VẦN THƠ LỮ KHÁCH (100 Bài Thơ Tình Chọn Lọc)
Có thể bạn quan tâm
Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011
VẦN THƠ LỮ KHÁCH (100 bài thơ tình chọn lọc)
Bài 25: Một cánh thơ buồn Trời đã vào thu rượu thấm cayChén buồn ta rót có ai hayỞ đây đồi núi nhiều mây trắngQuê cũ ai nhìn mây trắng bay Sóng vỗ triền sông núi tiếp buồnChén sầu ta cạn với ngàn truôngThơ ta phố chợ xin đừng bánĐể gửi cung Hằng ánh nguyệt suông Chiếc lá vàng bay lạc cuối trờiCó ai gom nhặt giữa đầy vơiCho ta đốt lửa hong chiều lạnhMột bóng cô thuyền sáng viễn khơi Không chén quan hà người lữ kháchNửa đời danh lợi cũng tay khôngCho ta làm gió cùng lau láchKhẽ hát tìm quên nợ núi sông Đừng khóc trăm năm tóc bạc rồiCổ kim quán trọ một cơn sayBằng như ai đã từng không lỗiTiếc giọt thời gian lọt khẻ tay Nắng có vàng như nắng thuở xưaCòn nghe bến nước tiếng đò đưaMây bay phố lạ sao buồn quáEm có đi - về, trong gió mưa Thuốc buồn đốt mãi nỗi tương tưDĩ vãng mù sa đâu trách aiLy biệt cánh thư buồn viễn xứThơ sầu xin cạn những tàn phai Bài 26: ĐI TRÊN BỜ HOÀNG HÔN Tôi đi trên bờ lạnh hoàng hônCây cỏ vào xuân bổng trở buồnMột áng mây vàng che khắp núiSương mờ mấy dải phủ đầu truông Sông Vệ đìu hiu lúc cuối chiềuĐồi Vom núi Điệp mấy hồi tiêuThuyền ai hờ hững đang neo bến“Có chở trăng về” giữa tịch liêu Có kẻ lang thang nhớ tháng ngàyƯu tư xoè đếm lại bàn tayCó ai đếm được trong mười ngónNgón kỷ niệm nào đang lắt lay Có kẻ ra đi quên bạn bèPhồn hoa phố thị lặng mà ngheSông quê bồi lở đôi bờ nhớDáng phương gầy in trong tiếng ve Có kẻ ra đi mãi nhớ nhàChút tình xưa cũ chẳng phôi phaCuộc đời ngõ cụt chưa về đượcQuán lạnh sầu dâng ngập ánh tà Tôi đi chập choạng trên bờ vắngNgẩng mặt đầu non một bóng trăngMột chén xuân đầy chưa dám cạnTình ai còn vất ngả ba đàng Bài 27 CÓ CÕI SẦU NÀO Có cõi sầu nào trong mắt emMông lung thu rụng rớt bên thềmĐể trong màu áo tinh khôi ấySáng một cô thuyền lướt bóng đêm Có cõi sầu nào trong lách lauLá cồn cỏ hát vỡ niềm đauAi về xứ Quảng cho ta gởiMột chút tình thơ xót nghẹn lời Có cõi sầu nào trên bến sôngNhân duyên thập nhị giữa phiêu bồngBèo dâu sơ ngộ rưng chiều mộngTình võ vàng đi lạc bể đông Có cõi sầu nào trên nhánh mơLá buồn nhẹ khép những vần thơĐể tình thôn nữ trong tan vỡChợt thấy niềm vui giữa hững hờ Có cõi sầu nào trong vũ trụCho ta tìm gặp những tri âm Cho ta chút lửa hong mưa lũĐể thấy đời vui trước lỡ lầm Bài 28 NGẪU HỨNG THỜI GIAN Và em ạ, sáng nay anh lại viếtCâu thơ buồn da diết nhớ thu xaNgày hội ấy em thơ ngây mắt biếc“Khoé môi cười nắng quái cũng gầy hao” Và em ạ, sáng nay anh lại viếtCâu chuyện buồn dĩ vãng của ngày naoChuyến đò ấy chòng chành, đành lỗi hẹnTrái tim anh: xa xót vẫn ngọt ngào Và em ạ, sáng nay anh lại viếtCho riêng anh và chẳng biết gửi aiTrải bi thương từ phút giây ly biệtGom niềm đau trong những tiếng thở dài Và em ạ, sáng nay trong nắng sớmBình minh lên nhịp nhịp rợn mê hồnAnh gãy đỗ giữa con người, con ngợmLửa tình em nâng cánh trước hoàng hôn Và em ạ, thoáng tơ lòng vương vấnKý ức buồn trên sóng nước phù vânAnh mê đuổi bóng chim gầy hư huyễnMây cao nguyên buồn nhớ nắng bình nguyên Bài 29: RỒI TỪ ĐÓ Rồi từ đó, yêu em - đành gửi mộngTa - loài còng, xe cát lấp bể đông“Em từ đó, như ngàn cơn sóng vỗCũng