Top 99+ Bài Thơ Hay Về Cuộc Đời Buồn Chán & Cuộc Sống Khi ...

Cuộc sống chúng ta không phải chỉ cấu thành từ nụ cười và những niềm vui, những điều hạnh phúc. Đó còn là những nỗi buồn, những đau thương và chán nản bủa vây, nó khiến con người ta dường như muốn ngã quỵ xuống và không thể bước tiếp, họ như không còn thiết tha với cuộc sống và không thể tìm được trong ấy những điều tốt đẹp. Có đôi lúc, người ta khổ đau tới mức chỉ muốn ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại, nỗi buồn gì mà lại khổ đau đến thế? Tình yêu ư? Ồ không…

Và sau chùm thơ về cuộc đời tâm trạng cùng những áng thơ bình yên trong cuộc sống, hôm nay, mời các bạn cùng xem qua những bài thơ tâm trạng viết về nỗi buồn trong cuộc đời, những khổ đau, u sầu trong cuộc sống qua những hồn thơ đầy cảm xúc. Chùm thơ về cuộc đời chán nản và cuộc sống mệt mỏi lo âu này tôi sưu tầm và tuyển chọn từ nhiều tác giả. Chúc các bạn có những phút giây thật đẹp bên những vần thơ về cuộc sống hay và buồn bã, tâm trạng nhất!

18+ Bài Thơ Về Cuộc Đời Buồn Chán & Cuộc Sống Khi Mệt Mỏi

Có Lúc …

Có lúc vẩn vơ ngồi hát Ngậm ngùi ngày tháng đi qua Dĩ vãng rớt trong lơ đãng Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặng Dõi theo ký ức một thời Tình yêu hư hao, tan vỡ Cõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắng Mộng mơ đã cất cánh bay Tương lai dường như chán nản Tìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớ Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi Bỗng dưng tim òa nức nở Vuột tay ngày cũ qua rồi (Tử Nhi)

Cuộc Đời Chán Nản

Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng? Hay càng buốt lạnh giữa trời đông? Hay là tất cả niềm đau khổ Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?

Hãy rót cho tôi chén rượu đầy Tôi cần phải uống để còn say Ðể tôi không phải là tôi nữa Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy

Tôi muốn quên đi kiếp làm người Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi Là tôi, chắc lẽ là tôi đó Chán nản còn đây giữa đất trời

Chất rượu thấm dần trong trí não Vô tình đập vỡ chén ly bôi Quanh tôi trời đất cuồng điên quá Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười

Cười xong rồi khóc với đê mê Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê Và trong thế giới vô hình ấy Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về (Ttbn)

Chán Nản

Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó Chầm chậm dâng như con nước trở về Biết bao chiều chân lạ bước lê thê Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa

Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi

Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận

Nếu đã biết đường tình luôn lận đận Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương? Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối! (Cạn Nguồn)

Cuộc Đời Tựa Dòng Sông

Cuộc đời ngẫm tựa dòng sông Cũng ghềnh thác, cũng long đong lở bồi Khi cuồn cuộn, lúc êm trôi Bờ em dâu biếc bờ tôi trăng vàng

Tình ta một dấu chấm than Chậm chân lỡ chuyến người sang với người Giá như lời chẳng sai lời Hẳn em nên vợ hẳn tôi nên chồng

Để giờ bên đục bên trong Biết ai chia sẻ nỗi lòng đầy vơi Thôi đành buồm ngược gió xuôi Bờ em nắng sớm bờ tôi mưa chiều (Tân Quảng)

Cuộc Sống Chán Nản

Hôm nay nắng ấm với trời xanh Có tiếng chim kêu ở trên cành Chỉ có tôi là không tất cả Tất cả không ngoài cái lạnh tanh

Nhiều khi tôi muốn chết cho xong Chết để nguôi ngoai mối hận lòng Chết để chôn vùi theo tất cả Cho hồn thanh thản với hư không

Sao trái tim tôi cứ đập hoài Tôi nào luyến tiếc cõi trần ai Sao tôi không chết cho xong chuyện Tôi sợ quá rồi những đắng cay

Tôi cười lớn lắm có ai nghe Chẳng có dư âm vọng vỉa hè Chỉ có tan thương buồn réo gọi Bên bờ vực thẳm gió mây che

Có phải hay là không có phải Tôi vì tiền kiếp trả nợ đây Kiếp nầy vướng phải đời ngang trái Thì thoát sao ra cái nợ nầy

Mây trắng trôi đi có trở về Tôi tìm dư lệ đắng bờ môi Ðể nuốt trôi đi vào đáy mộ Tôi đắp xong rồi, đắp cho tôi

Nắng ấm không sao ấm nỗi lòng Tôi giờ hóa đá lạnh tàn đông Rồi đây sẽ có linh hồn mới Vụt cánh tung bay giữa nắng hồng (Ttbn)

