Thi Kệ Niệm Phật - Ni Giới Khất Sĩ

Thi Kệ Niệm Phật

-o0o-

Thi kệ niệm Phật của chư vị Bồ tát, Tổ sư:

(Bồ tát Long Thọ)

Ít nói một câu chuyện

Nhiều niệm một câu Phật

Đánh chết được vọng niệm

Pháp thân người hiển lộ.

Phổ nguyện pháp giới chúng sinh

Sớm niệm Di Đà Phật

Tối niệm Di Đà Phật

Niệm niệm từ tâm khởi

Niệm niệm bất ly tâm

Hết một báo thân này

Đồng sinh cõi Cực Lạc

(phẩm Quang Minh Giác trong kinh Hoa Nghiêm)

Trong tất cả oai nghi,

Thường niệm công đức Phật,

Ngày đêm không chịu ngừng nghỉ,

Phải nên siêng tu tập

( Phẩm Hiền thủ)

Thấy người lâm chung khuyên Niệm Phật.

Và lập tượng Phật cho chiêm ngưỡng,

Để họ quy y về với Phật,

Do đó nay được ánh sáng này.

(Phẩm Đâu-suất kệ tán)

Lấy Phật làm cảnh giới

Chuyên niệm không buông bỏ

Người này thấy được Phật

Tâm cùng Phật không khác.

( Bồ tát Giác Minh Diệu Hạnh)

Pháp yếu của chư Phật,

Nhiệm mầu chẳng nghĩ bàn.

Bởi pháp chẳng nghĩ bàn,

Không thể diễn hết ý.

Đức cha lành Mâu Ni,

Thương xót các quần sinh.

Nói chỗ không thể nói,

Dắt kể trước người sau.

Lại dùng phương tiện lạ,

Chỉ rõ cõi Cực Lạc.

Dạy phát nguyện vãng sinh,

Vượt ngang ba đường ác.

Bởi Phật A Di Đà,

Nguyện lớn nhiếp muôn loài.

Như nghe danh, thọ trì,

Quyết sinh không còn nghi.

Nếu người có đại lực,

Tâm niệm thường chuyên nhất.

Thành tự Tam-muội sâu,

Hiện tiền cũng thấy Phật.

Nay tà y Thánh giáo,

Sắp diễn pháp lợi sinh.

Thương các ngươi mê lầm,

Chỉ rõ đường tu chánh.

Đây chẳng phải duyên nhỏ,

Nên sinh niệm khó gặp.

Đường Tây Phương như tin,

Một niệm vượt mười ức.

(Bồ tát Đại Từ)

Khuyên được hai người tu,

Sánh bằng mình tinh tấn.

Khuyên được hơn mười người,

Phước hụê mình vô lượng.

Bằng khuyên trăm nghìn người,

Gọi là chân Bồ tát.

Lại khuyên hơn số ấy,

Tức Phật A Di Đà.

(Thiền sư Duy Tắc)

Ngoài song non xanh giăng màn hoa.

Triền non thanh tuyền buông cầm ca.

Trong song kia ai im như mơ.

Ngồi xem Thiên Như câu Di Đà.

Người đời đều ưa cơ thiền sâu.

Hành nhân ai vào tâm vương mầu.

Đèn sương bơ vơ ngoài trời thu.

Non Tu vi trần đều gồm thâu.

Mà trong A Di hồng danh thâm.

Ngàn muôn không tìm ra tri âm!

Thiên Như lòng từ son chân đăng.

Đưa người mau ra lòng mê lầm.

Hư không chim bay đường như tranh.

Lưu truyền quanh co triền non xanh.

Người đi xa xa làn mây trôi.

Di Đà chân như này tâm lành.

Ôi câu hồng danh mầu thâm xa!

Sâu cùng chư tông làng Thiền na.

Buông ra thâu vào đều như như.

Tương tư tâm đầy trời liên hoa…

(Trích: Khuyên tu pháp môn niệm Phật – Pháp sư Viên Anh)

Đi thì nhất trí niệm Di Đà,

Một bước thì là một câu qua,

Dưới chân thời thời đều Cực Lạc,

Trong lòng phút phút thoát Ta Bà.

Trồng hoa bón liễu không dời bỏ,

Trèo non lội suối cũng niệm ra,

Cực Lạc các anh đều lên cả,

Mười phương đi lại mặc vào ra.

Đứng thì niệm Phật khéo quán thân,

Trong tứ đại này chỉ nó chân,

Ta với Di Đà nào có khác,

Ảnh thêm trăng sáng đúng tam nhân.

Căn nhà sắp mục nên khó ở,

Tịnh độ tuy xa lại dễ sinh,

Như ve ngày nào vừa thoát xác,

Hoa sen ngàn cánh hoá kim thân.

Ngồi thì quán Phật tréo kiết già,

Thẳng mình đoan chính trên đài hoa,

Tướng lông trắng giữa chân mày hiện,

Thân sắc vàng tươi hợp với tâm.

Việc như mộng huyễn vốn tịnh không,

Rốt ráo viên dung chằng có không,

Ngày nào khéo tỉnh chân thiền toạ,

Cực lạc niết bàn mặc sức qua.

Lúc nằm niệm Phật chớ phóng tâm,

Buộc chặt hồng danh trong lặng câm,

Vừa nằm gió mát đưa qua mặt,

Đến canh ba trăng sáng vằng vặc.

Không như trần luỵ tâm khó dứt,

Sinh tại hoa sen mộng dễ thành,

Giấc ngủ chập chờn chư Phật hiện,

Tỉnh ra cảnh ấy khá rành rành.

( Thiền sư Phạm Kỳ)

Đời người trăm tuổi, ai trăm tuổi?

Chuyện cũ quay nhìn, chuyện mộng mê!

Nghĩ khóc đồng lưu đi lạc mất,

Lãng quên cõi Tịnh chẳng lo về!

(Tư Tề Lão Nhân)

Đêm dài dễ mông về thôn cũ,

Năm hết không quên phận lữ hành.

Mười vạn ức đường quê Cực Lạc,

Tấc lòng mang mển những câu canh!

(Sở Thạch Lão Nhân)

Nói đến vô thường mọi việc khinh,

Đói ăn khát uống biếng kinh dinh.

Một lòng khuyên hướng trời An Dưỡng.

“Vạn thiện đồng quy” nhớ Vĩnh Minh!

Mãng tưởng ngày về chưa đến ngày,

Bên trời du tử mộng hồn bay!

Tỉnh mơ, tiếng nhạn rơi đêm vắng,

Tin tức miền Tây chậm vãng lai?

(Thiền sư Liên Ẩn)

Tóc sương thay mái đầu xanh,

Một đời sự nghiệp nghĩ thành không hoa!

Soi bổn phận, lánh đường tà.

Âm thầm thời tiết đổi.

Lặng lẽ tháng ngày qua.

Kíp mau tìm đến chơn thường lộ,

Dám chậm chờ xem bệnh tử mà!

Cõi Phật đâu xa cách?

Về chăng chỉ tại ta!

Mỗi niệm chỉ cần không thối chuyển.

Ao vàng đã sẵn có Liên hoa.

Thân tàn về cõi báu,

Sen nở thấy Di Đà!

(Thiền sư Tra Am)

Lầu quỳnh cách biệt những năm xưa,

Lỗi cũ đường xa bước trở về,

Tháng ngày hờ hững,

Tóc điểm hoa lê!

Lòng theo bóng nguyệt trời Tây xế,

Lắng tai nghe chim tiếng nhớ quê

Lá thu rơi rụng…

Tấc dạ não nề!

Đỉnh trầm xông đốt ngân hơi khánh,

Hướng cõi Liên Bang phát nguyện thề:

Ta Bà đã chán chê!...

( Thiền sư Linh Thoại)

Ngày tháng chim lồng quanh quẩn,

Thân người bèo nước linh đinh

Trăm năm tạm gởi kiếp phù sinh,

Há lại mơ màng chẳng tỉnh?

Đem mối trần duyên rũ sạch,

Đừng cho mộng cảnh lưu đình.

Di Đà sáu chữ ấy chơn kinh,

Đường lối tu hành tiệp kỉnh!

Chẳng luận sang, hèn, ngu, trí.

Không phân già, trẻ, gái, trai.

Có tâm làm được đấng Như Lai,

Lời thật lưu truyền vẫn tại!

Sáu chữ Di Đà rất dễ.

Một lòng tưởng niệm đừng sai.

Thân này thề chiếm tử kim đài,

Gắng giữ niệm tâm chớ trái!

(Thiền sư Triệt Ngộ)

Tiếng Phật thường nghe

Huệ quang thường chiếu

Một câu A Di Đà

Đích đáng chính tà tâm

Nấu tiêu muôn vật tượng

Tan vào một lò hồng.

(Đại sư Hoằng Nhất)

Đức Phật A Di Đà.

Là vô thượng y vương.

Nếu bỏ đây không cầu

Ấy là kẻ si cuồng!

Một câu hồng danh Phật.

Là thuôc diệu Di Đà.

Nếu bỏ đây không uống.

Thật lầm to lắm mà!

(Thiền sư Tánh Thiên)

Niệm Phật tội nghiệp tiêu khô

Như sương tan nắng như hồ nước trong

Niệm Phật để được tấm lòng

Kẻo mà trắc ẩn mắc vòng gian nan

Niệm Phật Cực Lạc hân hoan

Ta Bà khổ não giàu sang mấy hồi.

Sáu chữ hồng danh trời đất chuyển

Ba ngàn thế giới hiện toàn chân

(Minh Vương)

Trên trời dưới trời không ai bằng Phật

Đức từ bi Ngài cứu khắp quần sinh

Có những chúng sinh tạo nhiều tội ác

Đoạ vào địa ngục chịu khổ cực hình

Chỉ nghe một câu A Di Đà Phật

Dầu sôi lửa dữ tức khắc biến thành

Tất cả tội nhân đều được vãng sanh

Ao nước thanh lương (mát mẻ)

Tây Phương Cực Lạc đức từ bi ấy

Hết sức cao cả con không thể gì

Dùng lời diễn tả chỉ có chí thành

Tánh mạng nương về nơi đấng Lưỡng Túc

(Đại sư Hám Sơn)

Niệm Phật vốn vì siêu sinh tử

Si, Ái chính là rễ sinh tử

Không nhổ rễ này khó giải thoát

Si, ái tức là tâm niệm Phật

Tức đem niệm Phật dứt si, ái

Si, ái nếu hay niệm niệm đoạn

Tâm tâm Di Đà toàn thân hiện

Chẳng thể tạm quên trong một niệm

Tịnh độ ở ngay trong tâm tịnh

Chẳng được tìm kiếm ở bên ngoài

(Tổ Hoàng Niệm)

Niệm Phật kỵ nhất

Tinh thần tán loạn

Tiếng niệm mơ hồ

Trước nhanh sau chậm

Không có âm điệu

Lại không nối liền

Tâm không hợp miệng

Thanh không nhiếp niệm

Nuôi dưỡng ý thức

Người xưa than rằng

Cách niệm như vậy

Rất khó thành phiến

Tiếng hòa nhịp đều

Chữ ngay âm rõ

Thành khẩn khắn khít

Điềm đạm an nhàn

Thanh hợp với tâm

Tâm hợp với thanh

Thanh tâm nối liền

Vọng niệm tự dứt

Phật hiệu như châu

Tâm như sợi dây

Phân thì cách ly

Hiệp thì thành xâu

Tâm không rời Phật

Miệng không rời niệm

Như dây xỏ châu

Liên tục không dứt

Chưa được nhất tâm

Trước cầu chuyên niệm

Chưa được không loạn

Trước học thành phiến

Thật là chuyên cần

Hiệu quả tự thấy

Không phải hỏi người

Hãy xin tự xét

Có đại phước đức mới niệm Phật

Phát bồ đề tâm tu Thập thiện

Phật nói vô thượng thâm diệu thiền

Người thường xem như Pháp nông cạn

Oai nghi trang nghiêm nghiệp thanh tịnh

Kiên quyết giữ giới đừng để phạm

Phá bỏ cửa nhân ngã thị phi

Buông bỏ bình sinh đều hiểu biết

Nói huyền nói diệu không liên can

Ba chữ chân truyền thâtj thà niệm

Đó là cây đèn trong đêm tối

Thuyền trong biển khổ, kiếm chém ma

Nhổ gốc sinh tử trong nhiều kiếp

Liều thân này làm kẻ ngu ngốc

Năm tông tám giáo một câu tóm

Đừng ở ngoài niệm tìm phương tiện

Chậm quá nhanh quá đều là bệnh

Càng mong nhất tâm tâm càng loạn

Chí cứng như sắt, dạ như tơ

Không dán không tạp tự thành phiến

Nhân tâm quả Phật cùng cảm ứng

Thân thể cảnh giới dần chuyển biến

Phiền não chưa dứt niệm không nhất

Tập khí không trừ Phật không hiện

Lúc ngàn vạn câu như một câu

Đâu lo không thấy mặt Di Đà

Chuyện này không dễ cũng không khó

Tam-muội đều nhờ tín nguyện hạnh

Đán chỉ lão thật niệm

Bất tất vấn như hà

Mạc quản đồng dữ dị

Hưu luận tự dữ tha

Chỉ quý nguyện lực cường

Ná phạ vọng tưởng đa

Tán loạn cố thành bệnh

Phân biệt dị thập ma

Cảnh duyên vô hảo xú

Phật hiệu nhất tảo quá

Cú cú niệm năng chân

Quyết định xuất Ta Bà

Tạm dịch:

Chỉ cần thật thà niệm

Không cần hỏi tại sao

Đừng lo giống và khác

Không luận mình và người

Chỉ quý nguyện lực mạnh

Không sợ vọng tưởng nhiều

Tán loạn nhiều thành bệnh

Phân biệt dễ vào ma

Cảnh duyên không tốt xấu

Phật hiệu đều quét sạch

Câu câu niệm được chân

Quyết định thoát ta bà

Di Đà giáo ngã niệm Di Đà

KHẩu niệm Di Đà thính Di Đà

Di Đà Di Đà trực niệm khứ

Nguyên lai Di Đà niệm Di Đà.

