Truyện Thơ Ngụ Ngôn Của La-phông-ten(2) - Ngữ Văn THCS

tho_ngu_ngon_la_phong_ten_01

NGƯỜI LÀM RUỘNG VÀ CÁC CON Một phú nông thấy mình sắp chết, Gọi đàn con đến hết, dạy rằng: Đất đây của tổ, của tằng, Đừng đem sang bán, dẫu rằng giá cao. Vàng bạc đã từ bao cất dấu, Chôn nơi nào bố thật chưa hay. Các con hãy gắng đêm ngày, Bới đào sẽ thấy của đầy vò cong. Mùa gặt đoạn, con ông góp sức, Cuốc xới tìm tận lực mọi khu. Khiến mùa năm ấy bội thu, Thực ra vàng chẳng chôn đâu đất này. Người cha đã khôn bày chúng rõ: Kho tàng là ở chỗ siêng năng. Chuyện ấy đã chứng rõ ràng. _________________

CON LỪA CHỞ BỌT BIỂN và CON LỪA CHỞ MUỐI Tay cầm trượng "coi lừa" một gã, Nhìn tựa vua La Mã oai hùng. Dài tai, hai thú đi cùng, Con mang bọt biển ung dung nhẹ nhàng. Con chở muối lần đàng dè dặt, Như chở ve, thấy thật nặng nề. Bộ ba du khách luôn kề, Băng ngàn, vượt núi, lối đi mọi ngày. Lúc thấm mệt thì đây quảng lội, Gã coi lừa lại hối tiến lên. Bắt Lừa tải muối xung tiên, Chẳng may sa hố muối liền tan luôn. Lừa bọt biển học khôn, mà dại, Cũng bước theo xuống đại hố này. Nước vô bọt biển uống đầy, Khiến lừa và cả ông thầy bị nguy. Không lên được, nước thì đến cổ, Chết đến nơi cả chủ lẫn lừa. Quáng mù bắt chước, ngu chưa! Con Cừu gương cũ bây giờ phải soi

ÔNG GIÀ VÀ BA THANH NIÊN Một ông già tám mươi tuổi chẳn, Trước cửa nhà ông vẫn trồng cây. Ba anh trai xóm thấy vầy, Bảo nhau: "Có lẽ cụ này đã điên. Cụ cất nhà ở liền có thể! Nhưng trồng cây trái để ai ăn? Họa là sống sánh cụ Bành, Mới hòng hy vọng trái lành cụ xơi. Nhọc sức cụ lo thời vị đáo, Vị đáo kia thực hão đâu cần. Nên ôn quá khứ lỗi lầm, Bỏ đi ý nghĩ viễn vông xa vời. Tư tưởng ấy chúng tôi mới hợp", Lão đáp liền: "Chẳng hợp bây đâu. Biết đâu chết trước, chết sau, Đời người quá ngắn, khác nhau mấy mà? Giờ đương sống biết là mình sống, CòN ngày mai tháng rộng khôn hay. Mai đây ai hưởng bóng cây? Cũng là cháu chắt sau này của ta. Đừng nên cấm những nhà hiền đức, Rán sức mình lưu phước người sau. Ý nghĩ "làm ích về lâu", Đó là cái quả của bao công trồng. Ta còn sống, còn mong hưởng nữa, Sống hơn bây cũng chửa biết mà!" Lời lão nói đúng không ngoa: Thanh niên một gã trong ba anh này. Qua Mỹ quốc không may chết đuối, Một anh thì định với danh cao. Đầu quân anh vội nhảy vào, Không may tử trận, danh nào đến tay. Còn anh nữa leo cây ghép nhánh, Rơi khỏi cành, chết cạnh gốc cây. Ông già khóc họ bao ngày, Bia đề chuyện ấy đến nay vẫn còn.

NỒI ĐẤT VÀ NỒI GANG

Nồi Gang đến chơi nhà nồi Đất, Đề nghị cùng nhau dắt đi chơi. Đất rằng: "Yếu đuối như tôi, Chỉ quanh xó bếp suốt ngày là khôn. Bởi lẽ đệ xương mòn da mỏng, Nếu chạm va tất hỏng cuộc đời. Còn anh cứng rắn hơn người, Nên đi đây đó trải chơi cho tường". Gang bảo Đất: "Lo lường chi quá, Che chở anh đã có tôi mà. Vật chi cứng rắn định va, Tôi xen vào giữa tất là phải yên". Tin tưởng bạn Đất liền ưng ý, Cùng lên đường trực chỉ ra đi. Ba chân đôi bạn lắc lư, Đôi khi va chạm Đất thì cũng đau. Đi mới được khoảng đâu trăm bước, Gang va làm Đất xác tan tành. Có còn gì nữa mà than, Gương đây là để thế gian soi vào. Chỉ kết bạn người nào cùng lứa, Nếu không đời cũng tựa nồi kia.

Nhắn tin cho tác giả Đoàn Thị Thuỷ @ 14:11 16/10/2009 Số lượt xem: 8680 Số lượt thích: 0 người

Từ khóa » Truyện Ngụ Ngôn La Phông Ten Mp3