TÔI SẮP CHẾT RỒI – 01. - Hắc Miêu

Tôi Sắp Chết Rồi

Tác giả: Xa Ly Tử

Thể loại: Hiện đại, chủ thụ, 1×1, ngược luyến tình thâm, duyên trời tác hợp, trời xui đất khiến, ngược văn, thuần ngược văn, buồn nhưng không ủy mị.

Editor: ♪ Đụ ♪

Chương 01.

Tôi không nói anh ấy biết.

Buổi chiều đến cầm sổ khám bệnh về, bác sĩ vốn dĩ không muốn nói tôi biết, cứ gặng hỏi có người nhà đi theo không. Nếu tôi mà có người nhà thì chắc hẳn vào lần đầu tiên dạ dày đau đã được thúc giục đi uống thuốc, vào lần đầu thổ huyết đã được kéo thẳng đến bệnh viện kiểm tra, vào lần đầu tiên ngất xỉu đã được mọi người bao quanh rớt nước mắt nói vì sao tôi không biết trân trọng bản thân.

Nếu tôi có người nhà thì sẽ không kéo lê từ bệnh viêm dạ dày thành ung thư dạ dày.

Thời đại này có phải bác sĩ nào cũng đều mang vẻ mặt hung dữ không. Bác sĩ xem đi xem lại sổ khám bệnh của tôi, khuyên tôi nên nhanh chóng nhập viện điều trị. Tôi gấp cuốn sổ làm hai, tiện tay nhét vào túi sau rồi hỏi bác sĩ nếu không chữa trị thì có thể sống được bao lâu.

Anh đoán xem.

Tôi thầm thì với con ma men ngủ say bên cạnh.

Chỉ nửa năm.

Em sắp chết rồi, nhưng em sẽ không nói anh biết.

Tôi sống bên kẻ nát rượu này suốt 7 năm.

Từ năm 23 tuổi đến hiện tại, năm tháng của tuổi hai mươi đều dành cho tên khốn này.

Lần đầu tiên gặp anh ấy, anh thật đẹp đẽ, ân cần mà còn săn sóc. Lúc chơi bài thì vô tình chiếu cố mọi người, tôi không biết chơi, anh dẹp bài của mình ngồi xuống bên cạnh hướng dẫn cho tôi. Tối ngày hôm ấy thua sạch bách, sau đó nhận ra mình không thể đánh bài với anh, vì chỉ lo nhìn anh thì làm gì còn lo xem lá bài nữa.

Về sau chúng tôi đến với nhau, tháng ngày đó gắn bó như keo sơn. Buổi sáng cùng nướng bánh mì và sữa nóng, ăn xong ấm lòng đi làm. Đến công ty việc đầu tiên khi mở máy tính là hỏi anh đã đến nơi chưa, thuận tiện kể anh nghe bác gái mỗi ngày đều mặc váy đỏ chen chúc trên xe công cộng hôm nay vì thay đổi nhiệt độ nên đã đổi thành áo khoác len màu xanh lá mạ. Buổi trưa thì “nấu cháo” ở điện thoại bàn, phung phí tiền điện thoại không biết chừng mực. Ăn cơm tối xong thì ôm ấp nhau, nghĩ mọi biện pháp vận động tiêu cơm. Có lẽ căn bệnh bao tử của tôi là bởi vì khi đó tất cả máu đều được cung cấp đến nơi không nên.

Sau đó nữa anh ấy từ chức để gây dựng sự nghiệp, mới đầu không một xu dính túi, đau đầu nửa năm mà một xu tiền cũng không thấy đâu. Tôi tan việc sẽ lập tức đến chỗ anh, thức đêm lên ý tưởng kế hoạch giúp anh, thậm chí còn làm trợ lý đi tham dự các bữa tiệc, rót hết ly này đến ly rượu trắng nồng độ cao khác mà còn phải giữ tỉnh táo, để nhắc nhở đối phương đừng quên ký hợp đồng khi anh đã rơi vào tỉnh tỉnh mê mê.

