Võ Lâm Ngoại Sử - 123doc
Có thể bạn quan tâm
tục mà Bắc tông cuối cùng làm chủ tình hình, trong một nội bộ triền miên lủng củng tranh giậtngôi thứ, kiếm chác và Nam tông tuy bị loại, cũng chưa bao giờ thật sự chịu thần phục.Nguyễn
Trang 1ý đánh đòn tâm lý, gợi mối u sầu, bởi y biết bản thân tiểu muội sinh Bắc, sống Nam, lại phiêubạt giang hồ ra tận miền viễn Tây xa lắc: một kẻ Bắc viết tác phẩm và một kẻ Nam viết lời tựa,chẳng nói lên sự giao thoa văn nghệ bền chặt muôn đời giữa Bắc tông và Nam tông đó ư? Lạiđánh đúng vào nước cờ "hợp hoà, hợp giải" gần đây trở lại mốt, được gióng trống rục cờ trênkhắp các "hiện trưòng" ti vi, báo chí, qua các "bi ký" lâm ly thống thiết, cổ võ cho chính nghiãchiến tranh đó ru?
Mà Nguyễn cũng không lạ gì cái mà bọn lập thuyết Tây dương luôn mồm rao giảng về "sựchết của tác giả sau mỗi tác phẩm", thì biết đâu Tiểu Ngọc chẳng là sự "hoá thân" của NguyễnHuy, là đòn giả chết của Nguyễn, tương kế tựu kế, để được "sống lại" trên một điạ nhân địahình khác cho tiện bề hành sự
Trên giang hồ, người ta ngại nhất thế võ của những hạng cái bang, bọn bị gậy ăn mày,nghiã là bọn ra rià, bọn không chính thống, không chuẩn, võ của chúng thường lung tung, loạngquạng, không ra đường lối, thể thống, đội ngũ, gì cả Tỷ như trong một tổ chức vô cùng quy củnhư Võ Đang Toàn Chân, nhân sự đã được dàn hàng nghiêm chỉnh thành các đội ngũ: đội ngũnhà thơ, đội ngũ nhà văn, đội ngũ phê bình, đội ngũ biên khảo từ hơn nửa thế kỷ nay, thì bọncái bang là cái bọn không chịu được quân luật như thế, chúng luôn luôn tìm cách phá bĩnh,đứng trệch hàng, không chào cờ, không nã đạn đúng theo thỉ thị, không làm các nhiệm vụ thầnthánh đã được giao phó và chúng lại rất tinh ranh, khó có thể bắt quả tang, để sửa sai học tập
Tác phẩm của Tiểu Ngọc xoáy vào chổ loạn trong thời bình ấy, của vùng "đất thanh bình
ba trăm năm cũ" (thật ra là mới có 30 năm, nhưng ta cứ nói phứa lên cũng không sao), mổ xẽnhững phức âm, phức điệu của môn phái "Tân trào" Võ Đang Toàn Chân (có kẻ ít chữ đã nhầmChân với Trị), một tổ chức lộn tùng phèo giữa văn với võ, dùng võ trị văn Tổ chức vô địch cómột không hai, hạ đo ván tất cả những tổ chức võ trang khác cùng thời cùng mục đích Tổ chứcvững như đồng, tuy đã 60 tuổi thọ, trong đó các kẻ ngo ngoe dăm ba chữ nghiã chớ thấy có tài
mà cậy chi tài, cái tài liền với cái tai một vần Võ Đang Toàn Chân là một tổ chức văn chương
có "bề dày lịch sử", theo sát "tiến trình lịch sử", đi sâu đi sát vào quần chúng, đã được đội ngũhoá thành các "mặt trận" riêng biệt, mà mỗi chiến sĩ giao tranh trong các trường văn trận bút làmột niềm hãnh diện, mỗi lần tấn công đánh bại được một ngòi bút cái bang vượt ngoài quân kỷ
sẽ được tổ quốc ghi ơn Tác phẩm ghi lại những chương hồi gây cấn nhất trong 60 năm qua trênchiến trường này, từ khi còn chiến đến khi hết chiến còn tranh Ở một vùng đất giao tranh liên
Trang 2tục mà Bắc tông cuối cùng làm chủ tình hình, trong một nội bộ triền miên lủng củng tranh giậtngôi thứ, kiếm chác và Nam tông tuy bị loại, cũng chưa bao giờ thật sự chịu thần phục.
Nguyễn gia có ý giao cho Hợp Lưu cái hân hạnh được đăng từng kỳ tác phẩm của TiểuNgọc, bắt đầu từ số Xuân 2006, cách khai bút của nhà văn cho năm mới, biết đâu chả với hyvọng thầm kín là những hạt mầm cái bang đã bị chôn vùi, sẽ ngày càng nở rộ trên vùng đất toànchân này
Khuê muội muội Paris, tháng 12/2005
Lời giới thiệu
LỜI GIỚI THIỆU
Tiểu thuyết võ hiệp là một thể loại văn học đặc biệt bắt nguồn từ Trung Quốc KimDung - với những bộ tiểu thuyết võ hiệp lẫy lừng đã là một hiện tượng văn học có mộtkhông hai trong thời hiện đại Cho đến bây giờ, nhiều người vẫn băn khoăn liệu tiểu thuyết
võ hiệp có phải là “văn học chính danh” không hay chỉ là một thể loại “cận văn học”, “ávăn học”?
Sự say mê của rất nhiều độc giả với tiểu thuyết võ hiệp và các bộ phim võ hiệpchuyển thể từ tiểu thuyết võ hiệp đã là một thực tế phải được nhìn nhận tích cực Ở ViệtNam, chúng ta không thể phủ nhận ảnh hưởng to lớn của văn hoá Trung Hoa nói chung vàvăn học Trung Hoa nói riêng với toàn bộ đời sống tinh thần và vật chất của người ViệtNam, chính nó đã là một phần tạo nên tính cách Việt Nam và bản sắc Việt Nam
Tôi rất thú vị khi biết Tiểu Ngọc viết tiểu thuyết chưởng Cả tôi và Tiểu Ngọc gầnnhư chưa bao giờ đọc truyện chưởng, vì thực ra cũng hơi sợ nó! Vì sao vậy? Vì lối viếtcủa các nhà văn viết truyện chưởng rất dễ làm lung lay các quan niệm văn chương “chínhthống” (khái niệm văn chương “chính thống” ở đây có phần tương đương đồng nghĩa vớicác khái niệm cổ truyền, phổ thông mà các nhà lý luận văn học cũng như các nhà văn vẫnthường quen dùng) Tính chất ma giáo, quái dị có phần nào “bác học” kiểu dân giã có thểlàm đảo lộn tùng phèo tất cả các trật tự và giá trị “cổ điển” Chỉ khi nào gần như hoàn toàn
“vô chiêu”, không có thành kiến, lúc ấy người cầm bút mới có thể hoà được vào dòng tâmthức hồn nhiên của thể loại tiểu thuyết này Tôi và Tiểu Ngọc đã trao đổi với nhau nhiềulần về thể loại tiểu thuyết võ hiệp Dưới đây xin ghi lại một đôi điều để giúp cho độc giả
có thể hiểu thêm về cuốn tiểu thuyết võ hiệp thú vị và có phần kỳ cục này Cần nói thêmrằng đây có thể là cuốn tiểu thuyết chưởng hiện đại đầu tiên ở Việt Nam
- Anh ký là Tiểu Ngọc, có ý bắt chước Kim Dung chăng?
Trang 3- Đúng thế! Có rất nhiều thứ ở ta bắt nguồn, bắt chước từ Trung Quốc Nhưng ViệtNam là Việt Nam Thực ra tôi thích Ngô Thừa Ân tác giả của “Tây Du Ký” hơn KimDung rất nhiều.
- Cả tôi và anh đều chưa bao giờ đọc Kim Dung cả
- Chúng ta đều “sợ” thứ văn học mà Kim Dung sáng tạo ra Đó là một thứ văn họckhác, thậm chí không phải là văn học nữa Chính Kim Dung đã từng khiêm tốn coi nó là
“á văn học” nhưng xét về hiệu quả thì nhiều khi cái mà ta gọi là “giá trị văn học” (mỗi cánhân) so sánh với các bộ sách chưởng của Kim Dung thì không thể nào so sánh được Tínhhiệu quả trong các bộ sách chưởng của Kim Dung khôn lường
- Đúng thế!
- Tôi chỉ là một học trò nhỏ từ xa của Kim Dung đại hiệp văn sĩ
- Việc chúng ta không đọc Kim Dung có thể sẽ có một tác dụng tốt nào đấy khi viếttiểu thuyết võ hiệp chăng?
- Có thể! Chính sự bắt chước không đến nơi đến chốn cũng có thể là một nét nhấntạo nên tính cách Việt Nam, bản sắc Việt Nam Ở trong văn hoá, trong kinh tế, thậm chítrong tôn giáo và chính trị cũng từng có rất nhiều trường hợp như thế Tính chất nôm namách qué là một thứ đặc sản đặc biệt Việt Nam Ở đây chứa đựng rất nhiều yếu tố tựnhiên, dân chủ
- Tính chất nôm na mách qué có thể làm người ta liên tưởng đến rất nhiều điều,thậm chí văn võ có khi là một
- Thực ra chỉ có một Chúa từng nói: “Lời”
- Ý nghĩa tối thượng trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp này là gì?
- Vạn pháp quy tâm Điều đó có ở trong tất cả mọi cảnh giới
- Vạn pháp quy tâm?
- Nói rõ tức là dung tục nó Nhưng không sao Tôi viết tiểu thuyết này chí ít liênquan tới ba cảnh giới, một là viết để viết, để tập suy nghĩ, hai là viết để giáo hoá chúngnhân, hoằng dương võ pháp, sĩ khí, ba là viết để ngộ thiền văn pháp, minh tâm kiến tính.Toàn là những lời lẽ đao to búa lớn nhưng cũng chỉ là “vạn pháp quy tâm” mà thôi
- Công việc thật chẳng dễ dàng?
- Phải viết trong tâm thức dễ Làm việc khó trong tâm thức dễ Võ lâm quyền phápchủ ý: “Có tính mới có khí, có khí mới có thần, có thần mới có lực” Tính, khí, thần, lựcthiếu một sẽ không thành
- Chúng ta đang đi trên con đường của số phận
- Chắc là như thế!
