bản thân có thể dễ như trở bàn tay có được ấy, quay lại thuyền, bảo vệ âm nhạc và chiếc thuyền của anh ấy, cho tới khi chết đi.

1900 nói:

Bạn có nhìn thấy con đường ấy không? Rõ ràng chỉ là một con đường thôi, nhưng lại có ngàn vạn nhánh rẽ, trong số những nhánh rẽ ấy bạn sẽ phải làm sao để có thể chọn ra con đường mà mình muốn đi nhất? Làm sao để xác định được người bạn đời thuộc về riêng mình bạn, một căn nhà, một mảnh đất, hoặc là lựa chọn một cảnh sắc để thưởng thức, lựa chọn một cách thức để quyên sinh?

Cái ngăn cản tôi không phải là những thứ mà tôi có thể nhìn thấy, mà những thứ tôi nhìn không thấu.

image

Chúng ta chẳng phải cũng là như vậy hay sao? Thế Giới này giống như một bức tường thành rực rỡ, mỗi một người chúng ta đi ở bên trong, đều sẽ gặp phải rất nhiều những ngã ba ngã tư, sẽ đối mặt với rất nhiều những lựa chọn và cám dỗ, thế nhưng chẳng ai có thể biết được con đường nào mới là con đường đúng đắn nhất.

Chúng ta chỉ có thể chịu đựng bị Thế Giới này đuổi bắt, rồi hoảng loạn đưa ra lựa chọn, nỗ lực đem mỗi một loại cuộc đời đều thử qua một lần, trong những sai đúng không ngừng ấy.... từng lần từng lần làm lại!

image

Trong 《Kỳ Ngộ Nhân Sinh》 có một đoạn thế này, nói về tiên sinh Katsukatsu ở Nhật Bản không may mắc phải căn bệnh Alzheimer và phải sống trong viện dưỡng lão. Một ngày nọ, vợ ông, bà Katsu Seto, đến viện dưỡng lão để thăm ông và muốn nắm tay ông, nhưng khi bà đưa tay về phía người chồng của mình, bà chẳng nhận lại được phản hồi nào từ đối phương.

Vì bệnh Alzheimer, Katsukatsu hoàn toàn đã quên mất đi vợ mình là ai. Đối mặt với người vợ đã từng hoạn nạn có nhau ấy, ông chỉ lịch sự đưa tay ra để nhường đường. Sau đó giống như gặp phải một người lạ mặt ở trên đường, sáo ngữ và xa cách nói một câu : “Xin chào”

image

Trên Thế Giới này làm gì còn có chuyện gì so với sự quên lãng càng tủi thân hơn đây? Bất lực hơn đây? Một câu “xin chào” đã xoá đi tất cả những hạnh phúc và ngọt ngào trong quá khứ, khiến cho tất cả những ấm áp và thâm tình vào khoảnh khắc ấy liền chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì chuyện này mà không cầm được nước mắt, khóc lóc, thế nhưng bà Katsu Seto lại biểu hiện cực kì bình thường, bà ấy tiếp nhận mọi thứ giống như tiếp nhận một ngày ba bữa cơm và ánh nắng ban mai khi ló rạng vậy, chấp nhận tất cả những thứ mà cuộc sống đem lại.

Bà nói : “Chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi, hưởng thụ chính là thu được, đi lo lắng đau khổ cũng chẳng có ích gì cả.”

image

Con người rất kì lạ, chúng ta thường kỳ vọng đến mùa đông khi đang ở giữa hè, rồi khi vào đông lại hồi tưởng lại tiếng ve sầu kêu râm ran; thời niên thiếu chờ mong việc trưởng thành, đến khi thành niên lại hoài niệm về tuổi thơ; lúc độc thân thì cảm thấy rằng cuộc sống của hai người rất viên mãn, sau khi yêu đương thì lại khổ não vì tình yêu quá phức tạp, không có thời gian dành cho bản thân.

Thật ra cái gọi là đời người ngắn ngủi, chẳng qua chỉ là vì chúng ta rơi vào vòng xoáy của chấp niệm quá lớn đối với những chuyện không thích hợp với bản thân mình, rồi lại “vờ như không thấy” với những thứ mà chúng ta đã có được.

image

Đời người như một đợt thuỷ triều cuộn trào, chúng ta tới cuối cùng đều không có cách nào ngăn cản dòng thời gian đã trôi đi mất ấy, thế nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách thức mà chúng ta muốn sống. Giống như 1900 vậy, sống trong thời đại mà mọi người đều có ước mộng “Giấc mơ Hoa Kỳ”, lựa chọn trông coi con thuyền ấy, chiếc đàn piano ấy; hay như bà kasuto không cách nào có thể thay đổi được sự nuối tiếc, lựa chọn chỉ sống cho hôm nay.

Trong cuốn sách 《Stories about Ming Dynasty》 nói : “Những người thường hay nhe nanh múa vuốt, lại thường là những người yếu đuối nhất. Bởi vì những người thật sự mạnh mẽ, họ sẽ tự tin, tự tin thì sẽ ôn hoà nhã nhặn, ôn hoà nhã nhặn thì sẽ kiên định thôi.”

Câu nói này tặng cho tất cả những người đang phải đấu tranh vật lộn trong cuộc sống này - cả bạn và tôi. Không cần biết 2019 bạn phải trải qua những gì, niềm vui cũng được, buồn đau cũng được, tất cả những điều này rồi sẽ qua đi thôi.

Hy vọng, chúng ta có thể không cần phải quá gồng mình cố gắng trong năm 2020, không cần phải cố cắn găng chịu đựng như vậy.

Hy vọng. Trong biển người bận rộn này, chúng ta đều có thể mang một trạng thái dịu dàng mà kiên định tiếp tục tồn tại.

Từ khóa » Tóc Em Rối Rồi