Yêu Thành Phố ấy Vì Có Anh... - Coocxe

Dear.vn – Cũng chẳng biết tại vì sao em lại nói rằng mình yêu anh. Có lẽ vì khi bên anh, bên thành phố này em thực sự cảm thấ rất bình yên. Anh chẳng biết có một cô gái yêu anh, nhưng lại không thể ở bên và thương anh. Và…anh chẳng biết rằng anh là quá khứ đẹp nhất mà cô gái ấy có được.

*** Người ta thường hay nói: “Bạn trở lại một thành phố, không phải vì bất cứ điều gì, mà đó là nơi bạn đã gặp được người ấy”. Thành phố nhỏ này đã cho tôi gặp anh, khi ánh mắt trong veo mải miết rong ruổi theo những con người. Anh đã lướt qua nơi đây, để lại mùi nắng còn vẹn nguyên đầu hạ.

Tôi tình cờ biết anh khi là một vị khách xa lạ của mảnh đất này. Anh là một người trẻ đầy nhiệt huyết và đam mê. Lại rất yêu thành phố của mình, anh bảo “Dẫu Việt Nam trăm ngàn cảnh đẹp, ở đây vừa đẹp, lại vừa bình yên, không đâu sánh bằng”. Về vẻ đẹp, tôi không có cách nghĩ như anh. Nhưng về sự bình yên, quả đúng là như vậy.

Có những bình minh bước ra từ màn đêm còn ướt đẫm hơi sương, chỉ cần một ly trà, người ta bắt đầu ngày mới. Không vội vã như Sài Gòn mà người ta hay nhắc tới đâu.

Có những hoàn hôn tìm tới mọt cách chầm chậm, không vội lụi tàn. Ánh mặt trời từ từ chuyển sắc. Đỏ rực – đỏ ối – hồng hồng – rồi nhạt dần và biến mất. Chưa chưa mất hẳn. Nó còn luyến tiếc để lại bầu trời vài vạt nắng nhỏ đã ngả nghiêng vì đất trời.

Có những đêm khuya cùng tiếng ghi–ta êm ái bên ly cà phê còn ấm nóng. Chẳng như nơi nào, chưa kịp uống, cà phê đã nguội cả. Anh hát, hát bên ghi-ta trong trẻo lạ kì. Một cái chớp mắt đưa em vào giấc ngủ say và gối đầu lên chân anh. Tiếng ca ấy ru em vào những êm đềm. Tách em ra khỏi một tuổi trẻ quá nhiều tham vọng tới kiệt sức mà em đang muốn trốn chạy. Nhưng không đơn giản là như thế, tiếng đàn ấy như tiếp cho em thêm sức lực tiếp tục hành trình tuổi trẻ của mình.

Thời gian em lưu lại mảnh đất này quá ngắn ngủi. Em không thể ôm trọn tim anh, bỏ vào balo rồi xach đi. Không những thế, đáng tiếc hơn là em chẳng hề có lấy một tấm anh nào của anh. Ngoài tấm chụp trộm lạ cái dáng vẻ cao gầy sau lưng anh. Ừ! Có lẽ tình duyên ta chỉ ngắn như thế.

Nhưng ngắn thế thôi là cũng đủ cho một tình đầu rồi!

Cũng chẳng biết tại vì sao em lại nói rằng mình yêu anh. Có lẽ vì khi bên anh, bên thành phố này em thực sự cảm thấ rất bình yên. Bỏ mặc ngoài kia bao điều muộn phiền. Dù chỉ là một người bạn mới quan, cùng chung sở thích nhiếp ảnh, anh vẫn không ngại ngần nói cho em nghe những câu chuyện thú vị mà mình từng được biêt, được trải qua. Anh vội vã, mà anh chậm rãi một cách vững chắc. Như đôi bàn tay siết chặt khi nắm tay em qua biết bao con phố đèn xanh đèn đỏ. Với anh, đó không phải cách để thể hiện tình yêu, mà đó là cách thể hiện của một người con quê hương mến khách, là cách giao lưu với một người có chung đam mê với mình.

Nhưng với em, nó làm tim em loạn nhịp, hình như còn mất một vài nhịp….

Em rời thành phố này trong niềm tiếc nuối. Ngày lên xe, anh không tới vì bận. Thế nên em nhờ hơi thở của thành phố nhỏ này nhắn lại với anh rằng : “Em yêu anh”. Anh đã nghe được chưa? Đáng lẽ ra em nên nói ra sớm hơn mới phải, nhưng không nói được cũng có cái hay.

Anh chẳng biết có một cô gái yêu anh, nhưng lại không thể ở bên và thương anh. Anh chẳng biết có một người đã mỉm cười khi nhớ về anh. Và…anh chẳng biết rằng anh là quá khứ đẹp nhất mà cô gái ấy có được.

Số điện thoại liên lạc của hai người chúng tôi không trao đổi với nhau, chỉ là những cuộc hẹn theo thói quen nơi quán nước vỉa hè. tôi cũng không tiện hỏi, bởi nếu chỉ là một vị khách vãng lai, tôi nghĩ anh ấy có đủ lý do thuyết phục để từ chối. Cũng không hẳn là giữa chúng tôi có khoảng cách, mà chỉ đơn giản rằng có khi cái thứu lạ lẫm, bát ngờ lại thú vị hơn một cuộc hẹn.

Kể từ sau khi rời khỏi thành phố đó, tôi không còn một lần nào trở lại. Tôi chỉ còn biết nhìn vào phía sau lưng anh và tự nhủ như thế là quá đẹp cho một cuộc tình. Chỉ đơn giản như thế thôi. Tôi yêu anh!

Cũng không phải là tôi không muốn gặp lại anh. Bởi hai chúng tôi cách xa nhau đã lâu lắm rồi, cũng chưa chắc anh còn nhận ra tôi. Mà có khi, tìm được rồi lại khiến tôi thất vọng hơn. Nhỡ đâu, anh ấy có người thương rồi, tôi mà xuất hiện chẳng há vô duyên quá hay sao. Vậy nên, vạn sự tùy duyên.

Cũng mong rằng một ngày không xa, ở một câu lạc bộ nào nhiếp ảnh nào đó, thấy anh chơi ghi-ta và mỉm cười như trước. chúng ta cùng chụp với nhau một bức hình lưu niệm. Thế là đủ rồi!

Phạm Thị Thu Hương

Rate this post

Từ khóa » Em Yêu Sài Gòn Vì Nơi đó Có Anh