Trang 4Hà Nội ngày 30/8/2005Nguyễn Huy Thiệp
Chương 1
Chương 1
ĐIỂM MẶT ANH HÙNGTHẦN ĐỒNG LÓ DẠNG
Về đại lược, trong võ lâm, thường chia ra hai môn phái chính là Bắc tông và Namtông Bắc tông tổ chức quy củ, có trường lớp, bài bản Người của Bắc tông ở trong công
sở, trong cung đình, nhiều người giữ chức vụ lớn Thanh thế của Bắc tông lớn đến nỗi tựcoi là môn phái chính thống
Ngược với Bắc tông, Nam tông tổ chức lỏng lẻo, gần như không có tổ chức, tự phát,hoà lẫn trong dân gian Nam tông không nệ sách vở, thường ỷ vào trực giác, lấy sự đốnngộ làm trọng Trong khi đó, Bắc tông coi trọng phương pháp giáo dục dần dần, tiệm ngộ,
có phần nào đề cao lý trí
Tuy có sự phân biệt môn phái, nhưng giữa Bắc tông và Nam tông vẫn có sự giaothoa, ảnh hưởng đôi khi rất khó phân biệt Khi lâm sự, một khi cao thủ ra đòn, nhiều khicũng không thể biết đâu là chiêu pháp của Bắc tông hay Nam tông nữa
Mỗi một nơi, mỗi một vùng, do phong tục tập quán khác nhau, địa lý khác nhau nênlại hình thành ra những băng nhóm khác nhau Ví dụ như ở kinh thành, nhóm con ôngcháu cha khác, nhóm nha lại đầu sai khác, nhóm buôn thúng bán mẹt khác Ở vùng biểncũng thế, vùng núi cũng thế, vô cùng phong phú, vô cùng sôi động, hấp dẫn vô cùng Hếtlớp này đến lớp khác, không thể nói đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc Tất cả hoà quyện vàonhau, liên chi hồ điệp, tràng giang đại hải, như sông chảy ra biển, hết nắng lại mưa, năm
kế năm, tháng kế tháng, kết thúc lại khởi đầu, khởi đầu lại kết thúc, cứ như thế mãi
Có thơ rằng:
Võ lâm danh bất hư truyền,
Nào ai biết được căn nguyên thế nào?
Dưới đất thấp, trên trời cao,
“Quy tâm vạn pháp” dồi dào bấy nay.
Trang 5Chuyện xưa cũng thể chuyện nay
Ngõ quê lời cũ có hay vẫn là?
Vận vào rồi lại vận ra,
Kiếp người cũng thể như là gió bay.
Thưa rằng văn đấy, võ đây,
Thấp cao cũng vẫn một tay anh hùng!
Câu chuyện trong tiểu thuyết này lấy bối cảnh xa thì cũng khoảng 50 đến 70 năm,gần thì sờ sờ trước mặt, như chuyện hôm qua, như chuyện hôm nay, như ông đi qua như
bà đi lại, chính ngay tác giả cũng chỉ hình dung mơ hồ để vẽ lên bức tranh vân cẩu nhưmình vừa trông thấy đấy, thoắt cái lại đi, hiện thực rờ rỡ, ngụ ý tài tình, thực thực đùa đùa,đùa đùa thực thực, gọi là chuyện thế nhân cũng được, chẳng sai, nhưng gọi là chuyện bôngđùa cũng có lý
Trong võ lâm, điểm mặt anh hùng trong vòng mấy chục năm, nhiều thì có đến vàichục nghìn, nhưng nổi lên thực sự cũng chỉ đếm ở trên đầu ngón tay Võ lâm có minh chủkhông? Có đấy! Thường minh chủ võ lâm do đại hội võ lâm bầu ra, định kỳ năm năm mộtlần đại hội Nhưng không phải lúc nào cũng thế, cũng có thể có kỳ đại hội bất thườngnhưng cũng có khi tới bảy, tám năm mới có một kỳ đại hội Trong từng môn phái cũng lại
có những đại hội riêng, minh chủ riêng Ở từng vùng, ở từng địa phương cũng vậy Nhưngkhông phải hễ là minh chủ do các đại hội võ lâm bầu ra đã là minh chủ được cả giới võlâm thừa nhận, biết đến Nhiều người đi đi lại lại ở trên giang hồ, cũng đao cũng kiếmnhưng phần đông chỉ có hư danh chứ không có thực
Khoảng hai mươi năm trước các môn phái Bắc tông lúc này rất mạnh, thực sự kiêuhùng, tinh thần chính thống ngặt nghèo, các cao thủ ở trong giang hồ muốn ngoi lên khẳngđịnh danh tiếng khó khăn vô cùng Minh chủ môn phái Võ Đang Toàn Chân trong Bắctông bấy giờ là Trương Học Công Thi, ngồi ghế minh chủ qua ba, bốn kỳ đại hội Mônphái này đứng đầu uy danh lừng lẫy khắp Bắc Trung Nam, chỗ nào cũng có, khuynh đảothiên hạ
Trò đời, những cái gì tồn tại lâu năm đã quá ổn định, ắt chứa trong nó nhiều mâuthuẫn Trong môn phái Võ Đang Toàn Chân cũng thế, trải qua tới năm, sáu thập kỷ mọi sựtưởng như đã đạt tới đại công thành, kỳ tích ngời ngời, đâu đâu cũng là khuôn vàng thướcngọc, không ai dám bắt bẻ một ly một tí, người của môn phái Võ Đang Toàn Chân gầnnhư khóa hết các cửa, không để cho một môn phái nào khác tự phát có thể khởi nghiệp lậpdanh lên được Điều ấy khiến cho không phải không có nhiều kẻ uất ức, âm thầm tu luyện
võ công, tìm cách nhảy ra thi thố với đời
Khoảng năm Mậu Thân, ở vùng Hải Dương xuất hiện một thần đồng võ hiệp là TrầnĐăng Tài Nhà này có hai anh em là Trần Đăng Tai và Trần Đăng Tài Trần Đăng Taicũng biết một chút võ vẽ, từng thụ giáo mấy cao thủ trong môn phái Võ Đang Toàn Chân
ờ trên kinh thành Trần Đăng Tài thấy anh mình hàng ngày luyện tập võ công, hứng lêncũng bắt chước học theo Khoảng chín, mười tuổi, căn cứ vào sự quan sát những con vật ở
Trang 6xung quanh mình như con kiến, con cua, con giun, con mèo, con chó - vốn thông minhđĩnh ngộ, Trần Đăng Tài tự nghĩ ra được những thế võ, những chiêu đòn rất kỳ lạ, đánhngã người nhanh như chớp Được anh trai Trần Đăng Tai tự đứng ra làm bia đỡ khi luyệntập hàng ngày, võ công của Trần Đăng Tài tiến bộ rất nhanh, ngày thêm thâm hậu Mộtđồn mười, mười đồn trăm, tiếng vang ầm ầm cả nước, lên cả tới kinh thành Bấy giờ bọntrông coi môn phái Võ Đang Toàn Chân thiếu niên là đám Phạm Dần rất lấy làm thích thúbèn cử người về tận Hải Dương xem xét Các cao thủ đứng đầu môn phái Võ Đang ToànChân như bọn Ngô Xuân, Huy Viễn rất lấy làm thích thú, cũng định về xem
Khi Phạm Dần tìm đến nhà hai anh em họ Trần ở Hải Dương thì trời đã chiều, cảnhà đi làm đồng chưa về Phạm Dần đi loanh quanh trong sân, ngẩng lên nhìn khoảng trờixanh, chặc lưỡi:
- Chỗ tầm thường này mà nảy sinh ra nhân tài ư?
Y vừa nói xong thì xuất hiện một đứa bé trai chừng độ 10 tuổi, người thấp bé, chắcnịch ở đâu bỗng chạy về vung nắm đấm, quát to:
- Lão tặc kia, tên là gì, ở đâu ra, lải nhải gì ở cửa nhà ta?
Phạm Dần cười to, thích chí nói:
- Oắt con! Có biết ta không:
Hổ ở triều đình đích thực là ta!
Quanh năm suốt tháng,
Đi đứng vào ra.
Mua vui thiên hạ,
Chẳng sợ tuổi già.
Xoa đầu trẻ nhỏ,
Kể chuyện quả, hoa.
Nơi nào mở hội,
Lại đến cho quà.
Danh vang nức tiếng,
Trong cõi sơn hà!
Đứa bé cười khanh khách, gật gù:
- Hoá ra lão chỉ là một con hổ đã được thuần dưỡng, ăn lộc triều đình, sống bằngcách ăn giỗ mua vui cho đám trẻ con Chẳng ra gì! Chẳng ra gì!
Trang 7Phạm Dần tức khí:
- Thằng lỏi con! Hỗn láo! Thế mày là ai, ở đâu ra?
Đứa bé kia quát lớn:
- Hãy nghe ông cụ ngươi nói đây:
Trần Đăng Tài chính thực là ta!
Sinh ra bởi mẹ bởi cha,
Trần Đăng Tài chẳng nói chẳng rằng thoi ngay nắm đấm vào mặt Phạm Dần PhạmDần chủ quan, không thèm đỡ, không ngờ chưởng lực của Trần Đăng Tài mạnh quá làm yngã quay ra đất Y vùng dậy, chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, giở hết võ công ra đánh nhau vớiTrần Đăng Tài Trận đánh to quá:
Trang 8Một người là cao thủ ở kinh thành!
Một người là thằng bé ở lều gianh!
Một trời một vực,
Ra sức đua tranh.
Kẻ thì lăn lộn như lính cứu hỏa,
Người thì tự nhiên hết sức hiền lành.
Chưởng vung như chớp,
Lực mạnh như thần.
Bụi tung mù mịt,
Hoả bốc xung quanh.
Tối tăm mặt mũi,
Công lực đại thành.
Phạm Dần và Trần Đăng Tài đánh nhau tới vài chục hiệp, Phạm Dần có phần núngthế nhưng vốn có nhiều kinh nghiệm trận mạc nên y đều tránh được những đòn hiểm Ynghĩ bụng:
- Thằng lỏi con này thực đại tài, tiếc là nó chưa được thụ giáo những bậc tổ sư ởtrong các môn phái võ lâm Nếu cứ để tự phát thế này thì phí quá, phí quá!
Hai người đang đánh nhau chưa biết cao thấp ra sao thì vừa lúc ấy anh trai của TrầnĐăng Tài là Trần Đăng Tai ở đâu bỗng chạy về Nhận ra Phạm Dần, Trần Đăng Tai vộiquát Trần Đăng Tài lui ra
Trần Đăng Tai nói với Phạm Dần:
- Thất lễ! Thất lễ! Không biết có sư huynh đến chơi Thằng em trai tôi hỗn quá!Phạm Dần xua tay:
- Không sao! Trong giang hồ, nhiều khi phải đánh nhau vỡ đầu rồi mới bái nhau làmhuynh đệ! Ta cũng không ngờ thằng em trai ngươi mới tí tuổi đầu mà võ công khá thế!
Trần Đăng Tai đón Phạm Dần vào nhà, dọn cơm rượu, gọi Trần Đăng Tài ra mắng:
- Chú có biết đây là ai không? Sư huynh Phạm Dần nổi tiếng kinh thành mấy chụcnăm nay, đứng đầu các lò võ nhí, môn sinh có tới hàng nghìn hàng vạn Sao không quỳxuống bái lạy?
Trần Đăng Tài nói:
Trang 9- Đệ sinh ra giữa trời giữa đất, chẳng luỵ phiền ai, ông này ở đâu đến, tự dưng gây
sự Việc gì đệ phải bái lạy?
Trần Đăng Tai nói:
- Chú còn ít tuổi, mới biết một mà chẳng biết hai Võ công của chú là thứ võ côngbản năng, tự phát, loanh quanh chỉ có khoảng độ mười chiêu Sau này đi ra giang hồ, thiên
hạ nhân, thiên hạ tài, chú chỉ ỷ vào trực giác, làm sao chú trở thành một đại võ hiệp kỳ tíchlẫy lừng được? Sư huynh Phạm Dần đây, võ công cái thế, có ý muốn thu nạp chú làm môn
đệ, sao chú không hiểu lòng thành của người ta?
Trần Đăng Tài bảo:
- Võ công cái thế gì không biết nhưng đánh nhau với đệ, đệ thấy cũng thường Phải
có bí kíp gì nữa thì đệ mới phục!
