Bí Mật Của Chúng Tôi
Có thể bạn quan tâm
Thứ Tư, 18 tháng 3, 2020
Đòn tươi....
Chúng tôi đều thích những thứ tươi mới. Những cái tưởng như nhỏ nhặt bình thường ấy lại là những hưởng thụ bất tận. Khi được lên giường với tấm trải giường mới được thay là môt sự hưởng thụ tuyệt vời, lớp vải mềm vẫn còn vương mùi thơm của nước giặt, dung dịch làm mềm và mùi hương của nắng gió. Ăn môt ổ bánh mì nóng mới ra lò cùng với lớp pate gan thơm lừng đã là một kiểu sung sướng. Hít thở không khí trong lành vào một buổi sáng trời đẹp, đi dạo quanh hồ sau cơn mưa, tay trong tay với anh, dưới những hàng cây làm tâm hồn nhẹ nhàng, bình an. Ngậm một viên kẹp bạc hà làm mới hơi thở để chỉ chờ tiếng lách cách mở khóa cũng đồng nghĩa sẽ có những nụ hôn ngọt ngào. Những miếng xoài tươi ướp lạnh cũng làm chúng tôi vui. Cũng vì vậy mà việc giặt giũ nhất là giật đồ lót không còn là những việc vặt vãnh đáng ghét. Rau tươi ăn kèm với nước sốt chanh tươi là món được chúng tôi ưa thích. Anh thích mang hoa tươi về nhà cho tôi. Còn tôi thích trứng tươi từ trang trại. Chúng tôi thích những thứ tươi mới! Hôm nay Đan đã thêm một điều nữa vào danh sách những điều tươi mới mà anh ấy thích. Anh thích vợ vừa mới bị đánh đòn. Anh gọi là đòn tươi mới. Con người tôi cũng tươi mới sau trận đòn. Buổi tối chúng tôi có buổi họp lớp với những người bạn thân sơ thời đại học. Tôi vừa tắm xong, rời nhà tắm với chiếc áo choàng tắm và ngồi sấy xong tóc. Đan cũng vừa tắm xong, anh bước vào phòng ngủ, đứng cạnh giường và gọi tôi đến bên anh. Tôi bước đến bên anh khi anh vòng tay ôm tôi. Anh cuối đầu nói nhỏ với tôi anh sẽ đánh đòn tôi và tôi cười tinh nghịch trêu ghẹo anh. Nhưng anh không đùa, chiếc áo choàng bị anh cởi rơi xuống sàn, anh ấn tôi úp xuống giường. Anh không cười và đến khi trận đòn bắt đầu thì vợ anh cũng không còn cười nổi. Anh lột trần trụi tôi và chát...chát...chát...chát...những cái đánh từ tay anh chạm mông tôi rát bỏng...chát...chát...chát...chát...liên tiếp những cát tát chạm vào mông tôi, anh ta dùng tay để truyền đạt cho tôi những điều anh muốn tôi ghi nhớ. Còn tôi, tôi đã không còn có thể cười, nước mắt bắt đầu tràn mi. Đan nói anh muốn tôi trong buổi họp lớp này sẽ giữ được thái độ bình tĩnh, hòa nhã với tất cả, ngày cả khi tôi chạm mắt với Tâm Anh, anh muốn tôi cũng có thể cười tươi và cất tiếng chào xã giao với cô ta. Với Tâm Anh? Tôi chỉ tiếc không cào rách mặt được nó ra, vài câu xỏ xiên mát mẻ cạnh khóe cũng không cho tôi nói, có phải là làm khó nhau....Vậy mà anh còn bắt tôi cười chào nó....khó....khó mà... Anh giữ tôi ở vị trí cũ và đứng lên lấy cây thước gỗ bảng rộng. Anh...đừng...đau lắm....tôi kêu thất thanh....nhưng...chát....chát...anh đã bắt đầu đánh...chát....đau quá, tôi khóc thật rồi....chát....đau...chát....au....chát....au....chát.... Cuối cùng anh dừng lại sau khi đã đét đít tôi 10 bảng. Anh ngồi xuống giường ẵm tôi vào lòng. Tôi vẫn thút thít, rúc vào lòng anh, co lại như con mèo ướt, sụt sùi, mặt đỏ bừng và hơi thở nặng vì khóc. Mông tôi đau rát và nóng. Tay anh mát lạnh xoa nhẹ. Mọi thứ nếu cứ như vậy mà ngừng lại tôi cũng chẳng hối tiếc. Rồi anh kéo tôi dậy, chúng tôi đứng cạnh giường, anh vòng tay ôm lấy tôi. Anh ấy nói với tôi, tôi khôn ngoan và biết xử sự chừng mực hơn rất nhiều sau khi mới ăn đòn. Những lúc đó tôi làm chủ cảm xúc và bản thân mình tốt nhất. Như những giây phút này đây, Đan nói tôi ngoan, dịu dàng và đáng yêu, anh rất thích dáng vẻ này của tôi, anh thích tôi nhẹ nhàng, biết nghe lời. Anh nói anh thích cái cảm giác khi vợ anh tươi tỉnh, dịu dàng, phục tùng và hoàn toàn tin tưởng vào anh. Tôi đã dừng khóc, ngước nhìn anh, tôi cười hạnh phúc, đúng tôi tin anh, tôi tin anh là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi, tôi không chút nghi ngờ về điều đó, anh là người đàn ông của tôi, người làm tôi khóc cười cùng lúc, làm tôi thấy cả niềm hạnh phúc trong những trận đòn. Tôi thấy mình chợt mạnh mẽ và tươi tỉnh hẳn lên...nhưng khoan đã...tôi thực sự không muốn ngồi vào lúc này. Vì vậy, khi chúng tôi sống theo cách của chúng tôi, những trận đòn là một phần sinh hoạt, một phần vui buồn, yêu thương, những bước hoàn thiện bản thân. Đan thích và nhận ra kết quả và lợi ích rất nhiều sau mỗi khi tôi ăn đòn. Vì vậy những trận đòn sẽ không tách rời tôi. 1 nhận xét: Nhãn: chỉ cần bên anh, chuyện của bọn mình, couple, cuộc sống đời thường, Đan, vợ chồng, yêu thương vợ chồngThứ Tư, 16 tháng 10, 2019
Phải dũng cảm... Phải kiên trì..
