Thơ Tố Hữu ❤️ Tuyển Tập Trọn Bộ Những Bài Hay Nhất - SCR.VN
Có thể bạn quan tâm
Thơ Tố Hữu ❤️ Tuyển Tập Trọn Bộ Những Bài Hay Nhất ✅ Khám Phá 74+ Áng Thơ Mộc Mạc, Giản Dị Của Nhà Thơ Tố Hữu Về Bác Hồ Và Những Người Lính.
NỘI DUNG BÀI VIẾT
- Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Hay
- Thơ Tố Hữu Về Tình Yêu
- Bài Thơ Ta Đi Tới
- Tập Thơ Từ Ấy
- Bài Thơ Từ Ấy Của Tố Hữu
- Bài Thơ Chú Bé Loắt Choắt
- Thơ Về Mùa Xuân Của Tố Hữu
- Bài Ca Xuân 61
- Bài Ca Xuân 68
- Máu Và Hoa Tố Hữu
- Thơ Tố Hữu Về Bác Hồ
- Trường Ca Theo Chân Bác
- Theo Chân Bác Tố Hữu
- Thơ Tố Hữu Về Đảng
- Thơ Tố Hữu Về Người Lính
- Tiểu Sử Tố Hữu
Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Hay
Phần đầu tiên, SCR.VN xin chia sẻ đến bạn Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Hay nhất. Bạn đọc đừng nên bỏ lỡ nhé.
Việt Bắc
– Mình về mình có nhớ ta?Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.Mình về mình có nhớ không?Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn.
– Tiếng ai tha thiết bên cồnBâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước điÁo chàm đưa buổi phân lyCầm tay nhau biết nói gì hôm nay…
– Mình đi, có nhớ những ngàyMưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù?Mình về, có nhớ chiến khuMiếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?Mình về, rừng núi nhớ aiTrám bùi để rụng, măng mai để giàMình đi, có nhớ những nhàHắt hiu lau xám, đậm đà lòng sonMình về, còn nhớ núi nonNhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt MinhMình đi, mình có nhớ mìnhTân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?
– Ta với mình, mình với taLòng ta sau trước mặn mà đinh ninhMình đi, mình lại nhớ mìnhNguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu…Nhớ gì như nhớ người yêuTrăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nươngNhớ từng bản khói cùng sươngSớm khuya bếp lửa người thương đi về.Nhớ từng rừng nứa bờ treNgòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầyTa đi, ta nhớ những ngàyMình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi…
Thương nhau, chia củ sắn lùiBát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùngNhớ người mẹ nắng cháy lưngÐịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngôNhớ sao lớp học i tờÐồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoanNhớ sao ngày tháng cơ quanGian nan đời vẫn ca vang núi đèo.Nhớ sao tiếng mõ rừng chiềuChày đêm nện cối đều đều suối xa…
Ta về, mình có nhớ taTa về ta nhớ những hoa cùng ngườiRừng xanh hoa chuối đỏ tươiÐèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.Ngày xuân mơ nở trắng rừngNhớ người đan nón chuốt từng sợi giangVe kêu rừng phách đổ vàngNhớ cô em gái hái măng một mìnhRừng thu trăng rọi hoà bìnhNhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
Nhớ khi giặc đến giặc lùngRừng cây núi đá ta cùng đánh TâyNúi giăng thành luỹ sắt dàyRừng che bộ đội rừng vây quân thùMênh mông bốn mặt sương mùÐất trời ta cả chiến khu một lòng.
Ai về ai có nhớ không?Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo GiàngNhớ sông Lô, nhớ phố RàngNhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà…Những đường Việt Bắc của taÐêm đêm rầm rập như là đất rungQuân đi điệp điệp trùng trùngÁnh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
Dân công đỏ đuốc từng đoànBước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.Nghìn đêm thăm thẳm sương dàyÐèn pha bật sáng như ngày mai lên.Tin vui chiến thắng trăm miềmHoà Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui vềVui từ Ðồng Tháp, An KhêVui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.
Ai về ai có nhớ không?Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.Nắng trưa rực rỡ sao vàngTrung ương, Chính phủ luận bàn việc côngÐiều quân chiến dịch thu đôngNông thôn phát động, giao thông mở đườngGiữ đê, phòng hạn, thu lươngGửi dao miền ngược, thêm trường các khu…
Ở đâu u ám quân thùNhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soiỞ đâu đau đớn giống nòiTrông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.Mười lăm năm ấy ai quênQuê hương cách mạng dựng nên Cộng hoàMình về mình lại nhớ taMái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào.
– Nước trôi nước có về nguồnMây đi mây có cùng non trở về?Mình về, ta gửi về quêThuyền nâu trâu mộng với bè nứa maiNâu này nhuộm áo không phaiCho lòng thêm đậm cho ai nhớ mìnhTrâu về, xanh lại Thái BìnhNứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.
– Nước trôi, lòng suối chẳng trôiMây đi mây vẫn nhớ hồi về nonÐá mòn nhưng dạ chẳng mònChàm nâu thêm đậm, phấn son chẳng nhoà.Nứa mai mình gửi quê nhàNước non đâu cũng là ta với mìnhThái Bình đồng lại tươi xanhPhên nhà lại ấm, mái đình lại vui…
– Mình về thành thị xa xôiNhà cao, còn thấy núi đồi nữa chăng?Phố đông, còn nhớ bản làngSáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng?Mình đi, ta hỏi thăm chừngBao giờ Việt Bắc tưng bừng thêm vui?
– Ðường về, đây đó gần thôi!Hôm nay rời bản về nơi thị thànhNhà cao chẳng khuất non xanhPhố đông, càng giục chân nhanh bước đường.Ngày mai về lại thôn hươngRừng xưa núi cũ yêu thương lại vềNgày mai rộn rã sơn khêNgược xuôi tàu chạy, bốn bề lưới giăng.Than Phấn Mễ, thiếc Cao BằngPhố phường như nấm như măng giữa trời
Mái trường ngói mới đỏ tươi.Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàngMuối Thái Bình ngược Hà GiangCày bừa Ðông Xuất, mía đường tỉnh ThanhAi về mua vại Hương CanhAi lên mình gửi cho anh với nàngChiếu Nga Sơn, gạch Bát TràngVải tơ Nam Ðịnh, lụa hàng Hà ÐôngÁo em thêu chỉ biếc hồngMùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươiCòn non, còn nước, còn trờiBác Hồ thêm khoẻ, cuộc đời càng vui!
– Mình về với Bác đường xuôiThưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ NgườiNhớ ông Cụ mắt sáng ngờiÁo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường!Nhớ Người những sáng tinh sươngUng dung yên ngựa trên đường suối reoNhớ chân Người bước lên đèoNgười đi rừng núi trông theo bóng Người…
– Lòng ta ơn Ðảng đời đờiNgược xuôi đôi mặt một lời song song.Ngàn năm xưa nước non HồngCòn đây ơn Ðảng nối dòng dài lâuNgàn năm non nước mai sauÐời đời ơn Ðảng càng sâu càng nồng.
Cầm tay nhau hát vui chungHôm sau mình nhé, hát cùng Thủ đô.
Bầm Ơi! – Thơ Tố Hữu
Ai về thăm mẹ quê taChiều nay có đứa con xa nhớ thầm…Bầm ơi có rét không bầm!Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùnBầm ra ruộng cấy bầm runChân lội dưới bùn, tay cấy mạ nonMạ non bầm cấy mấy đonRuột gan bầm lại thương con mấy lần.Mưa phùn ướt áo tứ thânMưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiềuThương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!Con đi trăm núi ngàn kheChưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầmCon đi đánh giặc mười nămChưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.Con ra tiền tuyến xa xôiYêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.Nhớ thương con bầm yên tâm nhéBầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
Con đi xa cũng như gầnAnh em đồng chí quây quần là con.Bầm yêu con, yêu luôn đồng chíBầm quý con, bầm quý anh em.Bầm ơi, liền khúc ruột mềmCó con có mẹ, còn thêm đồng bàoCon đi mỗi bước gian laoXa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!Bao bà cụ từ tâm như mẹYêu quý con như đẻ con ra.Cho con nào áo nào quàCho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
Con đi, con lớn lên rồiChỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!Nhớ con, bầm nhé đừng buồnGiặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.Mẹ già tóc bạc hoa râmChiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con…
🍁 Ngoài Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Hay. Bạn Đọc Khám Phá Thêm Thơ Thế Lữ ❤️️ Tuyển Tập Bài Thơ Hay Nhất
Thơ Tố Hữu Về Tình Yêu
Ngay dưới đây, SCR.VN chia sẻ đến bạn đọc tuyển chọn Thơ Tố Hữu Về Tình Yêu hay nhất mọi thời đại. Mời bạn đọc cùng khám phá ngáy nhé.
Mưa Rơi
Mưa rơi đầm lá cỏMái tóc em ướt rồi,Đôi má em bừng đỏMuốn hôn quá… mà thôiSợ em mình xấu hổCầm hai bàn tay nhỏXa nhau, chẳng muốn rời.
Em đi, đường đất mưa rơiBùn non son quánh chân đồi Phù NinhEm đi anh nhớ dáng hìnhCái khăn mỏ quạ, cái mình áo nâuChiều nay heo hút rừng sâuMưa nguồn suối lũ biết đâu mà tìm?Ước gì anh hoá thành chimBay theo em, hót cho tim đỡ buồn!
Một Tiếng Đờn
Mới bình minh đó đã hoàng hônĐang nụ cười tươi lệ bỗng tuônĐời thường sớm nắng chiều mưa vậyKhuấy động lòng ta biết mấy buồn.
Ôi kiếp trăm năm được mấy ngàyTrời xanh không gợn áng mây bayThủy chung son sắt nên tình bạnÊm ấm lòng ta mỗi phút giây.
Còn khổ đau nào đau khổ hơnTrái tim luôn sát muối oán hờnCòn đây một chút trong đêm lạnhĐầm ấm bên em một tiếng đờn.
🌼 Ngoài Thơ Tố Hữu Về Tình Yêu. Chia Sẻ Thêm Thơ Tình Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ ❤️ Hay Nhất
Bài Thơ Ta Đi Tới
Bài Thơ Ta Đi Tới được viết vào tháng 8 năm 1954. Bài thơ ca ngợi chiến thắng, vừa gợi suy nghĩ về đoạn đường sắp tới. Bài thơ chứa đựng những cảm xúc thời đại, và có tính biểu tượng cao.
