Thử Miêu | NHẤT MỘNG LÂU

Chương 6: Hỉ sự thật náo nhiệt (1)

” Ngơ ngác làm gì? Sinh thần của mình cũng không nhớ à?”

Gia Cát Âm vừa cười vừa chọc ghẹo Lâm Dạ Hỏa.

” Qua rồi.” Hắn bĩu môi nói, huống chi mọi lần sinh thần cũng chẳng có gì đặc biệt hơn ngày thường, thêm vài món ăn rồi uống rượu cả đêm, cũng không phải tiểu hài tử lỡ mất sinh thần lại còn muốn tổ chức lại a.

” Lâu lắm rồi Hỏa Phụng Đường không náo nhiệt như vậy, ngươi cũng bình an thoát hiểm, vốn định làm đúng ngày nhưng vết thương của ngươi chưa lành, không hợp uống rượu. Qua thì sao, làm một bữa ăn chúc mừng chẳng sao, Hỏa Phụng Đường thừa nhất không phải bạc hả?” Túc Thanh tặc lưỡi đáp.

Lâm Dạ Hỏa nhún vai không nói nữa, mọi người cũng vui vẻ ăn uống trò chuyện.

Đến khi tiệc gần tàn, Tiểu Tứ Tử mới chạy đến bên Lâm Dạ Hỏa đưa cho hắn một chiếc hộp gỗ nhỏ, tươi cười nói :” Tiểu Lâm Tử, quà sinh thần cho thúc nha.”

Lâm Dạ Hỏa xoa đầu bảo bối rồi mở ra, bên trong hộp là một bức tượng gỗ khắc hình tiểu cẩu vô cùng dễ thương. Tiểu Tứ Tử liền giải thích:” Là đàn hương nha, cháu nhờ phụ thân dạy cách ướp hương nó, đặt trong phòng tránh được côn trùng, lại còn có tác dụng an thần, hình tiểu cẩu là Tiểu Lương Tử khắc đó, ngồi hì hục mấy ngày liền mới xong nha.”

Lâm Dạ Hỏa bật cười nhìn Tiểu Lương Tử mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn trợn mắt nhìn hắn:” Ta là rảnh rỗi không có việc gì làm.” Thằng nhóc trong lòng cũng hơi ngượng, nó vốn muốn về Lang Vương Bảo kiếm xem có gì tặng tên Hỏa Kê kia không, dù sao mình cũng ăn trực Hỏa Phụng Đường lâu như vậy, nhưng hắn bất ngờ bị thương nên nó cũng chẳng có tâm tình chuẩn bị quà, thấy Tiểu Tứ Tử định khắc gỗ, nó sợ bảo bối bị thương nên mới giúp, cũng không nghĩ bị bảo bối nói toẹt ra trước mặt mọi người như vậy a.

Lâm Dạ Hỏa ôm lấy Tiểu Tứ Tử cọ cọ má, vui vẻ nói:” Mỗi nhóc là có tâm a, đa tạ.”

Hắn chưa kịp dứt lời, một đống hộp lớn hộp nhỏ đã bay thẳng vào mặt, Lâm Dạ Hỏa vội buông Tiểu Tứ Tử ra giơ tay bắt lấy, nhìn đám người trước mặt cười đểu nhìn mình, nháy mắt nói:” Các ngươi tặng quà cũng không cần bạo lực như vậy, ghen tỵ với nhan sắc của gia sao?”

” Ít nhiều lời, nhớ ra tặng lễ vật cho ngươi là may lắm rồi đó.” Bạch Ngọc Đường vừa uống rượu vừa gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, lạnh nhạt nói.

” Hiếm khi các ngươi có tâm như vậy, có phải bệnh hết rồi không?” Lâm Dạ Hỏa nghi hoặc hỏi, suýt nữa bị Túc Thanh cầm khiên nện cho một trận.

Nhìn đống quà một lúc, hắn lấy khuỷu tay chọc chọc Trâu Lương:” Câm, quà của ngươi đâu?”

Mọi người trong lòng gật gù, bao nhiêu người ném mà hắn vẫn nhận ra thiếu quà của Trâu Lương, đúng là giỏi a.

Trâu Lương giơ tay mò vào ngực, đưa ra một chiếc hộp nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay đưa cho hắn.

