Thử Thách Và Cám Dỗ - Tịch Hồ

勾心游戏 – Câu tâm du hí 沐声 – Mộc Thanh

Chuyển ngữ: Xích Đam mỹ, 1×1, hỗ công, hiện đại, báo thù

Tình trạng: Mần-ing

.

Trước khi xem giới thiệu và quyết định đọc:

  • Ờm, đây là ví dụ của “Một bước sa chân, để hận ngàn năm” và “Tò mò hại chết con mèo”.
  • Đây là truyện đầu tiên tôi ráng đọc hết qt chỉ để quyết định xem có nên chuyển ngữ hay không, hay là chờ đợi một ngày đẹp trời nào đấy có người để ý tới và làm nó. À vâng, khi bạn thấy tôi ghi những dòng này thì có nghĩa là tôi đợi không nổi rồi.
  • Bản thân tôi thì bấn truyện này vô cùng, nhưng tôi nghĩ có nhiều người sẽ không thích (well~ nếu bạn thích xem mấy thằng khốn nạn khốn nạn nhau, thì xem như tôi chưa nói gì cả ~), nếu bạn quyết định xem, xin lưu ý kỹ dòng PS của tác giả ở văn án *cười*
  • Tựa tiếng Việt là tôi mạn phép đặt, câu tâm du hí dịch sát nghĩa đen thì có nghĩa là trò chơi quyến rũ người khác.
  • Và Repost/reup khi không được phép là loại không biết xấu hổ ಠ_ಠ

.

Giới thiệu

Trận lửa lớn phá hủy khuôn mặt Khâu Duyệt, vì báo thù, cậu sửa gương mặt, lấy danh tính mới quay về.

Trong mắt của Vương Dật Minh từng xem mình là thứ bỏ đi, cậu trở thành con mồi nhiều mặt đầy thách thức;

Trong lòng Ngô Lâm từng xem mình là tình địch và vật cản, cậu trở thành người trong lòng dịu dàng mang đến sự cứu rỗi.

Một cuộc chơi cám dỗ, ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng? Bạn nào copy/repost/reup thì bạn ấy không biết xấu hổ nhóe ಠ_ಠ

PS: thùng máu chó bự, nhớ chuẩn bị cột thu lôi, hành chết thằng khốn nạn, 1v1, vậy thôi!

Tags: báo thù rửa hận, giả trang.

.

Đánh giá của biên tập

Ba năm trước, Khâu Duyệt suýt táng thân trong biển lửa. Ba năm sau, cậu đổi mặt đổi danh tính tiếp tục lộ diện.

Nhận được cuộc sống mới, Khâu Duyệt trở nên mạnh mẽ cuốn hút mà gian xảo. Vì báo thù, cậu và Phó Lâm Thăng hợp tác,

Thành công hấp dẫn Vương Dật Minh từng vứt bỏ mình từng bước một vào ván cờ đã bày biện tỉ mỉ,

Thậm chí tình địch Ngô Lâm từng xem cậu là cái gai trong mắt cũng vướng vào chiếc bẫy ngọt ngào.

Một Khâu Duyệt nguy hiểm và mê hoặc đang đợi chờ nỗi sung sướng được báo thù, lại ngây thơ chẳng biết rằng, chính mình có lẽ đã sớm tham gia vào một trò chơi cút bắt khác…

Mở đầu cuộc chơi mập mờ khó đoán, đến cuối ai mới là kẻ thắng cuộc? Hay chẳng ai có thể đánh bại Vương Dật Minh?

Là kẻ báo thù Khâu Duyệt biết người biết ta? Hay là kẻ giúp đỡ sau màn Phó Lâm Thăng che giấu tài năng?

Tình cảm giữa Khâu Duyệt và Phó Lâm Thăng là mập mờ chậm rãi, nhưng quan trọng hơn tác giả lại chăm chút hơn việc miêu tả thủ đoạn giữa cuộc chơi báo thù.

Phá vỡ tình cảm, tranh đoạt lợi ích, vòng luẩn quẩn rối ren, tình tiết thăng trầm, câu chuyện gây cảm giác rất mạnh.

.