Nàng loạng choạng đứng dậy, sau 15 phút quỳ gối, nàng đứng không vững. Cơn đau ở mông vẫn truyền tới. Trong một giây mọi thứ cảm xúc như hòa trộn vào nhau. Đau đớn, xấu hổ, lẫn lộn. Phải kiên trì, phải dũng cảm. Nàng tự nhủ. Nàng nghe giọng anh vang lên: "Ra đây. Đứng trước mặt anh." Nàng nhìn anh qua màn sương nước mắt, người đàn ông nàng yêu đang ngồi trên chiếc ghế sô pha dài trong phòng khách căn hộ của họ. Nàng muốn được anh ôm vào lòng, khao khát được trong vòng tay anh, hít sâu mùi hương đàn ông quen thuộc, được anh vuốt ve dỗ dành. Hy vọng anh ấy sẽ nói với nàng rằng hình phạt đã kết thúc. Rằng nàng đã được tha thứ. Nhưng sâu thẳm nàng biết ... Phải dũng cảm, phải cố vượt qua.... Giá như nàng đừng quên đến việc nói với anh về cuộc điện thoại đó. Giá như ... Nàng nghe giọng nói của anh; như thể vọng lại từ nơi xa. Giọng anh bình thản, rõ ràng, nghiêm nghị. Trong giọng nói của anh ẩn hiện những thất vọng, chán ngán... - Anh đã đánh đòn em nhiều lần vì tội này. Tuần trước em cũng quên nói với anh về một cuộc gọi của công việc, còn nhớ không? Nàng gật đầu. Làm sao cô có thể quên. - Nhưng bây giờ em lại quên một lần nữa. - Em rất xin lỗi. em ... em ... Nàng có thể nói gì? Làm thế nào nàng có thể giải thích điều này? Nàng lắc đầu và cuối đầu nhìn chằm chằm vào tấm thảm dưới sàn nhà. Yên lặng ...cái lặng yên nặng nề ...nàng không dám thở mạnh.... - Như vậy có nghĩa là trận đòn trước không đủ làm em nhớ...nó không giúp em ... Giọng anh vang lên chầm chậm - Là anh phạt em chưa đủ, lần này phải khác, lần này phải đủ để giúp em nhớ để không tái phạm... Cô cắn chặt môi, không ngăn được những giọt nước mắt không lăn dài xuống má. Phải dũng cảm. Phải kiên trì! Và sau đó. Những thứ luôn nàng làm sợ. - Cởi quần áo ra. Câu nói luôn đi trước ... Nàng khẽ lắc đầu xua đi cơn sợ đang ập đến...Nàng không muốn nghĩ về những việc sẽ đến sau đó.... Và tất nhiên anh cũng biết. Cô yêu anh, cô say mê đắm chìm hạnh phúc những khi họ mặn nồng lặn ngụp trong ái tình, và cô cũng yêu những hành động cởi quần áo trước khi họ làm tình. Anh cũng biết cô căng thẳng lo lắng thế nào những khi anh kéo quần lót xuống để phát vào mông cô đến khi nó đỏ au và nóng rát. Nhưng làm thế nào để tả được cảm giác của nàng lúc này, khi nhận cái hình phạt phải tự cởi quần áo để bị trừng phạt. Nàng thực sự rất ghét hình phạt này. Phải dũng cảm. Phải kiên trì... Phải trần truồng.... Vậy là nàng nhanh chóng trút bỏ quần áo, bởi nàng biết rõ chuyện gì sẽ tiếp theo nếu để anh phải chờ đợi. Rồi ngoan ngoãn gấp áo quần gọn gàng đặt lên bàn. Nàng đứng trước anh, hai tay buông sát thân hình, hoàn toàn trần truồng. Nàng khẽ rùng mình, trong một buổi tối mùa hè ấm áp như hôm nay cơn lạnh chạy khắp cơ thể nàng như hàng vạn côn trùng đang rối loạn tìm đường trốn chạy trận diệt vong . Nàng rùng mình vì ánh mắt của anh. Yên lặng chờ đợi... Phải dũng cảm....Phải kiên trì.... Rồi nàng thấy anh chỉ ra cửa. - Về phòng ngủ. Vắt người qua giường. Hôm nay anh sẽ giúp em không thể quên được khoảnh khắc này. Để đảm bảo em đã học bài học của mình. Lần này em sẽ không quên mau. Phải dũng cảm. Phải kiên trì....nàng tự nhủ lòng. 5 nhận xét: Nhãn: chỉ cần bên anh, chia sẽ, chuyện của bọn mình, couple, trừng phạt, vợ chồngThứ Tư, 14 tháng 2, 2018
giận dỗi trẻ con và trận đòn - 1
Tôinằm đây, trong cái tư thế kỳ cục, thân hình tôi vắt qua đầu gối Đan với một cái gốiở dưới bụng và đôi mông đang rát cháy bỏng của tôi dĩ nhiên là đang nhô cao một cách tội nghiệp. Đan không còn đánh tôi nữa, nhưng anh vẫn giữ tay tôi chặt trong bàn tay như gọng kiềm của anh, tay còn lại đặt trên mông của tôi. Hình như anh đang xoa đôi mông đau rát của tôi. Tôi vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhàng, thư giãn, bởi tôi biết bàn tay đó có thể bắt đầu quất xuống mông tôi những cái đau điếng bất cứ lúc nào nếu anh muốn. Và tôi cũng biết rất rõ nơi tay đó có khả năng làm đôi mông vốn mịn màng, mát dịu của tôi rực lữa mỗi khi tôi sai phạm. Đôi mông tội nghiệp của tôi hiện cũng đang cháy đó thôi đau và rát đến khổ sở. Đôi mông đau của tôi đang than van, lo sợ, nó không thể chịu thêm nổi sức mạnh và quyền lực của cánh tay đang đặt lên nó. Tôi ước gì có thể chạm nhẹ vào đôi mông để xoa dịu, an ủi nó, để chà xát cơn đau đớn. Nhưng lúc này đây, đó chỉ là mơ ước tôi không thể thực hiện được. Thứ nhất tôi không dám và không