Chương 54: Sự Trừng Phạt - Tiểu Màn Thầu

Edit: Tiểu Màn Thầu

“ Tư, Tư Hành…..” Kiều Trăn kinh hoàng mà thất thố, môi run run kêu lên một tiếng.

Hàn Tư Hành tiến đến, nước của vòi sen làm ướt tóc cậu, cũng làm ướt luôn cả cái áo trắng của cậu. Quần áo mỏng đã bị thấm nước vào, dán sát thân thể cậu.

Hiện giờ Kiều Trăn không có tâm trạng thưởng thức dáng người của cậu, trên người cô vẫn còn vương sữa tắm, che phủ cơ thể chỉ bằng một cái khăn tắm, tóc ướt đẫm dán lên vai, thực sự không phải là bộ dạng thích hợp để đứng nói chuyện.

“ Em, em mau đi ra ngoài.” Mặt Kiều Trăn đỏ bừng, không biết do hơi nước gây ra hay vì cảm thấy xấu hổ, ngữ khí cũng hơi dồn dập.

Khi Hàn Tư Hành nhìn thấy ánh mắt của cô, trong tức khắc sắc mặt trở nên nhu hoà. Cậu đứng trong làn hơi nước lẳng lặng nhìn cô một lúc, ánh mắt lưu luyến từ cần cổ thon dài, xuống chút nữa, thoáng nhìn qua xương quai xanh như ẩn như hiện, rãnh ngực phập phồng, ánh mắt dừng lại trên hai chân co quắp của cô trong chốc lát, lại di chuyển về khuôn mặt hồng nhuận của cô.

Kiều Trăn nhìn thấy biểu tình của cậu không còn âm trầm như vừa rồi, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, dự định lựa lời nói bảo cậu đi ra ngoài, ít nhất chờ cô rửa sạch sữa tắm trên người hãy nói chuyện tiếp với nhau. Chưa kịp lên tiếng, đã bị hành động bất ngờ của cậu làm cho sợ hãi đến sững sờ tại chỗ.

Cậu! Cậu thế mà lại cởi quần áo ra!

“ Em, em làm cái gì vậy?” Kiều Trăn lắp bắp nói, lùi về sau một bước, lưng chống vào tường, chân va vào cạnh tường gạch men, lạnh như băng.

Cái áo phông trắng đã bị cậu cởi ra ném xuống sàn, lộ ra nửa người trên tuy gầy nhưng cơ bắp rắn chắc. Động tác vươn tay, để lộ ra đường cong cơ bắp đẹp mắt.

“ Tắm thôi.” Cậu liếc nhìn khuôn mặt khẩn trương của Kiều Trăn, môi mỏng nhàn nhạt nhả ra hai chữ.

Đại não của Kiều Trăn chết máy vài giây, thấy cậu muốn tiếp tục cởi quần, vội vàng nói: “ Vậy, vậy em tắm trước đi. Chị sẽ đi ra ngoài.”

Không còn tâm trạng lo đến việc rửa sạch sữa tắm trên người, Kiều Trăn che ngực lại, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Cô sửa lại khăn tắm trên người mình, muốn nhường phòng tắm cho cậu. Thời điểm đi ngang qua người cậu, liền có một bàn tay to lớn đột nhiên túm chặt cánh tay cô.

Kiều Trăn sợ hãi “ A” một tiếng, nháy mắt lại rơi vào lồng ngực cậu. Cô vừa thẹn vừa bực, hoàn toàn không dám nhìn xuống dưới, “ Em làm gì vậy?!”

Hàn Tư Hành bị cô trừng mắt, nhưng chỉ mỉm cười, “ Chạy cái gì mà chạy? Không phải vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ sao? Tắm cùng nhau đi.”

“ Chị không muốn!” Kiều Trăn kịch liệt giãy giụa, thở dốc nói: “ Mau buông chị ra! Chị không muốn tắm chung với em!”

