Thuần Gia – Chương 5 | Lenivy
Có thể bạn quan tâm
Chương 5: Tra tấn…
edit: Lenivy
beta: Đỗ Hàn Y
________
Tác giả có lời muốn nói: Không dám viết cái kia quá tay, vì sợ bị ‘cua đồng’. Cả nhà xem tạm nha, hắc hắc ~~
Hướng Gia Thừa thích hóa trang, bí mật này chỉ có một mình Viên Nhất Nặc biết.
Hướng Gia Thừa là ai chứ? Là một bảo bối ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ, là một học sinh ưu tú trong mắt giáo viên, là một cán bộ tốt trong mắt các bạn học và là một cấp dưới tài giỏi trong mắt ông chủ…. Dịu dàng ân cần, thông tuệ thiện lương, khí chất thanh nhã, gu thẩm mỹ tinh tế.
Nhưng, ngoại trừ Viên Nhất Nặc, chẳng ai biết, thật ra Hướng Gia Thừa rất thích hóa trang. Y đam mê đủ loại kiểu dáng quần áo cổ quái, hiếm lạ; cùng Viên Nhất Nặc tưởng tượng ra đủ viễn cảnh kỳ lạ, hưởng thụ những kích thích tình thú mà hiếm người bình thường nào có thể hiểu được.
Hướng Gia Thừa đang đứng trong một căn phòng gần 50 m2, mục đích chính của căn phòng này là để tiến hành ‘việc kia’; dù sao may quần áo đối với y dễ dàng như ăn một bữa dáng vậy. Mỗi lần đều là Hướng Gia Thừa ra chủ đề, Viên Nhất Nặc chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp theo là được; và đương nhiên kết quả cuối cùng là hai người nhất định sẽ đạt tới cao trào dục vọng tuyệt vời không gì sánh nổi.
Hôm nay chủ đề Hướng Gia Thừa chọn là: Tra tấn.
Y là tù binh, đang bị giam giữ ở chỗ quân địch, còn Viên Nhất Nặc là một tên côn đồ. Tên côn đồ này toàn thân trần trụi, bên hông chỉ được quây hờ một tấm da thú thô, dài chưa đến hai thước, càng tôn lên vóc người cơ bắp rắn chắc. Không những thế, hắn còn bôi dầu oliu, cơ múi cuồn cuộn, bóng nhẫy một màu ngăm đen.
(1 thước = 40 cm)
Viên Nhất Nặc trói Hướng Gia Thừa vào ghế, cái ghế này là đặc chế, có thể tháo rời rồi lắp ráp lại, có thể lên cao hoặc xuống thấp. Lúc này, Viên Nhất Nặc nâng độ cao của ghế lên một chút, tháo rời đệm ngồi rồi cột hai tay Hướng Gia Thừa dang ngang, trói theo hình chữ thập (十) dựa vào lưng ghế. Sau đó tách hai đùi của y, gác vào hai bên tay cầm. Vì thế, tứ chi của Hướng Gia Thừa banh rộng, bị biến thành một tư thế cực kỳ cổ quái, ngồi khít vào cái ghế vừa nhỏ vừa hẹp. Toàn bộ thân thể không được che đậy bởi một thứ gì, tất cả đều phơi bày ra hết trước mắt của Viên Nhất Nặc.
Viên Nhất Nặc trói rất có kỹ xảo, không chặt khít đến mức khiến Hướng Gia Thừa khó chịu, nhưng lại không lỏng đến mức đối phương vừa giãy dụa là đã tuột ra ngay. Đây là thủ thuật học được trong quân đội, đương nhiên lúc đó hắn tuyệt đối không thể ngờ sẽ có một ngày áp dụng nó vào tình huống này. Nếu vị chỉ huy năm đó biết được, chắc chắn ông ấy sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Dĩ nhiên, Viên Nhất Nặc đối với việc tra tấn rất có kinh nghiệm; đây cũng là một bài học trong quân đội, chẳng qua không thể thực hiện toàn bộ trên người Hướng Gia Thừa được thôi, nhưng chỉ dùng một vài trò trong đó vẫn thừa sức chơi đùa.