muốn làm nó phải nhận thêm đau đớn, Đan sẽ phạt tôi thêm nếu tôi dám cãi anh. Thứ 2 cổ tay tôi đang bị kềm chặt trong tay anh. Tôi hít sâu và thở dài một vài lần để kiềm chế không cho mình khóc. Tôi không muốn bật khóc vào lúc này. Tôi đã khóc rất nhiều, đã gào trong cơn đau khi đôi mông của tôi bị quất không thương tiếc, nhưng tôi không muốn Đan thấy tôi khóc trong lúc này. Tôi muốn giữ lại cho mình một chút ương bướng, một chút rắn rõi, một chút ...tự ái. Liệu có còn chút tự ái nào trong tôi còn xót lại hay không với tình trạng hiện giờ của tôi? Tôi đang nằm vắt qua chân anh, vừa bị đét một trận nên thân cũng chỉ vì....tự ái. Lý do dẫn đến trận đòn này thực sự rất trẻ con, đó không phải là một điều để tự hào. Tất cả là do tính tự ái trẻ con của tôi. Sáng nay, tôi đã hứa với Đan sẽ làm lành với Thùy Vy, cô bạn thân nhất. Nhưng tôi đã không thể thực hiện nổi lời hứa đó với Đan và với bản thân mình. Cái tính bốc đồng tự ái (dù biết là hảo) ngang mây trời của tôi thường gây cho tôi nhất thiệt thòi rắc rối. Lại nhớ về Vy. Tình cảm giữa Vy và tôi rất gắn bó. Chúng tôi từng là 1 cặp bài trùng, cặp hình bóng. Lần đầu gặp Vy lúc ấy chúng tôi lên 3. Năm ấy chúng tôi dọn nhà vào khu xóm nhỏ ấy, Vy là cô bạn hàng xóm vui tươi, lý lắc của tôi thuở ấy. Ngày nhỏ tôi nghịch nhưng lại hay mắc cỡ, chỉ dõi đôi mắt nhìn theo những nhộn nhịp của cuộc vui, mặc cho mẹ tôi luôn miệng nhắc nhở, động viên, tôi vẫn không rời tay bà. Vy đã chạy tới nắm tay tôi dắt vào cuộc chơi rước đèn trung thu của xóm và chúng tôi thân nhau luôn. Kỷ niệm thuở bé nhiều vô kể, những trưa hè trốn ngủ vắt vẻo trên cây ổi nhà Vy để cả 2 điều bị phạt. Những kỳ hè rực nắng nơi phố biển. Những tối thì thầm, khúc khích ríu rít đến khi bị mắng vài chập mới chìm vào giấc ngủ. Những lần 2 đứa đợi cơn mưa ập đến mới đi về, để cùng ướt sũng trong mưa, để được nũng nịu với mẹ trong chiếc khăn khô mềm thơm tho “tụi con bị mắc mưa” và vòi mẹ cho ly trà chanh gừng, mật ong thơm phức. Tình thân của chúng tôi càng được nhân lên với chia sẽ những mộng mơ thuở mới lớn, ngày là những nữ sinh mơ mộng, mãi mê nhìn ngắm những cách sao bay để đến lớp muộn, những buổi trốn lớp học thêm để được lang thang đạp xe dưới những hàng me mùa lá rụng. Những chuyện vụng về rung động thời con gái, với những đề tài về con trai, quần áo, trang sức, vụng về làm đẹp cho nhau trước những buổi đi chơi. Rồi ngày chúng tôi có những chàng trai len vào. Chúng tôi cũng chia sẻ và rúc rích kể những ngây ngô của người yêu cho nhau nghe. Rồi chúng tôi khóc cùng nhau, ăn cùng nhau đến ngất ngây để quên những nổi đau của đổ vỡ đầu đời. Ngày tôi mới quen rồi yêu Đan, Vy mừng cho tình yêu của tôi nhưng cũng ganh với Đan vì mọi thời gian rảnh rỗi của tôi, tôi đều dành cho tình yêu của mình. Nhưng chẵng bao lâu sao Vy cũng có bạn trai. Tiếc là Nhật, bạn Vy, không hợp với Đan nhau nên chúng tôi ít gặp nhau hơn. Rồi Vy lại phải khóc vì chuyện tình yêu. Chúng tôi lại an ủi, cùng khóc cùng cười như những con điên để chia sẽ và làm vui nhau, lại gắn bó với nhau hơn. Ngày cưới tôi Vy làm phụ dâu, nàng nhanh chóng hút hồn chàng phụ rể và sự thân thiết giữa chúng tôi lại được nhân lên. Những bận rộn của đời thường, tính chất khác nhau về công việc không cho chúng tôi gặp nhau thường như chúng tôi mong muốn nhưng mỗi tuần chúng tôi vẫn tranh thủ gặp nhau một vài giờ ở sport school, sau giờ tập để tám cùng nhau những điều cần chia sẽ. Câu chuyện bất hòa giữa tôi và Vy nó cũng buồn cười và trẻ con lắm, tôi đã có những hiểu lầm nho nhỏ với cô bạn thân, tôi đã trách hờn Vy: - thôi Vy đi đi, đừng nói gì hết, My hiểu rồi. Vy có mới quên bạn cũ. và Vy mắng tôi: - My thật vô lý quá đi Rồi tự ái to như cái đình của tôi lại nổi lên, tôi đáp trả - ừa, My thế đó, mình chấm dứt ở đây đi. Dứt lời tôi quay lưng bỏ đi chẳng cho Vy cơ hội giải thích gì. Vậy là chúng tôi giận nhau. Chuyện chúng tôi giận nhau thì nó nhiều vô kể, nhưng ngày xưa chẳng bao giờ chúng tôi giận nhau được lâu hơn một ngày, rồi lại huề, chẳng cần biết đứa nào làm lành, đứa nào có lỗi. Vậy mà lần này đã 3 tháng rồi. Tôi rất nhớ Vy, nhớ những hẹn hò tối thứ 6 sau giờ tập gym. Tôi nhớ Vy và hoảng sợ khi nghĩ đến một ngày chúng tôi trở thành 2 kẻ xa lạ. Tôi biết mình sai, tôi hiểu tình cảm của chúng tôi đáng chân quý thế nào, thế mà..... Hình như người ta càng lớn càng.... ngu dốt và