[ TRUYỆN ] CHƯƠNG 4 - GIÓ
Có thể bạn quan tâm
Trung vẫn đi làm, đến lớp học, nhưng đã phải chuyển sang áo size rộng hơn. Theo thời gian bụng cậu to dần lên.
“ Này” Người bạn bên cạnh gọi cậu dậy “ Hết tiết rồi”
Hóa ra Trung ngủ gật trong lớp.
Ký túc xá 8 người một phòng, toàn là sinh viên nên thường thức khuya chơi điện tử. Trung muốn ngủ cũng bị ồn ào làm cho không ngủ nổi, họa chăng ngủ được thì cũng bị ác mộng làm bật dậy.
Phòng ốc bừa bãi, đồ ăn ăn xong không vứt đi, rác, túi nilon đầy cả sàn nhà, cốc mì tôm mọc mốc, mùi rác cùng mùi quần áo lâu ngày không giặt càng làm cơn nôn nghén của Trung trầm trọng hơn. Nhưng lại không dám nôn thành tiêngs vì sợ mọi người chú ý, Trung ở trong nhà vệ sinh không tiếng động nôn, như muốn nôn toàn bộ ruột gan mình ra vậy, cậu muốn ngừng nhưng từng đợt, từng đợt đầy ứ cứ trào lên ở cổ họng.
Ăn uống càng tệ, cậu biết mang thai nên nghỉ ngơi, ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nhưng từ giờ đến lúc sinh còn sáu tháng, phải mua quần áo, chuẩn bị đồ đạc cho bé, lúc bụng to hoặc sau khi sinh cậu không thể tiếp tục ở ký túc xá nữa, tiền thuê nhà, tiền sữa, tiền quần áo, cái gì cũng cần tiền vì thế hiện tại cậu chỉ có thể cố gắng kham ba bốn công việc làm thêm cùng lúc, làm từ mờ sáng đến tận đêm khuya. Trung cũng tính học nốt kỳ này sẽ bảo lưu, sinh con xong rồi học tiếp.
Đỡ lưng ngồi xuống bậc thềm sau cửa hàng, mở hộp cơm bụi đã nguội ngắt, cậu cố đưa cơm vào miệng mà chẳng khác nào nhai rơm.
“ Ọe” Trung nôn hết mấy miếng cơm vừa ăn, mêt mỏi lau miệng, cậu ngồi tựa lưng vào tường.
Hai mắt cậu thâm cuồng, má hóp lại, mệt mỏi nhắm mắt.
Hạnh đang ngủ gục trên bàn thì nghe bài “Soledad” của Westlife vang lên.
“ A lô” Cô vừa dụi mắt vừa nói.
“ Chị Hanh, em đau bụng quá” Trung thều thào nói.
Hạnh giật mình tỉnh táo lại , giọng Trung rất yếu.
“ Cậu đau như thế nào, chị sang nhà xem” Hạnh vội vã đứng dậy
“ Em không còn ở nhà anh Quân nữa” Điện thoại dừng một lúc,qua cơn đau Trung nói tiếp.
“ Em đang ở ký túc xá Đông Đa. Chị qua chỗ em được không?” Trung yếu ớt hỏi
“Nếu đau quá thì vào viện, trong viện mới có đủ xét nghiệm” Hạnh vừa lấy chìa khóa xe vừa nói.
“ Em không tới viện được”
“ Có bệnh thì phải chữa, chị đang đi đây, hôm nay có ăn gì lạ không?” Hạnh khóa cửa nhà hỏi.
“ Không ạ. Em cám ơn chị”
“ Chỗ chị em Trung không cần ngại” Hạnh nói trong lúc ở nhà để xe, đêm khuya, nhà để xe vắng vẻ giọng cô vang rõ.
Lúc Hạnh đến Trung đang ngồi xổm, tựa lưng vào cổng lý túc, mặtt trắng toát.
“ Trung” Hạnh vừa gọi vừa chạy lại “ Em chạy ra đây làm gì, mau vào trong”
“ Chị Hạnh” Trung giơ tay ra nắm lấy áo Hạnh, thều thào nói.
