"Tiểu Hổ"" Lên Ngôi - Tuổi Trẻ Online

TUBOsKpk.jpgPhóng to

Dù đây là con vật đứng thứ tư trong 12 con giáp. “So với thịt chó, rắn, kỳ đà, hay các loại thịt thú rừng, thịt tiểu hổ cũng ngon, bổ, rẻ không kém, nhưng hiện nay nhiều dân nhậu lại thích chơi món tiểu hổ hơn, vì tên gọi của nó nghe sang và còn xả được xui nữa!” - Đ.S. một bợn nhậu cho biết. <?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Mèo đổi xoong nồi

Cũng giống như săn cẩu, thợ săn tiểu hổ muốn hành nghề phải có xe gắn máy, và các dụng cụ chuyên nghiệp. Có người còn săn kiểu kết hợp “2 trong 1”. Nhưng so với săn cẩu thì săn tiểu hổ có ăn hơn, vì 1kg thịt tiểu hổ cao gấp vài lần so với thịt cầy, với lại nghề này mới thịnh, nên ít người theo.

“Ngày nào bèo lắm cũng có đôi trăm bỏ túi, còn ngày nào gặp phải người thích đổi mèo lấy hàng thì trúng đậm.” - Nguyễn H., một thợ săn tiểu hổ cho biết. Nghe kể cũng ham, thế là tôi xin H. cho mình gia nhập đội quân săn tiểu hổ. “Chuyện này thì vô tư, tui không nghĩ ngợi gì đâu, ông cứ về chuẩn bị đi, có gì mai tôi gọi!” - H. đồng ý và dặn.

Mặc dù mục đích của tôi là đi săn cho biết, chứ không phải vì xem đây là kế sinh nhai, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nao nao. Đúng hẹn, tôi và H. gặp nhau tại khu nhà trọ trên đường D2 (Q.Bình Thạnh).

“Nếu hôm nay gặp may, đổi được phân nửa số hàng này cũng ấm” - H. nói và chỉ tay về chiếc xe cà tàng, chở lỉnh kỉnh nồi niêu xoong chảo. Vì không chuẩn bị đồ nghề như H., nên hắn chia sẻ cho tôi một mớ nồi xoong để làm màu. Tuy hơi ngại phải chở những thứ này, nhưng vì thấy H. quá nhiệt tình, nên tôi cũng đành chấp nhận.

“Ông mới đi lần đầu thì xuống Thủ Đức cho gần, khi nào quen nghề rồi đi xa...” - H. nói giọng rất nhân đạo.

Căn nhà đầu tiên chúng tôi ghé vào, có vẻ bề ngoài rất nghèo, nhưng trong nhà thì nuôi đến 5 con mèo. Sau tràng cười cầu tài và nói vài câu “nịnh đầm” bà chủ nhà, H. gạ gẫm:

- Chị Ba có đàn mèo đẹp quá, đổi cho em vài con lấy xoong nồi nấu đồ nhậu cho ông xã...

- Thôi chú ơi, nghe lời chú khác nào tập hư cho ổng, chú thích thì tôi bán cho chú không đổi chác gì hết.

Thỏa thuận không được đáp ứng, mặt H. buồn như nghĩa địa chiều mưa, bởi so với bán thì đổi lời hơn nhiều.

- Ừ thích bàn thì bán, chị bắt đi để em cân.

Chẳng biết có phải vì bà này chán nuôi mèo rồi hay vì lý do gì đó, mà bà ta bắt cả 5 con dồn vào bao. Có lẽ 5 con mèo này cũng biết số phận bi đát của chúng, nên chúng la như bị chọc tiết. Sau một hồi cân kéo, H. lên tiếng:

- Có 7kg hà chị ơi!

Nghe thế bà ta giẫy nẩy như đỉa phải vôi:

- Trời ơi, chú cân gian ác ôn vừa thôi, chứ 5 con mèo này tôi ước hơn chục ký lận.

Biết mánh sửa cân bị lộ, H. nói là cân lộn và cân lại. Lần cân lại này H. bảo là hơn 8kg và thề rằng:

- Cân em đàng hoàng lắm, không như người ta đâu, hồi nãy do em nhìn không kỹ thôi, chứ ăn gian gì vài ký thịt mèo để ra đường xe đụng chết à?