càng cứng đầu dại dột thì phải, chỉ thích tự làm khó bản thân. Một câu xin lỗi, làm hòa sao lại khó mở miệng đến thế. Để cứ ray rứt, khó chịu và để..... để đôi mông phải đau đớn như lúc này. Sáng nay khi hứa với Đan, và cũng tự hứa với bản thân mình, khí thế tôi ngút ngàn lắm, có gì khó đâu, chỉ cần tiến đến nắm lấy tay bạn rồi nói: - Xin lỗi Vy nhé! Thế là xong. Vậy mà lúc nãy sau giờ tập, nhìn thấy Vy bước ra từ phòng tập streetdance mọi ý chí tôi tiêu tan như bọt nước, xin lỗi bạn thân, thật không dễ như tôi từng nghĩ, đã có sức mạnh vô hình nào đó níu kéo tôi lại. Mọi can đảm đột nhiên chìm trong đôi giày của tôi và tôi quay đi thật nhanh như bỏ chạy, tôi không muốn Vy trông thấy tôi. Rồi khoảnh khắc sau đó tôi thấy nổi giận với bản thân mình. Tôi thật sự khônng dám nhìn vào mắt Đan khi anh đến đón. Nhìn vào mắt tôi anh đã hiểu. Chạm vào cái nhìn của anh tôi biết anh đang thất vọng về tôi. Tôi biết mình sẽ bị phạt. Tôi ngồi yên và cầu mong đoạn đường dài ra mãi. Bụng tôi đánh loto khi những hàng cây thân thuộc cứ lướt qua, cái cổng xanh rồi cũng hiện ra trong tầm mắt. Vừa vào đến phòng khách Đan nhắc lại với tôi một lần nữa các về lời hứa của tôi ban sáng. Ánh nhìn của anh như xuyên thấu vào những suy nghĩ của tôi, mắt anh như đốt cháy những âm mưu quanh co, trốn tránh của tôi, tôi cụp mắt không dám nhìn lại anh. Tôi sợ cái nhìn nghiêm khắc và tia sắc lạnh nhìn tôi mỗi khi tôi phạm lỗi. Tôi lại còn sợ hơn tiếng thở dài hắt hiu kèm cái lắc đầu đầy thất vọng của anh. Tôi im lặng chịu đựng, nước mắt đã đong đầy trong mắt. Đan nắm tay kéo tôi lên cầu thang, tôi sợ hãi trì kéo, phản đối: - anh, đừng mà anh.....đừng....em....đau em... Đan giang thẳng tay phát thật mạnh vào mông tôi....anh đang thật sự nổi giận. Anh không nói tiếng nào, nhưng đã cho cánh tay anh làm việc thay lời nói. Tôi biết mình khôn hồn thì đừng làm cơn giận anh bùng lên thêm. Tôi để anh lôi sềnh sệt lên cầu thang như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Trên lầu, trong phòng ngủ, mọi thứ đã diễn ra rất nhanh chóng, Đan không cho tôi được giải thích, không cho tôi có thời gian chuẩn bị đón nhận hình phạt của mình. Đan lạnh lùng ra lệnh: - Tụt quần ra! - anh....mà em...em... Không cho tôi nói thêm tiếng nào. Anh bảo: - Im. Tụt quần ngay. Tôi hiểu anh đang giận. Không dám chậm trễ tôi làm theo lệnh anh, cởi cái quần thể thao đang mặc ra và gấp ngay ngắn trước khi đặt nó xuống giường. (anh không cho phép tôi tụt quần rồi để thành một đóng nhăn nheo dưới đất, đã từng bị phạt vì điều này, rất xấu hổ, nên tôi không dám tái phạm). Giờ đây tôi, đứng trước anh, đôi mông căng tròn được bảo bọc trong cái quần chip sport. Không cho tôi có chút phân trần nào, Đan kéo mạnh tôi thô bạo, lập tức tôi thấy mình đang nằm vắt qua đùi anh và cùng lúc tôi cảm nhận được cơn đau từ đôi mông và âm thanh của tay anh đang chát những phát trừng phạt vào mông tôi. “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” tiếng “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” tiếng “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” Tôi đau đớn la hét, dãy giụa, van xin, tôi mất sự kiểm soát của cơ thể, tôi quên những điều cấm kỵ. Tôi giãy đạp và như phản xạ tự nhiên tôi đưa tay về phia sau cố che chở đôi mông khỏi cơn đau rát đang lên dần. Nhưng Đan nhanh hơn tôi nhiều, tay anh như gọng kiềm nắm chặt lấy cánh tay tôi và quặt nó ra sau lưng tôi. “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” tiếng “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát”. Đan vẫn phát vào mông tôi những cái đau điếng....Tôi lại vẫn vùng cố thoát hỏi tay Đan.....vẫn la khóc van xin.... Đan chợt ngừng tay: - có cần anh trói em lại không? Tôi điếng người nhận ra mình đang dại dột. Tôi biết Đan không dọa. Và tôi biết cảm giác bị trói nó thế nào, cái lần đó tôi chẳng thể quên được. Tôi sợ hãi van xin anh: - đừng anh....em xin anh..!!!! em xin lỗi....em không dám nữa...... Và Đan cho tôi cơ hội. anh biết tôi rất sợ, nên không trói tôi lại. - một lần nữa anh sẽ trói em lại và chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé. “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát”. Tôi cố nằm yên đón nhận những cái tát vào mông đau điếng, điên đảo. Đôi mông tôi nóng rát quá. Tôi sắp hết chịu nổi rồi, tôi ngọa ngậy liên tục, tôi khóc gào đón nhận từng phát đánh. Ôi đau quá! Rồi Đan ngừng đánh, anh xoa đôi mông tôi nghiệp của tôi. Tôi thút thít, nức nỡ. Rồi tôi cảm nhận được chiếc quần lót mỏng tang của mình cũng đang được Đan tuột khỏi mông. Tôi biết hình phạt chưa kết thúc. Tôi sẽ còn phải chịu trận đòn trên đôi mông trần truồng. Tôi sợ hãi van xin: - anh! đừng anh....em xin lỗi.....ngừng đánh em đi anh.....tha cho em......em đau quá.....huhuhu.....