Truyện Ma Có Thật: Duyên âm Lan Phương (Tập 1)

Đây là truyện ma về Duyên Âm có thật do người trong cuộc kể lại, tác giả là bạn Lan Phương, Tamlinh.org xin phép đăng lên website để chúng ta cùng biết, cùng hiểu và có cái nhìn thực tế hơn về một khía cạnh nào đó về duyên âm. Vì là tâm sự nên không được trau chuốt về câu từ, không bịa ra để sợ hãi, đôi khi cũng có một số từ nhạy cảm thì ad sẽ sửa lại đôi chút. Xin phép tác giả.

  • Vì sao trong lễ đàn không nên quay phim, chụp ảnh, dùng điện thoại?
  • Bí quyết giàu có trong tâm linh nhiều người thường bỏ qua
  • Thập cách giải hạn đại chúng cần biết
  • Truyện ma trong chùa: Thầy tu hoàn tục (Tập 1)
  • Người tu hành chân chính, không KHOE khả năng tâm linh
  • Truyện ma: Nghiệp chướng (Tập 1)
  • Vợ chồng KHẮC MỆNH: Bỏ nhau, ốm đau, nghèo hèn, chết yểu?

duyen am tap 1, truyen ma duyen am co that

Chuyện là 2 năm trước, gia đình em có 3 nhà, giờ thì bố mẹ em ly thân do chuyện gia đình, mỗi người ở một nhà. Nhà còn lại thì cho thuê mặt bằng.

Cái ngày đầu em dọn về đó, cảm giác của em chính là căn nhà này nó đ*o phải là nhà của em. Âm u, lạnh lẽo đến rợn người luôn, như kiểu nhà này lâu không ai ở ý. Mà trước đó cả hai nhà bố mẹ em vẫn để người thuê để lấy tiền cho em ăn học ( lúc đó nhà em thì vẫn chưa có gì xảy ra cả).

Về tuần trước tuần sau mẹ em phát hiện bố em ngoại tình, bà buồn đời nên chẳng thiết tha gì đến em với đứa em gái. Rồi từ đó mọi chuyện mới bắt đầu với em.

Em cứ gọi anh ý là anh Vong nhá.

Thời gian ấy em cảm thấy bản thân lúc nào cũng không có sức lực ý. Tối 8h đã ngủ mà mãi đến tận 12h trưa hôm sau mới tỉnh. Nói thật tỏ ra hơi ngại chứ đợt đấy em hay mơ tới mình làm chuyện đó với một người lạ. Mọi người đừng cười em vì chuyện này là thật. Xong đúng tầm 2 - 3h sáng là em bị bóng đè, nó đè em nặng lắm, đầu óc vẫn tỉnh táo mà chân tay không sao cử động được, khiếp em có cảm giác anh ý đang trên trần nhà xuống nhìn em.

Trở về với cuộc sống thường ngày thì em cũng hay gặp xui xẻo. Đang đi trên đường tý thì đâm vào cái ô tô tải suýt chết, xong người ngợm lúc nào cũng có vài chỗ tím tím. Tối đến thì mơ đến chuyện xxx với anh vong. Khổ th.... Em lúc đó cũng thích mùi hương mà cái que hương thắp trên bàn thờ, kiểu nghiện luôn, hôm nào cũng phải thắp hương trên bàn thơ xong hít lấy hít để, nghĩ lại thấy mình phục mình ghê gớm. He he he

Hôm đó tầm 3h sáng, tự nhiên em bị cảm giác hụt chân như kiểu ai kéo ý, mở điện thoại lên là biết giờ mà. Em tự nhiên buồn đi vệ sinh. Cái cửa tủ gần nhà vệ sinh lại tự dưng mở két một phát, tay chân đang sờ soạng trong bóng tối, em thấy có cái bóng đen vụt qua trước mặt, sợ quá luôn nhưng không dám hò hét to, thỉnh thoảng em vẫn nhìn thấy cái bóng đen ý mặc áo màu đỏ đứng ở trong bếp.

Mọi người có tin vào âm cảnh không?

Ai xuống đấy đi dạo rồi thì cmt em xem có nhìn thấy giống em không nhá. Các cụ ta có câu " Trần sao âm vậy", quả thật không sai. Mỗi tội ban ngày dưới đấy nó âm u với không có ánh mặt trời. Mình là người dương nên không nhìn thấy người âm trừ người muốn mình nhìn thấy.

Em đi một vòng quanh làng, nó giống hết trên này, mỗi tội đ*o có ai mọi người ạ. Đường phố vắng tanh hơn cả chùa bà Đanh nữa. Em thì mặc cái váy sát nách màu đen, kiểu xoè xoè công chúa. Chắc anh ý thích em mặc bộ này. Xong thêm cả cái khăn chữ nhật to to mọi người quàng cổ vào mùa đông cũng là màu đen luôn (thì người chết người ta mặc đồ đen là đúng rồi).

Em lượn lờ mãi về đến nhà, ông nội em ngồi ở giữa nhà mới kinh ( ông nội em mất từ năm em chưa sinh ra nhưng nhìn ảnh thì em đoán là ông). Em xin thuật lại câu đối thoại nhá.

- Ơ..... ( lúc này em còn nửa tin nửa nghi)

- Về rồi đấy à, vào đây sửa soạn đi, tý nhà trai nó đến ăn hỏi.

- Ai ông

Đến đoạn này em lại không nghe được ông gọi tên anh Vong là ai.

Uầy thế là tầm 2p sau đã thấy anh vong mang sính lễ vào mới vl. Tầm 9 chap màu đỏ, anh vong cũng mặc cây đen như em, mặt đen, hơi gầy, kiểu thanh niên 8x ngày xưa ý, nhìn cũng đẹp trai phết, xong cũng cao ráo.

- Làm vợ anh nhá

Anh vong cầm tay em định chạm vào cái chap đỏ đỏ đầu tiên đựng trầu cau, thế đ*o nào tổ tiên ông bà phù hộ, óc em bỗng loé lên lão người yêu thật của em lúc bấy giờ, em nhanh trí rút tay lại xong lắc đầu luôn.

Anh vong kiểu tức lên:

- Sao lại không đồng ý? Ông như hét vào mặt em.

- Nhưng anh là ai?.

- Ngủ với nhau bao đêm rồi, giờ còn không đồng ý?

- Em ngủ với anh lúc nào?

- Đây đây

Ông kéo lưng em, đúng thật có vết tím trên vai tự nhiên nó có, mà mọi người cứ hay bảo bị chó ma cắn ấy. Xong ông ý tức, hất mấy cái cháp đi rồi đi thẳng luôn, trong khi em vẫn còn đứng ngây ra đấy. Mà nhà em mọi người vẫn trang trí kiểu có đám cưới.

Em giật mình tỉnh thì vẫn như mọi ngày. 12h trưa mới bình minh.

--------------------------

Đọc tiếp:

Đọc trọn bộ:

Bản quyền thuộc về tác giả Lan Phương

Từ khóa » Các Câu Chuyện Về Duyên âm