Trùng Lửa - Chap 30 - Truyện Ma

Thằng Tùng quay lại nói với bác Phụng: bố cháu chắc chắn không phải là bố của thằng Tùng Lâm được, và cháu cũng không phải là bố của thằng bé ấy.

– Chuyện này…sao con nói vậy?

Thằng Tùng nhìn thẳng vào chú Dũng mà đáp: con biết tất cả mọi chuyện, thực ra con luôn chờ một ngày bố gọi con vào phòng nói chuyện như hai người đàn ông thực thụ. Đáng tiếc cái ngày ấy đã không đến. Con đang nghĩ, bố mãi mãi chỉ coi con là thằng bé lên 3 tuổi hay sao?

– Không phải! Bố không nói là vì bố không muốn con sẽ đau khổ hay dằn vặt bản thân. Đặc biệt bố sợ rằng bố con ta sẽ không thể tìm được tiếng nói chung.

– Đó là bố nghĩ, không phải là con nghĩ.

Bác Phụng vội lên tiếng: vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hai người nói cho tôi nghe rõ ràng có được hay không?

Thằng Tùng đáp: cháu đã nói rõ ràng rồi ạ! Cả cháu và bố cháu không phải bố thằng bé Tùng Lâm đó. Bố của đứa bé là người khác. Hiện tại người đó đang nằm trong phòng cấp cứu đằng kia.

Thằng Tùng vừa dứt câu lập tức cả bác Phụng và chú Dũng đều ngạc nhiên. Bác Phụng thốt lên: sao có thể chứ? Là ai? Chú Dũng cũng lên tiếng cùng lúc: tại sao con biết chuyện này?

Thằng Tùng đáp: con biết nhiều hơn bố nghĩ nữa. Tuy nhiên bố không cần quan trọng tại sao con biết chuyện ấy nữa.

Bác Phụng hỏi chú Dũng: vậy ra chú đã biết mọi chuyện nhưng cố tình giấu tôi và mọi người hay sao?

– Em có lí do riêng nên không thể nói cho cả nhà biết rõ sự thật được.

Bác Phụng quát: kể cả với anh em ruột thịt với chú, chú cũng giấu sao?

Thằng Tùng đáp: bố cháu thà để cháu bị mang tiếng nhưng quyết tâm bảo vệ cho mọi người. Bác đừng trách bố cháu nữa.

Bác Phụng: vậy ai mới là bố của đứa bé? Tại sao mọi người lại làm thế?

Thằng Tùng trả lời: là anh Xuân, chính anh ấy đã cưỡng bức Nga làm cô ấy có bầu sinh ra thằng Tùng. Lí do tại sao bố cháu làm vậy là bởi vì cháu và Nga hồi ấy đang qua lại yêu đương. Nếu như có xảy ra chuyện có thai đó thì cũng là chuyện bình thường giữa những đôi yêu nhau. Tuy nhiên nếu là anh Xuân thì sự việc lại khác. Anh ấy phạm pháp và chắc chắn sẽ bị đi tù. Nếu chuyện ấy xảy ra thì cuộc đời và sự nghiệp của anh ấy sẽ chấm hết.

Lần này người bị sốc lại là bác Phương. Bác nghe chuyện gục ngay xuống đất: tại sao?…tại sao lại như vậy?

Chú Dũng vội vàng tiến lại đỡ lấy bác Phương: chị, sao chị ra ngoài này? – Nếu tôi không ra thì mọi chuyện mọi người định giấu tôi tới bao giờ nữa?

Bác ngẩng đầu lên trời, đôi mắt đỏ quạch mà than: ông trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra với gia đình tôi vậy? Rốt cuộc là tôi đã sai ở đâu để phải chịu quả báo thế này? Chồng tôi mất, các con tôi sống chết chưa rõ, đến cháu nội tôi cũng không còn. Sau tất cả lại dồn hết lên đầu chúng tôi?

Thằng Tùng nhanh chóng dìu bác Phương ra chiếc ghế đá. Nó an ủi: chuyện dù sao cũng đã qua rồi bác ạ! Giờ bác phải giữ sức khoẻ lo cho các anh ấy nữa.

Bác Phương khóc. Dường như bao nhiêu nỗi đau bác dồn nén bấy lâu bất chợt oà lên. Thằng Tùng thở dài: chuyện đến như vậy là không ai muốn mà bác.

Bác Phương nấc lên rồi nói: cháu…làm ơn…kể cho bác nghe…chuyện cháu biết. Thằng Xuân…chẳng phải rất nhát…nó nhát không dám nói chuyện với con gái. Tại sao…nó lại gây ra chuyện như vậy?