Phạm Dần cười thích chí, nói:
- Đúng là lỏi con, chẳng biết gì! Bọn ta ở trên kinh thành, vào ra nơi chốn cungđình, ngày ngày luyện tập võ công, bí kíp có đầy, bọn quê mùa chúng bay làm sao biếtđược? Ta có những bí kíp thần tình như thuật giả kim, bọn các ngươi học hỏi cả đời có khicũng không biết được!
Trần Đăng Tài bảo:
- Ta không tin! Nếu có bí kíp thực thì hãy thi thố cho ta xem, ta mới phục
Phạm Dần cười, chỉ con chó nhỏ vừa đi qua sân, hỏi:
- Đây là con gì?
Trần Đăng Tài bảo:
- Đấy là con chó đen, ta vẫn gọi nó là con Mực
Phạm Dần bảo:
- Trông ta đây!
Nói rồi chạy ra sân, tóm hai cẳng chân con chó Mực tung lên trời Phạm Dần xoay
ba vòng, tung thần chưởng, khói bay mù mịt, ánh sáng chói mắt Con chó Mực rơi xuốngđất, tự nhiên biến thành một đĩnh vàng choé, Phạm Dần thu nó trên tay, đặt lên bàn, cườihỏi:
- Đã thấy công lực thần kỳ của ta hay chưa?
Hai anh em Trần Đăng Tai, Trần Đăng Tài phục lăn ra, bái lạy Phạm Dần
Trần Đăng Tài hỏi:
- Chẳng lẽ võ công thần diệu đến nỗi có thể biến những thứ vớ vẩn thành tiền bạc
Trang 10như thế được ư?
Phạm Dần bảo:
- Về nguyên tắc là như thế, nhưng phải tuỳ duyên, tuỳ cảnh, phụ thuộc vào thần lựccủa người luyện chưởng Vừa rồi, ta chỉ khoe một chút tài mọn, giống như ma thuật, cốt đểcho bọn các ngươi thuần phục, cũng không phải là thứ bí kíp gì ghê gớm cho lắm Phépluyện chưởng chân chính thực ra không cần làm trò đó!
Trần Đăng Tai bảo:
- Sư huynh chớ khiêm tốn! Biến chó thành vàng, đấy cũng là chuyện hi hữu tronggiới giang hồ Nếu sư huynh chịu thu nạp Trần Đăng Tài làm đệ tử thì thật may mắn chonó!
Phạm Dần bảo:
- Không được! Vừa rồi đánh nhau với nó, ta thấy thực ra võ công của ta chưa chắc
gì đã bằng được nó Để ta nói với sư huynh ta là Ngô Xuân đại hiệp, nếu sư huynh ta chịunhận nó làm môn đệ thì mới bảo đảm tương lai của nó ngời ngời sáng lạn Trần Đăng Tài
mà được thụ giáo ở các lò luyện võ công trong và ngoài nước ắt sau này sẽ là một đại võhiệp lừng danh ở trong sử sách
Hai anh em Trần Đăng Tai rất lấy làm vui mừng, ra sức khoản đãi Phạm Dần
Hôm sau, Phạm Dần trở về kinh thành, gặp các cao thủ ở trong môn phái Võ ĐangToàn Chân, hết sức ca ngợi Trần Đăng Tài là một thần đồng võ thuật
Bước ngoặt trong cuộc đời Trần Đăng Tài bắt đầu từ đấy
Thế là:
Chốn quê mùa, thần đồng ló dạng
Lò võ công xếp hạng tài cao
Muốn biết số phận Trần Đăng Tài thế nào, xin giở đọc chương 2
© Copyright Nguyễn Huy Thiệp 2005
Trang 11LÊN KINH KỲ, SO SÁNH ĐƯỢC TÀI CAO
Trong Bắc tông có một số đại hiệp tham gia sáng lập môn phái từ những ngày đầu,mọi người đều coi họ là tiền bối Ngô Xuân và Huy Viễn là những người như thế, ngay từtrẻ đã tu luyện được tới thất thập nhị huyền công Ngô Xuân và Huy Viễn là cặp bài trùng
Họ chơi với nhau, đi đâu cũng cặp kè như một cặp đồng tính, cả hai cùng lăn lộn trên chốngiang hồ để lập công danh Về tư chất, Huy Viễn giàu thủ đoạn, chưởng lực của y vô cùngthâm hậu, thần diệu Trong cung đình, y từng được giữ nhiều chức vụ quan trọng, từngđứng đầu và là một trong những bộ óc của môn phái Võ Đang Toàn Chân
Võ Đang là một trong những môn phái võ được coi là chính thống Toàn Chân nằmtrong Võ Đang, cũng nằm trong cả nhiều môn phái võ khác nữa Toàn Chân giống nhưmột giáo phái hơn là một môn phái võ Người của Toàn Chân là người của triều đình nênkhi tham gia Võ Đang hay các môn phái võ khác thì bao giờ họ cũng giữ những cương vịchủ chốt Có thể nói người của Toàn Chân mới thực sự nắm quyền lực ở trong Võ Đangcũng như trong các môn phái võ Bắc tông khác Có người ví Toàn Chân như trái tim củacác môn phái võ Không phải ai cũng được tham gia vào Toàn Chân Toàn Chân có những
kỷ luật rất ngặt nghèo Hai người bạn Ngô Xuân và Huy Viễn thân nhau là thế nhưng HuyViễn ở trong Toàn Chân còn Ngô Xuân thì không, mặc dù họ đều là những người của VõĐang và của Bắc tông cả
Ngô Xuân là người tính nết thất thường, ưa tự do bay nhảy Kiếm pháp của NgôXuân rất thần diệu, nhiều người tự nguyện bái Ngô Xuân làm sư phụ, môn sinh của y ởđâu cũng có Những thanh niên còn trẻ tuổi rất mê kiếm pháp của Ngô Xuân Y thườngdùng một đôi song kiếm mỏng như lá lúa, một khi múa lên thì trùng trùng điệp điệp, biếnhoá khôn lường, ai trông cũng thích, có thể lấy tính mạng người ta dễ như trở bàn tay
Khi tiếng tăm của Trần Đăng Tài bắt đầu nổi lên, lại được bọn Phạm Dần tâng bốc,Ngô Xuân cũng định bụng về xem tận nơi Dọc đường đi, y gặp trời mưa, lúc đó trời đãtối Trận mưa to quá:
Từ đằng đông, mây đen cuồn cuộn,
Trang 12Nước tràn đồng ruộng,
Năm nay mất mùa!
Trời tối, gặp mưa, bụng lại đói, giữa đêm khuya Ngô Xuân không biết đi đườngnào Y đang loay hoay thì chợt nhận ra ở bên đường có một khu nhà thấp thoáng ánh đèn,bèn đến gần xem xét Đến nơi, y nghe thấy ở trong nhà có tiếng huỳnh huỵch như ngườiđang đánh đấm nhau Ngô Xuân gọi cửa thì có một thanh niên trẻ tuổi đi ra mở cửa Ngườithanh niên này rước Ngô Xuân vào nhà Ngô Xuân ngạc nhiên thấy trong nhà người thanhniên có treo rất nhiều ảnh chân dung của mình Y hỏi người thanh niên:
- Ngươi là ai? Sao lại treo ảnh người này trong nhà?
Người thanh niên nói:
- Đệ là Văn Nhuận, nhà nghèo, mê võ công từ bé Đệ theo học qua một vài sư phụ,cũng linh tinh lang tang cả, người thì ở môn phái Võ Đang, người thì ở môn phái CáiBang Hàng ngày đệ vẫn luyện công Đệ rất ngưỡng vọng Ngô Xuân đại hiệp nên vẫntreo ảnh ông ta trong nhà để thờ
Ngô Xuân lấy làm cảm kích, bèn rũ bỏ nước mưa, hỏi:
- Ngươi thờ Ngô Xuân mà không nhận ra Ngô Xuân sao?
Văn Nhuận nhận ra Ngô Xuân, phục xuống lạy như tế sao, bái lấy bái để, miệng lắp
ba lắp bắp:
- Sư phụ! Sư phụ! Thật là may mắn cho đệ tử quá chừng!
Ngô Xuân đỡ Văn Nhuận dậy, bảo y:
- Vừa rồi, ở ngoài cửa ta nghe thấy tiếng huỳnh huỵch như người đang giã gạo, tađoán là ngươi đang luyện tập võ công Ngươi thử đi một vài đường quyền cho ta xem thử,
để ta xem có thể thu nạp ngươi làm đệ tử của ta hay không?
Văn Nhuận nghe lời, trổ hết tài nghệ biểu diễn các bài tập trong “tứ pháp võ công”của Võ Đang là thủ pháp, chưởng pháp, quyền pháp và bộ pháp, các động tác đều rất thànhthục, chuẩn mực
Ngô Xuân xem xong, lắc đầu nói:
- Tất cả những thứ võ vẽ của ngươi chẳng qua chỉ là những bài luyện công của mộtanh giáo làng hạng bét Vứt đi hết! Đi ra giang hồ, ngươi mà nói tên ta ra là sư phụ củangươi thì thật xấu hổ
Văn Nhuận khẩn thiết van nài Ngô Xuân thu nạp y, cho y đi theo Thấy y thànhthực, Ngô Xuân bảo:
- Ta xem tướng mạo, quyền pháp của ngươi, biết ngươi là hạng người trung thành,tính tình cẩn thận Nếu có quan thày, ngươi có thể làm được tới chức tổng quản tại nơi nào
Trang 13đó ở trong một võ đường danh giá Để ta nói với sư huynh ta là Huy Viễn, ông ấy là người
ở trong Toàn Chân rất có thế lực, biết đâu ông ấy có thể thu xếp cho ngươi một nơi nàođấy yên thân chứ ở đây, một nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, khỉ ho cò gáy thế này, rồi ngươicũng chôn vùi cuộc đời của ngươi một cách vô ích mà thôi Có điều, khi ra ngoài giang hồ,ngươi chớ có giở võ vẽ của ngươi ra thi thố, nếu không thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ!
Văn Nhuận lạy tạ, sung sướng nói:
- Được đi theo hầu sư phụ, giống như Châu Sương đi theo hầu Quan Công, thực làthoả ý mãn nguyện với cuộc đời đệ! Dẫu có chết đệ cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này!
Văn Nhuận đi làm cơm khoản đãi Ngô Xuân Sáng hôm sau, y phóng hoả đốt nhà,thề sẽ đi theo Ngô Xuân đến hết đời Về sau, quả nhiên Ngô Xuân cũng thu xếp cho VănNhuận được làm tổng quản ở một trong những võ đường danh giá ở trên kinh thành.Chuyện này sẽ còn kể tiếp về sau
Lại nói Trần Đăng Tài hàng ngày luyện tập võ công ở góc sân nhà, ai ai cũng coi làthần đồng Một hôm, có một lão ăn mày đến xin ăn ở cổng nhà của Trần Đăng Tài, lão ănmày này trông rất hôi hám, bẩn thỉu Đúng là:
Tóc tai rối bời,
Áo quần hôi hám.
Xó chợ đầu đường,
Loạng chà loạng choạng.
Xuân thì đi hội đi hè, chỗ nào cũng một vài đám.
Hè lại nhởn nhơ duyên hải du lịch biển khơi.
