Bốn Mùa - Trời Và đất By Sándor Márai - Goodreads

Jump to ratings and reviewsWant to readKindle $9.23Rate this bookBốn mùa - Trời và đất

Sándor Márai, Giáp Văn Chung (Translator)

4.23Want to readKindle $9.23Rate this bookBốn mùa (1938), Trời và Đất (1942), mượn ẩn dụ từ sự trải nghiệm cuộc sống, qua những quy luật linh thiêng mà hiển nhiên: đất- trời, cao- thấp, sự tuần hoàn luân chuyển của vạn vật qua nóng- lạnh, héo- tươi, sinh- diệt... để làm phát lộ những ẩn khuất trong mối tương quan giữa con người, giữa lý tưởng và bản năng, giữa những cách thức khác nhau để trở nên "vĩnh cửu" về mặt tinh thần, viết... Márai đã phát hiện khía cạnh nhân tính trong những ý niệm tưởng chừng vô luân, những giá trị cao cả trong điều vụn vặt. Một hình dung về F. R. Chateaubriand khi không mang "vòng hào quang" người đời gán ghép, nhanh nhảu rẽ vào nhà thổ. Một Goethe "cháu ông thợ may" chưa bao giờ thành đạt, ở Weirma. Lòng nhân từ trái khoáy khi mua được phẩm hạnh con người trong nhà chứa...Bằng ngôn từ tinh tế nhưng sắc bén, khả năng theo đuổi những liên tưởng vừa trữ tình đáng kinh ngạc, Márai đồng thời tạo ra một thế giới ứ đầy chất thơ, với vẻ đẹp tráng lệ và não nùng của cuộc sống đang vận động đến sự lụi tàn sầu thảm tất yếu, nhưng kiêu hãnh với những giá trị tinh thần bền vững.
    GenresClassicsHungaryLiteratureNonfictionShort Stories

572 pages, Paperback

First published January 1, 1937

Book details & editionsLoading interface...Loading interface...

About the author

Profile Image for Sándor Márai.

Sándor Márai

182 books1,105 followersSándor Márai (originally Sándor Károly Henrik Grosschmied de Mára) was a Hungarian writer and journalist.He was born in the city of Kassa in Austria-Hungary (now Košice in Slovakia) to an old family of Saxon origin who had mixed with magyars through the centuries. Through his father he was a relative of the Ország-family. In his early years, Márai travelled to and lived in Frankfurt, Berlin, and Paris and briefly considered writing in German, but eventually chose his mother language, Hungarian, for his writings. He settled in Krisztinaváros, Budapest, in 1928. In the 1930s, he gained prominence with a precise and clear realist style. He was the first person to write reviews of the work of Kafka.He wrote very enthusiastically about the Vienna Awards, in which Germany forced Czechoslovakia and Romania to give back part of the territories which Hungary lost in the Treaty of Trianon. Nevertheless, Márai was highly critical of the Nazis as such and was considered "profoundly antifascist," a dangerous position to take in wartime Hungary.Marai authored forty-six books, mostly novels, and was considered by literary critics to be one of Hungary's most influential representatives of middle class literature between the two world wars. His 1942 book Embers (Hungarian title: A gyertyák csonkig égnek, meaning "The Candles Burn Down to the Stump") expresses a nostalgia for the bygone multi-ethnic, multicultural society of the Austro-Hungarian Empire, reminiscent of the works of Joseph Roth. In 2006 an adaptation of this novel for the stage, written by Christopher Hampton, was performed in London.He also disliked the Communist regime that seized power after World War II, and left – or was driven away – in 1948. After living for some time in Italy, Márai settled in the city of San Diego, California, in the United States.He continued to write in his native language, but was not published in English until the mid-1990s. Márai's Memoir of Hungary (1944-1948) provides an interesting glimpse of post World War II Hungary under Soviet occupation. Like other memoirs by Hungarian writers and statesmen, it was first published in the West, because it could not be published in the Hungary of the post-1956 Kádár era. The English version of the memoir was published posthumously in 1996. After his wife died, Márai retreated more and more into isolation. He committed suicide by a gunshot to his head in San Diego in 1989.Largely forgotten outside of Hungary, his work (consisting of poems, novels, and diaries) has only been recently "rediscovered" and republished in French (starting in 1992), Polish, Catalan, Italian, English, German, Spanish, Portuguese, Czech, Danish, Icelandic, Korean, Dutch, and other languages too, and is now considered to be part of the European Twentieth Century literary canon.