vô tình như nhát kiếm hư vô” Rồi từ đó, ta làm cây bạt gióĐể vàng rơi trên lối bước ai quaEm từ đó, như rú rừng lá cỏPhủ hồn ta trong một ánh huy tà Rồi từ đó, ta làm thân sâu bọNhặt tàn phai, gặm từng mảnh điên đaoEm từ đó, là loài chim cổ độChe hồn ta, cuốn từng giấc mơ nào Rồi từ đó, ta là sương lổ đổQuên lẻ đời, bỏ gái mộng đầu truôngEm từ đó, như bóng đêm cuồng nộ Giam hồn ta, trong một ánh trăng buồn Rồi từ đó, ta chỉ còn chén rượuNâng nỗi sầu, sưởi ấm cõi tịch liêuEm từ đó, hững hờ buông phao cứuĐể hồn ta tím một cánh thơ chiều Bài 30: NHỚ NGƯỜI XƯAThân tặng T. N và P.L Nhớ mùa thu ấy anh làm thầyEm tròn mười sáu tuổi thơ ngâyAnh lên bục giảng đâu nhìn thấy“Mắt lé đa tình”, em ngất ngây Còn nhớ hôm nào anh dắt emVề thăm Đức Hiệp chiều vào đêmVô tình em rớt bên cầu lạ“Vô thức” anh nhào xuống cứu em Từ đó hồn em phơi phới quáMời anh tiện ghé xuống thăm nhàNao lòng đêm ấy trong say tỉnhXe đạp một mình anh ghé qua Phương đông vừa mọc ánh trăngthanhLan nở hương bay môi ngọt lànhTrao hết mùa xuân đời thiếu nữTình này, nghĩa nọ nở sao đành Hôm sau anh nhận được phong thưThầy ạ, thưa anh! Em dại khờ“Chuyện ấy”, những mong thành quá khứHoa rơi, nhuỵ rụng. Tình bơ vơ... Anh buồn thao thức mãi, gầy điĐâu dám nhìn em, chẳng nói gìThấm thoát 3 năm mùa phượng vỹNhìn hoa, anh hiểu nỗi phân ly Rồi mấy năm sau em lấy chồngTình đầu tan vỡ, bến buồn trôngThuyền hoa thấp thoáng trên bờ mộngTỉnh giấc, chao ôi! Một cánh hồng Một nửa đời trôi trong tiếc nuối“Mười bài vô thức” gửi hư khôngGối trăng xế mộng anh gầy đuổiMây trắng trên đồi đang trổ bông Em ơi hạ đến lòng sao đauTìm đâu người cũ mùa thu sauAnh gom xác phượng bên đường vắngNhặt lá vàng rơi, nơi cuối trăng Bài 31: UỐNG RƯỢU DƯỚI TRĂNG Dưới trăng uống rượu lòng thêm sầuTa hát mình nghe giữa đêm thâuAi biết có ta mà đối ẩmAi mời ta cạn chén tri âm Mây bay xoã tóc ngang vai núiSương đọng long lanh khoé mắt cườiNgàn chuyến xe qua cùng cát bụiEm về - có chuyến tuổi đôi mươi Mơ tìm chi dấu xưa đồng vọngBốn biến năm châu gót mỏi mònCơm áo công danh mờ nhạt bóngGiang hồ mai một tấm lòng son Ly đầy vừa động ánh trăng tanAi nhặt giùm ta ít ánh vàngĐường đến cùng hằng đừng khuấy độngĐể ta mơ thoáng thú thanh nhàn Như gã thiền sư lạc chốn trầnTa ngồi cô tịch ngắm sông ngânLy vơi lại rót mình ta cạnRượu hết sầu giăng ngập thế gian Bài 32: EM VẪN CÔ ĐƠNGIỮA BIỂN ĐỜIThân tặng: Bà điên ĐTPL Đời em qua sông còn cô đơnHoài mong, thời gian còn buồn hơnSong thưa, vầng trăng soi tình đauMười năm tình xanh chừng phai màu Lang thang đời ơi em tìm chiNgoài kia mây giăng trên đường điThu về mưa chiều hoen đôi miAi thương em tôi...quên xuân thì Xin đời cho em thêm niềm vuiBèo dâu tương phùng trong bùi ngùiThương em, bài thơ trong ngày naoBây chừ, xin trao cùng chiêm bao Bài 33: MỘNG CỐ HƯƠNG Xa cách đã bao nămChưa về thăm quê đượcTiếng chiều từ sâu thẳmNao nao đò ngược xuôiNắng không sưởi ấm hồn cô lữHoa đã tàn phai dạ chửa nguôi Cũng mùa xuân năm ấyEm quầy quả sang sôngNỗi sầu tôi che đậyCánh chim trời mênh môngTrà Giang hờ hững trăng nào thấyThiên Ấn Mơ màng chuông vắng trông Nương cánh gió ngàn phươngThả hồn vào mây trắngMơ bóng hình cố hươngRượu buồn từng giọt đắngThiên Bút phê vân tình vô lượngLa Hà Thạch Trận