Giãy giụa thế nào cũng vô dụng, cái khăn trên người cô đã bị cậu cởi ra, nháy mắt cô giống như quả trứng gà vừa mới lột vỏ hiện ra trước mắt cậu.

Nhìn một màn này, đồng tử của Hàn Tư Hành đột nhiên co rút, hô hấp ngưng động vài giây, sau đó lại trở nên nặng nề.

Kiều Trăn vô cùng xấu hổ và buồn bực, trong khoảng thời gian ngắn không biết bản thân nên lấy gì che đôi mắt cậu lại.

Cậu không cho cô thời gian xử lý, đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, hai người cùng đứng dưới vòi sen.

Vốn dĩ Kiều Trăn vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, nháy mắt thân thể đã ướt đẫm, đôi tay cô che lấy phần ngực, vừa muốn ngẩng đầu nói chuyện, cằm đã bị nâng lên đón nhận nụ hôn của cậu.

Bàn tay cậu vuốt ve tấm lưng trần của cô, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh hôn môi mãnh liệt của hai người.

“ Vẫn còn sợ hãi sao?” Cậu áp sát thân thể cô vào người mình, “ Sợ cái gì? Làm sao em có thể gây tổn thương cho chị, hả?”

Kiều Trăn đưa tay đẩy cậu ra, gian nan nói, “ Em….em còn như vậy chị sẽ tức giận thật đấy!”

Nghe thấy cô nói sẽ tức giận, đột nhiên trái tim cậu co rút lại, ngực vô cùng đau đớn, đầu như muốn vỡ tan. Cô có bản lĩnh thật, chỉ cần nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu đã có thể quyết định sống chết của cậu.

Mắt cậu tối sầm, một chân cường thế chen vào giữa hai chân cô, ngón tay trêu đùa ở nơi cô đã chạm vào, thấp giọng nỉ non, “ Ngoan nào, một lúc nữa thôi chị sẽ không còn cảm thấy tức giận nữa.”

Khuôn mặt Kiều Trăn ửng hồng, đánh vào tay cậu, dường như sắp khóc đến nơi, “ Chị không muốn, chị không muốn! Em mau buông tay ra!”

Hàn Tư Hành nhìn thấy mắt cô đã ướt đẫm, cầm lòng không đặng liếm đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, “ Khóc cái gì? Sẽ làm cho chị thoải mái…..”

Cậu chế trụ cô đứng dưới vòi sen, mạnh bạo rửa sạch sửa tắm trên người cô. Sau đó nhẹ nhàng bế cô lên, trực tiếp đặt cô ngồi lên bồn rửa tay.

Kiều Trăn vội vàng nhảy xuống, cậu đã đứng trước mặt ngăn cản hành động này của cô, một tay nắm lấy hai cổ tay cô đặt ra phía sau, tay còn lại tách hai chân cô ra, cúi người xuống vùi đầu vào…..

Kiều Trăn bật khóc, “ Em điên rồi!”. Không ngừng giãy giụa hai chân nhưng không có tác dụng gì.

Cảm giác xa lạ mãnh liệt ập đến, quét qua từng dây thần kinh cảm xúc của cô. Chưa bao giờ cô có loại cảm giác này, dường như từ trên cao rơi xuống. Thân thể căng chặt đến cực điểm tiếp theo là đột ngột buông lỏng.

Hai chân cô mềm nhũn, vô lực buông xuống, thân thể run rẩy. Thời điểm nước mắt tuôn rơi, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Hàn Tư Hành.

Cậu đứng lên, đôi môi cùng gương mặt đều dính nước. Cậu muốn hôn môi cô, nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh.

“ Của mình mà còn ghét bỏ à.” Cậu cười khẽ, dùng tay xoay đầu cô lại, sau đó hôn lên môi cô.

Kiều Trăn nhíu mày, khoé mắt ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dạng rất đáng thương. Hàn Tư Hành nhìn thấy cô như vậy, quả thực như muốn nổi điên, cảm giác thoả mãn lan toả trong trái tim cậu.