Lâm Dạ Hỏa vui vẻ mở ra, trong lòng cảm khái: Thế mà sinh thần có thể đòi được quà của tên Câm này, đời này sống cũng không uổng đi.

Bên trong là một chiếc còi nhỏ làm bằng bạc trắng, Lâm Dạ Hỏa không hiểu giơ lên, nháy mắt nhìn y. Trâu Lương nhẹ giọng nói:” Thổi thử đi.”

Lâm Dạ Hỏa liền làm theo.

Nhưng mà không ra tiếng.

Cả phòng rơi vào trầm mặc.

Triệu Phổ có chút bất lực đỡ trán, cứ nghĩ Trâu Lương định tạo kinh hỉ gì, hóa ra là tặng đồ hỏng hả? Huynh đệ, ngươi hết cứu được rồi.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh rất không phúc hậu, ôm bụng muốn cười nhưng lại sợ Trâu Lương đánh nên phải cố nhẫn nhịn, mặt nhăn mày nhó đến là khổ sở.

Y Y cũng chớp mắt nhìn Trâu Lương, người này ngốc vậy giao ca ca cho y có chút không yên tâm a.

Nhưng một lúc sau liền thấy Câm chạy vào, ngồi xuống bên chân Lâm Dạ Hỏa tru một tiếng, tiếp đó đàn sói bên ngoài cũng ngửa cổ tru lớn. Thanh âm này nối tiếp thanh âm kia, nhất thời trong không gian tràn ngập tiếng đàn sói.

Lâm Dạ Hỏa giật mình, Trâu Lương liền vỗ đầu hắn, chỉ chỉ cái còi nói:” Thứ này người thường không nghe thấy, nhưng sói thì được, sau này ngươi có chuyện thổi một tiếng, tất cả sói quanh đó sẽ tới bảo vệ ngươi, hoàn toàn nghe lời ngươi, biết không?”

” Thật hả?” Lâm Dạ Hỏa hai mắt sáng rực, vui vẻ hỏi lại.

” Có thời gian dạy ngươi dùng, cái này chơi rất vui.”

Đám huynh đệ Triệu gia quân nhìn Trâu Lương mỉm cười ôn nhu nói chuyện với Lâm Dạ Hỏa, không tự chủ được nhích ra xa một chút.

” Nguyên soái, hình như ta thấy Trâu Lương cười, có phải mắt ta có vấn đề không?” Long Kiều Quảng cực kì bà tám hỏi.

“Hẳn là có kẻ giả mạo, ta lớn lên cùng hắn hơn hai mươi năm còn chưa từng thấy nha.” Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày suy ngẫm.

Triệu Phổ trực tiếp vỗ bàn:” Lão tử mù mất, Công Tôn, ngươi mau khám cho ta.”

Công Tôn liếc hắn một cái sau đó thuận miệng nói:” Không chữa được, móc luôn đi.” Cực lạnh lùng. Triệu Phổ ôm ngực tổn thương.

Triển Chiêu ngồi cạnh bật cười, tay bóc nốt con tôm nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường.

Mọi người còn đang ồn ào đùa giỡn, Trâu Lương lại tiếp tục lấy ra một chiếc hộp to, đưa cho Lâm Dạ Hỏa.

” Còn nữa hả? Câm, không hổ lão tử đối xử tốt với ngươi như vậy a.” Lâm Dạ Hỏa thật sự vô cùng ngạc nhiên nhìn món quà thứ hai này.

Mọi người cũng bất ngờ, Trâu Lương lần này chơi thật lớn nha.

Chờ Lâm Dạ Hỏa mở ra, bên trong là hai bộ y phục màu đỏ thẫm, viền cổ và tay áo ánh vàng, họa tiết đơn giản tinh tế.

Gia Cát Âm nháy mắt không hiểu:” Hỉ phục hả?”

Lâm Dạ Hỏa há hốc miệng nói:” Tặng hỉ phục vào sinh thần, ngươi nhất định là người đầu tiên a, lại còn tặng hai bộ làm cái gì?” Hắn vẫn biết Trâu Lương tính tình khác người, nhưng chẳng lẽ tên ngốc này rủa mình thành thân đến hai lần???

Trâu Lương hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Dạ Hỏa, chậm rãi nói từng từ:” Một bộ của ngươi, một bộ của ta, Dạ Hỏa, chúng ta thành thân đi.”

Từ khóa » Thử Miêu Mê Mộng