[ Văn Mẫu Lớp 6] - Tưởng Tượng 20 Năm Sau Về Thăm Trường Cũ, Viết ...

“Đã mấy năm nay. Tôi chưa về thăm trường lần nào. Đã mấy năm nay. Cây phượng hồng thêm phần già nua. Không biết lúc này có gì đổi thay. Thời gian có làm nếp nhăn thêm đầy?”. Đối với mỗi người chắc hẳn có những thứ vô cùng thiêng liêng, quý giá mà không có gì có thể thay thế được. Đó có thể là mái trường mến yêu với những kỉ niệm một thời áo trắng mộng mơ, ngây ngô và chân thành. Sau này dù có đi đâu xa, chắc hẳn mỗi người đều khắc sâu trong tim hình ảnh ngôi trường ngày xưa đã từng gắn bó.  Có bao giờ bạn tưởng tượng bản thân và ngôi trường của mình sau một thời gian dài sẽ thay đổi ra sao? Mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm,… thời gian càng dài, sự đổi thay càng lớn, càng trở nên rõ nét và khác biệt hơn. Có những thứ sẽ còn mãi, nhưng có những thứ đã bị thời gian biến đổi quá nhanh khiến con người không kịp nhận ra. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ bắt gặp đề bài Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường. Vì đây là đề bài tưởng tượng nên có thể nêu lên mong muốn của bản thân về sự đổi mới của ngôi trường. Để làm bài tập này, đầu tiên ta sẽ giới thiệu hoàn cảnh quay về trường sau hai mươi năm, ta thấy những thay đổi gì, điều gì vẫn còn trong kí ức và cảm xúc của bản thân khi ấy là như thế nào. Để làm cho bài viết thêm sinh động, có thể kể lại cuộc gặp gỡ với thầy cô cũ. Có thể đan xen miêu tả thiên nhiên vào hôm mình về thăm trường. Dưới đây là các bài văn mẫu tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường. Vì sự tưởng tượng của mỗi người là khác nhau nên các bạn chú ý chỉ nên tham khảo thôi nhé. Chúc các bạn thành công.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TƯỞNG TƯỢNG 20 NĂM SAU VỀ THĂM LẠI TRƯỜNG CŨ – VIẾT THƯ CHO BẠN KỂ VỀ CHUYẾN THĂM ĐÓ

Nam Định, ngày 20 tháng 11 năm 2038

Tuyết thân mến,

Đã lâu không viết thư cho cậu vì dạo này mình bận. Cuộc sống bên Mỹ vẫn ổn chứ? Khi nào cậu lập gia đình nhớ thông báo cho mình nhé! Cậu biết không, hôm qua lớp 6B của chúng ta ngày trước họp lớp tại trường đấy. Trường lớp, mọi người có nhiều thay đổi theo thời gian- cũng 20 năm còn gì!, mình muốn kể cho cậu những điều thú vị ấy.

Chắc cậu vẫn chưa quên, ngôi trường huyện của chúng mình ngày trước nhỏ nhắn, rêu phong mà trang nghiêm. Tuyết nhớ không, hồi đó, lớp chúng mình ngăn nhau bằng vách, chưa được lắp đặt hệ thống đèn đầy đủ.Lúc đó, có biết bao khó khăn, Tuyết nhỉ. Sau 20 năm, tớ trở về mái trường này, cậu không thể hình dung, trong phút đầu mình đã ngỡ ngàng như thế nào đâu. Ngôi trường khang trang ba tầng, nằm uy nghi dưới bóng những cây bàng, cây phượng, rợp bóng cả một khoảng sân rộng. Mình đi qua các lớp học, mỗi phòng đều được lắp máy chiếu và máy tính để phục vụ cho việc dạy và học hiệu quả hơn. Cửa sổ lắp kính sáng loáng, những chậu hoa, chậu cây cảnh tươi tốt đứng ngay ngắn trên hành lang mỗi lớp, cậu ạ. Cơ sở vật chất của trường đang từng ngày cải thiện rõ rệt phải không. Mình không giấu nổi niềm vui sướng khi chứng kiến mái trường- ngôi nhà thứ hai của chúng mình đang thay da đổi thịt. Mình nghĩ rằng, chính quyền đang bắt tay vào việc nâng cao chất lượng giảng dạy ở các trường học nhằm hướng tới thế hệ tương lai sẽ xây dựng đất nước giàu đẹp hơn. Mình rảo bước trên sân trường, cậu biết không, mình tình cờ gặp thầy Hợp chủ nhiệm lớp mình đấy. Dáng người thầy vẫn khoan thai, điềm tĩnh chỉ có điều, mái tóc thầy vương nhiều bụi phấn hơn. Cuộc “ hội ngộ” này, lúc đầu thầy chưa nhận ra tớ đấy nhưng một lát hồi tưởng, thầy mỉm cười, xoa đầu tớ: “ Trò ngày xưa nghịch lắm! Cố gắng đạt ước mơ, em nhé!”. Tớ như được tiếp thêm động lực, cậu ạ.

À, mình quên mất chưa kể với cậu các bạn học cùng lớp chúng mình. Lớp không có mặt đông đủ thành viên, Tuyết ạ, vì công việc mà. Ai cũng trưởng thành và dạn dày kinh nghiệm. Chắc cậu còn nhớ tới Quỳnh “hâm” chứ? Cô bạn vui tính ở cùng tổ mình, giờ cậu ấy duyên dáng lắm, Quỳnh đang làm phóng viên đấy. Còn Phong- chàng trai duy nhất ở lớp mình đã trở thành một cậu công an chững chạc. Mọi người gặp nhau đều nói chuyện rôm rả, nét mặt hồ hởi bởi niềm hạnh phúc như gặp lại máu thịt của nhau sau bao ngày xa cách vậy.  Một lát sau, khi lớp trưởng Thảo đứng lên bục phát biểu, mọi người đều trật tự. Mình thấy không gian này trở nên thân thuộc quá đỗi, lúc giọng nhẹ nhàng ấy cất lên;

Mình thấy rất vui vì lớp 6B của chúng ta lại có mặt tại ngôi trường tuổi thơ này, ta cùng nhau ôn lại bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò và nhìn lại kí ức, ta thấy chính mình đã có những thay đổi, trưởng thành hơn. Nhưng tớ mong rằng tình bạn của chúng ta vẫn không bao giờ thay đổi.

Mọi người vỗ tay, những cái ôm, cái bắt tay thật chặt và mình tin vào tình cảm bền chặt này. Cuối buổi, những “ cô cậu học sinh” ấy mới ra về Tuyết ạ, để lại bao kỉ niệm dưới mái trường mến yêu.

Thôi thư đã dài, mình dừng bút đây. Sớm hồi âm cho mình nhé.

Bạn cũ

Thu Hường

Từ khóa » Kể 20 Năm