[Chu Bạch] Tiệm Tạp Hóa Giải Ưu - Bánh Bao Nhân Rồng

Tiệm tạp hóa Giải Ưu

Tác giả: Ý Nan Bình Giang

Nhân ngày Thất Tịch làm một đoản văn ngọt ngào vui vẻ tặng Chu Bạch! 

Chúc mọi ngược đọc vui! 

***

Thượng

Giữa dòng thời gian hỗn loạn, anh và em gặp nhau.

1. Sáu rưỡi sáng, một bóng người khoác balo lệch vai xuất hiện cuối con đường tĩnh lặng.

Trên con đường này vốn dĩ có một tiệm tạp hóa rất nổi tiếng, vì chủ cửa hàng là một ông lão tốt bụng luôn nhận thư xin giúp đỡ từ rất nhiều nơi gửi đến.

Ông lão là một người thông minh lương thiện, đối với những người đang do dự đứng giữa nhiều lựa chọn hay đang thống khổ đau thương, không có nơi giải tỏa cảm xúc ông luôn luôn có thể đưa ra ý kiến thích hợp cho bọn họ.

Cũng chính vì điều này, danh tiếng của tiệm tạp hóa này càng lúc càng vang xa, cũng được những người nhận được sự giúp đỡ kia đặt cho một cái tên mới _ “Tiệm tạp hóa Giải Ưu.”.

Thường xuyên có người nói, cho dù là tiệm tạp hóa hay là ông lão đều rất có ma lực.

Thế nhưng từ ngày ông lão qua đời đến nay đã trôi qua mấy chục năm. 

Hộp thư vốn từng có rất nhiều thư tín lui tới không ngừng cũng dần dần trở nên quạnh quẽ.

2.  Đối với truyền thuyết về tiệm tạp hóa giải ưu, Chu Nhất Long từng nghe qua. Chỉ là từ trước đến nay cậu luôn tự lập, rất ít khi tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác. Còn nữa, cho dù hiện tại cậu muốn thử một lần, tiệm tạp hóa kia cũng đã bỏ hoang nhiều năm.

Nhưng gần đây cậu gặp một chuyện rất quan trọng, chuyện này liên quan đến tương lai của cậu. Người xung quanh đưa ra cho cậu nhiều ý kiến khác nhau mà chính cậu cũng rất mâu thuẫn.

Ma xui quỷ khiến, cậu nghĩ tới “Tiệm tạp hóa Giải Ưu kia.”

Khoảng cách từ tiệm tạp hóa tới nhà cậu cũng không xa, chỉ đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có người sinh sống.

Cho nên khi Chu Nhất Long cầm bức thư mình viết xong đến trước cửa tiệm, một lần nữa hoài nghi mình đi nhằm rồi chăng.

Cửa hàng cổ xưa đã lâu không tu sửa bị tàn phá không chịu nổi. Bạt tránh mưa nghiêng nghiêng sụp xuống, cửa chính đóng chặt dùng một thanh sắt khóa lại. Ngay cả rương đựng sữa cũng đã loang lổ vết rỉ.

Chu Nhất Long không khỏi hoài nghi, nơi ít nguời lui tới này thật sự có người sẽ đến nhận thư sao?

Dù sao cũng đã tới, Chu Nhất Long cảm thấy còn nước còn tát. Phong thư này coi như bị người khác nhìn thấy, vậy thì sao? Dù sao cậu không ghi tên thật, cũng không để lại địa chỉ.

Xui xẻo nhất để ở chỗ này cùng lắm là bị gió thổi mưa rơi, biến thành một đống bột giấy.

Năm 2006, đúng bảy giờ sáng, Chu Nhất Long 18 tuổi cười khổ một tiếng cầm phong thư trắng phau bỏ vào hộp thư.

3.  Lạch cạch.

4.  Tháng 3 năm 2017, 7 giờ sáng.

Sáng sớm Bạch Vũ đứng dậy đi lấy tờ nhật báo, lúc mở hòm thư dường như không dám tin vào mắt mình.