Tạm dịch:

Di Đà dạy tôi niệm Di Đà

Miệng niệm Di Đà nghe Di Đà

Di Đà Di Đà cứ niệm luôn

Hèn chi Di Đà niệm Di Đà

(Đại sư Thiên Như)

“ Mai lại A Di Đà

Chiều cũng A Di Đà

Dù gấp như tên bắn

Không rời A Di Đà”.

(Thiền sư Sở Thạch)

Cha lành Cực Lạc hiệu A Di

Tiếp dẫn chúng sinh đến Bảo trì

Đường cũ phẳng phiu nhàn nhã bước

Quê xưa, Từ phụ ngại ngùng chi!

(Đại Trí Lục Sư)

Cực Lạc Tây Phương thật dễ cầu

Cuối thu lá đổ nghiệp còn đâu

Lần châu lần mãi không ra mối

Mới biết Di Đà ước nguyện sâu!

(Đại sư Châu Hoằng)

Làm phước không niệm Phật

Phước hết phải trầm luân

Niệm Phật không làm phước

Vào đạo nhiều gian khổ.

Không phước chẳng niệm Phật

Đoạ vào ba đường ác

Niệm Phật còn làm phước

Sau chứng Lưỡng Túc Tôn.

Bệnh từ thân sinh

Thân từ nghiệp sinh

Chẳng tạo các nghiệp

Hoạ tiêu phước tăng.

Ta Bà niệm Phật

Cực Lạc nêu danh

Nhất tâm bất loạn

Thượng phẩm thượng sinh

Trì giới niệm Phật

Khất thực nuôi thân

Làm như thế đi

Pháp thoại đã xong.

Có sinh ắt có tử

Thọ yểu đâu đáng bàn

Nay được thành tướng Tăng

Đời này nguyện đã mãn

Luôn thấy rất hoan hỷ

Chớ nên ôm lo buồn

Muôn duyên đều buông bỏ

Chỉ nhất tâm niệm Phật

Vãng sinh cõi Cực Lạc

Ở hoa sen thượng Phẩm

Thấy Phật ngộ Vô sinh

Trở lại độ tất cả.

Nguyên tác:

Nhắc lại việc xưa, thật xót thương!

Trọn năm cô quạnh Niết bàn Đường

Trước cửa vắng khách, song không giấy

Trong lò tro lạnh, chiếu đượm sương.

Bệnh rồi mới biết thân là khổ

Lúc khoẻ bôn ba bận việc người

Lão Tăng có pháp an nhàn thật

Tám khổ nấu nung chẳng ngại nào!

Hoạ lại:

Thần huyễn đâu hay sẽ rã tan

Ngẩng đầu kinh hãi Niết Bàn Đường

Một thời đã hết tàn cơn mộng

Toan tính muôn điều, vầng nhật sương.

Nghiệp cũ tạo nhiều, tâm rối loạn

Đường trước hiểm nguy, chân chẳng an

Hôm nay muốn hỏi an nhàn Pháp?

Khát đến đào giếng kịp được nào!

Vào cửa Không suông rất đáng thương

Niết bàn là Tăng thi cử trường

Đốt thiêu ngũ tạng, cá trong chảo

Các căn đau đớn, cỏ bị sương.

Ôm giữ thiền si, thành tranh luận

Học tu ngoại thuật luống nhọc nhằn

Mọi người bảo có an nhàn pháp

Một câu sắp đi nói thế nào?

(Đại sư Thiện Đạo)

Da mồi tóc bạc lần lần

Lụm cụm bước run mấy chốc

Dẫu sang vàng ngọc đầy nhà

Vẫn khổ suy già bệnh tật

Ví hưởng khoái lạc nghìn muôn

Đâu khỏi vô thường chết mất

Duy có đường tắt tu hành

Chỉ niệm A Đi Đà Phật!

(Mỗi câu thành một bài thơ)

Da mồi tóc bạc lần lần

Thời gian âm thầm ngồi thôi thúc

Thấy người già cả sót thương

Chẳng biết quan sát thân mình

Phải rõ thân này chẳng thật

Tựa như bọt nước trôi sông

Khuyên người kịp thời niệm Phật

Đừng đợi đến khi già yếu.

Lụm cụm bước run mấy chốc

Chẳng còn đi xa được nữa

Nhớ lại năm xưa mạnh khoẻ

Luống uổng long dong cả đời

Chưa từng đạp trên đất thật

Nào biết xét tỉnh lại mình

Khuyên người kịp thời niệm Phật!

Dẫu sang vàng ngọc đầy nhà

Ngày đêm lo lắng tính toan

Một mai nhắm mắt xuôi tay

Đều do người khác làm chủ

Quên mất kho báu nhà mình

Đuổi theo ngói gạch kẻ khác

Khuyên người dốc lòng niệm Phật

Tây phương chính thật đất báu.

Vẫn khổ suy già, bệnh tật

Trên đời khó kẻ tin được

Chỉ cậy sức mình mạnh mẽ

Nào xét già bệnh theo chân

Một mai triền miên giường bệnh

Tám khổ nung nấu đốt thiêu

Khuyên người gắng sức niệm Phật

Vào thẳng thai sen gởi chất.

Ví hưởng khoái lạc nghìn muôn

Đâu biết vui là nhân khổ

Thân này chỉ toàn nghiệp tội

Muôn kiếp đâu khỏi trầm luân

Thiện ác, U minh có sổ

Tên tuổi đều ghi rõ ràng

Khuyên người một lòng niệm Phật

Ánh tuệ xua tan tình mê.

Đâu khỏi vô thường chết mất

Một hôm buông hết muôn thứ

Chỉ lấy mảnh đất non xanh

Xương trắng vùi sâu nơi đó

Không một vật gì là ta

Chẳng đem theo được mảnh may

Khuyên người lo niệm Phật trước

Gốc sen vun bồi chắc sâu.

Duy có đường tắt tu hành

Một ngày hơn cả muôn đời

Chỉ quý hạnh nguyện nơi người

Cũng nhờ ánh sáng của Phật

Chánh định thường luôn thành tựu

Tội lỗi mỗi niệm băng tan

Khuyên người tín tâm niệm Phật

Đài sen Thượng phẩm nêu danh.

Chỉ niệm A Di Đà Phật

Chẳng cần tìm pháp môn khác

Ngay đây chuyển phàm thành Thánh

Giống như cá chép hoá rồng

Câu câu liên tục không dứt

Chữ chữ gương soi chẳng mờ

Muốn được thấy Phật liền thấy

Thôi bàn Tịnh độ, Ta Bà.

Sáng sớm Dần:

Mặc áo ra cửa chỉnh tâm thần

Chắp tay dâng hương trông Cực Lạc

Ân cần xa lễ Tử kim thân.

Bình minh Mão:

Niệm Phật chẳng nên luận nhiều ít

An trụ chuyên tâm buộc một duyên

Chớ để vọng ảnh làm quấy nhiễu.

Điểm tâm Thìn:

Niệm Phật trước phải dẹp ngã nhân

Nếu đem niệm Phật cậy nhân ngã

Bao giờ mới thành tịnh độ nhân.

Gần trưa Tỵ:

Tiến tu Tịnh độ phải quyết chí

Như uống Cam lộ tự biết ngon

Thôi đừng chê người đạo chẳng đúng.

Đứng bóng Ngọ:

Tưởng niệm Di Đà như mắt thấy

Vô biên nghiệp chướng tự nhiên tiêu

Há lại bảo rằng luống gian khổ!

Buổi trưa Mùi:

Sinh tử mênh mông thật đáng sợ

Chẳng chọn Tây phương nhanh chóng qua

Trần sa kiếp hải phải chìm đắm.

Xế chiều Thân:

Gấp phải trì tịnh độ nhân

Khoẻ mạnh nếu không siêng niệm Phật

Một hôm bỗng thành đống bụi trần.

Tà dương Dậu:

Biết rõ quang cảnh chẳng thể lâu

Xem xem vô thường liền chợt đến

Chớ để Phật hiệu lìa tâm khẩu.

Hoàng hôn Tuất:

Chớ để thân tâm nhiều lầm lỗi

Thập ác tuy nhiên cũng vãng sanh

Sao bằng Thượng phẩm sen nhanh nở!

Đêm về Hợi:

Thân tâm niệm Phật chơn Tam-muội

Thập địa cao nhân còn phải tu

Nên biết không tin ắt mang tội.

Canh khuya Tý:

Sớm sớm niệm Phật thường như thế

Đều nương hoa sen để vãng sinh

Từ đây quyết định không sinh tử.

Gà gáy Sửu:

Tráng kiện bỗng nhiên thành suy lão

Mênh mông biển cả chẳng ai thân

Chỉ có Di Đà riêng vẫy gọi.

Một khuyên anh:

Luôn luôn niệm Phật phải chân thật

Y theo lời Phật chớ hồ nghi

Điều phục tâm viên, đừng phóng dật!

Hai khuyên anh:

Chỉ nhớ niệm Phật, không việc khác

Lắng tâm quyết định nguyện về Tây

Lâm chung tự thấy Như Lai đến.

Ba khuyên anh:

Niệm Phật trước phải trừ tham ái

Lâm chung tâm định thấy Di Đà

Tợ trăng sáng tỏ, soi đầm biếc.

Bốn khuyên anh:

Chớ nên lãng quên tâm niệm Phật

Lâm chung Cực Lạc sen báu rước

Quán Âm, Thế Chí đều lai nghinh.

Năm khuyên anh:

Chớ ngại niệm Phật nhiều khó khổ

Tư duy muôn kiếp dòng sinh tử

Lại hướng về ai cầu ra khỏi?

Sáu khuyên anh:

Trong khi niệm Phật luôn tiếp nối

Nếu như không niệm thuận tình phàm

Bao giờ ra khỏi ngục sinh tử?

Bảy khuyên anh:

Niệm Phật chớ để ba nghiệp lỗi

Chuyên cần kĩnh lễ nguyện Tây phương

Thấy Phật Di Đà vầng tuệ nhật.

Tám khuyên anh:

Dạy tu niệm Phật pháp Mâu ni

Phải nên vâng theo Bổn sư chỉ

Mạng chung vãng sinh cõi Di Đà

Chín khuyên anh:

Niệm Phật chân thành là trước nhất

Lâm chung hoá Phật đến đón đưa

Hoa sen bảy báu tuỳ nguyện nở.

Mười khuyên anh:

Niệm Phật thường phải tâm niệm gấp.

Tư duy biển nghiệp khổ thâm sâu.

Sinh tử rối ren, hối khó kịp!

Ngũ ấm hư vọng, mộng huyễn thân

Nhờ duyên bồi đắp đống bụi trần

Tử thần chợt đến sao chống đỡ

Gấp niệm Di Đà gắng chuyên cần!

(Đại sư Vĩnh Minh)

Một câu Di Đà vạn pháp vương.

Năm thời, tám giáo phán tinh tường.

Hành nhân chỉ việc chuyên trì niệm.

Sớm nhập tịch quang bất động thường.

(Đại sư Liền Trì)

“ Niệm lên danh hiệu Phật

Muôn đức đủ đầy trong.

Chuyên trì danh hiệu ấy,

Muôn hạnh đủ không sai”.

(Đại sư Ngẫu Ích)

Trì giới tiện thị bình tâm,

Niệm Phật tiện thị trực hạnh,

Tham đắc cá điểm huyền quan,

Bất đồng bát vu thảo bính,

Nhược tiện giả, dã, chi, hồ,

Thất khước Phật, Tổ tánh mạng.

Tạm dịch:

Trì giới là để tâm bình,

Niệm Phật là hạnh để mình tu thân,

Lẽ mầu dù ngộ một phần,

Chẳng bằng tu tập tinh thần đó thôi,

Cứ luận giáo nghĩa suông hoài,

Tánh mạng Phật, Tổ mất rồi còn đâu.

