Thơ Tố Hữu

Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
Trang chủ diễn đàn Trợ giúp Đăng nhập Đăng ký
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 21 Tháng Mười Hai, 2024, 02:46:08 pm
1 Giờ 1 Ngày 1 Tuần 1 Tháng Vô hạn Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Lịch sử Quân sự Việt Nam > Văn hoá - Thể thao - Giao lưu > Văn công > Thơ Tố Hữu
Trang: « 1 2 3 4 5 » Xuống « Trước Tiếp »
In
Tác giả Chủ đề: Thơ Tố Hữu (Đọc 353210 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
H2O Thành viên Bài viết: 0
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #10 vào lúc: 26 Tháng Tám, 2008, 04:50:32 pm »
MỘT TIẾNG ĐỜNMới bình minh đó bỗng hoàng hônĐang nụ cười tươi lệ bỗng tuônĐời người sớm nắng chiều mưa vậyKhuấy động lòng ta biết mấy buồnÔi kiếp trăm năm được mấy ngàyTrời xanh không gợn áng mây bayThuỷ chung son sắt nên tình bạnÊm ấm lòng ta mỗi phút giâyCòn khổ đau nào đau khổ hơnTrái tim luôn xát muối oán hờnCòn đây một chút trong đêm lạnhĐầm ấm bên em một tiếng đờn(Tố Hữu 20 - 2 - 1991 )
Logged
hoacuc Thành viên * Bài viết: 1597
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #11 vào lúc: 26 Tháng Tám, 2008, 07:28:01 pm »
Đi đi em - Tập thơ Từ ấyRứa là hết! Chiều ni em đi mãi Còn mong chi ngày trở lại Phước ơi! Quên làm sao, em hỡi, lúc chia phôi Bởi khác cảnh, hai đứa mình nghẹn nói. Em len lét, cúi đầu, tay xách gói Áo quần dơ, cắp chiếc nón le te Vẫn chưa thôi, lời day dứt nặng nề Hàng dây tiếng rủa nguyền trên miệng chủ! Biết không em, nỗi lòng anh khi đó ? Nó tơi bời đau đớn lắm em ơi! Bàn chân em còn luyến tiếc không rời Nơi em đã cùng anh vui phút chốc. Những đêm tối, anh viết bài em học Cho em quên bớt nỗi nhọc ban ngày Nơi bao nhiêu âu yếm tuổi thơ ngây Anh đã trút cho lòng em tất cả! Em ngoái cổ nhìn anh ta chỉ trả Thầm cho nhau đôi mắt ướt ly sầu! Biết làm sao, em hỡi, nói cùng nhau ? Tiếng chưởi mắng vẫn phun hoài, nhục nhã! Thì em hỡi! Đi đi, đừng tiếc nữa! Ngại ngùng chi ? Nấn ná chỉ thêm phiền! Đi đi em, can đảm bước chân lên Ừ đói khổ đâu phải là tội lỗi! Anh mới hiểu: càng ngậm ngùi khổ tủi Càng dày thêm uất hận của lòng ta Nuôi đi em, cho đến lớn, đến già Mầm hận ấy trong lồng xương ống máu Để thêm nóng mai kia hồn chiến đấu Mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng!Huế, 2-1938
Logged
Hãy làm cho từng ngày bạn sống trở nên có ý nghĩa. Hãy nâng niu từng phút giây bạn có.