Thu về phố thị nghỉ ngơi.
Đông qua nằm khểnh khắp nơi vỉa hè.
Đờ-la-hiên có mái che,
Ngàn sao thắp sáng,
Gió lộng bốn bề.
Trải từ thành thị ngõ quê,
Cái Bang chính thực ấy nghề xa xưa
Lão ăn mày nói với Trần Đăng Tài:
- Thằng cu con! Ta đói đã mấy ngày rồi, có gì cho ta ăn với!
Trần Đăng Tài thương hại, vào lục lọi trong nhà nhưng trong nhà y cũng chẳng có
Trang 14gì ăn, vét mãi mới được một nhúm gạo, bèn đem ra cho lão ăn mày Lão ăn mày loạngquạng, làm đổ nhúm gạo xuống đống phân người cạnh đó Trần Đăng Tài bực mình,nhưng vẫn cẩn thận chăm chú nhặt từng hạt gạo rửa sạch đi rồi nấu thành một nồi cháoloãng mang ra cho lão ăn mày.
Lão ăn mày nói:
- Thằng cu con, bản tính thật lương thiện, đúng là ngoan quá, vậy có muốn theo họcnghề của ta không? Ta sẽ nhận ngươi làm môn đệ
Trần Đăng Tài cười:
- Học nghề gì chẳng học, học nghề ăn mày thì học làm gì?
Lão ăn mày cười, lắc đầu bảo rằng:
- Thằng cu con! Đúng là chưa trải sự đời:
Ăn mày là ai, ăn mày là ta,
Đói cơm rách áo hoá ra ăn mày!
Thành công thì gọi ăn may,
Không thành thì gọi ăn mày, lạ chưa?
Ăn mày, ấy cũng có vua,
Từ quan tới lính túa tua ăn mày!
Ăn mày, ấy thực ăn may,
Võ công môn phái ăn mày lừng danh!
Trần Đăng Tài ngộ ra, bảo lão ăn mày:
- Ta hiểu rồi, ta cũng muốn học thêm vài chiêu của ngươi để phòng thân nhưng võcông của ngươi liệu có ra gì, liệu có đáng để cho ta học hay không?
Lão ăn mày bảo:
- Xem ta đây!
Nói rồi rút cây thiết bổng đi dạo vài đường Ngay lập tức, cây thiết bổng biến hoáthật khôn lường, kỳ diệu:
Này là cách ăn mày của vua của chúa,
Cách ăn mày của lính của quan.
Ăn mày cũng có học hàm,
Trang 15Ăn mày tình cảm, tình tang ăn mày.
Xô thành, đổ luỹ, ngã cây,
Đảo điên đều đã mặt dày lắm phen.
Ăn mày cũng có sang hèn,
Cõi đời nhân thế đỏ đen ăn mày!
Trần Đăng Tài trông cách biến hoá của cây thiết bổng, vô cùng khâm phục lão ănmày, bèn sụp xuống lạy Lão ăn mày bảo:
- Ta biết ngươi là một thần đồng võ công, sau này sẽ còn làm nên nhiều sự nghiệpphi thường Lại thấy ngươi bản tính lương thiện nên mới cất công đến đây dạy dỗ ngươi.Nhiều người coi Cái Bang là một môn phái võ nằm trong Nam tông nhưng thực ra khônghẳn như thế Tất cả những người thành công ở trong Bắc tông hầu như đều có ít nhiều họchỏi, áp dụng chiêu pháp của Cái Bang Có điều, đa số người ở trong Bắc tông thường làbọn nguỵ quân tử, giỏi chính trị nên hay tìm cách xoá dấu vết vậy mới có thành kiến coiCái Bang là thấp hèn, không ra gì Ở những bậc đại hiệp, đại cao thủ, họ chẳng phân biệt
gì cả, tiệm ngộ hay đốn ngộ cũng đều như nhau mà thôi, chẳng qua vì trình độ trí huệ nhậnthức khác nhau nên mới phải phân biệt này nọ để phù hợp với từng cảnh giới Ngươi cóhiểu không?
Trần Đăng Tài tuy có quê mùa, chậm hiểu nhưng vốn là người có chân khí nên ycũng nhận ra Lão ăn mày dạy cho Trần Đăng Tài sáu mươi tư chiêu pháp cơ bản trong võthuật Cái Bang, sau đó nhặt những hạt gạo sót lại trên đất đặt lên bàn tay, bảo:
- Người học võ phải bắt đầu từ tinh thần Trời có tam bảo là nhật, nguyệt tinh; đất
có tam bảo là thủy, hoả, phong; người có tam bảo là tinh, khí, thần Khi phát lực, phải huyđộng được cả nội công, ngoại lực nhưng đều bắt đầu từ tâm mà ra Có câu: “Quyền phátđộng từ tâm” Nếu tâm thành thì một hạt gạo khi tung ra cũng là một hạt linh đan, có nănglực thần chưởng
Nói rồi cầm nắm hạt gạo tung ra, mỗi một hạt gạo chẳng khác gì như một viên đạnđại bác nổ, làm rung chuyển cả trời đất Lão ăn mày đặt hạt gạo lên bàn tay Trần Đăng Tàirồi dạy y cách dụng công, tung chưởng, chẳng mấy chốc Trần Đăng Tài cũng làm đượcnhư lão ăn mày
Khi Trần Đăng Tài say mê luyện tập, một lúc sau y quay lại thì không còn thấy lão
ăn mày ở đâu nữa, chỉ thấy ở trên bờ rào có mẩu giấy đề mấy chữ “Vạn pháp quy tâm” vàdấu ấn triện Cái Bang thì y biết rằng mình đã gặp được chưởng môn của môn phái CáiBang, y vô cùng mừng rỡ, bèn sụp xuống nhìn lên trời cao mà vái lạy
Khi Trần Đăng Tài ngẩng đầu lên thì y bỗng thấy Ngô Xuân đứng án ngay ở trướcmặt Y sợ hãi, trợn tròn xoe mắt Ngô Xuân đỡ y dậy, cười nói:
- Không nhận ra ta sao? Ta là Ngô Xuân đại hiệp đây!
Trần Đăng Tài mừng rỡ, vái lạy:
Trang 16- Đệ tử đã nghe tên của sư huynh từ nhỏ Gần như không có ai ở trong giới võ lâmlại không biết đến sư huynh Đệ tử thật hân hạnh được đón tiếp.
Trần Đăng Tài rước Ngô Xuân vào nhà ngồi ở chiếu trên, nhờ Văn Nhuận pha tràrồi chạy đi gọi mẹ và anh trai về Bà mẹ Trần Đăng Tài là người thật thà, rất mực thươngcon nên khi nghe thấy có một vị đại hiệp lừng danh ở kinh thành về thăm thì sung sướnglắm Anh trai của Trần Đăng Tài là Trần Đăng Tai cũng vậy
Cơm rượu xong, Ngô Xuân ngồi nói chuyện về kiếm pháp với hai anh em họ Trầnmột lúc, hai anh em họ Trần cứ nhất định mời Ngô Xuân biểu diễn tài nghệ Ngô Xuânbèn lấy đôi song kiếm ra múa Đường kiếm của y thật lợi hại:
Nam bắc đông tây bốn phương tám hướng,
Kim mộc thuỷ hoả thổ, năm chất phi thường.
Ào ạt như sóng biển,
Thâm trầm tựa đại dương.
Đắm say như thể xuân hường ,
Trùng trùng kiếm pháp,
Vằng vặc đài gương,
Tót một cái, vụt lên ngói mới!
Vèo một đường, sấu rụng cành cao!
Lẫy lừng đại hiệp anh hào,
Võ lâm ai cũng kính chào uy danh!
Nhảy từ nóc nhà ngói bên cạnh xuống đất, Ngô Xuân thu kiếm đưa cho Văn Nhuậncất giữ Hai anh em họ Trần hết lời ca ngợi Ngô Xuân Ngô Xuân bảo Trần Đăng Tài đimột bài quyền Vốn trẻ con nên Trần Đăng Tài gật đầu ngay, lấy mấy hạt gạo làm binhkhí, đi lại bài quyền mà lão ăn mày vừa mới dạy Ngô Xuân trông thấy Trần Đăng Tài đibài quyền, rất công phu, uyển chuyển, hai tay tung hạt gạo, trong lòng vô cùng sợ hãi:
Này là hạt gạo tầm thường làng ta,
Phát tâm từ tính thật thà,
Qua vòng tôi luyện đúng là linh đan.
Chưởng tung thần lực chẳng xoàng,
Hạt này cũng thể hạt vàng chẳng chơi!
Phúc điền ngồi mát thảnh thơi,
Trang 17Kìa ai cũng được no xôi chán chè
Ngô Xuân thấy tài nghệ Trần Đăng Tài phi thường, y tối tăm cả mặt mũi Tính nếtvốn hay ghen tị, y nghĩ bụng:
- Thằng lỏi con này mà lớn lên bọn võ lâm vớ vẩn ở trên giang hồ chắc chẳng còn
có đất mà chôn! Nếu không sớm đưa nó vào trong khuôn khổ thì thật gay go Ta hãy dụ nóđánh nhau với ta, nhân cơ hội này ta ra độc chiêu làm cho nó thui chột tài năng của nó.Thế là đắc sách!
Nghĩ vậy, Ngô Xuân bèn ngăn Trần Đăng Tài lại, rủ y cùng giao đấu Trần ĐăngTài trẻ con, tính nết lại thật thà, manh động, nên không thể lường được thủ đoạn của NgôXuân
Ngô Xuân đứng tấn, chuẩn bị ra chiêu:
Chẳng thui cũng chột đến vài ba xuân
Ngô Xuân chuẩn bị ra đòn thì ngay lúc ấy bà mẹ Trần Đăng Tài vội vàng ngăn lại
Ít lâu sau, Trần Đăng Tài được lên kinh đô, được nhận vào học trong một võ đườngoai danh nhất nước Tại võ đường này, Ngô Xuân cũng hay đến giảng giải về kiếm pháp.Bất đắc dĩ mà Ngô Xuân trở thành sư phụ của Trần Đăng Tài Trong võ đường, cũng cónhiều cao thủ của môn phái Võ Đang Một chân trời mới mở ra với cuộc đời Trần ĐăngTài
Thế là:
Trang 18Bỏ lều gianh, lên gian díu với kinh thành
Sự nghiệp lớn, phải đua tranh nhiều tài trí
Muốn biết Trần Đăng Tài học hỏi ở những bậc thầy nào, bạn bè với những ai trongchốn võ lâm, xin đọc sang chương 3
Lại nói về các võ đường:
Thường các môn phái đều có những võ đường riêng Trong một khoảng thời giandài, trên giang hồ chỉ độc có những võ đường của môn phái Võ Đang Toàn Chân Về saunày, một vài cao thủ cũng tự đứng ra lập võ đường riêng nhưng đa số đều thất bại, khôngtồn tại được lâu dài
Võ Đang Toàn Chân là môn phái thuộc dòng Bắc tông, chủ trương tiệm ngộ (giácngộ dần dần) nên trong các võ đường cũng thường hay phân biệt theo độ tuổi và trình độquyền thuật Ở kinh thành, nổi tiếng nhất là “Đại học võ đường” Trong “Đại học võđường” có nhiều đại cao thủ đến giảng dạy ở đó nhưng cũng có nhiều người không ra gì.Cũng có nhiều cao thủ chỉ loanh quanh kiếm sống trong các võ đường, họ cũng hình thànhnên một số môn phái như Võ Đang Hàn Lâm, Võ Đang Hành Quyết hay Võ Đang CựcĐoan v.v Tất cả đều dưới sự kiểm soát của đám đệ tử Toàn Chân Tóm lại, võ đườngnhiều, môn phái nhiều nhưng bởi sự quản lý chặt chẽ vô cùng nghiêm khắc của đám đệ tửToàn Chân nên dù thế nào đi nữa không khí võ thuật nhìn chung là tẻ nhạt, không có sángtạo
Trong nội bộ môn phái Võ Đang cũng đã nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn Trong nhiềunăm, mặc dầu hết sức cố gắng nhưng trình độ võ thuật không có tiến triển gì nhiều, loanhquanh cũng chỉ là “mẹ hát con khen hay”, một số cao thủ như bọn Bá Chu được đôn đáolên là thiên tài nhưng trong võ lâm nhìều người vẫn không tâm phục khẩu phục Các giảithưởng võ thuật hàng năm trở thành trò hề mua vui cho thiên hạ Thậm chí, còn có chuyệnmua bán các danh hiệu nữa Đôi khi núng thế, người ta còn trao giải thưởng võ thuật chobọn đã chết rồi để khỏi có chuyện tranh giành, sinh sự này nọ Tóm lại, sự hủ bại bế tắc
Trang 19của nền võ thuật nước nhà ai ai cũng nhìn thấy, chỉ có điều không ai muốn nói ra mà thôi.