Phải Chăng

Phải chăng tình đã hết Anh quên câu mong chờ Phải chăng tình đã chết Thơ cạn dòng, thờ ơ…

Xa trông mùa thu nhớ Lời yêu thương hôm nào Dòng đời đôi bến lở Con nước buồn lao xao

Anh xa, đời nghiêng ngả Chiều loang gót chân buồn Xanh rêu tình khép cửa Thu vàng giọt tơ vương

Lạnh lùng đêm im lắng Tiếng mưa hay tiếng lòng? Trăng tàn trong khoé mắt Vỡ rơi tình bên song

Tìm đâu trong kỷ niệm Phai phôi dấu hẹn thề Phải chăng tình đã chết? Bóng đời buồn lê thê! (Hoàng Trúc)

Những Ngày Chán Nản

Chừng một ngày kia đã đến rồi Một ngày đất lạnh phủ thân tôi Một ngày không có còn tôi nữa Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?

Một ngày không có nhiều mây trắng Không có nắng vàng chiếu long lanh Không có nghĩa là không có cả Một người, khi xác đã lạnh tanh

Một ngày không có một người qua Một xác thân khô liệm kính và Một cỗ quan tài xơ xác lạnh Một mãnh linh hồn bỗng xót xa

Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang

Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng Thì hồn giữ lại cũng như không Tôi còn lưu luyến làm chi nữa Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng (Ttbn)

Nụ Cười Tuyệt Vọng

Họ thấy tôi cười tôi vui lắm Lúc nào cũng nở nụ cười xinh Nào ai biết được niềm đau khổ Tôi phải hai vai gánh một mình

Tôi đã bao lần sống cho vui Và ráng cho môi nở nụ cười Nhưng đã bao lần tôi thất bại Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi

Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi Từ nay không có bình minh nữa Ðừng để cho tôi thấy mặt trời

Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài Không còn thức dậy đón ngày mai Trần gian vẫn mãi không thay đổi Vì bớt đi thêm một hình hài

Như trời đã định thì tôi chịu Kiếp nầy trả hết nợ cho xong Một mai đất lạnh vùi thân xác Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng (Ttbn)

Chuốc Lấy Nỗi Buồn

Em vừa tặng nỗi buồn đêm vắng Ta mang về buồn đắng đêm mưa Đời buồn bỗng chốc lay đưa Niềm đau vụt tới cày bừa lòng ta

Nhấp một ngụm trăng tà bóng nhạt Cổ độ sầu cọ xát tim đau Mơ trăm chỉ thấy một màu Gom vào ghép lại tình đau muôn chiều

Cho tình khóc lệ ùa phần thảm Em thiên thần ảm đạm chiều thu Ngông cuồng chẳng sợ ngục tù Ngu ngơ ta hái buồn thu vĩnh hằng

Đắng tình thật lòng băng dạ đá Tím môi hồn mệt lã đau thương Sầu gieo dày đặc dặm trường Đời ta đắng chát trăm phương đợi chờ… (Hồng Dương)

Chán Nản

Khổ một kiếp đời người trôi nổi Đã làm người trăm mối gian truân Dương gian đau khổ bao lần Sương giăng mưa gió tảo tần ngược xuôi

Đời tuyệt hảo ngồi xơi sung rụng Nằm lơ mơ ngã bụng ngoài hiên Vần thơ bay bổng trăm miền Há mồm chờ rớt sung liền mấy khi.

Tiếng chim hót ríu ri ríu rít Dẹp sách đèn mỏi tít mắt ta Ngân nga ta hát vang nhà Nhẹ nhàng như đã bay ngàn mây xanh

Cùng thề thốt long lanh gió hát Bậc thánh hiền biếng nhác nhất đời Can qua thế sự chơi vơi Sống quanh bữa tiệc của đời nhân sinh

Thôi thôi vậy thất kinh chí hướng Ta xin làm ngang bướng vô vi Giã làm như khẻ vô tri Quên đi thế sự còn gì đời nay…

Cùng kết bạn gió mây cây cỏ Chán ghét và ruồng bỏ dương gian Trò đời kịch diễn tràn lan Long người điên đảo quên làn du sinh

Xin gửi gắm hữu tình tiên cảnh Tặng đất trời những áng thơ say Vĩ nhân láo lếu xưa nay Ta đây đại lãn qua ngày ngoài hiên… (Hồng Dương)

Những Đêm Buồn Chán

Ðêm ở nơi này không muốn trôi Thời gian ngưng lại ở đây rồi Và đây có phải là đêm cuối Cho cả muôn người hay chỉ tôi

Tôi sợ đêm dài bóng phủ vây Bóng của cô đơn rớt thật đầy Bóng của tôi và ai, ai nữa Bóng của ai vừa ở cạnh đây?