hoacuc Thành viên * Bài viết: 1597
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #12 vào lúc: 26 Tháng Tám, 2008, 07:29:26 pm »
Bà má Hậu Giang- Tập thơ Từ ấyTrời Hậu Giang, tù và dậy rúc Phèng la kêu, trống giục vang đồng Đường quê đỏ rực cờ hồng Giáo lê sáng đất, tầm vông nhọn trời Quyết một trận, quét đời nô lệ Quăng máu xương, phá bẻ xiềng gông! Hỡi ôi! Việc chửa thành công Hôm nay máu chảy đỏ đồng Hậu Giang Giặc lùng, giặc đốt xóm làng Xác xơ cây cỏ, tan hoang cửa nhà Một vùng trắng bãi tha ma Lặng im, không một tiếng gà gáy trưa Có ai biết, ai ngờ trong đó Còn chơ vơ một ổ lều con Đạn bom qua, hãy sống còn Núp sau lưng rộng một hòn đá to. Có ai biết trong tro còn lửa Một má già lần lữa không đi Ở đây sóng gió bất kỳ Má ơi, má ở làm chi một mình ? Rừng một dải U Minh tối sớm Má lom khom đi lượm củi khô Ngày đêm củi chất bên lò Ai hay má cất củi khô làm gì? Hay má lẫn quên vì tuổi tác Hay má liều một thác cho yên ? Bỗng đâu một buổi mai lên Trên đường quê ấy qua miền nghĩa quân Một tán quỷ rần rần rộ rộ Mắt mèo hoang, mũi chó, râu dê Súng trường nhọn hoắt lưỡi lê Khét nồng khí chết, tanh dề máu oan! Chúng rảo bước. Lính quan nện gót Mắt nhìn quanh lục mót dạng người Đồng không, lạnh vắng, im hơi Chỉ đôi bóng quạ ngang trời loáng qua Ách là! Thằng quan ba dừng bước Rút ống dòm, và ngước mắt nheo Xa xa, sau lớp nhà xiêu Một tia khói nhỏ ngoằn ngoèo bay lên... Hắn khoái trá cười điên sằng sặc Nhe hàm răng sáng quắc như gươm Vẫy tay lũ tớ gườm gườm Như bầy chó đói chực chồm miếng ăn. Rồi lặng lặng bước chân hùm sói Tiến dần lên tia khói, vây quanh... Má già trong túp lều tranh Ngồi bên bếp lửa, đun cành củi khô Một mình má, một nồi to Cơm vừa chín tới, vùi tro, má cười... Chết! Có tiếng gì rơi sột soạt ? Má già run, trán toát mồ hôi Chạy đâu ? Thôi chết, chết rồi! Gót giày đâu đã đạp rơi liếp mành. Một thằng cướp, mắt xanh mũi lõ Đốc gươm dài tuốt vỏ cầm tay Rung rinh bậc cửa tre gầy Nghênh ngang một ống chân đầy lối đi! Hắn rướn cổ, giương mi, trơn mắt Như hổ mang chợt bắt được mồi Trừng trừng trông ngược trông xuôi Trông vào bếp lửa: Một nồi cơm to. Hắn rống hét: "Con bò cái chết! Một mình mày ăn hết này sao ? Đừng hòng che được mắt tao Khai mau, du kích ra vào nơi đâu ? Khai mau, tao chém mất đầu!" Má già lẩy bẩy như tàu chuối khô Má ngã xuống bên lò bếp đỏ Thằng giặc kia đứng ngõ trừng trừng Má già nhắm mắt, rưng rưng "Các con ơi! ở trong rừng U Minh Má có chết, một mình má chết Cho các con trừ hết quân Tây!" Thằng kia bỗng giậm gót giày Đạp lên đầu má: "Mẹ mày, nói không?" Lưỡi gươm lạnh toát kề hông "Các con ơi! Má quyết không khai nào!" Sức đâu như ngọn sóng trào Má già đứng dậy, ngó vào thằng Tây Má hét lớn: "Tụi bay đồ chó! Cướp nước tao, cắt cổ dân tao! Tao già không sức cầm dao Giết bay, có các con tao trăm vùng! Con tao, gan dạ anh hùng Như rừng đước mạnh, như rừng chàm thơm! Thân tao chết, dạ chẳng sờn!" Thương ôi! Lời má lưỡi gươm cắt rồi! Một dòng máu đỏ lên trời Má ơi, con đã nghe lời má kêu! Nước non muôn quỷ ngàn yêu Còn in bóng má sớm chiều Hậu Giang.Đầu năm 1941
Logged
Hãy làm cho từng ngày bạn sống trở nên có ý nghĩa. Hãy nâng niu từng phút giây bạn có.