“ Con em…”
“ Con” Hạnh nghi hoặc hỏi lại
“ Em không biết tại sao nhưng em có thai”
“ Chú đùa chị phải không?” Hạnh không tin hỏi lại, Trung đang nói với một sinh viên y khoa như cô rằng một người con trai có thể có thai sao? Cô từng cười với lũ bạn của mình khi bệnh án vô tình đánh sai giới tính của sản phụ thành nam, giờ Trung lại nói với cô cậu có thai?
“ Em đi khám, bác sý nói vậy” Trung nhịn qua một cơn đau nữa nói “ Chị Hạnh, con em…”
Hạnh không biết Trung có bị mất trí không nữa, cô đứng trước cổng ký túc xá vào ban đêm với một người có dấu hiệu bệnh tâm thần, đúng là giở khóc giở cười mà. Hạnh cúi người đỡ Trung dậy. Lựa lời nói:
“ Được rồi, chị đỡ chú vào trong, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi”
Trung cầm vào canh tay Hạnh.
“ Em biết chị nghĩ em điên. Nhưng coi như vì em chị mua thuốc cứu con em được không” Trung nài, từ ánh mắt của Hạnh, Trung biết cô nghĩ gì.
Nhiều năm sau Hạnh nghĩ lại nếu lúc ấy cô không điên theo Trung có lẽ giờ không được nhìn thấy cu Hoàng chạy tung tăng trước sân rồi.
Hạnh tới nhà thuốc bệnh viện mua vài vỉ thuốc có tác dụng giảm co bóp tử cung, rồi chạy về cổng ký túc xá đưa cho Trung. Trung lấy thuốc nhai nuốt luôn không cần nước. Một lúc, bụng êm dần.
Trung bám tường đứng lên nói với Hạnh.
“ Cám ơn chị”
Hạnh thấy Trung tươi hơn cũng thở phào.
“ Em không nói dối, lần trước em bị đau bụng vào viện bác sỹ siêu âm nói em có thai, tử cung nhi tính” Trung kể lại cho Hạnh.
“ Tử cungnhi tính” Bình tĩnh lại thì Hạnh cũng rõ có những trường hợp tuy ngoại hình là nam nhưng lại có tử cung, hiếm nhưng không phải không có. Vì thế Hạnh đánh liều tin Trung lần này.
“ Tử cung nhi tính là tử cung chưa phát dục đủ, mang thai rất nguy hiểm” Hạnh đỡ Trung vào ghế đá của ký túc xá ngồi.
“ Em không sợ, con đã hình thành trong bụng em thì em phải sinh con ra” Trung kiên quyết.
Quyết tâm của Trung làm Hạnh cảm đôgn, cô nắm lấy tay Trung.
“ Cần gì cứ gọi chị”
Sau hôm đấy Hạnh đến tìm Trung, để tư vấn chuyện mang thai cùng hỏi thăm cậu. Biết được tình hình của Trung Hạnh kiên quyết không đồng ý để cậu tiếp tục ở ký túc xá nhưng Trung cũng không có chỗ nào để chuyển đi cả.
“ Đến nhà chị đi” Hạnh khuyên
“ Em…” Trung do dự, đến nhà Hạnh nghĩa là lại gặp Quân.
“ Không sao, chú đang mang thai thì làm gì được chị” Hạnh nói đùa.
Trung hiểu giờ chuyển tới nnhà Hạnh là tốt nhất nhưng còn Quân…
Hành động của Quân quá đáng nhưng cậu có thể hiểu được, cậu còn ngu ngốc tiếp tục yêu Quân, nhưng Trung sợ , sợ nhìn ánh mắt khinh bỉ của anh, sợ anh lơ cậu như không khí, tất cả đều như mũi dao nhọn đâm vào lòng Trung.
Cuối cùng vì con Trung dọn đến ở với Hạnh. Lúc Quân nhìn thấy cậu hắn cười khẩy
“ Không dụ dỗ được tôi nên tìm đến Hạnh à. Định đào mỏ Hạnh sao, sinh viên y, có nhà riêng ở Hà nội, cũng được đấy nhỉ”
“ Em không có gì với chị Hạnh cả”
“ À tôi quên mất cậu là gay, lại còn mang thai nữa cơ, làm ăn được gì nhỉ” Hắn cố tình kéo dài hai chữ “ mang thai” , cuối câu còn buông giọng cợt nhả
“ Anh đừng nói vậy” Trung phản kháng lại
Quân nhếch mép cười rồi quay lưng bỏ đi.