mộng sa trường Chốn cũ có ai vềNhắn gửi giùm nỗi nhớNgười chân trời, góc bểDa diết một tình quêLữ khách phong trần đường lạnh lắmQuê nhà xa ngái bặt mù tămNửa đời huyễn mộng ai gầy đuổiMây trắng trên đồi đang trổ bông Bài 34: Trăm năm - Một cuộc lữ: Đời người là một chuyến đi. Và, với thượng toạ Thích Tuệ Sỹ lại là một chuyến đi đầy gian nan và nguy hiểm của thế mệnh, tồn sinh.Riêng tôi, khi ngồi trên chuyến xe đó – vào một buổi chiều tôi không nhớ rõ ngày, tháng, năm nào - hốt nhiên tôi bỗng nhớ đến bốn câu thơ của Tô Đông Pha, một thi hào đời Tống bên Trung Quốc: Thất thiên lý ngoại nhi mao nhânThập bát than đầu nhất diệp thânSơn ức hỉ hoan lao viễn mộngĐịa danh Hoàng Khủng khấp cô thầnTheo Tuệ sỹ, Tô Đông Pha làm bài thơ này vào lúc ông 59 tuổi khi ông bị đày đi đến tận đảo Hải Nam. Tuệ Sỹ đã bình giải trong tác phẩm “Tô Đông Pha những phương trời viễn mộng” như sau: Hai thứ tóc, người đi ngoài bảy ngàn dặmMột thân côi, thác đổ xuống 18 ghềnhNhớ núi hỉ hoan đoạ đày viễn mộngĐất tên Hoàng Khùng lệ khấp cô thần Và, tôi cũng mạo muội cảm tác một vài tứ thơ về một cuộc lữ của hai đại thi hào trên. Anh về đó, giữa ngàn xanh lạnh lẽoSuối nguồn xa, triều đông hải hút heoMười năm ấy: mấy con đường, bao nẻoMái đầu sương, tuyết nhuộm gió đèo reo Ôi quê hương có dịp về bên láBên sông xưa lặng ngắm ánh trăng tàMột con nước, nhưng đôi bờ bồi lỡTình đời trôi cùng ghềnh thác trơ vơ Ôi mùa xuân sắc mai vàng rực rỡMắt em yêu mời gọi những nàng thơAnh gục xuống dù muốn lần đứng dậyMùa xuân ơi xin tạ lỗi đừng chờ Ngày mai nhé, đừng chờ ta nữa nhéNhạc thơ nào gõ nhịp giữa rong rêuĐêm rộng mở bi thương, rồi cũng sẽGió sang canh bên bếp lạnh tiêu điều Tôi vẫn đợi từ thiên thu cô tịchLẽ tử sinh trên hư ảo bồng bềnhTiếng cười, thét từ đảo điên tuyệt đíchBình minh lên trong phách nhịp chênh vênh1 nhận xét:
Nguyễn Hữu Phulúc 03:28 19 tháng 4, 2011"NHỚ NGƯỜI XƯA Thân tặng T. N và P.LNhớ mùa thu ấy anh làm thầyEm tròn mười sáu tuổi thơ ngâyAnh lên bục giảng đâu nhìn thấy“Mắt lé đa tình”, em ngất ngây..............................."Tôi mong anh không nên đưa những bài thơ hơi khó chịu về các thầy lên diễn đàn bởi vì không nên để các em nhỏ có cái nhìn về thầy như vậy. Vấn đề anh đưa bài văn tế các nghĩa sĩ đã có phản hồi rồi nhưng em đã diễn giải để mang tính tế nhị rồi đấy.
Trả lờiXóaTrả lời- Trả lời
Người theo dõi
Lưu trữ Blog
Giới thiệu về tôi
Văn Nhi Bùi Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôiTừ khóa » Thơ Về Lữ Khách
-
Tìm Bài Thơ Với Lời "lữ Khách" (kiếm được 200 Bài) - TKaraoke
-
Tìm Bài Thơ "lữ Khách" (kiếm được 200 Bài) - Trang 2 - TKaraoke
-
Thơ Tình Phượt: Lữ Khách Cô Đơn - OCuaSo.Com
-
Lữ Khách Cô Đơn - Thơ Về Phượt Một Mình - Thơ Buồn Tình Yêu
-
Tình Lữ Khách - Viễn Phương | Những Bài Thơ Hay
-
Phân Tích Tâm Trạng Người Lữ Khách Trong Bài Thơ Bài Ca Ngắn đi Trên ...
-
Chủ đề: Lữ Khách độc Hành - Thi Viện
-
Dàn ý Phân Tích Tâm Trạng Người Lữ Khách Trong Bài Thơ Bài Ca Ngắn ...
-
Lập Dàn ý Hình ảnh Người Lữ Khách Trong Bài Thơ Bài Ca Ngắn đi Trên ...
-
Hình ảnh Lữ Khách Trong Bài Ca Ngắn đi Trên Bãi Cát Hay Nhất (3 Mẫu)
-
Trang Thơ Lữ Khách - Page 1
-
Thơ Tình: Lữ Khách Cô đơn
-
Người Lữ Khách Trên Những Dốc Tình Đà Lạt
Nguyễn Hữu Phu