hoacuc Thành viên * Bài viết: 1597
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #13 vào lúc: 26 Tháng Tám, 2008, 07:33:13 pm »
Dậy mà đi - Tập thơ Từ ấyDậy mà đi! Dậy mà đi! Đừng tiếc nữa, can chi mà tiếc mãi ? Ai chiến thắng mà không hề chiến bại Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ? Huống đường đi còn lắm bước gian truân Đây chưa phải trận sau cùng chiến đấu! Thì đứng dậy, xoa tay và tự bảo: Chỉ còn đây sức lực hãy còn đây! Lòng không nghèo tin tưởng ở tương lai Chân có ngã thì đứng lên, lại bước. Thua ván này, ta đem bầy ván khác, Có can chi, miễn được cuộc sau cùng Dậy mà đi, hy vọng sẽ thành công Rút kinh nghiệm ở bao lần thất bại: Một lần ngã là một lần bớt dại Để thêm khôn một chút nữa trong người. Dậy mà đi, hỡi bạn dân nghèo ơi!Tháng 5-1941
Logged
Hãy làm cho từng ngày bạn sống trở nên có ý nghĩa. Hãy nâng niu từng phút giây bạn có.
donghai Thành viên * Bài viết: 169 Vì nước quên thân - Vì dân quên mình WWW
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #14 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2009, 09:04:17 am »
Phần 1- vài nét về tiểu sử Tố Hữu (1920-2002) tên Khai sinh là Nguyễn Kim Thành, quê ở làng Phù Lai, Nay thuộc xã Quang Thọ, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên - Huế. Ông thân sinh Tố Hữu là một nhà nho nghèo, bà mẹ nhà thơ cũng là con của một nhà nho, cả hai người đã truyền cho con tình yêu tha thiết với văn học dân gian. Năm 12 tuổi Tố Hữu mồ côi mẹ, một năm sau lại xa gia đình vào học trường Quốc học Huế. Bước vào tuổi thanh niên, Tố Hữu tham gia phong trào đấu tranh cách mạng và trở thành người lãnh đạo chủ chốt của Đoàn thanh niên Dân chủ ở Huế, rồi được kết nạp vào Đảng Cộng Sản Đông Dương. Cuối tháng 4-1939, Tố Hữu bị thực dân Pháp bắt giam vào nhà lao thừa thiên, rồi lần lượt bị giam giữ ở nhiều nhà tu ở các tỉnh miền Trung và Tây Nguyên. Tháng 3-1942, Tố Hữu vượt ngục Đác Lay(Kontum), tìm ra Thanh Hóa, bắt liên lạc với tổ chức cách mạng, tiếp tục hoạt động. trong CMT 8 -1945, Tố Hữu là Chủ tịch ủy khởi nghĩa ở Huế. Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, Tố Hữu công tác ở Thanh Hóa rồi lên Việt Bắc đặc trách về văn hóa văn nghệ ở cơ quan Trung ương Đảng. Trong hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đế quốc Mĩ và cho đến năm 1986, Tố Hữu liên tục giữ những cương vị trọng yếu trong bộ máy lãnh đạo của Đảng và Nhà Nước (từng là Ủy viên Bộ Chính Trị Đảng Cộng SẢn Việt NAm, Bí thư Trung ương Đảng, Phó Chủ tịch hội Đông Bộ trưởng) năm 1996, ông được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Nguồn: SGK-NV12tập1-Tr94
« Sửa lần cuối: 30 Tháng Sáu, 2009, 09:41:39 am gửi bởi donghai » Logged
Đông Hải Tổ quốc ta, dân tộc của chúng ta. Tuổi ấu thơ hùng anh cho chí tuổi già.
