Tuổi 17 Của Tôi, Cậu Vẫn Luôn Là Người đặc Biệt - Blog Radio

blogradio.vn - Tuổi 17 của tôi đã qua đi với những rung động nhẹ nhàng nơi trái tim. Vốn dĩ câu chuyện giữa tôi và cậu còn chẳng có được một khoảnh khắc gọi là đặc biệt. Nhưng sau đến nhiều năm sau này dư vị của nó vẫn mãi ở lại trong một ngăn nhỏ nào đó trong trái tim tôi.

***

Gửi cậu, chàng trai năm 17 tuổi

“Những năm tháng ấy vì một người thích màu xanh mà tôi đem lòng yêu cả bầu trời”.

Người ta thường nói năm tháng tuổi học trò là những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, ý nghĩa và đáng nhớ nhất. Thanh xuân ấy là những ngày tháng vô tư vui đùa bên bè bạn, là những đêm vùi đầu trong đèn sách, là người bên ta năm 17 tuổi sẽ chẳng đi với ta đến cuối con đường.

Thanh xuân của mỗi người qua đi sẽ đều để lại trong ta một hình bóng thật đẹp. Và trong tôi cậu mãi là hình bóng đẹp nhất. Là nuối tiếc tuổi 17 mà tôi mang theo đến mãi sau này.

Năm tháng ấy tôi vì sự vô tư, hài hước của cậu mà trái tim đã lần đầu loạn nhịp. Tôi ngỡ rằng đó chỉ là những rung động nhất thời của tuổi mới lớn nhưng thì ra không phải.

Hình bóng cậu xuất hiện trong tâm trí tôi ngày càng nhiều thêm, ánh mắt tôi chẳng biết từ bao giờ luôn tìm kiếm cậu giữa sân trường rộng lớn. Và cứ thế tình cảm mà tôi dành cho cậu cũng ngày một nhiều hơn. Mỗi ánh mắt cậu nhìn tôi dù chỉ là lướt qua đều khiến tôi xao xuyến. Mỗi câu nói dù chỉ là bâng quơ cũng đủ khiến tôi suy tư.

Những năm tháng ấy cậu chính là động lực to lớn nhất để tôi phấn đấu hết mình trong học tập. Tôi đã luôn cố gắng để khoảng cách của tôi với cậu trên bảng xếp hạng có thể rút ngắn xuống dù chỉ là một chút. Cố gắng mỗi ngày để cậu chú ý đến tôi nhiều hơn. Nhưng dường như mọi sự cố gắng của tôi lại chẳng đổi lấy được bất cứ tín hiệu nào từ cậu.

anime-your-name-70905

Càng chú ý đến cậu, càng thích cậu tôi lại càng cảm thấy tự ti về bản thân mình nhiều hơn. Bởi cậu của khi ấy quá nổi bật, quá xuất sắc còn tôi chỉ là một cô bé tự ti mờ nhạt. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ cậu thích tôi đâu. Cứ thế tình cảm tôi dành cho cậu vẫn luôn là điều thầm kín trong tôi.

Rồi một năm, hai năm và ba năm trôi qua, chúng ta cũng đã đến lúc phải rời xa nhau. Buổi bế giảng hôm ấy tôi có thật nhiều điều muốn nói với cậu nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Quãng đường chúng ta cùng nhau đi về ngày hôm ây tôi đã mang trong mình biết bao cảm xúc hỗn độn. Dù là đi bộ dưới cái nóng oi bức của mùa hè nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào.

Tôi cảm thấy quãng đường hôm ấy sao lại ngắn ngủi đến thế. Nó ngắn như sợi dây tơ duyên của chúng ta giữa dòng đời rộng lớn này. Để rồi khi đi hết con đường ấy chúng ta chẳng còn được thấy nhau giữa bộn bề cuộc sống. Để rồi cậu mãi mãi là miền kí ức xưa cũ trong hoài niệm của tôi.

Sau này mỗi lần quay trở về trường cũ ánh mắt tôi dường như vẫn cố kiếm tìm một hình bóng quen thuộc. Hình bóng của chàng trai năm 17 tuổi. Những có lẽ hình bóng ấy sẽ mãi chỉ còn trong kí ức của riêng tôi.

Chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành. Và khi quay đầu nhìn lại mới thấy tình cảm tôi dành cho cậu những năm tháng ấy thật đẹp. Đó là sự non nớt, vụng dại, trong trẻo của tuổi mới lớn. Là những e ngại suy tư giấu kín trong lòng. Là những cảm xúc chẳng thể nào đặt tên. Là sự nuối tiếc của trái tim chưa một lần được cất lời.

anime-couple

Tuổi 17 của tôi đã qua đi với những rung động nhẹ nhàng nơi trái tim. Vốn dĩ câu chuyện giữa tôi và cậu còn chẳng có được một khoảnh khắc gọi là đặc biệt. Nhưng sau đến nhiều năm sau này dư vị của nó vẫn mãi ở lại trong một ngăn nhỏ nào đó trong trái tim tôi.

Có lẽ đó cái mà người ta gọi là tình đầu, và dù không có khoảnh khắc đặc biệt nào cả nhưng cũng đủ để khiến con người ta nhớ mãi về sau.

© Minh Anh - blogradio.vn

Xem thêm: Từng vì anh mà quên cả bản thân mình

Từ khóa » Cậu 17 Tuổi