Ratings & Reviews

What do you think?Rate this bookWrite a Review

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

4.235 stars154 (46%)4 stars121 (36%)3 stars42 (12%)2 stars11 (3%)1 star4 (1%)Search review textFiltersDisplaying 1 - 30 of 54 reviewsProfile Image for Chim Cụt.Chim Cụt62 reviews108 followersJune 15, 2021TIÊU ĐỀ Ở CUỐI BÀINhiều người đọc Cuộc sống ở trước mặt của Romain Gary rồi mới đọc Lời hứa lúc bình minh, xong cảm thán cứ ngỡ quyển trước đã hay thế mà quyển sau còn hay hơn quyển trước. Mình chẳng được hưởng thụ cảm giác này với Romain, e là với Márai Sándor. Nghe đồn Bốn mùa, trời và đất hơi bị hay và Lời cỏ cây còn hơn thế nữa. Chưa tìm được cuốn hay nhất thôi thì mình đọc hay nhì.Non nửa cuốn sách, mình gần như không nắm bắt được tác giả viết gì. Mình quen với tiểu thuyết, truyện ngắn, tản văn... những kiểu viết có đầu có (hoặc không có) đuôi. Mình bụng bảo dạ, uổng công tìm cuốn này lại còn hí hửng vác thêm em thứ hai khi thấy bản cũ ở tiệm sách quê, chắc cỡ 3* trên Goodreads thôi. Ờ, vậy mà Bốn mùa, trời và đất đã lấy được niềm tin ở mình theo sự mỏng đi của số trang còn lại bằng thứ hạng sao ngày càng cao, chạm tới ngưỡng cao nhất - một sự thay đổi từ già nửa cuốn sách cho đến khi đánh máy lại những câu trích dẫn tâm đắc.Như đã nói, đây là quyển sách chẳng có đầu có đuôi. Nó đặc biệt và kỳ lạ. Mở một trang bất kỳ, bạn có thể bắt đầu cuốn sách rồi á và cũng tiện thể kết thúc nó luôn trong cùng trang, nếu muốn và đương nhiên là nếu quá được đi chớ. Trừ bỏ cân nặng, cuốn sách lý tưởng cho những chuyến đi - tàu lửa xe khách máy bay hoặc toilet đều ổn cả. Cuốn sách không cần đến các phụ kiện kẹp trang này nọ hay nhanh gọn là gấp một góc, bạn không cần phải tiếp nối những gì đã đọc trước đó. Bởi vì lại như đã nói, bạn đã bắt đầu và kết thúc trong lần đọc trước rồi, vậy nên sẽ chẳng có gì bỏ dở để cần phải tiếp tục cả. Thế, bạn có thể đi luôn đến trang cuối hoặc quay về trang đầu hay lùi lại một đôi trang. Kiểu gì cũng được, không ảnh hưởng bố con nhà nào.Bốn mùa, trời và đất là bất kỳ và ngẫu hứng, lung tung và lộn xộn, bí ẩn và bất ngờ.Về hình thức.Về nội dung.Márai nhìn thấy tất cả rồi viết về hết thảy nhưng cũng chỉ thấy duy nhất một thứ và chỉ viết về mình nó. Độc giả sẽ như được thưởng lãm một cuốn album tối giản vô đề (không có chủ đề, chứ hổng phải không có tên, có mà tên đầy ra), người xem hiểu được, ố ố la la, đôi ta đồng điệu đến chất lừ, người xem không hiểu cái khỉ gì, ôi giời, thế mới là nghệ thuật mà.Người xem là mình đây cũng hiểu chút chút, thậm chí nhiều chút những suy tư của ông, đặc biệt là về nghiệp viết, về sách, bút, đọc sách, viết sách. Nếu bạn hay hí hoáy này nọ hoặc có ý định theo nghiệp ông, mình chân thành khuyên bạn nên tìm đọc quyển sách. Hãy quẳng khỏi đầu những khung ảnh tối giản nhắc đến bên trên. Hãy đọc chậm, suy ngẫm, đúc rút, chiêm nghiệm câu vàng chữ ngọc của gã nhiếp ảnh gia cầm bút này, tự bạn sẽ có được ánh sáng cho con đường còn đang mờ câm, mà dẫu nó có xán lạn thì cũng cứ đọc đi, không thừa. Vitamin C có thừa cũng chẳng hại gì cho cơ thể. Trong trường hợp bạn ngại với độ dày 572 trang thì đây, mình gom lại giúp (bằng ngôn ngữ loài chim cụt).- Nếu những gì bạn viết bóng bẩy, nhẵn nhụi như từ thẩm mỹ viện văn chương bước ra thì Chúa tôi, Giêsu tôi, Amen, Márai sẽ không phải độc giả của bạn. (tr87)- Nghề văn là lao động cực nhọc đầu tắt mặt tối. (tr109)- Hãy viết bằng bút, vì cái gì không viết bằng bút đều là dối trá xỏ lá. (tr110)- Không cần phượt nhiều để tìm cảm hứng, quan trọng là chính bạn phượt. (tr119)- Hãy viết như bạn sống, như hôm nay như bây giờ là giây phút hấp hối của bạn. (tr131)- Trung thực với sự thật. Quan trọng hơn là trung thực với chính bạn. (tr223)- Vứt từ điển đi. 69 không phải như bạn nghĩ đâu. Nó chỉ là biểu tượng của cung Cự Giải đặt đứng thôi. (tr240)- Nếu bạn nghĩ bạn ngày càng ngu thì xin chúc mừng, bạn là người có học thức. (tr245)- Nếu đẩy lùi cái xấu và triệt tiêu cái ác là sứ mệnh của văn chương thì bác Tạ Duy Anh là nhà văn có đạo đức, ít nhất là trong khuôn khổ cuốn Làng quê đang biến mất?. (tr250)- Khi còn gà mờ, bạn sẽ tìm kiếm điều muốn viết ở những thứ to lớn, vĩ đại, đạo đức. Nhưng khi đã là gà trùm rồi, sự thật là tất cả. (tr258)- Nhà văn lớn lôi kéo độc giả làm đồng bọn. (tr260)- Đừng đợi Oxford ghi nhận selfie vào từ điển. Mỗi nhà văn đều nên sáng tạo ra khái niệm. (tr316)- Không gì có thể ngăn cản một độc giả cảm thụ tác phẩm của một tác giả, cho dù khoảng cách đó là chưa tốt nghiệp phổ thông và Nobel, Goncourt, Pulitzer, Femina... (tr375)- Mọi thứ rác rưởi bạn gạch bỏ tẩy xóa hay thậm chí không dám viết ra, đều là bạn - nhà văn. (tr378)- Không có deadline, không có thi lại, vậy nên hãy thoải con gà mái, khi nào muốn thì bạn sẽ viết được thôi. (tr378)- Đừng sợ câu chữ nó bay mất. Cái gì đến thì sẽ ở lại (như cái gì của mình thì sẽ là của mình vậy, người ta nói thế). Cứ từ tốn mà viết. Không ai giành toilet với bạn. (tr380)- Mình tốn bao nhiêu chất xám cho bài viết này á hả? Chưa là gì so với ý tưởng bắt đầu nó. (tr381)- Chẳng cớ gì mà mọi quyển sách thật đều hay. (tr384)- Ai đọc 100 cuốn sách trong năm vừa rồi thế? Làm sao bằng được đứa đọc một quyển 100 lần chứ. Chuyên gia bảo