Một phong thư trắng phau hoàn hảo không chút tổn hại lằng lặng nằm im trong hòm thư nhà hắn, trên thiếp không hề dán tem chỉ có một dòng chữ màu đen rất lớn, nét chữ sắc sảo:

“Gửi tiệm tạp hóa Giải Ưu”

Tiệm tạp hóa Giải Ưu? Bạch Vũ như nằm mộng.

Tiểu thuyết này hắn từng nghe qua, nhưng đây không phải là tiểu thuyết của Higashino Keigo sao?

Bạch Vũ lấy thư ra, sau khi xác định đây không phải là trò đùa ác liền cầm cả thư cả báo về phòng.

Đến lúc ăn sáng, Bạch Vũ bóc thư ra xem.

“Chào ngài, tôi không biết ngài có thể nhận được phong thư này hay không, nhưng tôi vẫn muốn thổ lộ hết với ngài một chút. Gần đây, tôi gặp phải một vấn đề khiến tôi bối rối rất lâu…”

Cuối bức thư, kí tên là ‘‘Mr. Long Long tiên sinh?

Bạch Vũ cười cười, đối với người bên kia bức thư sinh ra một chút hiếu kì.  Chủ nhân bức thư là một thiếu niên chuẩn bị thi đại học, gặp vấn đề trong việc kê khai nguyện vọng. Cậu muốn dự thi Học viên Hí Kịch, tương lai theo đuổi sự nghiệp diễn xuất thế nhưng nhiều người xung quanh cậu đều cho rằng cậu lựa chọn như vậy là không sáng suốt.

Giới giải trí dù sao cũng là một nơi rất hỗn loạn, nếu như chỉ là muốn nổi tiếng, cõ lẽ cũng không quá khó khăn.

Nhưng nếu như chủ nhân phong thư muốn trở thành một diễn viên giỏi, còn muốn thu hoạch được thành tựu thật sự là một chuyện khó khăn.

Bạch Vũ xuất đạo đã 5 năm, đến nay không phải cũng là nửa hồng nửa không, đã không có nhiều tài nguyên, cũng không có danh khí gì.

Nhưng bình tĩnh xem xét, hắn vẫn thật sự muốn cổ vũ cậu nhóc này một chút. Nếu như đây là giấc mộng của cậu như vậy đóng phim chính là một chuyện rất thú vị, ngay cả Bạch Vũ cũng luôn chấp niệm với chuyện này.

Quyết định, Bạch Vũ tìm trong nhà một cây bút, cầm một tờ giấy trắng định viết hồi âm cho cậu. Nhưng đến lúc định gửi đi, Bạch Vũ lập tức lâm vào thế bí.

Mấy chục năm nay hắn không viết thư cho ai, trong nhà ngay cả một phong thư cũng không tìm ra chứ nói gì đến tem, càng không thể trực tiếp gấp lại gửi cho xong.

Bạch Vũ nghĩ nghĩ, cầm thư nhét vào phong thư ban đầu, ở dưới địa chỉ vẽ thêm một khuôn mặt cười xiêu xiêu vẹo vẹo, bỏ vào hòm thư nhà mình.

Nghe phong thư rơi vào trong, tiếng “Lạch cạch” khẽ vang lên. Bạch Vũ không khỏi có chút chờ mong bức thư mới.

5.  Từ sau khi gửi lá thư này, Chu Nhất Long thường xuyên đến xem. Mặc dù biết khả năng không có tin tức gì tương đối lớn nhưng cậu vẫn không nhịn được ôm mong đợi.

Có lẽ, thế giới này thực sự có ma lực?

Thế là ngày thứ hai, cậu lại đến tiệm tạp hóa.

Trước rương đựng sữa, một phong thư trắng phau lặng lẽ nằm trên mặt đất, giống như không cẩn thận bị rơi xuống.