“ Trăn Trăn, thích không?” Đôi môi cậu chuyển đến bên tai cô, trầm giọng hỏi. Cô đỏ mặt quay đầu đi, không để ý đến cậu, khẽ nức nở.

Cậu không màng câu trả lời của cô, dù sao thân thể cô đã thành thật cho cậu biết đáp án. Cậu bế thân thể mềm nhũn của cô lên, rửa sạch nơi đó, theo sau dùng khăn tắm bao bộc cô lại, ôm cô trở về phòng ngủ.

Kiều Trăn vừa ngồi xuống giường liền nhanh như chớp chui vào trong chăn, quay lưng lại không để ý đến cậu.

Hàn Tư Hành lấy máy sấy đến, dịu dàng sấy tóc cho cô.

Cô vẫn còn tức giận không muốn để ý đến cậu, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Theo sau “ Cụp” một tiếng, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Cô nghe thấy tiếng động Hàn Tư Hành bước xuống giường, chợt nhớ đến việc mặc lại quần áo. Vừa mới cởi chăn ra, đã nhìn thấy thân thể trần trụi của Hàn Tư Hành đẩy cửa bước vào.

Kiều Trăn liếc mắt nhìn cậu, vội nằm xuống giường, chỉ để lại cho cậu bóng lưng. Cậu nhấp môi, vén chăn bước lên giường, dán người vào lưng cô, đưa tay ôm lấy eo cô.

Kiều Trăn giật mình nhưng không tránh đi, cứ mặc cậu muốn làm gì thì làm.

“ Trăn Trăn…..” Cậu cắn nhẹ lên vai cô, cằm khẽ vuốt ve làn da bóng loáng của cô, giọng nói mang theo vài phần uỷ khuất, “ Vì sao không để ý đến em?”

Kiều Trăn nằm đưa lưng về phía cậu, không muốn lên tiếng nói chuyện. Bàn tay cậu di chuyển lên trên, thấp giọng hỏi: “ Muốn tiếp tục không?”

Hô hấp Kiều Trăn hơi loạn, cố gắng không để ý đến cậu.

Cậu ở phía sau hôn lên vành tai cô, bàn tay khác di chuyển xuống dưới. Cậu khẽ cười, lấy ngón tay cô đặt trên miệng mình nhẹ nhàng cắn mút, “ Trăn Trăn, rõ ràng chị cũng có cảm giác mà…..”

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa lên tiếng: “ Im miệng!”

“ Được rồi, em biết chị ngại ngùng. Em không nói nữa, mà em sẽ hành động……” Cậu vừa dứt lời, liền di chuyển người xuống phía dưới.

“ Không muốn, không muốn!” Kiều Trăn dùng tay dùng chân kháng cự, vừa đánh vừa cào lên người cậu.

Cô không biết từ khi nào cậu lại học được những chuyện này, chỉ cần dùng tay và môi đã làm cho thân thể cô mềm nhũn như nước. Cô khóc lóc thảm thiết, trong miệng không ngừng rên rỉ, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “ Em cái đồ điên này….”

Cậu làm ba lần mới chịu buông tha cho cô. Cậu vươn người lên hôn những giọt nước mắt của cô, giọng điệu mang theo vài phần kiên định và quyết tâm, “ Trăn Trăn, trên thế giới này chỉ có em mới được quyền làm như vậy với chị.”

Cô nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, mệt đến không còn sức phản bác. Cậu lại cầm tay cô di chuyển xuống phía dưới của mình, “ Chị cảm nhận xem, em luôn cố gắng nhẫn nhịn để làm chị vui sướng đó….”

Tay Kiều Trăn run lên, thân thể khẽ run rẩy. Cậu than thở nhẹ một tiếng lại kéo cô vào lồng ngực mình, thân thể nóng bức dính sát vào người cô.

Kiều Trăn quá mệt mỏi liền thiếp đi, ấn tượng cuối cùng chính là lúc cậu cắn nhẹ vành tai cô thì thầm: “ Chỉ có em mới làm cho chị thoải mái như vậy, biết không hả?”