Trú dạ Di Đà thập vạn thanh,

Tất sinh mạc khởi Tông, Giáo tưởng,

Trực tâm tông quy Cực Lạc bang,

Liên nhuỵ trân trì lập địa trưởng,

Nhậm tha tiếu ngã thị si phu,

Hành xích tùng lai thắng huyết trượng,

Tha niên mạch thượng nguyện vương châu

Thiện Tài thường đề đồng phủ chưởng.

Tạm dịch:

Ngày đêm mười vạn tiếng Di Đà,

Ắt được vãng sinh, đừng nghĩ tưởng

Này đây là Giáo kia là Tông!

Gởi thẳng lòng về chốn Lạc Bang,

Ao quý, đoá sen tươi tốt mãi,

Mặc ai cười mình là gã cuồng,

Từ rày làm ít hơn nói suông

Năm nao chợt ngự thuyền nguyện vương,

Thiện tài thường kêu vỗ tay mãi.

(Đại sư Tĩnh Am)

Lúc đi dễ thuận niệm Di Đà

Một Phật tuỳ theo một bước qua.

Dưới gót hằng thời chơi Tịnh độ,

Trong tâm mỗi niệm cách Ta Bà.

Dạo quanh hoa liễu nhưng thường nhớ,

Lên xuống non sông vẫn chẳng xa.

Đợi lúc vãng sinh về Cực Lạc,

Mười phương du ngoạn tự như mà!

Khi nằm niệm Phật thật lặng thinh,

Hơi thở nương theo giữ hiệu danh.

Một gối gió thanh trong vạn dặm.

Nửa giường trăng sáng khoảng ba canh.

Đã không trần luỵ tâm yên tịnh

Duy có liên hoa mộng dễ thành.

Giấc điệp mơ màng chư Phật hiện,

Tỉnh ra còn vẫn nhớ phân minh.

Nam mô A Di Đà,

Người nào không biết niệm?

Tuy niệm, chẳng tương ưng,

Mẹ con khó hội kiến!

Khi đi, đứng, ngồi, nằm

Đem tâm này thúc liễm,

Mỗi niệm nối tiếp nhau

Niệm lâu thành một phiến.

Như thế niệm Di Đà

Di Đà tự nhiên hiện!

Quyết định sang Tây phương,

Trọn đời không thối chuyển!

(Đại sư Thật Hiền)

Di Đà thệ lớn há nguyện không

Mười niệm xướng danh chẳng luyến công.

Chớ ngại cõi trần e vắng khách,

Chỉ lo lưới nghiệp cuốn trăm vòng!

Muôn sông về biển bờ đâu ngập,

Trăm nước chầu vua điện vẫn thông.

Dễ đến không người, ôi đáng tiếc

Việc chi còn mến cảnh lao lung?

Thương chê Niệm Phật việc người ngu

Công việc người ngu, Phật cũng tu.

Long thọ biện tài, đâu ngốc Hán?

Văn-thù trí hụê há phàm phu?

Từ chương nhã luận còn Cư Dị?

Công cứ theo mình hỏi Đại Tô?

Nhắn kẻ thông minh nên nghĩ lại.

Diêm La xét tội chẳng hồ đồ?

Người đồn Thiên Trúc chính Tây Phương

Thiên Trúc, Chi Na chỉ cách tường.

Nghiệp ở cõi nhơ bàn tịnh, uế

Thân nơi nhà lửa luận viên lương.

Ba ngàn thế giới trong luân chuyển,

Mười ức càn khôn thật cố hương.

Quyết đến chớ sầu đường cách trở,

Niệm tâm vừa tịnh thấy không Vương

Ai rằng mọi chỗ tức Tây trì

Cao, thấp, sạch, nhơ sá ngại gì?

Nhà xí khi vào sao bịt mũi?

Vũng lầy quá bước vén xiêm y?

Ốm đau lắm, lại thương thân khổ,

Mưa nắng chiều, than trái tiết thì.

Chớ nói lời suông sai thật hạnh,

Hồi tâm mau sớm niệm A – Di

Nếu nói sinh Tây còn thuộc vọng,

Trụ nơi cõi trược há thành chân?

Đông, Tây chẳng chấp càng phi lý,

Tịnh, uế đều quên cũng pháp trần.

Sinh vốn không sinh, sinh bốn cõi

Thấy như lìa thấy, thấy ba thân

Biết chăng chân, vọng nguyên đồng thể?

Mê, ngộ đều do tại bản nhân.

Chớ chấp đàn kinh bài bác Tịnh

Tổ cơ, lời Phật thảy viên dung.

Mượn ngôn chỉ lý tuyên Thiền đạo,

Được ý quên lời hiển diệu tông.

Thập thiện đều tu đâu phải tội?

Chư hiền đồng niệm há thành không?

Đông Tây nhất thể vô lai khứ.

Pháp giới linh minh cõi đại đồng

Niệm Phật quả như nên súc miệng,

Tụng kinh môi ngậm cũng ưng cần.

Thuốc dùng trị bệnh, sao gây bệnh?

Lửa để điều thân, lại đốt thân!

Phàm niệm đầy tràn, chê Thánh niệm,

Phật tình chưa khởi, nói trừ nhân.

Lời xa hiện thật, khuyên ngưng lại,

Lo gấp đời này thoát khổ thân.

Niệm Phật viên thông nhiếp sáu căn,

Nhĩ căn ai bảo chiếm ưu phần?

“Âm văn” nếu quả viên đường thể,

“Danh tự” đâu là khởi, diệt nhân?

Dùng niệm “niệm danh”, danh vẫn thiết,

Đem nghe “ nghe phật”, Phật càng gần.

Xét ra hai Thánh đều huynh đệ,

Đồng giúp Di Đà tiếp vãng sinh,

(Đại sư Triệt Ngộ)

Một câu A Di Đà

Đích đáng chính là tâm

Nếu tiêu muôn vật tượng

Tan vào một lò hồng

Nhất cú Di Đà

Nhất Đại tạng luật.

Miệt nhĩ tịnh tâm

Giới Ba La mật.

Tạm dịch:

Một câu A Di Đà

Là một Đại tạng luật

Chớp mắt vào tịnh tâm

Đủ giới Ba La Mật

Nhất cú Di Đà

Nhất đại tạng luận

Đương niệm tâm khai

Huệ quang như phúng

Tạm dịch:

Một câu A Di Đà

Là một Đại tạng luận

Đương niệm tâm mở thông

Ánh huệ tuôn vô tận.

Nhất cú Di Đà

Nhất tạng bí mật.

Phát bản thần thông

Cụ đại uy lực.

Tạm dịch:

Một câu A Di Đà

Là một tạng bí mật.

Phát nguồn cội thần thông

Đầy đủ uy lực lớn.

(Đại sư Ấn Quang)

Tuần hoàn kiếp số rất bi thương,

Thoát khổ đâu hơn Cực Lạc bang

Gắng niệm Di Đà về bản cảnh,

Đừng mê trần luỵ lạc tha hương.

Bụi hồng nghiệp trước đời như mộng

Lửa đỏ ngày sau nước hoạ ương.

Khuyên sớm xa nơi nhiều kiếp nạn,

Cùng nhau dạo bước đến liên phương.

Tâm niệm quá nhiều phiền phức thật!

Xưa nay nặng niệm khó muôn vàn!

(Niệm đầu thái đa chân phiền não.

Cổ lai nhất niệm tối nan bình).

(Pháp sư Đạo Chứng)

Khi bạn đang khóc

Hãy biết tôi cũng đang nhỏ lệ,

Khi bạn đang vui

Hãy biết tôi cũng đang hoan hỷ,

Bất kể lúc nào và ở đâu,

trong tín tâm niệm Phật

Chúng ta mãi bên nhau

Và bên đức Phật, Bồ tát.

Khi bạn đang một mình,

Chớ nghĩ mình cô đơn

Hãy nghĩ có hai người

Khi hai người chúng ta bên nhau

Hãy nghĩ có ba người

Vị kia chính là đức Phật A Di Đà,

Bạn đi đến đâu

Phật theo bạn đến đó…

Thi kệ niệm Phật của Cổ đức ( không tên tuổi)

Học đạo dường như giữ cấm thành,

Ngày phòng sáu giặc tối tinh chuyên.

Tướng, quân, chủ soái đều theo lịch,

Chẳng động đao thương nước được yên.

Ví dù muôn đắng nghìn cay

Một câu niệm Phật tan ngay cấp kỳ

Niệm Phật dứt bỏ oán thù

Lòng không hung dữ ngục tù đâu vương?

Niệm Phật mở rộng lòng thương

Oán thân bình đẳng tai ương có nào?

Cõi Phật Vô Lượng Thọ

Hàng Thanh văn Bồ tát

Công đức và trí tuệ

Không có thể khen nói!

Lại nơi cõi nước kia

Nhiệm mầu cực an vui

Sự thanh tịnh như thế

Sao không gắng làm lành

Mà niệm đạo tự nhiên?

Đều phải siêng tinh tấn

Gắng sức tự mong cầu

Vãng sinh cõi Cực lạc

Tất lên chỗ siêu tuyệt

Vượt ngang năm nẻo ác

Ác đạo tự nhiên đóng

Thăng đạo không cùng tận

Dễ sinh mà không người!

Cõi kia không cảnh nghịch

Tự nhiên thuận tiến lên

Sao không xả việc đời

Siêng tu cần đạo đức

Để được kiếp sống lâu

Thọ, vui không cùng cực

Niệm Phật vãng sinh Liên Trì

Là nhờ chuyên nhất đứng, đi, nằm, ngồi

Biết bao gương sáng pahỉ noi

Cố y theo đó tài bồi thân tâm.

Biết ngài vốn chẳng bận,

Cứ cố nói chằng nhàn

Trong hai mươi bốn giờ,

Nằm ngủ mất tám giờ

Ba bữa ăn ba tiếng

Lại uống trà hút thuốc

Chải, gỡ đại tiểu tiện,

Phí mất khoảng một giờ,

Đi ra ngoài uống rượu

Về chuyện gẫu cùng vợ

Ít nhất vài ba giờ

Lại e lòng bận bịu

Thân mệt tính ngủ trưa

Ngủ hai giờ chẳng đã

Mất đi mười sáu giờ

Uổng phí hơn quá nửa

Trong tám giờ còn lại

Chưa chắc đã bận thật

Niệm Phật được nửa tiếng

Đã kêu lâu lắm rồi

Hãy xem người xưa nay,

Mấy ai bảy mươi tuổi

Đừng đem khổ sinh tử

Vất ra đằng sau ót,

Việc chân chánh của mình,

Vạn vạn lần khẩn cấp

Xin hãy gấp tỉnh ngộ

Mau trồng chín phẩm sen.

Thắng hội hoà vũi cõi Lạc Bang,

Hoa mầu cây báu đất tô vàng,

Đài cao ẩn hiện ngôi vương giác,

Diệu pháp truyền rao khắp bốn phang.

Nơi đây nào thấy có đêm tràng,

Chỉ thấy làu làu bóng diệu quang,

Nhạc ngọc thoáng rơi giòng Bát-nhã,

Thiền nhân quay nhẹ chiếc Từ thoàn.

Mành châu cột gió lời bi tráng,

Hoa ngọc cười xuân sắc dịu dàng,

Ao báu mát trong nguồn bát đức,

Linh cầm lảnh lót giọng thinh thang.

Nơi đây bể khổ không quyền hạn,

Dân trí an nhàn vui rảnh rang,

Hoa nở sáng ngày dâng pháp cúng,

Chiều về định tĩnh học thiền quang.

Đẹp màu thanh nhã màu tươi rạng,

Cực Lạc trời Tây lắm tịnh nhân,

Sống mãi không già, không bệnh chết,

Vui hoài chẳng mất, chẳng mơ màng.

Di Đà bổn nguyện hồn cao sáng,

Tịnh độ ngày thêm cuộc mở mang,

Nhắn gửi bạn lành chung mối niệm,

Quy Tây đường lối bước mau sang.

Ngày hết đêm sẽ đến, phải chuẩn bị cho đêm

Mùa nóng sẽ hết mùa lạnh sẽ đến, phải chuẩn bị cho mùa lạnh

Còn thì sẽ phải mất, phải chuẩn bị cho cái mất

Làm thế nào để chuẩn bị cho đêm? Đèn nến, giường chiếu.

Làm thế nào để chuẩn bị cho mùa lạnh? Áo ấm than củi.

Làm thế nào để chuẩn bị cho cái hết? Phước huệ Tịnh độ.

Một niệm chẳng sinh phiền não chi

Lo gì không thấy đấng A Di

Sớm chiều câu Phật trong lòng mãi

Tự tánh Di Đà hiển cực kỳ.

Một câu A Di Đà

Thiền mầu rất sâu xa

Là pháp không sinh diệt

Lời Như Lai nói ra.

Một câu A Di Đà

Thiền mầu rất sâu xa

Ngài Tịnh Danh im lặng

Thấp nào thấu nỗi mà.

