Bài Thơ: Mỵ Châu (Vương Trọng - Thi Viện

Thi Viện ×
  • Tên tác giả/dịch giả
  • Tên bài thơ @Tên tác giả
  • Nội dung bài thơ @Tên tác giả
  • Tên nhóm bài thơ @Tên tác giả
  • Tên chủ đề diễn đàn
  • Tìm với Google
Toggle navigation
  • Tác giả
    • Danh sách tác giả
    • Tác giả Việt Nam
    • Tác giả Trung Quốc
    • Tác giả Nga
    • Danh sách nước
    • Danh sách nhóm bài thơ
    • Thêm tác giả...
  • Thơ
    • Các chuyên mục
    • Tìm thơ...
    • Thơ Việt Nam
    • Cổ thi Việt Nam
    • Thơ Việt Nam hiện đại
    • Thơ Trung Quốc
    • Đường thi
    • Thơ Đường luật
    • Tống từ
    • Thêm bài thơ...
  • Tham gia
    • Diễn đàn
    • Các chủ đề mới
    • Các chủ đề có bài mới
    • Tìm bài viết...
    • Thơ thành viên
    • Danh sách nhóm
    • Danh sách thơ
  • Khác
    • Chính sách bảo mật thông tin
    • Thống kê
    • Danh sách thành viên
    • Từ điển Hán Việt trực tuyến
    • Đổi mã font tiếng Việt
Đăng nhập ×

Đăng nhập

Tên đăng nhập: Mật khẩu: Nhớ đăng nhập Đăng nhập Quên mật khẩu? Đăng nhập bằng Facebook Đăng ký

Bình luận nhanh 5

Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.

Tên của bạn: Thông tin liên hệ: Xác nhận bạn không phải người máy: Gửi bình luận Maenie Nini19/10/2021 20:38Suy cho cùng Mị Châu cũng thật đáng thương,người đời ngàn năm một lời oán trách Mị Châu ngu muội,si tình mà sao ko trách Trọng Thủy sao lại lừa dối trái tim người phụ nữ bé nhỏ đó?Hồng Hồng01/10/2020 16:32hayNguyễn Linh29/09/2020 23:46 không phải công chúa nhận lỗi cúi đầu chết đâu khổ lắm: theo quan điểm của mình, Mị Châu có phần đáng trách và cũng có phần đáng thương.Nàng là người trọng tình, cả tin, không hề có ý định bán nước có thể do chế độ phong kiến, phụ nữ khi đã là vợ thì phải nhất nhất theo nhà chồng :(( thế nên xét cho cùng thì Mị Châu chỉ là một nạn nhân của âm mưu chính trị thôi ( cái chi tiết máu của nàng chảy xuống biển rồi biến thành NGỌC TRAI là để chứng minh cho sự trong sạch của nàng đấy) không phải công chúa nhận lỗi cúi đầu chết đâu khổ lắm: theo quan điểm của mình, Mị Châu có phần đáng trách và cũng có phần đáng thương.Nàng là người trọng tình, cả tin, không hề có ý định bán nước có… Ngô Tuyết Mai23/09/2020 23:13sao tác giả lại viết nên những lời này. CÔng chúa đã nhận ra lỗi, cúi đầu chịu chết. Nhà vua chém con, cũng là nhân dân xử tội Mị CHâu thật nghiêm khắc. Qua đó thể hiện bi kịch nước mất nhà tanNhung Phan17/09/2019 21:28AI CHO TÔI HỎI có đồng tình vs câu Xin đừng trách mị châu thêm nx - yêu chân thành thật có tội gì đâu 284.43Thể thơ: Thơ tự doThời kỳ: Hiện đại2 người thíchTừ khoá: Mỵ Châu-Trọng Thuỷ (8)
  • Trả lời
  • In bài thơ

Một số bài cùng từ khoá

- Vân thê - Mỵ Châu, Trọng Thuỷ (Tản Đà)- Mỵ Châu (Nguyễn Nhược Pháp)- Giếng Trọng Thuỷ (Nguyễn Nhược Pháp)- Chiếc áo lông ngỗng (Đinh Hoàng Anh)- Qua đền Công ghi chuyện cũ (Thạch Quỳ)

Một số bài cùng tác giả

- Hai chị em- Bên mộ cụ Nguyễn Du- Nhớ con- Khóc giữa chiêm bao- Chị dâu

Đăng bởi Nguyễn Dũng vào 01/06/2009 11:46

Khi quay lại chém con sau yên ngựaAn Dương Vương, người đã nghĩ suy gì?Hay cùng đường, ai cũng là giặc giãVà nghe lời mách bảo của Kim Quy.Kẻ thù ở sau lưng - dù lời thần đi nữaNgười phải trông bằng chính mắt của mìnhCông chúa Mỵ Châu nép Vua cha, run sợKhi nửa trời khói lửa đao binhLông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng lốiDứt áo ra như dứt thịt da mìnhPhút ly loạn, chàng ở đâu chẳng tớiTrọng Thuỷ ơi, thiếp đã chạy xa thành!Nước mắt rơi xoay tròn cơn gióLưng Cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôiLông ngông hết, thiếp sẽ rời lựng ngựaLàm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy, chàng ơi.Và bất ngờ, An Dương Vương quay lạiTưởng có lời an ủi của vua chaMỵ Châu ngửng mặt nhìn chờ đợiTừ trời cao, một đường kiếm sáng loàKhông phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuồng đấtNằm cuối đường như dấu chấm câuSao bi chém? My Châu không hề biếtMáu tụ thành sỏi đó đất Hoan Châu.Đã là vua lại có thần mách bảoTưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôiMà người chết, không hiểu sao mình chếtThì hồn oan còn đập cửa muôn đời.Mấy ngàn năm dâu bể, lở bồiLúc yên bình và cả khi giặc giãXin đừng trách Mỵ Châu thêm nữaYêu chân thành, thật có tội gì đâu?

1986 Thơ có nội dung liên quan:
  • Qua đền Công ghi chuyện cũ (Thạch Quỳ)

© 2004-2025 VanachiRSS

Từ khóa » Thơ Về Mị Châu Trọng Thủy