Chu Nhất Long có chút thất vọng đi qua nhặt lên, lại vô tình nhìn thấy một khuôn mặt cười không thuộc về cậu.

Một khắc này, cậu nghe thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Cậu mở phong thư, lấy ra bức thư ở bên trong. Nét bút trôi chảy, thoải mái xuất hiện trước mắt cậu:

“Trong lòng cậu đã có quyết định, cần gì phải nghe ý kiến của người khác, hỏi người khác lựa chọn, phải không?”

6.  Sau khi biết chuyện nhận thư hồi âm lần trước, người đại diện của Bạch Vũ trợn trắng mắt, dạy dỗ hắn một trận. Qúa chủ quan, chẳng qua nếu như bức thư kia là tư sinh theo đuôi tới nhà, cho mấy thứ dơ bẩn vào phong thư gửi hắn thì làm sao bây giờ?

Bạch Vũ cười cười, nũng nịu ăn vạ nửa ngày, vừa nhận sai vừa nói xin lỗi, còn thề non hẹn biển đảm bảo về sau sẽ cẩn thận hơn, mới đẩy chuyện này sang một bên.

Kết quả đến nửa đêm, hắn lại khiêng một thùng bao thư và giấy trắng về nhà, rõ ràng là chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến khiến người đại diện tức muốn chết.

Lần thứ hai nhận thư là nửa tháng sau, Bạch Vũ đọc thư mới phát hiện vị “Long tiên sinh này” sau khi nghe đề nghị của hắn đã tốt nghiệp thành công, bây giờ đã là một diễn viên nhỏ mới xuất đạo.

Thế nhưng sau khi xuất đạo cậu ta mới phát hiện, giới giải trí khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, cũng cực kỳ hỗn loạn. Cậu muốn chuyên tâm đóng phim, lại luôn vì vậy vấp phải trắc trở.

Lần này cậu đến hỏi, có một thử thách độ khó tương đối lớn lại không có mỹ cảm nhân vật ở trước mặt cậu, cậu đang suy nghĩ, nhưng công ty lại cảm thấy có chút lãng phí thời gian khuyên cậu nên từ bỏ, đi theo con đường lưu lượng, cậu có nên đồng ý không?

Bạch Vũ xoay bút đọc xong bức thư, không tự chủ mà liên tưởng đến chính mình.

Kiểu nhân vật không có mỹ cảm lại thức thách kỹ năng diễn hắn không phải chưa từng tiếp nhận. Nghề diễn viên này quan trọng là diễn xuất, hoàn toàn đi theo lưu lượng chính xác cũng là lựa chọn tốt, nổi tiếng trước rồi lắng đọng kỹ năng diễn, con đường tương lai sẽ thay đổi rất nhiều.

Nhưng nếu đi theo lưu lượng, tài nguyên mặc dù nhiều, các loại quan hệ xã giao cũng sẽ tăng theo. Cứ như vậy, muốn ma luyện diễn xuất sẽ tương đối khó khăn.

Nghĩ vậy, Bạch Vũ nghiêm túc viết hồi âm:

“Đây chính là vấn đề cậu cần suy nghĩ, minh tinh và diễn viên, cậu muốn làm cái nào hơn?”

Nhận được hồi âm, Chu Nhất Long mỉm cười, tại nơi hẻo lánh mọi người không nhìn thấy hướng về phía không khí đáp lại:

“Cảm ơn, tôi đã biết.”

Hạ 

7.  Chu Nhất Long xuất đạo tám năm, mỗi bộ phim dường như đều không nóng không lạnh mà kết thúc. Kịch bản không tốt, mắng anh. Nhân vật không tốt, cũng mắng anh, chế tác không tốt cũng phải tiện thể mắng hai câu.

Kỳ thật anh cũng đã quen.

