[BJYX] Tháng Năm Của Nhất Chiến – 02

02. Đạo mà ta tu là đường tàu

Đạo diễn cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nở một nụ cười mãn nguyện. Đối diện với ông, hai nam chính ngồi bên cạnh nhau có vẻ thoải mái thân thiết, khác hẳn với nửa buổi đầu. Giờ họ thậm chí còn bắt đầu thi thoảng liếc nhìn nhau cười. Mặc dù còn xa thì cả hai mới chạm đến ngưỡng thân nhau, hay thậm chí là bạn bè, nhưng rõ là sự căng thẳng lúc đầu đã vơi đi nhiều.

Trong quá trình đọc qua các phân cảnh, tương tác giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng dần trở nên trôi chảy tự nhiên hơn.

“Nguỵ Anh!” Nhất Bác hô lên “Ngươi làm gì đó?” Cậu dùng giọng nói để diễn tả sự tức giận và bất mãn của nhân vật.

“Ngươi nghĩ sao?!” Tiêu Chiến nở một nụ cười tự mãn và nghịch ngợm “Tất nhiên là cởi đồ rồi!”

Mọi người quanh bàn đều cười khúc khích khi nghe đến đoạn đó. Đạo diễn còn khá chắc là mình thấy môi Nhất Bác hơi cong lên một xíu trước nét cười ngây ngô của Tiêu Chiến và cả sự hào hứng trước phân cảnh hài hước này.

“Được rồi… khá tốt đó”, đạo diễn ngắt ngang “Nhưng sao Nguỵ Anh lại giả vờ cởi đồ của Lam Trạm trong khi đáng ra cậu ấy phải cởi áo của chính mình?”

Nghe thế, tiếng khúc khích bật ra thành tiếng cười lớn, còn Tiêu Chiến thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và hơi xấu hổ. Anh đã không nhận ra tay mình lúc đó đang làm gì vì vẫn còn đang tập trung vào phần đọc thoại.

“Xin lỗi! Anh không…để ý,” anh giấu nửa khuôn mặt sau cuốn kịch bản của mình, nhìn sang Nhất Bác, người lúc này đang cắn môi dưới để nhịn cười.

Nhưng cũng chỉ vài giây thôi, nét cười biến mất ngay và Nhất Bác lại chăm chú nhìn kịch bản tiếp. Tiêu Chiến cũng thở phào nhẹ nhõm vì không ai nhắc lại chuyện đó nữa. Họ tiếp tục đọc phần còn lại của phân cảnh, tới đoạn Lam Trạm thổ huyết.

“Ổn rồi. Hay. Tốt rồi các cậu. Thử phân đoạn cảm xúc khác nhé. Cảnh mà Lam Trạm cản người kia theo con đường tu luyện mới ấy.”

Tiêu Chiến lật qua một xấp trang giấy dày xong mới phát hiện ra Nhất Bác vẫn còn đang lật qua lật lại để tìm cảnh đó. Anh thoải mái nghiêng người sang phía cậu, lật tới trang cần xem rồi chỉ tay vào đoạn kịch bản liên quan.

Nhất Bác gật đầu, nhìn theo khi gương mặt tươi cười của anh quay đi, và bàn tay mảnh khảnh cũng rụt lại, trở về vị trí ban đầu của nó – trên tập kịch bản của Tiêu Chiến.

Anh ấy trông cao mà tay nhỏ ghê nhỉ. Anh ấy cao hơn mình không? Có vẻ là cao hơn. Nhưng mà không phải là Lam Trạm thì phải cao hơn Nguỵ Anh à?

Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân khi nghe thấy tiếng Tiêu Chiến lóng ngóng đọc.

“…đường tàu…”

Đường tàu? Sao phim cổ trang mà lại có đường tàu gì ở đây?

Nhất Bác di ngón tay mình dò theo từng dòng trong kịch bản để xem chỗ nào nhắc đường tàu. Rồi cậu khựng lại khi nhận ra chuyện gì ở đây. Bên cạnh, Tiêu Chiến gằn giọng, rồi đọc lại câu thoại lần nữa.