Tôi sợ màn đêm gợn ý tà Sợ trời trút ngược bãi tha ma Sợ người khuất mặt tìm nơi náu Sợ máu xương rơi rụng mái nhà

Phải là tiếng động của sương rơi? Tiếng của hư vô gọi đất trời? Hay là tiếng của cô hồn gọi? Nơi này tôi chỉ một mình tôi?

Tôi muốn mặt trời dậy sớm hơn Tôi sợ màn đêm phủ chập chờn Tôi chờ tôi đợi tôi mong lắm Tôi run chầm chập rét từng cơn

Có lẽ giờ đây đã không giờ Ðồng hồ im lặng ngủ trong mơ Còn tôi chưa ngủ hay đang ngủ Trong cổ quan tài lạnh xác xơ? (Ttbn)

Dĩ Vãng Tình Xưa

Thời gian chẳng xóa tình sầu Một câu yêu dấu tình đâu ùa về Yêu thương bao nỗi tái tê Những ngày xưa ấy lại về bên ta

Đời buồn như những cánh hoa Héo tàn hương sắc xót xa thân này. Ai ơi tình vẫn còn đầy Nhưng lòng chẳng muốn phơi bày nhân gian

Dù sao cũng đã lỡ làng Em đành ôm phận bẽ bàng đắng cay Rượu em đâu uống mà say Để giờ chợt tỉnh mới hay sự đời

Dù sao cũng một kiếp người Sống sao cho đẹp góc đời em qua Cho dù ngày đó đã xa Với em là cả bao la đất trời

Em đi lòng vẫn chơi vơi Nhớ về một thuở xa vời bên nhau Thôi đành hẹn lại kiếp sau Ta cùng một lối dắt nhau đi về (Trần Thị Thủy)

Đừng Chán Nhé

Đừng chán nhé, Dấu Yêu ơi, đừng chán Đừng cho đời là nhạt nhẽo buông xuôi Ngước nhìn quanh còn đâu đó nụ cười Còn những nụ vui tươi trong đời sống

Đừng chán nản đừng ngã lòng thất vọng Tựa vai anh cùng gắng sức đi lên Đọc thơ em anh nhất quyết vững bền Khuyến khích mãi dìu nhau cùng tới đích

Đúng, cuộc sống có rất nhiều chướng nghịch Và cuộc tình cũng đầy rẫy cheo leo Phải vững tâm vượt qua những khổ nghèo Phải hợp ý bền tâm không chán nản

Đừng chán ngán vì có anh là bạn Hay người tình hay tri kỷ, thân, sơ Hay người dưng, hay bạn hữu, chàng thơ Em chán nản, mời xuống sông mơ tắm

Có đôi lúc anh cũng buồn ghê lắm Muốn buông lời thất vọng đến bi thương Nhưng làm sao có thể được, người thương? Vì gian khó là lò nung ý chí!

Cố gắng nhé, người thương yêu, tri kỷ Thép đã tôi như thế đấy cổ kim Cố gắng lên rèn luyện cả trái tim Mặc nước mắt mặc lòng tay rướm máu… (Nguyên Đỗ)

Khát Trăng

Chiều rơi xuống chân trời dần hiu hắt Áng sương mờ giăng mắc mọi miền xa Em muôn đời cứ mãi mãi trong ta Lòng xao động vỡ òa ra nỗi nhớ

Nhìn con sóng ngập ngừng rồi tan vỡ Mắt đêm buồn mi mở khép bờ thương Ngọn gió hờn lay ngọn lá khêu sương Để thương nhớ con đường xua em bước

Giọt đêm thấm vào linh hồn ẩm ướt Góc đời buồn mất được, bến nào hay Trăng nơi nào sao lạnh giá đêm nay Để xa biệt vai gầy em mấy nỗi

Chiều bôi xóa cả miền thơ quá vội Mắt trầm tư cài lối mộng hoang tà Tiếng rì rầm réo rắt gọi trong ta Nan y vọng sao mà buồn tê tái

Sóng nhòa nhạt gió buông lời bạc đãi Đời vô tình hay lại trở mùa đau Ánh tà dương sắp lại nếp u sầu Thay tất cả lại màu tinh khôi nhất

Như loài cỏ… còn chưng hương ngọt mật Nào ai ưa chân cái vị ngạt ngào Ta vẫn mơ theo làn gió tiêu giao Để thầm nhớ môi đào mùa xuân đến! (Hồng Dương)

Lữ Khách Và Ái Tình

Gió mưa lạnh lẽo, đường bùn lầy Thăm thẳm phương xa khách tới đây Khách hãy vào chơi, kìa lửa ấm Rượu nồng, khách hãy uống cho say

Tôi biết khách đi từ thị thành Chán đời, khách kiếm bước phiêu linh Đem ấn công hầu, gươm hào kiệt Đổi làn nước biếc, áng mây xanh

Lặn suối trèo non khách trải qua Biết bao nguy hiểm khách xông pha Hùm thiêng voi dữ trong rừng rậm Khách uống thê lương dội nắng mưa

Rồi khách đi qua chốn hoang vu Ngàn năm không một dấu ai qua Nhiều khi chán nản dừng chân lại Mắt sáng thương tâm! Giọt lệ mờ!

