Truyền Thuyết Hoa Smeraldo Và Sự Sợ Hãi Khi Đối Diện Với Chính ...

1. Smeraldo - “sự thật không thể cất lời”:

Dựa trên nhiều tài liệu, Smeraldo đã nở tại ‘La Città Di Smeraldo’ - một thành phố hưng thịnh nằm tại phía Bắc nước Ý trong thời Trung cổ. Tuy nhiên, nơi đây trở nên hoang tàn sau nạn dịch “Cái chết Đen”. Phía sau ý nghĩa của loài hoa Smeraldo là một chuyện tình buồn vào thế kỷ thứ XV - XVI tại thành phố Smeraldo (ngôi làng nông thôn nằm ở phía Bắc thời bấy giờ).

Câu chuyện kể về một chàng trai sống trong lâu đài bị bỏ hoang tại thành phố Smeraldo. Là đứa con ngoài giá thú của một bá tước, anh bị ruồng bỏ và phải chạy đi thật xa. Chàng trai ẩn mình trong một tòa lâu đài cũ nát và luôn mang chiếc mặt nạ. Anh tự nghĩ mình là một quái vật. Bởi sự cay nghiệt của con người đã đày đọa anh ngay những năm tháng đầu đời, nên bây giờ, anh chẳng thể mở lòng với ai. Niềm vui duy nhất của anh là vườn hoa do chính mình vun trồng.

Cũng tại chính vườn hoa này, số phận đã để lại vết sẹo sâu thẳm trong tim anh.

Có một cô con gái rách rưới đã tới trộm hoa trong khu vườn của anh. Anh bực tức vì cô gái dám trộm đi những đóa hoa quý giá của mình. Anh thậm chí thức trắng đêm chỉ để trông chừng chúng. Nhưng ngay khi anh chìm vào giấc ngủ ngắn, cô gái lại xuất hiện, trộm vài bông hoa rồi chạy mất. Sau đó, anh bắt đầu tò mò về cô gái. Anh giả vờ ngủ và nhìn cô gái chạy đi.Và anh đã biết lý do vì sao cô gái lại trộm hoa.

Cô gái bán đi từng bông hoa để có thể nuôi sống bản thân mình, vì cô quá nghèo. Chàng trai cảm thấy tội lỗi. Anh muốn giúp cô gái ấy. Bởi cô gái đã trộm mất trái tim anh rồi. Anh bắt đầu trồng thật nhiều hoa cho cô gái và luôn đảm bảo chất lượng tốt nhất của chúng. Anh cũng muốn được tận tay tặng cô, tỏ tình với cô. Nhưng anh biết rằng mình không thể. Cô sẽ sợ hãi anh.

Ngày qua ngày, anh đều chăm sóc những đóa hoa để chờ cô xuất hiện..

Thời gian qua đi, anh bỗng quyết định sẽ trồng đóa hoa đắt đỏ nhất (hoa Smeraldo) để cô đem bán chúng và kiếm tiền. Sau nhiều nỗ lực, anh đã thành công tạo ra nó. Smeraldo cực kì đẹp. Khu vườn của anh nhanh chóng được bao phủ bởi màu xanh của chúng. Và anh mong chờ cô gái đến.

Anh đợi mãi và đợi mãi. Nhưng mọi thứ lại trở nên thật im ắng. Cô gái đã không quay lại.

Anh bồn chồn, anh lo lắng rồi lại chạy đến ngôi làng anh đã từng theo chân cô.

Ôi… cô mất rồi.

Câu chuyện khiến ta chỉ biết thở dài và ám ảnh cho những lời không thể nói ra của nhân vật chính. Nếu người con trai đó đủ dũng khí, liệu anh có nhanh chóng bày tỏ lòng mình? Và sau đó, liệu cô gái có sợ hãi hay thương cảm cho những nỗi đau mà anh đã từng chịu đựng? “Dũng khí” là thứ lúc nào chẳng nói được.

Truyền thuyết để lại trong tớ nhiều hơn một bi kịch. Nó khiến tớ đau đáu khôn nguôi về thái độ với bản thân. Phải chăng, tớ vẫn luôn sợ hãi trong việc đối diện với chính mình? “The truth untold” của tớ là gì? Cảm giác cô đơn có thật không, hay tớ chỉ đang không dám mở lòng để tâm sự?