Nhưng điều làm anh không thể chịu đựng được nhất, là anh bỏ ra hơn nửa năm cho giai đoạn cửa sổ*, lại chỉ đổi lấy kết cục bị người ta lừa.

Nhiều năm như vậy, anh từng diễn qua vai chính cũng diễn qua vai phụ, đóng qua phim điện ảnh cũng đóng qua phim truyền hình. Để trở thành một diễn viên cao quý, anh hận không thể dùng từng giây từng phút để đóng phim, hàng ngày không rảnh không bận đều ở đoàn làm phim.

Vì công ty, anh hoàn toàn không có tài nguyên gì đặc biệt tốt. Bây giờ khó lắm mới nhận được một vở kịch không tệ, còn là một phim chuyển thể rất lớn. Anh lập tức chuẩn bị công tác, đang trong thời gian chờ đợi nghiên cứu kịch bản và nguyên tác, phỏng đoán tính cách nhân vật, thậm chí díu ra díu rít viết đầy phân tích.

Đến cuối cùng, vẫn là không thu hoạch được kết quả gì.

Tám năm qua, anh một mực cùng vị ở tiệm tạp hóa Giải Ưu, người tự xưng là “Bạch tiên sinh” kia thi thoảng thư từ qua lại.

Bạch tiên sinh cũng là diễn viên, thường sẽ cùng anh giao lưu rất nhiều cảm tưởng, cũng sẽ an ủi anh, cổ vũ anh. Cho nên lúc anh bắt đầu nảy sinh suy nghĩ từ bỏ, phản ứng đầu tiên của Chu Nhất Long chính là viết thư hỏi ý kiến Bạch tiên sinh.

“Đầu óc cậu không phải bị úng nước rồi chứ, giữ vững được tám năm, sơ tâm còn chưa thay đổi đã định từ bỏ sao?”

“Nếu cậu kiên trì, cậu tối thiểu còn có tám năm kinh nghiệm và căn cơ, thế nhưng nếu cậu trực tiếp từ bỏ, đó mới thật sự là trắng tay.”

Không biết có phải do nóng nảy hay không, lần này ngữ khí an ủi của Bạch tiên sinh có chút gắt gỏng. Chu Nhất Long lại một lần nữa bật cười.

Bạch tiên sinh là một người tinh tế ân cần dịu dàng nhưng cũng rất tùy tiện, anh vẫn luôn biết. Những lúc bọn họ ngẫu nhiên chia sẻ, Chu Nhất Long kiểu gì cũng biết Bạch tiên sinh sẽ vờ ngớ ngẩn làm ra chuyện buồn cười.  Bọn họ giống như bạn bè tốt nhiều năm, rõ ràng chưa từng gặp nhau đã vô cùng quen thuộc.

Sao có thể để anh thất vọng? Vì anh, tôi sẽ kiên trì một lần nữa.

Chu Nhất Long cầm tờ giấy gần sát tim, cúi đầu xuống, mỉm cười.

8.  “Anh nhớ ăn sáng đấy.”

“Được.”

Trên đường đến đoàn làm phim, Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới buối sáng cùng Long tiên sinh trao đổi, cố ý đi mua đồ ăn sáng.

“Ôi, lão Bạch, hôm nay rốt cục cũng nhớ phải ăn sáng rồi.”

Đoàn làm phim có nguời trêu ghẹo nói.

“Đúng vậy, có bệnh dạ dày cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút nha.”

Bạch Vũ cười cười, nhớ tới lời Long tiên sinh nhắn lại cho hắn trong thư.

____ Bạch tiên sinh, xin anh đối xử tốt với bản thân mình một chút.

9.  “Tôi phải nhận một bộ phim tình cảm đồng giới, oa ____ không biết bọn họ làm cách nào qua cục kiểm duyệt, nghe nói sẽ đổi thành tình huynh đệ. A hahaha.”

Chu Nhất Long nhìn nét bút quen thuộc, đầu tiên bị ngữ khí hoạt bát của hắn chọc cho phì cười, lại bởi vì nội dung trong thư mà khó chịu, vô thức liếm liếm răng hàm.

