Bjyx – Nhà Của Chini
Có thể bạn quan tâm
Lời của Chini: Tiêu Chiến, mong anh bình an. Anh rất tốt, chúng em rất thích anh. Chúng em vẫn đang nỗ lực mang nắng về cho anh. Chúng em hứa không trốn chạy, dũng cảm đối mặt và chiến đấu vì anh.
Tiêu Chiến, anh phải mạnh mẽ và kiên định nhé!
Gửi đến các chiến sĩ trên mặt trận gian khổ những ngày vừa qua, cảm ơn các bạn đã không bỏ cuộc. Mỗi khi cảm thấy ấm ức, cảm thấy không đành lòng, cảm thấy cô đơn, mong các bạn hãy nhớ đến nụ cười của anh, nhớ đến tình yêu của mình dành cho anh, vì anh mà đến.
Bắc Kinh hiện giờ dẫu đang là 2OC, nhưng mùa xuân cũng đang trên đường tới rồi. Thế nên…kiên nhẫn một chút nhé. Anh Chiến và Nhất Bác vẫn ở đây, vẫn bên chúng mình mà đúng không?
Gửi tặng các bạn một mẩu chuyện nhỏ khác, hi vọng các bạn sẽ càng thêm vững tin để cùng tôi bước đi những ngày sắp tới.
Thân ái,
Chini
——–
“Em sao lại ở đây?”
Vào một ngày gần cuối đông, Tiêu lão sư trong bộ đồ ngủ quen thuộc miễn cưỡng đón chào gương mặt thiếu niên kém anh sáu tuổi, cùng diện mạo trùm kín không một kẽ hở của cậu ta đến xâm phạm căn hộ của mình.
Vương Nhất Bác hoàn toàn tự nhiên lách qua thân hình gầy gò trước mặt, tay xách một bịch nilon màu đen tiến thẳng đến nhà bếp, giọng nói trầm khàn mang chút bực dọc thả lại lời đáp phía sau.
“Đến bồi anh ăn lẩu.”
Tiêu Chiến đối với thái độ của Vương Nhất Bác cũng không mấy ngạc nhiên hay tức giận, có lẽ vì dự đoán được ngày này thể nào cũng tới. Tiêu Chiến thở dài, khép nhẹ cánh cửa rồi lê từng bước nặng nhọc theo sau Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không bước vào trong. Anh dừng lại bên kệ bếp nối giữa khu vực bàn ăn và khu vực nấu nướng, hai tay khoanh trước ngực, để toàn bộ trọng lực cơ thể tựa vào tường, chăm chú ngắm nhìn bóng lưng rộng của Vương Nhất Bác.
Chưa từng nhận ra bờ vai thằng nhóc này cũng rộng thật đấy.
Vương Nhất Bác đeo tạp dề thỏ hồng của Tiêu Chiến, không để ý có đôi mắt phía sau đang quan sát mình, thoăn thoắt xắn ống tay áo bắt đầu vừa dọn dẹp vừa lải nhải không ngưng nghỉ.
“Lại nói, anh Chiến. Anh không phải lúc nào cũng cằn nhằn em chuyện ăn ở bừa bộn sao? Anh nhìn đống chén bát này xem, em còn đang tưởng mình đang ở nhà.”
“Còn có, sao anh lại không chịu nghe điện và hồi âm tin nhắn của em. Dịch bệnh thế này anh cũng có ra ngoài đâu! Anh có biết em phải gọi hết trợ lý rồi quản lý của anh trong suốt mấy ngày qua để nắm bắt tình hình của anh không? Này, em đang nói….”
“…chuyện…với…anh…đấy…”
Nhất thời không chú ý để bản thân mình vô tình quay lại phía sau, Vương Nhất Bác đã thấy tim mình nhói lên một cái, đến cả từ ngữ nơi đầu môi cũng trở nên rời rạc. Tiêu Chiến đứng cách Vương Nhất Bác ba sải chân, áo rộng trễ vai để lộ xương quai xanh sâu thẳm, sâu hơn nhiều so với lần gặp trước cách đây hai tháng.
Vương Nhất Bác biết, anh gầy đi nhiều rồi.
Tiêu Chiến tuyệt nhiên không nói chuyện. Vẫn là khoảng cách chỉ ba sải chân đó, Vương Nhất Bác thu gọn vào tầm mắt đường cong rất nhẹ trên khoé môi Tiêu Chiến, tựa như anh đang cười.
Nhưng Vương Nhất Bác biết, nụ cười kia chỉ là lớp phòng bị của anh nhằm che giấu đi đôi mắt đã mất đi tinh quang và trở nên sâu thẳm.
Vương Nhất Bác cảm thấy, khoảng cách ba sai chân kia, dường như trở nên xa đến vô tận.