2. Thế giới người lớn và những chiếc mặt nạ.

Ngày còn bé, tớ không biết nói dối. Tớ luôn biểu hiện cho bố mẹ là tớ đang cảm thấy thế nào, tớ thích gì, ghét gì, tớ học giỏi môn gì, tớ muốn gì… Nếu là một điều vui vẻ, thì tớ sẽ nói với bố mẹ bằng một giọng khoe khoang đầy tự hào để được bố mẹ khen, thưởng cho cái thơm má chụt chụt. Còn nếu là chuyện buồn, chuyện tớ lỡ mắc lỗi gì đó, tớ sẽ hơi sợ sệt, tới gần mẹ một chút, kéo kéo áo của mẹ, nói “mẹ ơi, con sai rồi”. Ngày bé, mỗi lần đi học về là tớ không thể nhịn được mà kể tất cả chuyện ở lớp cho mẹ nghe. Tớ nóng lòng muốn để mẹ biết ngày hôm nay của tớ diễn ra như thế nào.

Ngày bé, tớ từng nói nhiều và thành thật như vậy.

Và khi thời gian buộc tớ phải lớn lên, một ngày nọ tớ tham dự bữa tiệc Trưởng Thành, tớ gặp hàng trăm, rồi hàng ngàn những con người lạ mặt. Tớ mới gặp họ lần đầu thôi, xém chút nữa là tớ lon ton đến hỏi chuyện họ như trò chuyện với mẹ rồi. Nhưng họ đột nhiên chỉ trỏ, bàn tán về tớ. Họ liếc nhìn tớ rồi nhếch miệng, lắc đầu. Họ vì thấy tớ đi một mình nên thoải mái bày ra hàng loạt biểu hiện tưởng như là thẳng thắn, góp ý nhưng thực ra là vô cùng phán xét. Lúc đầu, tớ bực lắm. Nhưng dần dần,...

Tớ nghĩ nhiều hơn về khiếm khuyết của mình. Tớ còn tự hỏi tại sao khi gặp người đời, chúng mới lộ ra?

Nếu tớ bắt chuyện với một người trong bữa tiệc, họ sẽ hỏi tớ về dự định tương lai. Họ sẽ nói về con họ, cháu họ mới hơn tớ 2 tuổi mà đã đi làm ở công ty đa quốc gia. Tớ còn trông thấy những người bạn cùng lứa thật giỏi giang, họ vừa có học bổng, có GPA cao lại năng nổ tham gia các hoạt động ngoại khóa, là trưởng Câu lạc bộ nọ, đồng sáng lập tổ chức kia. Tớ cũng nghe được những cuộc hội thoại của bậc cha mẹ, rằng họ kỳ vọng ở con cái ra sao, con họ sẽ giống ai, thành công như thế nào. Rồi mẹ tớ đến bên, mẹ nói “con là niềm hy vọng của mẹ”.

Một loại áp lực mang tên “được kỳ vọng” thoáng chốc đè nặng trên vai tớ và nỗi sợ vô hình “sợ ai đó thất vọng” đến cùng lúc khiến tớ ngột ngạt không thở được.

Trong lúc tưởng chừng như sắp gãy, tớ gắng gượng và đeo cho mình những chiếc mặt nạ.

Là con ngoan, trò giỏi, là người bạn lý tưởng, team-mate quốc dân.

Là học sinh gương mẫu.

Là leader nghiêm túc, chuyên nghiệp.

Rồi thì, tớ có duyên được gặp những người cho tớ cảm giác khác biệt khiến tớ muốn duy trì mối quan hệ dài lâu. Người ấy là bạn thân, người ấy là thành viên hội chị em hợp cạ, người ấy là người tớ thương… Thế nhưng, có những biểu cảm ở họ mà tớ không bao giờ hiểu, có một vài sự mâu thuẫn trong suy nghĩ khiến tớ bối rối. Và trên hết, điều tớ cho là khiến họ hài lòng lại hoàn toàn không với tới mong muốn của họ, rồi sự bất đồng quan điểm tạo thành vết nứt trong tình cảm, sau cùng để lại một tớ với chính mình.

Tớ xây dựng nên lâu đài cát này để giấu mình vào trong và cả những chiếc gai để bảo vệ bản thân trước mọi người. Khi có được mối quan hệ chất lượng, tớ muốn chạm vào thế giới của họ nhưng sợ hãi rằng mình không xứng đáng và họ sẽ rời xa nếu như phát hiện ra bộ mặt thật đầy khiếm khuyết của tớ, thế nên tớ phải giữ mọi người ở lại với mặt nạ hoàn hảo do mình tạo ra.

Tớ tin cậu cũng vậy, chúng ta đang trở thành người lớn cả mà. Thông thường, khả năng để thể hiện bản thân mình với người khác khó mà làm được vì chúng ta sợ phản ứng tiêu cực. Chúng ta sợ họ thấy mình không tốt như họ tưởng. Chúng ta sợ bố mẹ lo lắng, sợ đối với người khác thì đây là “một vấn đề nhỏ mà có gì đáng khóc”. Nên chúng ta vùi lấp chúng trong cơ thể mình.

Những lúc tớ stress nhất thì tớ chọn trốn đi - giống hệt chàng trai không bày tỏ lòng mình khi còn có thể - cho tới khi tất cả đã đi đến giới hạn, cảm xúc bùng nổ khiến tớ rối loạn và rơi vào bế tắc.