Bác Phụng cũng gật đầu ra hiệu cho thằng Tùng kể rõ sự tình. Thằng Tùng hít một hơi thật dài chậm rãi kể lại chuyện những năm về trước.

Ngày ấy Nga và Tùng là một cặp tình yêu học đường, trong sáng và hồn nhiên. Cả hai đều học giỏi và được mọi người quý mến. Tốt nghiệp xong cả hai hứa với nhau sẽ cùng thi học viện ngân hàng. Chuyện của cả hai ngày ấy có rất ít người biết đến. Trong một lần nói chuyện Tùng vui vẻ kể cho Xuân, Hoàn nghe về cô gái tên Nga ấy. Xuân cũng từng cùng Tùng với Nga gặp mặt mấy lần. Mọi người không ai biết rằng Xuân lại thích và vô cùng để ý tới cô bạn gái của thằng em trai.

Mọi chuyện cứ bình lặng trôi đi cho tới ngày Xuân rủ Tùng và Nga tới chơi tại nhà một người bạn. Ngày hôm ấy mọi chuyện đã phát sinh khi mọi người uống hơi quá chén. Nga do không uống được rượu nên chỉ nhấp vài hớp bia nhưng lại say trước nên được dìu vào phòng ngủ nằm nghỉ cho đỡ mệt. Nhóm 8 người còn lại có Xuân, Tùng và 6 người khác là 3 cặp đôi đang yêu đương bạn của Xuân. Tùng cũng bị chúc tới say mềm lúc nào không hay. Khi tỉnh lại Tùng đã thấy không mặc quần áo nằm cạnh Nga trong căn phòng ấy.

Sau sự cố ấy Tùng đinh ninh rằng mình đã vượt quá giới hạn với Nga trong lúc say sỉn. Nga tỉnh dậy cũng bất ngờ nhưng vì yêu Tùng nên không giận hờn hay trách móc. Nga chủ động nói sẽ uống thuốc tránh thai khẩn cấp vì cả hai đang còn quá trẻ để tính tới chuyện làm cha mẹ của trẻ con. Hơn thế nữa mọi người đều biết chú Dũng sẽ ngăn cản nếu như thời điểm đó cả hai tuyên bố đến với nhau.

Sau đó 1 tuần chú Dũng đột ngột sắp xếp hồ sơ cho Tùng đi du học. Hồ sơ chú một tay chuẩn bị và đốc thúc nên Tùng không có cớ từ chối và ngoan ngoãn nghe theo. Nga biết chuyện cũng vui vẻ khuyên Tùng đi học. Nga hứa sẽ chờ đợi ngày Tùng trở về và cả hai sẽ phấn đấu vì tương lai cho hai người.

Tùng đi, Nga lại phát hiện ra có bầu nên tới gặp Tùng nhưng bị chú Dũng ngăn cản. Chú gay gắt cấm đoán và yêu cầu Nga phải cắt đứt mọi chuyện với Tùng. Chú triệt để muốn cắt đứt mọi mối liên quan tới cô gái này vì phát hiện ra chuyện cái thai kia không phải của Tùng mà của Xuân và sợ vì cô ấy mà anh em Xuân Tùng trở mặt với nhau.

Bác Phương lên tiếng: rõ ràng khi tỉnh dậy là thằng Tùng nằm cạnh cô Nga kia. Tại sao lại là thằng Xuân nhà tôi?

Chú Dũng đáp: nhà đó có gắn camera giám sát. Có điều em đã gặp và hỏi rõ chuyện xảy ra hôm ấy. Ngoài ra cháu Xuân đã cố ý bỏ thuốc mê vào ly nước của con Nga. Chuyện này cháu đã thú nhận với em sau khi phát hiện bị bạn dùng đoạn camera ấy tống tiền.

Thằng Tùng đáp: bố cháu đã phải chi một khoản tiền khá lớn mua lại đoạn camera ấy bảo vệ cho anh Xuân. Bố cháu cũng thu xếp cho cháu đi khỏi Việt Nam tránh tiếp xúc mối quan hệ phức tạp với Nga. Chính bố cháu cũng tung tin rằng Nga có con với cháu do sự cố ngày ấy rồi lấy cớ gia đình không môn đăng hộ đối ép Nga bỏ đứa bé. Bố cháu thuê người gây áp lực phía sau gia đình Nga ép cô ấy phải lựa chọn từ bỏ cái thai. Bố cháu cũng chính là người đứng đằng sau đưa tin Nga lấy chồng để cắt đứt mọi chuyện với cháu. Tuy nhiên thật đáng tiếc cô ấy lại chọn bỏ đi tới vùng khác và sinh con. Chắc thâm tâm cô ấy vẫn nghĩ đứa bé là con của cháu nên mới đặt thằng bé tên Tùng Lâm.