vậy. (tr391)- Sách viết nên bạn. (tr401)- Khi một quyển sách thật biết kể chuyện thì đó là một quyển sách lớn. (tr402)- Giàu cảm hứng là thuốc trường sinh bất lão của nhà văn. (tr413)- Lặp lại trang 378, trứng chín thì rụng. (Đừng hỏi trứng gì!) Đề tài cũng tương tự. (tr429)- Đừng nói tôi lạnh. Hãy nói tôi cần một vòng tay ấm. Đừng để câu chữ đi đầu, hãy mở lòng ra. Dạng vậy. Ví dụ của mình dở ẹc. (tr430)- Nếu bạn thường xuyên vỡ kế hoạch, vậy thì bạn sinh ra là dành cho viết lách. Nó không có kế hoạch. (tr438)Mình chưa bao giờ nghĩ tản văn lại có thể mang hương vị lãng tử thế này. Tản văn là thể loại vứt đi (?!), nhiều cuộc thi ở ta thậm chí không cho tản văn được bén mảng vào. Nhưng viết được như Márai Sándor trong Bốn mùa, trời và đất thì xin lỗi, hãy lụm lại mà nâng niu. Mình vẫn chưa nghĩ ra được tiêu đề cho bài viết, xong hương vị lãng tử đã cho mình ý tưởng, như đôi lần trước đây, bình và rượu chẳng ủ vị cho nhau đâu.LÃNG TỬ GIỮA ĐẤT TRỜI
    thích-nhiều-chút
Profile Image for Khue Dinh.Khue Dinh153 reviews243 followersJuly 10, 2012Bốn mùa - Trời và đất của Márai Sándor là tập hợp những suy tưởng của ông về nhiều mặt trong cuộc sống và nghệ thuật. Có thể ta sẽ thấy nhiều ý tưởng là vụn vặt. Có thể ta nhận ra cuốn sách thực sự không có một bố cục nào cụ thể. Nhưng chắc chắn ta không thể phủ nhận, trong hàng trăm trang viết, đôi ba trang ta phải thốt lên cảm khoái vì viết sao mà hợp, mà độc đáo đến thế.Cuộc sống và quan điểm nghệ thuật của Márai Sándor được thể hiện qua nhiều mặt, có khi còn hơi mâu thuẫn nhau. Song trên tất cả những điều được viết ra, hiện lên là một khối óc luôn luôn trăn trở và tìm tòi, không chấp nhận những hiện thực trần trụi và tầm thường của cuộc sống. Ông suy nghĩ nhiều về những tác giả mà ông yêu thích. Ông ca ngợi họ. Những tác giả mà ông cho là bình thường, kém sáng tạo và ông cười diễu họ. Nhưng dù ca ngợi hay diễu cợt ông cũng rất nhẹ nhàng và bình thản. Không trào lộng, không phô trương, ông vừa tự coi mình là một vị chúa được quyền phán xét, lại vừa khiêm cung nhìn nhận bản thân, tự mình đứng trong không gian của những kẻ trần thế bình thường. Ta yêu ông cũng là vì thế.Bốn mùa - Trời và đất không phải là một cuốn sách để đọc vội. Không phải vì độ dài của tác phẩm mà vì mức độ rời rạc và phân tán của vô số ý tưởng. Có những suy nghĩ chuyên môn, nhưng cũng có những cảm xúc rất đời thường như chính con người của tác giả. Độc giả phổ thông như tôi tạm thời có thể bỏ qua những nhận định, những đánh giá của ông về nghệ thuật nhưng hiếm khi có thể không mỉm cười lúc ông viết về cuộc sống, về những thứ bình thường: gió, đất, bầu trời, người phụ nữ, con chó hay những thánh đường... Ta sẽ thấy một phần tâm hồn mình trong chính con người tác giả, không nhiều nhưng cũng đủ để ta cảm thông và rưng rưng về một điều gì đó.Ta muốn kiếm tìm điều gì trong một cuốn sách. Có thể là những con chữ được gọt giũa miệt mài. Nhưng cũng có thể chỉ là những suy nghĩ vụn vặt, đời thường nhưng sần sùi bộ mặt của cuộc sống. Những thứ tưởng chừng vụn vặt đó, ai đâu biết sẽ giống như những hạt cát ngoài biển kia. Chẳng là gì nếu đứng riêng lẻ nhưng rạng rỡ lên khi trải dài dưới ánh mặt trời. Ta sẽ thấy Márai Sándor miệt mài suy nghĩ biết bao nhiêu khi cố công nắm bắt được tâm trạng của chính mình, từ ngày này qua ngày khác, chỉ để kiếm tìm điều gì đó nơi bản thân đầy dẫy những khiếm khuyết trần thế như ông hằng tự nhận. Ta sẽ thấy qua ông, cuộc sống và nghệ thuật hiện lên thiêng liêng như một thứ tôn giáo, nơi dung hòa của vạn vật, chân thật và thành tâm. Cuộc sống không có chỗ cho những điều giả tạo, chỉ có những thứ giản đơn và tinh tế là có thể trường tồn, như qui luật của bốn mùa, của trời và đất.Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, một công việc dù đơn giản đến đâu, nếu ta thực hiện nó trong thời gian đủ dài, thì chính công việc đó sẽ thay đổi bản thân ta, cảm xúc cũng như trí tuệ. Việc viết của tác giả và việc đọc của con người cũng như vậy. Làm ơn hãy đi đến tận cùng của mọi sự, dù là một cuốn sách hay là cả cuộc đời.Profile Image for iva°.iva°685 reviews108 followersMay 17, 2021sándor márai, nevjerojatan spoj želje za životom i želje za smrću. zaljubljen u svijet, a istovremeno pun čežnje za smrću. "četiri godišnja doba" napisao je s 38 godina, već sprijateljen s temom smrti koja se, kao usput, a intenzivno, provlači cijelom knjigom; poživjet će još pedesetak godina prije nego se svojevoljno odluči za odlazak s ovoga svijeta, hitcem u glavu."četiri godišnja doba" koncipirana su slično kao i "knjiga o travama" (koju je napisao pet godina poslije ove) - kao zbir kratkih razmišljanja o raznim životnim temama (neka su po nekoliko rečenica, neka po stranicu-dvije), dovoljno jakih i poticajnih da ih konzumiraš "jednu dnevno". blag je i tankoćutan, dubok i visok, proniciv i mudar.. istovremeno pun života i deprimiran. njegove misli su poticajne, ostavljaju te da se zamisliš nad njima, promisliš, odlučiš. ništa ne sugerira, ništa ne zahtjeva... samo se razodijeva i ljubazno ukazuje i pokazuje. "ne umiru samo ljudi, ne boj se. jednoga će dana umrijeti i kamenje. potom i vatra, i na svijetu će ostati samo ledena prašina. zatim će umrijeti i prašina jer neće više imati što prekriti. sve će zvijezde sklopiti oči jer neće imati što da vide. sve će jednom umrijeti. ne boj se. idi samo, igraj se kamenčićima, knjigama, ljubavima.""ponekad, u prolazu, na ulici ili cesti začujem vrisak. tada zastanem, pogledam uokolo, saberem se i promislim. zatim shvatim da sam to ja vrisnuo u snu jer sam živio na zemlji, a nisam vidio kinu, skandinaviju, bataviju, nisam sjedio na pragu javne kuće u riju, pijan od mjesečine i ženske dobrote, nisam letio iznad mongolskih močvara, nisam razgovarao sa živim budom u urgi, jer će sve to postojati i bez mene, još naraštajima, neotkriveno. zbog toga katkad vrištim u snu. ali i na javi je neizdrživo."