Nghe thề độc, bà chủ nhà không nói gì. Rời khỏi nhà bà chủ nọ được một đoạn, H. cười như trúng số bảo;

- Con mẹ đó tưởng khôn, hóa ra vẫn còn dại, 5 con mèo này bét lắm cũng 12kg chứ không ít! Tưởng đâu chỉ có mèo lớn H. mới mua, hóa ra mèo nhỏ bằng bắp tay H. cũng mua. “2 con này nhỏ quá, em chỉ đổi cho chị cái nồi nhỏ thôi...” - H. nói với bà chủ nhà tên Oanh, và chỉ vào cái nồi nhỏ tí. Chẳng biết cái nồi của H. đưa cho có nấu được 1 lon gạo không, vậy mà bà ta cũng đồng ý.

Mèo nào cũng xơi

Theo lời “bật mí” của H. thì trước đây, những con mèo có trọng lượng từ 1kg trở lên mới được các chủ lò thu mua, còn mèo nhỏ bằng nắm tay thì “có cho họ cũng không lấy”, vì so với mèo lớn, mèo sữa ăn vào rất tanh, và khó làm tủy, thế nhưng vì “cung không đủ cầu” nên họ lấy tất. Và sau đó, họ lấy thịt mèo sữa trộn chung với mèo lớn theo công thức 7 - 3, thậm chí mèo bệnh, mèo chết cũng được họ thu vào với giá thấp, rồi phù phép biến chúng thành những miếng thịt mèo thơm phức để lừa “thượng đế”.

Để được “tận mục sở thị” kiểu chế biến kinh dị, tôi năn nỉ H. cho mình được phụ việc trong một lò mổ kiêm quán nhậu “tiểu hổ” có vẻ bề ngoài khá sang trọng trên đường K. (Q.Thủ Đức). Nhìn tôi chằm chằm, ông chủ quán người cao lều nghều lên tiếng:

- Ở đây, anh không thiếu người làm, nhưng nể thằng H., anh nhận em vào làm thử thời gian coi sao.

Tôi ậm ừ cho qua chuyện và xắn tay vào nhiệm vụ được giao. “Nhiệm vụ” của tôi là nấu nước sôi trụng mèo, cạo lông, còn những công việc quan trọng như dìm nước, đập đầu, xả thịt do một người tên Trung đảm nhận. Không chỉ xẻ thịt để bán tại quán, mà Trung còn xẻ thịt để phân phối cho nhiều quán quen khác, nên mỗi ngày Trung “xuống tay” đến vài trăm con mèo là chuyện thường.

Nhưng cái đáng nể ở Trung không phải là có “bàn tay sát mèo” mà là “thủ thuật” chế biến. Cầm con mèo bị chết hơn 2 ngày, đã trương phình, bốc mùi hôi hám, đã được làm lông sạch sẽ, Trung xẻ thịt nhanh như máy, sau đó cho vào một nồi nước màu đỏ. Nồi nước này Trung gọi là “nước phụ gia”. Ngâm khoảng 5 phút lấy con mèo ra, thì thật kỳ lạ, mùi hôi đã không còn, mà thay vào đó là một mùi thơm rất hấp dẫn.

“Ngay cả chính tay mình chế biến, lấy ra nhìn cũng muốn ăn, huống gì dân nhậu!” - Trung nói như thế để tưởng thưởng cho tài chế biến mèo chết ươn thành “mèo sạch” của mình. “Làm ở đây mấy năm rồi, chế biến đủ thứ loại mèo, từ mèo bị xe cán nát, cho đến mèo chết bị vứt xuống ao hồ 3, 4 ngày, nhưng chưa bị ai chê bao giờ!” - Trung “méc” thêm, vẻ tự hào.

Viện lý do không đủ sức để làm việc, tôi xin nghỉ trước thời hạn. “Anh biết ngay mà, thế nào chú cũng phải bỏ việc sớm thôi!” - Ông chủ quán bảo thế và cười đầy bí hiểm.

Bây giờ, mỗi khi nhớ lại công nghệ chế biến của Trung là tôi lại rùng mình. Không biết các bợm nhậu có rùng mình giống tôi khi biết mình ăn thịt “tiểu hổ” được chế biến như thế?!

bNY91Uyq.jpgPhóng to

Tuổi Trẻ Cười số 421 (01-02-2011) hiện đã có mặt tại các sạp báo.

Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.

Chúc bạn đọc có thật nhiều thời gian thư giãn thoải mái!

Từ khóa » Tiểu Hổ Là Sao