Uncategorized – Chốn Thanh Tịnh

Tác giả: Tam Cửu Âm Vực

Editor: Sắc Tức Thị Không

Tinh Thần Huân Chương

Nghe thấy bốn chữ này, không chỉ nhiều tân binh dưới đài, mà ngay cả phần lớn giáo quan trên đài cũng đều kinh ngạc! Đây là một danh hiệu gần với Tinh Hải Huân Chương, mà ngay cả Viên Cương, thủ trưởng của doanh trại huấn luyện, cũng chỉ có ba chiếc. Vậy mà Lâm Thất Dạ, người chưa ra khỏi doanh huấn luyện, đã nhận được một Tinh Thần Huân Chương?

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, điều này cũng không phải không thể hiểu được. Chỉ cần nhớ lại việc trên xe buýt, khi ấy Lâm Thất Dạ bảo vệ toàn bộ tân binh khỏi mảnh mưa đạn, thì việc cậu nhận được huân chương cấp cao là điều hiển nhiên.

Cần phải biết, trong doanh trại này có hơn hai trăm tân binh, tất cả đều là từ đội dự bị của Người Gác Đêm, lực lượng trung kiên bảo vệ quốc gia trong tương lai. Nếu những tân binh này gặp chuyện, lực lượng của Người Gác Đêm sẽ bị đứt gãy, và khi đó, sức mạnh bảo vệ của toàn quốc sẽ bị suy yếu.

Trong những năm gần đây, những mối đe dọa thần bí xuất hiện ngày càng mạnh mẽ. Nếu lực lượng Người Gác Đêm bị tổn thương, nguy cơ sẽ không chỉ đơn thuần là một thành phố bị ảnh hưởng, mà là một mối nguy toàn diện cho toàn quốc.

Xét từ góc độ này, hành động của Lâm Thất Dạ đã thỏa mãn điều kiện “Làm những việc có thể gây ra rung chuyển lớn cho xã hội”.

Về phần việc đánh trọng thương Xà Nữ và đánh giết Hàn Thiếu Vân, tuy có vẻ quan trọng, nhưng trên thực tế, đó chỉ là chuyện nhỏ. Rốt cuộc, một người đại diện cho Cổ Thần giáo hội và một tín đồ của Hải cảnh không thể tạo ra sóng gió lớn.

Có một điểm nữa chỉ có một số ít người hiểu rõ. Lâm Thất Dạ đã có cuộc tiếp xúc trực tiếp với người của Cổ Thần giáo hội, và việc cậu đả thương Xà Nữ cho thấy cậu đã từ chối lời mời gọi của họ, kiên quyết đứng về phía Người Gác Đêm.

Một người đại diện cho 2 vị Thần đã kiên quyết xác định lập trường bản thân như Lâm Thất Dạ, trong mắt những người cấp cao của Người Gác Đêm, không thể không được thưởng.

Vậy ban thưởng gì đây? Một ít tiền bạc, cấm vật? Hay là hứa hẹn về một tương lai rực rỡ?

Quá tầm thường, quá bình dân.

Thời tới, thời tới, đúng lúc có báo cáo công huân của Lâm Thất Dạ được nộp lên, họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm cho “món quà” này trở nên đặc biệt hơn.

Với những yếu tố thúc đẩy như vậy, việc Lâm Thất Dạ nhận được Tinh Thần Huân Chương là hoàn toàn hợp lý.

“Lâm Thất Dạ, lên đây nhận huân chương.” Giọng nói của Viên Cương vang lên, khiến Lâm Thất Dạ tỉnh táo, bước nhanh lên đài.

Viên Cương đến bên cạnh Lâm Thất Dạ, từ từ mở hộp đen trong tay. Bên trong là một viên huân chương màu xanh đậm, lấp lánh rực rỡ, như một ngôi sao được khảm trong ánh thủy tinh.

Viên Cương trang trọng cầm Tinh Thần Huân Chương lên, treo vào ngực Lâm Thất Dạ.

Lâm Thất Dạ hít sâu một hơi, chào Viên Cương theo kiểu quân đội.

Dưới ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Thất Dạ từ từ đi xuống cầu thang, trở về đội ngũ.

Bách Lý mập mạp nuốt nước bọt, giơ ngón cái lên hướng Lâm Thất Dạ: “Thất Dạ, ngầu đét !”

Ngay sau khi Lâm Thất Dạ nhận huân chương, cái tên thứ hai được Viên Cương công bố cũng khiến mọi người bất ngờ.

“Thẩm Thanh Trúc, người đã kịp thời tiêu trừ Đại Phong Tai, cứu nửa thành phố khỏi bị phá hủy bởi cơn bão, được trao tặng Tinh Huy Huân Chương.”

“Trời ạ, Anh Bảnh?” Bách Lý mở to mắt.

Mọi người nhìn về phía Thẩm Thanh Trúc, chính anh cũng ngạc nhiên không kém. Anh nhìn Viên Cương, như không thể tin vào điều mình vừa nghe.

Anh nhìn lên Viên Cương đần mặt ra như muốn nói” Thầy không có chơi khăm tui đúng không :))))”,Sau khi xác nhận Viên Cương không đùa giỡn Thẩm Thanh Trúc ngần ngừ một lát mới bước lên đài.

