Thơ Hay Về ĐỜI Với Những Góc Nhìn đáng Suy Ngẫm (tuyển Tập)
Có thể bạn quan tâm
Tuyển tập những bài thơ hay viết về ĐỜI (thói đời, tâm sự về đời, suy ngẫm về cuộc sống thời nay,.v.v.) đã được đăng tải trên trang thơ Thi Hữu.
Thơ nói về ĐỜI với những sáng tác mới từ thành viên Thi Hữu với nhiều góc nhìn khác nhau hy vọng sẽ mang đến cho bạn đọc nhiều điều ý nghĩa để suy ngẫm..
VÀI CÂU KHUYÊN NGƯỜI Thơ: Thanh Hùng
Khuyên người giữ lấy lòng nhân Học thêm chữ nhẫn muôn phần đẹp hơn Dù cho mưa dập gió vờn Mai trời lại sáng hết cơn khốn cùng
Khuyên người sống thật khoan dung Đừng nên tranh chấp lạnh lùng hơn thua Đời như ngọn cỏ gió lùa Vui vì thực tại đừng mua lấy phiền
Khuyên người sống thật hồn nhiên Trí nhân cộng nhẫn tâm hiền hòa thôi Khi ta đứng hoặc lúc ngồi Chẳng hề lo sợ cút côi một mình
Khuyên người sống thật phân minh Lòng nhân đầy ắp thì tình không vơi Yêu thương chẳng viết thành lời Nhưng mà vẫn thấy tỏa nơi ánh hồng
Hãy nhìn về phía hư không Tam hoa tụ đỉnh người trồng bấy lâu Mua vui bỏ hết u sầu Đôi lời nhắn nhủ vài câu khuyên người.
P T H
TU THÂN Ở CHỐN TA BÀ Thơ: Thanh Hùng
Bụi trần ở chốn nhân sinh Chàm pha nhuốm bẩn mặc tình trắng đen Ta bà thích sự đua chen Người khinh kẻ miệt sang hèn thị phi
Ta bà nơi để sân si So đo từng chút cũng vì lợi danh Ở đời người thích phân tranh Tai bay vạ gió chỉ giành cái tôi
Ta bà là chốn tanh hôi Người quên máu mủ kẻ ngồi khóc than Mẹ nhìn ở khắp thế gian Sinh linh đồ thán lệ tràn bờ mi
Khuyên rằng con giảm nghiệp đi Nên lo tạo phước chẳng gì sướng hơn Bỏ ngay ganh ghét giận hờn Giữ lòng hiếu hạnh trả ơn sinh thành
Thoát đời ô trượt hôi tanh Liên hoa đã sẵn luôn giành phần ta Ráng tu ở chốn ta bà Hồng trần sạch sẽ tâm ma xa rời
Đạo mầu Phật pháp muôn nơi Hào quang chiếu sáng rạng ngời đài sen.
P T H
TĨNH TÂM 2 Thơ: Thanh Hùng
Kiếm gì ở chốn nhân gian À tìm cái gọi bình an đó mà Hỏi rằng liệu có tìm ra Người trong cõi tạm ta bà háo danh
Họ luôn tranh đấu giật giành Có người bất chấp lao nhanh hố chàm Khi mà lòng dạ bất kham Tham lam vô độ biết làm sao đây
Bao nhiêu mới gọi đủ đầy Nỗi niềm cứ mãi bủa vây cuộc đời Nghĩ mà mệt mỏi ai ơi Chỉ nghe chồng chất toàn lời thở than
Sao mà thấy được bình an Sao mà thấy được trên ban phúc lành À thì hãy giữ tâm thanh Đối nhân xử thế chân thành với nhau
Lo gì cái chuyện vàng thau Bận chi cái chuyện đổi màu trắng đen Bởi do sợ phải nghèo hèn Suốt đời cứ phải bon chen so bì
Hỏi rằng có ích lợi chi Mai về cát bụi đem gì theo đâu Mãi lo đến bạc mái đầu Trách thân rồi oán âu sầu thở than
Cứ vui cuộc sống thanh nhàn Tĩnh tâm thiền định bình an đến liền Hòa vào thế giới tự nhiên Rồi ta sẽ thấy ưu phiền tiêu tan
Đó là đích thị bình an.
