[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] TÌNH YÊU BẢN NĂNG
Có thể bạn quan tâm
Tên gốc: 本能爱意
Tác giả: 烟锦锦
Bối cảnh: phi hiện thực
Thể loại: oneshot, ngụy gương vỡ lại lành
Đôi chính: Tường Lâm
Hình tượng nhân vật: Bác sĩ lạnh nhạt kiêu ngạo X DJ quán bar giỏi trêu giỏi ghẹo
Cảnh báo: Đừng gán lên người thật!
Edit by #I
ĐÂY LÀ FANFIC. KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT.
Truyện dịch đã được tác giả đồng ý. Dịch với mục đích phi thương mại. Vui lòng chỉ đọc và không bê ra khỏi đây.
× Bản dịch không chính xác 100% ×
🐻🐰
-Người yêu thường phân phân hợp hợp, nhưng chúng ta lại càng yêu càng sâu đậm.
01.
“Bác sĩ, tôi đau đầu.”
Hạ Tuấn Lâm một tay bụm đầu, giương đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chăm người đối diện, mím môi dáng vẻ đáng thương khiến người khác yêu mến.
Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu viết gì đó lên giấy, không thèm nhúc nhích.
“Vị tiên sinh này, một tuần bảy ngày, ngày ngày anh đều đến tìm tôi nói đau đầu, nhưng thông qua kiểm tra, cơ thể của anh vốn không có vấn đề gì cả, chỉ cần chú ý giấc ngủ là được.”
“Đúng đó!” Hạ Tuấn Lâm tức tối nói: “Tôi chính là ngủ không ngon nên đau đầu, đau răng, chỗ nào cũng đau hết!”
Biểu cảm và giọng điệu của cậu rõ ràng khoa trương, đổi thành ai cũng có thể nhìn ra cậu cố ý nói dối.
Nghiêm Hạo Tường không vạch trần, tiếp tục mặt không biểu cảm nói: “Ồ thế sao, vậy nghiêm trọng lắm đó.”
Tay hắn “soạt soạt” viết không ngừng, lời nói lại qua loa, Hạ Tuấn Lâm cũng không giận, cười hi hi.
“Nhưng mà, tôi vừa thấy bác sĩ Nghiêm thì không đau nữa, hôm nào không thấy anh thì mất ngủ mơ ác mộng, còn tinh thần ngơ ngẩn, cầm ly nước cũng run tay.”
Nghe nói thế, Nghiêm Hạo Tường dừng bút lại, thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, ngón trỏ nâng mắt kính gọng vàng lên, khí chất cả người điềm đạm nho nhã.
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên bên khóe miệng, hỏi: “Còn có triệu chứng gì khác không?”
Hạ Tuấn Lâm ra vẻ nghĩ ngợi, “Có khi còn tức ngực khó thở, tim đập không đều.”
“Có khi là chỉ khi nào?”
“Chính là vừa nãy khi anh cười với vị y tá ngoài kia.”
Khi Hạ Tuấn Lâm nói chuyện cười lạnh một tiếng, bày tỏ sự bất mãn lúc này của cậu. Khi đó cậu đang ngồi ở ghế dài ngoài cửa đợi khám bệnh, thông qua khe cửa đã nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường nói chuyện với một vị y tá, cô gái y tá trưởng đó rất xinh đẹp, mắt cười trong veo, đứng bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, cả hai tựa rất gần nhau, cậu ở bên ngoài nhìn đến nghiến muốn vỡ răng.
Nói gì mà cười vui đến thế chứ?
Nghiêm Hạo Tường trong lòng cảm thấy buồn cười, vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng, không khách khí nói: “Kiến nghị ra cửa rẽ phải lên tầng ba, đến khoa tim mạch tìm bác sĩ Mã.”
Thế là cuộc giao lưu lần thứ sáu của tuần này kết thúc trong thất bại. Hạ Tuấn Lâm phiền não, bạn trai cũ hiện giờ đều khó cưa như thế sao?