donghai Thành viên * Bài viết: 169 Vì nước quên thân - Vì dân quên mình WWW
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #15 vào lúc: 30 Tháng Sáu, 2009, 06:02:24 pm »
phần 2 - Đường Cách mạng, đường thơ Tố Hữu là một trong những lá cờ đầu của nền văn nghệ cách mạng Việt Nam. Các chặng đường thơ của Tố Hữu luôn gắn bó và phản ánh chân thật những trặng đường cách mạng đầy gian khổ hi sinh nhưng cũng nhiều thắng lợi vinh quang của dân tộc, đồng thời cũng là những chặng đường vận động trong quan điểm tư tưởng và bản lĩnh nghệ thuật của chính nhà thơ. Tập thơ Từ ấy (1937-1946) là chạng đường đầu tiên của đời thơ Tố Hữu, đánh dấu bước trưởng thành của người thanh niên quyết tâm đi theo ngọn cờ của Đảng. Tập thơ chia làm 3 phần. Máu lửa gồm những bài sáng tác trong thời kì Mặt trận Dân chủ. Nhà thơ cảm thông sâu sắc với cuộc sống cơ cực của những người nghèo khổ trong xã hội (đầy tớ, chị vú em, cô gái giang hồ, những em bé mồ côi,...) đồng thời khơi dậy ở họ ý chí đấu tranh và niềm tin vào tương lai. Xiềng xích gồm những bài sáng tác trong các nhà lao lớn ở Trung Bộ và Tây Nguyên. Đó là tâm tư của một người trẻ tuổi tha thiết yêu đời và khát khao tự do, là ý chí kiên cường của người chiến sĩ quyết tâm tiếp tục cuộc chiến đấu ngay trong nhà tù. Giải phóng gồm những bài sáng tác từ khi Tố Hữu vượt ngục đến những ngày đầu giải phóng của toàn dân tộc. Nhà thơ nồng nhiệt ca ngợi thắng lợi của cách mạng, nền độc lập, tự do của Tổ quốc, khảng định niềm tin tưởng của nhân dân vào chế độ mới. Tập thơ Việt Bắc (1946-1954) là tiếng hùng ca, thiết tha về cuộc kháng chiến chống Pháp và những con người kháng chiến. Họ là những người lao động rất bình thường và cũng rất anh hùng. Với tấm lòng yêu thương thắm thiết và cảm phục sâu xa, Tố Hữuđã miêu tả và ca ngợi anh vệ quốc quân, bà mẹ nông dân,chị phụ nữ, em liên lạc,... Nhà thơ ca ngợi Đảng và bác Hồ đã khơi nguồn và phát huy sức mạnh của quân dân ta để đánh thắng kẻ thù. nhiều tình cảm lớn được thể hiện sâu đậm: Tình quân dân cá nước, tiền tuyến với hậu phương, miền xuôi với miền ngược, cán bộ với quần chúng, nhân dân với lãnh tụ, tình yêy thiên nhiên, yêu đất nước, tình cảm quốc tế vô sản,...tập thơ kết thúc bằng những bài hùng ca vang dội phản ánh khí thế chiến thắng hào hùng, biết bao tình cảm bồi hồi, xúc động của dân tộc trong những giờ phút lịch sử. Bước vào giai đoạn cách mạng mới, tập thơ Gió lộng (1955-1961) dạt dào bao nguồn cảm hứng lớn lao. nhà thơ hướng về quá khứ để thấm thía những nỗi đau khổ của ông tra, công lao của những thế hệ đi trước, từ đó ghi sâu ân tình của cách mạng. qua sự cảm nhận của Tố Hữu, cuộc sống mới trên miền Bắc thực sự là một ngày hội lớn, nhìn vào đâu cũng thấy tràn đầy sức sống và niềm vui. Đất nước đau nỗi đau chia cắt, thơ tố Hữu là tình cảm thiết tha, sâu nặng với miền Nam ruột thịt . Đó là nỗi nhớ thương quê hương, tiếng thét căm hận ngút trời, lời ngợi ca những con người kiên trung bất khuất, niềm tin không gì lay chuyển được vào ngày mai thắng lợi, thống nhất non sông. Hai tập thơ Ra trận (1962-1971), Máu và hoa (1972-1977) âm vang khí thế quyết liệt của cuộc kháng chiến chống mĩ cứu nước và niềm vui toàn thắng. Ra trận là bản hùng ca về "miền Nam trong lửa đạn sáng ngời" với bao nhiêu hình ảnh tiêu biểu cho dũng khí kiên cường của dân