Viên Nhất Nặc chưa cho Hướng Gia Thừa cơ hội mở miệng “nhận tội”; ngay từ đầu đã không cho. Hắn lấy ra quả cầu bịt mồm, nhét thẳng vào miệng Hướng Gia Thừa, cố định trên đầu.
Hướng Gia Thừa lắc lắc đầu, tựa hồ bày tỏ ý kiến bất mãn; nhưng y chỉ lãnh trách nhiệm chọn chủ đề, còn phần còn lại đều do Viên Nhất Nặc định đoạt. Hiện giờ, y đang ngồi vào ‘ghế trừng phạt’, không có quyền được tỏ thái độ.
Viên Nhất Nặc rút một cây roi da, vung thử hai phát vào không trung, vang lên tiếng xé gió “Viu Viu~~”
Tiếng roi da bén nhọn ‘gào thét’ bên tai Hướng Gia Thừa. Tuy biết rằng nó sẽ không đánh vào người mình, nhưng y vẫn bất giác nhắm chặt hai mắt, toàn thân căng cứng, tim đột nhiên tăng tốc.
Bỗng nhiên cằm bị nâng lên, ngón tay của Viên Nhất Nặc bóp chặt. Hướng Gia Thừa mở mắt, Viên Nhất Nặc nâng một chân lên, chống trên ghế. Động tác này khiến tấm da thú dưới thân hắn bị hở, mơ hồ ẩn hiện chỗ đen phía dưới.
Hướng Gia Thừa không tự chủ được hai mắt nhìn hau háu; đáng tiếc, ngón tay Viên Nhất Nặc dùng thêm lực, nâng mặt y lên, đối diện mặt nhau. Ánh mắt Viên Nhất Nặc có chút hung ác, giọng nói lạnh tanh: “Nhận hay không nhận tội?”
Hướng Gia Thừa lắc đầu, nhịn không được bật cười. Cũng chẳng còn cách nào khác, tuy y rất thích chơi đùa, nhưng mỗi lần đều rất khó hòa mình vào bối cảnh, toàn phải để Viên Nhất Nặc dẫn dắt.
Nguyên tắc của Viên Nhất Nặc rất rõ ràng, hoặc là không chơi, nhưng đã chơi thì phải chơi đến cùng. Ánh mắt Hướng Gia Thừa biểu lộ ý cười khiêu khích, Viên Nhất Nặc nheo mắt, cười lạnh vài tiếng: “Được, không tồi.” Tùy tay ném roi da đi, ngón tay lướt qua một đống dụng cụ, cuối cùng cầm lên một chiếc kéo.
Hướng Gia Thừa không đoán được Viên Nhất Nặc muốn làm gì, nhưng y biết đối phương rất thủ đoạn, điều đó cũng chứng tỏ, hôm nay hắn đừng nghĩ sống yên ổn, bất giác khó tránh khỏi hồi hộp, hào hứng.
Chiếc kéo trắng bạc phản chiếu ánh sáng chói mắt, chợt lóe ngay trước mặt Hướng Gia Thừa, đầu kéo sắc nhọn lao thẳng trên mặt Hướng Gia Thừa.
Hướng Gia Thừa không dám động, con mắt từ từ di chuyển theo đầu kéo, xuống dưới, rồi lại xuống dưới…khi lướt qua cổ, y vô thức nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô.
Viên Nhất Nặc nhận ra hắn bất an, cười dữ tợn một tiếng, đầu kéo xẹt qua cổ áo tây trang dựng đứng, tới trước ngực. Viên Nhất Nặc rất quen thuộc thân hình của Hướng Gia Thừa, cách một lớp quần áo vẫn có thể chuẩn xác tìm thấy hai nhũ tiêm. Đầu ngón tay dùng sức nheo một cái, Hướng Gia Thừa chỉ cảm thấy tê ngứa, “Ưm” rên rỉ thành tiếng. Không ngờ Viên Nhất Nặc ‘xoẹt’ một phát ở chỗ đó, đầu kéo đâm xuống; bộ quân phục vừa mặc đã bị thủng một lỗ lớn, vừa khéo lộ ra ‘hai nụ hoa’, hết sức rõ ràng.
