Tóm Tắt & Review Sách Em - Liêu Hà Trinh

Em

Bài viết tương tự:

  • Tóm tắt & Review sách Một chỗ ở quầy bar - Trịnh Nam Trân
  • Tóm tắt & Review sách Hành Trình Tới Biển Sông - Eva Ibboston
  • Tóm tắt & Review sách Kỳ tích là tên gọi khác của nỗ lực - 23thang12 Trinh Nguyễn
  • Tóm tắt & Review sách Bắt đầu cuộc hành trình nội tại bản lĩnh - Hoàng Sĩ Minh

Tóm tắt & Review sách Em – Liêu Hà Trinh

Mục lục

  • 1. Giới thiệu tác giả
  • 2. Giới thiệu tác phẩm
  • 3. Tóm tắt nội dung sách “Em”
  • 4. Cảm nhận và đánh giá sách “Em”

1. Giới thiệu tác giả

Liêu Hà Trinh là một trong những nữ MC quen thuộc trên truyền hình hiện nay, cô được nhiều khán giả truyền hình biết đến qua các chương trình truyền hình. Không chỉ vậy, Hà Trinh còn thể hiện sự đa tài của mình qua việc viết lách. Nhắc đến sách của Liêu Hà Trinh ta phải kể đến: Tự tình lúc 0 giờ, Nợ nhau lời tạm biệt – Căn hộ 0-1-ai, Cúc họa mi và Em.

2. Giới thiệu tác phẩm

“Em”- không hề có giới hạn cho ai và không ai. “Em” dành cho tất cả những cô gái trên thế giới này, qua lăng kính phản chiếu EM – ME (Tôi), khắc nghiệt nhưng cũng đầy trìu mến chứa đựng trong cuốn sách của Liêu Hà Trinh – đều có thể từ từ cảm nhận, thấu hiểu và soi tỏ chính bản thân mình nhiều hơn. Bởi trong “Em” – Liêu Hà Trinh sẽ dẫn dắt bạn cởi bỏ những bí mật giấu kín, bóc tách những gai góc đơn độc, lắng nghe những rung động mạnh mẽ trong tim mình bằng cách chậm chậm chạm tới và sẻ chia.

3. Tóm tắt nội dung sách “Em”

Dưới đây là những trích dẫn mình lựa chọn ngẫu nhiên trong cuốn sách để mọi người cùng tham khảo.

“Thế giới đáng sợ quáRồi ai đúng ai sai?Chúng ta còn gì chứ?Ngoài những tiếng thở dài…”

“Có những người nên nhớCó những thứ nên quênNhững tháng năm đã vỡThì đừng cố đặt tên…”