Một câu A Di Đà

Tây phương ở lòng ta

Nào cần hỏi chi cả

Vượt qua cõi Ta Bà.

Ta Bà giáo chủ hiệu Năng Nhơn

Phương tiện độ sinh dứt giận hờn

Thuyết pháp năm thời chia đốn tiệm

Tuỳ cơ hoá đạo ngộ tâm chơn.

Mạt pháp chúng sinh thật đáng thương

Hận mình không gặp đấng y vương

May nhờ giọt nước cam lồ rưới

Hết bệnh thân tâm khó nghĩ lường.

Ở cõi Ta Bà khổ lắm ôi!

Xoay vần lăn mãi chẳng dừng thôi

Sinh già bệnh chết nào ai khỏi

Dao kiếm phanh thây hối muội rồi.

Cực lạc tiêu diêu khó sánh lường

Bạn đều là bậc thánh hiền lương

Thân vàng đẹp tuyệt luôn sống mãi

Nhạc trổi kinh thành rất lạ thường.

Tây phương cần phải gấp tu trì.

Sinh tử vô thường chẳng hẹn kỳ.

Ngoài cửa bóng trời qua rất chóng

Con người sống tạm có bền chi!

Cực lạc quê hương sớm trở về

Vô thường dứt khổ có chi mê

Ôm lòng hận tiếp giờ qua sớm

Cầu thoát than chi nghiệp nặng nề.

Nhất cú Di Đà vô biệt niệm

Bất lao đàng chỉ đáo Tây Phương.

Tạm dịch:

Một câu Di Đà không niệm khác

Tây phương liền hiện nhọc gì đâu.

Lâm chung bất năng quán cập niệm

Đản tác sinh ý tri hữu Phật

Thử nhơn khi tuyệt tức vãng sanh

Đại pháp cổ kinh như thị thuyết.

Tạm dịch:

Tưởng niệm khó hành lúc chuyển sinh

Chuyên lòng ghi nhớ một hồng danh

Tây Phương chẳng nhọc liền mau đến

Chánh pháp xưa nay vẫn dạy rành.

Ngã niên thất thập nhất

Bất phục sự ngâm nga

Khán kinh phí nhãn lực

Tác phước uý bôn ba.

Hã dĩ độ tâm nhãn.

Nhất thinh A Di Đà

Hành dã A Di Đà

Túng nhiên mang tợ tiến,

Bất ly A Di Đà

Đạt nhân ưng tiếu ngã,

Đa chước A Di Đà

Đạt hựu bất ma sinh?

Bất đạt hựu như hà?

Phổ khuyến pháp giới chúng,

Đồng niệm A Di Đà

Yếu thoát luân hồi khổ:

Tu niệm A Di Đà.

Tạm dịch:

Tuổi ta bảy mươi mốt,

Thơ phú nghĩ ngâm nga.

Xem kinh: mau mỏi mắt,

Làm phước: sợ đi xa.

Lấy gì độ tâm ta?

Một tiếng A Di Đà

Đi niệm A Di Đà

Ngồi niệm A Di Đà

Dầu gấp như tên bắn,

Cũng không dời Di Đà

Người giỏi lại cười ta:

Sao lắm A Di Đà?

Giỏi thì làm gì ta?

Không giỏi lại sao cà?

Xin khuyên pháp giới chúng.

Đồng niệm A Di Đà

Muốn thoát luân hồi khổ:

Phải niệm A Di Đà

Ở nơi ba cõi thôi cất bước

Đài sen chín phẩm thích nêu danh

Sau này buông tay về lối tắt

Mới tin không sinh không chẳng sinh.

Lối tắt tu hành, duy niệm Phật

Sáu căn đều nhiếp, một tâm minh

Ta Bà chuyển đổi thành An Dưỡng

Lửa rực, đầm trong, sen nở xinh.

Sinh tử luân hồi không ngày dứt

Chuyên lòng niệm Phật hướng Tây Phương

Mắt thấy Di Đà, nghe diệu pháp

Quả bồ đề chín ngọt ngào hương.

Biển khổ sâu vạn sóng trào

Nhiều đời chìm đắm biết làm sao?

Khuyên anh niệm Phật về An Dưỡng

Bờ kia cất bước thảnh thơi ca.

Ba cõi không an đừng lưu trú

Tây phương có lỗi hãy quay về

Một lòng không loạn trì danh hiệu

Mỗi bước lửa hồng sen nở hoa.

Cực Lạc nơi lòng khác người xa

Hoa sen mỗi bước xuất hiện ra

Thanh tịnh, không nhiễm một trần nhỏ

Chớ hỏi ai là Phật Di Đà

Khổ đau, bùi ngọt không thế giới

Mờ mịt lăng xăng mộng thân tâm

Chúng sinh cực khổ ai cứu độ?

Chỉ có Di Đà nguyện lực thâm.

Sinh tử tử sinh bao giờ dứt

Trôi nổi lênh đênh lúc nào dừng

Chẳng hay niệm Phật về quê cũ

Biển khổ thoát ra mới thật mừng.

Người chuyên niệm Phật tâm thanh tịnh

Tịnh tâm niệm Phật tâm không bệnh

Chư Phật hoan hỷ giáng kiết tường

Gốc đạo vững chắc thường tinh tấn

Người niệm Phật rồi, chán Ngũ trược

Trôi nổi đắm chìm không sao vượt

Tâm tâm luôn hướng cõi Tây Phương

Người đi đường này sẽ đến được.

Người siêng niệm Phật ắt thành Phật

Thoát khỏi thai phàm đổi Thánh chất

Đất báu, hoa sen được hoá sinh

Trong ao tám đức thường tắm gội.

Người niệm Phật nhiều, dứt tham sân

Thấu rõ thân thế tựa phù vân

Không lưu chẳng luyến, đâu ràng buộc

Tiêu diêu tự tại hợp thiên chân.

Người luôn niệm Phật chí kiên cố

Tám gió không động, Tu Di vững

Nhà lửa ba cõi rực nơi nơi

Mỗi bước đạp trên vô sinh lộ.

Trong tâm niệm Phật, cảnh Phật hiện

Muôn pháp đều do tâm chuyển biến

Tâm này là Phật, không chi khác

Ví tựa soi gương thấy mặt mình.

Người trì niệm Phật nhiếp sáu căn

Không treo trần cảnh vọng lăng xăng

Tịnh niệm tiếp nối như chuỗi ngọc

Ngày đêm liên tục không cách ngăn.

Người niệm Phật hiệu rất tôn quí

Cùng chung ở với thượng thiện nhân

Chẳng phân nam nữ hiền ngu nữa

Thấy được Di Đà lên Bất thối.

Tánh Chân như vốn có

Chúng sinh với Phật đồng

Rỗng rang tâm tự ngộ

Như nhật chiếu trời trong.

Di Đà sức đại nguyện

Tin sâu chớ nghi ngờ

Nương theo Phật tu hành

Chắc chắn chứng Phật quả.

Mã Minh và Long Thọ

Quả thật là Thầy ta

Thiền tịnh viên tu chứng

Đâu nhọc tìm lối khác.

Rất chán khổ Ta Bà

Lo đời sau lầm lạc

Một lòng siêng niệm Phật

Gởi chất bạch liên hoa.

Lòng tin thường không thối

Phát nguyện mãi đời đời

Nhân duyên Bát Nhã chín

Quả bồ đề tự thành.

Toàn nhờ sức Bát-nhã

Soi thấu tâm thế gian

Tâm tịnh cõi Phật tịnh

Di Đà hạnh nguyện sâu

Sinh tử có lo sợ

Nên nương công đức Phật

Ngay đây thấy Di Đà

Cần gì hỏi Di Lặc

Niệm Phật một tiếng

Tội diệt hằng sa.

Lễ Phật một lạy

Phước tăng vô lượng

Tham tiền niệm Phật lý vốn đồng

Rõ ràng xem kỹ thảy đều không

Công đến tự nhiên toàn thể hiện

Xuân về như trước trăm hoa hồng.

Khan kinh tỉnh giấc thiên thu mộng

Niệm Phật tiêu dung vạn cổ sầu.

Mạc lãi lão lai phương học đạo

Cô phần tận thị thiếu niên nhân

Tạm dịch:

Chớ đợi đến già mới học đạo

Thiếu chi mồ trẻ đã qua đời.

Hoặc:

Tu hành chớ đợi tuổi già

Mồ hoang ngoài ruộng phần nhiều thiếu niên

Hay:

Đồng hoang mồ trẻ biết bao

Sớm lo niệm Phật, trễ sao kịp mà!

Nghiệp chẳng nặng chẳng sinh Ta Bà

Ái chẳng đoạn chẳng sinh Tịnh độ.

Ái hà thiên xích lãng

Khổ hải vạn trùng ba

Dục thoát luân hồi khổ

Tảo cấp niệm Di Đà

Ngọn sóng trên sông ái cao ngàn thước

Ngọn sóng trên biển khổ cao muôn trùng

Nếu ai muốn thoát luân hồi khổ

Hãy mau sớm niệm A Di Đà

Cấp cấp mang mang khổ khổ cầu

Hàn hàn noãn noãn độ xuân thu

Triêu triêu mộ mộ doanh gia kế

Muội muội hôn hôn bạch liễu đầu,

Thị phi thị phi hà nhật liễu,

Phiền phiền não não kỷ thời hưu,

Minh minh bạch bạch nhất điều lộ,

Vạn vạn thiên thiên bất khẳng tu

Tạm dịch:

Gấp gáp bộn bề khó nhọc cầu,

Lạnh nồng đã trải mấy xuân thu,

Sáng trưa chiều tối lo gia sự,

Mờ mịt u mê bạc trắng đầu,

Đúng đúng sai sai phân biệt mãi,

Phiền phiền não não dễ ngừng đâu?

Một con đường chánh luôn ngời rạng,

Ngàn vạn muôn phần chẳng chịu tu.

Nhất cú Di Đà tối phương tiện

Bất phí công phu bất phí tiền,

Đản giao đất niệm vô gián đoạn,

Hà sầu bất đáo pháp vương tiền?

Tạm dịch:

Một câu Di Đà phương tiện mầu,

Nào tốn công phu chẳng tốn xu,

Cốt sao nhất niệm đừng gián đoạn,

Sinh trước pháp vương há phải sầu?

Bớt thêm một câu chuyện

Thêm niệm Phật một tiếng,

Giết chết các vọng tâm,

Tức pháp thân ứng hiện.

Lưng mang bức tượng Di Đà

Chữ trung, chữ hiếu việc nhà vẹn phân

Dẫu cho đi trọn đường trần

Đạo tâm đâu dễ một lần phôi phai

Linh qui nhân giáo thố vi hào

Hạc vị đầu hồng tí vị mao

Hoa hữu sắc kiều, tạo nghiệp luyến

Điểu năng xảo ngữ, nhập lung lao

Anh hùng xuất chúng, đa chiêu hoạn

Mã tráng tường đồ, cập tự hao

Vạn sự bất như tư ý hội

Nhất tâm niệm Phật tối vi cao.

Tạm dịch:

Rùa kia quí chiếc mai dầy

Thỏ đây luyến bộ lông tơ mịn màng

Hạc luôn kiêu hành chiếc mồng

Chuột tuy bé tí cũng gìn bộ lông

Hoa khoe hương sắc mặn nồng

Sớm chiều ong bướm luợn vòng thong dong

Hót hay chim phải vào lồng

Anh hùng xuất chúng vào vòng hoạ tai

Ngựa giỏi rong ruổi đường xa

Nhọc nhằn vất vả mồ hôi chảy dài

Cuộc đời khó toại ý ai

“A Di Đà Phật” lên ngay Niết Bàn.

Một niệm A Di Đà nhớ mãi luôn

Liên hương chín phẩm ngát tâm cuồng

Cõi nước an vui không xa vậy

Chỉ một niệm thuần chớ niệm suông

Niệm Phật chánh định ắt thấy Phật

Sau khi lâm chung về cõi Phật

Ngay lúc lâm chung ráng niệm Phật

Hãy gắng tưởng niệm nương theo Phật

Nhờ thế thấy được Phật quang minh.

Tịnh độ pháp môn hảo thuyết minh

Luận bình áo nghĩa chỉ tiền trình

Không - Thời gian tận trung đương xứ,

Khoa, Đạo học cùng thướng tiệp kinh,

Thiền, Phật, Tâm vô tam cá biệt,

Không, Trung, Giả hữu nhất môn đình

Niệm vô biệt niệm hoát nhiên ngộ

Quản trúc huyền ty khởi nhạc thinh.

Tạm dịch:

Pháp môn Tịnh Độ khéo trình.

Luận bàn nghĩa thẳm thuyết minh sáng ngời,

Hiện tiền ôm gọn Không Thời.

Khoa học, Đạo học không rời đường ngay.

Thiền, Tâm, Phật chẳng có sai

Không, Trung, Giả cũng không ngoài bộ môn

Niệm, vô biệt niệm ai ơi!

Đàn ca sáo thổi tới nơi đất lành.