Viên Nhất Nặc như đang vẽ tranh, cũng phá nốt bên kia áo. Vì thế hai nơi trước ngực bộ quân phục nghiêm trang trên người Hướng Gia Thừa bị xé rách, eo thì bị trói cố định, hoàn toàn bại lộ hai viên hồng hồng bị miết hơi sưng đỏ.
Viên Nhất Nặc không chịu dễ dàng dừng tay, đầu kéo tiếp tục chu du xuống phía dưới. Lúc này, Hướng Gia Thừa thế mới hiểu hắn muốn làm gì; y không hề cảm thấy sợ hại, mà ngược lại, máu quanh thân sôi trào, khô nóng khó nhịn.
Đầu kéo di đến chỗ giữa hai chân tách ra của Hướng Gia Thừa, ác ý vuốt ve trước đũng quần một lúc, ngay sau đó ‘phập phập phập’.
Trên người Hướng Gia Thừa, ngoại trừ bộ quân trang trên người cùng đôi giày dưới chân, bên trong hoàn toàn không mặc gì… Đầu kéo lành lạnh, bóng loáng dí sát vào da thịt nóng bỏng, khiến Hướng Gia Thừa từng trận run rẩy. Y dùng sức giãy dụa, ghế dựa phát ra âm thanh cót két nhưng thân thể lại không chút xước xát. Bàn tay Viên Nhất Nặc không ngừng nghỉ, không chút do dự cắt bỏ chỗ vải ngay dưới hai chân Hướng Gia Thừa, toàn bộ hạ thân bao gồm cả cái mông trắng mượt lộ hết ra ngoài.
Viên Nhất Nặc khẽ thổi một hơi nhẹ xuống phần dưới của Hướng Gia Thừa, ngẩng đầu, đáp lại cái nhìn của y, nở nụ cười: “Thế nào? Rất mát mẻ đúng không?”
Loại ‘tra tấn’ tầm thường, nhưng đầy nhục nhã này khiến Hướng Gia Thừa đỏ mặt; Y, y thế nhưng lại cương.
“Ồ, rất có tinh thần.” Viên Nhất Nặc vươn ngón trỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi nơi đó của Hướng Gia Thừa. Hướng Gia Thừa cảm thấy vô cùng ngứa, miệng rên rỉ “Ô ô” lớn tiếng.
“Sao nào, mới thế thôi đã chịu không nổi?” Viên Nhất Nặc cười mờ ám, “Đêm nay cứ thoải mái hưởng thụ.” Hắn dùng lực nắm tóc Hướng Gia Thừa, “Chịu không nổi, em cứ gật đầu, ngoan ngoãn nhận tội đi.”
Hướng Gia Thừa lắc đầu, bây giờ gật đầu mới là dại.
Viên Nhất Nặc đã sớm đoán được, hắn đưa hai tay ra, cầm ‘tiểu Gia Thừa’, bắt đầu thong thả đùa bỡn. Bàn tay thô ráp vuốt ve tính khí đã cương, Hướng Gia Thừa thân bất do kỷ đành buông xuôi cho Viên Nhất Nặc đùa nghịch, loại kích thích này so với tự an ủi thậm chí càng mãnh liệt hơn nhiều. Thân mình y không ngừng run rẩy, phát ra tiếng khóc nức nở.
Viên Nhất Nặc một bên đùa bỡn phần dưới Hướng Gia Thừa, một bên xoa nắn hai viên hồng trước ngực y, chậm rãi nói: “Mùi vị không tồi chứ?”
“Ô ô ô ô……” Nước mắt Hướng Gia Thừa chảy xuống, y liều mạng lắc đầu.
“Chẹp chẹp, thật mạnh miệng.” Viên Nhất Nặc dừng lại. Hướng Gia Thừa thở một hơi thật dài, lồng ngực không ngừng phập phồng. Lập tức ngay sau đó, khi y nhìn thấy thứ trong tay Viên Nhất Nặc, bỗng dưng trừng lớn mắt.
Viên Nhất Nặc cầm một chiếc máy mát xa, hắn bật điện, máy mát xa phát ra tiếng ‘ong ong’, hơi nẩy lên trong lòng bàn tay hắn.