Rất muốn đến bên anh ấy, ôm anh ấy vào lòng.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt vừa nhìn đã thấy bao trùm sự thống khổ của Vương Nhất Bác, đành xắn tay áo bước vào trong nhà bếp, nói vài câu vớ vẩn cà khịa để mang bầu không khí trở về như cũ.
“Sao lại nhìn anh như thế? Có phải là không biết cách nào nấu lẩu không? Chậc chậc.”
“Haiz, nếu biết trước em vào đây phá bếp nhà anh, sớm đã không mở cửa cho em vào. Mệt chết anh!”
“Trời ạ, Vương Nhất Bác! Em xem, em rửa bát hay bôi bẩn thêm vậy? Còn có, hành lá tại sao lại xắt to như cục thịt thế này? Em có phải ở nhà không có ai nấu cho ăn nên qua tìm anh ăn vạ không?”
“Ôi trời ơi, Vương Nhất Bác!”
Lần này, đến lượt Vương Nhất Bác bảo toàn im lặng. Cậu tựa vào thành bếp bên cạnh Tiêu Chiến, ngắm nhìn anh vừa cằn nhằn mình thế này, mình thế nọ, vừa chuẩn bị nồi lẩu đang còn dang dở, lòng trĩu nặng tâm tư không nói thành lời.
Anh Chiến, em hi vọng anh có thể dựa vào em một chút. Anh càng tỏ ra mạnh mẽ, tim em lại càng thấy đau.
——–
Sau khi ăn lẩu xong, hai người Vương Tiêu cùng nhau ngồi trên sofa xem bản tin 7 giờ trên kênh trung ương. Tuy nói rằng cùng nhau xem tin, thực chất chỉ có mỗi Tiêu Chiến – người hiện đang bị người yêu niên hạ dùng mọi biện pháp ép đặt đầu lên vai mình – là chăm chú hướng màn hình theo dõi. Về phần anh Vương niên hạ nào đó, khỏi cần hỏi cũng đủ biết anh ta một tay ôm mỹ nhân, một tay lướt lướt điện thoại.
Tiêu Chiến dù bị cưỡng ép tựa đầu lên bờ vai cứng cáp của người yêu, trong lòng không có tí gì gọi là khó chịu. Nhưng vốn tính thích cà khịa cậu Vương niên hạ, Tiêu Chiến cứ không ngựng ngọ nguậy than vãn Vương Nhất Bác à sao vai em lại cứng thế chứ, chẳng thoải mái xíu nào. Mãi đến lúc Vương Nhất Bác bị chọc đến rút mạnh tay về, Tiêu lão sư nào đó mới meo meo bò sát lại gần, để những lọn tóc mềm của mình yên vị nơi xương quai xanh người kia.
Nếu là ngày thường, Vương Nhất Bác nhất định sẽ phục thù đến Tiêu Chiến phải khóc lóc xin tha mới thôi. Nhưng hôm nay, cậu tự nhủ sẽ dùng hết toàn bộ vốn ôn nhu mình có, bù đắp cho những tổn thương mà anh phải chịu đựng suốt những ngày qua.
“Anh Chiến…”
“Ừ, anh nghe đây.”
“…”
“Lại làm sao đấy Vương Nhất Bác?”
“Ừm…Em không thể chống lại cả thế giới để bảo vệ anh. Em thấy lời nói đó có chút ấu trĩ. Một người làm sao có thể chống lại cả thế giới chứ, em cũng không có Death Note (*).”
Tiêu Chiến phì cười. Nói cái gì mà ấu trĩ, chẳng phải lại vừa lấy ví dụ truyện tranh ra để minh hoạ sao? Thằng nhóc rắm thối này.
Vương Nhất Bác cảm nhận chuyển động vì bật cười của Tiêu Chiến trên vai mình, chân mày giãn ra được một chút.
“Bác ca, rốt cuộc là em muốn nói gì?”. Tiêu Chiến uể oải dụi dụi đầu vào vai thiếu niên, giọng mũi nghèn nghẹt pha chút lười biếng hướng Vương Nhất Bác hỏi.
“Ý em là…ừm…dù không thể chống lại cả thế giới, nhưng em có thể cùng anh trải qua mọi chuyện trên thế giới này. Anh không được giấu nỗi buồn trong lòng mà không cho em biết. Anh không được cố gắng chịu đựng một mình. Anh không được tắt điện thoại của em khi em muốn hỏi thăm anh. Anh cũng không được bỏ trốn mà không nói với em. Nếu muốn chạy, phải dẫn em theo cùng…”
“Anh cũng không có yếu đuối mà muốn chạy trốn như vậy…”
“Em còn chưa nói xong! Anh nghe hết xem nào!”
