Vai Gầy | Doananhkiet

“Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi…”

Thơ nhạc gì hình như cũng hay tả về đôi vai, vai người thiếu nữ, vai của thiếu phụ, vai người mẹ tảo tần… Mà lạ, vai người phụ nữ hầu hết trong thơ văn nhạc [nước ta, có lẽ cả Tàu nữa] đều là dáng vai gầy. Tìm minh họa thì cũng dễ, lướt google chút là ra cả mớ, ngồi nhẩm trong óc sơ sơ cũng được vài câu, ví dụ: Em nhỏ bé em dịu dàng em mảnh khảnh/Liệu đôi vai nhỏ bé kia sẽ gồng gánh được những gì/Em nhỏ bé em dịu dàng em mảnh khảnh/Nhưng bao nhiêu cuộc tình vì em đã ra đi (Đỗ Quang Vinh), hay Dáng em gầy hanh hao qua phố lạ/Nửa đời vui sao vẫn cứ u hoài (Kiệt Đoàn, hehe)

Đôi vai người thiếu nữ, hình như phải gầy mới đẹp. Hình tượng đó ăn vào thơ ca, in vào tâm trí bao kẻ tập tọe mần thơ, viết văn, và cả những người đọc sách. Mà vai gầy có đẹp thật không?

Lúc trước có đọc tản văn của Đào Hiếu, ông viết về Vòng số bốn của người phụ nữ, ý chỉ là cái vòng… đùi, thấy cũng có lý! Hôm nay rảnh rỗi nghe lại bài Như cánh vạc bay, tự dưng thắc mắc “vai gầy” đẹp không mà ông TCS ngợi ca đến mức huyền hoặc. Lần giở lại mấy trang báo mạng, coi hình mấy cô nàng sexy, thì rõ là vai cô nào cũng… không gầy! Nó chỉ thon, nuột nà, hõm vai không quá sâu, xương quai xanh không quá lộ. Tóm lại, bờ vai thon cân đối chớ tuyệt không hề gầy, ít nhất theo cái nhìn của tôi.

Phụ nữ vai gầy, chắc chắn thể hình không đẹp. Gì thì gì, cái đẹp phải cân đối, hài hòa. Khổ nỗi mấy ông nhà thơ, nhạc sĩ, nhà văn tả người tình, người yêu kiểu gì cũng thành vai gầy, tả vũ nữ cũng vũ nữ thân gầy. Rồi đến lượt mình, tập tành đọc sách, dịch sách, cứ hễ tả đến gái thì thể nào cũng bờ vai thon gầy, thân hình mảnh mai, riết nó thành 1 quy ước trong đầu sẵn.

Có chăng là tại chữ gầy? Chữ gầy nó tạo cho người đọc, người nghe cảm giác mông lung, yếu đuối, đôi vai gầy khiến cho người phụ nữ trở nên mơ hồ, bảng lảng, và huyền hoặc. Nó dễ gợi thương cảm. Nó như cái gì đó mong manh, siêu thực.

Còn nhớ, lúc nhỏ xíu, có đọc bài thơ Hương trà [chưa chắc đúng tên vì cũng mười mấy năm rồi], tôi nhớ nhất câu thơ Đêm khuya bóng mẹ gầy. Lưu ý, bóng mẹ gầy chứ không phải dáng mẹ gầy. Vốn chữ gầy đã thấy khắc khổ, đến cả cái bóng giữa khuya cũng gầy guộc thì hình ảnh đó càng đau đáu hơn.

Trở lại với đôi vai gầy trong thi ca, trong khi người đàn ông luôn được tả đôi vai rộng, bờ vai vững chãi cho người phụ nữ anh ta yêu mến có thể tựa vào [tựa vai chính là hình ảnh của tin yêu] thì đôi vai người phụ nữ lại không thế. Đôi vai người phụ nữ, thật ra cũng phải cần dày dặn lắm chứ, vì họ phải gánh biết bao khó nhọc, lắm khi còn hơn cả cánh đàn ông! Thế đó, thi ca vẫn ép người phụ nữ mang đôi vai gầy, dù gánh con, gánh mẹ, gánh cha, gánh anh, gánh em hay cả gánh… chồng, thì vai gầy vẫn phải là vai gầy, không khác được!

Tôi cho là hình tượng đôi vai gầy là biểu trưng cho sự hy sinh vị tha của người phụ nữ Việt Nam. Họ nhỏ bé, yếu đuối, vai tuy gầy nhưng gánh cả giang sơn.

Và vì thế, vai gầy luôn được thi vị hóa. Và người nữ trong thơ ca vẫn phải mang đôi vai gầy, dù mắt mũi miệng có khác, dù ngực đùi mông cổ có to hay nhỏ.

……………

Đến lúc nào thì vai người hết gầy?

Chia sẻ:

  • X
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Bài Thơ Về Vai Gầy