Trợn trắng mắt trong đêm tối hoài niệm cả ngàn lần về quá khứ tốt đẹp, tôi hả giận vô cùng.

Em sắp chết rồi, cái đồ khốn nạn.

Tôi là một người đàn ông, người bạn đời lại có tình nhân, tôi chẳng thể nũng nịu chạy đến cửa quậy phá, vạch trần, nói chuyện phải trái thì người ta không thèm để ý, còn khiến bản thân trông thảm bại. Tôi giận quá nên vào Tianya đăng bài kể khổ, vừa lướt hai trang đã bị người phát hiện sơ hở, còn 50 trang còn lại hủ nữ vây xem làm tôi sợ bỏ chạy trối chết.

Sau đó là sự hờ hững, đối phương đúng là trẻ tuổi đẹp đẽ và có thủ đoạn hơn tôi, trông đơn thuần ngây ngô như viên thủy tinh, rất hợp với khẩu vị của anh ấy. Dù tôi có khúm núm cúi đầu làm vợ lẽ đi chăng nữa cũng không đổi lại được thánh sủng của tổng giám đốc đại nhân dành cho người ta ở hiện tại. Cũng may tôi còn có cổ phần, là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, tôi không có tình yêu, chí ít vẫn còn tiền.

Nhưng tháng trước tôi phát hiện, ngay cả tiền cũng không còn nữa rồi.

Vốn cổ đông mà tôi hằng tưởng hóa ra chỉ là suy đoán hoặc là ảo giác của riêng tôi, quý ngài tổng giám đốc thủ đoạn, sớm nắng chiều mưa muốn tôi trở nên trắng tay lại chẳng dễ dàng quá?

Tôi với anh ấy ầm ĩ một trận ra trò, thậm chí còn động tay chân, từ khi phát hiện anh có người bên ngoài tôi chỉ biết ngắm trăng đau lòng ít quan tâm bản thân, sao địch nổi với người đàn ông sinh lực dồi dào vận động định kỳ, tôi bị đánh đến độ không còn sức đánh trả, nằm bệt xuống sàn suốt cả đêm. Anh ấy tông cửa đi, sáng ngày hôm sau quay về người nồng mùi rượu vẻ mặt sảng khoái vì được phát tiết, thấy tôi nằm xụi lơ dưới đất thì bước đến đạp hai chân đe dọa tôi, nếu tôi không gây sự nữa sẽ nể mặt tình cảm ở quá khứ nuôi tôi, còn mà không biết suy xét thì, hừ.

Tôi nào dám để anh hừ, sống hạnh phúc quá rồi nên ngẫm đến thời điểm chịu khổ thì như bị lăng trì không dám nhớ lại. Tôi bèn làm sạch vết thương không gây rối, nhưng trong lòng nuốt không trôi cục tức này, thế là cơn tức ấy quyện thành quyển sổ khám bệnh ung thư dạ dày.

Suy cho cùng ông trời đang giúp tôi, giúp tôi nghĩ ra tuyệt chiêu trả thù anh ấy hay nhất.

Nếu anh còn quan tâm tôi, vậy đúng là xả được cơn tức, còn nếu anh không màng đến tôi…

Thì tôi sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả.

Con người luôn là vậy, đối với những gì mình thích thì sẽ khác biệt.

Buổi sáng thức dậy nghe thấy tiếng chiên trứng, trong nháy mắt tưởng như đang mơ, tựa như vẫn đang trong khoảng thời gian vừa sống chung với nhau. Dụi mặt vào gối, tỉnh táo hơn, biết chẳng qua là anh ấy có thói quen ăn trứng vào buổi sáng rồi tiện tay chiên cho tôi một trứng thôi. Vươn mình xuống giường đi rửa mặt, lúc bước ngang phòng khách thấy điện thoại của anh đang rung.

Ngọt ngào quá, còn gọi điện buổi sáng nữa chứ.

Tôi ngồi trên bồn cầu đi nặng khoảng 20 phút thì nghe thấy tiếng cửa vang lên, người ấy đi rồi.