P T H
LUẬN BÀN KẺ DỞ NGƯỜI HAY Thơ: Thanh Hùng
Người khôn ăn nói nửa chừng Để cho người dại nửa mừng nửa lo ( ca dao)
Người hay lòng chẳng quanh co Nhưng mà kẻ dở lắm trò ngược ngang
Người khôn đi đứng nhẹ nhàng Nhìn xem kẻ dở ngang tàng khó ưa
Người ngay không thích lọc lừa Còn người ươn ẩm nắng mưa thất thường
Người hay trí dũng phi thường Người ngu bất trí loạn đường hại thân
Người khôn đầy ắp nghĩa nhân Người đần hỗn xược quân thần đảo điên
Người hay tánh nết dịu hiền Không như kẻ dở quàng xiên đủ điều
Người khôn tính chẳng hay kiêu Người ngu bẻm mép bày điều ba hoa
Người ngay sống thật chan hòa Còn như kẻ dở chuyện nhà bán rao
Người hay đạm bạc thanh cao Kẻ ngu xấc láo khơi mào chiến tranh
Người khôn tránh sự hôi tanh Kẻ khờ lại thích giật giành ôm mang
Người khôn ăn nói dịu dàng Còn như kẻ dở lòng lang sắp bày
Luận bàn kẻ dở người hay Để ta thấy được chốn này thị phi.
P T H
GIẤC MƠ HOANG Thơ: Bách Tùng Vũ
Đêm trở giấc giật mình canh giữa Đông đã về ngoài cửa hiu hiu Màu đen phủ kín tiêu điều Chợt mơ chợt tỉnh với nhiều nghĩ suy
Góc tĩnh lặng hồn truy hại xác Vật vờ cơn mộng ác xéo thân Thấy mình nhắm mắt đưa chân Nửa vô bể đắng, nửa lâng lâng đời
Trong vinh, nhục lắm lời thật, giả Mặt gương xinh cũng vả nát nhàu Đời thừa nên đánh đời đau Nợ nào kiếp trước, kiếp sau trả dày
Thịt là vay nên đày cho rạc Máu mượn thêm nên tạc xác ngây Trả trời một kiếp đắng cay Hồng trần quá độ, giấc say hoang đường
Chân thăm thẳm dặm trường cao, thấp Bước trăm năm va vấp ngã nhào Trăng xuân ánh một nét hào Trượt vô mỏm núi nên cào vết đen
Lòng tạo hoá nhỏ nhen ích kỉ Để nhân sinh nài nỉ chữ Tham Tiếc nhau một cái xác phàm Nên đời dẫu giả…Mà làm…Khổ nhau !!!
BÁCH TÙNG VŨ 20/11/2019.
TÌNH ĐỜI Thơ: Bách Tùng Vũ
Tình đời bạc trắng như vôi Vừa vui chúc đó, nay thôi thân tình Rượu say thì chú với mình Ví như là bóng với hình tâm giao Nhất thời bất tuyệt thao thao Chữ tình kết nghĩa như sao trên trời…
Buồn cho cái chữ tình đời Còn tiền lắm kẻ mọc mời bủa vây Hết tiền sống chết kệ bây Sợ phiền sợ luỵ sợ vay, sợ xù… Còn tiền tâm sự rì rù Hết tiền khi cũng thâm thù lẫn nhau
Tình đời thế mới có câu: Giàu sang lắm kẻ bám bâu đu càng Đến khi lỡ vận nghèo nàn Dẫu ngồi giữa chợ, ngó ngàng chẳng ai… Tình đời thắm đó rồi phai Cho nên khó đoán…Lòng ai…Đá vàng!!!
BÁCH TÙNG VŨ 17/11/2019.