Phù sinh nhược mộng

Ảo chất phi kiên

Bất bằng qui Phật chi từ

Hạt loại siêu thăng chi lộ.

Tạm dịch:

Đời người như giấc mộng

Xác thân có bền chi?

Không nương bóng Phật từ bi

Há thoả siêu thăng nguyện vọng?

Nhất thật vô thường đáo

Phương tri mộng lý nhân

Vạn ban tương bất khứ

Duy hữu nghiệp tuỳ thân

Đản niệm Di Đà Phật

Định sinh Cực Lạc quốc

Tạm dịch:

Một ngày vô thường tới

Mới hay mộng đã sinh

Muôn vật đều ở lại

Duy có nghiệp theo mình

Năng niệm Phật Di Đà

Nhất định về Lạc Quốc.

Đừng tìm Cực Lạc với Di Đà

Tịnh độ, Ta Bà vốn ở ta.

Giác tính không phân chia cao thấp,

Hương trầm chẳng ngại toả gần xa.

Trăng thu sáng tỏ trời cao rộng,

Gió hạ giải nồng khắp mọi nhà.

Tịnh, nhiễm xưa nay đồng một thể

Giác mê vốn dĩ chẳng hai mà.

Nam mô A Di Đà Phật

Không gấp cũng không hưỡn

Tâm tiếng hiệp khắn nhau

Thường niệm cho rành rõ

Nhiếp tâm là định học

Nhận rõ chính huệ học

Chánh niệm trừ vọng hoặc

Giới thể đồng thời đủ

Niệm lực được tương tục

Đúng nghĩa chấp trì danh

Nhất tâm Phật hiện tiền

Tam-muội sự thành tựu

Đương niệm tức vô niệm

Niệm tánh vốn tự không

Tâm làm Phật là Phật

Chứng lý pháp thân hiện

Nam mô A Di Đà Phật

Nam mô A Di Đà Phật

Cố gắng hết sức mình

Cầu đài sen thượng phẩm.

Vô thường mau lẹ sớm hồi đầu

Thân này tuy có chẳng bền lâu

Mai lo danh lợi chiều nhắm mắt

Khá mau niệm Phật kẻo bạc đầu

Khuyên ai tinh tấn tìm giải thoát

Sống tu kẻo chết biết về đâu?

Ngày đêm gắng nhớ câu niệm Phật

Nguyện về Cực lạc khỏi đoạ sâu

Dòng sinh tử không bờ

Mênh mông không thấy bến

Kẻ đi lòng không thấu

Người về tâm chẳng thông

Có có lại hoàn không

Tâm ý tạo bất đồng

Khi sinh cho là có

Lúc tử lại hoàn không

Vô thường qua nhanh chóng

Tích tắc chuyển sát Na

Đâu hẹ trẻ với già

Sang hèn chẳng thứ tha

Khuyên ai chớ dần dà

Khéo tu mau kẻo trễ

Thời gian như bóng xế

Đợi chờ có được đâu

Giác ngộ mau hồi đầu

Di Đà tín niệm sâu

Nguyện sinh về Tịnh Độ

Nhất tâm trì Phật danh

A Di Đà một câu

Muôn pháp đều tóm thâu

Tâm và tiếng phù hợp

Niệm đầu ở trong đầu

Khó nghĩ bàn cảm ứng

Hoa nở ao báu sâu

Đời người ngắn ngủi chớ mê say

Ráng lo niệm Phật gấp đêm ngày.

Vô thường tấn tốc nào ai biết

Chớ nên lần lựa hẹn nay mai

Ta Bà khổ Ta Bà lắm khổ

Có bao người xét cho tột chỗ

Tịnh độ vui tịnh độ nhàn vui

Cảnh thanh minh sen báu nặc mùi

Nào ai rõ cái vui triệt đáo

Cõi Tịnh độ lắm điều thanh nhã

Khổ, buồn rầu lo khổ chẳng còn.

Chốn Ta Bà tim lụn đầu mòn,

Thân tứ đại của người cũng thế.

Mau thức tỉnh tu thân kẻo trễ,

Đến tội rồi cũng hối muộn màng.

Chi cho bằng ta sớm lo toan,

Gìn giới luật nghe kinh trọng Phật,

Đến lâm chung quả lành đâu mất,

Cảnh Tây Phương chư Phật đợi chờ.

Việc tu thân thiện tín hững hờ,

Chừng hoạ đến e cho khó tránh.

Môn Tịnh độ là môn cứu cánh.

Ráng phụng hành kẻo phụ Phật xưa,

Chí nhất tâm tín nguyện phụng hành.

Được cứu cánh về nơi An Dưỡng,

Chỉ một kiếp Tây phương hồi hướng

Ao sen báu Tây phương đua nở,

Chờ chúng sinh niệm Phật chí tâm.

Đời ngũ trược, xa trông bát ngát

Gót hồng trần, lưu lạc mấy xuân

Lòng riêng luốn những bâng khuâng

Cõi nào thoát kiếp trầm luân khổ phiền.

Nguồn hạnh phúc hỏi miền chân thật

Nghĩ thành tâm niệm Phật là hay!

Hương nguyền một nén xa bay

Hướng về Cực Lạc hôm mai khẩn cầu.

Đời dâu bể bể dâu lắm độ

Cảnh khổ đau đau khổ thêm thương

Không nương về đấng Nguyện Vương

Biết ai dắt dẫn ra đường tối tăm?

Xót thương nỗi đau về vật chất

Giết nhau vì giọt mật hư danh

Kiếp luân hồi mãi quẩn quanh

Mà ba đường ác đã thành gia cư.

Giấc mơ tỉnh bây chừ tủi thẹn!

Bước qui Tây ráng thẹn tu mà?

Lầu sương lạc ánh trăng tà

Kiếp người luẩn quẩn bệnh già một bên.

Ví chăng giữ lòng bền niệm Phật

Có lo gì phải mất phẩm sen!

Việc đời mặc tiếng chê khen

Cuộc đời mặc kẻ đua chen sắc tài.

Đường sinh tử sẽ bày trước mắt

Bước khổ vui dè dặt mà trông

Đã hay lửa đỏ sen hồng

Lửa sen âu cũng do lòng tạo nên.

Thôi thì gắng xây nền công đức

Thôi thì rèn luyện lực tinh chuyên

Nguyện sinh về cõi Bảo Liên

Nguyện đem Thiền Tịnh hoà duyên khắp miền

Nhắn ai đồng hội đồng thuyền

Lánh cõi giả tìm nơi trong sáng

Học lý mầu soi rạng tinh thần

Quyết trau lòng, trọn trả thâm ân

Lẽ đâu dám nay lần mai lựa

Nơi tu viện sớm hôm nương dựa

Niệm chân kinh lọc lượt tâm trần

Lẽ thị phi đừng mãi phân vân

Niềm chánh giáo ân cần trau sửa.

Một ngày cái chết đến

Mới biết sống trong mộng

Muôn việc đều buông bỏ

Chỉ có nghiệp theo thân

Hãy niệm Phật Di Đà

Nhất định sinh cõi Tịnh.

Di Đà nhất cú pháp trung vương

Tạp niệm phân vân giả bất thường,

Van lý phù vân già xích nhật

Nhơn gian xứ xứ hữu dư quang

Tạm dịch:

Di Đà sáu chữ lớn lao thay,

Tạp niệm lăng xăng chẳng ngại bày,

Muôn dặm mây mờ che mắt nhật,

Nhân gian ánh sáng vẫn còn đây.

Xét ra niệm Phật dễ mà không

Khẩu ý buông lung giữ chẳng đồng

Miệng niệm Di Đà tâm bất loạn,

Dù cho khản cổ vẫn hoài công.

Niệm Phật chẳng sinh tịnh độ ngay

Lưỡi ta sẽ bị ngục trâu cày

Nếu ai được thấy hoa sen nở

Mới biết Ta Bà niệm Phật hay

Thân, khẩu, ý thanh tịnh,

Thị danh Phật xuất thế,

Thân, khẩu, ý bất tịnh

Thị danh Phật diệt độ

Tức tâm thị Phật, vô dư Pháp.

Mê giả do ư tâm ngoại cầu

Nhất niệm khuếch nhiên qui bản tế

Hoàn như tẩy cước nhượng thuyền đầu

Tạm dịch:

Thân, khẩu, ý thanh tịnh,

Đó là Phật ra đời.

Thân, khẩu, ý bất tịnh,

Đó là Phật diệt độ.

Tâm tức là Phật, không gì khác,

Kẻ mê rong ruổi, ngoại cầu tầm.

Một niệm giác tâm về cõi Phật,

Vĩ như chân rửa ở đầu thuyền.

Lẽ sống chết trọng đại

Vô thường đuổi sau gáy

Kiếp người duy có hạn

Sao cho lo tu thân?

Bớt nói chuyện sâu gà

Vơi đi bao gánh ác

Niệm thêm câu Di Đà

Tạo nhiều thân thường lạc.

Hẹn gặp nơi Liên trì

Bạn cũng hàng thiện trí

Cảnh Niết Bàn Tịnh ngã

Là quê hương chúng ta.

Cực Lạc là quê hương

Ta Bà là cõi tạm.

Thế nên: Sống là gửi, thác là về.

Niệm Phật vãng sinh Liên trì

Là nhờ chuyên nhất: đứng, đi, nằm, ngồi.

Biết bao gương sáng phải noi.

Cố ý theo đó tài bồi nhân tâm.

Sân lan trời ngã bóng chiều,

Cảm thân phù thế ít nhiều ngẩn ngơ

Tranh đời dệt mộng vẩn vơ

Say sưa danh lợi mê mờ sắc thanh

Cánh bèo sóng vỗ bập bềnh

Tại ai hay cũng gây nên bởi mình?

Bể trần là mấy phù sinh

Thị phi thương ghét trong tình quẩn quanh

Mà trông chiêc lá lìa cành,

Vinh hư cõi tạm trong vành đó thôi!

Mà trông ngọn nước chảy trôi

Mênh mang sáu nẻo biết rồi về đâu?

Kiếp người nào có bao lâu

Nắng mưa thôi cũng dãi dầu cỏ hoa!

Lầu sương lạt ánh trăng tà

Hoàng lương một giấc tỉnh ra ngỡ ngàng!

Chi bằng về cõi Liên Bang

Sen khoe sắc ngọc, gió đàn pháp âm

Trời giải thoát, cảnh thậm thâm

An vui muôn kiếp, tuyệt lỗi lầm xưa

Chỉ câu niệm Phật đừng thưa

Chỉ bền tín nguyện, Tam thừa bước lên

Đài vàng sẵn đã ghi tên

Cơ duyên sẵn đợi một nền đạo tâm.

Tạp niệm là tội ngày thường

Nghiệp như chẳng tạo, niệm đường nào sinh.

Từ nay chẳng tạo nghiệp trần

Nhất tâm bất loạn quả thành tự nhiên.

Kệ thi niệm Phật của chư Tôn đức Tăng Ni và Phật tử

( Hoà thượng Tuyên Hoá)

Niệm Phật niệm hoài không gián đoạn

Hồng danh đồng khởi tại tâm can

Tạp niệm không sinh Tam-muội được

Vãng sinh Tịnh độ có phần sang

Trọn ngày chán nản Ta bà khổ

Tâm niệm hồng trần dứt sạch quang

Cầu sinh cực lạc luôn trong ý

Nhiễm niệm dứt trừ, Tịnh niệm toàn.

(Hoà thượng Ưu Đàm)

Đống xương sinh tử nhường non cả

Giọt lệ chia ly nước biển đầy

Thế giới ngày kia rồi cũng hoại

Đời người khoảnh khắc chớ mê say

Cái thân nam nữ ngàn phen đổi

Những kiếp lông sừng vạn lúc thay

Muốn khỏi luân hồi nhiều khổ hạnh

Phải tu tịnh độ gấp ngày nay.

(Tây Trai lão nhân)

Tâm tức là độ, lý không ngoa,

Tịnh khác Thiền đâu vẫn một nhà.

Sắc hiển trang nghiêm miền Diệu hữu

Không kiêm vô ngại cõi hằng sa.

Trời Tây sáng đẹp màu châu ngọc,

Nguyện Phật bao la đức hải hà.

Ngó lại đường tu ai sớm tỉnh

Nỗi thương ác đạo mãi vào ra?

1) Xem khắp kinh văn giới luật nghi,

Nơi nơi đều khuyến niệm A Di.

Một câu tiêu hết muôn đời nghiệp,

Hà huống nhiều năm mãi tụng trì.

Di Đà sáu chữ phỉ bình sinh,

Mỗi tối trì vang ước mấy canh.

Đối bóng ngùi thương người thế cuộc,

Dưới trăng, trước gió bước kinh hành.

Tây Phương Cực Lạc chúng đều tôn,

Khuyên khắp người đời học diệu môn.

Khẩu nghiệp bớt duyên trò chuyện nhảm,

Niệm câu Phật hiệu độ thần hôn.

2) Lầu quỳnh cách biệt những năm xưa

Lối cũ đường xa bước trở về.