Khi Trần Đăng Tài vào học ở “Đại học võ đường” thì nơi đây vẫn ở trong thời kỳcòn thịnh Một số cao thủ từ võ đường này ra cũng đã từng nổi tiếng trong giới giang hồ -như bọn Dương Thu Mạc Sầu nữ hiệp hoặc Tam Bảo Thiếu Gia đại hiệp v.v Đặc biệttrong số đó có Vĩnh Yên Rụt Cổ cao thủ đại hiệp tuy võ công không ra gì nhưng đã từnggiữ chức chưởng môn phái Võ Đang trong nhiều năm trời
Trần Đăng Tài lên kinh thành được bọn Ngô Xuân, Huy Viễn tiến cử với Tố HồngVương gia đại hiệp bấy giờ cũng đã từng giữ chức chưởng môn phái Toàn Chân Trongbuổi gặp mặt Vương gia, nghe theo lời của Ngô Xuân, Trần Đăng Tài biểu diễn tặng cho
Tố Hồng xem bài quyền thuật tung hạt gạo Tố Hồng ngồi xem, rất thích thú nhưng sau đóquay lại nói với Ngô Xuân và Huy Viễn:
- Ta xem bài quyền thuật này, thấy có hơi hướng của các môn phái Nam tông rất rõ,hai người có nhận ra như thế hay không?
Huy Viễn nói:
- Thưa Vương gia, quả đúng như vậy, nhất là ở nửa đầu của bài quyền thuật
Ngô Xuân nói:
- Đoạn sau thì hoàn toàn là Bắc tông, không còn phải tranh cãi gì nữa
Tố Hồng gọi Trần Đăng Tài lại hỏi:
- Ngươi phải nói cho thực, ngươi học bài quyền tung hạt gạo này ở đâu, ai là sư phụcủa ngươi?
Trần Đăng Tài nói do một lão ăn mày vô danh dạy cho
Ngô Xuân hỏi:
- Liệu đấy có phải là Bùi Lão Đại Điên kỳ hiệp hay không?
Huy Viễn nói:
- Lão già này bị tẩu hoả nhập ma đã từ lâu rồi, làm sao có thể đi lại ở trên giang hồđược nữa?
Tố Hồng nói với Ngô Xuân và Huy Viễn:
- Không phải ta hẹp hòi gì với người của môn phái Nam tông Chính ta đây và cảhai ngươi nữa, khởi thuỷ lúc đầu đi vào võ lâm chúng ta cũng đều chịu ảnh hưởng củamôn phái này Tuy nhiên, trong thiên hạ thì “võ vô đệ nhị”, không thể để cho một mônphái bất kỳ nào khác tranh hùng với chúng ta được Nếu thấy ở đâu có người của Namtông thì phải vô hiệu hoá nó đi ngay Có như thế, các môn phái Bắc tông mới độc tôn nhấtthống được ở trên giang hồ
Trang 20Ngô Xuân và Huy Viễn gật đầu bái lạy.
Tố Hồng nói:
- Về Trần Đăng Tài, ta thấy nó có khí chất nhưng còn phải rèn luyện nhiều Cái gìgọi là bản năng với ảnh hưởng của môn phái khác phải xoá sạch đi cho kỳ hết Sau này khihọc xong “Đại học võ đường” có thể còn phải gửi nó đi du học nữa Vứt nó ra ngoài giang
hồ sớm cũng không có gì gọi là tốt
Cả bọn răm rắp nghe theo lời Tố Hồng
Trong “Đại học võ đường” có Hoàng Lão Quái đại hiệp và Nhất Thốn Ngọc KỳKhôi đại kỳ hiệp là những người kỳ lạ Hoàng Lão Quái đi du học về, khi đánh nhauthường bày ra rất nhiều binh khí lỉnh kỉnh mua ở nước ngoài Nhiều binh khí quá nên cả
vợ và hai con gái cũng hay đi theo mang vác vũ khí nên rất buồn cười Trận đánh nhau củaHoàng Lão Quái với Chế Giáo Đầu đại kỳ hiệp là một trận đánh “kinh điển” trong giớigiang hồ
Lần ấy, Chế Giáo Đầu đại kỳ hiệp có tham vọng nhảy lên làm chưởng môn phái VõĐang Ỷ mình là người được các đại cao thủ ở trong Toàn Chân ủng hộ nên Chế Giáo Đầu
đi đâu cũng rất nghênh ngang Khi ấy Hoàng Lão Quái mới đi du học ở nước ngoài về,Chế Giáo Đầu bèn gây sự đánh dằn mặt y để làm gương cho võ lâm ở trên giang hồ
Chế Giáo Đầu đi đến “Đại học võ đường” gọi to:
- Ta nghe nói ở đây có người mới đi du học ở nước ngoài về vẫn thường hay huênhhoang này nọ, có đúng như thế hay không?
Hoàng Lão Quái biết Chế Giáo Đầu ám chỉ mình, bèn nghĩ bụng:
- Mình không ra đánh nhau với y nhất định sẽ bị mất uy thế ở trong giang hồ, cònmặt mũi nào nữa để lên bục giảng để dạy bảo môn sinh? Nhưng Chế Giáo Đầu là một đại
kỳ hiệp lừng danh, kiếm pháp của y vô cùng sắc sảo lợi hại, không biết bao nhiêu người đãtừng chết ở dưới lưỡi kiếm của y Trận đánh này với Chế Giáo Đầu một mất một còn, takhông thể nào coi thường được
Hoàng Lão Quái gọi vợ và hai con gái lại hỏi nên hoà hay đánh? Phu nhân HoàngLão Quái là người rất giỏi độn toán bảo rằng:
- Nên đánh! Nhưng ông tuổi Ngọ, phải đánh y vào giữa giờ Ngọ thanh thiên bạchnhật Lại cũng phải đánh đúng vào ngày Ngọ nữa Tôi và hai con gái sẽ ở bên ngoài ủng
hộ, tiếp ứng các thứ binh khí Có bao nhiêu binh khí ta bày ra hết Đánh trận này một mấtmột còn Tôi và hai con gái buộc khăn tang trắng lên đầu coi như tử chiến
Hoàng Lão Quái nghe lời ra hẹn ngày giờ đánh nhau với Chế Giáo Đầu Đúng giờNgọ, ngày Ngọ, hai bên đánh nhau Trận đánh này to quá, đáng ghi chép để lại về sau
Chế Giáo Đầu hỏi Hoàng Lão Quái:
- Có biết ta là ai hay không?
Trang 21Hoàng Lão Quái lắc đầu:
- Không biết!
Chế Giáo Đầu bảo:
- Hãy nghe ta nói đây:
Mười lăm tuổi ta đã nổi danh,
Khởi nguyên từ đất Chiêm Thành Dương khí tràn trong huyết quản, Đánh nhau ma chạy xung quanh Đánh một trận tung hoành tang tóc, Đánh trận sau quỷ khóc như ri Giang hồ vạch một lối đi,
Thông minh nhất đẳng ai bì được ta?
Hoàng Lão Quái cũng bảo:
- Vậy mi có biết ta là ai không?Chế Giáo Đầu bảo:
- Không biết, ta không thèm biết!Hoàng Lão Quái bảo:
- Hãy nghe ta nói đây:
Thông minh nhất đẳng ai bì được ta? Thông kinh vạn quyển,
Sách chứa đầy nhà.
Các ban binh khí,
Ta đều học qua.
Tuổi trẻ nổi tiếng hào hoa,
Hồng Lam ấy chính quê nhà ta đây!
Đi đâu ai cũng gọi thầy,
Trang 22Trọ trà trọ trẹ đến Tây cũng gờm
Chế Giáo Đầu bảo:
- Không khéo chỉ có hư danh mà thôi Hãy xem đường kiếm của ta rồi biết!
Nói rồi múa đôi song kiếm xông vào đánh Hoàng Lão Quái Hoàng Lão Quái vácthương ra đỡ Đánh một chập, Hoàng phu nhân vác mâu ra Hoàng Lão Quái vứt thương
đi, cầm lấy mâu đón đánh Một chập sau lại thay mâu bằng đao, rồi lại thay đao bằng búa,rồi lại thay búa bằng chuỳ, rồi lại thay chuỳ bằng kích cứ như thế thay đổi liên tục đếnmười tám loại binh khí khác nhau Hoàng phu nhân và hai cô con gái cầm các binh khíchạy xung quanh hò reo ầm ĩ
Thật là:
Người như sóng dưới con tàu, nửa rồ nửa dại,
Lưỡi kiếm vung lên như rắn lượn, rồng bay.
Chạy đôn chạy đáo,
Nam Bắc Đông Tây.
Khi ủ rũ như triết gia mắc bệnh,
Khi giỡn chơi như trẻ nhỏ thơ ngây.
Đôi khi cũng phải mặt dày,
Đôi khi cũng phải loay hoay một mình
Còn người kia:
Đánh cho phải đạo,
Đánh cho âm dương bát nháo.
Đánh cho hết vênh hết váo,
Mười tám ban binh khí chẳng thiếu thứ nào.
Bảy mươi sáu chước đều dùng cho hết,
Sát khí đằng đằng oai phong lẫm liệt.
Trận đánh này không biết thắng thua!
Nổi danh nức tiếng giang hồ!
