Top 10 Bài Văn Kể Một Câu Chuyện Về Lòng Tự Trọng (lớp 9) Hay Nhất

Đầu năm học lớp 8, gia đình của Lan chuyển về sống ở gần khu nhà tôi. Bạn cũng vào học lớp của tôi và có lẽ vì cô biết chúng tôi là hàng xóm của nhau nên cô đã xếp Lan ngồi cạnh tôi để tôi có thể giúp bạn làm quen với các bạn khác trong lớp. Lớp chúng tôi ai cũng vui vẻ đón nhận người bạn mới này.

Lan là một bạn gái có thân hình nhỏ nhắn, dễ thương và rất thông minh. Gia đình Lan tuy mới đến nhưng hàng xóm ai cũng yêu quý bởi bố mẹ bạn thân thiện và dễ mến. Tuy nhiên, gia đình Lan còn khá khó khăn. Mẹ bạn là công nhân vệ sinh hàng ngày phải vất vả đi thu gom rác. Bố của bạn thì chạy xe ôm nên cũng khá vất vả. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy bố bạn đứng ở cổng trường để đón bạn tan học về. Có lần tôi cũng đã được bố của Lan cho đi nhờ về. Bố Lan nói tiện chở khách về gần trường, thấy sắp đến giờ tan học nên ở lại để đón Lan. Qua những lần như vậy, tôi cảm nhận được tình cảm ấm áp mà gia đình Lan dành cho nhau. Càng chơi với Lan, tôi càng thấy quý mến con người của bạn và tôi cũng học được nhiều điều bổ ích từ Lan.

Tôi nhớ mãi ngày hôm ấy khi tôi và Lan vừa mới tan học thì đã thấy bố Lan đợi sẵn ở cổng. Hai chúng tôi cùng lên xe của bố bạn nhưng hôm ấy bố Lan không đưa chúng tôi về nhà mà đưa chúng tôi đến một ngôi nhà ở cách trường khoảng 5km. Trên đường đi tôi và Lan cùng có thắc mắc vì không hiểu bố Lan đi đâu. Bố của Lan đã nói với chúng tôi rằng có một vị khách lúc sáng nhờ bố Lan chở về nhà. Tiền công chuyến xe đó chỉ là 50 nghìn đồng nhưng vì tiền bị kẹp díp nên thành ra họ trả cho bố của Lan thừa ra 1 tờ 50 nghìn. Khi đó, bố Lan không để ý nên không biết mà trả lại cho khách. Lúc đợi tôi và Lan, bố Lan bỏ tiền ra định mua chai nước uống mới biết. Tôi nghe xong chuyện bố Lan kể liền thắc mắc “dù sao người ta cũng không biết, bác đi tận 5km để trả làm gì?”. Bố Lan bình thản trả lời tôi “Số tiền 50 nghìn không quá lớn nhưng nó cũng là tiền làm ra bằng mồ hôi, công sức. Cháu cứ nghĩ bây giờ mình đánh rơi 50 nghìn thì có tiếc không? Họ cũng vậy, khi về nhà kiểm lại tiền họ có thể không biết đã đánh rơi số tiền này lúc nào nhưng họ chắc chắn sẽ tiếc. Mình không biết thì không sao chứ đã biết rồi thì nên trả lại. Lòng tự trọng không cho phép bác thoải mái tiêu số tiền này”.

Nghe xong, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi và Lan ngoan ngoan ngồi sau xe của bố bạn đến nhà vị khách kia. Người khách sau khi nhận được số tiền thừa đã cảm ơn bố Lan rất nhiều. Chúng tôi còn được bác khách cho hai cái bánh rất ngon vì biết rằng chúng tôi vừa đi học về chưa được ăn gì mà trời thì đã quá trưa. Chúng tôi cảm ơn bác khách và chào tạm biệt ra về. Sau lần ấy, tôi học được một bài học lớn về lòng tự trọng.

Từ khóa » Kể 1 Câu Chuyện Về Lòng Tự Trọng Lớp 9 Dài