Đồng giới? Tình yêu?

Sao hắn có thể.

Chu Nhất Long không hiểu tại sao mình lại tự nhiên không vui, có lẽ anh đã nhận ra tại sao lại cố tình không để ý đến.

Viết xong hồi âm, Chu Nhất Long kẹp bức thư vào giữa trang sách, dự định rảnh rỗi sẽ đi gửi.

Lúc này phụ tá của anh gõ cửa đi vào, đưa cho anh một tập kịch bản.

“Chu lão sư, diễn viên nam nhận quay bộ phim này chạy mất, cần anh tới cứu trận…”

Nói, trợ lý như sợ anh nổi giận, bổ sung: “Nếu anh không muốn nhận tôi sẽ đẩy nó đi. Dù sao loại đề tài này đối với sự phát triển trong tương lai thực ra không tốt lắm…”

Chu Nhất Long nhận kịch bản, mở ra đọc qua một lượt.

Song nam chủ? Tình yêu đổi thành tình huynh đệ?

Nhớ tới ban nãy mình còn đang không vui vì Bạch lão sư nhận loại kịch bản này, thế mà nó lại lập tức rơi xuống đầu mình, tâm tình Chu Nhất Long không khỏi có chút phức tạp.

“Tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Anh nói như vậy.

10.  Chu Nhất Long dành thời gian trở về Vũ Hán quê mình, quyết định đem phong thư mới gửi cho Bạch tiên sinh.

Trong thư anh đề cập đến vấn đề có nên tiếp nhận bộ phim này hay không, kỳ thực xuất phát một chút từ tư tâm của anh.

Bạch tiên sinh cũng sẽ giống anh, vì biết được chuyện này mà có chút không vui không?

Chu Nhất Long biết mình như vậy có chút nhỏ nhen, nhưng anh vẫn chờ mong phản ứng của hắn.

Ở phía sau anh còn đề thêm danh tính thực của mình cùng địa chỉ, cũng đưa ra lời thỉnh cầu muốn gặp Bạch tiên sinh một lần.

Quen biết nhiều năm như vậy, anh rất muốn nhìn thấy hình ảnh chân thật của người mình đã không ngừng tưởng tượng ra rất nhiều lần.

Vô luận thế nào, đều muốn gặp anh một lần.

Chu Nhất Long nghĩ đến khả năng này, khóe miệng không ngăn được cười rộ lên.

11.  Thế nhưng nguyện vọng cuối cùng này của anh không thể thành hiện thực.

Ngay khi Chu Nhất Long trở về quảng trường bỏ hoang kia, khu phố này đã bị giải tỏa.

Nó làm bạn tác thành thanh xuân cho anh, cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kiên trì ở cái thế giới coi trọng vật chất này.

Nhìn một vùng phế tích trước mặt, Chu Nhất Long siết chặt phong thư cầm trong tay.

Anh và hắn, cuối cùng đã mất đi liên hệ giữa biển người mênh mông.

Ngay cả lần cuối cùng trịnh trọng cáo biệt cũng không kịp.

Chu Nhất Long vẫn quyết định lựa chọn nhận bộ phim kia, sau đó kẹp phong thư bên trong kịch bản.

Đó là thanh xuân của anh, cũng là giấc mộng tươi đẹp nhất.

12.  Sau khi Bạch Vũ gửi thư, rất lâu không nhận được hồi âm.

Hắn lập tức phải gia nhập đoàn phim, không có khả năng hàng ngày trở về kiểm tra hòm thư.

Thế là hắn nhờ bạn bè sống gần đó giúp hắn để ý, nếu có thư lập tức báo cho hắn.

Mặc dù hắn mơ hồ nhận ra, phong thư này có thể sẽ không trở lại.

Hoặc là đối phương đã trưởng thành, hoặc là anh ta đã rời đi.