Càng lớn, thế giới nội tâm của chúng ta càng nhạy cảm và phức tạp. Những vấn đề cần đối diện ngày càng nhiều hơn, và người chúng ta có thể chia sẻ lại ngày càng ít đi.

“Hầu như tất cả những người xung quanh chúng ta đều có những nỗi niềm và nỗi bất hạnh của riêng họ, chúng ta phải tự mình giải quyết lấy nhiều việc. Người thân, bạn bè của chúng ta, tất cả bọn họ đều có sự mệt mỏi và xiềng xích của riêng mình, được ẩn dưới nét mặt bình tĩnh của họ. Ta không thể làm phiền đến họ.”

“Lỡ đâu đối với người ta, đây chỉ là vấn đề bé xíu và không đáng phàn nàn?”

Có nhiều lý do khiến tớ - cả cậu, chúng ta, ngại chuyện mở miệng tâm sự nỗi lòng mình. Thế giới người lớn ai cũng tất bật ngược xuôi.

Ai cũng mang cho mình chiếc mặt nạ đầy vui vẻ và bình tĩnh để che dấu tâm hồn chi chít những vết thương đang rỉ máu.

Sợ nếu dừng chân lại, cởi mặt nạ ra, chính họ cũng sợ hãi với những vết sẹo của mình.

3. Không sao cả, vẫn là tự mình ôm lấy vấn đề, nhưng chúng ta hãy lôi nó ra khỏi cơ thể và giải quyết thôi.

  • Tớ chỉ muốn nói: cậu hãy đối thoại nhiều hơn với bản thân mình.

Hãy đặt tay lên ngực trái, có phải tim cậu đang đập mãnh liệt tới bất an không?

Hãy cảm nhận hơi thở của cậu, có phải nó dồn dập và nóng hổi đến bất ngờ không?

Hãy nắm lấy tay cậu, có phải cậu đang run rẩy và lo lắng điều gì không?

Hãy ôm lấy cơ thể cậu, có phải nó đang chống chọi và phản ứng rất khó khăn không?

Hãy để ý trong đầu cậu, có phải tinh thần cậu đang bị bủa vây bởi hàng tá lối suy nghĩ tiêu cực, chúng như nổi loạn trong hộp sọ không?

Nghe tớ, đặt bút xuống, viết, vẽ, làm nhạc, làm bất cứ điều gì - để giải phóng mối tơ vò đó trong đầu cậu. Hãy cho cơ thể cậu một cơ hội để chúng cất tiếng nói. Chúng sẽ nói cho cậu nghe rằng chúng đã kiệt sức tới cỡ nào, và cậu nên làm gì với chúng.

  • Sau đó, tớ hy vọng cậu sẽ chấp nhận chính mình.

Mong cậu tìm thấy nỗi đau trong từng lớp da thịt bên trong mình, tìm hiểu nguyên nhân và tìm cách băng bó cho chúng.

Mong cậu học được cách xoa dịu giọng nói bên trong - khi nó cố gắng nói với cậu rằng cậu thật tồi tệ, cậu không đủ tốt, cậu xứng đáng gánh chịu chỉ trích và sự nhục nhã. Mong cậu nhận ra rằng không bao giờ là lỗi của cậu nếu ai đó đột nhiên rời đi. Không bao giờ là lỗi của cậu khi những âm thanh đầy sự phán xét hướng về bản thân mình.

Mong cậu có thể tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ, những sai sót mà cậu hận không thể chôn đi vĩnh viễn nơi đáy lòng. Chúng còn nhỏ mà, hãy tha thứ cho chúng như cách cậu tha thứ cho đứa em của mình vậy.

Mong cậu nghĩ được rằng đường tương lai còn dài, và cậu không chỉ sống cho ngày hôm nay. Cậu còn trẻ, còn thở là còn gỡ.

Cậu có thể xấu xí lúc này, nhưng cậu không thể xấu xí mãi được.

Mong cậu có thể hàng ngày nhận ra, sự tốt lên của cậu là nhờ vào những sai lầm trong quá khứ - thứ mà cậu luôn căm ghét, chối bỏ.

Mong cậu có đủ dũng khí để bày tỏ, càng đủ dũng khí để rời khỏi những người khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và bất bình yên.

Mong cậu có thể tránh xa mối quan hệ khiến cậu nghĩ rằng để yêu thương và bao dung cậu là một điều khó khăn, và cậu đang đòi hỏi quá nhiều, rằng cậu nên kỳ vọng ít đi.

Một người có thể sẵn sàng nói với người mình yêu về bản thân mình, để các mối quan hệ được “thật” và bền chặt hơn, thì đầu tiên người ấy phải hiểu bản thân mình trước. Họ phải chấp nhận và yêu chính bản thân mình trước.