Bầu bảy tháng, bụng Trung to như cái trống, căng mọng, xuất hiện các vết rạn da. Đi lại nặng nề, thắt lưng nhức như muốn nứt làm đôi, chân đang đi thì bị chuột rút đau điếng. Ngồi là phải kê gối ở đằng sau, cúi người không nhìn thấy ngón chân.
Trung bị Hạnh ép ở nhà không cho đi làm thêm nữa, nhưng cậu vẫn lén đi. Cậu xin nghỉ ở những chỗ khác tìm việc làm mới vì sợ mọi người chú ý đến bụng cậu. Cũng vì bụng bầu to nên ai cũng nhìn cậu quan ngại rồi từ chối. chỉ có cửa hàng tạp hóa ở gần trường Nhân Văn nhận cậu.
Ông chủ không được tốt tính lắm, hay bắt ép nhân viên làm việc quá giờ, lại bắt đứng từ sáng đến chiều không được ngồi. Nhưng chỉ có ở đây nhận, Trung không thể ăn không uống không của Hạnh được, dù sao cô cũng là sinh viên.
Trung chống tay lên bàn thu ngân, bé con hôm nay nhộn nhạo bất thường
Xoa bụng an ủi
“ Con ngoan” Trung thì thầm
Nhưng bé con không nghe lời tiếp tục khuấy động trong bụng cậu.
“ A” Một cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu ngồi thụm xuống sau quầy, cái bụng nặng trĩu lọt giữa hai chân
Cắn răng đợi một lúc thì đau đớn qua đi, đang định đứng lên đã nghe tiếng ông chủ quát.
“ Ai cho cậu ngồi, đứng lên làm việc đi”
Trung đứng lên, cơn đau cứ cách một lúc lại tới, cậu vừa nhịn đau vừa tính tiền cho khách.
“ Hộc” Chống tay lên bàn, cong lưng, đỡ bụng, Trung cố gắng hít thở sâu để giảm đau. Cơn đau hòa hoãn lại. Lúc cậu nghĩ mọi chuyện ổn rồi thì lại đau lại.
Chẳng nhẽ sắp sinh. Trung bị ý nghĩ này dọa sợ. Hạnh phải đi thực tế ở Ninh Bình hiện không có ở Hà Nội, giờ cậu sinh thì phải làm sao. Dù Hạnh đã chỉ cậu vài điều nhưng cậu vẫn rất sợ.
“ Anh ơi tính tiến giúp em vơi” Cô bé mặc đồng phục cấp ba gọi cậu.
Trung đứng thẳng người lại để tính tiền cho cô bé.
“ Cậu lại đây bê thúng đồ kia ra phía sau” Bên Vinamilk mới chuyển sữa tới, sáu thùng ở ngoài cửa.
Trung ngồi xổm bê hai thùng sữa một lần, từ lúc bụng to cậu không thể cúi xuống như bình thường mà phải từ từ ngồi xuống. Đúng lúc nhấc hai thùng sữa lên thì tử cung co thắt lại buộc cậu phải ngồi xuống, cúi người ôm lấy mấy thùng sữa, Trung nhẫn nhịn đợi cơn đau qua đi.
Ông chủ nhìn bộ dáng nặng nề của cậu khinh bỉ.
“ Nhanh nhẹn lên “ Lão quát
Dù cơn đau chưa qua đi, dù Trung bắt đầu có ham muốn dạng rộng hai chân ra thì cậu vẫn phải đứng dậy chuyển sữa vào trong.
Đường đi từ ngoài cửa vào kho khá ngắn vì đây chỉ là hàng tạp háo nhỏ vậy mà Trung tưởng như cậu đi vòng quanh trái đất vậy, thùng sữa nặng ép vào bụng càng làm Trung muốn cong gối, thu người rặn xuống.
“ A” Cậu gầm nhẹ, thở hồng hộc khi thùng sữa cuối cùng được bê vào.
Nhần nhịn cho đến hết ca, Trung đeo ba lô ra về. May mà trời tối ngõ nhỏ vắng người, Trung bám theo bờ tường đi ra bến xe bus.