Ta đi giữa ban ngàyTrên đường cái, ung dung ta bước.Đường ta rộng thênh thang tám thướcĐường Bắc Sơn, Đình Cả, Thái NguyênĐường qua Tây Bắc, đường lên Điện BiênĐường cách mạng, dài theo kháng chiến…Đến hôm nay đường xuôi về biểnMới tinh khôi màu đất đỏ tươiĐẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
Rừng cọ đồi chè, đồng xanh ngào ngạtNắng chói sông Lô, hò ô tiếng hátChuyến phà dào dạt bến nước Bình Ca…Ai qua Phú ThọAi xuôi Trung HàAi về Hưng HóaAi xuống khu BaAi vào khu BốnĐường ta đó, tự do cuồn cuộnBốt đồn Tây đã cuốn sạch rồi!Sông Thao nao nức sóng dồiAi về Hà Nội thì xuôi cùng thuyền.
Ờ, đã chín năm rồi đấy nhỉ!Kháng chiến ba ngàn ngày không nghỉBắp chân, đầu gối vẫn săn gânNgẩng đầu lên: trong sáng tuyệt trầnTháng Tám mùa thu xanh thẳmMây nhởn nhơ bayHôm nay ngày đẹp lắm!Mây của ta, trời thẳm của taNước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa!
Đã tan tác những bóng thù hắc ámĐã sáng lại trời thu tháng TámTrên đường ta về lại Thủ đôCờ đỏ bay quanh tóc bạc Bác Hồ!Mẹ ơi, lau nước mắtLàng ta giặc chạy rồi!Tre làng ta lại mọcChuối vườn ta xanh chồiTrâu ta ra bãi ra đồiĐồng ta lại hát hơn mười năm xưa…Các em ơi, đã học chưa?Các anh dựng cho em trường mới nữaChúng nó chẳng còn mong giội lửaTrường của em đứng giữa đồi quangTiếng các em thánh thót quanh làng
Ai đi Nam bộTiền Giang, Hậu GiangAi vô thành phốHồ Chí MinhRực rỡ tên vàngAi về thăm bưng biền Đồng ThápViệt Bắc miền Nam (…)Ai đi Nam Ngãi, Bình Phú, Khánh HòaAi vô Phan Rang, Phan ThiếtAi lên Tây Nguyên: Kông Tum, Đắc Lắc…Khu Năm, dằng dặc khúc ruột miền TrungAi về với quê hương ta tha thiếtSông Hương, Bến Hải, Cửa Tùng…
Ai vô đó, với đồng bào, đồng chíNói với Nửa Việt Nam yêu quýRằng: Nước ta là của chúng taNước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa!Chúng ta, con một cha, nhà một nócThịt với xương, tim óc dính liềnDù ai nói ngả nói nghiêngLòng ta vẫn vững như kiềng ba chânDù ai rào giậu ngăn sânLòng ta vẫn giữ là dân Cụ Hồ!
Ta đã lớn lên rồi trong khói lửaChúng nó chẳng còn mong được nữaChặn bàn chân một dân tộc anh hùngNhững bàn chân từ than bụi, lầy bùnĐã bước dưới mặt trời Cách mạng.Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao LạngLừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầuNhững bàn chân đã vùng dậy đạp đầuLũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!
Ta đi tới, trên đường ta bước tiếpRắn như thép, vững như đồngĐội ngũ ta trùng trùng điệp điệpCao như núi, dài như sôngChí ta lớn như biển Đông trước mặt!
Ta đi tới, không thể nào chia cắtMục Nam Quan đến mũi Cà MauTrời ta chỉ một trên đầuBắc nam liền một biển
Lòng ta không giới tuyếnLòng ta chung một cụ HồLòng ta chung một Thủ đôLòng ta chung một cơ đồ Việt Nam!
🌼 Ngoài Bài Thơ Ta Đi Tới. Tiết Lộ Thêm Bài Thơ Cảnh Ngày Xuân ❤️️ Phân Tích, Cảm Nhận, Nghị Luận
Tập Thơ Từ Ấy
Từ ấy là tập thơ đầu của nhà thơ Việt Nam Tố Hữu, được sáng tác trong khoảng 10 năm kéo dài từ 1937 đến 1946.
Từ ấy gồm 71 bài thơ tập hợp trong 3 phần tương ứng với ba giai đoạn lịch sử: Máu lửa (27 bài), Xiềng xích (30 bài) và Giải phóng (14 bài), ghi lại một thời kỳ lịch sử cách mạng của nhân dân Việt Nam, thông qua chặng đường hoạt động 10 năm của người thanh niên cộng sản Tố Hữu.
- Máu Lửa: bao gồm 27 bài thơ về nội dung chủ đạo là tiếng lòng đồng cảm với những thân phận bị đọa đày, hắt hủi của những người lao động nghèo khổ ở thành thị
- Xiềng Xích: được sáng tác trong thời gian tác giả bị giam tại nhà tù đế quốc từ tháng 4/1939 đến tháng 3/1942
- Giải phóng: sáng tác trong những năm từ 1942 đến 194 là tiếng thét căm thù đối với sự áp bức của hai đế quốc Pháp-Nhật.
🍁 Ngoài Tập Thơ Từ Ấy Tố Hữu. Bạn Đọc Khám Phá Thêm Thơ Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ ❤️ Trọn Bộ Hay Nhất
Bài Thơ Từ Ấy Của Tố Hữu
Bài Thơ Từ Ấy Của Tố Hữu là lời tâm nguyện của người thanh niên yêu nước giác ngộ lý tưởng cộng sản. Bạn cùng đọc qua bài thơ dưới đây nhé.
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạMặt trời chân lý chói qua timHồn tôi là một vườn hoa láRất đậm hương và rộn tiếng chim…
Tôi buộc lòng tôi với mọi ngườiĐể tình trang trải với trăm nơiĐể hồn tôi với bao hồn khổGần gũi nhau thêm mạnh khối đời
Tôi đã là con của vạn nhàLà em của vạn kiếp phôi phaLà anh của vạn đầu em nhỏKhông áo cơm, cù bất cù bơ…
🌼 Ngoài Bài Thơ Từ Ấy Của Tố Hữu. Khám Phá Thêm Thơ Tình Cuối Mùa Thu Xuân Quỳnh ❤️ Cảm Nhận Hay
Bài Thơ Chú Bé Loắt Choắt
Bài Thơ Chú Bé Loắt Choắt có tựa đề là “Lượm”. Bài thơ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc hình ảnh Lượm, một em bé thiếu nhi hy sinh vì nhiệm vụ trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp.
Lượm
Ngày Huế đổ máu,Chú Hà Nội về,Tình cờ chú cháu,Gặp nhau Hàng Bè.
Chú bé loắt choắt,Cái xắc xinh xinh,Cái chân thoăn thoắt,Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,Mồm huýt sáo vang,Như con chim chích,Nhảy trên đường vàng…
– “Cháu đi liên lạc,Vui lắm chú à.Ở đồn Mang Cá,Thích hơn ở nhà!”
Cháu cười híp mí,Má đỏ bồ quân:– “Thôi, chào đồng chí!”Cháu đi xa dần…
Cháu đi đường cháu,Chú lên đường ra,Ðến nay tháng sáu,Chợt nghe tin nhà.
Ra thế,Lượm ơi!
Một hôm nào đó,Như bao hôm nào,Chú đồng chí nhỏ,Bỏ thư vào bao,
Vụt qua mặt trận,Ðạn bay vèo vèo,Thư đề “Thượng khẩn”,Sợ chi hiểm nghèo!
Ðường quê vắng vẻ,Lúa trổ đòng đòng,Ca-lô chú bé,Nhấp nhô trên đồng…
Bỗng loè chớp đỏ,Thôi rồi, Lượm ơi!Chú đồng chí nhỏ,Một dòng máu tươi!
Cháu nằm trên lúa,Tay nắm chặt bông,Lúa thơm mùi sữa,Hồn bay giữa đồng.
Lượm ơi, còn không?
Chú bé loắt choắt,Cái xắc xinh xinh,Cái chân thoăn thoắt,Cái đầu nghênh nghênh.
Ca-lô đội lệch,Mồm huýt sáo vang,Như con chim chích,Nhảy trên đường vàng…
🌼 Ngoài Bài Thơ Chú Bé Loắt Choắt Tố Hữu. Bật Mí Thêm Phát Biểu Cảm Nghĩ Về Bài Thơ Tiếng Gà Trưa ❤️ Hay Nhất
Thơ Về Mùa Xuân Của Tố Hữu
Tiếp theo đây bạn hãy cập nhật thêm tuyển chọn trọn bộ những bài Thơ Về Mùa Xuân Của Tố Hữu hay nhất bên dưới nhé.
Xuân lòng
Nắng xuân tưới trên thân dừa xanh dịuTàu cau non lấp loáng muôn gươm xanhÁnh nhởn nhơ đùa quả non trắng phếuVà chảy tan qua kẽ lá vườn chanh.
Gió nhè nhẹ, hương cỏ cây nhè nhẹThoảng bay lên, hương mạ dưới đồng xaTự đâu đó, hương muôn hoa mới héNhư khói trầm từ đỉnh rộng bao la.
Hơi xuân ấm trả cho trời đất lặngTiếng reo ca nhí nhảnh và ngây thơCủa đàn sáo say phơi mình dưới nắngChim nghệ vàng rỉa cánh trên nhành tơ…
Xuân trong sáng, xuân thơm, xuân ríu rítNhưng xuân đâu tươi đẹp, không xuân lòng?Ôi xuân nay chỉ là xuân lạnh chếtTrong buồn đau phẫn uất của công nông!
Xuân nay chỉ một mùa tang đẫm máuLòng người đang thét nỗi bi aiĐứng phắt dậy! Hỡi muôn hồn phấn đấuPhá bất bình, mưu sống cho ngày mai…
Rồi xuân ấy, cả nhân quần vui vẻNắm tay nhau, tuy khác tiếng, màu daDẫm chân lên những núi sông chia rẽVà ôm nhau thân ái, cùng vang ca.
Ý Xuân
Xuân bước nhẹ trên nhành non lá mớiBạn đời ơi, vui chút với trời hồng!
Hết lạnh rồi, gió bắc với mưa đôngĐây nắng tới với chim ca lanh lảnhThì vui chút cho hồn thêm nhựa mạnhGân thêm săn và máu hận thêm nồng!Đời lạt mùi và đau đớn bất côngLà để việc cho đời xuân sức khoẻ.Kiêu hãnh chút, bạn đời ơi, tuổi trẻ
Say tương lai là tuổi của anh hùng!Đứng lên đi, xây dựng cuộc đời chungNắm tay sắt quyết đồng tâm lật đổCả chế độ hung tàn gây thống khổVà tị hiềm, và gian dối, điêu vong!Đứng lên đi, hỡi tuổi trẻ xung phongSóng cách mạng đang gầm rung thế giới!