Bạch Vũ có chút tiếc nuối.

Cuối cùng hắn vẫn không biết tên họ của đối phương, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói của anh, chưa từng thấy qua bộ dáng của anh.

Giữa những tháng ngày gian nan thống khổ, bọn họ khích lệ cho nhau vậy mà đánh mất tin tức của đối phương.

Lúc Bạch Vũ rời đi, kiểm tra hộp thư lại một lần, chỉ mang theo tất cả thư tín.

13.  Ngày đó tổ chức lễ khai máy, trời xanh nắng ấm thời tiết rất đẹp, Chu Nhất Long đứng trong đoàn người đi tới đi lui để chuẩn bị, tìm kiếm trong đoàn phim một nam chính khác.

Hi vọng là một người dễ hòa hợp. Anh nghĩ như vậy.

“Long ca, kịch bản của anh.”

Trợ lý đưa cho anh kịch bản.

“Tôi vừa mới vào phòng nghỉ, có người khác đã ở trong đó.”

Chu Nhất Long im lặng nhận kịch bản, tiện tay lật ra.

Một khuôn mặt tươi cười xiêu xiêu vẹo vẹo quen thuộc nằm ở góc trái trang bìa, trong nháy mắt hô hấp của Chu Nhất Long có chút hỗn loạn.

“A…Hình như cầm nhầm… Chờ một chút! Chu lão sư, anh đâu đâu vậy?”

14.  Bạch Vũ nhàm chán nằm trong phòng nghỉ nghịch điện thoại, chờ đợi nhân viên của đoàn làm phim đến đông đủ.  Đặt trên chiếc bàn bên cạnh hắn là kịch bản trợ lý vừa đưa tới. Hắn đã nghiên cứu đọc qua trăm ngàn lần, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trong đầu nghĩ đến chuyện của Long tiên sinh, Bạch Vũ khó tránh khỏi có chút không thể không quan tâm, chỉ là một trò chơi đơn giản chưa gì đã chết mấy lần, lập tức hắn có chút tâm phiền ý loạn.

Hắn cầm lấy kịch bản, chuẩn bị ôn tập lại kịch bản một chút để tĩnh tâm thì một phong thư trắng phau lại “lạch cạch” rơi trên mặt đất.

Bạch Vũ vô thức nhặt lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên mặt thư.

15.  “Rầm!” Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị ai đó dùng sức đẩy ra.

Bạch Vũ ngẩng đầu cùng ánh mắt Chu Nhất Long không hẹn mà gặp.

Một khắc này, tất cả tưởng tượng đều đã trở nên chân thực mà cụ thể.

16. Giữa dòng thời gian hỗn loạn, tôi phải dùng bao nhiêu may mắn mới có thể trùng hợp gặp được anh.

17.  Hoan nghênh đến tiệm tạp hóa giải ưu. Xin hãy im lặng nói ra chính mình. Tôi tin tưởng loại tình yêu ma lực này.

___________

*Tiệm tạp hoá Giải Ưu: tên tiếng Nhật là Tiệm tạp hoá Namiya của Higashino Keigo. Đã được xuất bản ở VN. Truyện rất hay. Mọi người có thể tìm đọc.

*Giai đoạn cửa sổ: là ngôn ngữ thời trang ở Đài Loan, chỉ giai đoạn chuyển tiếp từ khi bắt đầu thất tình đến lúc có tình yêu mới, cũng chỉ giai đoạn thất nghiệp cho tới khi tìm được công việc mới. Ý của câu này là chỉ giai đoan Long ca bị Vu Chính lừa, cứ tưởng được nhận đóng bộ Phượng tù hoàng, mất nửa năm anh k nhận bất kì kịch bản nào khác. Kết cục Vu Chính tung ra dàn casting, nam 9 không phải là anh.

– Hết –

Từ khóa » Tiệm Tạp Hóa Nhà Chanh Wordpress