đừng anh.... Nhưng chỉ có tiếng “chát” “chát” “chát” “chát” “chát” đáp trả những van xin vô vọng của tôi. Tôi cắn răng, gồng mình hứng chịu những phát tát của anh kèm theo nhưng âm thanh đau đớn rên rĩ, thét gào và van xin. Nhưng Đan chẳng bao giờ động lòng vì những điều đó. chát” “chát” “chát” “chát” “chát” 7 nhận xét: Nhãn: couple, My-Đan, vợ chồngThứ Bảy, 7 tháng 10, 2017
Bố mẹ nghiêm- về muộn
Hỏi tội, phân tích và tuyên phạt: 10 roi mây vì tội ham chơi về trễ, Ngay lập tức được thi hành trong phòng khách: Kéo quần lót xuống đầu gối, váy tốc lên, khom ngưòi tay chống gối mông nhỏng cao và......vút.....vút....vút......10 roi ngay ngắn xếp hàng trên mông. sau 3 phút, khi cơn đau cắt thịt da của những roi mây gây ra, bạn đã có thể gượng đứng thẳng nghiêm túc trước mặt bố mẹ nghe những lời giáo huấn. Sau đó xin lỗi và hứa không tái phạm. Vậy là được tha thứ, và lại được ngã trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Còn cha còn mẹ thì hơn.... Chỉ là vài ngày bạn khó có thể đứng ngồi một cách dễ dàng. 2 nhận xét: Nhãn: bố mẹ, gia đình, hình ảnhThứ Sáu, 1 tháng 9, 2017
hậu quả - end
Hạnh hốt hoảng trong tuyệt vọng.....Hạnh biết mình lầm to. Trận đòn này còn lâu mới kết thúc. Lúc nãy mới chỉ là sự warm up. Hạnh nghe tiếng xé gió vút vút khi Minh vụt cái gì đó vào không khí, nhưng nàng không dám ngoái lại nhìn. Tiếng vút gió khiến nàng nổi da ga. Rồi Hạnh cảm được những nhịp vỗ lên mông nàng. Nàng nhận ra đó là bản lưng của cái bàn chải tắm bằng gỗ. Kỳ nghỉ vừa rồi nàng và Minh đi Rosy Spa ở Đà Lạt thấy thích nên mua về làm kỷ niệm. Đó là một cái bàn chải làm bằng gỗ dày, dài, cầm rất chắc tay dùng để chà lưng và bây giờ nó có thêm một công dụng mới.....Minh dùng để trừng phạt vợ. Cơn hoảng sợ trào dâng, nước mắt bắt đầu rơi và nổi sợ của nàng được khẳng định khi.....bốp....cái đánh đầu tiêng được giáng xuống....á......bốp...... Cứ như thế Minh đánh nững bàn chải vào từng bên mông vợ..... Bốp....phải....bốp...trái...phải ..... trái........Từng bàn chải rơi điều xuống mông sau mỗi 3 giây không nhanh không chậm. Khi cơn đau kịp lan dần ra ở mông bên trái thì mông bên phải lại nhận tiếp một cơn đau..... Đôi mông Hạnh như bị bầm mềm ra rồi....đau quá đau quá......Hạnh khóc, Hạnh la, Hạnh van xin....nhưng những cái đánh vẫn được quật xuống điều đặn trong mỗi 3 giây. Giữa những cái đánh Hạnh chị kịp hít sâu để đón nhận cái quật tiếp theo của chồng. Không biết bao nhiêu lần cái bàn chải được quật xuống mông. Hạnh đau lắm, nhưng hình như trong cơn đau Hạnh vẫn đủ tỉnh táo để hiểu được hành động của mình chính là nguyên nhân của trận đòn này. Nghiến răng đón một cái phát xuống mông phải.....Hạnh trào nước mắt nhưng vẫn kịp nhủ thầm “tự mày tìm lấy mà Hạnh ơi” Anh vẫn đáng, bốp....trái.....bốp... phải......bốp..phải....bốp phải....ôi.....đau quá......rồi lại....trái......bốp trái.....á.....cái khỉ gì thế này....đau quá....Hạnh vẹo cả lưng hy vọng né được một chút......Hạnh gào lên sau mỗi phát quật xuống....đau quá....mông Hạnh như bật tia lửa, rát bỏng, rộp phồng......đau lắm ......đau lắm.....Hạng bắt đầu mất kiểm soát rồi....đầu gối Hạnh như không đở nổi đôi mông tội nghiệp rồi..... Trong lơ tơ mơ, Hạnh chợt thấy lâng lâng một cảm giác dễ chịu....hình như đôi mông Hạnh đang được xoa dịu, vuốt ve.....hình như có sự nhẹ nhàng trìu mến nào dó đang đỡ lấy thân thể Hạnh......Hình như Hạnh đang được ôm vào lòng. Cơn tủi thân được nổi lên, Hạnh úp mặt vào ngực chồng nức nở rồi thút thít nhưng 1 đứa trẻ sau trận đòn phạt. Thấy Hạnh đã tỉnh táo Minh nói nhỏ: - Em sẽ ngoan chứ? - Dạ....em xin lỗi.....em chừa rồi.... - không được tái phạm nhé. - không...híc....híc...em không dám nữa..... - Đau thế này cho em nhớ lâu nhé.....lần sau trước khi là điều gì đó hãy nhớ đến trận đòn này nghe chưa? - dạ.....đau lắm chồng à......đau lắm....hic...hic.... - ừ....ừ.... Minh vuốt tóc dỗ dành vợ, đột nhiên anh thấy cô vợ mình thật trẻ con. cảm giác yêu thương, che chở bảo bọc vợ lại dấy lên mạnh mẽ trong anh. Còn Hạnh, sau trận đòn đòn cùng những cơn nức nỡ, nàng trong tay anh chìm vào giấc ngủ bình an như trẻ thơ.... ...... 2 nhận xét: Nhãn: couple, đánh đòn, Minh-Hạnh, yêu thương vợ chồngThứ Năm, 24 tháng 8, 2017