Xuân bước nhẹ trên nhành non lá mớiBạn đời ơi, vui lắm, cả trời hồng!
Xuân Đến – Thơ Tố Hữu
Hôm nay xuân ốm dậyBuồn như đông, nhợt nhạt, mưa phùn.Trên đường quê nhớp nháp lầy bùn.Đôi bóng xám nghiêng nghiêng trong gió rét.Ôi xuân đó, những mắt viền bóng chếtNhững manh buồm xơ xác phủ vai gầyNhững chân run bấm ngón trên đường lầyKhông biết định về đâu, nơi sống sót!
Hỡi người bạn đã bao ngày đau xótLòng ưu tư giá lạnh như chiều nayHãy đưa tôi nắm chặt lấy bàn tayCủa bạn! Trong mưa phùn gió rétLòng sẽ ấm cùng nắm tay đoàn kếtTa đi đi, tìm hạnh phúc từ đây!Cùng những ai chán ngán cuộc đời nầyTa hớn hở riết bàn tay huynh đệKhông gì mạnh bằng đoàn quân nô lệMà hờn căm đã bốc lửa ran đầu.Cả loài người đau khổ đã kêu nhauVùng đứng dậy, nghiến chặt răng chiến đấu!
Hỡi người bạn! Vui lên đi! Ất DậuSẽ là năm khởi nghĩa, năm thành công!Trời bôm nay dầu xám ngắt màu đôngAi cản được mùa xuân xanh tươi sángAi cản được những đoàn chim quyết thắngSắp về đây tắm nắng xuân hồng?
🌼 Ngoài Thơ Về Mùa Xuân Của Tố Hữu, Gợi Ý Đến Bạn Phân Tích Bài Sóng Xuân Quỳnh ❤️ Những Bài Văn Mẫu Hay
Bài Ca Xuân 61
Bạn đọc khám phá thêm Bài Ca Xuân 61. Đây là bài thơ chiếm vị trí nổi bật trong hơn 50 bài Tố Hữu viết về mùa Xuân.
Tôi viết bài thơ xuânNghìn chín trăm sáu mốtCành táo đầu hè rung rinh quả ngọtNắng soi sương giọt long lanh…Rét nhiều nên ấm nắng hanhĐắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?Giã từ năm cũ bâng khuângĐã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!
Chào xuân đẹp! Có gì vui đấyHỡi em yêu? Mà má em đỏ dậyNhư buổi đầu hò hẹn, say mêAnh nắm tay em, sôi nổi, vụng vềMà nói vậy: “Trái tim anh đóRất chân thật chia ba phần tươi đỏ:Anh dành riêng cho Đảng phần nhiềuPhần cho thơ, và phần để em yêu…”Em xấu hổ: “Thế cũng nhiều anh nhỉ!”Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chíDắt nhau đi, cho đến sáng mai nayAnh đón em về, xuân cũng đến trong tay!
Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiệnTrên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệngXuân ơi xuân, vui tới mông mênhBiển vui dâng sóng trắng đầu ghềnhThơ đã hát, mát trong lời chúc:Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênhTam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh…Chào 61! Đỉnh cao muôn trượngTa đứng đây, mắt nhìn bốn hướngTrông lại nghìn xưa, trông tới mai sauTrông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
Trải qua một cuộc bể dâuCâu thơ còn đọng nỗi đau nhân tìnhNổi chìm kiếp sống lênh đênhTố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều!Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêuTiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng…Ôi tiếng của cha ông thuở trướcXin hát mừng non nước hôm nay:Một vùng trời đất trong tayDẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng!Việt Nam, dân tộc anh hùngTay không mà đã thành công nên người!Có gì đẹp trên đời hơn thếNgười yêu người sống để yêu nhauĐảng cho ta trái tim giàuThẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!
Đời vui đó, hôm nay mở cửaNhư dãy hàng bách hoá của taHỡi những người yêu, hãy ghé mua hoaVà đến đó, sắm ít quà lễ cưới:Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượiLược Hàng Đào chải mái tóc xanh!Ta còn nghèo, phố chật nhà gianhNhưng cũng đủ vài tranh treo Tết…Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kếtTa nắm tay nhau xây lại đời taRuộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn càChuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cáDọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn láMỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngôTa nâng niu gom góp dựng cơ đồ!
Ồ thích thật, bài thơ miền BắcRất tự do nên tươi nhạc, tươi vầnCả không gian như xích lại gầnThời gian cũng quên tuần quên tháng.Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng!Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùngQuê hương ta rộn rã cuộc vui chungNgười hợp tác nên lúa dày thêm đó.
Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏĐã lên xanh như tóc tuổi mười lămXuân ơi Xuân, em mới đến dăm nămMà cuộc sống đã tưng bừng ngày hộiNhư hôm nay, giữa công trường đỏ bụiNhững đoàn xe vận tải nối nhau điHồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt TrìTên đất nước reo vui bao tiếng gọi…
Nào đi tới! Bác Hồ ta nóiPhút giao thừa, tiếng hát đêm xuânKế hoạch năm năm. Mời những đoàn quânMời những bàn chân, tiến lên phía trước.Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!Đi ta đi! Khai phá rừng hoangHỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng?Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy?Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông ChảyHỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều?Hỡi những người trai, những cô gái yêuTrên những đèo mây, những tầng núi đáHai bàn tay ta hãy làm tất cả!Xuân đã đến rồi. Hối hả tương laiKhói những nhà máy mới ban mai…
Tôi viết cho ai bài thơ 61?Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốtHà Nội rì rầm… Còi thổi ngoài gaMột chuyến tàu chuyển bánh đi xaTiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ…Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đóTiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi!Ta biết em rất khoẻ, tim ơiKhông khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏngNhư lửa cháy trong lòng ta gió lộng?Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhàTa vẩn vơ hoài, rạo rực, vào raNghe tiếng mõ và nghe tiếng súngMiền Nam dậy, hò reo náo động!
Ba con tôi đã ngủ lâu rồiCòn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôiMiền Bắc thiên đường của các con tôi!Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửaHãy bay đi! Con chim kêu trước cửaThêm một ngày xuân đến. Bình minhCành táo đầu hè quả ngọt rung rinhNhư hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏTreo trước mắt của loài người ta đó:Hoà bìnhẤm noChoCon ngườiSung sướngTự do!
🍁 Bên Cạnh Thơ Tố Hữu Xuân 61, Tiết Lộ Thêm Thơ Tình Hàn Mạc Tử ❤️️ Chùm Thơ Về Tình Yêu Hay Nhất
Bài Ca Xuân 68
Bài Ca Xuân 68 là những vần thơ có lửa, có hồn, giục giã chiến sĩ, đồng bào tham gia cuộc Tổng tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân năm 1968.
Anh chị em ơi!Hãy giương súng lên cao, chào Xuân 68Xuân Việt NamXuân của lòng dũng cảm.
Ai đến kia, rộn rã cùng Xuân?Hoan hô anh Giải phóng quânKính chào Anh, con người đẹp nhất!Lịch sử hôn Anh, chàng trai chân đấtSống hiên ngang, bất khuất trên đờiNhư Thạch Sanh của thế kỷ hai mươiMột dây ná, mót cây chông, cùng tiến công giặc Mỹ.
Không tự ngắm mình, anh chẳng hay đâu, hỡi chàng dũng sĩ!Cả năm châu, Chân lý đang nhìn theoBóng Anh đi… và vành mũ tai bèoCủa Anh đó!
Ôi cái mũ vải mềm dễ thương như một bàn tay nhỏChẳng làm đau một chiếc lá trên cànhSáng trên đầu như một mảnh trời xanhMà xông xáo, mà tung hoành, ngang dọc.Mạnh hơn tất cả đạn bom, làm run sợ cả Lầu năm góc!
Ta muốn hỏi Trường SơnCó đỉnh nào cao hơnChiếc mũ kia của chủ nghĩa anh hùng cách mạng?Cảm ơn Đảng của chúng ta, Đảng làm ra ánh sáng
Người chưa đưa ta lên được sao Kim.Nhưng đã cho ta một linh hồn và một trái timBiết lẽ phải, biết yêu thương, căm giậnBiết đi tới và làm nên thắng trận!
Hôm nay sao vui thế! Sáng xuân nayTa đi tới, lòng ta như bayVới mỗi làn mây, với từng cơn gióGió miền Bắc đang thổi vào Nam đó!Gió mây ơi, không đợi nắng xuân vềHãy bay đi mà che những đoàn xeVà những đoàn quân tuôn ra tiền tuyến….
Tổ quốc ta! Hai mươi ba năm đau khổ gian nan, bền gan kháng chiếnTiến lên!Toàn thắng ắt về ta!Hỡi bốn phương và những chiến trường xaXin lắng nghe… Phút giao thừa đang chuyểnBác Hồ gọi. Ấy là mùa xuân đến…
Hoan hô Xuân 68 anh hùng!Hãy gầm lên như sấm sét đùng đùngTất cả pháo!Và xông lên, dũng sĩ!Như khí phách Trần, Lê. Như oai vũ Quang TrungKhắp thành thị nông thônĐánh tan đầu Mỹ, nguỵ!
Vì Độc lập, Tự do, núi sông hùng vĩVì thiêng liêng giá trị Con NgườiVì muôn đời hoa lá xanh tươiTa quyết thắng. Giành mùa xuân đẹp nhất!
🍁 Bên Cạnh Bài Thơ Xuân 68 Tố Hữu. Bỏ Túi Thêm Bài Thơ Thuyền Và Biển ❤️ Phân Tích Bài Thơ, Cảm Nhận
Máu Và Hoa Tố Hữu
Tập thơ ‘Máu và hoa’ là tập thơ thứ 5 trong kho tàng thơ của Tố Hữu. ‘Máu và hoa’ bao gồm 13 bài thơ, được Tố Hữu sáng tác trong vòng 6 năm (1971-1977). Bạn đọc lưu lại những bài thơ hay trong tập Máu và hoa nhé.
Việt Nam Máu Và Hoa
Khao khát trăm năm, mãi đợi chờHôm nay vui đến, ngỡ trong mơMột trời êm ả, xanh không tưởngMặt đất bình yên giấc trẻ thơ
Đây cuộc hồi sinh, buổi hoá thânMùa đông thế kỷ chuyển sang xuânÔi Việt Nam! Từ trong biển máuNgười vươn lên, như một thiên thần!
Thế này chăng? Thuở xưa hoang dãChàng Sơn Tinh thắng giặc Thuỷ TinhCàng dâng nước, càng cao ngọn núiChân Trường Sơn, đạp sóng Thái Bình,
Chúng muốn đốt ta thành tro bụiTa hoá vàng nhân phẩm, lương tâmChúng muốn ta bán mình ô nhụcTa làm sen thơm ngát giữa đầm.