Anh thậm chí không nghĩ rằng chỉ cần một cái búng tay lại có thể cứu được nửa thành phố Thương Nam.

Sau khi nhận huân chương, Thẩm Thanh Trúc cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

Khi Viên Cương hạ lệnh giải tán, mọi người nhao nhao đi ăn. Đặng Vĩ, Lý Cổ, và Lý Lượng lập tức vây quanh Thẩm Thanh Trúc, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ!

“Anh Thẩm, Anh cứu thành phố Thương Nam lúc nào vậy?!”

“Đúng á, Anh Thẩm, không phải anh kêu ra ngoài kiếm tiền hả? Sao lại có huân chương?”

“Anh Thẩm giỏi ghê!”

Bị ba người vây quanh, Thẩm Thanh Trúc ho nhẹ, ngẩng cao đầu.

“Thôi, nhìn bộ dạng chưa trải sự đời của tụi bây kìa, chỉ là một cái Tinh Huy Huân Chương thôi mà. Về sau, tao sẽ cố gắng để có huân chương còn cao hơn nữa!”

“Anh Thẩm thật vĩ đại!”

“Anh Thẩm ngầu quá à!”

Bách Lý thấy cảnh này, nhếch miệng, “Tới giờ của Anh Bảnh rồi đó… Không được, mình phải chọc cho tên đó bớt kiêu đi mới được.”

Nói xong, Bách Lý hít sâu, hô to: “Thất Dạ mạnh nhất!”

“Thất Dạ mạnh nhất!”

“Thất Dạ đẹp trai nhất!”

“Thất Dạ ngầu quá!”

Nghe những câu này, những người xung quanh lập tức quay đầu lại, sắc mặt khó chịu nhìn Lâm Thất Dạ và Bách Lý.

Lâm Thất Dạ liếc mắt, một tay đập vào gáy Bách Lý mập: “Cậu là trẻ con chắc? Đi, đi ăn cơm.”

“Ò!”

Sau khi kết thúc huấn luyện thể lực, các tân binh bắt đầu các hạng mục đa dạng: từ chiến thuật, mô phỏng diễn tập, nguyên lý Cấm Khư, đến các bài học về thần thoại và các nguy cơ liên quan hiện tại.

Nếu như nói nửa năm trước, việc huấn luyện thể chất hoàn toàn là phải vượt qua trong điều kiện khắc nghiệt, thì giờ đây, 80% nội dung huấn luyện đều yêu cầu ngồi trong lớp học để học lý thuyết.

Điều này khiến Lâm Thất Dạ cảm thấy như đang ở đại học… Nói chính xác hơn là ở trường quân đội.

Đối với đại đa số người, so với những bài tập mệt mỏi trên sân huấn luyện trước đó, hiện tại thật sự là thiên đường. Nhưng vẫn có một số ít người, từng tế bào trong cơ thể họ đều từ chối việc học lý thuyết.

“Bản chất tinh thần lực là gì?”

Trên giảng đài, một giáo quan đeo kính gọng đen chậm rãi mở lời, ánh mắt của ông đảo qua lớp học, cuối cùng dừng lại ở một người nào đó ở hàng cuối.

“Thẩm Thanh Trúc.”

Thẩm Thanh Trúc nằm sấp trên bàn, buồn ngủ ngẩng đầu lên, mắt mờ mịt nhìn về phía Cố huấn luyện viên.

“Bản chất tinh thần lực là gì?”

“Ông đây không biết.”

“… Ra ngoài chạy mười vòng.”

“Ô kê!!!”

Thẩm Thanh Trúc như bừng tỉnh, lập tức lao ra khỏi lớp, tinh thần phấn chấn bắt đầu chạy quanh bãi tập.

Cố giáo quan thở dài, lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng dừng lại ở Lâm Thất Dạ.

“Lâm Thất Dạ, em biết không?”

“Bản chất tinh thần lực là trong những tình huống đặc biệt, ý thức hoạt động sinh ra sức mạnh siêu nhiên.” Lâm Thất Dạ đứng lên, bình tĩnh trả lời.

Cố giáo quan nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, “Không sai, tôi hy vọng mọi người hiểu rõ, lý thuyết trong quá trình tiêu diệt toàn bộ thần bí quan trọng không kém gì thực chiến. Chúng ta phải từ đầu đến cuối lo liệu cho người học tư thế, nghiên cứu và không ngừng suy tư, biện chứng, mới có thể cảm nhận được thế giới chân thực…”

Nghe đến đây, trong đầu Lâm Thất Dạ lóe lên một ý tưởng.

Cố giáo quan còn định nói tiếp, nhưng nhận ra Lâm Thất Dạ vẫn chưa ngồi xuống.

“Em còn đứng làm gì?”

Lâm Thất Dạ trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: “Cố giáo quan, kiến thức của ngài có phải rất uyên bác không?”

Cố giáo quan cười khẽ, tự mãn đáp: “Tôi là giáo sư tại Hoa Thanh đại học, em nghĩ sao?”

“Giáo quan, em có thể hỏi ngài một câu được không?”

“Em cứ hỏi.” Cố giáo quan đẩy kính.

“Ngài nghĩ rằng, nơi chúng ta đang sống bây giờ… có phải là thật không?”

Từ khóa » đeo âm đế Hoàn