Hai bên đánh nhau đến hết giờ Ngọ thì Hoàng Lão Quái không đánh nữa Chế GiáoĐầu thấy Hoàng Lão Quái thay đổi binh khí liên tục, lại thấy vợ con của y đứng xung
Trang 23quanh bình luận với lại mách nước loạn xị cả lên thì nghĩ bụng:
- Tay này thật khó chơi Mình đánh một đằng, y đỡ một nẻo Các thứ binh khí của ylại lạ lẫm, khó hiểu, ta cũng chưa biết rõ hết tính năng của chúng Thôi thì chờ một dịpkhác sẽ đánh nhau sau Ta cũng chỉ cốt đánh để dằn mặt y chứ không chủ bụng để đánhcho chết! Dù sao đi nữa thì võ đường này cũng vẫn cùng môn phái với ta, cũng không nêncạn tàu ráo máng quá
Nghĩ như vậy nên Chế Giáo Đầu cũng không đánh nữa Về sau này, trong giang hồcũng nhiều người bàn tán về trận đánh này, người thì bảo Hoàng Lão Quái được, người thìbảo Chế Giáo Đầu được, nhưng thật ra đây là trận đánh dở dang, không có ai thua hayđược
Sau khi đánh nhau, Hoàng Lão Quái trở về võ đường, các môn sinh hết lời ca ngợi.Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi ra đón y, hai người cùng nhau nói chuyện, luận bàn về kiếmpháp của Chế Giáo Đầu
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi là một đại cao thủ ở trong giang hồ Y người thấp lùn, vìvậy mới có tên là Nhất Thốn Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi không bao giờ đánh nhau ở dướiđồng bằng Ai khiêu chiến, y cũng lùi dần, dụ đối thủ lên đến tận Tây Nguyên đất đỏ rồimới đánh nhau Ở vùng đất đỏ, sức lực của y tự nhiên tăng gấp trăm lần ở dưới đồng bằng.Chỉ với một đoạn gậy ngắn, y tả xung hữu đột, đến cả trăm vạn người cũng không thể nàođánh ngã được y Ngược lại, khi ở dưới đồng bằng, y như bị rút kiệt sức lực, đi lại khókhăn, đến một tên nha đầu vớ vẩn cũng có thể đánh ngã y dễ dàng như bỡn Bởi vậy, ởdưới đồng bằng, đi đâu Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi cũng phải cẩn thận giữ gìn Y khônggiao du quảng đại Kiếm pháp của y uyên bác, tính tình lại cương trực thẳng thắn, tronggiang hồ mọi người khi nhắc đến y vẫn một mực có sự kính trọng
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi có tham vọng cải tổ Võ Đang Toàn Chân Y nói vớiHoàng Lão Quái:
- Hiện nay, tình trạng nghiệp dư, không có số má ở trong môn phái Võ Đang thật kỳcục Không khí võ thuật ngột ngạt, cá mè một lứa, rất đáng tồi tệ!
Hoàng Lão Quái nói:
- Biết làm sao được? Muốn làm gì đó ắt phải có thời Ngay đối thủ của ta là ChếGiáo Đầu cũng là người giỏi, nhưng cái thời của y chỉ cho phép y thi thố đến thế mà thôi.Thật tiếc!
Trang 24Tham vọng thay đổi giang hồ của Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi rồi sẽ ra sao, hãy đọctiếp sang chương 4.
cử hai búa, còn Mã Khởi sử dụng đại đao cực kỳ điêu luyện
Minh Tâm nổi tiếng là người hiền lành, tử tế, sâu sắc Thấy tình hình Võ Đang ToànChân xuống dốc, lại thấy bọn cấm quân kiêu binh giễu võ giương oai không ra một thểthống gì, Minh Tâm đóng cửa luyện chưởng, vừa luyện vừa khóc tu tu Tiếng khóc của y
to quá, vang cả trời đất:
Khóc cho công bất thành, danh bất toại,
Một mình ngồi khóc giữa lúc luyện công.
Hai hàng nước mắt ròng ròng,
Vì sao nên nỗi khổ tâm thế này?
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi và Mã Khởi đến thăm Minh Tâm thấy y đang ngồi dụngcông thái quá, người xám xịt lại hết sức sợ hãi Mã Khởi hỏi:
- Vì sao sư đệ dụng công thái quá như thế?
Minh Tâm nói:
- Đệ cảm thấy võ công của bản thân đã không tiến triển gì được thêm nữa Mặc dầu
Trang 25hai tay hai búa nhưng không hiểu tại sao khi đánh xuống đệ không thể nào đánh nổi đượcmột con bò Chưởng lực yếu tới mức kinh hãi.
Mã Khởi bảo:
- Bệnh của đệ cũng giống hệt như bệnh của ta Ta cử đại đao như Quan Vân Trường
mà đến cái cây cũng không chặt đứt Đã từ lâu nay ta vẫn giấu diếm điều này mà khôngdám nói với ai
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi nói:
- Đã nhiều năm nay, bọn võ hiệp ở trong cấm quân đều như thế cả Không có lẽ đổtại binh khí?
Minh Tâm nói:
- Không phải thế! Đệ đã suy nghĩ mãi, tất cả có lẽ đều phải xuất phát từ trong tưtưởng quyền thuật Đệ từng nghe người xưa nói rằng: “Quyền đả cước thích (tay chân đấmđá) chỉ là thuật nhỏ, chỉ có nhất lý là thông thiên địa” Lý của “nhất lý thông thiên địa”nằm trong đức hạnh, chứ không phải ở trong sức mạnh bên ngoài Bên ngoài càng uydũng, linh hoạt, mẫn tiệp bao nhiêu thì tâm bên trong càng phải yên định, thần trí sángsuốt, không một chút vọng niệm bấy nhiêu Có lẽ chúng ta đã sai từ trong tư tưởng quyềnthuật hay sao?
Mã Khởi nói:
- Đến bây giờ mà chúng ta còn bàn chuyện sai đúng thì khó nghe quá Đã đến bậcthượng thừa cả rồi mà vẫn còn băn khoăn vớ vẩn như thế hay sao? Không bàn chuyện saiđúng gì nữa
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi nói:
- Ngoài 50 tuổi không bàn chuyện sai đúng thì đương nhiên rồi, nhưng ở bọn mônsinh trẻ tuổi trong các võ đường thì phải dứt khoát để cho chúng biết phân biệt thế nào làđúng là sai mới được Cả một nền giáo dục võ thuật đã sai từ gốc khi lấy những sự hãohuyền ra làm mục tiêu phấn đấu Hơn nữa, các chưởng môn sinh lại không đề cao nhân,nghĩa, lễ, trí, tín, không đứng ra làm gương cho họ, tinh thần nghĩa hiệp xuống rất thấp,vậy hỏi tại sao mà nền võ thuật nước nhà tiến bộ lên được?
Mã Khởi nói:
- Ta rất lấy làm cảm kích nghĩa khí của các huynh đệ Nhưng hiện nay, bọn phàmphu tục tử quá nhiều ở trong môn phái của chúng ta, tinh thần của Võ Đang cực kỳ dungtục, suy đồi Có câu rằng: “Hãy tự cứu lấy mình rồi trời mới cứu” Tốt nhất là ai lo thânngười ấy Ngay ta đây, mặc dầu là sư phó của môn phái Võ Đang nhưng ta có làm gì đượcđâu?
Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi nói:
- Sư huynh hãy làm theo cách của sư huynh, còn ta sẽ làm theo cách của ta Nhất
Trang 26định phải tìm cách cải tổ Võ Đang cho bằng được.
Nói rồi y bỏ đi lên Tây Nguyên luyện công, bọn Mã Khởi với Minh Tâm can ngănthế nào cũng không được
Sau khi Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi và Mã Khởi đi rồi, Minh Tâm lại ngồi luyệncông Nước mắt của y có lẫn máu chảy Tiếng khóc của y thật là ai oán:
Đầu tiên ấm ức trong lòng
Giang hồ trăm đắng ngàn cay
Luyện công đâu phải loay hoay diễn hề
Này lời ai điếu ủ ê,
Này lời ai điếu dầm dề chứa chan!
Tập sang hàng
Kìa ai đang tập sang hàng?
Trăm năm rồi cũng bẽ bàng hư danh.
Bao nhiêu nỗ lực không thành.
Vẽ vời minh hoạ tranh giành với ai?
Chặng đường dài,
Trang 27Công phu một chặng đường dài.
Hoá ra hão cả
Ai điếu cho ai?
Hỏi rằng ai điếu cho ai?
“Rượu chè, cờ bạc, gái trai
Là thuốc trường thọ ông giời cho ta
Hỏi rằng thiên lý ở đâu?
Đạt thông thiên địa còn lâu mới thành.
Tấm lòng thành
Ghi công một tấm lòng thành, thế thôi!
Minh Tâm đại hiệp ra sức luyện công Một thời gian sau, y lâm bệnh nặng, trongngười nảy sinh u chướng Biết mình sắp chết, Minh Tâm bỏ nhà ra đi, loay hoay thế nào ylạc vào một ngôi chùa vắng vẻ Đến đây y gặp một hoà thượng Hoà thượng ấy là ngườinhư thế nào?
Đấy mới thực là:
Đầu trọc lông lốc,
Ăn đậu ăn rau.
Trang 28Thường thì mềm nhũn,
Cử chỉ rầu rầu.
Khi nào lâm sự,
Mới ngỏng cao đầu.
Âm dương hoà hợp,
Như có phép màu.
Cứng như sắt nguội,
Kinh kệ làu làu.
Thông thiên đạt địa
Lễ nghĩa trước sau,
Nam mô nhiệm màu!
Hoà thượng hỏi:
- Thí chủ là ai, đến đây làm gì?
Minh Tâm nói:
- Bạch cụ, ta là Minh Tâm đại hiệp, người của môn phái Võ Đang Toàn Chân, từng
là một giáo đầu cấm quân Do dụng công lao lực, trong người nảy sinh u chướng, biết làsắp phải đón một cái chết đau đớn đến gần Ta đến đây, cốt để xin một nơi chốn dung
(*): Thơ Nguyễn Bảo Sinh
Trang 29thân, chỉ làm sao mong chết cho nhẹ nhàng.
Hoà thượng nói:
- Nghe ngươi nói, vậy ngươi xuất thân không phải là hạng phàm phu tục tử mà cũngxuất thân từ trong danh môn đại phái Ngươi luyện công từ nhỏ, vậy chắc là ngươi hiểu lýđạt tình Đã là đại hiệp, ngươi hẳn là người không phải tầm thường Vậy ta hỏi ngươi, việclớn của đời người ta là gì vậy?
Minh Tâm nói:
- Sống!
Lát sau ngẫm nghĩ lại nói thêm:
- Phải sống
Loay hoay một lát sau lại nói thêm nữa:
- Phải sống cho sung sướng, hạnh phúc
Hoà thượng hỏi:
- Làm gì để được như vậy?
Minh Tâm nói:
- Giống như nông phu chăm chỉ gieo hạt giống tốt xuống ruộng đất tốt thì được kếtquả, được báo đáp phúc tuệ, được hưởng phúc điền Vạn pháp quy tâm
Hoà thượng lắc đầu:
- Thiện tai! Thiện tai! Tâm với chẳng tâm! Đời người ta sống chết mới là việc lớn.Các ngươi suốt ngày cầu mong được sống sung sướng cũng như hạnh phúc mà chẳng baogiờ cầu để ra khỏi biển khổ sinh tử lao lung Tự tính còn mê như thế, thật tiếc lắm thay!Ngươi mang u chướng chính vì các dục vọng ở trong lòng ngươi không giải toả được Đạihiệp cái gì, cả đời đánh nhau với toàn những thứ ngoài mình! Chết đến nơi rồi mới biết hãi
sợ, có phải không?