Ta sẵn sàng xé trái tim taCho Tổ quốc, và cho tất cảLá cờ này là máu là daCủa ta, của con người, vô giá.
Trắng khăn tang, em chẳng khóc đâuHỡi em gái mất cha mất mẹNước mắt rơi, làm nhoà mặt quân thùEm phải bắn, trúng đầu giặc Mỹ.
Tình thương lớn, mạnh hơn lửa thépTrận địa đây xây giữa lòng ngườiDầu mưa nắng, trái đất tròn vẫn đẹpĐời yêu ta, ta phải thắng cho Đời.
*
Cút sạch đi, bầy sói hôi tanh!Đã đến buổi cuối cùng phán quyếtTrả về ta đất rộng trời xanhCho bay, những hố bom làm huyệt.
Lịch sử muốn bay cúi đầu tội lỗiDưới gươm thiêng hùng khí Thủ đôCả bốn biển hoan hô Hà NộiPháo đài bay rụng đỏ mặt hồ.
Ngọc Hà em! Lộng lẫy hoa tươiXin thơm khắp miền Nam, miền BắcChắc Bác Hồ vui, xin kính dâng NgườiVà tặng cả anh em cùng ta đánh giặc.
Không nỗi đau nào của riêng aiCủa chung nhân loại chiến công này.Việt Nam ơi, máu và hoa ấyCó đủ mai sau, thắm những ngày?
*
Chưa dễ lành đâu, những vết thươngNửa mình còn nhức, hỡi quê hương!Song mùa vui đã mang xuân tớiĐã tắt hôm nay lửa chiến trường.
Rừng núi đã xanh màu giải phóngHãy trào lên, ơi sóng Cửu LongQuét phăng những rác bùn ứ đọngNhững thép gai ngăn mặt, cắt lòng.
Ta lại về ta, những đứa conMáu hoà trong máu, đỏ như sonSài Gòn ơi, Huế ơi! Xin đợiTái hợp, huy hoàng, cả Nước non!
Bài ca quê hương – Thơ Tố Hữu
29 năm dằng dặc xa quêNay mới về thăm, mừng tái tê…Mới được nghe giọng hờn dịu ngọt“Huế giải phóng nhanh, mà anh lại muộn về!”
Ôi, cơ chi anh được về với HuếKhông đợi trưa nay phượng nở với cờVề với phá Tam Giang, như con trích con chuồn dưới bểVề với rừng lá bến Tuần, lợp nón bài thơ…
Cơ chi anh sớm được về bên nộiHoá nỗi đau tan nát Phù LàiNhư quê bạn, Niệm Phò trơ trụiĐạn bom cày cả nương sắn, đồng khoai!
Cơ chi anh sớm được về bên ngoạiGiữ bờ tre, bến nước Thanh LươngThương các cậu, các dì chịu khảo tra, không nóiĐào hầm nuôi cán bộ tháng năm trường!
Quê hương ơi, sao mà da diết thếGiọng đò đưa… lòng Huế đó chăng?Ví dù đèn tắt, đã có trăngKhổ em thì em chịu, biết làm răng đặng chừ…
Câu hò xưa mối tương tưThiết tha đôi lứa, mà như đôi miềnBây giờ, nước lớn, thuyền lênBắc Nam mình lại nối liền thịt da.
Bây giờ hết nỗi gần xaAnh vào Hương Thuỷ, anh ra Phong ĐiềnĐường làng, lạ mấy cũng quenBước chân cứ nhớ, chẳng quên lối nào.
Ngày đi lòng vẫn tự hàoNay về càng ngẩng đầu cao với trờiThừa Thiên, đẹp cảnh, đẹp ngườiNút xanh khí phách, biển ngời sức xuân
Núi này Bạch Mã, Hải VânMây đưa Anh Giải phóng quân lên đèoBiển này, Cửa Thuận sóng reoThanh thanh vành mũ tai bèo là em.
Hương Giang ơi… dòng sông êmQuả tim ta, vẫn ngày đêm tự tìnhVẫn là duyên đó, quê anhGió mưa tan, lại trong lành mặt gương.
Bến nghèo, xưa chuyến đò ngangNay cầu chống Mỹ, xe sang dập dìuTràng Tiền, biết mấy là yêu!Tuổi thơ áo trắng, sớm chiều bướm bay.
Ngự Bình, thông lại xanh câyBên kia Vọng Cảnh, bên này Thiên Thai.Bức tranh non nước tuyệt vờiBàn tay ta lại xây đời ta đây!
Hoàng cung, thôi đã rêu dàyNgẩn ngơ thần tượng còn say thủa nào?Tươi rồi cuộc sống thanh taoBát cơm hến cũng ngọt ngào lòng ta.
Huế ơi, đẹp lắm quê nhàCâu Nam ai hoá bài ca anh hùng.Ai đi qua đó miền TrungXin mời ghé lại, vui cùng Huế tôi!
🍁 Ngoài Thơ Máu Và Hoa Tố Hữu, Chia Sẻ Thêm Tuyển Chọn Thơ Về Mùa Xuân Của Xuân Diệu Hay ❤️ Lãng Mạn
Thơ Tố Hữu Về Bác Hồ
Nhà thơ Tố Hữu chưa phải là nhà thơ viết nhiều về Bác nhưng ông là người có nhiều bài thơ hay viết về Bác. SCR.VN xin chia sẻ đến bạn đọc tuyển chọn Thơ Tố Hữu Về Bác Hồ hay nhất bên dưới.
Bác Ơi!
Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưaĐời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…Chiều nay con chạy về thăm BácƯớt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quenĐến bên thang gác, đứng nhìn lênChuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trờiMiền Nam đang thắng, mơ ngày hộiRước Bác vào thăm, thấy Bác cười!
Trái bưởi kia vàng ngọt với aiThơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!Còn đâu bóng Bác đi hôm sớmQuanh mặt hồ in mây trắng bay…
Ôi, phải chi lòng được thảnh thơiNăm canh bớt nặng nỗi thương đờiBác ơi, tim Bác mênh mông thếÔm cả non sông, mọi kiếp người.
Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đauNỗi đau dân nước, nỗi năm châuChỉ lo muôn mối như lòng mẹCho hôm nay và cho mai sau…
Bác sống như trời đất của taYêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoaTự do cho mỗi đời nô lệSữa để em thơ, lụa tặng già
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhàMiền Nam mong Bác, nỗi mong chaBác nghe từng bước trên tiền tuyếnLắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.
Bác vui như ánh buổi bình minhVui mỗi mầm non, trái chín cànhVui tiếng ca chung hoà bốn biểnNâng niu tất cả chỉ quên mình.
Bác để tình thương cho chúng conMột đời thanh bạch, chẳng vàng sonMong manh áo vải hồn muôn trượngHơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiềuNghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước…”Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
Bác đã lên đường theo tổ tiênMác – Lênin, thế giới Người hiềnÁnh hào quang đỏ thêm sông núiDắt chúng con cùng nhau tiến lên!
Nhớ đôi dép cũ nặng công ơnYêu Bác, lòng ta trong sáng hơnXin nguyện cùng Người vươn tới mãiVững như muôn ngọn dải Trường Sơn.
🌼 Ngoài Thơ Tố Hữu Về Bác Hồ, Bật Mí Thêm Trọn Bộ Thơ Xuân Diệu ❤️ Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Nhất
Trường Ca Theo Chân Bác
Trường Ca Theo Chân Bác là một trong những bài thơ hay nhất của nhà thơ Tố Hữu. Và cũng là một trong những bài thơ hay nhất trong hàng ngàn bài thơ ngợi ca Hồ Chủ tịch.
Tháng nǎm ơi, có thể nào quênHàng bóng cờ tang thắt dải đenRủ giữa lòng đau. Ta nhớ mãiCuộc đời như ngọn lửa đầu tiên.
Tôi viết bài thơ mừng thọ BácNǎm nay vừa tuổi tám mươi trònChắc như thường lệ. Người đi vắngĐể mọi lời ca tặng nước non.
Tôi viết bài thơ cho các conMai sau được thấy Bác như cònPhơ phơ tóc bạc, chòm râu mátĐôi dép mòn đi, in dấu son.
Xin nhớ từ đây, nhớ lại ngàyBác Hồ từ giã cõi Hôm nayBảy mươi chín tuổi xuân trong sángVào cuộc trường sinh, nhẹ cánh bay…
Lạ thay, sức mạnh của tâm hồnMắt vẫn tươi như suối tận nguồnTay nhịp cho đời cao tiếng hátTrời thu xanh ngát sáng Tuyên ngôn.
Như thế, Người đi… Phút cuối cùngNhẹ nhàng, thanh tịnh, rất ung dungLời Di chúc gửi, êm bên gốiQuên nỗi mình đau, để nhớ chung.
Bác ơi!Thôi đập rồi chǎng? một trái timĐỏ như sao Hoả, sáng sao Kim!Muốn oà nức nở bên em nhỏNước mắt ta đành nuốt, lặng im.
Cứ nghĩ: Hồn thơm đang tái sinhNgôi sao ấy lặn, hoá bình minhCơn mưa vừa tạnh. Ba Đình nắngBác đứng trên kia, vẫy gọi mình.
Súng hãy gầm lên, nén xót đauHãy lau ráo lệ, ngẩng cao đầu!Chỉ xin nhớ để lời đêm trước:Đốt pháo hoa mừng, đến lễ sau.
Bác đi… Di chúc giục lòng taCho cả muôn đời một khúc caLẽ sống, niềm tin, mong ước lớnVà tình thương, ơn nghĩa bao la.*Tôi trở về quê Bác, làng SenƠi hoa sen đẹp của bùn đen!Làng quen như thể quê chung vậyMấy dãy ao chua, mảnh đất phèn.
Thǎm lại vườn xưa, mái cỏ tranhThương hàng râm bụt, luống rau xanhBa gian nhà trống, nồm đưa võngMột chiếc giường tre, chiếu mỏng manh.
Ôi sáng hè vui, Bác trở vềVẫn không quên lối cũ, tình quêBạn xưa, còn nhớ khi câu cáNhớ quả cà ngon, nhớ gốc chè….
Nhớ những nǎm nao… Máu Cửa RàoThân yêu hai tiếng gọi “đồng bào”Phận nghèo, nước mấtt, dân nô lệĐêm tối, trời mây, chẳng ánh sao.
Đã tắt lâu rồi, lửa nghĩa quânPhan Đình Phùng đó, Tống Duy TânNguyễn Trung Trực lại Hoàng Hoa ThámĐầu dám thay đầu, chân nối chân!