Tháng ngày qua hờ hững,

Tóc trắng điểm hoa lê.

Lòng theo bóng nguyệt trời Tây xế,

Tai lắng nghe chìm tiếng nhớ quê.

Nhìn lá thu rơi rụng

Nghe tấc dạ não nề.

Đỉnh trầm xông đốt ngân hơi khánh,

Hương cõi Liên Bang phát nguyện thề:

Ta Bà đã chán chê!...

3) Đường Tây cần nhất giữ lòng bền,

Gắng sức siêng tu chẳng bước lên.

Chánh hạnh ví thêm công trợ hạnh,

Di Đà từ thệ vẫn đâu quên.

Tây Phương Cực Lạc cảnh hằng xinh

Từ phụ xót thương độ hữu tình.

Tám vạn bốn ngàn môn giải thoát,

Di Đà sáu chữ tuyệt cao minh.

4) Nhiều phen mộng đến cảnh Liên Bang,

Lỗi cũ quê xưa thấy rõ ràng.

Phơ phất phướn châu muôn nguyệt sáng.

Lững lơ vọng báu ức mây vàng.

Chim lành tắm gội ao kim thuỷ,

Hoa lạ đua tươi vẻ ngọc lan.

Đang giấc chợt như ai gọi thức,

Lò hương khói thoảng, trống canh tàn.

5) Chuyên cần lễ niệm sớm rồi hôm,

Ao báu đài sen nhập mộng hồn,

Xương nát thân tan ngàn vạn kiếp.

Khó đền ân đức đại từ tôn.

Sáu thời tưởng niệm từ bi phụ,

Con trẻ ngày nao trở gót về

Nói đến luân hồi vô tận việc,

Trông nhau lệ rớt động lòng quê.

Niệm Phật phải chuyên niệm đến cùng,

Đến cùng tâm niệm bỗng tiêu dung.

Ta Bà biển khổ phong ba lặng,

Yên ổn thuyền sen tới Lạc cung.

6) A Di Đà Phật chẳng sinh diệt,

Khó vớt khôn tìm vầng thuỷ nguyệt

Tuyệt lìa phi cú thân chân như,

Như thế cảm thông, như thế thuyết.

Ta cùng Di Đà vốn không hai,

Vọng gác vừa sinh bỗng thành sai.

Từ nay quét sạch trần không hữu

Thiên tánh cha con gặp mặt mày.

Ba phước thề tu, sáu niệm cần,

Giữ gìn tam nghiệp sạch trong ngần.

Một câu Thánh hiệu không rời chán,

Nguyện thấy Di Đà chứng pháp thân

7) Ba cõi đã hay chẳng ổn lành,

Quyết tìm Cực Lạc chứng vô sinh.

Ví không niệm Phật công phu chắc,

Đâu được đài sen nguyện lực thành.

Ngút toả lầu cao lồng diệu sắc

Gió lùa cây biếc nổi cầm thanh.

Từ nay chân giả không lầm lạc

Mắt cá trân châu nhận rõ rành.

8) Người ngự sen lành, ao bảo trân

Long lanh nước bạc chiếu kim thân.

Tâm nhuần pháp diệu tiêu trần cấu,

Chí độ hàng mê thoát khổ nhân.

Hoa tạng bể mầu chơi dạo khắp,

Niết Bàn nhân đẹp đủ mười phân.

Ta Bà biết mấy quang âm đổi,

Cực Lạc thường hằng một kiếp chân.

9) Tóc sương thay mái đầu xanh

Một đời sự nghiệp nghĩ thành không hoa

Soi bổn phận lánh đường tà.

Âm thầm thời tiết đổi,

Lặng lẽ tháng ngày qua.

Kíp mau tìm đến chân thường lộ,

Dám chậm chờ xem bệnh tử mà!

Cõi Phật đâu xa cách,

Về chăng chỉ tại ta.

Mỗi niệm chỉ cần không thoái chuyển

Ao vàng đã sắn có liên hoa.

Thân tàn về cõi báu,

Sen nở thấy Di Đà.

10) Cõi tịnh mong về bất tử hương,

Ráng mây chiều tối ngắm tàn dương

Hoa quỳnh cây bích tươi muôn vẻ,

Điện ngọc, lầu châu đẹp khác thường.

Sen báu long lanh theo nhạc gió.

Nước ngân thấp thoảng bóng oan ương.

Lắng nghe bỗng ngộ vô sinh khúc,

Tên họ ghi lên tuyển Phật trường.

11) Một đoá sen hàm một Thánh thai,

Công thành nở đẹp cánh hoa khai.

Nơi thân an lạc tuỳ tâm hiện,

Đầy bát hương tô ứng niệm bầy.

Kim điện chói bầy mờ nhật nguyệt,

Ngọc lâu sáng sạch tuyệt trần ai,

Pháp vương chỉ rõ đường chân đế

Ánh giác đài tâm toả rộng dài.

12) Cõi lành câu Phật kết nhân duyên,

Hai sáu thời gian giữ hiện tiền.

Mỗi xuống hoàng hôn thêm hướng niệm,

Xa theo trời lặn đến Tây thiên.

Di Đà tay báu xin xoa đảnh,

Bồ tát thân vàng nguyện hoá duyên.

Chẳng mượn bào thai thành chất huyễn,

Quê xưa đà sẵn ngọc trì liên.

13) Mau về an dưỡng mà ngơi nghỉ

Đừng ở Ta Bà luận có không.

Lửa nghiệp khi hưng dùng sức định.

Niệm trần vừa khởi gắng ra công.

Nén hương siêng lễ Di Đà Phật,

Sáu chữ cần chuyên một tấc lòng.

Xót cảnh mẹ hiền thân tựa cửa,

Hững hờ con trẻ chạy Tây Đông

14) Mai thắm vừa tàn, hạnh nở xinh,

Gió xuân há phải có duyên tình?

Lòng thanh sáu chữ hàm muôn tượng,

Công đức Di Đà thắm vạn linh.

Lá biếc điểm xen bốn sắc hoa,

Mỗi hoa một vị niệm Di Đà,

Chớ nghi Tịnh độ đường xa cách.

Mưa phới người về tợ nước sa.

Miệng niệm Di Đà, tâm tán loạn

Cổ họng khan khô, chỉ uổng công.

(Đại sư Thật Hiền)

Nam mô A Di Đà

Ai mà không biết niệm?

Tuy niệm chẳng tương ưng,

Mẹ con khó hội kiến.

Khi đi, đứng, ngồi nằm,

Đem tâm này thúc liễm

Mỗi niệm nối tiếp nhau,

Niệm lâu thành một phiến.

Như thế niệm Di Đà.

Di Đà tự nhiên hiện

Quyết định sang Tây phương

Trọn đời không thoái chuyển.

(Hoà thượng Thích Thiền Tâm)

Ẩn tu nào phải cố xa đời!

Mượn cảnh u nhàn học đạo thôi!

Nhưng thẹn riêng mình nhiều nghiệp chướng

Bốn ân còn nặng nghĩa đền bồi.

Ẩn tu cảm xót biển trần ai!

Sóng gió trầm luân mãi lạc loài

Thân khổ kiếp người muôn nỗi khổ!

Nghiệp đời vay trả, trả rồi vay!

Ẩn tu hôm sớm niệm Di Đà

Lòng nặng mười muôn chẳng cách xa

Canh vắng giường thiền khi mãn định

Hoa sương cười nụ dưới trăng tà…

Phải nên phát nguyện nguyện vãng sinh,

Đất khách sơn khê mặc người luyến?

Tự không muốn về, về sẽ được,

Quê xưa trăng gió có ai tranh?

Nét kiều diễm chập chờn xuân mộng,

Kiếp tài hoa, hình bóng bạch vân

Khi xưa tài sắc mười phân,

Mà nay một nắm cô phần lạnh tanh.

Thời oanh liệt anh hùng đâu tá

Nỗi ái ân hư giả còn chi

Phất phơ cánh liễu xanh rì

Giấy tiền treo đó dường ghi mối sầu!

Bóng chiều rủ xuống màu cỏ biếc,

Bia mồ trơ một chiếc bóng không,

Nghĩ thôi rơi lệ chạnh lòng,

Đời người đến thế là xong một đời!

Dạo chơi thắng cảnh,

Thu đẹp xuân kiều

Túi thơ, đàn rượu khắp ngao du!

Non nước vài thân hữu

Mưa khói mơ hoa liễu

Ối chà chà!

Ráng hồng, suối bạc ánh phong lưu.

Đâu nghĩ ngày mai hậu,

Sáng tối thoáng qua mau.

Thảng thốt quay đầu suy bệnh lão

Bởi thế nên đem:

“Phong nguyệt tình vui” xoá sạch làu!

Ngày tháng qua mau,

Vô thường không đợi,

Kiếp người ngắn ngủi,

Biển nghiệp mênh mông.

Nếu không chuyên niệm,

Cầu sinh Cực Lạc,

Tất bị nghiệp chuyển,

Chịu khổ vô lường.

Thân người khó được,

Một mai mất đi,

Bạn kiếp khó trở lại,

Phật pháp khó được nghe

Như trong bài kệ khai kinh nói,

Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu.

Thân này chẳng tính đời này độ,

Còn đợi khi nào mới độ thân?

Ái hà ngàn thước sóng xao,

Muôn trùng biển khổ lấp đầu than ôi!

Muốn cho khỏi kiếp luân hồi,

Phải mau gấp niệm Nam mô Di Đà

Sắc tài, danh lợi khánh trần mơ

Lôi cuốn người đời thấy ngẩn ngơ.

Xin ngỏ cùng ai lời tỉnh thức

Quang âm thấm thoát tuổi không chờ.

Di Đà khuyên gắng gìn tâm niệm,

Già chết kề bên chớ nhởn nhơ!

Sáu nẻo chuyển xoay không lối thoát,

Luân hồi sinh tử rất bơ vơ!

Nhớ đến Di Đà mắt lệ rơi

Diêm phù khổ não lắm ai ơi

Hồi này không trở về An Dưỡng

Lục đạo bao giờ thoát khỏi nơi?

Ngày tháng chim lồng quanh quẩn mãi

Thân người bèo nước phận linh đinh.

Trăm năm một thoáng kiếp phù sinh

Sao há lại mơ màng chẳng tỉnh??

Đem các mối trần lao giũ sạch

Đừng để cho mộng cảnh lưu tình

Di Đà sáu chữ tâm tâm niệm

Cực Lạc sinh về dứt hãi kinh

Ngày nay đã qua

Mạng sống giảm dần

Như cá cạn nước

Nào có vui chi!

Nguyện khắp chúng sinh

Đồng thoát khổ luân

Chuyên lòng niệm Phật

Cầu sinh Tịnh Độ.

Thu phong thổi rụng lá thu vàng

Xót cảnh duyên đời mãi hợp tan

Xanh tươi qua mất xanh màu úa

Xuân sắc còn đâu lắm ngỡ ngàng!

Phù sinh một kiếp mau như thoáng

Luân hồi sáu nẻo nghiệp mênh mang

Di Đà như biến gìn tâm niệm,

Bờ kia giải thoát quyết sang ngang

Lá chết rơi đầy ngập lối đi

Cuốn bay theo gió tợ khô thi

Thu phong lạc diệp sầu ly biệt

Kim cổ tồn vong kể xiết chi

Kham thán nhân sinh đa khổ luỵ

Sinh già, bệnh chết, lắm ai bi.

Ngùi thương trước cảnh vô thường hoại

Chắp tay quỳ vội niệm A Di

Canh khuya tựa cửa nhìn trăng lặn,

Chiều tối đẩy song ngắm bóng tà,

Đất khách từ lâu trôi nổi mãi,

Khẩn cầu Phật rước tại hương gia.

Hoàng lương mộng!

Mộng hoàng lương!

Một giấc hoàng lương mộng đẹp dường.

Áo tím đai vàng mờ bóng cũ.

Mồ xanh, cỏ ấy bạc mầu sương!

Từ đây tỉnh,

Chớ đo lường.

Phú quí công danh cũng mộng trường!

Vội vàng khổ nhọc cầu.

Mưa nắng trải xuân thu.

Hôm sớm lo sinh kế.

Lãng quên thấy bạc đầu.

Thị phi không kết liễu

Phiền não những bi ưu.

Rành rõ một đường đạo

Vạn ngàn chẳng chịu tu.

Một ngày vô thường đến,

Mới biết người trong mộng.

Muôn việc đều bỏ lại

Chỉ có nghiệp theo mình!

Người mê trong giấc chiêm bao,

Mấy ai hiểu được lẽ nào tử sinh.

Sống mà cứ mãi loanh quanh,

Chẳng lo niệm Phật tu hành khổ thân.

Người tham phú kẻ phụ bần,

Rồi ra thì cũng của trần phủi đi.

Sao bằng niệm chữ A Di,

Tây phương lai đáo một khi lìa đời.

Hào quang ánh Phật sáng ngời,

Dắt người ra khỏi cõi đời trầm luân.

Sinh già, bệnh chết khổ vì thân,

Thân có rồi không biết mấy lần!