Bác Phụng hỏi: vậy ra mọi chuyện do một tay chú thu xếp. Vậy cớ làm sao ngày tôi yêu cầu tìm kiếm chú lại tỏ ra không biết gì?

Chú Dũng giải thích: em quả thực đã mất thông tin của con bé. Em những tưởng con bé bỏ đi như vậy là mọi chuyện coi như giải quyết xong.Mãi sau này anh đòi tìm kiếm nên em mới gấp rút đi tìm. Em không phải là người ác tới mức đuổi cùng giết tận, triệt con đường sống của người ta.

Bác Phương đau khổ tự trách móc bản thân mình đã bương lơi con cái khiến thằng Xuân làm ra chuyện tày đình như vậy. Tuy nhiên hiện tại hai anh em nói đang nguy kịch tính mạng, có trách móc cũng chẳng để làm gì. Bác Phương day dứt đáp: bác xin lỗi! Vì lỗi người làm cha mẹ như bác không dạy bảo các anh đến nơi đến chốn khiến con bị hàm oan bấy lâu nay. Bác thay mặt anh Xuân xin lỗi con.

Thằng Tùng đáp: con lúc biết chuyện cũng giận lắm. Tuy nhiên suy cho cùng đó cũng là số phận của mỗi người chúng con. Hơn nữa anh Xuân cũng hối lỗi lắm. Anh ấy vẫn lui tới viện và nhờ bác sỹ giúp đỡ Nga hồi phục. Anh ấy có lẽ nhất thời không thông mới xảy ra chuyện đáng tiếc ấy.

Chú Dũng lập tức hỏi lại: con chưa cho bố biết, tại sao chuyện này con lại biết?

Thằng Tùng đáp: vì có người đã gửi cho con đoạn video ấy. – Là thằng khốn kiếp kia sao? Hay là kẻ nào khác? – Con không biết là ai. Tuy nhiên họ nhằm vào gia đình mình mục đích chẳng tốt đẹp gì. Con biết bố làm vậy có cái lí của bố nên con cứ chờ đợi một ngày bố sẽ nói cho con nghe mọi chuyện. Chú Dũng nắm chặt tay tới nổi cả gân xanh tức giận: em mà biết kẻ nào đứng đằng sau nhất định quyết sống chết với nó. Nó đã tống tiền em tới vài lần vì cái đoạn video tội lỗi ấy. Lần đầu là thằng khốn kiếp kia thì không nói, mấy lần sau này chắc chắn là kẻ khác. Kẻ này hành tung bí ẩn. Mục đích của nó chắc chắn muốn gia đình ta tan đàn xẻ nghé. Em đang cố gắng tìm ra kẻ đứng sau thực sự.

Mọi chuyện cuối cùng cũng được mọi người nói chuyện rõ ràng với nhau. Sau cùng thằng Tùng Lâm vẫn là chắt nội của ông Bộ và bà Lân, chỉ khác đi chuyện cha đẻ đứa bé là thằng Xuân mà thôi. Mọi chuyện coi như chấm dứt, ai cũng tự nhủ sẽ chôn chặt bí mật ấy ở trong lòng. ——————— Hai ngày sau, thằng Xuân trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện. Nó quả nhiên mất trúng giờ Trùng như lời thầy pháp nói. Cả nhà lại nhanh chóng làm thủ tục đưa nó về nhà rồi gấp rút mời thầy về trấn trùng.

Thầy Pháp trong một thời gian ngắn phải trấn trùng tới 3 lần cho gia đình bà Lân mà không khỏi sững sờ. Thầy sợ hãi nhất là việc trùng liên trùng, trùng tang liên táng như vậy. Gia đình ngườI ta mất một người đã tang thương, gia đình bà Lân trong vài tháng ngắn ngủi lại mất đi tận 4 người, 1 người bị điên và 2 người còn sống nhưng cũng gần như bị huỷ hoại hoàn toàn.

Số người mất tăng lên, số người còn lại theo đó mà vơi dần đi. Một phần do mọi người phải phân công nhau đi chăm sóc cho người bệnh.