Muôn dặm đường xa, biết đến đâu?Phan Chu Trinh lạc lối trời ÂuPhan Bội Châu, câu thơ dậy sóngBạn cùng ai, đất khách dãi dầu?
Cha đã đi đày, đau nỗi riêngCòn nghe tiếng gót nặng dây xiềng…Mẹ nằm dưới đất, hay chǎng hỡiXin sáng lòng con ngọn lửa thiêng!
Từ đó, Người đi… những bước đầuLênh đênh bốn biển, một con tàuCuộc đời sóng gió. Trong than bụiTay đốt lò, lau chảo, thái rau.
Mở mắt trông quanh, màu sắc mớiNhững bờ bến lạ, nước nông sâuA’, Âu đâu cũng lòng trong đụcVàng máu chia hai cảnh khổ giàu.
Muôn nỗi đời như ảnh trắng đenBâng khuâng đêm lạnh, thức bên đènMột hòn gạch nóng nung tâm huyếtMẩu bánh mì con nuôi chí bền.
Bao nẻo người đi, bước trước sauMột câu hỏi lớn: Hướng về đâu?Nǎm châu thǎm thẳm, trời im tiếngSách thánh hiền lâu đã nhạt màu.
Gǎng-đi, quay lại chiếc xa xưaDệt tấm lòng nhân đựng gió mưa!Nghiệp lớn, Tôn Vǎn vừa dựng đóTrǎm nǎm tay lái vững vàng chưa?
Ôi nhân loại! Địa cầu cháy bỏngLò sát sinh ngập máu xương rơiLũ đế quốc như bầy quỉ sốngNướng người ǎn, nhảy nhót, reo cười.
Bỗng sấm nổ, Rạng Đông chớp giậtHoan hô Cách mạng tháng Mười Nga!Tủ sắt ngai vàng quǎng xuống đấtCông nông ta làm chủ đời ta,
Xóm thợ Pa-ri nghèo cuối ngõTưng bừng gác trọ đón bình minhMác – Lê-nin đến… Từng trang đỏChân lý đây rồi, lẽ tử sinh!
Đứng dậy! ơi Người cùng khổ ơi!Tiếng chuông ta đánh, giục liên hồiHãy bay đi, hãy bay qua sóngVề nước non xa, thức tỉnh đời
🌼 Bên Cạnh Thơ Trường Ca Theo Chân Bác Tố Hữu. Tiết Lộ Thêm Chế Lan Viên Thơ Tình Yêu, Màu Xuân ❤️ Tuyển Tập Hay Nhất
Theo Chân Bác Tố Hữu
Tố Hữu đã khắc họa thành công chân dung và nhân cách cao vời của Bác bằng ngôn ngữ mộc mạc giản dị. Đây là phần tiếp theo của bài thơ Theo Chân Bác Tố Hữu.
(Phần Tiếp Theo)Tháng Giêng, Mạc-tư-khoa tuyết trắngMột người đi, quên rét buốt xươngTừ xa đến… Lòng đau trĩu nặngGiữa dòng người im lặng trên đường.
Anh tìm ai? Lê-nin vĩ đạiTinh hoa trái đất, chất kim cươngCon người đẹp nhất trong nhân loạiTrí tuệ, tình yêu của bốn phương.
Lê-nin ơi, Người Thầy, Người ChaNiềm tin trong sáng mãi lòng taĐêm nay nằm đó, mà thanh thảnVầng trán mênh mông toả chói loà.
Tưởng nghe tiếng Người vang giục bướcHãy trở về châu A’ trẻ trungHỡi người trai Việt Nam yêu nướcThổi bùng lên ngọn lửa anh hùng!
Về phương Đông, ta về phương ĐôngCùng phương Tây, giương ngọn cờ hồngĐi ta đi, anh em đồng chíChặt xiềng gông, chặt hết xiềng gông!
Chào Trung Quốc trào sôi sức sốngChào Quảng Châu công xã chính quyềnĐất tươi tốt. Đây mùa gieo giốngHỡi Thanh niên cách mạng, vùng lên!
Hồn Nước gọi. Tiếng bom Sa DiệnTrái tim Hồng Thái nổ vang trờiMáu thơm tưới mầm non xuân đếnVui lại rồi, Tổ quốc ta ơi!
Bác về kia! Đảng đã ra đời!Trải mấy phong trần tuổi bốn mươiTay Bác cầm tay đồng chí trẻTiến lên! Thời đại giục chân người.*Ôi sức trẻ! Xưa trai Phù ĐổngVươn vai, lớn bổng dậy nghìn cânCưỡi lưng ngựa sắt bay phun lửaNhổ bụi tre làng, đuổi giặc Ân!
Như thế, buổi xuất quân hùng vĩChúng ta đi, quyết chí, tự hàoĐường Kách mệnh sáng ngời chân lýĐảng cầm cương lịch sử lên cao.
Hãy nghe khúc nhạc đầu hùng trángBản trường ca chiến đấu Việt NamTrống Xô-viết rung trời Cách mạngCờ búa liềm đỏ đất Hồng Lam!
Khủng bố trắng. Máu dầm mặt đấtChật Côn Lôn, Lao Bảo, Sơn LaMuôn chiến sĩ, một lòng bất khuấtChỉ thương người sương tuyết bôn ba.
Nguyễn A’i Quốc. Ôi tên tha thiếtCủa đời ta. Người ở phương nào?Gió ơi gió, ơi chim có biếtMột người tù cất cánh bay cao?
Ta lại dấn chân vào trận mớiSóng người dâng ngập lối, biểu tìnhRầm rộ cuộc diễu binh vĩ đạiVì tự do, cơm áo, hoà bình.
Và những ngày qua, những tháng quaThư về từng lá, ấm lòng taĐường dài nẻo ngắn, lời khuyên dặnTrǎm nỗi buồn vui, việc nước nhà…
Chiến tranh nổ. Gần xa hùm sóiCắn cổ nhau. Pháp bại, Nhật vào.Thân một cổ hai tròng buộc tróiPhải vùng lên, này súng này dao!
Bắc Sơn gọi, Nam Kỳ nổi dậySống một ngày hơn mấy mươi nǎmLửa cǎm giận sôi dòng máu chảySức mỗi người bỗng hoá thành trǎm!*Chiều mùa thu ấy… Đến Diên AnCó một Hồng quân, tay nóng ranĐẩy chiếc xe bò lên với bạnRồi đi…. Lần bước xuống phương Nam…
Ôi sáng xuân nay, Xuân 41Trắng rừng biên giới nở hoa mơBác về… Im lặng. Con chim hótThánh thót bờ lau, vui ngẩn ngơ…
Bác đã về đây, Tổ quốc ơi!Nhớ thương, hòn đất ấm hơi NgườiBa mươi nǎm ấy, chân không nghỉMà đến bây giờ mới tới nơi!
Ai đã đến, ai chưa đến đóCó hòn núi Mác, suối Lê-ninHãy về thǎm quê ta Pác BóNơi Bác về, nguồn nước mới sinh.
Hỏi dòng khe ấy, hỏi tre lauNhững tháng ngày xưa…. Bác ở đâu?Núi vẫn nghiêng đầu nghe vách đáHát cùng cây lá gió ngàn sâu…
Hát rằng:Sáng ra bờ suối, tối vào hangCháo bẹ rau mǎng vẫn sẵn sàngBàn đá chông chênh, dịch sử ĐảngCuộc đời cách mạng thật là sang!(1)
Hang lạnh nhớ tay Người đốt củiBập bùng lửa cháy suốt đêm thâuAi hay ngọn lửa trong hang núiMà sáng muôn lòng, vạn kiếp sau!
Ngày hội lớn. Trung ương quanh BácLán tre vừa lợp, ấm tình thươngLịch sử hôm nay, đầu ngọn thácGọi toàn dân cứu nước, lên đường.
Việt Minh, hai tiếng dậy chiến khuTruyền khắp dân gian, đuổi giặc thùCây đá mừng reo theo mỗi bướcSớm hôm xóm núi bóng Già Thu….*Lam Sơn dậy một vùng Núi đỏ(2)Du kích quân rộn rã thao trườngCao-Bắc-Lạng khơi dòng thác đổChảy về xuôi, mở lối đại dương.
Lại thương nỗi: đoạ đày thân BácMười bốn trǎng tê tái gông cùmÔi chân yếu, mắt mờ, tóc bạcMà thơ bay… cánh hạc ung dung!
Xta-lin-grát. Đất trời vang độngE’n thu sang. Mừng Bác lại về!Hoan hô Đội Tuyên truyền giải phóngBuổi ra quân, gươm nóng lời thề!
Già nàoTrẻ nàoĐàn ông nàoĐàn bà nàoKẻ có súng dùng súngKẻ có dao dùng dao.Thấy Tây, cứ chém phứaThấy Nhật, cứ chặt nhào!
A`o ào ào… ào ào ào 3)Đường tiến công, sông núi xôn xaoBác đã về xuôi. Chào Đại hộiTiến quân ca sôi nổi Tân Trào!
Tổng khởi nghĩa! Lệnh truyền đêm trướcSáng quân ra giải phóng Thái NguyênHà Nội, Huế, Sài Gòn, cả nướcĐứng lên ta giành hết chính quyền!*Việt Nam, ta lại gọi tên mìnhHạnh phúc nào hơn được tái sinhMát dạ ông cha nghìn thuở trướcCho đời, hai tiếng mới quang vinh!
Hôm nay sáng mồng hai tháng chínThủ đô hoa, vàng nắng Ba ĐìnhMuôn triệu tim chờ… chim cũng nínBỗng vang lên tiếng hát ân tình
Hồ Chí Minh! Hồ Chí Minh!
Người đứng trên đài, lặng phút giâyTrông đàn con đó, vẫy hai tayCao cao vầng trán… Ngời đôi mắtĐộc lập bây giờ mới thấy đây!
Người đọc tuyên ngôn…. Rồi chợt hỏi:“Đồng bào nghe tôi nói rõ không?”Ôi câu hỏi, hơn một lời kêu gọiRất đơn sơ mà ấm bao lòng!
Cả muôn triệu một lời đáp: “Có!”Như Trường Sơn say gió biển ĐôngVâng, Bác nói, chúng con nghe rõMỗi tiếng Người mang nặng núi sông.
Trời bỗng xanh hơn, nắng chói loàTa nhìn lên Bác, Bác nhìn taBốn phương chắc cũng nhìn ta đóNước Việt Nam dân chủ cộng hoà!
Ta đứng đây, lẫm liệt đường hoàngNhư Thạch Sanh, khí phách hiên ngangLưng đàn, tay búa, tay giương nỏChém Mãng xà vương, giết đại bàng.