“Thứ chúng ta sợ nhất cũng đã xảy ra rồi

Khi tất cả đã đi qua, chẳng còn gì để mất Đó là lúc trái tim thanh thản thậtKhông níu kéo gì, cũng chẳng ước mơ chi.” “Tôi vốn dĩ đã không màng danh lợi”Nói đùa thôi chớ ai chả cần tiềnNhưng một thứ chúng ta thèm hơn cảLà một người cùng vun vén bình yên.”“Tôi không muốn mẹ tôi cả cuộc đời cơ cựcKhông biết ăn ngon, quần áo đẹp là gìTôi không muốn cuộc đời bà chỉ quần quật cho điRồi hờn tủi bởi hiếm khi nhận lạiMua một bó hoa cũng có khi ngần ngạiKhông phải tiếc tiền, bởi “dành dụm cho con”Tôi cố gắng như thế này, để bà được cười giònChỉ tay mỏi vì ẵm bồng con cháuDẫu tiền của tôi, là mồ hôi và máuChẳng sao đâu, Mẹ hãy tựa vào con.Còn mấy năm đâu, để chữ Hiếu được tròn…” “Có những thứ mình cho là ý nghĩaNhưng người ta xem là rác qua đườngĐừng kỳ vọng, để mình không sưng sỉaTập trung vào, chỉ những thứ mình thương.” “Sau này em sẽ khácBình tĩnh đến vô tìnhĐáp lại kẻ khoác lácBằng nụ cười khinh khinhRồi ai cũng sẽ lớnHọc cách đóng băng mìnhTrái tim thơ ngây ấyChính em còn không tin.Gió đưa hoa cúc trắngRơi tan tác bên đờiHoa không hương không sắcNên tự mình chơi vơiBiết hoa cần an ủiNên chị đã nói rằngHoa tự thân đã đẹpCần gì cậy bướm, trăng?” “Ngày mai trời sẽ khácAnh bảo có phải khôngLời hứa nào cũng nhạtThôi cứ giữ tấm lòng…” “Ta gọi đó là ngày ngơ ngẩn gióDưới nắng khuya, người hỏi: “Có muộn màng…?”Hai đất nước, phải lòng nhau đã khóBuộc xa người, sao tránh khỏi hoang mang…” “Anh ơi anh hôm nay em không khỏeChỗ anh thế nào? Có vui vẻ hơn chăng?Mùa Thu đến, đường xưa còn yên ắng?Hay trong nhau, ngời ngợp những tan tành?” “Tôi muốn hỏi thế nào là vĩnh cửu?Khi đại ngàn còn sụp đổ nữa là…Tôi muốn hỏi thế nào là mãi mãi?Trong chân tình, đã sẵn nụ phôi pha…” “Một trái tim dung dịĐồi tình cảm dạt dàoMột ánh mắt như saoĐồi cả trời xanh thằm.” “Nếu em đi dọc xuống cánh đồng thoai thoải…Có tìm về được lối cũ từng yêu?Nếu em gấp một con diều no gióCó thả trôi những uẩn ức ít nhiều?Nếu em bảo: “Không sao, em vẫn ổn”Anh sẽ thôi, những thăm hỏi, mỗi ngày? Nếu em bảo: “Đi đi đừng quay lại.”Có lẽ nào, anh đề mắt em cay?” “Nếu tình cảm đổi được ra tiền bạcEm sẽ thành tỉ phú bởi yêu anhRồi một sớm, bỗng chốc nghèo kiết xácSau một đêm khi mọi thứ tan tành…” “Có như thế mà chúng ta khôn lớnTrên đảo hoang xây dựng bởi con ngườiHọ cứ mặc chúng ta sợ biển cảCứ thế mà đành đoạn ép ra khơi.” “vữngHôm nay trời không nắngNhưng mắt vẫn phải trongNgười không thương mình nữaTim vẫn phải rực hồngBản thân tự hạnh phúcMới yêu được người taĐừng đổ thừa nước nóngLàm nhạt vị tách trà…”“mình đâu muốn thế này“Mình đã nói rồi đóMình đầu muốn thế nàyTại người ta dồn épNên mình mới ra tay”Đó chỉ là cái cớĐể ai đó nghĩ làCon người bên trong họChỉ là phút thoáng quaThiên thần hay ác quỷẨn bên trong mỗi ngườiCá hai ta đều cóĐừng đổ lỗi tại đời.”“tổn thươngAi mới là người tổn thương hơnNgười bị bỏ rơi hay người vừa rời bỏ?Ai là người mang trái tim rất nhỏNhưng thùng sâu, nên chẳng thể lấp đầyAi là người trả hết những nợ vây?Để thanh thản cho chúng mình ân huệĐâu phải anh, phải em, hay người kểKhông cần nữa rồi, chuyện ai tổn thương hơn…”“tháng tư nào đấyNgười từ phương xa đếnMang theo cánh anh đàoTừ Tháng Tư nào đấyChẳng tỏ gì hư hao.Thành phố hồi hộp quáVì sắp đón người quenTrăm mấy ngày gặp lạiLại chung gối chung đèn…”“thamBởi chúng ta suy nghĩ chẳng giống nhau Nên đôi lúc chân tình soi không thấuBởi chúng ta bàn sân si tranh đấuNên giản đơn bị rơi lạc giữa đườngBởi chúng ta không thể nghĩ rộng hơnNên giếng ấy, vẫn tường cao rêu phủCó những khi thêm hoài mà chẳng đủBởi chúng ta đã quên lúc bắt đầu…”“ghenAnh có còn yêu người ấy nữa không?Có thăm hỏi khi Mặt Trời khuất bóng?Có còn nhớ nhau, trong Trăng khuya vô vọng?Có thỉnh thoàng ngượng ngùng khi suýt gọi nhầm tên?Em cũng ước mình là một kẻ chóng quênĐể chắc chắn, một người đương thời, đã đủ. Dẫu biết vườn vẫn ươm nắng ban trưaAi biết khi trời mưa, có gợi mong manh cũ? Những động chạm này, thầm sánh gối chăn xưa?Lòng cứ hỏi, gió đêm qua có hát?Những hồ nghi loãng hương tình phai nhạtĐến cuối cùng, anh có nghĩ hay không?”“ngừngTrong thế giới của tiền và nhung lụaEm nghĩ xem người ta thích điều gì?Khi ân ái chỉ là trò tiêu khiểnEm tưởng rằng, sẽ nhận nếu cho đi?Em vẫn nghĩ, chỉ cần mình cố gắngMột trái tim sẽ đổi một trái timEm vẫn nghĩ, ờ thì, em cứ nghĩMưa vẫn rơi, rồi đá núi chắc mềm?”