HỎI??? Thơ: Bách Tùng Vũ
Ngẫm ra ở chốn hồng trần Tiền tài danh lợi chiếm phần thượng phong Không tiền đừng nói sạch trong Chẳng thằng hèn nhát, cũng ông biếng lười Có tiền nói một thành mười Dẫu không tài giỏi, cũng người thông minh…
Thói đời trong kiếp bình sinh Kẻ thời sang cả rẻ khinh đứa nghèo Anh em ruột thịt cột kèo Đến khi lỡ vận bèo nhèo cũng chê Vợ chồng tưởng nghĩa phu thê Đến khi trở mặt, những ê cùng chề…
Thời nay lắm kẻ “ngứa nghề” Việc mình không phải cũng đề, cũng truy Miệng mồm chẳng để làm chi Để buôn, để thổi, để đi bao đồng Chả lo việc vợ việc chồng Mà lo thiên hạ, đèo bồng tứ thân…
Thói đời đo đếm đong, cân Cũng vì có một chữ “Ngân” mà sầu Hỏi trong thiên hạ muôn màu Ai thời biết trước nghèo giàu hèn sang? Hỏi người trên khắp thế gian Đến khi nhắm mắt sẽ mang được gì?
Cớ sao tranh cạnh nhất, nhì? Cớ sao tiếng bấc tiếng chì hại nhau? Cớ gì gieo oán cho sâu? Cớ gì thâm độc những câu bôi người Cớ chi vu vạ những lời… Biến không thành có, hại đời trung can…
Thói đời thường lắm kẻ gian Khéo che mặt nạ nguỵ trang tốt lành Đến khi lột xuống rõ rành Muộn màng hối tiếc cũng đành ngậm cay… Người ơi! Chớ tưởng mình hay Hại người hôm trước…Hôm nay…Hại mình!!!
BÁCH TÙNG VŨ 13/11/2019.
ẢO ẢNH PHÙ VÂN Thơ: Bách Tùng Vũ
Đời người một thoáng phù vân Ngoảnh đi ngoảnh lại sa chân cửu tuyền Mộng say giấc dạ ảo huyền Thấy ta lạc nẻo con thuyền tử, sinh Chỉ còn là một vong linh Vật vờ đen trắng bóng hình mị ma…
Phải chăng một kiếp người ta Khổ từ lúc mới sinh ra đấy mà Cho nên cất tiếng khóc oà Từ khi mở mắt lệ nhoà châu rơi Đó là quy luật người ơi Đời là bể khổ, là nơi đóng tuồng
Sơ sinh một tấm thân truồng Luân hồi luận quả vào guồng hèn, sang Nợ đời vay trả tự mang Sướng vui, xấu đẹp, đài trang do mình Xác thân là thứ hữu hình Cũng là ảo ảnh thường tình thế gian
Vận đời giữa cuộc hồng hoang Phút vui ha hả, phút tan nát sầu Ai không trải những phút đầu Ai không phút cuối, cho dầu là ai Thói đời đen trắng đúng sai Hơn thua tranh cạnh rồi mai cũng tàn
Tình kia dẫu thắm muôn vàn Vô thường một chốc hoá làn mây bay Thân này là mượn là vay Trở về cát bụi cũng xây nấm mồ Dẫu cho có cả cơ đồ Xuôi tay nhắm mắt tựa hồ khói sương…
Sách đời viết hết một chương Đủ mùi thi vị, đủ hương bụi trần Cứ vui sống trọn một lần Mai về cõi chết không cần nghĩ suy Sớm hôm nhớ học chữ TUỲ Tiếc chi ảo ảnh…Tiếc gì…Phù vân !!!
BÁCH TÙNG VŨ 7/11/2019.
LẠC Thơ: Bách Tùng Vũ
Ta lạc bước phong trần mệt mỏi Đếm thịnh, suy giữa cõi vô thường Nhìn đời ngẫm nghĩ mà thương Tàn phai bóng xế gió sương vẫn đằm
Đêm chênh chếch trăng rằm sáng rọi Lối rừng hoang cú gọi thảm thê Bước chân rệu rã ê chề Biết đi hay ở? biết về, về đâu?
Đêm tĩnh mịch đêm sầu hiu quạnh Gió rít lên buốt lạnh thấu xương Đường lên hoang hoải mù sương Lối vào vĩnh cửu khói vương niệm tà
Trăng thanh cảnh càng già càng sáng Đêm trập trùng thấp thoáng vong linh Hoang liêu cõi mộng hữu hình Phải chăng ta đã dấn mình hồng hoang?
