Thơ HÃY MẠNH MẼ LÊN! Tự động Viên Bản Thân Cực Hay - THI HỮU

Skip to contentThơ HÃY MẠNH MẼ LÊN! Tự động viên bản thân cực hay

Tuyển tập những bài thơ hay với chủ đề HÃY MẠNH MẼ LÊN !!! (thơ tự động viên, an ủi, khuyên nhủ bản thân) đã được đăng tải trên trang thơ Thi Hữu.

Hãy Mạnh Mẽ Lên - Thơ khuyên nhủ, an ủi, động viên bản thân

Thơ tự động viên bản thân hãy cố gắng lên để vượt qua những khó khăn, gian khổ trước mắt, đừng bao giờ nản chí; Thơ khuyên nhủ chính ta hay những người bạn hãy kiên cường vượt qua thử thách trong tình yêu & cuộc sống để rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn;.v.v.

Bài Thơ: ĐỪNG BỎ CUỘC (Tác giả: Bách Tùng Vũ)

ĐỪNG BỎ CUỘC Thơ: Bách Tùng Vũ

Trời sinh mỗi kiếp con người Là sinh thêm lắm khóc cười thế nhân Vì đâu ta nhọc tấm thân Oằn vai nặng gánh oán ân chất chồng Kẻ sinh đã sẵn mình rồng Người sinh nô bộc, kẻ dòng chân tu…

Hồng trần dẫu kiếp phù du Đức năng thắng số, thiện, u do mình Dù oan trái một chữ tình Hay là mất mát bóng hình người thân Đứng lên mà nhẹ bước chân Vội chi bỏ cuộc cho thân héo tàn

Ngoài kia lắm kẻ nghèo nàn Bò lăn bò lóc trên đàng ăn xin Ngoài kia lắm kẻ hóa điên Vẫn vui vẫn sống tự tin với đời Ta đây sao phải oán trời Trách mình phận bạc, nhiều lời thở than?

Cuộc đời có được bình an Vốn là ta đã giàu sang lắm rồi Tứ chi có đủ thân người Là ta may mắn gấp mười lần ai Lục căn…Mắt, mũi, lưỡi, tai… Ta còn nguyên vẹn, hỏi ai sánh bằng?

Dù cho đau khổ trăm đằng Đời không nếm trải, hỏi rằng có vui? Đừng bao giờ nghĩ buông xuôi Thời gian là thuốc chữa nguôi nỗi buồn… Đời người như một vở tuồng Sướng vui, đau khổ, lẽ thường nhân gian…

Nghèo hèn hay dẫu cao sang Tâm mình chế ngự là đang rất giàu Khó khăn gian khổ dãi dầu Đứng lên ta ngẩng cao đầu mà đi Cõi trần tử biệt sinh, ly… Xin đừng bỏ cuộc…Sầu bi…Kiếp người !!!

BÁCH TÙNG VŨ 12/11/2019.

Bài Thơ: DẪU CUỘC ĐỜI CÓ NGHIỆT NGÃ ĐẾN ĐÂU (Tác giả: Tùng Trần)

DẪU CUỘC ĐỜI CÓ NGHIỆT NGÃ ĐẾN ĐÂU Thơ: Tùng Trần

Dẫu cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu Phải vượt qua những ưu sầu ai nhé Để biết rằng bản thân mình mạnh mẽ Nếu bền lòng ắt sẽ có thành công

Dẫu cuộc đời đầy mưa bão gió giông Hay niềm đau chất chồng đi chăng nữa Cũng đừng để mi chan dòng lệ ứa Lấy kiêng cường làm chổ dựa tương lai

Dẫu cuộc đời mang trao tặng đắng cay Hoặc lòng người đổi thay màu đen bạc Đâu cần gì phải gượng cười chưa chác Rồi đau buồn sống lạnh nhạt thờ ơ

Dẫu cuộc đời không trọn vẹn ước mơ Hay đẹp như những vần thơ lãng mạn Khi niềm đau vượt qua tầm giới hạn Phải chôn vùi thứ chẳng đáng nâng niu

Dẫu cuộc đời có hoang vắng đìu hiu Nhưng lối đi không quá nhiều bế tắt Lấy niềm vui thế thay dòng nước mắt Sau hạ vàng trời ắt sẽ mưa ngâu

Dẫu cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu.

Bài Thơ: BƯỚC QUA NIỀM ĐAU (Tác giả: Tùng Trần)

BƯỚC QUA NIỀM ĐAU Thơ: Tùng Trần

Đừng tự làm trái tim mình thương tổn Kẻo tâm hồn bề bộn tựa tơ giăng Bởi cuộc đời vốn dĩ chẳng công bằng Phải biết vượt khó khăn mà tồn tại

Ai thành công mà chưa từng thất bại Bước sai đường quay lại muộn màng chi Hà cớ gì để dạ mãi sân si Tự đưa tay mà gạt đi dòng lệ

Dù biết rằng điều đó làm không dễ Nhưng ưu sầu cũng đâu thể đổi thay Có những điều cần phải học buông tay Vì bản thân một ngày mai tươi sáng

Nước mắt rơi lâu ngày rồi cũng cạn Mây có mù vẫn phiêu lãng bay xa Nên chớ buồn về những thứ đã qua Vì niềm vui chính là nơi phía trước

Bởi thời gian chẳng bao giờ chảy ngược Đừng biến mình thành nhu nhược nhé ai.