Chúng đến đó. Cả bầy hùm sóiPháp theo Anh, một giống thực dânMáu đã chảy. Miền Nam đã gọiNhững chuyến tàu hối hả ra quân…
Ghê thay lũ ô binh thổ phỉKéo vào ǎn, miền Bắc xác xơNguy vận nước mong manh đầu chỉSức toàn dân quyết giữ cơ đồ!
Bác Hồ thức. Nǎm canh không ngủNghe phong ba gào thét đá ghềnhVững tay lái. Ôi người thuỷ thủĐã từng quen bốn biển lênh đênh!
Người trông gió bỏ buồm, chọn lúcNước cờ hay, xoay vạn kiêu binhLòng nhẫn nhục quyết không khuất phụcYêu hoà bình, đâu sợ chiến chinh!
Giặc đã đánh. Thì ta quyết đánh!Thà hy sinh tất cả, không naoLời Bác gọi, nửa đêm vang lệnh:“Hãy xông lên, chiến sĩ đồng bào!”
Cả nước đáp một lời: Quyết thắng!Phố phường giǎng chiến luỹ, vươn caoXóm thôn dựng pháo đài, đứng thẳngTre thành chông, người hoá anh hào!
Trải chín nǎm trường, đi kháng chiếnGót chân trơn càng luyện tinh thầnCon suối nhỏ cũng mang hồn biểnMỗi đời riêng lớn giữa lòng dân.
Ta có Bác dẫn đường lên trướcBác cùng ta, mỗi bước gian laoVui sao buổi hành quân nắng lửaBỗng gặp Người, lưng ngựa đèo cao…
Thương sao, sáng lên đường ra trậnNgười đến thǎm ta, vượt lũ nguồnNhớ sao giữa chiến trường lửa đạnNgười đứng trông ta đánh diệt đồn!
Chống gậy lên non xem trận địaVạn trùng núi đỡ vạn trùng mâyQuân ta khí mạnh nuốt Ngưu ĐẩuThề diệt xâm lǎng lũ sói cầy(4)
Ôi những chiều mưa đầm lá cọBác vào, tươi mỗi lán lều con…Bữa cơm muối, mǎng non bí đỏTháng ngày vui có Bác mà ngon!
Nơi Bác ở: sàn mây vách gióSáng nghe chim rừng gáy bên nhàĐêm trắng một ngọn đèn khêu nhỏTiếng suối trong như tiếng hát xa
Tiếng hát xa đưa… Muôn tiếng hátĐiện Biên! Trời đất dậy tin mừngBác Hồ khẽ vuốt chòm râu mátGió sớm đưa hương ngát cả rừng…
Điện Biên! Lừng lẫy Việt Nam taVang tiếng kèn vui gọi mọi nhàMời bạn gần xa ra tuyến lửaMở đường giải phóng A’-Phi-La!*Chưa vẹn tròn vui, đã sáng tươiĐường lên hạnh phúc đỏ chân trờiBốn nghìn nǎm cũ, bao mơ ướcĐã dược hôm nay, rạng mặt người!
Chung sức lại, ơi anh ơi chịRuộng đồng ta, nhà máy ta đâyChỉ hai tiếng thân yêu: đồng chíĐã thương rồi, ấm những bàn tay.
Đơn giản vậy, cơm ǎn áo mặcCủa ta nay, nặng biết bao tìnhCả không khí, trời xanh miền BắcCũng trong như lòng Bác thương mình!
Muôn dặm ta đi, mới bước đầuNhớ lời Bác dạy, dễ quên đâu!Nước non còn nỗi đau chia cắtNam Bắc hai miền, ta có nhau
Giặc Mỹ ngông cuồng đã đến đâyHắn thường đem súng doạ Đông TâyLương tâm quen thói vàng mua bánCó chúng ta đây, diệt chúng mày!
Máu đọng chưa khô, máu lại đầyHỡi Miền Nam trǎm đắng nghìn cayHǎm lǎm nǎm chẳng rời tay súngĐi trước về sau, đã dạn dày!
Hỡi Miền Bắc đó, nặng đôi vaiGánh cả non sông, vượt dặm dàiXẻ dọc Trường Sơn, đi cứu nướcMà lòng phơi phới dậy tương lai!
Ôi! đất anh hùng dễ mấy mươiChìm trong khói lửa, vẫn xanh tươiMưa bom, bão đạn, lòng than thảnNhạt muối, vơi cơm, miệng vẫn cười.
Thời đại lớn cho ta đôi cánhKhông có gì hơn Độc lập Tự do!Bốn mươi thế kỷ cùng ra trậnCó Đảng ta đây, có Bác Hồ.
Ta hiểu. Miền Nam thương nhớ BácNóng lòng mong đợi Bác vào thǎmTa hiểu. Đêm nằm nghe gió gácBác thường trǎn trở, nhớ Miền Nam!
Ai nói giùm ta hết tấm lòngBác Hồ thương nhớ mỗi dòng sôngMỗi hòn núi ở Miền Nam đóNhư thịt da ta rỏ máu hồng!
Bản đồ bên vách treo, không nóiIn mãi bàn tay Bác chỉ đườngTấm lịch ngày ngày nghe Bác hỏi:Hôm nay, đâu thắng ở tiền phương?
Ơi anh Giải phóng chân không mỏiMỗi bước hành quân, mỗi chiến côngCó thấy ấm lòng nghe Bác gọiSáng đường, đôi mắt Bác hằng trông!
Các anh, các chị ở trong raNhững đứa con yêu trở lại nhàCó phải mỗi lần ta gặp BácBác vui như trẻ lại cùng ta?
Ôi! nụ cười vui của Bác Hồ“Miền Nam đánh giỏi, Mỹ thua to!”Bác ơi! Con biết con chưa giỏiQuét sạch đường đi, để Bác vô!
*
Còn những ai chưa được một lầnTrong đời, gặp Bác? Hãy nhanh chânTiến lên phía trước! Trên cao ấyBác vẫn đưa tay đón lại gần….
Bác vẫn đi kia… giữa cánh đồngThǎm từng ruộng lúa, hỏi từng bôngGhé từng hợp tác, qua thôn xómXem mấy trường tươi, mấy giếng trong….
Bác vẫn về kia… Những sớm trưaHỏi lò than, xưởng máy, giàn tơHỏi anh hỏi chị công nhân ấyVàng ngọc thi đua được mấy giờ?
Ơi anh bộ đội trên mâm pháoMắt lượn trời cao, dõi bóng mâyCó thấy, bốn mùa, quên nắng bãoBên ta, Bác vẫn thức đêm ngày?
Biết chǎng, hỡi mẹ rất anh hùngCon mấy lần đi lập chiến côngHỡi chị hằng trông ngày thắng trậnBác khuyên thương nhớ vững bền lòng.
Và các em, có hiểu vì saoLòng Bác mênh mông vẫn dạt dàoYêu nụ mầm non, yêu tuổi trẻ?Biển thường yêu vậy sóng xôn xao…
Vì sao? Trái đất nặng ân tìnhNhắc mãi tên Người: Hồ Chí MinhNhư một niềm tin, như dũng khíNhư lòng nhân nghĩa, đức hy sinh.
Đâu chẳng vang lời Bác thiết tha?Đời vui tiếng Bác ấm muôn nhàBác đi… Đâu cũng nghe chân bướcNhư gió xuân về, đất nở hoa….
Nếu có hôm nào ta vắng BácChắc là Người bận chuyến đi xa…Ơi đàn em nhỏ quên ca hátHãy lớn ngoan như Bác có nhà!
Anh dắt em vào cõi Bác xưaĐường xoài hoa trắng nắng đu đưaCó hồ nước lặng sôi tǎm cáCó bưởi cam thơm, mát bóng dừa.
Có rào râm bụt đỏ hoa quêNhư cổng nhà xưa Bác trở vềCó bốn mùa rau tươi tốt láNhư những ngày cháo bẹ mǎng tre….
Nhà gác đơn sơ, một góc vườnGỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơnGiường mây chiếu cói, đơn chǎn gốiTủ nhỏ, vừa treo mấy áo sờn.
Máy chữ thôi reo, nhớ ngón đànThong dong chiếc gậy gác bên bànCòn đôi dép cũ, mòn quai gótBác vẫn thường đi giữa thế gian…
Bụt mọc dầm chân đứng đợi ai (5)Quanh hồ thấp thoáng bóng hôm maiNgọn đèn kia thức bên ai đóMà dạ hương còn phảng phất bay!
Ô vẫn còn đây, của các emChồng thư mới mở, Bác đang xemChắc Người thương lắm lòng con trẻNên để bâng khuâng gió động rèm…
Con cá rô ơi, chớ có buồnChiều chiều Bác vẫn gọi rô luônDừa ơi, cứ nở hoa đơm tráiBác vẫn chǎm tay tưới ướt bồn
Ôi lòng Bác vậy, cứ thương taThương cuộc đời chung, thương cỏ hoaChỉ biết quên mình, cho hết thảyNhư dòng sông chảy, nặng phù sa.
Như đỉnh non cao tự giấu hìnhTrong rừng xanh lá, ghét hư vinhBác mong con cháu mau khôn lớnNối gót ông cha, bước kịp mình.
Ta vào thǎm Bác, gặp Lê-ninTrán rộng yêu thương, dõi mắt nhìnNgười đến cùng ta, ngồi với BácNhư hình với bóng, một anh linh.
Bác ơi!Xin để Người yên giấc mộng sayCòn trời đất đó, nước non đâyCòn ba mươi triệu con Nam BắcQuyết thắng, bền gan, tay nắm tay.
Còn triệu anh em đồng chí đóBốn mươi nǎm Đảng, óc tim này.Nhớ lời Di chúc, theo chân BácLên những tầng cao, thẳng cánh bay!
Ngày mai, thống nhất lại non sôngMẹ được gần con, vợ gần chồngÔi đến ngày ta vui sướng nhấtThoả lòng Bác lại trở về trông!
Đời sẽ tươi hơn, xây dựng mớiĐàng hoàng to đẹp, sáng trời ĐôngTuổi xanh vững bước lên phơi phớiĐi tới, như lòng Bác ước mong.
Đem ngày gần lại, đổi nǎm xaNghĩa lớn tình chung, vẫn ruột ràBốn biển anh em hoà hợp lạiTrǎm đường một hướng, nở muôn hoa
Bác ơi!Tết đến. Giao thừa đóVẫn đón nghe thơ Bác mọi lầnRíu rít đàn em vui pháo nổTưởng nghìn tay Bác vỗ xuân sang…
🌻 Ngoài Thơ Theo Chân Bác Tố Hữu. Khám Phá Thêm Thơ Xuân Diệu Về Tình Yêu ❤️ Những Bài Hay Nhất
Thơ Tố Hữu Về Đảng
Tổng hợp những bài thơ Thơ Tố Hữu Về Đảng xin gửi tặng đến bạn đọc. Một tiếng thơ chan chứa tự hào và sâu nặng ân tình với Đảng của nhà thơ Tố Hữu.