Nhưng cậu cũng tuyệt đối không phải người nhanh bỏ cuộc, vì thế sau khi rời khỏi phòng khám thì thay đổi sách lược, đến cổng bệnh viện đợi “Nghiêm”.
Từ bốn giờ chiều đợi đến sáu giờ, Nghiêm Hạo Tường cuối cùng tan làm rời khỏi bệnh viện, cởi áo blouse trắng thiêng liêng ra, bên trong là một áo thun trắng đơn giản, áo khoác đen in mấy đóa hoa hồng dại tàn lụi u ám, khiến hắn đậm thêm vài phầm cảm giác hệ cấm dục.
Hạ Tuấn Lâm đang hơi tít mắt tán thưởng sắc đẹp, Nghiêm Hạo Tường chú ý đến cậu, tầm mắt dừng hai giây trên người cậu, rồi lại di chuyển, nhìn dáng vẻ vốn không định quan tâm đến.
Mắt thấy người đi ngang qua mình, Hạ Tuấn Lâm quay đầu hoàn hồn, lập tức đuổi theo tóm lấy tay áo Nghiêm Hạo Tường.
“Bác sĩ Nghiêm, tôi ra ngoài quên đem điện thoại rồi, không gọi xe được, có thể quá giang xe anh không?”
Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn DJ gánh bầu không khí của quán bar nào đó đang kéo tay áo mình, cùng biểu cảm nhờ vả trên mặt.
Đáy lòng hắn có chút buông lỏng, đã gần hai tuần kể từ khi cả hai cãi nhau đến tức giận nói chia tay rồi, thực ra nỗi giận trong lòng hắn đã tan biến gần hết, càng huống hồ Hạ Tuấn Lâm còn ngày ngày nghĩ cách đến bệnh viện tìm hắn. Bỏ đi, đừng cãi vã nữa, hắn cũng rất nhớ cậu.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Hạo Tường hé miệng, vừa muốn nói gì đó, không biết là chuông điện thoại của ai đột nhiên reo lên, cắt ngang lời của hắn.
Động tác của Hạ Tuấn Lâm mãnh liệt ngừng lại, cứng đờ vài giây tại chỗ, vừa ngượng ngùng cười vừa lúng túng rút điện thoại từ trong túi ra.
Đậu xanh tên ngốc nào gọi cậu lúc này thế.
Cậu không thèm nhìn đã ngắt máy, sau đó ngẩng đầu đối mắt với Nghiêm Hạo Tường.
“Haha…..hahaha…. hoá ra, hóa ra có mang theo….” Hạ Tuấn Lâm cười gượng hai tiếng.
Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cảm thấy trận cãi vã này có thể cãi thêm vài hôm.
Nhẹ gỡ tay Hạ Tuấn Lâm ra, “Thật ngại quá, chúng ta hình như không thuận đường cho lắm.”
Nói xong không chút lưu luyến quay người đi. Hạ Tuấn Lâm không bỏ cuộc, theo sau lưng hắn miệng liên tục lải nhải: “Hay là thế này đi bác sĩ Nghiêm, anh chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi mời anh ăn cơm được không?”
Vừa hay lúc này Nghiêm Hạo Tường đã đi đến trước xe, lên xe xong thì lập tức khóa cửa, Hạ Tuấn Lâm không có cơ hội thừa dịp. Hắn chậm rãi hạ cửa sổ xuống, nhìn Hạ Tuấn Lâm tức giẫm chân ở bên ngoài.
“Nghiêm Hạo Tường anh tiêu rồi–“
“Tiên sinh, tạm biệt.”
Vừa đạp ga, khoảng cách của cả hai đã ngày càng xa, tâm trạng của Nghiêm Hạo Tường cũng không tệ, nửa đường về nhà toàn là đèn xanh, đột nhiên nhớ lại trước khi đi người nào đó còn tức tối hung hăng đá xe của hắn một cái, không chỉ không giận mà còn nâng khóe miệng lên.