“Đạo ta tu là đường tàu…”

Cậu khó mà nhịn được, nhếch khoé môi lên bởi Tiêu Chiến lại đọc sai từ ‘ma đạo’.

(chú thích: Ở đây có vẻ như anh X đọc sai chữ ‘ma đạo’ thành ‘quỷ đạo’, mà ‘quỷ đạo’ phát âm cũng là guǐdào nên Wyb mới trêu là ‘đường tàu’ – cũng là guǐdào – 轨道)

“….aaarghhh!” Tiêu Chiến lại gằn giọng vì nói sai, nhưng lần này thì kèm một cái cười ngoác, khiến cho Nhất Bác cũng khẽ nhoẻn miệng cười theo.

“Cứ đọc tiếp đi,” đạo diễn động viên Tiêu Chiến, dù chính ông cũng đang nín cười dữ lắm.

“Đường tàu của ta dùng bùa chú…” Tiêu Chiến nghiêm mặt đọc tiếp “và âm luật…”

Nhưng Nhất Bác ở bên cạnh đã bật cười phá lên, khiến anh mất tập trung và sự bình tĩnh cũng bay theo luôn. Từ góc mắt, anh có thể thấy chàng trai bên cạnh mình đã ngả cả đầu ra sau, là kiểu cười vui vẻ đơn thuần cực kì. Anh cũng ngả về trước, cố nín lại tràng cười đang chực chờ buột ra của mình bằng bàn tay che miệng. Nhưng khi thấy Vương Nhất Bác vẫn cười mãi không ngừng được thì anh cũng chẳng giấu được nét cười trên môi thêm nữa. Tiêu Chiến giấu mặt sau tập kịch bản. Bụng anh hơi quặn lên vì thấy xấu hổ không biết làm sao.

“Nghỉ một lát nhé.” Đạo diễn bật cười rồi lắc đầu bảo.

Những người khác đứng lên đi loanh quanh. Vài người tranh thủ giãn gân cốt, có người thì chỉ đi lại, người khác lại mở điện thoại ra xem. Trong lúc đó, Tiêu Chiến vẫn ngồi nguyên tại chỗ của mình, đọc đi đọc lại kịch bản trên tay, đánh dấu, rồi cứ thế lặp lại.

“Anh tu đạo gì ở đường tàu thế?” Nhất Bác lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của anh.

Tiêu Chiến chỉ đành cười cười nhìn sang bên cạnh. Lúc này Nhất Bác đang tựa người vào lưng ghế phía sau, để tầm mắt mình ngang bằng với Tiêu Chiến. Cậu hỏi bằng vẻ cực kì nghiêm túc, khiến anh không khỏi buồn cười hơn vì sự ngốc nghếch trước đó của bản thân.

“Chắc anh phải nằm ra đường tàu đó rồi ra đi trong sự xấu hổ mất thôi,” Tiêu Chiến lắc đầu, cũng tựa vào lưng ghế của mình và đáp lại ánh nhìn của người bên cạnh.

“Làm như Lam Trạm sẽ để Nguỵ Anh của cậu ấy làm như vậy á,” Cậu cười phì, ngón tay luồn qua mái tóc dày để chải lại nó một chút.

Tiêu Chiến khựng người.

Nguỵ Anh của cậu ấy.

Anh thận trọng nhìn Nhất Bác rồi mới lên tiếng hỏi.

“Vậy là…. em đã… đọc tiểu thuyết rồi à?”

“Anh thì sao?” Cậu gật đầu.

Tiêu Chiến cũng gật. Hai người chưa kịp trao đổi gì thêm thì đạo diễn đã trở lại, buổi đọc kịch bản lại tiếp tục.

Tối hôm đó, việc đầu tiên mà Tiêu Chiến làm khi vừa về tới nhà là lao vào phòng tắm và xử lý, chăm sóc các vết bầm trên người mình. Tất cả mọi người trong dàn diễn viên tham gia buổi luyện tập hôm nay cũng đều có những vết bầm tương tự, bởi chẳng ai trong số họ có bất cứ kinh nghiệm gì với võ thuật cả.

“Xem ra workshop sẽ dữ lắm đây ha?” Tiêu Chiến lớn tiếng tự nói với chính mình trong căn hộ vắng ngắt.