Tính tới thời điểm ấy gia đình chú Dũng là gia đình duy nhất không có thiệt hại nào về người nhưng lại mất đi khá nhiều tiền mua chuộc và tiền bị kẻ xấu tống tiền. Công việc làm ăn của chú cũng liên tục bị người ta quấy phá. Gia đình chú lâm vào bế tắc với những mối làm ăn đầu tư lâu dài bị cướp mất hay những hợp đồng thay thế liên tục bị kẻ nào đó thao túng.

Chú Dũng lo lắng nói chuyện với thằng Tùng: gần đây việc làm ăn của chúng ta liên tục bị người ta phá đám. Bố đang lo có kẻ đứng sau giở trò. Có thể kẻ này là kẻ đã tống tiền chúng ta.

Thằng Tùng đáp: đó có thể chỉ là suy luận một phía của chúng ta nhưng con cũng đồng suy nghĩ với bố. Con cũng muốn biết kẻ đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhằm vào chúng ta như thế? Không lẽ họ có thâm thù gì với gia đình ta hay sao?

Chú Dũng nghe nhắc đến thâm thù thì hơi chau mày. Thằng Tùng nhanh chóng phát hiện ra và lên tiếng dò hỏi: bố nghĩ ra đối tượng nào hay không?

– Có khi nào là người đàn bà ấy?

– Bố nghĩ tới ai? Người đàn bà nào?

Chú Dũng kể cho thằng Tùng nghe chuyện mà chú đã thu lượm được trong bao nhiêu năm tìm kiếm thông tin do bị tống tiền. Chú đinh ninh kẻ đó là cố ý muốn phá hoại đại gia đình của mình nên họ đã rất tốn công sức tìm hiểu mọi chuyện dù là lớn nhỏ của gia đình chú. Họ có thể đào xới lên những chuyện của thằng Xuân, hay những chuyện từ thời ông Bộ, bà Lân thì khẳng định không phải là một người đơn giản. Suy cho cùng người muốn đại gia đình chú rơi vào tuyệt vong cũng chỉ có thể là người có mối thù rất sâu đậm với gia đình chú mà thôi.

Thằng Tùng ngồi lặng im không nói gì. Trong đầu nó đã có dự liệu cho một kế hoạch tìm kiếm ra kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.

Từ sau khi chuyện của thằng Xuân bị phơi bày thì thằng Tùng và chú Dũng đã cởi mở với nhau. Mọi chuyện chú Dũng không muốn giấu diếm nên tâm sự thẳng thắn với nó. Nó cũng không còn thấy mối quan hệ của bố con xa cách hay bị ngăn cách bởi những bí mật nữa. Nhiều lúc nó tự trách sao bản thân lại nhu nhược không nói chuyện rõ ràng với bố gỡ bỏ rào càn giữa hai bố con để bao năm liền nó phải sống như cái bóng dựa vào bố nó mà không dám lên tiếng đưa ra chứng kiến của mình. Nó thẳng thắn đề nghị: con có ý này rất hay, không biết bố có đồng thuận với con hay không? – Chuyện gì con cứ nói đi! – Chuyện nhà chúng ta bị tống tiền ấy, nếu như họ nhằm vào đại gia đình ta thì tại sao lại gây sức ép cho riêng chúng ta thôi? Tại sao họ lại không tìm tới bác Phụng hay bác Khôi? Đơn giản như chuyện tống tiền anh Xuân cũng vậy. Tại sao họ lại gửi video cho con và cho bố? Tại sao họ không gửi video cho bác Khôi mặc dù biết bác ấy vì bảo vệ anh Xuân có thể sẽ bỏ ra số tiền cực kì lớn, số tiền ấy vượt xa số tiền mà bố đã cung cấp cho họ? Hay như việc họ muốn phơi bày chuyện thời trước của ông bà nội thì tại sao không tìm trực tiếp tới chị Ngọc hay anh em anh Xuân? Bố có bao giờ nghĩ tới không?

Chú Dũng ngồi lặng im suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: con muốn nói gì? Con nghi ngờ kẻ đó là nhằm trực tiếp vào bố hay sao? – Con không có ý đó! Con muốn bố phân tích lại chi tiết sự việc một chút. Con cảm thấy người này ở rất gần chúng ta. Và con đoán không nhầm thì kẻ đó hiểu rất rõ mọi chuyện gia đình mình mới tiếp cận ở phía chúng ta. Rất có thể đó là người quen với gia đình mình hoặc là người nào đó thân thiết với gia đình mình nên mọi chuyện dù là nhỏ nhất cũng đều hiểu rất rõ.

Từ khóa » Truyện Ma Yểm Bùa Trùng Tang