Mục lục

  • “Từ địa ngục, ta đã trở về.”
01
  • Ai ngờ gã trai chỉ cười khẽ một tiếng, trượt khỏi ghế, lướt qua gã, “Muốn làm tôi, anh chưa có tư cách đâu.”
02
  • Trông thấy Vương Dật Minh lái xe về, hắn vứt tạp chí, bỏ áo ngủ, chỉnh đèn đầu giường cho tối, nhắm mắt lại, cả người cuộn bên giường, như một con vật thật đáng thương run vì lạnh.
03
  • Bây giờ, một Khâu Duyệt khác cuối cùng cũng có thể hoàn chỉnh đứng trước giương, mà động lực duy nhất khiến cậu sống sót là báo thù.
04
  • Vương Chi Tín kín đáo đánh giá Phó Lâm Thăng, thầm nghĩ ngoại hình người này còn xuất sắc hơn Phó Lâm Dụ, chỉ tiếc năng lực hoàn toàn không bằng, chỉ là một cái gối rỗng ruột.
05
  • “Trò chơi nào cũng phải trải qua nhiều cấp, đã có cấp một thì tất có hai ba bốn, nếu như vượt cấp dễ dàng quá, trò chơi chấm dứt trước thời hạn lại chẳng vui.”
06
  • “Cuộc sống bình thản là phúc đấy, nhưng nếu trời đã không muốn cậu trải qua loại sinh hoạt ấy, cậu đương nhiên phải nắm lấy cơ hội để sống càng xuất sắc hơn.”
07
  • Vương Dật Minh còn lơ mơ, lúc hơi tỉnh thì thấy bóng người đứng thẳng bên giường, lòng gã giật thót, nhìn kỹ mới phát hiện là Ngô Lâm, không khỏi có chút cáu, hơn nửa đêm không nói không rành đứng kề sát, nhát ma à?
08
  • Ngô Lâm nhân tiện vòng ôm tay Vương Dật Minh,“Dật Minh lái xe đưa tôi tới.” Trần Tân có vẻ hơi ngạc nhiên, im lặng một hồi.
09
  • Đã ở cùng người đàn ông này ba năm, cũng biết rõ bản thân không muốn sống tiếp kiểu này nữa, tất nhiên muốn thay đổi, nhưng với Ngô Lâm, gã tạm thời chưa muốn tách ra
10
  • Phó Lâm Thăng vừa nói, Khâu Duyệt liền nhớ tửu lượng của mình luyện thành như thế nào, cậu cười mập mờ với Phó Lâm Thăng, “À thì may mà có ngài Phó đây.”
11
  • Phó Lâm Thăng nhìn gương chỉnh lại quần áo, “Đã có lớp da, quỷ cũng có thể hóa người, người cũng chỉ vì có lớp da ‘văn minh’ mới đứng trên động vật khác, giữa có và không có ‘da’ khác nhau nhiều lắm.”
12
  • Khâu Duyệt biết rõ giới hạn của Phó Lâm Thăng, nhưng nếu không nhắc nhở anh, thằng cha này thích chơi vượt cấp lắm.
13
  • Cho đến giờ, Khâu Duyệt đã không biết yêu là gì, nhưng cậu biết rõ một việc, hai người Vương Dật Minh và Ngô Lâm không xứng với một chữ kia, đó là sự sỉ nhục.
14
  • Cậu là một con thú đã ngủ say vì kích thích mà thức tỉnh, vì dù thế nào, một bé thỏ trắng thông minh sao cũng không thể biến thành lão hổ được.
15
  • “Anh nếu dối gạt em, em sẽ giết anh sau đó tự sát.” Ngô Lâm ngẩng cổ, hắn sẽ khiến Vương Dật Minh sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không tự sát.
16
  •  Vương Dật Minh vừa đi vừa nghĩ, trong trí nhớ của gã, khiến mẹ gã lộ vẻ mặt niềm nở chỉ có một người. Tiếc là, người kia đã mất lâu rồi.
17
  • Chỉ ngay hôm sau khi “Trò chơi Vua” chấm dứt, Phó Lâm Thăng lại mang theo một ả đàn bà lẳng lơ mặt mày đắc ý ngồi đối diện Khâu Duyệt, còn Khâu Duyệt lại vẫn như không việc gì nói chuyện phiếm với bọn họ!
18
  • Ai có ngờ, hai mươi năm trôi qua, thói đời đổi thay.
19
  • Khâu Duyệt nâng ly cụng với hắn một cái, khóe miệng nâng lên một sự vui vẻ khó nói, “Cạn ly!” Vì tế điện một “Khâu Duyệt” đã từng sống và đã mất đi.
20