tộc: anh giải phóng quân "con người đẹp nhất", người thợ điện "Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu", những "em thơ cũng hóa anh hùng", bà mẹ "một tay lái chiếc đò ngang", anh công nhân "lấp hố bom mà dựng lò cao", cô dân quân "vai súng tay cày",... Máu và hoa ghi lại một chặng đường cách mạng đầy gian khổ, hi sinh, khảng định niềm tin sâu sắc vào sức mạnh tiềm tàng của sứ sở quê hương, cũng như của mỗi người Việt NAm mới, biểu hiện niềm tự hào và niềm vui phơi phới khi "toàn thắng về ta". Một tiếng đờn (1992) và Ta với ta (1999) là hai tập thơ đánh dấu bước chuyển biến mới trong thơ Tố Hữu. Dòng chảy sôi động của cuộc sống đời thường với bao vui buồn, được mất, sướng khổ, mừng lo khơi gợi trong tâm hồn nhà thơ nhiều cảm xúc suy tư. Tố Hữu tìm đến chiêm nghiệm mang tính phổ quát về cuộc đời và con người. vượt lên bao biến động thăng trầm, thơ Tố Hữu vẫn kiên định niềm tin vào lí tưởng và con đường cách mạng, tin vào chữ nhân luôn tỏa sáng ở mỗi hồn người. Nguồn: SGK-NV12/tập 1
Logged
Đông Hải Tổ quốc ta, dân tộc của chúng ta. Tuổi ấu thơ hùng anh cho chí tuổi già.
quynhnga_92 Thành viên * Bài viết: 50 Cháu ngoan Bác Hồ
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #16 vào lúc: 22 Tháng Bảy, 2009, 08:22:05 pm »
Việt Bắc [/color]- Mình về mình có nhớ taMười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.Mình về mình có nhớ khôngNhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?- Tiếng ai tha thiết bên cồnBâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước điÁo chàm đưa buổi phân liCầm tay nhau biết nói gì hôm nay…- Mình đi, có nhớ những ngàyMưa nguồn suối lũ, những mây cùng mùMình về, có nhớ chiến khuMiếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?Mình về, rừng núi nhớ aiTrám bùi để rụng, măng mai để giàMình đi, có nhớ những nhàHắt hiu lau xám, đậm đà lòng sonMình về, còn nhớ núi nonNhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt MinhMình đi, mình có nhớ mìnhTân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?- Ta với mình, mình với taLòng ta sau trước mặn mà đinh ninhMình đi, mình lại nhớ mìnhNguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu…Nhớ gì như nhớ người yêuTrăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nươngNhớ từng bản khói cùng sươngSớm khuya bếp lửa người thương đi về.Nhớ từng rừng nứa bờ treNgòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầyTa đi, ta nhớ những ngàyMình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi…Thương nhau, chia củ sắn lùiBát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùngNhớ người mẹ nắng cháy lưngÐịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngôNhớ sao lớp học i tờÐồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoanNhớ sao ngày tháng cơ quanGian nan đời vẫn ca vang núi đèo.Nhớ sao tiếng mõ rừng chiềuChày đêm nện cối đều đều suối xa…Ta về, mình có nhớ taTa về ta nhớ những hoa cùng ngườiRừng xanh hoa chuối đỏ tươiÐèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.Ngày xuân mơ nở trắng rừngNhớ người đan nón chuốt từng sợi giangVe kêu rừng phách đổ vàngNhớ cô em gái hái măng một mìnhRừng thu trăng rọi hòa bìnhNhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.Nhớ khi giặc đến giặc lùngRừng cây núi đá ta cùng đánh TâyNúi giăng thành lũy sắt dàyRừng che bộ đội rừng vây quân thùMênh mông bốn mặt sương mùÐất trời ta cả chiến khu một lòng.Ai về ai có nhớ không?Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo GiàngNhớ sông Lô, nhớ phố RàngNhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà…Những đường Việt Bắc của taÐêm đêm rầm rập như là đất rungQuân đi điệp điệp trùng trùngÁnh sao đầu súng bạn cùng mũ nanDân công đỏ đuốc từng đoànBước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.Nghìn đêm thăm thẳm sương dàyÐèn pha bật sáng như ngày mai lên.Tin vui chiến thắng trăm miềmHòa Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui vềVui từ Ðồng Tháp, An KhêVui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.Ai về ai có nhớ không?Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.Nắng trưa rực rỡ sao vàngTrung ương, Chính phủ luận bàn việc côngÐiều quân chiến dịch thu đôngNông thôn phát động, giao thông mở đườngGiữ đê, phòng hạn, thu lươngGửi dao miền ngược, thêm trường các khu…Ở đâu u ám quân thùNhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soiỞ đâu đau đớn giống nòiTrông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.Mười lăm năm ấy ai quênQuê hương cách mạng dựng nên Cộng hòaMình về mình lại nhớ taMái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào.- Nước trôi nước có về nguồnMây đi mây có cùng non trở về?Mình về, ta gửi về quêThuyền nâu trâu mộng với bè nứa maiNâu này nhuộm áo không phaiCho lòng thêm đậm cho ai nhớ mìnhTrâu về, xanh lại Thái BìnhNứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.- Nước trôi, lòng suối chẳng trôiMây đi mây vẫn nhớ hồi về nonÐá mòn nhưng dạ chẳng mònChàm nâu thêm đậm, phấn son chẳng nhòa.Nứa mai mình gửi quê nhàNước non đâu cũng là ta với mìnhThái Bình đồng lại tươi xanhPhên nhà lại ấm, mái đình lại vui…- Mình về thành thị xa xôiNhà cao, còn thấy núi đồi nữa chăng?Phố đông, còn nhớ bản làngSáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng?Mình đi, ta hỏi thăm chừngBao giờ Việt Bắc tưng bừng thêm vui?- Ðường về, đây đó gần thôi!Hôm nay rời bản về nơi thị thànhNhà cao chẳng khuất non xanhPhố đông, càng giục chân nhanh bước đường.Ngày mai về lại thôn hươngRừng xưa núi cũ yêu thương lại vềNgày mai rộn rã sơn khêNgược xuôi tàu chạy, bốn bề lưới giăng.Than Phấn Mễ, thiếc Cao BằngPhố phường như nấm như măng giữa trờiMái trường ngói mới đỏ tươi.Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàngMuối Thái Bình ngược Hà GiangCày bừa Ðông Xuất, mía đường tỉnh ThanhAi về mua vại Hương CanhAi lên mình gửi cho anh với nàngChiếu Nga Sơn, gạch Bát TràngVải tơ Nam Ðịnh, lụa hàng Hà ÐôngÁo em thêu chỉ biếc hồngMùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươiCòn non, còn nước, còn trờiBác Hồ thêm khỏe, cuộc đời càng vui!- Mình về với Bác đường xuôiThưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ NgườiNhớ ông Cụ mắt sáng ngờiÁo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường!Nhớ Người những sáng tinh sươngUng dung yên ngựa trên đường suối reoNhớ chân Người bước lên đèoNgười đi rừng núi trông theo bóng Người…- Lòng ta ơn Ðảng đời đờiNgược xuôi đôi mặt một lời song song.Ngàn năm xưa nước non HồngCòn đây ơn Ðảng nối dòng dài lâuNgàn năm non nước mai sauÐời đời ơn Ðảng càng sâu càng nồng.Cầm tay nhau hát vui chungHôm sau mình nhé, hát cùng Thủ đô.(Sai ở đâu thì ai sửa hộ cháu đi ạ!)