02.
Về nhà thay một bộ đồ thường, thong thả mở tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm tối, trong nhà bớt đi một người vẫn khá vắng vẻ, không có ai ôm lấy cổ hắn làm ồn nói muốn ăn trứng xào cà chua nữa.
Chung cư khắp nơi tràn ngập không khí sinh hoạt của hai người, bất kể là dép hay ly súc miệng, họ đều mua đồ đôi, hôm Hạ Tuấn Lâm chuyển đi thu dọn cả nửa ngày trong nhà, trên thực tế cuối cùng lúc đi ra chỉ xách hai vali nho nhỏ. Trừ vài bộ đồ ra, không mang theo gì cả, rõ ràng là biết bản thân sẽ trở về.
Lúc nghĩ ngợi lung tung, chuông cửa reo lên, Nghiêm Hạo Tường phút chốc hoàn hồn, đặt ly nước trong tay xuống đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Hạ Tuấn Lâm đứng bên ngoài, trong tay còn xách một cái túi.
“hello bác sĩ Nghiêm, không ngờ tới nhỉ, lần sau gặp của chúng ta đến nhanh thế đó.”
Rầm.
Nghiêm Hạo Tường đóng cửa lại.
Tít tít–
Giây sau cửa lại mở ra.
Hạ Tuấn Lâm che miệng giả vờ ngạc nhiên, “Wow, bác sĩ Nghiêm chia tay với bạn trai cũ xong cũng không đổi mật khẩu cửa sao?”
Thực ra cậu cũng không xác định mật khẩu đổi chưa, chỉ là ôm tâm thái thử một lần, Nghiêm Hạo Tường thật sự chưa đổi, xem ra vẫn là rất muốn cậu trở lại mà.
Nghiêm Hạo Tường không chút hoang mang, thong thả nói: “Vị tiên sinh này, anh đang xâm nhập nhà riêng, tôi có thể báo cảnh sát.”
Còn báo cảnh sát? Hạ Tuấn Lâm cười mỉm, “Tôi, không, quản.”
“Nhà tôi không chỉ sập giường, nước cũng ngừng, chìa khóa cũng mất rồi, điều hòa cũng hỏng rồi, đèn cũng không sáng nữa, đến chó cũng nóng chết luôn.”
“Tôi chỉ có thể đến nhà anh rồi.”
Nghiêm Hạo Tường sắp tức cười rồi, hắn thấy không ít lần tổ tông nhỏ này giở thủ đoạn vô lại, thật sự lần nào cũng giỏi hơn lần trước.
Hắn không còn gì để nói, cũng không quan tâm nữa, quay người vào bếp định nấu cơm.
Hạ Tuấn Lâm đi theo hắn vào, đặt túi đồ trong tay lên bàn bếp. Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn cậu, trong mắt viết rõ mấy chữ “kỳ quái”.
“Trứng xào cà chua, làm cho em, em muốn ăn.”
Trong túi có hai quả trứng và hai quả cà chua, hóa ra cậu sớm đã chuẩn bị, giọng điệu khó tránh cũng lí lẽ hùng hồn.
Nghiêm Hạo Tường lướt qua người cậu, lấy rau trong tủ lạnh đặt vào bồn rửa bát để làm sạch, vừa ung dung nói: “Vị tiên sinh này, anh tỉnh táo chút đi, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Pháp luật quy định không được nấu trứng xào cà chua cho bạn trai cũ sao?”
Trong việc cãi nhau Nghiêm Hạo Tường hiếm khi thắng được cậu, thường thì những lúc không biết đáp gì như này hắn đều sẽ lẳng lặng ôm người ta vào lòng, xoa mái tóc mềm mại của đối phương, sau đó nói: “Ừm, em nói gì cũng đúng.”
Nhưng hiển nhiên bây giờ cách này không hợp sử dụng.
Hạ Tuấn Lâm thấy Nghiêm Hạo Tường không nói gì, lòng biết đối phương nói không lại mình.