Mở vòi sen, ngửa đầu, sau kích thích lạnh lẽo thì dòng nước dần ấm lên.

Có lẽ tôi quá tự tin vào mình.

Khi ra cửa tôi xách theo bịch rác ra ngoài, vật nằm trên cao nhất ánh lên màu vàng rực, là một phần trứng chiên cực kỳ hoàn mỹ.

Kết quả của không ăn sáng là nửa buổi sau đau dạ dày, tôi đẩy chuột ra chạy xộc vào nhà vệ sinh, mở nước lớn để nó chảy ào ào. Dạ dày rỗng tuếch, chỉ phun ra dịch vàng, thiêu cháy cổ họng. Tôi vừa nôn vừa nghĩ mình sắp chết rồi, đầu rất khó chịu, không nén được muốn khóc, nghĩ nếu mình không sống với đồ khốn ấy thì biết đâu có thể sống lâu trăm tuổi.

Lúc mới bên nhau thật ra rất sợ, sống với một người đàn ông đồng tính, tối hôm nào cũng cùng lăn giường, vừa hoảng sợ vừa căng thẳng. Anh ấy lại không thích đeo bao, mỗi lần làm xong tôi đều không còn sức cựa quậy, ba ngày sau bụng không chịu nổi thử đề xuất ý kiến, anh đồng ý ngoài miệng thế thôi chứ đến lần sau khi làm vẫn quên béng đi.

Nói cũng lạ, ý chí của tôi không kiên định gì sất, chỉ cần anh hôn hai lần là tìm không thấy hướng Bắc đâu.

(*) Tìm không thấy hướng Bắc: Nghĩa bóng là lạc lối, không biết nên làm gì.

Về sau tình cờ thấy trên mạng nói gay làm tình mà không đeo bao thì tuổi thọ trung bình sẽ ngắn hơn rất nhiều so với đeo. Tôi không muốn phí lời ném thẳng đường link cho anh, anh chẳng trả lời, những năm sau này biết đeo bao. Thật ra đeo thì sao, theo khảo sát tuổi thọ trung bình của gay là 39 tuổi, giây khắc quyết định sóng bước với anh, tôi đã vô tình rút ngắn tuổi thọ của mình mất một nửa.

Rõ ràng đạo sĩ trên Hoa Sơn phán tôi có thể sống không bệnh tật không tai nạn đến 80 tuổi mà.

Tắt vòi nước, tôi khụt khịt mũi, muốn bước ra ngoài làm như không có gì. May mà lúc này nhân viên đều đã họp ở dưới lầu, không có ai sẽ xông vào và trông thấy gương mặt của quản lý thiết kế trắng bệch, vành mắt đỏ ửng. Tôi chỉnh lại cà vạt của áo vest, vừa tính xoay người thì nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ngâm nga.

Tôi đứng yên. kuroneko3026

Âm thanh đã có từ ban nãy, trong khoảnh khắc dòng nước đổ xuống người thì tôi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề như có như không. Hành động không chịu được cô đơn làm càn trong công ty, tôi rất phản cảm, nhưng thân thể bệnh tật làm tôi không còn sức quản. Âm thanh đó tôi quen đến không thể quen hơn, đã bao nhiêu lần anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn bên tai tôi.

Người muốn làm việc tiện, trời cũng không cản được.

Tôi quay đầu, nhón chân nhích đến, thật ra cũng có chỉ ba buồng riêng, nghe tiếng biết ngay là ở trong cùng.

Hai cái khóa cửa của phòng trong cùng đều đã hư.

Tôi tựa trên cửa lắng nghe một hồi, cảm thán từ tận đáy lòng quả nhiên người trẻ tuổi nhiệt tình trăm phần trăm co được dãn được, bị “đâm” như thế mà vẫn có thể nhẫn nhịn không ra tiếng. Nhớ ban đầu, tôi bị sờ vài lần đã bắt đầu giương cổ gào, tôi mà gào thì con chó ở dưới lầu cũng sẽ sủa —— Sau đó chúng tôi chuyển nhà.