    want-to-own
Profile Image for Emiliya Bozhilova.Emiliya Bozhilova1,686 reviews334 followersMay 4, 2021Страшно тъжна, непоносимо самотна и дълбочинно съзерцателна книга. Творчеството не води непременно до и не винаги е извор на щастие за твореца и неговата публика. Понякога води просто до въпроси и проблеснали прозрения за заобикалящата ни преходност. Сборникът е разделен на 12 месеца, всеки съдържащ нещо като увод, задаващ определено настроение, предимно меланхоличнo, и сбор от озаглавени миниатюри. Меланхолията е нишката, която води отвътре-навън, отвън-навътре, и е ту телескоп за движението на звездите, ту микроскоп за невидимото от макросвета на душата - проводник към полумедитативното съзерцателно осмисляне.Съ��рани и нанизани, пъстри, но пълни с мрак, зърна от прелетели мисли и размишления, спомени, носталгия, гняв, самота и дребни наглед, но многозначителни случки. Неописуемо прекрасни природни пейзажи като един изгубен рай сред бясната преобладаваща градска модерност, която си е била същата през 30-те и 40-те, каквато е и днес, и дълбока вътрешна безнадеждност. Поезия, изписана в проза. Вечният и център: смъртта в края на всяко начинание и стремеж, писателската съдба, значението на изкуството и литературата насред изпепеления от ежедневността житейски пейзаж, отчуждението, странните и неразбираеми проблясъци живот в безкрайния поток на времето.🍁”Докато съзрее за сезоните, един вид изучавайки светлината им, възможностите им, прелестите и опасностите им, човек престава да чувства света като декор. Интересува го действителността, която е толкова различна, толкова изненадваща и така независеща от намеренията ни!...За онзи октомври си спомням сега. ... Обличам се в меката му материя като в демисезонен костюм от конфекция, съзерцавам изложението на природата без никакви очаквания... Постепенно от човека се олющва всяка лъжа, а също и мировата скръб. Остават болката и светът.” 🍁
    centre-of-europe-mitteleuropaclassicscontemporary ...more
Profile Image for Tsvetelina Mareva.Tsvetelina Mareva264 reviews86 followersJanuary 7, 2020Тази книга с фрагменти, мисли и впечатления се нарежда до една от най-любимите ми в жанра - "Фрагментите" на Атанас Далчев. Стилът на Мараи много ми напомни Итало Калвино и Бруно Шулц, но в сравнение с тях, и особено с Шулц, езикът на унгареца е някак по-мек, лек и крехък, "понася се", без читателят да се замае. Ако да четеш другите двама понякога е като да си в градина, пълна с екзотични, узрели до пръсване плодове, дори само чийто аромат опиянява до главоболие, то при Мараи е по-скоро като разходка в гората след кратък, летен дъжд - освежаващо и пречистващо. Поне на мен така ми подейства. Думите му се усещат като нещо материално - звънки, вкусни, с аромат и форма. Езикът му е наситен, детайлен и метафоричен. Цялата книга е като дневник на една година и същевременно на цикличността на живота. Дванайсетте месеца, на които са озаглавени частите, проследяват метафорично зараждането, утвърждаването, апогея и залеза на живота. Някои са посветени на мислите на Мараи за различни важни личности - Бах, Гьоте, Чехов, редица изтъкнати унгарски поети и т. н. Други са спомени от детството и младостта, а трети -  мимолетни и съзерцателни наблюдения, които просто оставят нещата да се случват по даоистки ненамесващи се.Книгата е изпълнена с поезия, всеки детайл "говори", думите "дишат", а всяка микроистория оживява като минималистична картина с няколко щриха. За мен този вид писане улавя есенцията в белетристичното майсторство. Всяка дума си "тежи" на мястото, но същевременно е лека и не "нагарча". И наистина, както в най-добрите примери в литературата на кратките форми, не просто няма какво да се добави, а нищо не допуска да бъде премахнато, за да не се наруши скелетът на текста. Много от миниатюрите са посветени на писането, на съкровената тайна на творчеството. В една от тях Мараи казва, че и най-добрият текст не може без клишета, че те са нещо като градивен материал за стабилен фундамент на "постройката от думи". Тук обаче, ако изобщо можем да говорим за такива, те се свеждат до вечните теми, които, казва Мараи, се обговарят и в добрите, и в лошите романи - любовта, смъртта; всекидневното, лишено от блясък, живеене в "един обикновен вторник"; антрактите по време на театралната пиеса, в които е много по-интересно, отколкото на сцената; наблюдаването на полуоткрехнат прозорец в чужд град; магията на сините очи, които са на изчезване; кротката обич без фанфари и прожектори.