Bài Thơ: SAU THÁNG NGÀY (Tác giả: Tùng Trần)

SAU THÁNG NGÀY Thơ: Tùng Trần

Sau tháng ngày chìm đắm giữa cơn mê Ôm uớc mong vốn không hề tồn tại Và hôm nay tôi bắt đầu làm lại Tự tay mình thắp cháy lửa con tim

Sau tháng ngày lặng lẽ với bóng đêm Cứ ưu tư chôn dìm đi tuổi trẻ Để bản thân âm thầm trong quạnh quẻ Chẳng đoái hoài cuộc sống sẽ ra sao

Sau tháng ngày tim mang một vết đau Hướng tương lai như phủ màu đen tối Mãi loanh quanh chân chẳng tìm ra lối Khiến tâm hồn trăm mối tựa dây tơ

Sau tháng ngày suy nghĩ quá ngây thơ Vấp một lần hững hờ đi mọi thứ Biển trời nào mà chưa từng sóng dữ Được yên bình cần nếm thử gian nan

Sau tháng ngày để dòng lệ đẫm chan Đã đến lúc để nắng vàng hong sởi Vì cuộc sống không bao giờ chờ đợi Đau đủ rồi phải tự đứng lên thôi.

Bài Thơ: VÌ PHẢI CHỊU BAO NỖI BUỒN CHẤT NGẤT (Tác giả: Tùng Trần)

VÌ PHẢI CHỊU BAO NỖI BUỒN CHẤT NGẤT Thơ: Tùng Trần

Vì phải chịu bao nỗi buồn chất ngất Nên lâu rồi tôi đánh mất tương lai Cứ thẫn thờ ôm ấp mãi đắng cay Mà quên đi những gì nơi thực tại

Rồi hôm nay bổng giật mình quay lại Ngẫm thấy mình quá khờ dại ngu si Chuyện đã rồi sao không thử xoá đi Mãi xót xa đâu khác gì kẻ ngốc

Nếu giận hờn và oán than trách móc Chỉ để làm trằn trọc suốt tàn canh Trái tim gầy cũng sẽ hóa mong manh Khi bỏ quên tháng ngày xanh lướt vội

Bao năm trời để tâm hồn mòn mỏi Cảm thấy mình có lỗi với bản thân Cứ thờ ơ với cách sống bất cần Khiến nụ cười chưa một lần hé nở

Do đường đời gặp quá nhiều trắc trở Nên lâu rồi chẳng nhớ đến niềm vui Khi nhận ra thì nước mắt cạn rồi Biết tìm đâu lại nụ cười thuở đã mất

Vì phải chịu bao nỗi buồn chất ngất.

Bài Thơ: HÃY ĐỨNG LÊN (Tác giả: Tùng Trần)

HÃY ĐỨNG LÊN Thơ: Tùng Trần

Hãy đứng lên và bước về phía trước Đừng yếu mềm như thế có được không Chỉ cần ta bền chí chẳng sờn lòng Thì xá chi trời bão bùng mưa gió

Hãy đứng lên sau mỗi lần vấp ngã Để bản thân biết mình đã trưởng thành Muốn cuộc đời tựa chiếc lá non xanh Phải miệt mài đấu tranh cho lí tưởng

Hãy đứng lên dẫu niềm đau ngất ngưỡng Gạt nỗi buồn và hướng đến tương lai Là con người đều nếm trải đắng cay Thì cớ sao ngập ngừng và e ngại

Hãy đứng lên sau mỗi lần thất bại Sống trên đời có dại mới lớn khôn Xót xa chi cho héo hắt tâm hồn Sao không thử vùi chôn vào quên lãng

Hãy đứng lên khi xuân thì chưa cạn Ngã một lần có đáng phải quay lưng Dẫu thời gian khắc ghi chữ đã từng Nhưng nó làm bước chân càng mạnh mẽ

Hãy đứng lên nở nụ cười ai nhé Bởi cuộc đời tuổi trẻ một lần thôi.