Đảng và thơ
Tròn năm 50 tuổi: Đảng và thơTừ ấy hồn vui mãi đến giờMái tóc pha sương chưa cạn ýCon tằm rút ruột vẫn còn tơThuyền con vượt sóng không nghiêng ngảNghĩa lớn xuôi dòng lộng ước mơMới nửa đường thôi còn bước tiếpTrăm năm duyên kiếp Đảng và thơ!
Ba mươi năm đời ta có Đảng
Anh chị em ơi!Ba mươi năm đời ta có ĐảngHôm nay ôn lại quãng đường dài…Ngọt bùi nhớ lúc đắng cayRa sông nhớ suối, có ngày nhớ đêmMùa xuân đó, con chim én mớiRộn đồng chiêm, chấp chới trời xanhĐời ta gương vỡ lại lànhCây khô cây lại đâm cành nở hoa.
Thuở nô lệ, thân ta nước mấtCảnh cơ hàn, trời đất tối tămMột đời đau suốt trăm nămChim treo trên lửa, cá nằm dưới daoGiặc cướp hết, non cao biển rộngCướp cả tên nòi giống tổ tiênLưỡi gươm cắt đất ngăn miềnNon sông một khúc ruột liền chia baLũ bán nước lột da dân nướcTan mồ cha cũng rước voi giàyMáu đà nhúng đỏ bàn tayBiết chi đau đớn cỏ cây đồng bào!
Ôi nhớ những năm nào thuở trướcXóm làng ta xơ xác héo honNửa đêm thuế thúc trống dồnSân đình máu chảy, đường thôn lính đầyCha trốn ra Hòn Gay cuốc mỏAnh chạy vào Đất Đỏ làm phuBán thân đổi lấy đồng xuThịt xương vùi gốc cao su mấy tầng!Con đói là ôm lưng mẹ khócMẹ đợ con đấu thóc cầm hơiKiếp người cơm vãi cơm rơiBiết đâu nẻo đất phương trời mà đi!
Lần đếm bước đến khi hừng sángMặt trời kia! Cờ Đảng giương cao!Đảng ta, con của phong tràoMẹ nghèo mang nặng khổ đau khôn cầm.Như đứa trẻ sinh nằm trong cỏKhông quê hương, sương gió tơi bờiĐảng ta sinh ở trên đờiMột hòn máu đỏ nên Người hôm nay.
Đảng ta đó, trăm tay nghìn mắtĐảng ta đây, xương sắt da đồngĐảng ta, muôn vạn công nôngĐảng ta, muôn vạn tấm lòng niềm tin.Đảng ta Mác – Lê-nin vĩ đạiLại hồi sinh, trả lại cho taTrời cao, đất rộng bao laBát cơm, tấm áo, hương hoa, hồn người.
Từ ấy đã ba mươi năm chẵnCuộc đời ta theo Đảng tiến lênĐường xa bao nỗi truân chuyênNgọn đèn đêm gió, con thuyền biển khơiĐèn vẫn tỏ, thuyền bơi tới trướcĐảng ta đưa dân nước ta đi…Con đường cách mạng trường kỳBa mươi năm ấy, bước đi vững vàng.
Trống Xô-viết, Nghệ An vang độngBắc Trung Nam làn sóng đấu tranhHầm than, xưởng máy, lều gianhĐứng lên tự cứu mà giành ấm noĐứng lên cứu tự do, độc lậpĐứng lên giành ruộng đất, áo cơm!Đứng lên thân cỏ, thân rơmBúa liềm không sợ súng gươm bạo tàn!Máu có chảy, xương tan thịt nátBớ công nông! Tiếng hát càng caoNăm năm chìm nổi ba đàoPhong trào tạm lắng, phong trào lại lên…
Chống phát-xít, cường quyền hiếu chiếnKhắp năm châu, trận tuyến Bình dânTrùng trùng cách mạng ra quânPhất cao cờ đỏ, công nhân dẫn đầuCòi máy gọi bến tàu hầm mỏHòn Gay kêu Đất Đỏ đấu tranhÁo nâu liền với áo xanhNông thôn cùng với thị thành đứng lênĐòi cơm áo, đòi quyền dân chủĐường càng đi đội ngũ càng đôngSuối ngàn đã chảy thành sông
Đố ai tát cạn được dòng nước xuôiCàng tức nước, càng xui bờ vỡLòng dân ta như lửa thêm dầuLưỡi lê, mũi súng, nhà tùCàng đau, càng khổ, càng thù, càng cămNước đà mất tám mươi nămĐã Tây lại Nhật, đứng nằm sao yên?Thân một cổ hai xiềng nô lệPhải vùng lên mà bẻ cho tanDiệt bầy Tây – Nhật – Việt gianViệt Nam độc lập hoàn toàn tự do!
Lời Đảng gọi vang to khắp nướcNúi sông nghe chân bước trước sauBắc Sơn phất ngọn cờ đầuNam Kỳ khởi nghĩa bắc cầu tiến lênMáu dù chảy hai miền thấm đỏNghìn đầu rơi xuống cỏ, không luiNúi càng rung, biển càng sôiThép nung càng luyện, càng tôi, càng bền.
Rừng Việt Bắc, Thái Nguyên chống địchBước chân đoàn du kích càng hăngQuân càng đông, sức càng tăngBiên cương nổi lửa, Cao Bằng xuất binh
Nổ súng trận, Việt Minh truyền lệnhGiải phóng quân tràn đỉnh non caoViệt Minh như thác ào àoChiến khu kháng Nhật, cao trào nhân dânĐã nghe súng Hồng quân oanh liệtChân trời xa như sét đêm thâu…
Đức hàng, Nhật cũng cúi đầuBốn phương châu Á, châu Âu vẫy vùngĐồng cỏ héo đã bừng lửa cháyNước non ơi, hết thảy vùng lên!Bắc Trung Nam khắp ba miềnToàn dân khởi nghĩa! Chính quyền về tay!Lời Đảng gọi, một ngày sấm nổBiển người dâng ngập phố ngập đồngMùa thu Cách mạng thành côngMùa thu đây, hỡi cờ hồng vàng sao!
Ôi hai tiếng đồng bào, Tổ quốcĐến hôm nay mới thuộc về taTrăm năm mất nước mất nhàHôm nay mới cất lời ca tiếng cườiTa đã đứng nên người độc lậpCao bằng người, nào thấp thua ai?Tay ta, tay búa, tay càyTay gươm, tay bút, dựng xây nước mình.
Đời đang buổi bình minh hửng đỏTây lại vào cắn cổ, cắn chânChém cha cái lũ thực dânĐã leo đằng cẳng lài lân đằng đầu!Một bước nhịn, bước sau cố nhịnGiặc càng hung. Còn nín được sao?
Hỡi quốc dân, hỡi đồng bào!Có gươm, có súng, có dao hãy dùngQuyết kháng chiến đến cùng cứu nước!Toàn dân trông phía trước, tiến lên!Nửa đêm vang tiếng lệnh truyềnPhố giăng chiến luỹ, đường xuyên chiến hàoHồn nước dựng thành cao muôn trượngTay Đảng rèn lực lượng muôn dânChín năm kháng chiến thánh thầnGậy tầm vông đánh tan quân bạo tàn!
Một dân tộc hai bàn tay trắngĐồng tâm là chiến thắng thành côngDân ta gan dạ anh hùng:Trẻ làm đuốc sống, già xông lửa đồnChân toạc máu, chân dồn đuổi giặcTay chém thù, tay sắc như gươm!Củ khoai, củ sắn thay cơmKhoai bùi trong dạ, sắn thơm trong lòngHớp ngụm nước suối trong đỡ khátTrông trời cao mà mát tâm can!
Chín năm nắng núi mưa ngànNắng mưa có Đảng, cơ hàn có nhauNhớ những lúc hầm sâu địch hậuNhớ những đêm theo dấu đường đâyGiặc lùng, giặc quét, giặc vâyCó dân, có Đảng đêm này vẫn vuiLàng kháng chiến không lui một bướcNhổ sạch đồn cho nước ta yênChín năm làm một Điện BiênNên vành hoa đỏ, nên thiên sử vàng!
Ôi Tổ quốc, vinh quang Tổ quốc!Ngàn muôn năm dân tộc ta ơi!Việt Nam anh dũng sáng ngờiÁnh gươm độc lập giữa trời soi chung.Hỡi ai kiếp bần cùng nô lệHãy đứng lên mà bẻ xiềng gôngTự do đã nở hoa hồngTrong dòng máu đỏ, trên đồng Việt Nam…
Đường hạnh phúc gian nan lắm khúcĐời đấu tranh không lúc dừng chânĐã rằng vì Nước vì DânNước Dân còn khổ thì thân sướng gì?Đường giải phóng mới đi một nửaNửa mình còn trong lửa nước sôiMột thân không thể chia đôiLửa gươm không thể cắt rời núi sôngGươm nào chém được dòng Bến Hải?
Lửa nào thiêu được dải Trường Sơn?Căm hờn lại giục căm hờnMáu kêu trả máu, đầu van trả đầu!Miền Nam đi trước về sauBước đường cách mạng dài dâu đã từngĐước đã mọc thành rừng gỗ cứngGió càng lay càng dựng Thành đồngTrăm sông về một biển ĐôngBắc Nam sẽ lại về trong một nhà!