Тук е мястото специално да откроя изключително финия и красив превод на Юлия Крумова, без който тези фрагменти нямаше да въздействат толкова силно, и изобщо цялото издание на изд. "Прозорец" е на голяма висота.Profile Image for Kim  Ngan .Kim Ngan 29 reviews17 followersAugust 5, 2016chưa có cuốn nào khiến mình thích mê mẩn từ bìa sách cho đến từng con chữ như cuốn này. nó chính xác là thể loại mà chỉ muốn đọc thật chậm thật chậm để không bao giờ kết thúc. một cuốn có thể đọc vào bất kì thời điểm nào trong năm. một cuốn chỉ cần mở ra một trang bất kì và ngấu nghiến, thế là đủ thỏa mãn. Profile Image for Jun  Nguyễn.Jun Nguyễn258 reviews96 followersAugust 2, 2015"Tản văn có phải là thức ăn nhanh?" Không hề! Mất ròng rã 3 tháng để đọc xong cuốn này, một hành trình mình phải tự khen mình. Trước giờ mình luôn quan niệm một khi đã đọc cuốn nào phải đọc cho hết. Không để đó sau này đọc tiếp, vì sau đó lại phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tản văn thì có thể dừng được... nếu đó là cuốn tản văn dở, các truyện viết rời rạc, không liên kết với nhau dưới chủ đề (tên) của cuốn sách. Còn nếu là tản văn đăng từng kì ngắn hạn, hoặc có ghi rõ hợp tuyển, thì không sao. Viết dài (và lan man) như vậy, cũng để chỉ nói rằng, cuốn tản văn này, mình có tính dừng thật, tính gác đó để rảnh thì nuốt trọn toàn bộ trong thời gian ngắn, nhưng thất bại cả hai kế hoạch dừng lại và đọc nhanh gọn lẹ.Xét về độ dài của từng tản văn trong đây, thậm chí không biết có thể được gọi là tản văn hay không, vì độ dài cũng mỗi bài viết thường chỉ khoảng nửa trang đến một trang sách. Nhưng mà không đọc nhanh được. Vì mỗi bài đọc xong, hương vị của nó lưu lại rất lâu. Đọc đoạn viết về Goethe,cũng dành chút thời gian tìm hiểu về ông. Đọc bài viết về thiên nhiên, cũng chịu khó ngồi dậy bước ra vườn cảm nhận "một chiều mùa thu" (mưa tầm tã). Đọc bài về tình bạn, những dòng hồi tưởng về những người bạn đã qua, những người hiện tại, những người bạn trong tương lai sẽ như thế nào chợt xuất hiện.Mình không cho Sándor điểm cao nhất, vì mình vẫn chưa hiểu được và cảm nhận được hết toàn bộ bài viết của ông, đặc biệt phần ông viết về công việc viết lách của mình và của người. Lỗi này, chắc chắn không phải của ông, là do dịch không hết được tài năng (chắc là không, vì Giáp Văn Chung được xem là dịch giả có tiếng) thì chỉ còn là do bản thân còn non nớt :( Một ngày nào đó đọc lại, chắc bao cảm xúc lại ùa về..."Những cành cây khẳng khiu như cánh tay thò xuống đất, vuốt ve mặt đất run rẩy vì lạnh""Lý trí đã dạy tôi rằng tất cả mọi hoang lạc đều là khoản thuế phải trả cho cái chết.""Người đang yêu muốn cho và nhận. Người bạn chỉ có thể cho""Những cuốn sách, những con người, chúng chỉ trao gửi cho bạn những bí mật, sự tin cậy của chúng khi bạn cũng trao hết mình cho chúng"
    auto-biography-thoughtsclassicshistorical-cutural ...more
Profile Image for Nhu Khue.Nhu Khue79 reviews44 followersJuly 4, 2018Sándor Márai nhắc nhiều về cái chết như một quyết định đi hay ở mà ông luôn cân nhắc giữa rất nhiều quyết định di chuyển khác mà ông thực hiện trong suốt cuộc đời mình. Bức tranh thiên nhiên và cuộc sống mà ông vẽ nên như để diễn giải cho hai điều, vì sao ông lại sống đến khoảnh khắc này, và vì sao tự tử là một sự kiện tất nhiên trong đời ông. Là một người đọc, mình thấy phần nào đó ông rất có lý.Mình từng đọc "Giọt rừng" của Mikhail Prisvin, ông cũng tả cảnh bốn mùa với muôn vàn sắc thái chuyển tiếp, cuốn sách dù đẹp đẽ nhưng quả thât rất buồn chán. "Bốn mùa, trời và đất" giúp mình nhận ra thế nào là một áng văn miêu tả có sức sống. Vì đọc những gì Sandor viết, mình không cảm thấy bản thân đang ngắm nhìn thiên nhiên, mà chính là đứng trong cảnh vật đó để nhìn vào đôi mắt tác giả, để đi theo ông trong rất nhiều chia sẻ khác. Sándor không tận hưởng thiên nhiên để nỗ lực diễn tả vẻ đẹp vốn dĩ của nó, ông loay hoay trong vẻ đẹp của đất trời và nghệ thuật, giằng co với chính bản ngã mình, tìm kiếm sự sai khác trên mọi thứ, dù là trên một bông hoa hay trên một phẩm hạnh. Ông không thể nào xong xuôi được với cuộc đời, có lẽ đó là lý do ông chủ động kết thúc nó. Không ai biết được, vì như Sándor nói, "tất cả những gì chúng ta nói đều là định nghĩa, nhưng cái chết là mặt trái của định nghĩa". Kết thúc cuộc đời của Sándor Márai ảnh hưởng nhiều đến việc mình tiếp nhận những lời ông viết trong "Bốn mùa, trời và đất", nên mình nghĩ mình nên đọc nhiều hơn các tác phẩm khác của ông.
    non-fiction
Profile Image for Duy Doan.Duy Doan17 reviews17 followersJanuary 3, 2016Một trong vài quyển sách bất kỳ ai cũng có thể đọc bất kỳ trang nào vào bất kỳ lúc nào trong đời và đọc lại bao nhiêu lần cũng được. Bốn mùa Trời và Đất là minh chứng cho việc đéo thể tin được cái gọi là lời giới thiệu ở trước hay sau mỗi cuốn sách, mà phải mở ra nhìn đoạn văn xem thế nào. Đây là một tập hợp của những đoạn viết nhỏ, ghi lại theo những khoảng thời gian trong năm, từ Tháng Một cho tới Tháng Mười Hai. Có đoạn đơn giản tả về đất trời xám trắng vào mùa đông, mùi của gió mùa hè, có đoạn là ấn tượng nhỏ về người gác thư viện tối nào cũng đứng ở một chỗ, có lúc lại là một kỷ niệm tưởng như đã quên lâu lắm. Nhiều lúc chỉ là một câu nói bỗng hiện ra trong đầu tác giả. Tuyệt không có pick up lines, hay life