hậu quả-1
Hạnh trần truồng, quỳ trên đầu gối, mặt úp sát giường , 2 tay duỗi thẳng phía trước, chỉ đôi mông tròn, căng mộng, nhỏng cao trong không khi. Một tay Minh đặt trên lưng vợ để giữ nàng đúng vị trí, tay kia anh cầm một cây thước da bảng rộng. ‘chát’ ‘chát’ ‘chát’.....cây thước da quật vào mông nàng và để lại những lằn đỏ rát bỏng. Hạnh không còn có thể giữ yên vị trí, nàng đau và thót mông mỗi lần ngọn thước vụt đến. ‘chát’ ‘chát’ ‘chát’..... ‘chát’... ‘auw...’ ‘auuw’ ‘auw’....á....Hạnh rên rĩ. Tay Hạnh nắm chặt lớp drap trãi giường bấu víu, giữ cho mình khỏi đưa tay ra sau đỡ đòn. Đau quá, Hạnh nghiến chặt răng như muốn truyền vào đó tất cả sự chịu đựng. Cây thước da vẫn được vụt đều vào mông Hạnh không nhân nhượng. chát’ ‘chát’ ‘chát’..... ‘chát’...chát ..... hết roi này đến roi khác, mặc cho Hạnh khóc, van xin ngừng và hứa hẹn sẽ không tái phạm. Việc Hạnh bị chồng đánh đòn mỗi khi nàng phạm lỗi đã trở thành lệ. Hạnh hiểu quy tắc đó rất rõ. Tuy nhiên Hạnh luôn muốn khám phá xem giới hạn an toàn của nàng là ở đâu, những vùng xám giữa tốt và xấu luôn là thứ hấp dẫn nàng. Còn Minh, anh hình như đã nhận thấy điều đó, anh quyết mạnh tay loại bỏ sự bất tuân và nổi loại trong đầu nàng. - chát’ ‘chát’ ‘chát’..... ‘chát’...chát....chát... đôi mông Hạnh đang khiêu vũ trên không..... chát’ ‘chát’ ‘chát’...... - ôi đau quá, đau quá....đau....em xin....đừng đánh nữa...huhu.... Nhưng không cây thước vẫn đáp vào mông Hạnh đều đều ‘chát’ ‘chát’... Lần này Minh không quật vào mông vợ, mục tiêu của anh lúc này thấp hơn. chát’ ‘chát’ ‘chát’ chát’ phần đùi của Hạnh bị đánh. Á....a......Hạnh cố gắng kiềm hãm tiếng gào đang chực thoát ra. Đau đau quá..... chát’ ‘chát’ ‘chát’....á....a....a huhuhu.... chát’ ‘chát’ ‘chát’....lần này phần đặc biệt nhạy cảm tiếp giáp giữa mông và đùi Hạnh cũng bị Minh hỏi thăm. Á a a a a...Hạnh đau lắm, nàng không còn giữ được tư thế này, hạnh đẩy tay lồm cồm tính bò dậy nhưng Minh đã nhanh hơi, anh nhấn nàng về vị trí cũ. - Hạnh, nằm yên! Hay để anh đánh lại từ đầu? Những ngọn roi đã thôi rơi, Hạnh thút thít trở lại vị trí đầu và nằm yên, mông chổng cao, đầu nàng dấu vào 2 cánh tay và thun thít khóc. Một phút, hai phút.....hay đã năm phút trôi qua....Hạnh dần tỉnh lại, nàng đã không còn khóc huhu. Hình phạt đã xong rồi ư? Hạnh mừng thầm với ý nghĩ đó. Nàng vẫn giữ cái tư thế khó coi này vì chưa được phép của chồng cho ngồi dậy. Nhưng Minh đâu rồi, cánh tay anh đã không còn đặt trên lưng nàng từ lúc nào. Nàng nghe tiếng Minh đằng hắng, tiếng đồ đạc chạm vào nhau. Tiếng bước chân Minh đang đến gần. Hạnh hốt hoảng trong tuyệt vọng.....Hạnh biết mình lầm to. Trận đòn này còn lâu mới kết thúc. Lúc nãy mới chỉ là môt khởi động....huhuhuhu Không có nhận xét nào: Nhãn: couple, kỷ luật gia đình, Minh-Hạnh, vợ chồngThứ Năm, 20 tháng 4, 2017
soi gương ăn đòn
Không có nhận xét nào: Nhãn: hình ảnhThứ Năm, 9 tháng 3, 2017
Chuyện bọn mình_ phần 2: điều phải đến đã đến.
xin lỗi, mình ngâm chuyện này hơi lâu. mong các bạn vẫn vui vẻ đón nhận nó. Đây là phần tiếp theo của:Chuyện bọn mình_ phần 1: cuối tuần ciné và cái án treo.
Từ tháng 1-2016 :( ----- Vậy là điều đó cũng đã xảy ra, trận đòn đến như đã thông báo, nước mắt đã tuôn. Nhưng tôi đáng bị điều đó, Từ roi một, tôi xứng đáng bị đòn, chẳng roi nào là oan cả. Về đến nhà, sau xuất xem phim và môt buổi tối thứ vui vẻ, hạnh phúc như bao cặp tình nhân, hạnh phúc như không khí, gió trời. Tiếng cười tôi giòn tan trong không khí mát lạnh của buổi tối yên bình, giọng anh ấm và trầm. Yêu thương dâng tràn. Giá như thời gian ngừng lại nơi đó, giá như những hạnh phúc vui vẻ có thể đóng băng được thời gian, để tôi chìm mình trong lâu đài tình yêu bất tận. Để dư âm của cuốn phim cùng chàng tài tử Tom Cruise đẹp trai lãng bãng trong ký ức. Để ánh nhìn và giọng nó yêu thương của anh là vĩnh cửu, vuốt ve để say mê cùng nhau đắm chìm. Cũng đến giờ để trở về tổ ấm. Về đến nhà, anh bảo tôi lên phòng. Tôi biết chuyện sẽ phải xảy ra. Nhưng tôi cứ muốn kéo dài thời gian mật ngọt này. Nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương trìu mến, tôi chớp mắt khoe đôi