“Rồi rồi, nghe em nói, nghe em nói.”
Vương Nhất Bác hít một hơi lấy đà rồi nói tiếp.
“Anh không được có những suy nghĩ tiêu cực về bản thân mình. Phải tự biết rằng, Tiêu lão sư là tốt nhất, trên đời không có ai tốt hơn Tiêu lão sư. Dù người qua đường có nói gì đi chăng nữa, họ cũng không sống với anh được ngày nào mà hiểu con người của anh. Đừng vì những đánh giá nuôi dưỡng từ góc nhìn phiến diện và cảm xúc phẫn nộ lấn át lí trí chi phối nhân sinh quan cùng cuộc sống của mình. Em biết anh là một người luôn tỉnh táo. Em có niềm tin anh đủ bản lĩnh để vượt qua sóng gió lần này. Nhưng em cũng muốn anh nhớ rằng, anh không lúc nào phải một mình đối mặt cả. Anh còn có em.”
Vương Nhất Bác không nhanh cũng không chậm, kiên định, vững vàng nói rõ ràng từng chữ trong tâm khảm. Một chuỗi âm thanh trầm khàn, tưởng như không chút cảm xúc lại hoà quyện trong không gian mênh mang, chuyển mình thành dòng nước mát nhẹ rót đầy trái tim của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy mình triệt để bị đánh bại rồi.
Anh bật cười thành tiếng. Lần đầu tiên trong suốt những ngày đông lạnh giá vừa qua, anh mới cảm nhận lại được chút ấm áp từ niềm hạnh phúc giản đơn đến vậy. Cậu nhóc anh thương vẫn luôn đáng yêu và hiểu chuyện như thế. Thật muốn nhào đến nuốt Vương Nhất Bác vào bụng.
“Bác ca…”
Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế ngả đầu lên vai Vương Nhất Bác, để những lọn tóc đen mềm mại cọ vào hõm vai người nọ, dùng giọng nói ôn nhu nhất từ trước đến giờ gửi ba tiếng thân thuộc đến người anh thương.
Vương Nhất Bác cúi đầu cười trộm, tay trái mạnh mẽ vòng qua người Tiêu lão sư, kéo sát anh vào người mình, bông đùa đáp lại một câu thể hiện vị thế gia chủ.
“Còn nếu mà khó khăn quá, em vẫn nuôi được thêm một miệng ăn nữa, không vấn đề gì! Anh biết đó, em làm được nhiều nghề mà.”
“Thằng nhóc rắm thối!”.
Vào một ngày gần cuối đông, Tiêu Chiến bị sự bình yên từ đôi vai xương xẩu, cứng cáp của Vương Nhất Bác ru vào giấc ngủ.
Cũng vào một ngày gần cuối đông, Tiêu Chiến bất chợt nhận ra, Vương Nhất Bác có một bờ vai rộng và vững chãi vô cùng.
—–
(*) Death Note: sổ tay tử thần trong bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Ohba Tsugumi. Các bạn có thể search google để biết thêm thông tin nếu chưa từng nghe đến bộ truyện này nhé.
Từ khóa » Bjyx Nụ Cười Của Em
-
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM - Lynn - Wattpad
-
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM - Chương 48: Người đang Làm, Trời đang ...
-
Đọc Truyện [BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM - Chương 1: Nơi ở Mới
-
Tổng Hợp Truyện Bjyx Nu Cuoi Cua Em - Trang 1 - ZingTruyen
-
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM | Hình ảnh, Dễ Thương, Anime - Pinterest
-
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM | Hình ảnh, Anime, Chibi - Pinterest
-
[BJYX] Vương Nhất Bác Và Tiêu Chiến||Nhìn Thấy Nụ Cười Của Anh ...
-
Tổng Hợp Truyện Bjyx Nghe Noi Em Thich Toi Hay, Mới Nhất - Trang 1
-
Xin Chào Các Quả Tử, Vậy Là Hôm... - BJYX - Trạm Phản Hắc
-
Truyện [BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận - Chương 52
-
Tổng Hợp Truyện Bjyx Bảo Bối Của Lão đại - Trang 1 - LoveTruyen
-
Đọc Fanfic [BJYX] FINGER - HeadsUp - Polinle - FanFic4u.Net
-
Nụ Cười Của Em - Khánh Phương - Zing MP3
-
Nụ Cười Của Em - Hàn Thái Tú - Zing MP3
-
7 Years Of Love]Tharn Cố Gắng 7 Năm Không Bằng Nụ Cười Của Em Gái
-
Xin Em Đừng Khóc! - Chương 28: Nhìn Cô Bằng Cách Nhìn Khác
-
[BJYX] Tháng Năm Của Nhất Chiến – 02