Bài Thơ: TẠM BIỆT NHÉ NHỮNG THÁNG NGÀY HOANG HOẢI (Tác giả: Tùng Trần)

TẠM BIỆT NHÉ NHỮNG THÁNG NGÀY HOANG HOẢI Thơ: Tùng Trần

Tạm biệt nhé những tháng ngày hoang hoải Quay trở về với thực tại từ đây Mệt mỏi rồi em chọn cách buông tay Để cho mình có tháng ngày yên ổn

Khi trái tim chịu quá nhiều thương tổn Bởi câu thề mai một tựa gió mây Đâu đáng gì lưu luyến kẻ đổi thay Càng vấn vương chỉ đọa đày thân xác

Và hôm nay em muốn mình phải khác Sống vui cười nhưng lạnh nhạt tình yêu Tuổi thanh xuân con gái có đâu nhiều Mà hoang phí vì những điều không đáng

Tạm biệt nhé phút bột bồng lãng mạn Em muốn rằng phải sống khác hôm qua Vẫn giữ nguyên vẹn bản tính thật thà Chỉ đổi thay đó chính là mạnh mẽ

Không còn ôm nỗi ưu sầu lặng lẽ Rồi nghẹn ngào khe khẽ mắt lệ rơi Dẫu độc hành đôi chân bước lẻ loi Nhưng nỗi buồn sẽ rời xa em mãi

Tạm biệt nhé những tháng ngày hoang hoải.

Bài Thơ: ĐÃ BAO LẦN (Tác giả: Tùng Trần)

ĐÃ BAO LẦN Thơ: Tùng Trần

Đã bao lần tôi chạy trốn bản thân Nên vùi sâu trong men ngần đắng chát Để tìm quên thói đời màu đen bạc Khiến tâm hồn như tan nát tả tơi

Nhiều lúc buồn muốn đi đến một nơi Chỉ mình thôi khóc cười không ai biết Chẳng ghét ghanh hay tranh giành thua thiệt Theo tháng ngày cứ mãi miết trôi qua

Giờ chẳng còn gì hi vọng thiết tha Chỉ mong sao xót xa đừng dai dẳng Được bình yên như dòng sông phẳng lặng Chút dịu dàng của giọt nắng ban sơ

Sống cuộc đời chẳng nghĩ ngợi bâng quơ Dẫu lênh đênh bến bờ không định hướng Vẫn còn hơn chứa niềm đau ngất ngưỡng Mãi kéo dài theo mỗi bước chân đi.

Bài Thơ: ĐÃ DẶN LÒNG KHÔNG CÒN MƠ MỘNG NỮA (Tác giả: Tùng Trần)

ĐÃ DẶN LÒNG KHÔNG CÒN MƠ MỘNG NỮA Thơ: Tùng Trần

Đã dặn lòng không còn mơ mộng nữa Quá khứ nào một thuở vẫn còn đây Yêu làm gì rồi lại chuốc đắng cay Lời thủy chung chỉ như mây gió thổi

Đã dặn lòng kể từ đây thay đổi Chẳng tin vào câu chót lưỡi đầu môi Một lần đau như thế quá đủ rồi Giờ chỉ muốn sống cuộc đời thanh thản

Đã dặn lòng chớ bao giờ chán nản Kẻ phụ phàng có đáng để lưu tâm Một lần đau vì trót lỡ yêu lầm Đâu thể cứ ôm âm thầm buồn mãi

Đã dặn lòng đừng quay đầu nhìn lại Kẻo mắt sầu rơi vãi giọt mưa sa Tháng năm dài mọi thứ sẽ phôi pha Xem nỗi đau chỉ là cơn mộng mị

Đã dặn lòng từ nay thôi suy nghĩ Không cho mình khổ lụy bởi yêu đương Dẫu cô đơn bước trên vạn nẽo đường Nhưng khoé mi chẳng vương dòng lệ ứa

Đã dặn lòng không còn mơ mộng nữa.

Bài Thơ: NẾU MAI ĐÂY TRÊN ĐƯỜNG ĐỜI VẠN LỐI (Tác giả: Tùng Trần)

NẾU MAI ĐÂY TRÊN ĐƯỜNG ĐỜI VẠN LỐI Thơ: Tùng Trần

Nếu mai đây trên đường đời vạn lối Thấy mệt nhoài mỏi gối bước phong sương Nhớ nha ai..thật mạnh mẽ kiêng cường Xem mọi thứ thật bình thường đơn giản

Đừng khóc than cho lệ mình khô cạn Thả tâm hồn tựa như áng mây trôi Bởi trót sanh tồn tại ở cõi đời Là con người đều một lần như vậy

Hãy đương đầu đừng gượng cười che đậy Cứ an nhàn như ngọn cỏ nhành cây Cho xác thân không héo hắt hao gầy Rồi tuổi xanh theo tháng ngày lướt vội

Biết sửa sai những gì là lầm lỗi Vì cuộc đời cơ hội chẳng nhiều đâu Hà cớ chi phải sống quá cơ cầu Hạnh phúc là khi bắt đầu làm lại

Bởi niềm vui sẽ xa rời mãi mãi Không dành chi kẻ sợ hãi yếu mềm Sống thật thà bằng tất cả con tim Thì đâu phải ôm nỗi niềm trăm mối

Nếu mai đây trên đường đời vạn lối.

Điều hướng bài viết1 2 4 Trang sau Scroll to Top

Từ khóa » Bài Thơ Về Cố Gắng