advice. "Thời trẻ con, vào ngày đầu tháng chúng tôi thường vẽ lên giấy cây thông Noel bằng bút chì màu xanh nước biển và xanh lá cây, cây thông Noel có ba mươi mốt cành. Mỗi sớm, tim đập rộn trong lồng ngực, chúng tôi đánh dấu, giống như bẻ đi một cành của cây thông biểu tượng này. Chúng tôi nhích lại gần ngày lễ như thế. Bằng cách này chúng tôi đã tăng tính hồi hộp của sự chờ đợi lên đến độ không thể chịu nổi. Đến gần giữa tháng, ngày lễ càng đến gần, tôi thường xuyên lên cơn sốt, tối tối tôi nói lung tung, run rẩy lắp bắp kể cho bà nhũ mẫu nghe những ước mơ của mình. Tôi ao ước những gì? Một đoàn tàu hơi nước và máy đục lỗ vé tàu, một nhà hát thật với những lô ghế ngồi, các nữ diễn viên, ánh sáng, thậm chí có lẽ cả những nhà phê bình sân khấu và các bà thợ may thường xuất hiện trong các buổi diễn thử rồi nói về vở diễn chẳng ra sao. Ngoài ra tôi còn muốn một chiếc áo khoác Ba Lan, muốn Ấn Độ, Hoa Kỳ, Úc châu và Sao Hỏa. Đương nhiên tất cả những thứ đó bằng giấy lụa có rắc tóc tiên. Đúng là thời niên thiếu, tôi luôn ao ước cả vũ trụ, và cuộc sống cùng lúc có xe đạp, có những cuộc đi du lịch vùng Tátra, có mẹ chơi dương cầm trong phòng khách mờ tối, có thịt rán lát kiểu Viên, bánh nhân táo và có những trận đánh thắng tất cả mọi kẻ thù của tôi.Giờ đây khi ngày lễ sắp đến, tôi bất chợt nhận ra dường như tôi vẫn đang chờ đợi một điều gì. Trong những ngày này có khi tôi đi lang thang trên những con phố nhỏ, dừng lại trước các cửa hiệu, nhìn ngắm. Bật lửa không cần. Máy ảnh, toàn tập Victor Hugo đóng bìa da, dao nhíp năm lưỡi đựng trong hộp khảm trai, có cả mở nút chai, giũa móng tay, cái ngoáy tẩu, không cần. Không cần một thứ vật dụng nào nữa, và nếu nghĩ cho cùng, tôi đã từ bỏ Ấn Độ, Hoa Kỳ, Úc châu và Sao Hỏa, tôi chăm chú đọc bài viết của những kẻ thù của mình, và nếu có thể tôi hoàn toàn không đến nhà hát. Tuy nhiên, tôi vẫn chờ đợi một điều gì. Đã bao nhiêu Giáng sinh qua đi, có những lần hoàn toàn tăm tối, rồi có những lần khác, rực rỡ, ấm cúng và sực nức mùi vị, thế mà tôi vẫn còn đứng đây, giữa tuổi trung niên, đầu chớm bạc, mang nặng trách nhiệm và lời hứa mà ngay cả đến Thiên thần cũng không thực hiện nổi, và tôi vẫn chờ một điều gì đó."Quyển sách này hay và đáng đọc, vì nó đúng với bất kỳ ai. Profile Image for Martina Bahat.Martina Bahat145 reviews17 followersMay 11, 2020" Ponekad, u prolazu, na ulici ili na cesti začujem vrisak. Tada zastanem, pogledam uokolo, saberem se i promislim. Zatim shvatim da sam to ja vrisnuo u snu jer sam živio na Zemlji, a nisam vidio Kinu, Skandinaviju, Bataviju, nisam sjedio na pragu javne kuće u Riju, pijan od mjesečine i ženske dobrote, nisam letio iznad mongolskih močvara, nisam razgovarao sa živim Budom u Urgi, i jer će sve to postojati i bez mene, još naraštajima, neotkriveno. Zbog toga katkada vrištim u snu. Ali i na javi je neizdrživo."
    from-library
Profile Image for Michael.Michael303 reviews12 followersApril 30, 2014These are shorter or longer notes on everything that Marai was thinking of, seperated by the twelve months of the year. Those are witty, full of poetry and highly delightful.
    biographyhungarian
Profile Image for Angelina.Angelina698 reviews91 followersJuly 10, 2019За съжаление не ми стигна времето да я дочета (стр. 122), но каквото прочетох много ми хареса.
    bulgarian-translationeuropeunfinished ...more
Profile Image for Hideaki Satoh.Hideaki Satoh95 reviews65 followersMay 14, 2021"Tôi nhắn từ hư vô: cuộc đời, dù tang tóc, nhiễu nhương và hữu hạn, vẫn có ý nghĩa. Ý nghĩa duy nhất của cuộc đời là ý chí của con người. Tôi đã học được chừng ấy, giữa hai cực vô cùng, trong cuộc đời. Tôi đã học được và xin gửi lại."Profile Image for quynhanh.quynhanh45 reviewsNovember 10, 2019đúng là một vẻ dịu dàng man trá.Profile Image for Tích Lang.Tích Lang32 reviews20 followersCurrently readingFebruary 24, 2017Vào một buổi hoàng hôn, bức tranh cuộc đời rực rỡ nắng sẽ ngập tràn bóng tối; những gì hôm qua còn phô bày hình thể chuẩn mực trước mắt anh nay bỗng tan tành như vụn rác, những cảm giác sống động và quan hệ nồng ấm hôm qua nay bỗng trở nên nhớp nhúa và trở thành gánh nặng, những gì hôm qua là sức lôi cuốn mạnh mẽ, sáng ra bỗng tập tễnh lết lê!Profile Image for Dijana.Dijana9 reviews4 followersSeptember 13, 2021Ima tih nekih pisaca i tih nekih knjiga za koje poželiš (i požališ) da si ih (nisi) napisao, koje prepoznaš kao svoje, koje te dotaknu tamo gdje bi te "prava" knjiga trebala dotaknuti. Takav je pisac Sandor Marai i takva je knjiga "Četiri godišnja doba" (u izvrsnom prijevodu na hrvatski Viktorije Šantić). Zaljubljen u život, a istovremeno okrenut smrti, a tekst kao da daje naslutiti, kao da anticipira da će joj se puno godina kasnije i okrenuti. Tekst koji se čita kao najbolja poezija, filozofski koncentrat (i u smislu esencije i u smislu fokusa) majstora riječi koji jednako pomno, predano i odgovorno kontemplira o životu i svim velikim i malim stvarima koje čine život i možda još više o tekstu koji stvara. Svaka rečenica, svaka riječ pažljivo je i odmjereno promišljena i odabrana; na više mjesta kroz knjigu i objavljuje tu svoju "poetiku", odgovornost prema napisanome. A tako ga treba i čitati - polako, s pažnjom i