“Thứ này không tồi, chắc chắn em sẽ đã ghiền.” Viên Nhất Nặc dí máy mát xa vào sát hai nhũ tiêm đã cứng hồng của Hướng Gia Thừa, khiến y né tránh dữ dội; nếu không có dây thừng giữ lại, thể nào cũng phải nhảy dựng lên ngay lập tức.
Ngay sau đó, Viên Nhất Nặc di chuyển máy mát xa xuống phía dưới, kề ngay sát vùng da thịt giữa hai chân Hứa Gia Thừa, thong thả tra tấn, vuốt nhẹ như gần như xa lên phân thân, khe mông, mông……
Cái loại khoái cảm mãnh liệt này gần như đánh ngất Hướng Gia Thừa. Bị bịt mồm bởi quả cầu, nên miệng phát ra những tiếng ú ớ nức nở như con thú nhỏ bị thương; y căn bản không khống chế được thân thể mình nữa rồi, vô thức giãy dụa vặn vẹo; ghế kêu cót két ngày càng to…
Y thật sự chịu không nổi nữa, cảm giác chuyển động tê dại khiến Hướng Gia Thừa không thể thừa nhận nổi. Phía dưới đã ‘đẫm lệ’, chớp mắt đã ướt sũng. Hướng Gia Thừa ngọ nguậy đầu, chỉ sợ Viên Nhất Nặc không nhìn thấy, ư ử kêu la.
Viên Nhất Nặc tất nhiên thấy, mọi thời khắc hắn đều chặt chẽ theo dõi nhất cử nhất động Hướng Gia Thừa, thậm chí một biểu tình, một ánh mắt. Hắn tắt máy mát xa, hỏi: “Em đồng ý đầu hàng?”
Hướng Gia Thừa gật đầu, trong mắt lệ ý mơ hồ.
Viên Nhất Nặc tháo quả cầu bịt mồm, nhìn y từng ngụm từng ngụm thở dốc, thấp giọng nói: “Vậy em nói đi.”
“Nhất Nặc……” Hướng Gia Thừa nỉ non, “Nhất Nặc……”
Phía thân dưới của Viên Nhất Nặc đã sớm cương cứng chịu không nổi, hắn xoẹt một phát xé rách tấm da thú bên hông, nâng cao dục vọng, dùng sức đâm vào thân thể Hướng Gia Thừa.
Hai người cùng nhau thở dài thỏa mãn.
______
Lenivy: Tác giả thực sự đang tra tấn ta. (╯‵□′)╯︵┻━┻ Sao lại chỉ có khúc dạo đầu mà không có H~~~~~~ ㄒoㄒ
______
Đây là hình ảnh quả cầu bịt mồm:

Đánh giá:
Chia sẻ:
- X
Từ khóa » đam Mỹ Vải Bịt Miệng
-
[ĐAM MỸ] Không Lối Thoát (Hoàn) - Chương 7 (H) - Wattpad
-
Yêu Ma Đạo - Chương 27 | SSTruyen
-
Tình Nan Tự Cấm Chương 4: Bịt Mắt (phần 2) | Hakuna Matata
-
[ ĐAM MỸ ] SM :”> CHAP 1
-
[Danmei] Hữu Gian Khách điếm – Chương 1-2 - Cái Chết Ngọt Ngào
-
Chap 6: Bắt Người đền ơn ( Có H) - Truyện [ Đam Mỹ ] Cho Anh ...
-
Chương 28: XIN LỖI TIỂU ẨN - Truyện [Đam Mỹ] - 10 SỐ THẬP PHÂN
-
Ràng Buộc – Chương 19 - Moonie Love
-
Xuyên Qua Hoang Dã - Chương 42 - Truyện Đam Mỹ DMH
-
Phong Mang Vô Hạn - Chương 3: Trên Thuyền Hoa Khai Bao (2)
-
[Đam Mỹ – Cao H] Kẻ Làm Tin – Chương 1 | Bòn Bon Bón
-
Kẹp - Chương 2: (Bịt Mắt đóng Giả Người Lạ) (H) - Truyện FULL
-
Ngày 1: Ngọc Tiêu, Trói Tay, Bịt Miệng - TruyenFun