Top 15 Bài Thơ Lục Bát Hay Về Cha Mẹ

HIẾU ĐẠO BI CA

Thơ: Arolik

Mẹ cha sống đến tuổi già,

Không cần vật chất, chỉ là yên vui.

Con không hiểu được thì thôi…

Mẹ đành câm lặng, quẹt đôi lệ sầu…

Con giờ chỉ thiết sang giàu,

Bỏ quên cha mẹ bạc đầu đơn côi…

Ngẫm trong hiếu sự hiện đời,

Chỉ toàn hình thức, buông lơi tâm hiền.

Tánh tình loạn động, khùng điên,

Đẩy cha, đuổi mẹ bao phiên ra đường.

Song thân chẳng chỗ tựa nương,

Mà con đành bỏ không thương, không chào…

Ngày ngày thấy mẹ ra vào,

Mặt lơ ngó đấy, chẳng bao giờ cười.

Mẹ cần chi những cơ ngơi?

Chỉ cần con cái trọng nơi tinh thần!

Vậy mà con chẳng muốn gần,

Xa cha, cách mẹ, thích, cần lợi danh.

Phận nghèo sợi chỉ, áo manh,

Mẹ xưa đau đớn đẻ sanh con khờ,

Nuôi con lớn đến bây giờ,

Mẹ nào đòi hỏi, trông chờ tiền con?

Ngàn năm tâm hiếu đã mòn,

Bây giờ chữ hiếu không còn như xưa…

Người người chẳng kể nắng mưa,

Tranh danh, đoạt lợi, bỏ bừa mẹ cha.

Lại còn hắt hủi, kêu ca,

Không lo chăm sóc, còn la với rầy.

Mẹ già thân bệnh, ốm gầy,

Đã không cấp dưỡng còn hay bòn tiền.

Mẹ thương con cực-khổ-phiền,

Không đòi, không hỏi của tiền con chi!

Vậy mà con vẫn khinh khi,

Đành lòng xét nét, cả nghi mẹ hiền.

Chỉ vì tham một chữ tiền,

Bán tình ruột thịt, chia liền rõ ra.

Sợ mẹ ăn bám vào ta,

Quên luôn nghĩa mẹ, tình cha cao vời.

Mẹ đem ta đến với đời,

Nuôi ta khôn lớn, dạy thời nghĩa nhân.

Giờ đây ta bán tình thân,

Gạt phăng hiếu đức, thâm ân mẹ hiền.

Cũng do bởi hám đồng tiền,

Lợi danh mờ mắt, đảo điên tâm thần.

Mẹ ơi…! Đời khổ vô ngần!

Đừng đau, đừng khóc! Tình thân vỡ rồi…

Mẹ mong Phật cứu con ơi...!

Chẳng cầu cho mẹ chơi vơi thân già.

Lòng dù nặng trĩu, lệ sa,

Mẹ thành tâm nguyện Di Đà độ con!

Tình mẹ sánh tựa núi non,

Sông sâu, biển lớn, dành con hết rồi…

Mẹ nào oán trách con tồi?

Luôn thầm sám hối kiếp đời đắng cay…

Mẹ tin Nhân Quả xếp bày,

Luôn thầm hồi hướng giúp thay con khờ!

Mẹ đi nặng trĩu bơ vơ…

Con thì hể hả ngó lơ mẹ già.

Thôi thì mẹ trả hết mà...!

Không phiền con nữa, mẹ ra ngoài đường…

Mẹ già chẳng chốn tựa nương,

Vẫn cầu Bồ Tát vấn vương con giùm!

Đường xa dáng mẹ lum khum,

Hồng trần ác trược, gông cùm tái tê...

Tỉnh rồi! Mẹ gạt u mê,

Tín thành niệm Phật, Bồ Đề tâm khai.

Mẹ mừng được thấy Như Lai,

Con thì đọa mãi trong loài súc sanh…

Nếu ai còn chút tâm lành,

Kính thương cha mẹ, trời dành phước to.

Bạc tiền chớ giữ bo bo,

Của kho cũng hết, hãy cho đi nhiều!

Mấy lời pháp nhũ nhiễu điều,

Khuyên người hiếu thuận nghiệp tiêu, tội mòn.

Bằng không ác quả sẽ còn,

Muôn đời, ngàn kiếp chẳng sờn hết đâu!

Ngẫm trong thế cuộc bể dâu,

Mấy người tâm hiếu làm đầu hỡi ai...?

Gắng tu sửa để một mai,

Dạy hàng con cháu không sai Pháp lành.

Pháp kia chẳng diệt, chẳng sanh,

Pháp kia: Nhân - Quả tâm thành vâng theo.

Từ khóa » Những Bài Thơ Lục Bát Về Mẹ Ngắn