Cậu lộ ra một nụ cười, rất chắc trong việc hôm nay ăn trứng xào cà chua.
Tay không an phận sờ thắt lưng Nghiêm Hạo Tường, sau khi về nhà hắn thay bộ đồ thường màu xanh nhạt, bây giờ xem ra rất tiện cho việc “gây án” của Hạ Tuấn Lâm .
Động tác của Nghiêm Hạo Tường sững lại, bàn tay đó luồn vào trong áo, sau đó xúc cảm lạnh băng dần lan lên trên. Hạ Tuấn Lâm dính lấy hắn, nhỏ giọng mang chút mê hoặc nói: “Bạn trai cũ, nấu trứng xào cà chua, được không?”
Vài phút sau, trong phòng bếp truyền ra tiếng trứng rơi vào trong nồi.
Hạ Tuấn Lâm hân hoan ăn một bữa cơm, rút khăn giấy lau lau miệng, ngẩng đầu đối diện với Nghiêm Hạo Tường đang nhìn chằm chằm mình, đáy mắt không biểu hiện cảm xúc gì cả.
Cậu cười cười, vô cùng vờ vĩnh hỏi một câu: “Anh nấu cơm vất vả rồi, hay là tôi đi rửa bát nhé?”
Cậu chỉ đơn thuần khách khí thôi, nhưng phàm là một người bình thường đều sẽ lễ phép nói, không cần đâu, để tôi làm.
Nghiêm Hạo Tường: “Ừ, vậy mau đi đi, nhớ rửa luôn chảo nồi.”
“……”
Hạ Tuấn Lâm tức tối xếp chén, “Nghiêm Hạo Tường tốt nhất anh đừng lọt vào tay em, đợi chúng ta làm lành em sẽ–!”
Bực bội rửa chén xong đã chín giờ tối, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên sofa xem kênh pháp chế, Hạ Tuấn Lâm cố ý ho hai tiếng thử thu hút sự chú ý.
Nghiêm Hạo Tường không quan tâm cậu.
Cậu cũng không buồn, ngồi xuống bên cạnh, lại dịch chuyển chút xíu, kéo gần khoảng cách của cả hai.
Ngón trỏ của Hạ Tuấn Lâm nâng cằm Nghiêm Hạo Tường lên, kéo hắn nhìn về phía mình, trong ánh mắt mang theo ý cười.
“Bạn trai cũ, muốn hôn không?”
Nghiêm Hạo Tường nhíu mày hất tay Hạ Tuấn Lâm ra, “chát” một tiếng. Hạ Tuấn Lâm lập tức buồn rười rượi, nói, anh đánh em đau đó!
Nghiêm Hạo Tường ban đầu không nói gì, tầm mắt liếc bàn tay hơi đỏ của Hạ Tuấn Lâm , hắn ngạc nhiên, thành thực nói vừa rồi hắn không dùng sức mà.
“Đau lắm sao?” Cuối cùng hắn không nhịn được mà hỏi han.
Hạ Tuấn Lâm nhăn mặt: “Thật sự đau đó! Không tin anh tự nhìn đi!”
Nghiêm Hạo Tường tin nhiều hơn nghi ngờ, thế là cứ vậy không chút phòng bị sáp đến nhìn, thấy thế, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng hôn lên khóe môi Nghiêm Hạo Tường, tiếp đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi hiện trường.
Ở phòng khách còn đắc ý nói: “Pháp luật chẳng hề quy định không được hôn bạn trai cũ đâu đó.”
Cửa lần nữa đóng lại, để lại Nghiêm Hạo Tường tự mình hỗn loại, hắn nhấp miệng, ngón tay phủ lên khóe môi, còn để lại chút độ ấm dư thừa.
Lúc này Hạ Tuấn Lâm vừa xuống tầng lấy điện thoại ra, nhận được một tin nhắn của từ bạn trai cũ.
【Em tốt nhất đừng để anh tóm được.】
Hạ Tuấn Lâm cười.
