Vợ Thành Phố đã đỏng đảnh Còn Lười, Tôi đen đủi Vớ Phải Chỉ Muốn ...

Tôi không có ý kì thị người thành phố, nhưng tôi thấy có khi vì vợ mình sinh ra ở thành phố, quen ăn sung mặc sướng, chưa phải động tay động chân làm gì nên giờ mới đâm ra ỉ lại thì phải.Tôi xuất thân nông thôn, lớn lên ra Hà Nội đi học, lập nghiệp và cưới vợ ở đó luôn. Vợ tôi là con 1, sinh ra trong gia đình gia giáo, giàu có. Bố em làm bên hàng hải, còn mẹ thì chuyên ở nhà làm nội trợ. Từ nhỏ em đã được nuông chiều như 1 tiểu thư, chẳng ai dám to tiếng hay chửi mắng em nửa lời. Lúc nào cũng được bố mẹ "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa".Trước đây lúc yêu nhau, tôi thấy em dễ thương, mặc dù tính tình có lúc hơi kiêu kỳ 1 chút. Khi ấy tôi thấy điều đó chẳng vấn đề gì. Nhưng lúc cưới nhau về lắm lúc tôi cảm giác mình chẳng chịu nổi.Vợ tôi đỏng đảnh, ẻo lả thôi rồi. Mó đến thứ gì là em kêu ca thứ đó. Nhặt rau mà thấy con sâu thôi là đã nhảy cẫng lên, la oai oái. Em sẽ không bao giờ nhặt tiếp chỗ rau còn lại nữa mà chờ tôi ra làm hộ. Nếu tôi có bận không làm, em chả thèm nấu cơm nữa luôn mà gọi ship đồ ăn khác tới nhà thay thế.Rửa cái bát chẳng may bị xước tí móng tay, em cũng có thể ngồi vừa mếu máo vừa xuýt xoa cả buổi tối, bắt chồng thổi cho này nọ. Đấy là chưa kể nhỡ có 1 hôm rán tí gì bị dầu bắn cho vào người, em có thể khóc um lên như đứa trẻ lên 3, ăn vạ chồng đủ kiểu mới thôi. Rồi tôi mà nói gì khiến em phật ý, em có thể thượng cẳng tay, hạ cẳng chân "choảng" chồng ngay và luôn, tới khi nào "hạ hỏa" thì mới chịu buông tha.Tôi không trách em nhõng nhẽo. Vì lúc yếu vợ cũng bộc lộ cá tính đó rồi. Nhưng ngày ấy em không lười như bây giờ. Thời gian này tôi cứ có cảm giác vợ lợi dụng sự dễ dãi của tôi, lợi dụng cái vẻ đỏng đảnh mà tôi đang cố sức thông cảm cho cô ấy để ỷ lại mọi việc cho người khác vậy.Lấy nhau 2 năm thì có tới 1 năm rưỡi 2 đứa đi ăn hàng. Tại công việc tôi quá bận, không thể lúc nào cũng có mặt ở nhà để sẵn sàng vào bếp nấu nướng giúp em được. Lâu lâu em mới nổi hứng nấu 1 bữa, còn đâu là gọi đồ ăn sẵn, hoặc đi siêu thị khuân cả đống đồ hộp về dùng dần, không nữa thì tìm mọi cách rủ chồng ra ngoài ăn.Mà vợ tôi nấu nướng thì dở tệ. Khi nhạt thếch, khi mặn không nuốt nổi. Cái gì cũng nhão, cũng nát,... Nhưng em ưa nịnh, ghét bị chê nên dù có khó nuốt thế nào tôi cũng phải cố cười, khen cho lấy 1 câu: "Vợ anh khéo tay quá" không kẻo bị giận, lại bị bắt rửa cả đống nồi niêu bát đũa "chuộc tội" thì đến mệt!Giờ em sinh cơ mới khổ. Làm mẹ lần đầu ai mà chả vụng, nhưng trần đời tôi chưa thấy ai vụng như vợ mình. Tôi là đàn ông, nhưng trước tôi có đến 3 chị gái. Hồi xưa các chị sinh, tôi với mẹ cũng thay nhau chăm cho chị chứ ai. Nhưng các chị tôi thật không giống với vợ tôi bây giờ.Hồi đầu mới sinh, em còn lười cho con ti. Hơi 1 tí là dúi cái bình sữa với cái ti giả vào mồm nó. Vợ tôi bảo: "Cho bú nhiều ngực xấu lắm".Con mà tè dầm hay là ị đùn ra bỉm, em cứ kệ, đợi cho bà ngoại hoặc chồng đến thay giùm. Có hôm tôi nấu cơm ở dưới nhà bưng lên, thấy con thì ọ ẹ khóc, cứt đái choét cả ra chăn, còn vợ thì ngồi đó bịt mũi mếu máo: "Trời ơi anh có nhanh thay bỉm cho con đi không?".Đúng là trong suốt 6 tháng đầu, em chưa phải động tay tắm cho con hay thay đồ cho nó. Tất cả đều cậy hết vào tay bà ngoại. Giờ thằng bé đã hơn 1 tuổi, biết ăn dặm rồi, vợ tôi cũng chả biết nấu. Mà cũng chả bao giờ thấy em tìm tòi xem xét học cách nấu nướng gì. Em toàn nhờ bà ngoại đun sẵn rồi tự đút cho con ăn bao thì ăn. Rồi khi nó ốm đau, tí 1 lại gọi bà ngoại qua nhà trông nom. Thế mà 3 cái chuyện mốt xăm lông mày mới với mốt màu son mới thì nhạy lắm!Hôm qua thằng cu bị tiêu chảy, đi ngoài và sốt phải vào nhập viện. Tôi đi làm về tất tưởi chạy thẳng xe vào viện, thấy cảnh bà ngoại chạy đôn chạy đáo thuốc men, bỉm biếc, lau mặt lau mũi cho cháu, trong khi vợ thì ngồi chat facebook mà điên hết cả đầu.Tôi nghĩ không phải em không lo cho con, mà là lười, cố tình sai vặt bà ngoại thì có.Giờ bà còn khỏe, còn giúp được 2 vợ chồng, chứ sau này bà già yếu, rồi cũng có lúc không sống cùng con cái được nữa thì biết nhờ ai đây?Có nói thì vợ không những không thay đổi mà còn khó chịu. Thành ra suốt 2 năm qua, tôi chẳng lúc nào thôi lo lắng cho mình và con. Cứ tình hình này, 2 bố con tôi sẽ thế nào đây?

Từ khóa » Vợ đỏng đảnh