Minh Tâm không dám nói gì, cứ gục mặt xuống lạy như tế sao
Hoà thượng bảo Minh Tâm:
- Ngươi hãy đi một vài đường quyền để cho ta xem ngươi đang ở trong cảnh giớinào, có như thế ngõ hầu ta mới giúp cho ngươi được
Minh Tâm vâng lời, đi một vài đường quyền
Rõ ràng y không phải là một tay tầm thường:
Ở cửa sông, cửa rừng ra
Trang 30Lang thang khách ở quê ra.
Dấu chân khắp nẻo sơn hà
Tâm thành, lòng dạ thật thà.
Mải mê vọng niệm,
Con đường còn xa.
Đời vô nghĩa lý
Có hay chăng là?
Hoà thượng xem Minh Tâm đi quyền, chép miệng:
- Công phu luyện chưởng của ngươi thật đáng khâm phục, khâm phục! Có điều, cáichết của ngươi là ở mỗi đường gươm, mỗi nhát kiếm đều như muốn răn đe, giáo huấnngười ta Người luyện chưởng cũng phải là kẻ tu hành, cũng phải là kẻ rong chơi nữa.Ngươi chỉ đuổi theo hư danh, vọng niệm, toàn đuổi theo thứ ở ngoài mình đến nỗi phátsinh lao lực Bệnh nặng lắm rồi, chữa làm sao được?
Minh Tâm hiểu ra, thờ thẫn cả người, không biết nói gì
Minh Tâm ở trong chùa với hoà thượng, hàng ngày làm lụng những công việc vặtvãnh như trồng rau, nhổ cỏ, thấy lòng mình thư thái hơn Một hôm, Minh Tâm bảo hoàthượng:
- Đệ tử sống ở trong chùa, làm một kẻ vô danh, khi thì đi nhổ cỏ, khi thì đi tướiphân, nhớ lại những ngày xách hai búa vất vả đi lại ở trên giang hồ, lòng lúc nào cũng hớn
hở đắc thắng cho là mình ghê gớm lắm, thấy ngày xưa mình thật tầm thường, thảm hại
Hoà thượng cả cười:
- Như thế là ngươi đã giác ngộ được đôi chút về lẽ vô thường rồi đó
Minh Tâm bảo:
- Đệ tử hiểu rồi, không còn thấy sợ hãi cái chết nữa Đệ tử xin ra khỏi chùa để vềvới vợ con ở nhà như một người thường Sinh tử là lẽ tự nhiên, số mệnh đệ tử có hạn, chỉtiếc là khi hiểu ra thì muộn quá!
Minh Tâm từ biệt hoà thượng về nhà, vứt đôi búa lại, chắc hẳn thấy mình không còn
cơ hội sử dụng nó nữa Ít lâu sau y chết, để lại rất nhiều tiếc thương cho võ lâm ở trêngiang hồ
Thật là:
Cả đời luyện chưởng, nghiệp thành hay chưa thành, nào ai biết?
Thời gian trôi đi, hữu danh hoặc vô danh, có người hay?
Trang 31Muốn xem các anh hùng ở trong Võ Đang lập những kỳ tích, kỳ công gì xem tiếp chương 5.
© Copyright Nguyễn Huy Thiệp 2005
Chương 5
Chương 5
ĐÁNH NHAU VỚI SÓI
NỮ HIỆP NỔI DANH
Trong giang hồ có bao nhiêu anh hùng là đủ, xếp hạng đánh số ra sao? Câu hỏi nàycũng là một công án thật khó giải Không phải tự dưng người xưa đã vẽ lên bản đồ có 108
vì sao trên giời, trong số 108 vì sao ấy lược đi còn có 64, rồi lược đi nữa còn có 36, rồilược đi nữa còn có 28, rồi còn 9, còn có 7, còn có 5, còn có 3, còn có 1, số 1 là số nhất vịđộc tôn Trong các đại hội võ lâm nếu đánh trống ghi tên thì có tới hàng nghìn, hàng vạnnhưng thường chỉ kể tên có 108 vị Trong dân gian, người ta đàm tiếu thì thường kể rakhoảng từ 36 đến 64 vị Thực tế, trong võ lâm cũng chỉ có khoảng 28 vị gọi là “nhị thậpbát tú” mới thực sự đáng kể mà thôi Chẳng lẽ ở trong võ lâm anh tài ít ỏi đến thế kia ư?Đúng là như thế! Nhưng dù có ở vị trí số 1 độc tôn gì gì đi nữa, được gọi là chưởng mônphái hẳn hoi gì gì đi nữa nhưng chưa chắc người ngồi giữ cương vị ấy đã được cả giới võlâm thừa nhận, tâm phục khẩu phục đáng được gọi là đại anh hùng cái thế hay là ngườiđược truyền y bát tâm ấn Đồn rằng ở trong giang hồ, từ đời này qua đời khác y bát của võlâm vẫn được truyền lại một cách hết sức bí mật và cuộc săn lùng kẻ nắm giữ y bát ấy vẫnluôn là một câu chuyện ly kỳ đáng kể lại cho đời sau nghe
Trước đây, có một nhóm anh hùng cũng định cải tổ Võ Đang, chống lại Tố Hồngvương gia đại hiệp bèn lập ra môn phái “Võ Đang Giai Giai”, nói rằng Tố Hồng vương giacất giấu y bát giả mạo, bọn này bị Tố Hồng nhốt vào “Địa ngục đại lao” tới hơn ba mươinăm trời Về sau, tình hình võ lâm thay đổi, bọn “Võ Đang Giai Giai” được thả ra nhưngtất cả đều đã già yếu lẫn lộn cả, chỉ trừ có đôi ba người như Hoàng Sông Đuống tiền bốiđại kỳ hiệp và Lê Phó Cả Ngựa tiền bối đại kỳ hiệp là còn có thỉnh thoảng đi lại đánh nhauđôi chút ở trên giang hồ
Trong “Đại học võ đường” có Dương Thu Mạc Sầu nữ đại hiệp là người ghê gớm
Y đã từng thụ giáo nhiều vị anh hùng tiền bối như Trương Học Công Thi, người đã từnggiữ chức chưởng môn phái Võ Đang Toàn Chân trong nhiều năm, Lê Phó Cả Ngựa tiềnbối đại kỳ hiệp v.v Vào học tại “Đại học võ đường” y cũng đã thụ giáo được rất nhiềukiếm pháp, chưởng pháp của bọn Hoàng Lão Quái, Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi v.v nên ai
Trang 32cũng sợ hãi y Dương Thu Mạc Sầu có thời đã từng khuynh đảo ở trên giang hồ, sau nàymột mình y đứng ra chống lại Võ Đang Toàn Chân
Khoảng năm Bính Dần, xu hướng cải tổ, đổi mới Võ Đang Toàn Chân nổi lên mạnh
mẽ Có một vị Vương gia là Trần Công đại hiệp có tư tưởng cấp tíến muốn xoay đổi tìnhthế bèn tìm cách thống nhất hội tụ các anh hùng ở trong võ lâm Để làm việc này, TrầnCông vương gia đại hiệp cho gọi Nhất Thốn Ngọc Kỳ Khôi về cai quản Đại Võ Đài ở kinh
đô, lại tập hợp xung quanh mình một số các anh hùng như bọn Quảng Nam Lý Sự đạihiệp, Trần Điện Ảnh Cổ Quái đại hiệp, Đặng Nhật Tinh Lão Quái đại hiệp v.v suốt ngàysuốt đêm ngồi họp hành bàn tán Họp hành nhiều quá, về sau này Trần Công vương gia đạihiệp bị bệnh rụng các đốt ngón chân, đi lại rất khó khăn
Dương Thu Mạc Sầu bấy giờ cũng được Trần Công vương gia thu nạp vào làm mônkhách Dương Thu Mạc Sầu là người ít học nhưng bù lại rất giỏi tự học Y thường luyệncông vào lúc nửa đêm gà gáy nên âm khí của y rất mạnh Nơi y luyện công gần một chợtôm cá nên khi phát công bao giờ cũng có mùi vị của tôm cá nên nhiều người rất sợ y.Nhiều lần Dương Thu Mạc Sầu đến đòi đánh nhau với chưởng môn phái Võ Đang ToànChân là Trương Học Công Thi để giành y bát nhưng y bảo đóng cửa lại nhất quyết không
ra, chỉ sai bọn đệ tử đứng bắn tên ra mà thôi Dương Thu Mạc Sầu rất tức giận, về sau y lykhai Võ Đang Toàn Chân, không tham gia đại hội võ lâm nữa
Một lần Dương Thu Mạc Sầu đi thăm bà ngoại Trên đường đi y phải đi qua mộtvùng sông núi hiểm trở quanh co Đúng là:
Đi một ngày đàng học một sàng khôn,
Trên trời mây trắng dập dồn.
Nước tuôn thác bạc
Gió luồn trong cây!
Hữu tình sơn thuỷ đẹp thay,
Ai trông mà chẳng ngất ngây trong lòng?
Hái hoa bắt bướm dọc đường,
Mải mê lạc mấy cung đường như chơi.
Núi cao chi lắm núi ơi,
Qua đèo vượt dốc mấy người dám qua?
Trên đường đi, Dương Thu Mạc Sầu gặp ai đánh đó, bọn đệ tử của Võ Đang ToànChân chết như rạ Tiếng tăm của Dương Thu Mạc Sầu vang lừng ở trong thiên hạ DươngThu Mạc Sầu giỏi khinh công, ít người theo đuổi được y Bấy giờ trên đường đi, y bỗngnhiên gặp một con sói Sói hỏi y:
- Dương Thu Mạc Sầu, mi đi đâu?
Trang 33Dương Thu Mạc Sầu nói:
- Ta đi thăm bà ngoại của ta Mi hỏi làm gì?
Sói nghe thấy vậy, chạy tắt đến nhà bà ngoại của Dương Thu Mạc Sầu, nuốt bà giàvào bụng rồi nằm lên giường, trùm chăn kín lại
Dương Thu Mạc Sầu đến nơi, thấy sói trùm kín chăn, tưởng là bà ngoại bị ốm, mớingồi cạnh giường ân cần hỏi thăm:
Mắt thời ti hí, mắt thời vuốt ve.
Đôi khi mắt cũng nhập nhoè,
Mắt bà sáng quắc ai loè được đây?
Dương Thu Mạc Sầu ngạc nhiên, lại hỏi:
- Bà ơi, sao tai bà to thế?
Sói bèn trả lời:
- Tai to là bởi tai to,
Tai bà rất thính không lo nghe nhầm.
Ở đâu có tiếng thì thầm,
Tai bà cũng sẽ ghi âm rõ rành.
Kìa ai yến yến oanh oanh,
Kìa ai gian dối loanh quanh tứ bề.
Bà đều tai giỏng lên nghe,
Mạch rừng tai vách hết chê tai bà!
Dương Thu Mạc Sầu lại hỏi:
- Bà ơi, sao tay bà to thế?
Trang 34Sói lại trả lời:
- Tay to là bởi tay to,
Hội bà là “hội tay to” rõ ràng.
Của chìm của nổi trong làng,
Tập trung vào cả mấy chàng tay to.
Bàn tay nhung mượt thơm tho,
Nâng niu ve vuốt thăm dò khắp nơi.
Còn bàn tay sắt đấy thôi,
Lơ mơ bà táng, bà thoi tới cùng.
Con ơi chớ hỏi lung tung,
Bà mà điên ruột, bà khùng đấy con!