Bọn họ quả nhiên trời sinh một cặp.
03.
Sau khi trải qua sự gột rửa của trận mưa xối xả, không khí của sơn thành tràn ngập sự ôn nhuận, phần lớn người đều mặc áo lông mỏng. Mà Hạ Tuấn Lâm rõ ràng không thuộc phần lớn đó, bên trong chỉ mặc áo lót lưới đen, bên ngoài khoắc một áo khoác âu phục trắng, mở rộng, làn da rất trắng, cần lộ hay không cần lộ đều câu dẫn người khác càng muốn nhìn rõ xem bên trong là quang cảnh ra sao.
Cậu đứng trên sân khấu, bên dưới có vô số tầm mắt ám muội không rõ nhìn chằm chằm vào cậu.
Vừa đến thời gian tan làm, những tên lòng dạ bất chỉnh lẳng lặng đến gần.
Hạ Tuấn Lâm nhìn tên đàn ông trước mắt, bám lấy mình sống chết không cho đi, mi tâm viết rõ mấy chữ “không kiên nhẫn”. Tên này theo đuổi cậu rất lâu rồi, trước đây Nghiêm Hạo Tường thường đến đón cậu tan làm, ai lăn lộn ở đây lâu ngày cũng đều biết cậu có bạn trai, vì thế dù tâm tư không sạch sẽ nhưng cũng không dám mạo hiểm tiếp cận.
Nhưng mấy hôm nay cậu đang “chia tay” Nghiêm Hạo Tường, người khác ít nhiều cũng đoán mò sau lưng cậu, luôn có vài tên to gan cảm thấy bản thân có hy vọng liền nhào đến tìm chết.
“Lâm Lâm, đừng từ chối anh mà, được không?”
Hạ Tuấn Lâm liếc mắt, đơn giản hoạt động cổ tay một lát, khi một tiếng “cút” đẹp đẽ đã đến bên miệng, đột nhiên phát giác một bóng dáng quen thuộc.
Cậu chớp chớp mắt, không thay đổi biểu cảm mà hàm ý nói.
“Không phải đã bảo rồi sao, tôi có bạn trai rồi.”
Người đối diện vẫn không bỏ cuộc, “Lâm Lâm, em đừng gạt anh nữa, anh biết hai người chia tay rồi.”
Trong lòng Hạ Tuấn Lâm hung hăng mắng một câu, tên ngu nào nói thế, giết chết đi.
Cậu cười cười, “Sao có thể, bọn tôi rất tốt, bạn trai tôi ấy, là một bác sĩ rất giỏi, vừa cao vừa đẹp trai, còn rất dịu dàng nữa, đối xử với tôi vô cùng tốt, bọn tôi sao có thể chia tay chứ? Hai bọn tôi yêu đến chết đi sống lại mà.”
Tên đàn ông gấp lên, lên trước vài bước kéo tay Hạ Tuấn Lâm , “Anh thích em lâu như thế–“
“Không cần tay nữa thì hiến tặng đi.”
Một âm thanh lạnh nhạt cắt ngang hai người, Nghiêm Hạo Tường ôm lấy eo Hạ Tuấn Lâm kéo người vào lòng, Hạ Tuấn Lâm rút tay về, còn thuận tiện lau lau lên áo.
Tiếp đó, cậu cười trong veo khoác lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường, nói với tên đó: “Anh xem đi, sự chiếm hữu của vị nhà tôi rất mạnh, tôi nói chuyện với người khác nhiều câu thì anh ấy sẽ không vui.”
Tên đó trông rất sợ hãi Nghiêm Hạo Tường, ngây tại chỗ không nói nên lời.
Nghiêm Hạo Tường lạnh lẽo liếc một cái, không nói thêm gì, nắm tay kéo Hạ Tuấn Lâm rời đi.
Cũng may mình thông minh cơ trí, sớm phát hiện Nghiêm Hạo Tường đã đến. Hạ Tuấn Lâm dương dương đắc ý, khỏi nói hân hoan biết bao.