Thở dài, anh đứng lên và đặt hộp cứu thương về lại chỗ cũ rồi chui vào chăn. Rúc vào chăn nệm ấm áp và tìm một tư thế thoải mái xong, Tiêu Chiến mới rút điện thoại của mình ra, kiểm tra tin nhắn WeChat đã nhận trong ngày hôm nay rồi trả lời từng cái, từng cái một.

Lúc đang lướt xem Weibo thì đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu anh. Anh mím môi, chậm rãi gõ một cái tên vào thanh tìm kiếm rồi bấm enter. Kết quả hiện ra đầu tiên trong một chuỗi kết quả dài dằng dặc là một đoạn video quảng bá cho chương trình thực tế mới ‘Sáng Tạo Doanh 101.’ Kéo xuống tiếp lại thấy thêm vài video quảng bá của ‘Ngày Ngày Tiến Lên’ (Thiên Thiên Hướng Thượng), một đoạn quảng cáo của hãng thời trang thể thao nào đó – mãi cho tới khi có một thứ thu hút sự chú ý của anh. Đó là một đoạn video tổng hợp với tiêu đề là ‘Những khoảnh khắc dễ thương của Vương Nhất Bác.’

Anh dành ba phút tiếp đó để liên tục ‘Ỏooooo‘, rồi thì cười khúc khích, hoặc có khi là bật cười ha ha trước sự buồn cười của Vương Nhất Bác, được tổng hợp từ thuở thiếu niên tới bây giờ.

“Ồ,” Video hết rồi mà anh cũng phải mất một lúc mới bình ổn lại hơi thở được, “Đúng là không trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ. Wow.”

“Auuuuuu!” Nhất Bác kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại tức thì.

Bao năm qua, chuyện chấn thương với cậu mà nói là như cơm bữa, cũng chỉ vì tình yêu với đủ loại thể thao mạo hiểm và đam mê vũ đạo freestyle. Thế nhưng từng đó cũng không khiến việc chấm thuốc trị thương dễ dàng hơn, hay khiến cậu thôi co rúm lại mỗi khi vết thương bị xót.

Sau cùng thì cậu vẫn, bằng cách nào đó, làm cho xong. Giờ thì cậu đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Nhất Bác hơi trượt người xuống, nằm nghiêng, ôm lấy gối rồi nhìn về phía cửa phòng ngủ. Cánh cửa mở hé, vừa đủ để ánh đèn dìu dịu ngoài hành lang lọt vào phòng. Trên tường phía còn lại là chiếc TV, đang bật một kênh thể thao nào đấy, âm lượng được chỉnh tới mức gần như nhỏ nhất,

Cậu cầm điện thoại lên, lướt xem Wechat và Weibo của mình. Sau vài phút, cậu đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, một phần vì buồn ngủ, phần lại vì buồn chán. Cậu không thích phải ở nhà một mình, càng không thích phải ngủ một mình. Nhưng mấy năm qua thì cậu phải học cách lớn lên và làm quen với chuyện đó.

Kiểm tra chuông báo thức xong xuôi thì cậu tắt màn hình rồi để máy qua một bên. Nhưng vừa nhắm mắt lại thì một ý tưởng bật ra trong đầu. Thực ra nói là một hình ảnh thì đúng hơn. Về người cứ mỉm cười mãi vì nói sai từ. Nở một nụ cười, Nhất Bác cầm điện thoại lên lần nữa và gõ tên người nọ vào mục tìm kiếm trên Weibo.

Lướt qua một vài đoạn video cũ cắt ra từ phim truyền hình gần nhất mà Tiêu Chiến đóng, cậu dừng lại ở một bài đăng tổng hợp hình GIF. Tất cả đều là Tiêu Chiến, với đủ loại biểu cảm khác nhau, cái sau lại càng dễ thương hơn cái trước.

“Trời,” Nhất Bác khẽ cười khúc khích “Không thể tin nổi là anh này hơn mình hẳn 6 tuổi. Wow.”

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
  • Pinterest
  • WhatsApp
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Bjyx Nụ Cười Của Em