Sá gì đâu một trang nam tử Lạc nẻo ma cũng thử vài phương Bước chân vọng cả đêm trường Bất cần sinh mệnh, coi thường một phen
Trăng xuống núi đêm đen vô tận Lối đi nào? Thử vận ta ơi! Cũng như trăm nẻo đường đời Sa chân lỡ bước biết người nào thương?
Đường gió bụi vô phương bờ bến Lạc nẻo đời…Biết đến…Khi nao???
BÁCH TÙNG VŨ 17/8/2019.
KIẾP CON NGƯỜI Thơ: Bách Tùng Vũ
Khổ thay cái kiếp làm người Buồn vui sướng khổ khóc cười trầm kha Chào đời cất tiếng oa oa Nào đâu được chọn mẹ, cha cho mình Nghiệp hay khôn lớn yên bình Bằng không nghiệp ác, thân hình tả tơi…
Kiếp người khổ lắm ai ơi! Mấy ai chẳng phải lệ rơi hai hàng Ai chưa lắm lúc bẽ bàng Ai chưa sai lối ngược đàng, có khi Ai chưa đau khổ sầu bi Ai chưa phải lúc chia ly ái tình?
Dấn thân vào cuộc hành trình Kể từ lúc mới tượng hình bào thai Kiếp này ta trả nợ ai? Hay là đòi nợ đúng, sai kiếp nào? Sống trong bể khổ ba đào Con người thiện, ác vận vào châu thân…
Phật trời đã định quả, nhân ” Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra” Có người đau khổ kinh qua Biết rằng phận số do ta sắp bày Có người suôn sẻ tháng ngày Tiền duyên tích đức, kiếp này bình an…
Sướng vui có phải trời ban? Buồn đau có phải thân mang nghiệp vòng? Phải duyên nên vợ nên chồng Vì sao đứt gánh? Tơ hồng do đâu? Cõi trần bãi bể nương dâu Cho nên nhân thế đắm sâu nổi chìm…
Ai buôn hạnh phúc? Đi tìm Ai mua sầu muộn nỗi niềm thế gian? Kiếp người dẫu có trăm nan Dẫu rằng sống, thác, hợp tan lẽ thường Trải qua cay đắng đoạn trường Đó là bể khổ…Con đường…Nhân sinh!!!
BÁCH TÙNG VŨ 12/8/2019.
Điều hướng bài viết1 2 … 4 Trang sau → Scroll to TopTừ khóa » Bài Thơ Hay Về Nợ đời
-
Tìm Bài Thơ "Trả Nợ đời" (kiếm được 164 Bài)
-
Tìm Bài Thơ "nợ đời" (kiếm được 200 Bài) - TKaraoke
-
Những Bài Thơ Phật Giáo Về Cuộc đời đánh Thức Tâm Hồn Bạn đọc
-
Trả Nợ đời - Đỗ Hữu Tài - Thư Viện Thơ Hay
-
Chùm Thơ Hay Nói Về Duyên Nợ Trong Tình Yêu | KyUc.Net
-
Những Bài Thơ đòi Nợ Hài Hước Nhưng Phát Huy Hiệu Quả Không Ngờ
-
Thơ Duyên Nợ Hay Nhất ❤️️ 65+ Bài Thơ Phật Về Duyên Nợ
-
Thơ Đòi Nợ Hài Hước, Khéo ❤️️ 40+ Bài Thơ Mượn Tiền Không ...
-
Thơ đòi Nợ Hài Hước Và Chất
-
1001 Bài Thơ Kết Thúc Cuộc Tình Buồn, Duyên Nợ đôi Ta Nay đã Tận
-
Bài Thơ: TA CÒN NỢ NHAU (Tác Giả: Bảo Châu) - THI HỮU
-
Những Câu Thơ đòi Nợ Khéo Vừa Hài Hước Vừa Chất Như Nước Cất
-
Thơ Đòi Nợ Hài Hước ❤️ Thơ Chế Đòi Nợ Lầy Bá Đạo Nhất