  • Nghe tớ này, hãy tìm một ai đó, để lắng nghe tâm sự của cậu.

Trong khi chúng ta chẳng thể thể hiện được mình thật sự là người như thế nào, vẫn muốn có mối liên hệ với người khác? Con người thật sự trong chúng ta sẽ không bao giờ thể hiện đầy đủ ra bên ngoài nhưng vấn luôn hy vọng rằng sẽ có sự đồng cảm nào đó trong những mối quan hệ? Có vô lý quá không?

Người bạn thân cậu chơi chung từ thời tắm mưa cởi truồng, người bạn cùng fandom chưa gặp qua bao giờ nhưng luôn sẵn sàng nói lời an ủi cậu, hay chẳng là ai cả - một nơi ẩn danh, và ở đó, vài người lạ mặt ôm chầm lấy tâm hồn cậu, “dù mình không quen biết nhau, nhưng từ tận đáy lòng này, tớ hiểu tâm trạng cậu”.

Thôi mà, đừng dùng mấy cái lý do kia để trốn tránh nữa - ở đây, cậu chỉ đơn giản là cần một người để lắng nghe, một nơi để trút hết nỗi ưu phiền trong tim. Hãy nói ra đi nào. Cậu luôn có những người thân yêu bên cạnh, để chắc chắn cậu luôn ổn, và cho dù cậu đang bất ổn đi chăng nữa, họ cũng có thể vì cậu mà xóa sạch mọi ưu phiền. Người khác tin tưởng cậu được, thì cậu cũng thế. Cậu nghe người khác tâm sự được, thì cậu cũng có thể tâm sự mà. Việc bày tỏ nỗi buồn cá nhân là đang dựa vào nhau để sống, chứ không phải là hiện thân cho sự liên lụy.

Cậu sẽ nhớ mãi cảm giác ấm áp đến yên lòng khi có ai đó lắng nghe và cùng cậu nhìn thấy sự tiêu cực của cậu. Cậu thật sự xúc động khi cậu phát hiện ra mọi người vẫn luôn dõi theo cậu trên từng chuyến hành trình gian nan, và hơn tất cả, là sự nhẹ nhõm bao bọc lấy tâm hồn cậu, khi cậu có thể thở phào, rằng rốt cuộc mọi chuyện cũng qua đi rồi, mình vẫn ở đây, vẫn ổn.

Truyền thuyết Smeraldo không chỉ đơn thuần để lại trong lòng sự nuối tiếc về một tình yêu đau khổ, mà còn nhắc nhở chúng mình, rằng hãy nói ra trăn trở, khúc mắc khi còn có thể, khi mọi chuyện chưa vỡ òa ra, và khi chúng mình khao khát đến tuyệt vọng, cảm giác được thấu hiểu và một cái ôm thật chặt.

  • Cuối cùng, tớ muốn cậu hứa với tớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không đánh mất tình yêu đối với cuộc sống này.

Cậu có thể vì cuộc sống bộn bề mà cô đơn, nhưng cũng đừng vì cô đơn mà ngừng yêu thương cuộc sống. Hãy nhớ rằng: không phải lúc nào cuộc sống cũng khiến chúng ta đau khổ. Rằng tình yêu, sự tích cực có thể khiến ta cảm thấy sự mềm mại, dịu dàng của thế giới này chứ không bao giờ khiến ta phải tự dằn vặt, trốn tránh bản thân. Rồi một ngày, cậu sẽ gặp được một người khiến cậu nghĩ rằng cậu thật đẹp, thật xứng đáng.

Một người đến với cậu theo cái cách mà cậu đã dũng cảm vượt qua nỗi sợ của chính mình để tiến về phía họ.

Một người luôn muốn ở bên cạnh cậu, cùng cậu đối diện và giải quyết mọi vấn đề.

Một người luôn cảm thấy cậu đặc biệt, họ muốn nâng niu và chiêm ngưỡng từng ngóc ngách ở sâu trong cậu - kể cả những vết sẹo cũng thấy đáng yêu.

Một người khao khát dang rộng vòng tay để bảo vệ cậu.

Một người cho cậu dũng khí để càng thêm yêu thương chính mình.

Một người mà cậu cảm thấy cho dù cậu không đeo lên một lớp mặt nạ giả tạo để khiến người khác yêu thích, họ vẫn tha thiết chấp nhận cậu.

Nhưng trước hết, bây giờ, chính cậu phải là người đó đã nhé. Tớ hy vọng cậu có thể tìm thấy chính mình mà cậu vẫn luôn bỏ lỡ.

Tác Giả: Đào Yến Thanh --------------------------------Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá +22,000,000 VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Từ khóa » Hoa Smeraldo Có Nghĩa Là Gì