Khách tầng múa giáo chống lại phường Sống nhờ mũi mác với thanh gươm Anh hùng, khách đã tầng che chở Những kẻ cô đơn gặp giữa đường

Khách đã tầng qua thành quách tàn Lầu vàng điện ngọc của đế vương Ngàn xưa để lại. Đêm đông lạnh Gió thổi vì vèo, dế khóc sương

Khách đi… đi mãi… đến hôm nay Mưa tuôn, gió táp, đường bùn lầy Khách cố đi, sao còn được nữa? Xin mời khách hãy tạm vào đây

Tôi, phận sinh ra gái má hồng Hơn mười thu lẻ mơ màng trông Khách ở phương trời không thấy đến Ngày hạ đêm thu thổn thức lòng

Nhiều khi đứng ngắm ánh xuân qua Rực rỡ hiên ngoài bóng cỏ hoa Oanh yến dập dìu ong bướm lả Lòng xuân với cảnh cũng say sưa

Đêm hè tiếng sáo lẳng lơ đưa Những điệu ân tình ở phía xa Bỗng thấy sóng lòng dào dạt động Như ngoài biển thẳm nước mây đưa

Trăng thu vằng vặc gió thu êm Biết ngỏ cùng ai những nỗi niềm Thương nhớ hão huyền trong ảo mộng Tơ lòng muốn gỡ lại càng thêm

Cho đến đêm nay gió lạnh lùng Đốt lò sưởi ấm đứng mà trông Khách ở phương xa chồn mỏi gối Trên đường thế lộ, giữa đêm đông

Khách đến, đêm nay đuốc sáng loà Lửa hồng ấm áp, khiến hai ta Chốc sẽ cùng nhau kề gối phượng Mặc ngoài gió táp với mưa sa

Bên tai, khách sẽ thuật tôi nghe Những nỗi gian nguy, bước gớm ghê Những lúc chồn chân lòng chán nản Những khi lỡ bước dạ ê chề!

Nhưng khoan! Khách hãy cứ ngồi chơi Xin để cho tôi kẻ nét ngài Chải tóc, tô son và điểm phấn Muôn phần hoa diễm đượm màu tươi (Thái Can)

Và vừa rồi là những áng thơ buồn về cuộc đời chán nản, về cuộc sống tâm trạng mệt mỏi mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những bài thơ hay về cuộc sống này. Đây chỉ là những vần thơ đồng cảm, không khuyến khích mọi người buồn rầu nhiều hơn đâu nhé, hãy ghé thăm những áng thơ tình bình yên để cải thiện tâm trạng đang chán đời, buồn bã của mình!

  • Thơ buồn số phận
  • Thơ cuộc đời bạc bẽo
  • Thơ buồn về gia đình
  • Thơ phật giáo hay

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Các Bạn Đang Xem Bài Viết 18+ Bài Thơ Về Cuộc Đời Buồn Chán & Cuộc Sống Khi Mệt Mỏi Tại Danh Mục Thơ Buồn Cuộc Sống của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

5/5 (1 bình chọn)

Bài Viết Liên Quan:

  • 25+ Bài Thơ Nghề Nghiệp Hay & Ý Nghĩa Từng Ngành Nghề
  • 20+ Bài Thơ Về Thói Đời, Lẽ Sống Từ Xưa Đến Nay Suy Ngẫm
  • 15+ Bài Thơ Về Cha Mẹ: Công Ơn Sinh Thành & Nuôi Dưỡng
  • 15+ Bài Thơ Xúc Động Về Nỗi Nhớ Cha Đã Mất, Đã Mãi Mãi Xa
  • 15 Bài Thơ Cảm Động Về Mẹ Đã Khuất, Đã Mất & Tưởng Tiếc Mẹ
  • 15+ Bài Thơ Tình Bạn Dạt Dào Cảm Xúc, Ý Nghĩa & Chân Thành
  • 15+ Bài Thơ Về Mẹ & Tình Mẹ Công Ơn Sinh Thành Của Mẹ
  • 15+ Bài Thơ Tình Bình Yên & Thơ Về Cuộc Sống Tươi Đẹp Hay

Từ khóa » Câu Thơ Nói Về Sự Buồn Chán