“Bác sĩ Nghiêm, tôi vẫn luôn thủ thân như ngọc vì anh đó, thề chết cũng không thua!”
“Anh vẫn còn giận em sao? Anh không nhớ em à?”
Sóng gió cãi nhau của hai người bắt đầu vào hôm nào đó, nhìn thấy trong điện thoại của Hạ Tuấn Lâm có người gửi tin nhắn ám muội cho cậu, chốc lát liền bộc phát tính chiếm hữu của chòm sao sư tử, lạnh mặt kéo Hạ Tuấn Lâm hỏi rõ ràng.
Hạ Tuấn Lâm nói, em chưa từng trả lời anh ta.
Nghiêm Hạo Tường nói, vậy em không thể block tên đó sao?
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy Nghiêm Hạo Tường hung dữ với mình, trong lòng cũng ấm ức, vốn dĩ cậu định block rồi, không ngờ chưa kịp làm gì đã bị Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy, trong lòng tự thấy bản thân tuyệt đối rất trong sạch.
Hai người càng cãi càng hăng, trên thực tế chỉ có Hạ Tuấn Lâm một mình hét, dáng vẻ Nghiêm Hạo Tường trầm mặc không nói càng khiến cậu tức giận.
Cả hai đều nhắc đến việc chia tay, nhưng chẳng nhớ là ai đã nói trước.
Có điều bình tĩnh lại thì cả hai đều hối hận.
Nghiêm Hạo Tường lẳng lặng nắm tay Hạ Tuấn Lâm, nói: “Không phải anh đến đón em rồi sao?”
Ý của câu này là không tức giận nữa. Hạ Tuấn Lâm thực ra sớm đã nhìn ra hắn không giận nữa, có điều chòm sao sư tử thực sự quá kiêu ngạo, cũng không biết ai lén giấu tên gửi đồ ăn vặt cho cậu nữa.
“Vậy chúng ta, làm lành rồi?”
Sau đó nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói: “Trong lòng anh chúng ta chưa từng chia tay.”
Hạ Tuấn Lâm trong lòng ngọt lịm, giây sau đột nhiên nghĩ đến gì đó, biểu cảm sụp xuống, hung hăng hỏi:
“Vậy hôm đó ở bệnh viện, y tá kia rốt cục nói gì với anh, hai người cười vui thế!”
Cậu thù dai lắm đó!
Nghiêm Hạo Tường dừng bước chân, nhìn về Hạ Tuấn Lâm, bất lực lắc lắc đầu, ôn nhu cười.
“Cô ấy nói với anh, vị nhà anh lại đến bệnh viện canh giữ rồi, hỏi có phải chúng ta cãi nhau không.”
“Anh bảo không có, vị nhà anh tính chiếm hữu rất mạnh, ngày ngày đều đến bệnh viện canh giữ anh, hận không thể biến nhỏ anh nhét vào túi áo.”
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy không đúng, “Vẫn là anh biến nhỏ em nhét vào túi áo đi, vì em tương đối đáng yêu.”
Gia quy điều thứ tư: Cãi nhau cấm nói chia tay, nếu không phải chịu phạt một trăm nụ hôn.
END.
🐻🐰
Chia sẻ:
Có liên quan
Từ khóa » Khắp Trời đầy Sao
-
Truyện [TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河 - 24
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
[TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
Truyện [TRANS] [Tường Lâm/翔霖] KHẮP TRỜI ĐẦY SAO | 满天星河
-
Bầu Trời Đầy Sao Không Bằng Anh / 满天星辰不及你 - NhacCuaTui
-
Tổng Hợp Truyện Khắp Trời đầy Sao Hay, Mới Nhất - WatTruyen
-
Bầu Trời Đầy Sao Không Bằng Anh – Ycccc - Tải Nhạc Tiktok Hay
-
Convert » Tại Khắp Trời đầy Sao Hạ ôm Ngươi - Hố Truyện