Dương Thu Mạc Sầu lại hỏi:
- Bà ơi, sao răng bà sắc thế?
Sói không trả lời nữa, chồm dậy Dương Thu Mạc Sầu sợ hãi, vội vội vàng vàng rútkiếm ra đánh Hai bên đánh nhau to quá, thật là một trận đánh thần sầu, quỷ khốc:
Đánh từ trước lúc rạng đông,
Đánh từ trước lúc lấy chồng sinh con.
Đánh từ khi vẫn còn son,
Đánh cho đến lúc héo hon về già.
Bao nhiêu chưởng pháp tung ra,
Thiên đường mù mịt quần thoa xéo giày.
Chính chuyên nẻo Bắc trời Tây,
Xiềng gông chuyên chính bó tay những là.
Lung tung ấy võ đàn bà,
Dại khôn vận mệnh sơn hà bể dâu.
Đánh sao tránh để vỡ đầu,
Trang 35Ngoài kia non nước vẫn màu tang thương
Trời cao trăng sáng như gương,
Bóng hồng lạnh lẽo nửa giường nằm trơ
Góc nhà con nhện giăng tơ,
Chiều hôm bóng vạc bơ phờ trời cao.
Trên giời có một vì sao,
Đường thôn vắng vẻ thằng nào hát vang:
“Ngày mai nếu chết cả làng
Sông kia vẫn cứ đò ngang mái chèo”.
Đường đời lắm đoạn quanh queo,
Ta đây miệng ngáp nằm khoèo ngắm trăng
Sự đời nhít nhít nhăng nhăng,
Xem ra chẳng biết mần răng nực cười
Dương Thu Mạc Sầu đánh nhau với sói nhưng đây không phải loài sói thường nênbao nhiêu võ công của y cũng chẳng làm gì được Rất may xung quanh lúc ấy có nhiềungười hò reo, gõ trống, gõ thanh la ầm ĩ cả lên vì thế sói mới nhả bà ngoại của Dương ThuMạc Sầu ở trong bụng ra, chạy vào rừng
Về sau Dương Thu Mạc Sầu bị cấm quân bắt giam vào lò luyện ngục Ra khỏi tù, ytrở nên hung dữ khác thường Trong giang hồ tiếng đồn thổi về y cũng có nhiều: ngườikhen có, người chê có nhưng ai cũng phải thừa nhận rằng y không phải là kẻ tầm thường,kiếm pháp của y cũng đáng để cho nhiều bậc mày râu học hỏi
Cùng với Dương Thu Mạc Sầu còn nổi lên một vài cao thủ đã từng khuynh đảo ởtrên giang hồ Trong số ấy cũng có nhiều kẻ tự xưng là được chân truyền y bát tâm ấnnhưng hư thực thế nào không thể biết được
Đúng là:
Võ lâm thật rối bòng bong
Hư hư thực thực, anh hùng là ai?
Muốn xem các vị anh hùng ở trong võ lâm trổ tài thế nào, xem tiếp sang chương 6
© Copyright Nguyễn Huy Thiệp 2005
Trang 36Ngày ấy, có một bậc đại hiệp là Nguyễn Mạnh cũng đi mãi võ bán thuốc rongnhưng không phải là kẻ tầm thường Vậy thế nào là mãi võ bán thuốc rong?
Này là thuốc chữa rắn cắn
Thuốc giải cảm, thuốc đau đầu
Thuốc chữa hôi nách, thuốc chữa răng sâu
Thuốc chữa bệnh lậu, thuốc chữa đinh râu
Thuốc Tào Tháo đuổi, đỡ phải ngồi cầu
Trang 37Ai yếu sinh lý, phòng the u sầu
Thuốc chữa quai bị
Thuốc cho bà bầu
Nắng mưa dãi dầu.
Nguyễn Mạnh đi bán thuốc rong Chưởng pháp của y lợi hại không thể coi thường.Thấy ở kinh đô quá nhiều anh hùng, y đi tuốt về phía Nam lập nghiệp Y ra biển, đến cảnhững cù lao xa xăm
Đấy cũng là bậc cao thủ của một thời
Ở kinh thành có vợ chồng Lưu Tài Hoa đại hiệp và Quỳnh Nương Cô Cô nữ hiệpcũng là những người tài giỏi
Hai vợ chồng ở trong một ngôi nhà chật Khi luyện công, người nọ cứ phải nhườngnhịn người kia Cũng có nhiều lúc, cả hai vợ chồng đều cùng phối hợp luyện công
Vậy thế nào là hai vợ chồng luyện công ở trong một ngôi nhà chật?
Trang 38Lúc xa lúc gần.
Thượng bộ giá đả
Chân cọ vào chân.
Suỷ thoái ngoạ chẩm
Loay hoay tụt quần.
Cuống cuồng dạng chân.
Phong quyền tả suý
Hợp thập thủ thế (*)
Rút ra dần dần.
(*): Tên các động tác trong “Thiếu Lâm hầu quyền”
Trang 39Miệng cười ngượng nghịu
Chan hoă ânh xuđn!
Thế mới gọi lă:
Võ công chưởng phâp tăi tình thế
Thực tđm hỷ lạc mới toăn chđn!
Hai vợ chồng Lưu Tăi Hoa vă Quỳnh Nữ Cô Cô cũng đâng gọi lă anh hùng của mộtthuở Chỉ tiếc họ đều chết trẻ Nhưng thử hỏi ở trín đời, liệu có cặp tình nhđn năo khi sinhlại khâc ngăy khâc giờ mă khi chết lại cùng một ngăy một giờ như họ? Đu cũng lă một câichết tuyệt đẹp, đâng ghi văo thiín tình sử của muôn đời sau Đời của một người đi theonghiệp võ, lúc vui buồn, lúc cay đắng, khi còn sức lực thì đuổi theo lý tưởng nghĩa hiệpphù du, mua vui cho thiín hạ, khi lđm nạn, ốm đau, bệnh tật thử hỏi năo ai biết đến haykhông? Chua xót, thực lă chua xót lắm thay! Thănh danh đê vậy nhưng không thănh danhthì cũng như cđy lau cđy sậy ngoăi kia, sống không ai biết, chết chẳng ai hay, vô vị lắm,mủn nât cùng với năm thâng trôi đi vô cùng vô tận
Một ngăy kia, trín đường thiín lý, có một vị kiếm khâch vô danh đi lín Nhê Nam.Trời nắng gắt, y rẽ văo quân nhỏ ven đường rồi ngồi gọi rượu thịt
Chủ quân ra chăo, hỏi y dùng gì Y nói:
- Có câi gì ngon ngon mang ra đđy hết!
Chủ quân mang ra ba cđn thịt bò, một bình rượu nóng Vị kiếm khâch lơ đêng nhìn
ra ngoăi đường, thấy có mấy người khâch vêng lai đang loay hoay mua lễ vật, văng hương
để mang đi đđu đó, ai cũng tự nguyện chđn tình Y hỏi:
- Câc người mua sắm lễ vật văng hương mang đi đđu vậy?
Chủ quân nói:
- Sư huynh ở xa đến chắc lă không biết? Hôm nay lă ngăy mồng 9 thâng Tư, ngăygiỗ của Yín Thế đại hiệp tiền bối Cứ đến ngăy năy dđn chúng ở khắp nơi lại kĩo đến nhẵng ấy thắp hương tưởng nhớ
Khâch hỏi:
- Vị đại hiệp tiền bối ấy lă người thế năo?
Chủ quân nói:
- Vốn quí ở tận thănh Nam,
Nhă nghỉo, sống cảnh cơ hăn tang thương.
Luyện công chẳng có võ đường,
Trang 40Lều gianh xó chợ ngày thường vẫn qua.
Tâm ngay, tính thẳng thật thà,
Đồi quê cất một ngôi nhà luyện công.
Chưởng tung huyết lệ ròng ròng,
Giữ nguyên tiết tháo một lòng chẳng sai.
Khách thấy vậy lấy làm tò mò bèn cũng mua một ít lễ vật vàng hương đi theo mấyngười kia đến ngôi nhà của vị đại hiệp tiền bối Ngôi nhà giản dị ở trên một quả đồi, có vàicây khế, cây trám mọc hiu hắt Y vào nhà, thấy tài sản chẳng có gì đáng giá nhưng phảngphất vẫn thấy tinh thần của người xưa rung động ở đâu đấy, rõ ràng không phải là hồn cốtcủa người tầm thường Hỏi đến võ công của vị đại hiệp tiền bối thì chẳng ai biết gì nhiều.Ngay mấy đứa con cũng nói lăng nhăng đầu Ngô mình Sở, người thì bảo võ công cái thếphi thường, người thì bảo võ công cũng chẳng khác gì của mấy tay múa dao bán thịt ở chợ.Tuy nhiên, khi hỏi đến tính tình của vị đại hiệp tiền bối thì ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi
là người tâm thành, cương trực, có khí tiết Vị kiếm khách vô danh kia thở dài một tiếng,thắp một nén hương, rồi lấy ra một ít bạc vụn cho người chủ nhà Sau đó y bỏ đi, vừa đivừa ngẫm nghĩ:
- Mỗi thời đều có những bậc anh hùng của nó Lưu danh muôn thuở là hay hay dở.Lợi cũng lợi thay! Hại cũng hại thay! Làm người thật khó! Thà như con chim kia bay ởtrên trời, thoáng qua mắt nhìn đã chẳng thấy đâu, vô hình vô ảnh, vô tăm vô tích, chẳng có
ai có thể phán xét được nó hay dở thế nào Cái gì ở lại cùng với người đời, cùng với thờigian? Tình yêu chăng? Mà tình yêu, hỡi ơi, chẳng có gì lại nhiều nhầm lẫn sai lầm hơn nó
Thật là:
Chốn giang hồ, anh hùng một thuở
Tài thấp cao, xuống hố mới hay
Muốn xem trong võ lâm còn có những nhân vật nào, sự tích gì, đọc tiếp chương 7
Từ khóa » đọc Truyện Nho Lâm Ngoại Sử
-
Nho Lâm Ngoại Sử - Truyện FULL
-
Nho Lâm Ngoại Sử – Wikipedia Tiếng Việt
-
Nho Lâm Ngoại Sử - Truyện Kiếm Hiệp Hay
-
Nho Lâm Ngoại Sử - Ngô Kính Tử # Mobile
-
TRUYỆN "NHO LÂM NGOẠI SỬ" Tác Giả NGÔ KÍNH TỬ, HỒI 6-10
-
Đọc Truyện Nho Lâm Ngoại Sử
-
EBook Nho Lâm Ngoại Sử - Ngô Kính Tử Full Prc Pdf Epub Azw3 [Võ ...
-
Đọc Truyện Nho Lâm Ngoại Sử Full Mới Nhất
-
Nho Lâm Ngoại Sử.pdf (.docx) | Tải Miễn Phí
-
Nho Lâm Ngoại Sử - Wiki Dịch Tiếng Hoa
-
Nho Lâm Ngoại Sử Audio - ( Thanh ) Ngô Kính Tử
-
Thực Chất Vẻ đẹp Hình Tượng Vương Miện Và Tư Tưởng Hồi Truyện Mở ...
-
Thực Chất Vẻ đẹp Hình Tượng Vương Miện Và Tư Tưởng Hồi Truyện ...
-
Dàn Diễn Viên 'Võ Lâm Ngoại Sử' Sau 21 Năm - Giải Trí