Viết Vào Trong Những đêm Mưa Hà Nội... - Coocxe

coocxe.com – Viết tiếp dòng nhật ký khi ngày cũng sắp tàn. Mưa lại rơi, những cơn mưa rào trong đêm ồn ã. Lẳng lặng trong cơn phòng vắng với chiếc đèn nhỏ thắp sáng chiếc bàn làm việc cùng với chồng sách nghiên cứu trong niềm đam mê. Chẳng biết đến khi nào thì sự tham lam vô độ của sự tò mò kiến thức mới chịu ngừng nghỉ đây? Cái gì cũng thấy hay, cái gì cũng muốn học, cái gì cũng muốn giỏi, cái gì cũng muốn thỏa sức mê say. Có lẽ chúng cuốn trôi ta đi xa quá, chẳng kịp nhìn lại thời gian đã nghiêng về nửa phía của cuộc đời.

Lại viết tiếp những dòng cảm xúc…

Dù là cơn mưa rào trong đêm hay tiếng ve râm ran kêu đêm hè…. thì đó cũng chỉ là những hình ảnh, những cảm xúc quen thuộc của một Hà Nội gần gũi gắn bó suốt những ngày tháng năm qua.

Ngoảnh lại nhìn cuộc sống, chẳng có gì bất ngờ, chẳng có gì cho ta cảm giác hân hoan. Buồn ư? Không phải! Chỉ là một dòng cảm xúc đi ngang qua với một tâm trạng trống rỗng.

Đổi khác? Uhm, có đổi khác, có đổi thay bởi thời gian trôi qua thì cũng kéo theo nhiều sự đổi thay. Ta già hơn xưa, suy nghĩ nhiều hơn, trầm tư cũng nhiều hơn… và im lặng cũng nhiều hơn.

Cái tuổi trai trẻ dường như đã dần xa cách khi những thú vui tầm thường, những trò chơi vô bổ hay những cuộc nói chuyện tễu vu vơ cũng dần lãng quên đi.

Những chuyện tình qua đi, đi kèm với nó là những vần thơ, những câu truyện hồi ký và những kỷ niệm đọng lại trong tâm tưởng.

Tất cả đều gắn bó với một nơi, nơi của sự đổi thay trong tâm hồn, sự nhạy bén của cảm xúc và hình thành nên tính cách của con người chính ta –Hà Nội.

Đi qua những tháng năm dài, sự trưởng thành của con người và sự va chạm cuộc sống đã dần ăn sâu vào trong tâm trí.

Những kỷ niệm chẳng bao giờ quên, có cái thì dại khờ, ngờ nghệch, có cái thì vu vơ tĩnh lặng, có cái thì ồn ào nhiệt huyết, có cái thì hăng say háo hức, có cái thì đầy sự lãng mạn và tin yêu, có cái thì nặng nề và trống vắng…

Chẳng cái nào giống cái nào! Nhưng đó cũng chỉ là những thăng trầm của cảm xúc. Tưởng tượng như, đó chính là con đường mà chính ta phải đi qua và ta chấp nhận những gian nan thử thách đó.

Đó là may mắn của chính cuộc đời ta, có như vậy mới có những gia vị của cuộc sống thêm tươi vui.

Gần 11 năm gắn bó với Hà Nội, những con đường quen thuộc và cuộc sống đổi mới từng ngày. Ta chứng kiến sự đổi thay của đất nước, của thành phố, của nơi ta ở…

Thời gian cứ trôi qua đi, từng nhịp từng nhịp đều đặn chậm rãi nhưng chẳng bao giờ dừng lại, chẳng bao giờ quay lại hay hối thúc nhanh nhanh.

Một chàng trai tỉnh lẻ khăn gói lên đường đến với thành phố xa hoa ồn ã, một mình với cuộc sống cảm nhận bắt đầu.

Bây giờ, ta cũng chỉ là một mình, nhưng có quá nhiều cảm xúc qua đi, những rung động của tuổi trẻ, sự bồng bột của tuổi mới lớn, sự hiếu thắng tò mò của thanh niên và những gian khổ của sự trải nghiệm đi qua.

Chẳng phải ai đó sẽ nói: “Nếu như giờ đây có người yêu thì tâm trạng sẽ như thế nào?”

Chắc là cũng có sự đổi khác thôi, nhưng đôi khi cũng cần phải sống chậm lại, nghĩ khác đi, tự đối mặt với cuộc sống và hiện thực, đừng chìm trong tình ái quá để rồi đánh rơi tương lai tươi sáng và hạnh phúc.

Lo lắng cho tương lai có lẽ là điều ai cũng phải cần, cố gắng để đạt được mục tiêu của cuộc sống.