mi dài ướt, anh vẫn khen tôi có đôi mắt biết nói. Những khi muốn anh chiều tôi việc gì tôi thường nhìn anh bằng ánh mắt thế này, và nó luôn hiệu quả. Nhưng lần này tôi không đạt được mục đích. Tôi vẫn thường rất mâu thuẫn với chính mình, tôi sợ đau, sợ đòn nên luôn muốn dùng mọi kế để được anh bỏ qua, nhưng nếu tôi đạt được mục đích có lẽ tôi cũng chẳng vui. Nếu dụ được anh siêu lòng bỏ hình phạt, có lẽ tôi sẽ buồn và thất vọng về người đàn ông của mình, tôi vẫn muốn người đàn ông mình cương nghị, nghiêm khắc và nồng nàn yêu thương. Vì vậy trong thâm tâm tôi cũng lóe lên niềm vui vì anh vẫn giữ được sự kiên nghị của người đàn ông mình say mê. Chúng tôi lên phòng ngủ. Lên cầu thang chúng tôi vẫn cười nói với nhau. Không phải chúng ta không nghiêm túc trong kỷ luật, nhưng chúng tôi không muốn mọi thứ trở nên quá căng thẳng nhức nhối, nặng nề khi không cần thiết. Trước khi hình phạt diễn ra, chúng tôi vẫn thân thương, thân mật và nhẹ nhàng với nhau. Bởi mục đích của những hình phạt chúng tôi trao và nhận là để chúng tôi yêu thương nhau hơn và gần gũi nhau hơn. Vào đến phòng ngủ anh với tay lấy cái bàn chải gỗ kéo, loại bàn chải gỗ dùng để tắm. Bất cứ ai thân với tôi biết tôi rất ghét cái bàn chải gỗ này. Tôi ghét và sợ, vì tôi đã nếm được cái đau nó gây ra cho tôi. Tôi nhanh tay giằng lấy và ném nó vào góc giường. Anh cười và khẽ lắc đầu: - Cầm lên, đưa anh nào. Đừng trẻ con thế vợ. Tôi bò lên giường, nhặt lấy cái bàn chải và tinh nghịch ném nó xa hơn về phía cầu thang. Hình như anh bắt đầu giận. Tôi đang cáng mức cho phép. Nhưng tôi có thể quay lại được đâu, tôi luôn đi quá đà như vậy, thường sa đà dính chưởng vào chính những mưu mô dại dột của mình. - Thôi được, nếu em muốn vậy em sẽ được….. Anh mở tủ lấy cây thước gỗ bản to và dày như 1 mái chèo nhỏ. Tôi sợ hãi vội vã chạy đi nhặt cái bàn chải gỗ lên đưa cho anh. Nhận lại cái bàn chải từ tay tôi anh từ tốn đặt nó lên giường. Anh nắm tay tôi kéo nằm vắt trên đầu gối anh và bắt đầu đánh đòn tôi. Chẳng lâu sau đó, chiếc quần lót của tôi cũng được anh lột bỏ. Bàn tay anh vẫn phát những nhát đau đớn đều vào mông trần tôi. Đau, đau quá, đau rát! tôi vùng vẫy trên đùi anh, nhưng anh mạnh quá, tay anh cứng quá như gọng kiềm nên mọi chống cự của tôi điều bị anh vô hiệu hóa. - chát,… chát,….chát…. Đau quá…..đau thật đau…anh đã không còn đánh bằng tay nữa…. - chát,… chát…phải….chát….chát….trái - ô….anh ơi…..huhuhu - chát…mông phải,….chát mông trái…..chát…..chát….. Anh đã dùng tới bàn chải gỗ quật xuống mông tôi. Đau đổ cả mồ hôi, nước mắt và những tiếng rên không làm anh mủi lòng…. - chát,… chát,….chát…. - huhuhu…mình ơi……đau quá…… Anh đã ngừng đánh, tôi cảm được tay anh đang nhẹ xoa trên mông tôi. Cảm giác yên bình đang dần trở lại trong tôi, hơi thở cũng điều hòa hơn, cơn nức nở vẫn nối nhau tuôn ra. Một lúc anh hỏi tôi: - Em đã làm gì để bị trận đòn này? - em…hic…em đã tắt điện thoại giữa chừng….hic… - như vậy là em phạm quy tắc gì của chúng ta? - em…không tôn trọng anh….em trẻ con….hic…hic… - Em tắt điện thoại….không nghe anh dặn dò….em về muộn….sao đây? - em xin lỗi em…vô trách nhiệm và….sử xự thiếu suy nghĩ….. - em giỏi thật…. em có biết một điều sai trái, em phá vỡ tất cả ba quy tắc? - em biết….em xin lỗi…. - Thôi được….thế em còn làm gì nữa? - Em….em….hỗn với anh…..không nghe lời anh….em ham chơi thích bắt chước, không biết chọn lọc ngô ngữ..…hic….hic….để bị….bạn bè lôi kéo….em….em …..gọi anh là …gã là….lão….em xin lỗi…xin lỗi anh….em không có ý đó….hic…hic… - được….vậy bây giờ em có đáng ăn đòn tiếp không? - anh…..em….. - thế nào? - Dạ…có… Anh đẩy tôi đứng dậy, ra lệnh: - em ra kia, nằm vắt người qua thành giường này. Tôi đứng lên, chầm chạp đi về phía cuối giường, ngoa ngoãn làm theo lệnh anh, gập người qua thành giường. Mặt úp xuống nệm, mông chổng lên, cái tướng của tôi giờ khó coi và khó đỡ lắm nhưng tôi chẳng dám nghĩ nhiều đến thế, mối lo lắng của tôi giờ là làm sao chịu đựng nổi trận đòn này như một người đang rất thành tâm nhận lỗi. - em sẳn sàng rồi chứ? Sẳn sàng? Tôi có thể sẳn sàng đó nhận?....nhưng tôi có thể trả lời khác được sao? - dạ…. ‘chát’….cây thướt bản to đã đáp vào mông tôi và tạo ra những làn sóng làm rung rẫy tất cả các cơ trong tôi ….