  • Tại góc rẽ hành lang, Khâu Duyệt đang bưng ly thì bị Vương Dật Minh kéo lại, giọng gã cực kỳ mạnh dạn đanh thép bảo, “Đến với anh.”
21
  • Xem ra Vương Dật Minh lần này té một vố đau rồi.
22
  • Anh nói, “Làm đàn ông, chả ai phải có nghĩa vụ nằm dưới người khác. Nếu có tình cảm, thì cũng do người ta chấp nhận; đàn ông bản lĩnh thì trên dưới đều được.”
23
  • Song song với sợ hãi và lo lắng, hắn lại âm thầm cho rằng đây là cơ hội trời cao ban cho.
24
  • Để có thể báo thù, bước đầu phải thay đổi bản thân đã. Tự thay đổi bản thân mình trăm ngàn lần khó, hơn cả cậu từng tưởng tượng tới; cậu cắn răng đến máu ròng ròng mới lết qua ngưỡng cửa ấy.
25
  • Vương Dật Minh nói, “Trên đời tôi hận nhất là phản bội, dù lúc ấy cậu ta không chết, giờ hẳn cũng chết.” Khâu Duyệt nở nụ cười, “Vậy cậu ấy hẳn may mắn rằng lúc ấy đã mất.”
26
  • Cậu vừa phát hiện ra, điểm ngu nhất của Vương Dật Minh là gã luôn nghĩ rằng tự dối bản thân là ưu điểm của mình.
27
  • Y nhớ đến Khâu Duyệt từ ăn thiệt đến khi trưởng thành từ tay anh, trong lòng khâm phục lắm. Người thường được cậu Hai dạy dỗ thế, khác nào lột bỏ mấy lớp da; cậu Khâu cũng lột da thật, nhưng lại đổi thịt sống lại.
28
  • Khâu Duyệt nghe được giọng của anh bên cạnh, “Cậu dám chết, anh đem tất cả những gì cậu làm báo ra cho bọn chúng, mọi cố gắng của cậu đều thành tro tàn, mọi kế hoạch cậu về cát bụi hết, đừng nghĩ chết là hết.”
29
  • Sắc mặt Trần Tân hoàn toàn thay đổi, hắn nhìn Ngô Lâm vẻ không thể tin nổi, “Ba năm trước mày đã làm gì?”
30
  • Khâu Duyệt nhếch môi, ra hiệu cho anh đến gần, chờ đến Phó Lâm Thăng cúi xuống, cậu mới ghé vào tai anh, “Anh yêu phải em chứ gì?”
31
  • Ngô Lâm trên mặt không thể hiện gì, trong lòng lại vừa giận vừa khó tin, chẳng lẽ tim hắn còn có thể rung rinh được nữa sao.
32
  • Vẻ mặt Khâu Duyệt vô cùng ngạc nhiên, cậu thậm chí mất vài phút để bình tĩnh lại, chỉ còn cảm thấy đây là một việc mỉa mai nhất trần đời.
33
  • Phó Lâm Thăng gật đầu, ra phòng trước. Khoảnh khắc cửa đã đóng, sự u ám trong ánh mắt như lan tràn. Anh lạnh lùng nhếch mép, thầm mắng, “Cáo già.”
34
  • “Lúc ấy con chú Hai không rõ sống chết, Phó Lâm Thăng là con Văn Hiên, nên ông ta nhận gã làm con nuôi?” “Ừa, người tình không còn, nuôi con của người tình cũng không tệ, đúng không?”
35
  • Ông dẫn con của Văn Hiên bên mình, cho đứa bé kia thấy được một mặt đen tối nhất của lòng người, chỉ có thế, nó mới có đủ phẩm chất cứng rắn gánh vác trọng trách của nó.
36
  • Cậu cau mày, hiếm hoi thở dài, lúc này thật sự là ngã nhầm rồi chết trong cống.
37
  • Khâu Duyệt cố gắng mở mắt, xoay người hướng mặt về Phó Lâm Thăng, dùng đôi tay cứng còng khóa lấy cổ anh, hung hăng hôn lên bờ môi đã phát tím vì lạnh.
38
  • Khâu Duyệt vừa cười vừa tựa đầu lên vai anh, “Anh làm sao biết tới truyện cười kiểu này thế hở, nghe ở đâu vậy?”
39
  • Chuyện Ngô Lâm và Vương Dật Minh sắp kết hôn đã dấy lên một làn sóng lớn tại giới thượng lưu Hải Thành.
40
  • Gã mấy bước đến trước mặt Ngô Lâm, giận đến gào lên: “Vì sao lại đốt, sao lại đốt nó chứ?”
41
  • Ngô Lâm vậy mà khóc thật, nước mắt chảy dài trên má, “Anh đến với tôi được không, chúng ta đến với nhau đi.” 
42