Hỡi khách hồng trần ai hiểu thấu?

Xin cũng vì ta tỏ lời phân.

Thế sự muôn duyên đều giả dối,

Nhất thiết hoàn không nhắn thế nhân.

Xưa nay vạn hữu sinh rồi diệt,

Sinh diệt, diệt rồi mới chứng chân

Đêm đêm niệm Phật trước hiên nhà

Mặt hướng trời Tây dạ thiết tha.

Xót cảnh từ tôn thân tựa cửa,

Mong đàn con trẻ tận phương xa.

Hơn nửa cuộc đời luân lạc khắp.

Trở bước hồi hương nhớ đến cha,

Tay vàng xin nguyện thương nâng đỡ,

Dắt dìu du tử đáo hương gia.

Huệ tâm đã sẵn tự xa xưa

Khói bụi trầm luân khuất lấp mờ

Ánh sáng đài gương mong tỏ lại

Duyên lành Phật hiệu nối đường tơ.

Vững niềm tín, nguyện càng sâu thiết.

Gắng chí hành trì chớ lửng lơ

Lữ khách nhớ quê về Cực Lạc.

Đài sen tươi nở tự bây giờ.

Ba cõi không an dường hoả trạch

Đâu miền chân lạc khỏi tang thương?

Người vô thường!

Cảnh vô thường!

Khuyên gọi cùng nhau tỉnh mộng

Quay về bể giác thanh lương

Khởi lòng bi trí

Nguyện độ mười phương

Ba tăng-kỳ kiếp tu muôn hạnh

Bền lòng không thối chuyển

Cầu ngôi vị Pháp Vương!

Đường Tịnh khuyên mau cất bước ngay,

Mạng người hô hấp bảo cho hay!

Nghìn vàng tấc bóng nên yêu tiếc,

Siêu đoạ trông mong một kiếp này!

(Mà quán xét cùng lập tâm rằng:)

Thân tàn quang cảnh có bao mà,

Bọt nước, làn sương một sát-na.

Gió lạnh riêng thương thu quạnh quẽ,

Lá vàng những xót tuổi tuy già.

Tấm lòng để sạch hư danh mất,

Tay chuỗi lần theo tiếng Phật qua.

Trân trọng khuyên ai nên gắng sức,

Chớ cho muôn kiếp luỵ Ta Bà.

Niềm tin là bước đạo sơ nguyên,

Mà nỗi trần ai lắm sự duyên!

Thoát tưởng sen lành thay cõi Tịnh

Lại nghe mai đẹp mến non Thiền.

Bồ đề gieo khéo nguyền viên giác

Không- hữu còn thương chấp nhị biên

Tín đức ví bền như hạnh nguyện

Mưa hoa đồng dạo cảnh Tây Thiên

Thanh sắc tài danh thế lợi trêu

Bể trần chìm nổi kiếp vô liêu!

Giai nhân Kiệt sĩ chừ đâu vắng?

Dấu sử nghìn thu để hận nhiều!

Hương Tần tranh đuổi khắp giang san

Cỏ xót, mây thương, cuộc thảm tàn!

Lầu Hán vui chăng ai đó mấy?

Hơn thua thù hận thủa nào tan?

May gặp Như Lai ánh Huệ không

Nước dương quyết rửa sạch mê lòng!

Đã lên non Pháp quên tìm báu

Lần lựa đi về tiếc uổng công!

Vượt hết non cao vực thẳm rồi

Bên đường bỗng thấy sắc hoa tươi

Mới hay siêu đoạ do mình cả

Mà cõi mười phương cũng huyễn thôi.

Thân như bọt

Bể thương tang

Chìm nổi kiếp mênh mang!

Dưới chăng suy cạn khoảng đêm tàn

Chỉ nương Vô Lượng Quang.

Trời niệm tâm

Núi kiên quyết

Vọng tình xin cách tuyệt

Dần dà khó thể nhập Liên Bang

Khi nao thật được nhàn?

Thân như bọt

Bể thương tang

Chìm nổi kiếp mênh mang!

Dưới trăng suy cạn khoảng đêm tàn

Chỉ nương Vô Lượng Quang…

Nắng lại mưa qua

Chìm nổi vui buồn

Phù thế thương lưu lạc!

Nhớ thuở còn thơ

Cổ thụ bên nhà

Cùng trẻ nô đùa hát.

Rồi hỏi Hoàng Mai

Tìm lối Liên Hoa

Tóc xanh vừa điểm bạc.

Một nén tâm hương

Một chí Tây Phương

Chờ lắng bên đời nghe tiếng nhạc!

Thân người dễ mất

Phật pháp khó nghe

Tinh tấn khuyên lên đường giải thoát

Niệm không phải khó

Khó tại bền lâu

Khẩn nguyện cùng sinh về Cực Lạc

Bền lâu không khó

Khó ở nhất tâm

Sẽ thấy hoa sen lầu các!

Cửa rồng tăm cá vượt

Đỉnh nhạn bóng chim qua

Khách đi nghìn rặm biệt sơn hà

Đường tu gian khổ

Chướng ngại trải hằng sa

Nghịch thuận duyên ma khảo

Thương ghét nợ oan gia

Khá thương kham nhẫn cõi Ta Bà

Khổ vui bao quản

Vinh nhục tợ sương hoa

Nhẫn lại bền lòng tinh tiến mãi

Ác vàng thỏ bạc

Năm tháng sẽ dần dà…

Bên đường xe tang buồn đi qua

Chiều hôm mồ hoang sương trăng tà

Vô thường đời trần thương ôi mau!

Người đi rồi lần sang phiên ta.

Nghìn xưa xa vời trong mông lung

Tài hoa tan về nơi vô cùng!

Luân hồi không cầu đường siêu thăng

Dù cho hiền minh sao anh hùng?

Hoàng hôn mây hồng in non xa

Dung hoa thầm khô theo suy già

Di Đà chuyên tu phòng lâm chung

Tương tư mơ về trời Liên Hoa.

(Thích Chân Tính)

Người tu Tịnh Độ pháp môn

Phải siêng niệm Phật sớm hôm hành trì

A Di Đà Phật khắc ghi

Nằm ngồi đi đứng không khi nào rời

Niệm cho rành rõ từng lời

Từng câu, từng chữ tức thời định tâm

Huệ khai trí sáng diệu thâm

Chuyên xoay ba nghiệp lỗi lầm xưa nay

Thân không ác nghiệp tạo gây

Miệng không nói dối đặt bày điêu ngoa

Ý không tham giận gian tà

Chuyển mê thành giác thật là quí thay

Chí thành niệm Phật đêm ngày

Tiêu trừ tội chướng đã gây bao đời

Hiện tiền thân tâm thảnh thơi

Vị lai giải thoát khỏi nơi luân hồi

Liên hoa chín phẩm lên ngôi

Nhân nào quả đấy muôn đời không sai

Muốn về Tịnh Độ Như Lai

Phải gieo nhân tịnh tại ngay kiếp này

Muốn sang Cực Lạc Phương Tây

Ươm mầm an lạc hành ngày chớ quên.

Khi tiếng niệm Di Đà

Vang vọng trong tâm ta

Rơi đi những phiền não

Cho Bồ đề nở hoa

(Sa-môn Thiên Minh Giác Chúng)

A Di Đà Phật diệu huyền sao,

Con trẻ từ lâu mãi khát khao.

Nhất niệm thành tâm cầu Chánh Giác,

A Di Đà Phật hiện đài cao.

Lòng con tha thiết niệm Di Đà

Cực Lạc ngày về chẳng phải xa.

Khởi tưởng tâm tư hằng tỉnh thức,

Niệm hoài rồi lại niệm trong ta.

Từ nơi hơi thở hiện Di Đà

Xuân thắm bao lòng đang nở hoa

Thanh sắc trời mây đường lan toả

Không gian rạng rỡ ánh Di Đà,

Phật đà hiện khắp cả mười phương

Sâu kết đài sen báu cúng dường

Là chuỗi thành tâm chân chánh niệm

Đạo lành con quyết đến tìm nương.

Tâm như bước bước niệm Di Đà

Thanh thoát làm sao con thiết tha

Ánh đạo giờ đây hoà quyện khắp

Phân tâm Phật chẳng gần xa

Đứng đi cũng niệm tiếng kinh cầu,

Ba ngàn thiên kết tựa trân châu

Là tiếng Di Đà con vẫn niệm

Đẹp thay những bước thật nhiệm mầu,

Chín phẩm sen vàng đẹp lắm thay,

Đưa người trần mộng đến liên đài.

Nhờ nơi câu niệm tâm hoà cảnh,

Thuyền giác sẵn chờ để rước ai

Tường vẫn kết tụ cảnh trời cao,

Từng bước kinh hành đẹp biết bao

Hoà nhịp thời gian càng tha thiết,

Di Đà ảnh hiện diệu mầu sao

Mong sao ao báu nở đầy hoa,

Hoà hiệp tam thân chữ đạo hoà

Từ trái tim ta hằng thánh thiện

Bao giờ cũng niệm A Di Đà.

(Thích Đạo Duyệt)

Quang minh vô lượng chiếu muôn phương

Thọ mang vô biên chẳng nghĩ lường

Công đức vô vàn nghiêm Phật quốc

Con nay kính lễ đấng Pháp Vương

Cực Lạc vô phiền não chúng sinh

Tây phương thắng cảnh đẹp muôn hình

Quốc độ trang nghiêm chư Thánh chúng

Xin nguyện đời này quyết vãng sinh.

Bốn tám đại nguyện cứu quần mê

Chín phẩm, hàm linh câu hội về

Liên trì hải hội tâm hoa nở

Bát nhã hoa khai chứng Bồ đề.

Vô thuỷ tử sinh đã vượt qua

Ngục tù tam giới mặc vào ra

Muôn trùng chúng khổ đồng cứu bạt

Đưa hết sinh linh thoát ái hà.

(Thích Như Chí)

Thế tục đua chen khổ biết bao,

Tu là giải thoát khó chăng nào?

Lợi danh ảo ảnh mây nhoà khói,

Quyền thế hững hờ nước dợn xao!

Thua được cạnh tranh thêm nhọc mỏi,

Sang hèn so sánh luống tiêu hao,

Thị phi lắm chuyện khôn thành dại,

Cõi Phật nhất tâm sẽ được vào,

Hồng trần mờ mịt bụi trần lao.

Tây phương rực rỡ mây thiền lộng,

Tịnh độ ru dương pháp diệu rao.

Nước đức rưới thân tiêu nghiệp sớm,

Sen vàng thoát chất rảnh duyên mau.

Bồ đề đạo thọ oằn bông trái,

Tự giác, giác tha chứng quả cao

Trăm năm cõi tạm ở rồi về,

Gác tía lầu son cũng chửa xuê.

Bã lợi gạt người bày lắm chuyện,

Mùi danh phỉnh chúng vẽ nhiều bề.

Trường đời vật chất say cơn mộng,

Cửa đạo tinh thần tỉnh giấc kê.

Một niệm tịnh tâm tiêu nghiệp chướng,

Bồ đề Phật quả sẽ gần kề

(Thích Chí Giác Khả)

Ta ngỡ em rất gần

Nhưng lại dần xa mãi

Trong ngàn lần ngang trái

Ta lại thấy bên em

Giọt lệ đắng sầu thêm

Giọt buồn đêm thổn thức

Nếu em không trí đức

Làm sao có an vui

Làm sao biết vị mùi

Của con đường giải thoát

Nếu em thật khao khát

Biết quay lại chính mình

Nhật biết kiếp nhân sinh

Quét trừ phiền não

Hướng tâm về Tam Bảo

Chuyên niệm Phật Di Đà

Dục thoát khỏi ái hà

Mới là người tỉnh thức

Mới là người rất mực

Xem nhẹ kiếp phù du

Thân mạng như sương thu

Công danh như bọt nước

Thịnh suy và chức tước

Như bong bóng xà phòng

Ngũ dục mớ bòng bong

Không tìm ra đầu mối

Vô thường chi thúc hối

Hơi thở tính mạng người

Dù sống đến mười mươi

Cũng là nhân đau khổ

Nếu không quy tịnh độ

Nếu không hướng Phật đà

Thì chết cũng thành ma

Trải qua vô số kiếp

Hối hận cũng không kịp

Mau tỉnh thức đi em

Sáu chữ nhớ không quên

Phật Di Đà đang đợi

(Thích Chí Giác Châu)

Di Đà sáu chữ khắc ghi

Tâm thành nhớ niệm không khi nào rời

Cuộc đời ngắn ngủi có là bao

Cội gốc thương đau cứ vun vào

Mau mau tỉnh giác mà niệm Phật

Để thoát luân hồi vạn kiếp sau

(Thích Tâm An)

Niệm Phật tu thân làm lành

Gieo trồng ruộng phước để dành cho ta

Niệm Phật chờ đợi đến già

Vô thường chẳng đợi hẹn mà được đâu

Niệm Phật khuya sớm canh thâu

Tử sinh rất lẹ trốn đâu bây giờ

Niệm Phật chớ nói trẻ thơ

Gò hoang những mả đợi chờ chẳng tha

Niệm Phật không sợ chúng ma

Xác thân giả hiệp là nhà tạm đây

Niệm Phật thanh thản an nhàn

Nhất tâm bất loạn cơ hàn quản chi

Niệm Phật nào tốn hao gì

Giàu nghèo đều được có gì khó đâu

Xe hơi vàng bạc nhà lầu

Nhắm mắt để lại có đâu mà tìm

Xác thân nằm đó im lìm

Nghiệp lành nghiệp dữ nó tìm tương lai

Ai ơi! chớ có mốt mai

Hãy mau gấp rút Như Lai đang chờ

Hồng danh sáu tiếng đứng mờ

Năm, ngồi, đi, đứng luôn nhờ một câu

Sớm chiều chuông mõ canh thâu

Vô thường chợt đến ta đâu ngại gì

Bởi vì mình biết hướng đi

Tây Phương Phật quốc có gì xa đâu!