“biết và không biết trướcCó những thứ chúng mình không biết trước Như bao giờ chim lại đậu trước nhàQuỳnh hoa ấy đến đêm nao lại nở?Khúc duyên này có đủ lực ngân xa?Nhưng có thứ chúng mình toan tính được Rải trước sân đám thóc gọi sẻ vềQuỳnh hoa yến trà thơm ta vẫn mởKiên nhẫn chờ ân huệ nụ kiêu sa(Mộng năm ấy cùng anh ta vẫn giữChỉ là ta không hứa được thay trờiTa chỉ biết khi tim còn nức nởKhông để người phải cô độc chơi vơi…”“đãĐã thèm sống chậm lạiĐã thấy ngán đường trơnKìm bản năng hoang dạiRũ bớt mộng thiệt hơnĐã mơ về Mây TrắngĐã nhớ những quà đổiĐã thương người lam lũĐã bớt dùng chữ Tôi…”“xứng đángChúng mình xứng đáng có hoa hồngDẫu rằng tối ngủ vẫn phòng khôngVẫn còn trăn trở tay gác tránVẫn mơ ai đó hiểu nỗi lòng…Mỗi năm mình được có đôi ngàyHoa thơm, rượu ngọt, áo lụa bayChẳng ai yêu mến nâng niu đủThôi tự mình vui, cũng đủ đầy.”“tất cả và chúng taHay chúng mình ngồi xuốngLấy tập và bút raAi nghĩ gì ghi xuốngThú nhận rất thật thà…“Em muốn được ôm ấp”“Anh thèm nhận cảm thông”“Anh nhớ lời đường mật”“Em nhớ nến trong phòng”Chúng mình thời dư giả Ai cũng có việc riêngỞ bên nhau được mấyVì mãi bận kiếm tiền…Đến ngày tình phai nhạtMới cay đắng nhận raChúng ta có tất cảNhưng chỉ thiếu chúng ta…”“vỏ hạt dẻKhóc như một đứa trẻKhi chạm đến nỗi đauGiòn như vỏ hạt dẻChỉ cứng được lúc đầuNếu thực là mạnh mẽĐâu ướt gối thế nàyNếu kiên cường bất khuấtSao cầu cạnh được say?Con người vốn yếu đuốiTâm hồn dễ tổn thươngNhưng nếu không cứng cỏiBiết đầu bị coi thường…”“ba, mẹKhi con ở trên những đám mâyTừ cửa kính máy bay con nghĩMẹ đã thấy điều tuyệt vời này chưa nhỉVà ba con, đã từng hạnh phúc chưa?Con lại nhớ về nhiều ký ức tuổi thơNhà mình khó khăn, nhưng con luôn sung túcCon chẳng có chiếc áo nào lạc cúcChẳng có bữa ăn nào, mà không đủ không đầyCon lớn lên, tin thế giới ở trong tayBay đi khắp nơi, nếm nhiều điều lạc thúRồi hôm nay nhớ lại ngày xưa cũMẹ và ba, có đang hạnh phúc không?Hay lại đang chắt chiu tích từng đồngKhông dám xài hoang, đợi con lấy chồng có của…Mẹ biết không, tương lai con sáng sủaĐược nên người, cũng là đã nhờ ai?”“hay là đến ở với emThú thật với anh em sợ sống một mìnhEm sợ căn bếp vốn lặng thinhTủ lạnh chỉ toàn đồ ăn vộiGối chăn cũng chỉ một chiếc xinhHay là anh đến ở với em?Ngắm hoa Tháng Chín rụng bên thềmNghe mưa ôm gió mà say ngủNhư thế biết đâu mộng sẽ êm…”“hãy khóc đi emCứ để cho cô ấy khóc điNước mắt ấy, đã đầy từ năm thángCòn hơn là trái tim hoài khô cạnMuốn gào lên mà ráo hoành nhìn đờiCứ kệ cho cô ấy ngã chút chơiTự đứng dậy, mới thấy chân mình quýCứ để cô ấy đi, đến nơi đầy ma quỷMới biết bình an, quý giá đến mức nàoĐừng cản cô ta, giành lấy những hư hao Tay rát phòng, tự ắt buông lửa xuốngĐể cô ấy thất bại điKhông việc gì phải cuốngRồi cuối con đường, mọi thứ tự ổn thôi.”“đổiCậu là người đầu tiên hỏi tớ: “Có đau không?”Bởi sự giận dữ đó, có lý do hết thảyTớ cậu với muôn loài vì lòng đang đổ gãy Cậu đã đến thật gần, thủ thỉ: “Có đau không?”Cả trăm ngàn hoa bướmĐổi một nhánh cây tùngCó nhiều người trong mộngSao bằng một hình dungCám ơn người che chởCám ơn người yêu thươngTrái tim chỉ có mộtĐừng chia sẻ trăm đường.”“đừng thương người đó nữaĐừng thương người đó nữaNgười ta có thương mình?Đừng dại khờ thế nữaChờ một lần nhắn tin…Dù em có thổ lộNgười ấy có hiểu đâuMà dẫu người cố hiểuThì vui được bao lâu?Người muốn em hạnh phúcĐã bên cạnh lâu rồiNgười muốn em ở đóĐã nói rồi đấy thôiNhưng chỉ là im lặngNgười ta có thương mình?Mỗi ngày lòng thêm nặngEm vẫn còn chưa tin?”“em, sẽ xinh đẹpMột ngày nào đó, ta chợt nhớMình từng mơ được xinh đẹp thế nàyQuần áo mới và phấn son rực rỡDặn lòng mình không thể để mắt cayMỗi giây phút trong ngày ta cần nhớTa thương ta là điều quý nhất đờiĐặt mơ ước vào tay người, sẽ vỡĐặt tay mình, đời sẽ đẹp như thơ.”☆ Ăn những gì mình thíchNgủ cạnh người mình yêuQuên những điều mình ghétCuộc đời vậy mới chill“mây trắng sẽ về đâuChỉ ngồi bên nhau và im lặng được không? Xin đừng hỏi tôi “Chuyện gì không vui thế?” Chỉ ngồi bên nhau thôi, mặc kệThanh thản nhìn, màu đỏ sậm, rượu vang. Ngồi cạnh nhau, nhìn tháng Bảy thênh thangTrên công việc, là cái Tôi lơ lửngNhìn kẻ khóc, người cười trông hí hửngCòn riêng mình, cười nhếch mép, kệ đời. Còn bao ngày để tiếp tục thành thơiVà bao phút để cạnh bên thầm lặngBao nhiêu giây, giữ được lòng trong trắng Nghĩ cho nhau, và sống hướng về nhau. Đừng hỏi tôi, Mây Trắng sẽ về đâuCứ nhìn nước trong cốc trà thì biếtĐừng hỏi tôi thế nào là bất diệtNhìn Mây trôi, cũng tường tận cả rồi…”“đi trốnThế giới mà chúng ta đi trốnCó mùi như hương gỗ mốc năm nàoCó vị của ốp la vừa rời chàoVà có màu óng ánh tựa trăng saoSau cánh cửa mà chúng ta đi trốnLà nỗi buồn gấp lại trước thềm nhàLà chậu cảnh héo giữa chừng tơi tảLà xương rồng, nuôi mãi, chẳng ra hoa… Cần lắm chứ một ngày đêm đi trốnChẳng nhốn nha nhốn nháo kiều bình thườngCần lắm chứ ngồi nhìn ra cửa sổKhông nghĩ nhiều ngoài tên của người thương…”Cuốn sách còn rất nhiều câu thơ hay đặc sắc, nếu yêu thích các bạn có thể tìm đọc thêm nha. Vì mấy bài về thơ lần trước được mọi người yêu thích nên lần này mình trích dẫn nhiều hơn một chút nhưng không quá nhiều để thể hiện sự tôn trọng với tác phẩm của tác giả.