poštovanjem prema svakoj misli, prema svakoj riječi. I uživati. Doista, "kipar riječi". Majstor.Profile Image for red-tulip.red-tulip363 reviews21 followersReadMay 1, 2024Giàu chất thơ, chiêm nghiệm về mọi sự trên đời của một tâm hồn nhạy cảm, thực tế, thiết tha với thiên nhiên, văn chương và đời người.Sẽ có chi chít những câu văn hay để trích dẫn, không những hay mà còn sử dụng ngôn từ hàm súc, đẹp đẽ.Cũng có những đoạn lột tả hiện thực cuộc sống, vừa đọc vừa nghĩ ngợi về hoàn cảnh của thời đại mình, mọi thứ về bản chất vẫn vậy, chỉ là thông qua lăng kính của một người quan sát tinh tế, hay cái nhìn hời hợt của một ai đó, bất kỳ. Tiếp tục bàng quan đưa mắt qua cảnh khác, hoặc dùng ngôn từ vẽ lại và lưu truyền dưới dạng những tập giấy dày.Profile Image for Cường Nguyễn.Cường Nguyễn126 reviews6 followersReadAugust 21, 2022Cuốn đầu tiên DNF, chắc là rất lâu sau nữa mới mở lại. ((
    dnf
Profile Image for Butterbeer.Butterbeer2 reviewsReadJuly 19, 2021painfully beautifulProfile Image for Cauthat.Cauthat2 reviewsAugust 11, 2021A sexist mess. The rest is even more boring.Profile Image for jengi haze.jengi haze12 reviews1 followerMay 31, 2023"mỗi tối tôi lại nhẩn nha đọc quyển này, có tối chỉ đọc một trang rồi liền bị cơn buồn ngủ đánh gục. nhưng tôi cho rằng bốn mùa trời và đất phải được đọc như thế mới là đúng. gần 6 tháng rồi vẫn chưa đọc xong, cứ thong thả mà nhấm nháp"Profile Image for Hà Đinh.Hà Đinh11 reviewsSeptember 26, 2018Một cuốn sách thích hợp để nhẩn nha mỗi ngày một vài trang. Miêu tả xuất sắc. Ngồn ngộn tư liệu về bạn nghề văn. Profile Image for Nguyệt Minh.Nguyệt Minh2 reviews2 followersNovember 24, 2020Tôi trải phẳng những nếp đánh dấu mà mình gấp năm xưa trong cuốn sách.Bây giờ không có trang nào đáng đọc hơn trang nào.Giờ đây từng dòng của quyển sách này đều đáng đọc.Profile Image for Nhân.Nhân55 reviews3 followersJuly 24, 2017The book that took me almost 7 months to finish reading it. I started reading it, on a flight heading to Bangkok at nearly midnight, right after I finished reading "Tempête: deux novellas" by J.M.G Le Clézio. It was weird, this book was somewhat weird to me, for reading it because it has no structure, although there actually is: 4 seasons, from Jan to December as its original: A négy évszak, and Sky & Earth as Ég és Föld. Because I get used to reading books with stories, with a flow, with a plot while this one is a different story.I bought this book as a gift, a birthday gift to myself last December. But the more I read it, the more I am fascinated with the words that Márai put in, like, truly am. It contains lots of things with fairly short sentences talking about his thought, his perspective or through the eyes, the heart of a proud Hungarian, a writer.This book makes me feel human, like, it makes me think about all the subjects in the book in particular or in the world in general by seeing it through his words and compare to mine. and this book does really inspire me in writing, oh, I miss my writing spot in Saigon too bad.Profile Image for Wild Field.Wild Field7 reviews7 followersReadDecember 13, 2012mình chưa đọc xong cuốn này. những đoạn viết là những suy nghĩ rời rạc của tác giả, những suy nghĩ như bất chợt, như một cuốn nhật ký ngày qua ngày, tháng qua tháng được cóp nhặt.đôi lúc vô tình mình tìm được chính mình trong những lời đó. đôi lúc lại cảm thấy được an ủi, khi đọc được một đoạn nào đó, đôi lúc mình học hỏi được những điều về cuộc sống nữa. mình không chắc bản thân có thể cảm nhận được hết từng câu chữ trong cuốn sách. vài lần còn thấy sợ hãi vì nhận ra mình không thể sâu sắc và nhạy cảm hơn.etc.Jascha13 reviewsSeptember 27, 2009A band with shortest stories of Márai. In average have a page long. Words that clinch onto you, not leaving you alone for hours.Profile Image for Yen Le.Yen Le25 reviews8 followersNovember 26, 2020Forever my soulmate. Read it whenever I doubtProfile Image for Ha Vu.Ha Vu2 reviewsMay 1, 2019So it takes me another huge stimulus to keep on writing this review (since I'm lazy). This book is no doubt one of my must-reads of all ages and I have been still seeking for another as graceful as this one.If I said Marai is a rare phenomenon then it would be an understatement. But hardly can we find any authors who write, think, and love the way Marai could ever do. It must be true that actually there are indeed several writers who could do just the same or even greater jobs, yet I show my personally unfiltered partial outlook on judgement of writing style - in my own reading experience, well if it hadn't been for the genre he chose to put his ideas into. Talking about genre though, I think Marai didn't intend to choose anything in specific. The whole book consists of seperate stories/thoughts/opinions/ideas but somewhat all of those still make a perfectly cohesive individuality, like he just created words as his daily process of observing what is the so-called worth-living life, and just by that it became an unique masterpiece. His grace through that stage gradually and naturally exhibit diverse forms of beauty and wisdom without its own creator even regconizing. But Marai did perceive what he put his mind to eventhough. He