(Tỳ-kheo-ni Như Thanh)

Cõi đời nhơ đục khổ dường bao,

Ai sớm quy Tây khoẻ thế nào!

Vinh nhục trò đời thôi khó nói,

Thị phi miệng thế nghĩ ra sao?

Sang hèn an phận cho qua buổi,

Cao thấp đua nhau luống mỏi hao.

Phải phải, chăng chăng, buồn biếng nói

Chỉ mong nước Phật nhẹ ra vào.

Đưa rước quần sinh chẳng ngại lao

Hoa nở liên đài tiên biến hiện,

Gió lồng thiên nhạc giọng vang rao.

Đất lành giống tốt siêng gieo rải,

Cõi tục, đời nhơ sớm tránh mau.

Nguyện khắp trần gian xa ác nghiệp,

Hướng về tịnh độ phước thanh cao.

Non nước quê xưa sớm trở về,

Thiên trang chọn sẵn ngắm càng xuê

Bồ đề phẩm vị mang đầy túi,

Bát nhã thanh hương chất bộn bề

Lục vị thuốc mầu gôm mấy gói

Nhất tâm gạo quý nửa nồi kê

Ly trần sẵn có xe đưa rước,

Cõi tịnh quay lưng đã dựa kề,

Khách trần nhìn lại chín nồi kê.

Vinh hoa phú quý đây còn mộng

Thanh tịnh vô vi đó trọn bề.

Ly niệm cõi chơn vừa hiện rõ

Thanh tâm sự thế chẳng gì xuê.

Ra đi nguồn cảm lòng mê muội,

Chợt tỉnh mau mau sớm trở về.

(Tuệ Trung Thượng Sĩ)

Tâm nội Di Đà tử mạc khu

Đông, Tây Nam Bắc pháp thân chu

Trường không chỉ kiến cố luân nguyệt

Sát hải trừng trừng dạ mạn thu

Tạm dịch:

Di Đà vốn thật pháp thân ta

Nam Bắc Đông Tây khắp chói loà

Trăng thu ngự giữa trời cao rộng

Đêm lặng trùng dương rạng chiếu xa.

(Cư sĩ Bành Tế Thanh)

“Lẩn bẩn phong trần tự bấy lâu

Mà chân hạnh phúc những là đâu?

Ngày nay hồi hướng về An Dưỡng

Kiếp mộng vô minh đã dãi dầu!

Thân Phật bao la khắp thái hư

Điểm trần lặng lẽ chẳng còn dư!

Một niệm hồi quang thấy Đại Từ.

Chuỗi lần trăm tám chẳng đuôi đầu

Mỗi niệm tinh minh mỗi hạt châu.

Sáu chữ mở toang vô tận tạng

Như như buông thả lại hồi thâu.

Cảnh vườn tịch mịch tợ thâm san

Ngày vắng kìa ai gõ bế quan?

Nhắn bạn đồng tu nên tự tỉnh

Đừng theo ngoài cửa mãi mơ màng!

Đưới đỉnh Nghiêu phong ngập ráng mây

Ngon mùi lê hoắc dạ vui đầy!

Gió đông khéo mách niềm tâm sự

Tiếng Phật thâm trầm qua gác Tây

Rừng lạnh ngàn mai nở trắng phau

Cành xuân chim hót giọng thanh thao

Hương nguyền vì niệm Quán Âm hiệu

Thinh sắc đường kia chớ lạc vào!

Ngước lên rồi lại cúi đầu trông

Liên quốc đâu từng cách điểm lông?

Tiếng hát Ca-lăng đà nói rõ

Đây miền chân tịnh chớ mê lòng!

Giữ đêm trừ tịch chốn môn đình

Phá cảnh u trầm xướng kệ kinh.

Mãn khóa Pháp Hoa nhàn rỗi việc

Chén trà Long Tỉnh uống với bình

Lại đối Ni Sơn hỏi cựu manh

Cung đàn réo rắt điệu vô sinh

Trong bầu xuân sắc đi thong thả

Dưới gót hoa luân nở một vành

Hương sơn lão tử rất thanh chân

Lối rẽ nhiều phen phải hỏi thăm!

Chớ xót nguồn qua tin tức vắng

Cảnh xưa bên suối vẫn đầy xuân!”

“Nếu người muốn biết rõ

Chư Phật trong ba đời.

Nên quán tánh pháp giới

Tất cả do tâm tạo

Tôi đọc kệ Hoa Nghiêm

Tin vào môn tịnh độ

Do Tịnh nguyện chư Phật

Thành cảnh diệu trang nghiêm.

Tịnh nguyện như hư không

Chẳng ngăn các hình tướng

Nước công đức vô biên

Nổi hiện hoa sen báu

Mỗi hoa một chúng sinh

Có đủ Như Lai tạng

Bảo trì và bảo thọ

Câu lớn báu vây quanh

Lớp lớp lầu các mầu

Đầy khắp hư không giới

Hoặc tắm dòng hương thuỷ

Hoặc hưởng vị diệu trân

Hoặc ngồi thiền kinh hành

Hoặc tụng kinh nghe pháp

Hoặc giỏ đựng hoa đẹp

Cúng dường Phật mười phương.

Hoặc bạn lành hội họp

Đồng vào Bồ đề tràng

Các chim cùng nhạc trời

Phát xướng tiếng hoà nhã.

Từ Vãn vào Tư , Tu

Một niệm đều siêu việt

Huống đức Vô Lượng Thọ

Ngồi yên đài bảo hoa.

Mây từ che trời người

Mưa pháp nhuần nhã khắp

Nghe rồi được giải thoát

Thắng đến ngôi nhất sinh

Việc lợi ích như thế

Vô cùng, nghĩ chẳng bàn!

Cũng như hoạ sư kia

Một tâm biến các cảnh

Chẳng lìa đầu lông nhỏ

Hiện chỗ ở Bảo Vương

Không phân biệt kia đây

Một tức khắp tất cả

Bức hoạ cùng người hoạ

Kết cuộc chẳng có chi!

Nguyện những người nghe thấy

Như tôi cùng phát tâm

Nương niệm công đức này

Lên ngôi bất thoái chuyển.

Đường vạn ức đâu xa

Ngay đây đã đầy đủ!”

(Cư sĩ Dương Kiệt)

“Ái không nặng

Không sinh ở Ta Bà.

Niệm Phật chẳng chuyên nhất.

Không sinh về Tịnh Độ”

(Cư sĩ Bảo Đăng)

Di Đà sáu chữ tuyệt cao minh,

Mở rộng Đông Tây tiếp hữu tình

Gương sáng vãng sinh mờ nhật nguyệt

Niệm Phật mừng thương cảm phận mình

Chư Tổ Liên Tông thừa Phật chỉ

Hoằng truyền Tịnh Độ rước hàm linh.

Tâm nở hoa khai sinh cửu phẩm

Mau về an dưỡng hỡi quần sinh.

(Cư sĩ Ngọc Đài)

Thân đang ở tạm nơi trần thế

Tâm hướng Tây phương quyết chí v

Hoa sen Cực Lạc đang chờ đón

Rước người niệm Phật vãng trời Tây

(Cư sĩ Hoài Ngọc)

Thanh tịnh kiến thiết vô trần cấu

Liên hoa hoá sinh vi phụ mẫu

Ngã kim thập kiến tu đạo lai

Xuất thị Diêm phù yểm chung khổ.

Nhất sinh khổ hạnh siêu thập kiếp

Vĩnh ly Ta Bà quy Tịnh độ.

Tạm dịch:

Sáng suốt trong sạch không nhơ bợn

Hoa sen hoá sinh là cha mẹ

Ta đã mười đời tu đến nay

Cõi sinh Diêm-phù nhàm các khổ

Một đời khổ hạnh vượt mười kiếp

Hằng lìa Ta bà về Tịnh độ

(Cư sĩ Thượng Thanh)

Trần gian giả tạm giấc chiêm bao,

Ảo ảnh phù sinh có khác nào!

Phú quý vinh hoa dường bọt nước,

Từ bi hỷ xả tợ chòm sao,

Xa đường danh lợi thân không mệt

Gần đạo Bồ đề chí chẳng hao

Vi diệu nhiệm mầu ai sớm biết

Thậm thâm cõi Phật, kíp nên vào

Tịnh thuỷ nhuần thân dứt khổ lao

Đuốc tuệ sáng soi, người phơi phới

Hoa đàm rực rỡ, gió lao xao.

Căn lành vun tưới càng tăng trưởng

Nghiệp dữ tiêu trừ cũng lẹ mau

Chín phẩm sen vàng nêu trước mắt,

Liên trì đất báu vượt lên cao.

Ai ở trăm năm cũng phải về,

Hành trang sao chẳng chọn cho xuê.

Của tiền vật chất sinh muôn việc

Đạo đức tinh anh giữ một bề,

Phú quý xem qua đều mộng ảo,

Công danh gẫm lại chuyện nồi kê.

Sao bằng tu niệm bồi công đức,

Cực Lạc liên hoa sẽ được kề.

(Cư sĩ Hải Quang)

Ta bà nhơ tạm, kiếp mong manh,

Cực Lạc trường xuân, mộng cũng thanh.

Tín, nguyện chuyên hành câu niệm Phật,

Tấc hơi dám trễ sáu thời danh.

Như gà ấp trứng liền hơi nóng,

Ắt được về Tây một kiếp sinh.

Trân trọng khuyên ai nên gắng sức,

Chớ cho muôn kiếp luỵ mê thành

Mong lắm vậy thay!

(Cư sĩ Diệu Ngọc)

Ngày xưa tôi cũng thích ngâm nga

Mấy chục năm nay tuổi đã già

Cái nghiệp thi nhân đành gác lại

Lòng thường hay niệm Phật Di Đà

Niệm Phật lòng tôi thấy lặng yên

Không yêu không ghét chẳng ưu phiền

Ngày đêm sáu chữ thường ghi nhớ

Như nhớ tình nhân buổi thiếu niên

(Cư sĩ Châu Quang)

Ta bà cõi nghiệp sự tung hoành,

Nói đến Liên bang mộng cũng thanh,

Hơi thở chẳng vào nghìn kiếp hận.

Tấc lòng dám bỏ sáu thời danh?

Như gà ấp trứng liền hơi ấm,

Tợ lửa nung vàng luyện mới tinh

Một niệm gốc tình trừ sạch hết,

Tánh chơn lồ lộ khối viện minh.

(Cư sĩ Trang Nghiêm)

Hơn sáu mươi năm,

Thoáng dường xuân mộng.

Tỉnh ra thôi một giấc hoàng lương

Phù hoa bóng huyễn

Có mấy phong quang?

Nhìn xem đã rõ…

Cắt mối tơ vương,

Mặc kẻ lao nhao chốn hí trường!

Lều tranh núi biếc,

Bổn phận lo lường

Tuỳ duyên thong thả

Rửa bát đốt hương.

Đem tâm quy hướng cõi thanh lương!

Mênh mang biển nghiệp,

Đau khổ bao dường!

Quay đầu trông lại thấy đêm thương!

(Thốn Hương Trai Chủ)

Cảnh viên người vắng, giữa thanh thiên,

Siêng giữ thân tâm dám trễ kiên?

Chém dứt nghiệp trần dây nghiệp rậm,

Phá tan ý vọng núi mê cao.

Giọt châu nhớ Phật, châu chưa dứt,

Mối tưởng quy tây, tưởng lại nhiều!

Những mến đài sen hoa cánh ngọc

Nghĩ cho tên họ đã đều nêu

Tháng hạ ngày tàn tiết nóng sao!

Bầu trời hoả trạch chịu hừng thiêu.

Một vùng cây biếc che lầu các

Mười dặm sen tươi chói hoạ kiều.

Mắt ngắm trời Tây lòng ngớ ngẩn

Lệ theo tiếng Phật dạ tiêu điều

Bao giờ về được ao trong mát?

Trần luỵ bao nhiêu sạch bấy nhiêu!

Từ khóa » Hoa Sen Cõi Cực Lạc