Một cơn co nữa ép cậu phải úp mặt vào tường, ở tư thế gần như đứng tấn mà rặn xuống.
“ Hự hu hự” Trung biết hiện giờ chưa vỡ ối, chưa được rặn nhưng cậu không kiềm chế được.
Cơn đau làm cậu lại tiếp tục bám tường ra bến xe.
Lúc ra bến chỗ ngồi đã kín, Trung phải đứng ôm bụng, càng khiến cho cậu cảm nhận rõ sự nặng của bụng đè lên hạ vị, kích thích vùng phía sau của cậu.
Thở một hơi, Trung cố gắng động vien bản thân cố lên
Xe bus tới, giờ tan tầm, chếc xe bus nhỏ nhoi phải chứa đến gần trăm người, dù mặt Trung có tái mét thì cũng không ai có ý định nhường chỗ vì dù sao cậu cũng là thanh niên.
Người chèn lên người, ép thẳng vào bụng Trung, đẩy bé con xuống sâu hơn.Tay bám vào ghế của Trung run run, xe bus phanh kít một cái, cả người cậu đổ về phía trước, bụng ép thẳng vào người đứng trước đau điếng.
Mồ hôi thấm ướt sau lưng, xe bus lắc lư gần một tiếng cuối cùng Trung cũng về đến nhà Hạnh.
Lúc xuống xe cậu có cảm tưởng sẽ ngất ở đây vậy nhưng cậu biết nếu cậu ngất ở đây người ta đưa cậu tới bệnh viện thì cậu không giữ được con mình mất. Hình ảnh phòng thí nghiệm hiện lên thôi thúc Trung mịt mờ, lảo đảo ôm bụng đi vè phía trước.
Mơ mờ mit mịt cậu đâm vào một người, là Quân.
Quân nhì mặt Trung cắt không còn một giọt máu, hắn đỡ cậu
“ Cậu …”
“ Không sao” Trung đẩy tay hắn ra, nghiêng ngả đi về phía thanh máy, Quân cũng đi theo cậu, trong thanh máy chỉ có hai người.
Trung tựa người vào tường không yên ổn.
“ Hự hừ hừ” Cậu tựa cả người vào tấm gương trong thang máy rên rỉ vì đau.
Quân nhìn cậu.
Ra khỏi thang máy Trung đi về phái nhà Hạnh, Quân không hiểu sao hắn không rời mắt khỏi cậu được, hắn nhìn cậu vào nhà rồi mới vào nhà mình.
Tựa cả người vào cửa, Trung tra chìa khóa vào ổ, lúc vào nhà cậu bị vấp phải bậc cửa may mà chống tay kịp nên bụng không bị đập xuống đất nhưng cổ chân trái đau điếng. Trung không đưungs lên nổi, cậu dạng rộng hai chân ra , khuỷu tay chống xuống nền nhà, ngửa cổ chịu đau.
‘ Aaa”
Chia sẻ:
- X
Có liên quan
Từ khóa » Mpreg đau đẻ
-
Sinh Con Một Mình - Truyện MPREG TÂY DỊCH
-
Đọc Truyện Mpreg/Sinh Tử Văn/Thuần Sinh - #1 - Sinh Trên Đường
-
Đọc Truyện Mpreg/Sinh Tử Văn/Thuần Sinh - #3 - Cùng Nhau Sinh Con
-
Đọc Truyện (MPREG) Những đứa Con Thời Chiến - Chương 7
-
(MPREG) Những đứa Con Thời Chiến - Chương 1 - Doc Truyen
-
Thuần Sinh - Thực Tập Tốt Nghiệp 1 - Doc Truyen
-
Danh Sách đọc Của CHUNGLYPHONGBACH - Wattpad
-
GÓC NHỎ CỦA ÉN – Nothing Is Impossible
-
Không Bao Giờ Rời Xa - Chapter 1 - Mới Cập Nhật, đã Hoàn
-
[Mpreg Dịch] Together - Gác Xép Karla
-
Tự Viết | Meousieulazy
-
Đọc Truyện Tổng Hợp Mpreg Tự Viết. - #Sinh Tử Không Rời - ZingTruyen
-
Phần 10: A Bad Situation (Mpreg Tây) | Dạ Ám Lạc