Đường thống nhất chân ta bước gấpMiền Bắc ta xây đắp nhanh tayNăm năm mới bấy nhiêu ngàyMà trông trời đất đổi thay đã nhiều…Dân có ruộng, dập dìu hợp tácLúa mượt đồng, ấm áp làng quêChiêm mùa, cờ đỏ ven đêSớm trưa tiếng trống đi về trong thônMáu áo mới nâu non nắng chóiMái trường tươi roi rói ngói son
Đã nghe nước chảy lên nonĐã nghe đất chuyển thành con sông dàiĐã nghe gió ngày mai thổi lạiĐã nghe hồn thời đại bay cao…Núi rừng có điện thay saoNông thôn có máy làm trâu cho ngườiĐời hết kẻ sống lười ăn bámĐời của ai dũng cảm hy sinhNhững người lao động quang vinhChúng ta là chủ của mình từ đây…Nghìn năm giấc mộng đêm ngàyBa mươi năm Đảng, hôm nay có mình
Ba mươi tuổi Đảng sinh, phấn đấuĐã bao lần đổ máu con yêu!Đường đi mấy núi mấy đèoNúi bao nhiêu ngọn, bấy nhiêu anh hùng!Sống cùng Đảng, chết không rời ĐảngTấm lòng son chói sáng nghìn thuMặt trời có lúc mây mùTrái tim ta vẫn đỏ bầu máu tươi!Người đang sống nhớ người đã khuất
Nhớ những anh chị mất trên đườngTù lao, máy chém, chiến trườngDẫu tan nát thịt, còn vương vấn hồn:Chết nằm xuống, còn hôn cờ ĐảngChết còn trao súng đạn, quên đauChết còn trút áo cho nhauMiếng cơm dành để người sau ấm lòng.Hỡi những trái tim không thể chếtChúng tôi đi theo vết các anhNhững hồn Trần Phú vô danhSóng xanh biển cả, cây xanh ngút ngàn…
Con chim biết nhớ đàn nhớ tổTa nhớ người đau khổ nuôi ta:Ơn người như mẹ, như chaLòng dân yêu Đảng như là yêu con!Nghèo rau cháo, từng lon gạo bữaDành cho ta chút sữa cầm hơiDù khi tắt lửa tối trờiVững lòng quyết sống, không rời Đảng ta.Dù khi giặc khảo giặc traCắn răng thà chết, không xa Đảng mình!
Ta nhớ nghĩa nhớ tình bốn biểnAnh em ta yêu mến gần xaMáu Hồng quân, máu Trung HoaCũng là máu đổ cho ta đất này.Một ngày nhớ bao ngày xưa ấyBa mươi năm, biết mấy buồn vui!Đắng cay nay mới ngọt bùiĐường đi muôn dặm, đã ngời mai sau…
Ngọn cờ đỏ trên đầu phấp phớiBác Hồ đưa ta tới trời xaBa mươi năm bước đường quaĐời ta có Bác xông pha dẫn đườngNgười đi trước, nghìn sương muôn tuyếtDắt dìu dân, nước Việt Nam taBạc phơ mái tóc người ChaBa mươi năm Đảng nở hoa tặng Người.
🍁 Ngoài Thơ Tố Hữu Về Đảng, Tặng Bạn Tuyển Chọn 1001 Thơ Huy Cận ❤️️ Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Nhất
Thơ Tố Hữu Về Người Lính
Tiếp theo đây, SCR.VN xin chia sẻ đến bạn đọc những bài Thơ Tố Hữu Về Người Lính. Những câu thơ của Tố Hữu như đang reo ca để cổ vũ tinh thần cho những người lính
Lên Tây Bắc
Sáng nay ra trận lên Tây BắcHai đứa ta cùng đi đánh giặcTay dao tay súng, gạo đầy baoChân cứng đạp rừng gai đá sắc
Rất đẹp hình anh lúc nắng chiềuBóng dài lên đỉnh dốc cheo leoNúi không đè nổi vai vươn tớiLá nguỵ trang reo với gió đèo…
Quê hương anh đó: gió sương mùVà rú rừng đây của chiến khuCỏ ngập đồng khô mờ lối cũTan hoang làng cháy khói căm thù.
Anh đi tìm giặc, tôi tìm anhNgười lính trường chinh áo mỏng manhMỗi bước, vàng theo đồng lúa chínLửa vui từng mái nứa tươi xanh
Po Tào, Mường Khủa, Mường TranhMường La, Hát Lót, chân anh đã từng.
Anh về, cối lại vang rừngChim reo quanh mái, gà mừng dưới sân.Anh về, sáo lại ái ânĐêm trăng hò hẹn trong ngần tiếng ca…
Nhưng rồi khói từ xa gió thổiNúi kêu anh bộ đội lên đườngLại những ngày đi, vắt với sươngNgô bung xôi nhạt, nước lưng bươngĐêm mưa rình giặc, tai thao thứcMùa lại mùa qua, rét nhức xương.
Ai biết trưa nay giữa bụi bờAnh nằm sưởi nắng mắt lơ mơTôi ngồi, không ngủ, nghe anh thởKhe khẽ lòng ngâm lên tiếng thơ…
Hoan Hô Chiến Sĩ Điện Biên – Thơ Tố Hữu
I
Tin về nửa đêmHoả tốc hoả tốcNgựa bay lên dốcĐuốc chạy sáng rừngChuông reo tin mừngLoa kêu từng cửaLàng bản đỏ đèn, đỏ lửa…
Hoan hô chiến sĩ Điện BiênHoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp!Sét đánh ngày đêmxuống đầu giặc Pháp!Vinh quang Tổ quốc chúng taNước Việt Nam dân chủ cộng hoàVinh quang Hồ Chí Minh, Cha củachúng ta ngàn năm sống mãiQuyết chiến quyết thắng, cờ đỏsao vàng vĩ đại
Kháng chiến ba nghìn ngàyKhông đêm nào vui bằng đêm nayĐêm lịch sử Điện Biên sáng rựcTrên đất nước, nhưHuân chương trên ngựcDân tộc ta dân tộc anh hùng!
Điện Biên vời vợi nghìn trùngMà lòng bốn biển nhịp cùng lòng taĐêm nay bè bạn gần xaTin về chắc cũng chan hoà vui chung.
II
Hoan hô chiến sĩ Điện BiênChiến sĩ anh hùngĐầu nung lửa sắtNăm mươi sáu ngày đêm khoét núi,ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắtMáu trộn bùn nonGan không núngChí không mòn!Những đồng chí thân chôn làm giá súngĐầu bịt lỗ châu maiBăng mình qua núi thép gaiÀo ào vũ bão,Những đồng chí chèn lưng cứu pháoNát thân, nhắm mắt, còn ôm…Những bàn tay xẻ núi lăn bomNhất định mở đường cho xe talên chiến trường tiếp viện
Và những chị, những anh ngàyđêm ra tiền tuyếnMấy tầng mây gió lớn mưa toDốc Pha Đin, chị gánh anh thồĐèo Lũng Lô, anh hò chị hátDù bom đạn xương tan, thịt nátKhông sờn lòng, không tiếc tuổi xanh…Hỡi các chị, các anhTrên chiến trường ngã xuốngMáu của anh chị, của chúng takhông uổngSẽ xanh tươi đồng ruộng Việt NamMường Thanh, Hồng Cúm, Him LamHoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng…
III
Lũ chúng nó phải hàng, phải chếtQuyết trận này quét sạch Điện Biên!Quân giặc điênChúng bay chui xuống đấtChúng bay chạy đằng trời?Trời không của chúng bayĐạn ta rào lưới sắt!Đất không của chúng bayĐai thép ta thắt chặt!
Của ta trời đất đêm ngàyNúi kia, đồi nọ, sông này của taChúng bay chỉ một đường raMột là tử địa, hai là tù binhHạ súng xuống rùng mình run rẩyNghe pháo ta lừng lẫy thét gầm!Nghe trưa nay tháng năm, mùng bảyTrên đầu bay thác lửa hờn cămTrông: Bốn mặt luỹ hầm sụp đổTướng quân bay lố nhố cờ hàngTrông: Chúng ta cờ đỏ sao vàngRực trời đất Điện Biên toàn thắng!Hoan hô chiến sĩ Điện Biên!
Tiếng reo núi vọng sông rềnĐêm nay chắc cũng về bên Bác HồBác đang cúi xuống bản đồChắc là nghe tiếng quân hò quân reo…Từ khi vượt núi qua đèoTa đi, Bác vẫn nhìn theo từng ngàyTin về mừng thọ đêm nayChắc vui lòng Bác giờ này đợi trông!
IV
Đồng chí Phạm Văn ĐồngỞ bên đó, chắc đêm nay không ngủTin đây Anh, Điện Biên Phủ hoàn thànhNgày mai, vào cuộc đấu tranhNhìn xuống mặt bọn Bi-đôn, SmítAnh sẽ nói: “Thực dân, phát xítĐã tàn rồi!Tổ quốc chúng tôiMuốn độc lập hoà bình trở lạiKhông muốn lửa bom đổxuống đầu con cáiNước chúng tôi và nước các anhNếu còn say máu chiến tranhỞ Việt Nam, các anh nên nhớTre đã thành chông, sông là sông lửaVà trận thắng Điện BiênCũng mới là bài học đầu tiên!”
🌼 Ngoài Thơ Tố Hữu Về Người Lính, Bật Mí Thêm Bài Thơ Người Đi Tìm Hình Của Nước ❤️ Thơ Về Bác Hay
Tiểu Sử Tố Hữu
Phần cuối cùng, bạn hãy khám phá thêm Tiểu Sử Tố Hữu về cuộc đời và sự nghiệp sáng tác thơ của ông.
Tố Hữu (tên thật là Nguyễn Kim Thành; 1920–2002) là một nhà thơ tiêu biểu của dòng thơ cách mạng Việt Nam. Tố Hữu quê gốc ở làng Phù Lai, thuộc xã Quảng Thọ, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế.
Tố Hữu được biết tới không chỉ bởi kho tàng sáng tác thơ bất hủ, mà còn bởi sự nghiệp chính trị hào hùng của mình.
🍁 Bạn Đọc Khám Phá Thêm Bài Thơ Lỡ Bước Sang Ngang ❤️ Tập Thơ Và Phân Tích
Từ khóa » Bài Thơ Tô Mi Nô
-
Bài Thơ Bị Nguyền Rủa Gây ám ảnh Nhất Nhật Bản | KILALA
-
Bài Thơ Bị Nguyền Rủa "Địa Ngục Tomino" Và Sự Thổi Phồng Của ...
-
Thử Đọc Bài Thơ "Địa Ngục Tomino" | Sheep - YouTube
-
Đọc Bài Thơ ĐỊA NGỤC CỦA TOMINO Tiếng Việt - YouTube
-
Bài Thơ Tomino's Hell - Otaku27
-
Urban Legend ĐỊA NGỤC CỦA TOMINO Bài Thơ Tomino's Hell Cô ...
-
TOMINO VÀ BÀI THƠ CHẾT CHÓC Đây Là... - THẾ GIỚI THẦN THOẠI
-
Bài Thơ: Lượm (Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành) - Thi Viện
-
Bài Thơ Cô Dạy Con (về Giao Thông) - Trường Mầm Non Họa Mi
-
Cảm Nhận Về Bài Thơ Khi Con Tu Hú Của Nhà Thơ Tố Hữu – Văn Mẫu ...
-
Top 18 Bài Thơ, Ca Dao Về Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương Hay, ý Nghĩa
-
Bài Thơ Tiếng động Quanh Em - Trường Mầm Non Họa Mi