Hà Nội đêm mưa, những cơn mưa quen thuộc và hiền hòa.

Mưa cũng gắn với biết bao kỷ niệm ngọt ngào da diết, mưa cũng gắn với biết bao nhiêu câu truyện ta kể rằng ta đã đi qua, xuyên trong màn đêm dưới những hạt mưa kéo dài, đau và rát.

Giá như ta không trải qua mối tình đầu thì có lẽ Hà Nội cũng chẳng có nhiều kỷ niệm đến thế?

Ta gặp nhau chẳng phải qua những tháng năm dài, nhưng ta chờ đợi nhau khi anh 25 tuổi anh mới gặp được em – người con gái anh yêu.

Ta hân hoan trong giây phút yêu ban đầu, ta chìm trong ảo mộng tình ái, ta hân hoan đón niềm vui tới bất ngờ, ta trao nhau những nụ hôn ngọt ngào và cái ôm thật chặt như quyến luyến chẳng phút nào muốn dời xa.

Có lẽ, viết về tình yêu vẫn là những cảm xúc mãnh liệt nhất và sâu lắng nhất. Và cũng có lẽ, chỉ có những ai yêu thật lòng thì mới nhớ và trân trọng những điều đó đến như vậy.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi, như nhắc lại bao ký ức cũ, nhưng ta gạt đi, chẳng để những cảm giác đó chen lấn để gây cảm giác trống rỗng đến lạc lõng và buồn tủi.

Có những lần ta lang thang trong đêm, gieo những vần thơ trên suốt chặng đường dài của con đường học tập.

Ta như muốn tận hưởng những cảm giác vốn dĩ ban ngày chẳng có. Một Hà Nội tĩnh lặng, êm đềm, da diết như một nhạc không lời trong đêm.

Một cảm xúc như trào dâng, ta muốn gieo những vần thơ, ươm những nốt nhạc và trải những lời văn….để ghi lại những khoảng khắc này.

Biết đâu là cảm xúc, biết đâu là lời văn, biết đâu là tâm tưởng, nó hỗn độn nhưng lại mang một biểu cảm sắc thái riêng.

Chẳng biết một ngày nào đó, ta vẫn còn có thể viết tiếp những lời văn, chắp cánh cho những cảm xúc thăng hoa đầy tả thực.

Mỗi lần cất lên tiếng hát về Hà Nội, ta hát một cách say sưa như chìm vào trong lời bài hát, ta như muốn thể hiện tình cảm của riêng mình với Hà Nội nơi đây.

Những lo âu và buồn chán dường như tan biến khi ta cất tiếng hát yêu đời.

Hà Nội ồn ào, bon chen, đầy cạnh tranh và kịch tính….nhưng đánh đổi với nó là gì? Có nhiều thứ ta được ở đó nhiều lắm.

Con người và tính cách ta, dường như cũng biến đổi theo như một quy luật tất yếu của sinh tồn. Cuộc sống buộc ta phải biết cố gắng, buộc ta phải biết vươn lên và tồn tại.

Và chính nơi đây, đã tạo nên một con người, một tính cách riêng biệt. Nếu một mai, ta chẳng còn ở lại nơi đây, ta đến một nơi khác thì đây chính là nơi thử thách những trải nghiệm của ta trước khi ta bước vào cuộc đời bắt đầu lập nghiệp.

Sau này, khi rời xa Hà Nội, ta sẽ rất nhớ Hà Nội. Nhưng dù đi đến bất cứ nơi đâu, ta vẫn sẽ mang theo những kỷ niệm ngọt ngào, vẫn cất tiếng hát yêu thương và nhớ Hà Nội nồng say.

Cảm ơn Hà Nội đã cho ta biết bao nhiêu là thứ mới lạ, đã cho ta những hành trang của cuộc đời, đã cho ta quen biết những người ta yêu thương và cho ta những kỷ niệm cuộc đời ta nhớ mãi.

Dù bây giờ vẫn còn đang ở Hà Nội đây, dù sau này có thể sẽ chẳng còn ở nơi đây nữa nhưng những cảm xúc về Hà Nội ta sẽ vẫn còn viết tiếp.

Chẳng mấy khi được viết những dòng cảm xúc trong đêm mưa Hà Nội. Cứ như kiểu người lính cụ Hồ viết thư tình cho người yêu khi đang ở chiến trận ấy.

Ta lại hẹn một ngày, một ngày với một cảm giác yêu Hà Nội nồng nàn, ta sẽ lại viết những trang nhật ký của tình yêu Hà Nội thiết tha.

Hà Nhi – coocxe.com

5/5 - (1 bình chọn)

Từ khóa » Hình ảnh Mưa đêm Hà Nội