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Mười, 2009, 03:46:22 pm gửi bởi daibangden » Logged
Smiley
donghai Thành viên * Bài viết: 169 Vì nước quên thân - Vì dân quên mình WWW
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #17 vào lúc: 23 Tháng Bảy, 2009, 09:53:15 am »
Em ơi...Ba Lan Tố Hữu Em ơi, Ba Lan mùa tuyết tan Đường bạch dương sương trắng nắng tràn Anh đi, nghe tiếng người xưa vọng Một giọng thơ ngâm, một giọng đàn Có phải Sô-panh tình chứa chan Nâng đàn ca Cô gái Ba Lan Có phải A-đam hồn vĩ đại Bay trên đầu thế kỷ nhân gian... Em đi cùng anh lên thành xưa Vác-xa-va ấm nắng ban trưa Nét vàng lịch sử vừa tươi lại Trong cuộc hồi sinh, tạnh gió mưa Hãy nghe em từng viên đá lát Những con đường, tiếng hát đau thương Ba Lan, Ba Lan Thịt da đã bao lần tan nát Nước mất, tim về vọng cố hương Hãy nghe em từng viên ngói đỏ Những mái nhà phố cũ hồi xuân Máu đã quyện, em ơi, trong đó Máu Ba Lan và máu Hồng quân! Ôi máu đọng mười lăm năm trước Bốn triệu hồn kêu Nước trong đêm Em ơi em, làm sao quên được Ốt-sơ-ven-xim, Ốt-sơ-ven-xim! Nhớ nghe em, những đôi giày nhỏ Tưởng còn đi chập chững chân son Những mái tóc vàng tơ đóng bó Dệt thành chăn rợn bóng oan hồn! Anh đã đến quê em Cra-cốp Như quê anh lộng lẫy cung đền Hồng quân cứu Va-ven xinh đẹp Như Thạch Sanh đánh ó cứu nàng tiên... Anh đã đến quê em Ban-tích Sóng ngời xanh, ngọc bích biển khơi Đã xóa sạch những ngày Đăng-dích Màu Ba Lan trong trắng đỏ tươi Khắp quê em, mùa xuân đến rồi - Dù đêm qua chút tuyết còn rơi - Hỡi người chị bên đường quét tuyết Xuân đến rồi, nắng đỏ trên môi. Nắng trên cao cần trục xây nhà Nắng lưng tàu phấp phới đi xa Nắng đỏ ngực anh, người thủy thủ Đẹp như lò Nô-va Hu-ta Khắp quê em, mùa xuân mang tên Những người con đẹp của trăm miền Hôm nay gọi nhau về Đại hội Mở thêm đường, đi lên, đi lên Mùa xuân đó, quê em ấm áp Chân người đi, vào cuộc đời chung Ngựa đang kéo đồng lên hợp tác Đường ta đi tấp nập vô cùng! Em ơi, Ba Lan mùa tuyết tan Đường bạch dương sương trắng nắng tràn Anh đi, nghe tiếng đàn xuân ấy Ca ngàn năm: Ba Lan, Ba Lan...
Logged
Đông Hải Tổ quốc ta, dân tộc của chúng ta. Tuổi ấu thơ hùng anh cho chí tuổi già.
quynhnga_92 Thành viên * Bài viết: 50 Cháu ngoan Bác Hồ
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #18 vào lúc: 24 Tháng Bảy, 2009, 09:33:05 am »
Đây ạ:Năm sáu ngày mệt xỉuThuốc làm khuây mấy điếuVài ba hớp nước trongSuy nghĩ chuyện bao đồngVẫn không ngoài chuyện đói.Đầu sàn canh bốc khóiChén cá nức mùi thơmLên họa với mùi cơmSao mà như cám dỗ!Muốn ngủ mà không ngủCái bụng cứ nằn nì:“Ăn đi thôi, ăn đi!Chết làm chi cho khổ!”Nghe hắn thầm quyến rũTôi đỏ mặt bừng tai:“Im đi cái giọng màyTao thà cam chịu chết!”Hắn nằm im đỡ mệtRồi tha thiết van lơn:“Đời mới hai mươi xuânChết làm chi cho khổ!”Hắn nói to nói nhỏKể lể chuyện đê hènTôi vẫn cứ nằm yênHắn liền thay chiến thuật:“Thôi thì thôi cứ vậtNhưng phải ráng cầm hơiTheo với bạn với đờiCho đến ngày kết quả.Ăn đi vài con cáNăm bảy cái chột nưaCó ai biết ai ngờ?Thế vẫn tròn danh dựKhông can chi mà sợCó hôi miệng hôi mồmCòn có nước khi hômUống vô là sạch hết!”Lần này tôi thú thiệt:Lời hắn cũng hay hayLí sự cũng đủ đầyNghe ra chừng phải quá!Ăn đi vài con cáNăm bảy cái chột nưaCó ai biết, ai ngờThế vẫn tròn danh dự!Nhưng mà tôi lưỡng lựSuy nghĩ rồi lắc đầuĐành không ai biết đâuVẫn không làm thế được!Từ khi chân dấn bướcTrên con đường đấu tranhTôi sẵn có trong mìnhĐôi mắt thần: chủ nghĩaĐã đứng trong đoàn thểBênh vực lợi quyền chungSống chết có nhau cùngKhông được xa hàng ngũKhông thể gì quyến rũMua bán được lương tâmDanh dự của riêng thânLà của chung đồng chíPhải giữ gìn tỉ mỉNhư tròng mắt con ngươiĐến cạn máu tàn hơiKhông xa rời kỷ luậtPhải trải lòng chân thậtKhông một nét quanh coKhông một bóng lờ mờKhông một nhăn ám muội!Bụng nghe, chừng biết tộiTừ đó hết nằn nìKhông dám thở than chiVà tôi cười đắc thắng.Tố Hữu(Nhà tù Lao Bảo, tháng 11-1940, Những ngày tuyệt thực!)