á …..huhuhu……huhu…………. đau khủng khiếp………đôi mông tôi rát lên trong từng khoảnh khắc….Cơn đau lan tỏa lan tỏa như sóng trào…… “chát”…á…….huhuhuu……… “chát”….. tôi khóc….nước mắt trào không kìm nén……đôi mông rát bỏng, đau khủng khiếp, có lẽ nó đã to gấp đôi lúc bình thường “chát”…..chết em mất….huhuhuh đau quá……….em chừa rôi……chừa rồi……tha cho em……tôi khóc lóc van xin như một đứa trẻ con lỡ dại phạm lỗi lầm……. “chát”…..á…..những roi đòn vẫn đáp xuống không thương xót…… “chát”….á…huhuhuhuhu tiếng khóc tôi nhỏ dần…….đau quá…..đau quá……chỉ là những rên rỉ…….. “chát” …… “chát”…. cứ như thế tôi lãnh đủ 10 cây thướt to bản của anh vào mông. Đôi mông đau rát, có màu mận đỏ. Những ngày tới chuyện đứng ngồi với tôi sẽ trở nên khó khắn, đau đớn, đôi mông cũng sẽ chuyển màu bầm tím….cho đáng tôi tôi….để tôi bớt dại khờ……cho tôi nhớ, tôi đã là của anh, cho tôi biết nhớ tuân phục người đàn ông của mình…..huhuhu Anh đã ngừng đánh, tôi vẫn chúi gập người trong tư thế khó coi đó, chưa có lệnh của anh tôi nào dám ngồi dậy. Tôi cảm được tay anh đang chạm vào đôi mông sưng tấy của tôi, anh đang xoa nhẹ nó, anh đang xem sét, kiểm tra, đánh giá, tôi lo lắng…..sau những trận đòn anh luôn kiểm tra đôi mông tôi, anh luôn muốn chắc chắn trận đòn có đủ nặng chưa, có làm tôi thấm mà nhớ để không tái phạm, có cho tôi thấy rõ sai lầm không…v.v….và tôi sợ điều đó lắm….tôi nằm đó mà nín thở, thầm van xin anh hài lòng với kết quả của trận đòn, vì tôi thật không biết mình có chịu nổi thêm roi nào không… Bàn tay anh vẫn nhẹ xoa đôi mông sưng tấy, nhẹ nhàng và cẩn thận, cảm giác bình yên dần trở lại trong tôi….tôi đã dám nhẹ nhẹ thở ra những làn hơi dài, cơ thể đã được thả lỏng bớt, những tiếc nấc cũng đã dịu lại…tôi nằm đó tận hưởng những dịu dàng của anh…. - Đứng dậy đi vợ Đôi chân tôi tê dại, phần đùi trên đau nhức vì phải chịu vài phát quất. Đôi chân như muốn đình công, tôi loại choạng không đứng vững nỗi, nhưng anh đã nhanh tay đỡ lấy cơ thể tôi và tôi như một loài cây leo ẻo lả, lập tức tựa vào anh. Hương thơm đàn ông tỏa ra từ vùng ngực rộng, tôi đắm mình trong anh, chợt thấy muốn được tan trong vòng tay anh. - thôi đừng nhè nữa, anh đưa em đi tắm nhé… Tôi vòng tay ôm cổ anh: - anh….. Chỉ vậy thôi….chỉ nụ hôn tôi thấy bình an. Chỉ bên anh tôi có cảm giác của người đàn bà hạnh phúc…..thứ hạnh phúc an hòa. Không có nhận xét nào: Nhãn: chuyện của bọn mình, couple, truyện ngắn, vợ chồng Bài đăng cũ hơn Trang chủ Đăng ký: Bài đăng (Atom)Tìm kiếm Blog này
Tôi là kẻ không thích bị ăn đòn, tôi sợ đau và tôi sợ anh....nhưng tôi yêu anh và tôi yêu cái cảm g
Bayhoaivivi Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôiLưu trữ Blog
- ► 2019 (1)
- ► tháng 10 (1)
- ► 2018 (1)
- ► tháng 2 (1)
- ► 2017 (6)
- ► tháng 10 (1)
- ► tháng 9 (1)
- ► tháng 8 (1)
- ► tháng 4 (1)
- ► tháng 3 (1)
- ► tháng 2 (1)
- ► 2016 (36)
- ► tháng 12 (3)
- ► tháng 11 (1)
- ► tháng 9 (2)
- ► tháng 8 (4)
- ► tháng 7 (1)
- ► tháng 6 (2)
- ► tháng 5 (2)
- ► tháng 4 (5)
- ► tháng 3 (5)
- ► tháng 2 (4)
- ► tháng 1 (7)
- ► 2015 (34)
- ► tháng 12 (7)
- ► tháng 11 (3)
- ► tháng 10 (3)
- ► tháng 9 (6)
- ► tháng 8 (6)
- ► tháng 7 (7)
- ► tháng 3 (2)
Nhãn
bố mẹ (10) chỉ cần bên anh (4) chia sẽ (6) chuyện của bọn mình (8) couple (21) cuộc sống đời thường (6) cuối tuần (2) Đan (2) đánh đòn (6) ghi nhớ (1) gia đình (8) hạnh phúc đời thường (2) hình ảnh (10) hình ảnh. (6) Khải-Quỳnh (3) Kỷ luật (4) kỷ luật gia đình (9) kỷ niệm (3) linh tinh (6) mẹ (8) My-Đan (12) Ngọc-Minh (3) Nhi (1) tâm sự (9) thứ 6 (1) truyện ngắn (19) trừng phạt (8) vợ chồng (14) vu vơ (6) yêu thương vợ chồng (11)Từ khóa » Blog Sp Bí Mật Của Chúng Tôi
-
2018 - Bí Mật Của Chúng Tôi
-
Bí Mật Của Chúng Tôi - Blogtruyen Mobile
-
Bí Mật Của Chúng Tôi - Chap 38.5 (END) - Blogtruyen Mobile
-
SkyNovel - "Mỗi Một Người Chúng Ta đều Có Một Bí Mật độc...
-
Trực Tiếp Bóng đá Xôi Lạc 1 - ICL Academy
-
Bo Dao Nha Vs Bi Truc Tiep - ICL Academy
-
Phiên Bản Amazon EC2 C5 - AWS
-
FAQ Các Câu Hỏi Thường Gặp - Giải đáp - B.BOX
-
Khách Hàng Tiềm Năng Là Gì? Cách Tìm, Thu Hút Và Quản Lý KHTN
-
Phân Biệt Bảo Hiểm Liên Kết Chung Và Bảo Hiểm Liên Kết đơn Vị
-
21 Tuyệt Chiêu Trong Cách Tư Vấn Khách Hàng đạt Hiệu Quả Tốt Nhất
-
Thế Giới Nước Hoa - Hệ Thống 50 Cửa Hàng Chính Hãng Toàn Quốc
-
Tin Tức - AM Sport1
-
Gia Bảo Blog - Kênh Review đồng Hồ Cao Cấp đầu Tiên Tại Việt Nam
-
Luận đàm: Cho đến Nay Chúng Ta Biết Gì Về Hội Chứng Hậu COVID
-
CEO Midomax Chu Cẩm Linh: Khởi Nghiệp Với đam Mê Của ...