  • Phó Lâm Thăng chỉnh đèn cho tối, trong bóng đêm lặng thinh nhìn cậu trai say ngủ bên cạnh, anh lần đầu tiên nhận thức rõ ràng, Khâu Duyệt tên này quả là nhược điểm trí mạng của anh.
43
  • Việc Ngô Lâm muốn hủy hôn ước với Vương Dật Minh đã lan truyền như chớp trong vòng nhỏ giới thượng lưu.
44
  • Vương Dật Minh cười lạnh, “Nếu Ngô Sâm muốn trở mặt, tôi tất nhiên không ngại tương kế tựu kế, rút củi dưới đáy nồi.”
45
  • Vương Dật Minh nhận ra sự chần chừ của bà, mấy năm nay gã vẫn luôn muốn biết gốc rễ vì sao mẹ gã luôn có ác cảm với Ngô Lâm như thế.
46
  • Ai có thể tha thứ đồng phạm hung thủ giết mình? Ít nhất thì lòng Khâu Duyệt không rộng như thế.
47
  • Ngô Lâm nhìn người bị đánh vỡ chiếc lồng pha lê bủa vây trong đau khổ, hắn nghĩ, Vương Dật Minh thật sự tiêu rồi.
48
  • Phó Lâm Thăng cười, “Trừ người nhà họ Phó còn ai muốn mạng anh. À, tôi quên, giờ lòi ra thêm Ngô Lâm.”
49
  • Những hình ảnh hỗn loạn của ký ức rốt cuộc đè ép gã, Khâu Duyệt đã mất gần bốn năm, Vương Dật Minh lần đầu tiên trong bóng tối khóc lên thành tiếng, tuyệt vọng bất lực như bị moi tim moi phổi.
50
  • Phó Lâm Thăng lẳng lặng nhìn ông, “Vì cháu muốn cùng Khâu Duyệt bên nhau.”
51
  • Phó Lâm Thăng cười một cái, “Nghe nói mấy ngày nay Vương Dật Minh thảm lắm.” “Thì?” Khâu Duyệt liếc Phó Lâm Thăng, cười hỏi: “Anh thử gì đấy?”
52
  • Đây là sự khoan dung của anh, rồi cũng là chuyên quyền của anh, Khâu Duyệt vậy mà thấy… “đáng yêu” bất ngờ?
53
  • Hắn năm đó có thể khiến Vương Dật Minh bằng lòng bên hắn, nay cũng có thể khiến trong lòng Khâu Duyệt chỉ có hắn.
54
  • Sự hợp tác giữa hai nhà Vương và Phó từng là đề tài lớn ở Hải Thành, nay có chuyện, tin tức nhanh chóng lan truyền, không ít người lén rục rịch.
55
  • Phó Lâm Thăng nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên hơi kiêu ngạo, Khâu Duyệt đã đủ chín chắn và mạnh mẽ rồi, anh may lắm mới nhìn được một mặt này của cậu, là vận may hiếm đấy.
56
  • Có mấy lời vẫn phải nói trước, người sắp ba mươi khác với hơn hai mươi, trong tình cảm lý trí nhiều hơn là cảm tính, nếu không vì Phó Lâm Thăng, Khâu Duyệt có lẽ không muốn chạm lại thứ gọi là tình cảm. 
57
  • Đại Bân đầu dây bên kia trả lời không cảm xúc: “Tưởng Dực ra tù rồi.”
58
  • Khâu Duyệt nhìn anh thế này, nhịn không được cười ra tiếng, “Chậc, anh bao lâu rồi chưa giải tỏa?” “Em bao lâu thì anh bấy lâu.” 
59
  • “Tôi, Trần Tân đây. Khâu Duyệt đang ở khách sạn Quân Duyệt, không muốn cậu ta tối nay ngủ người khác thì tới đón người mau.”
60
  • “Con mẹ anh vậy mà không đeo bao.” Giọng Khâu Duyệt thều thào gần mất tiếng, nhưng ý hờn trách không giảm mảy may.
61
  • “Là nó gieo gió gặt bão.” Anh ta nói với Hạ Hưng, “Nghĩ kỹ người được lợi lớn nhất khi Khâu Duyệt rời khỏi là ai đi, hung thủ từ lâu rõ ràng trước mắt không phải sao?”
62
  • Hành lý Ngô Lâm rớt xuống đất, trên mặt trắng bệch.
63
  • “Anh hiểu mà.” Phó Lâm Thăng kéo cổ áo cậu, cùng cậu trao nhau một nụ hôn dịu dàng nhất, “Ít nhất thì em cần anh.”
64
  • Cậu cười cười, “Xin chào, tôi là Khâu Duyệt.”
65
Chương kết  66
Ngoại truyện 67
Ngoại truyện 68
Ngoại truyện 69

Hết

Share this:

  • Facebook
  • Tumblr
  • Twitter
Like Loading...

Từ khóa » Trò Chơi Quyến Rũ Lòng Người