Logged
Smiley
donghai Thành viên * Bài viết: 169 Vì nước quên thân - Vì dân quên mình WWW
Re: Thơ Tố Hữu « Trả lời #19 vào lúc: 24 Tháng Bảy, 2009, 09:59:53 am »
Bài thơ Con cá chột nưa này bây giờ tôi mới được nghe, nhưng hay và rất ý nghĩa. Một cuộc đấu tranh nội tâm, tư tưởng, dằng co dữ dội giữa phần con và phần người, giữa cái đói và lòng tự trọng của người cộng sản, giữa nhu cầu bản thân và lý tưởng cach mạng cao cả. Càng lúc, tiếng kêu của cái bụng càng gào thét, kêu than dữ dội hơn trong người chiến sĩ khi bị kẻ thù bỏ đói giữa chốn đề lao, nhưng lý trí, lý tưởng, cảm tình Cách Mạng của anh đã chiến thắng, đã áp đảo được cái đói, cũng có nghĩa là anh đã ko đầu hàng trước kẻ thù. Bài thơ diễn tả những điều cao cả 1 cách rất "trần thế", rất chân thực, nhưng lại có sức cảm hóa lòng người mạnh mẽ, thế mới thấy "những điều cao cả bao giờ cũng được nói 1 cách giản dị"
Logged
Đông Hải Tổ quốc ta, dân tộc của chúng ta. Tuổi ấu thơ hùng anh cho chí tuổi già.
Trang: « 1 2 3 4 5 » Lên
In
« Trước Tiếp »
Chuyển tới: Chọn nơi chuyển đến: ----------------------------- Thông tin chung ----------------------------- => Bảng tin => Chung sức xây dựng website ===> Trao đổi thông tin về sách ===> Mặt trận Wiki => Giúp đỡ tìm người ----------------------------- Thư viện Lịch sử Quân sự Việt Nam ----------------------------- => Cha ông ta đánh giặc => Từ điển bách khoa quân sự Việt Nam => Tài liệu - Hồi ký Việt Nam => Tài liệu nước ngoài => Tự dịch => Văn học chiến tranh ----------------------------- Thảo luận Lịch sử bảo vệ Tổ quốc ----------------------------- => Từ thuở mang gươm đi mở cõi... => Quyết tử cho Tổ quốc... => Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước... => Anh ở biên cương... => Từ cây giáo đến khẩu súng... => Kiến thức quốc phòng ----------------------------- Máu và Hoa ----------------------------- => Một thời máu và hoa => Về người lính hôm nay => Hình ảnh - Kỷ vật => Về lại chiến trường xưa... ----------------------------- Văn hoá - Thể thao - Giao lưu ----------------------------- => Quán nước cổng doanh trại => Du lịch => Xem phim bãi => Văn công => Chiến sỹ khoẻ ----------------------------- Chợ xép ngoài rào doanh trại ----------------------------- => Hàng sách cũ
Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM
Loading...

Từ khóa » Em Len Lét Cúi đầu Tay Xách Gói