4. Cảm nhận và đánh giá sách “Em”

Với những dòng tản văn sắc sảo, nội lực, những vần thơ tràn đầy nữ tính, khéo léo, tinh tế, tác giả Liêu Hà Trinh đã mang đến cho độc giả một tác phẩm tuyệt vời. Thật không ngoa khi nói cuốn sách là món quà đủ dịu dàng đủ yêu thương vỗ về mọi cảm xúc vui buồn trong cuộc sống vừa rực rỡ hân hoan, vừa mệt mỏi lạ lùng. Cuốn sách là món quà tuyệt từ hình thức đến nội dung dành cho tất cả mọi người đặc biệt là những cô gái bước qua đoạn tình cảm sâu đậm nhưng đau đớn và thích nói về nỗi buồn, những cô gái đã lo lắng đã mắc kẹt giữa những khe hở của cuộc sống đã bất lực cô độc tới thế nhưng rồi đã trưởng thành dũng cảm sống như thế hay những cô gái những tưởng lạnh lùng như sỏi đá nhưng nội tâm cũng mỏng manh yếu mềm. Gấp lại cuốn sách, chúc bạn mùa an lành, ngày an lành và đêm an lành bên “Em”.

Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha

Em

Xem giá ưu đãi

Tóm tắt & Review sách Em – Liêu Hà Trinh Cungdocsach.vn Click to rate this post![Total: 9 Average: 4.8] Cảm nghĩ của bạn 14.895

Từ khóa » Em Liêu Hà Trinh Bìa Cứng