Lắng nghe một lúc, thật nhàm chán. Không gian của nhà vệ sinh nhỏ chật, những tư thế nào khả thi, động não tí là biết. Huống chi từ trước đến giờ người ấy không xem nặng mấy cái thú như là tư thế vân vân, cắm nó vào thì bắt đầu đâm chọc, chán không tả nổi. Tôi bĩu môi, vừa tính rời đi thì cùi chỏ bất cẩn chạm vào cửa…

Đúng là hoạt sắc sinh hương.

Tôi bình tĩnh đánh giá từ trên xuống dưới, bồ nhí quấn hai chân trên eo anh, tay ôm siết cổ anh, thấy tôi thì khẽ rên một tiếng, dúi đầu vào trong gáy anh. Bị phát hiện mình đang nhìn trộm, tôi đơn giản là phóng khoáng hơn, khoanh tay tựa vào cửa thưởng thức bờ mông mẩy và eo nhỏ của anh. Nói thật, tôi lớn thế này mà thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào có ngoại hình hợp với tâm ý mình đến vậy.

Anh ngoái đầu, thấy tôi đang xem thì cũng đáp lại bằng nụ cười tươi rói, rồi đỡ mặt bồ nhí bá đạo hôn cậu ta. Miệng bồ nhí bị anh chặn, tất cả tiếng rên đều bị đổ lại trong cuống họng, dáng vẻ đáng thương ấy làm tôi muốn đến ôm ghê.

Nhìn xuống phía dưới, quả nhiên như vô số lần anh từng nói, không đeo bao. Còn nhớ khi anh kể tốt về bồ nhí với tôi, trong đó có một điều rất quan trọng là bồ nhí làm tình với anh thì chưa từng yêu cầu anh phải đeo cái của nợ đấy. Trong lời anh nói có sự mỉa mai, ánh mắt cũng tỏ vẻ khinh bỉ, nói người ta có thể không màng đến chuyện gì đồng sinh cộng tử với anh, em xem lại em đi kìa. Tôi thầm nghĩ ồ em hiểu rồi, hóa ra mục đích cuối cùng anh “đu đưa” với cậu ta là để lây nhiễm HIV cho cộng đồng, nếu vậy thì em thật tâm chúc phúc các người sớm có ngày đạt được ý nguyện.

Tôi châm lửa đốt một điếu thuốc, vẫn quan sát đến khi anh bắn lần thứ nhất mới khẩy phần tàn thuốc vào trong thùng rác, sửa sang lại quần áo bước ra ngoài. Anh lật người bồ nhí, muốn tiếp hiệp hai, còn bồ nhí thì hai mắt say mê, không còn tỉnh táo cầm cánh tay của anh gác lên trên.

Ra cửa, tôi mới thở ra.

Nhà vệ sinh thối quá.

Tôi dụi tắt thuốc, nhìn lướt qua người đàn ông bước đến, lười để ý anh ta, một tay chống cằm chuyên tâm xem bản kế hoạch. Người ấy cũng giữ nguyên tác phong “địch không động ta không động”, khoanh hai tay đứng cạnh cánh cửa tựa như tôi là thần Venus, hóa thân cho cái đẹp và tình yêu.

Chỉ cần có anh ta ở đây thì tôi không thể nào chú tâm làm việc. Bên ngoài trông như rất chăm chú nhưng thực chất trong lòng đã cuộn trào từ lâu, mắng chửi um trời. Mắng một hồi thì làm bộ cầm thuốc, nhìn lướt qua chỗ anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt của đối phương, lòng giật thót tay run bắn, điếu thuốc rơi mất.

Đành phải cúi đầu kiếm nó.

Nhặt được điếu thuốc thì bất ngờ bị người ôm ngang lấy từ phía sau, anh ta xoay người tôi 360 độ, tôi bị đè ngã sõng soài xuống bàn làm eo bị va đập đau thấu.

Hết 01.

Từ khóa » Em Sắp Chết Rồi đam Mỹ