knew very surely every single word born under his powerful yet gentle pen. He reflected life of sins and favors, punishment and reward, love and hate, the great and the mean. How can a person be simultaneously elegant and brutal? Marai's writing is very likely to be both since it indicates the obvious coherence of two opposite sides of almost everything, especially human-being. He was kind to say yes there is beauty in people (every good writer can do the same), yet he was wise, he was honest, he was sincere to admit there are sins, there are darkness, there are nothing more than a desire and guilt staying unhiddenly within the soul of mankind. Not only admission that makes him a great man, but indeed the fact that he did appreciate what others rejected to be a part of human-being does. He gave us his confession, his grace, his intelligence, his trace, his vision, and his wisdom, and his truth. Along with an astonishing writing style, and we Vietnamese readers are also lucky enough to have such an excellent translator, the truth he was trying to tell us has its most beautiful way to walk into everyone's mind.I feel like I was putting Marai in my bias, which is for sure not my concern because his masterpiece deserves that. In my opinion this book will be unsuitable for some people since it has a quite hard-to-take-in vibe, but it suits my taste. So still hoping this review will help you a bit to decide if it's worth your time and if it fits your interest. That's it. Peaceee!!Profile Image for Quỳnh.Quỳnh45 reviews7 followersFebruary 19, 2024Thực ra là 3. Vì đọc xong cuốn này mình thấy mừng, chứ không thấy luyến tiếc, không muốn nán lại lâu hơn để nghiền ngẫm. Bốn mùa, trời và đất là cuốn sách hằn sâu trong tâm trí mình từ rất lâu. Hai cái tên giản dị nhưng rất gợi, lại hàm chứa quy luật, sự bất biến. Mình đã bỏ qua cuốn này rất nhiều năm về trước và nghĩ chưa đến thời điểm để sở hữu nó, cho đến đầu năm nay. Cuốn này làm mình liên tưởng đến thử thách 20 ngày viết. 20, hoặc bất kỳ con số nào. Khiến mình một lần nữa tin rằng nếu một người có đủ nhẫn nại đi đến tận cùng của một điều gì đó - như việc tác giả Márai Sándor đào sâu tầng tầng lớp lớp suy nghĩ của bản thân bằng việc dường như ông đã không bỏ lỡ bất cứ sự vật hiện tượng nào dù nhỏ nhặt nhất đang xảy ra xung quanh mình - thì chắc chắn họ sẽ nhận được câu trả lời xứng đáng. Câu trả lời của Márai Sándor là những dòng tản văn như nhìn thấu cuộc đời từ sự vận động âm thầm nhất của trời đất như một chiếc lá rụng, sự dịch chuyển của các tháng trong năm, đến tận cùng của sự sống là cái chết. Ông có những liên tưởng rất thơ: "Buổi sáng, đang nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe ngoài cửa sổ để mở, thiên nhiên đang chỉnh âm". Có những đúc kết về nghề viết thế này: "Mỗi ngày đều viết. Suy nghĩ thật tận tuỵ, nhưng viết thật cao sang. Mỗi ngày đều bỏ đi một thứ gì đó. Đôi khi chỉ một từ, một cái gạch nối. Loại bỏ bức xúc cảm tính để làm trong sáng ý tưởng. Quan sát chưa đủ, còn phải biết quên". Có những đoạn viết khiến một chiều cà phê của mình sáng bừng, khiến mình thốt lên thán phục, khiến mình rưng rưng đồng cảm, phải ghi chú vào ngay trang sách đang mở để cảm xúc không bị quên lãng. Một cái cúi đầu kính nể trước dịch giả Giáp Văn Chung, góp phần tái sinh một Bốn mùa, trời và đất mà đối với mình - như được viết bằng chính tiếng Việt. Nhưng cũng có những đoạn mình không liên kết được, cũng có những suy nghĩ u uất, là lí do mình đọc xong cuốn sách dài và mình thấy mừng nhiều hơn là lưu luyến. Mà bởi, là bốn mùa, là 12 tháng trong năm, là Trời và Đất, nên mình tự thoả hiệp với nhận định của chính mình, rằng không phải tất cả mọi khoảnh khắc đều lung linh gợi mở, không phải tất cả suy ngẫm đều cần phải sâu sắc và sáng rõ, nên dù chưa phải cuốn sách giữ mình hào hứng đến tận con chữ cuối cùng, thì Bốn mùa, trời và đất, với 4 sao sau cùng của riêng mình, vẫn là một trải nghiệm đọc đáng quý của mùa xuân năm nay.Profile Image for Lâm Nguyễn .Lâm Nguyễn 380 reviews21 followersFebruary 8, 2024Chắc chừng 2 năm trước, mình được tặng cuốn sách dày này, rồi đọc dở dang, nay thì đã xong. Đây cũng là cuốn sách đầu tiên của Márai Sándor mà mình đọc. Tác phẩm gồm 2 phần, và thực ra nó vốn dĩ từ 2 tập sách Bốn mùa, Trời và Đất được xuất bản lần lượt vào các năm 1938, 1942. Cũng đều là những tập tản văn, tự sự, những dòng suy tưởng, trăn trở, quan điểm nghệ thuật/nghề văn; những ghi chép vụn vặt về các văn nhân, thi nhân, âm nhạc, triết gia… Và chúng không quá nhiều lời, thậm chí rất ngắn, để người đọc túc tắc lướt qua từng con chữ và dừng lại, ngẫm suy.Những dòng văn chương ấy, trải rộng theo thời gian, theo từng tháng để rồi nhặt nhạnh trong mỗi tháng đó ghi nhận lại những điều nho nhỏ trong tháng.Bốn mùa, trời và đất, 2 tập sách, mà dung hòa với nhau kỳ lạ. Ở phần 2, dẫu thời gian nó không theo trình tự như phần đầu, thì cũng đâu đó giao thoa giữa đất trời, thời gian mà thôi.
    tản-vănvăn-họcvăn-học-phương-tây
Displaying 1 - 30 of 54 reviewsMore reviews and ratings

Join the discussion

5quotesStarta discussion1question

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.Help center

Từ khóa » Trời Có Nói Gì đâu Mà Bốn Mùa Thay đổi