Biết….. biết cái đầu em!

*

Thời điểm Kiều Trăn tỉnh giấc, trong phòng tối đen như mực. Dựa theo tình cảnh này, có lẽ đã là giữa đêm. Cô bị cậu nháo loạn cả một buổi trưa, vì quá mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ, hiện giờ cảm thấy rất khát.

Bên người đã không còn cảm giác ấm áp nữa, Kiều Trăn có chút tò mò vì sao Hàn Tư Hành không còn trên giường.

Cô bọc chăn ngồi dậy, hai chân vẫn không có sức lực. Cố gắng tìm váy ngủ mặc vào, chuẩn bị đi đến phòng bếp uống chút nước.

Vừa đi đến cửa, Kiều Trăn phát hiện ngoài phòng khách có ánh sáng mỏng manh. Nhìn xuyên qua kẹt cửa, có thể nhìn thấy Hàn Tư Hành đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt cái máy tính. Ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra.

Cô nheo mắt muốn nhìn trên màn hình là thứ gì, nhưng đáng tiếc phân nửa màn hình đã bị cậu che khuất, cái gì cũng không nhìn thấy. Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của cậu, ngón tay thon dài không ngừng gõ vào bàn phím, tốc độ gõ chữ rất nhanh cô nhìn không kịp.

Nhớ đến việc ác liệt mà cậu đã làm với mình chiều hôm nay, mặt cô lại ửng đỏ, tay chân nhẹ nhàng quay về giường. Nhắm mắt lại ép bản thân mình ngủ.

*

Mấy ngày kế tiếp, thái độ của Kiều Trăn đối với Hàn Tư Hành rất thờ ơ. Mỗi buổi sáng cậu sẽ đưa cô đi làm, buổi chiều lại đón cô về. Cho dù cậu dỗ ngọt cô như thế nào, cô vẫn không chịu để ý đến cậu.

Hôm nay, Hàn Tư Hành theo thường lệ đi đến đài truyền hình đón Kiều Trăn về nhà.

Thời điểm hai người rời đi, đột nhiên có một người đến chặn đường. Kiều Trăn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Liêu Xuân Viên, đôi mắt cô ta đỏ hoe, đi đến trước mặt hai người bọn họ.

“ Kiều Trăn, tôi cầu xin cô có được không? Tôi xin lỗi cô, thực sự xin lỗi cô. Cô có thể gửi mail giải thích rõ chuyện hiểu lầm này với giáo sư có được không?” Giọng nói cô ta gấp gáp, ánh mắt khẩn cầu nhìn đến Kiều Trăn.

Quả thực mấy ngày nay cuộc sống của Liêu Xuân Viên như ở trong dầu sôi lửa bỏng. Không chỉ bị Tần Miện gây ảnh hưởng đến công việc thực tập của mình, ngay cả giáo sư cũng gọi điện thoại cho cô ta, bảo rằng có nhận được một bức thư tố cáo cô ta, nhà trường đang điều tra, nếu là sự thật có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc thi nghiên cứu sinh của cô ta.

Kiều Trăn sửng sốt, “ Tôi không biết cô đang nói chuyện gì.” Cô nói xong liền muốn nhấc chân rời đi.

Liêu Xuân Viên nhìn đến Hàn Tư Hành, lại vội đuổi theo Kiều Trăn, “ Kiều Trăn, tôi cầu xin cô. Là tôi nhất thời bị lòng đố kị che mắt mới viết bài đăng lên tài khoản tin xốp dẻo ——”

Sắc mặt Kiều Trăn trở nên khó coi, “ Quả nhiên là cô.”

“ Nhưng tôi đã lập tức xoá chúng đi! Tôi đảm bảo về sau không bao giờ nói xấu cô nữa. Cô có thể đi cùng tôi đến gặp mặt giáo sư giải thích sự hiểu lầm này được không….” Liêu Xuân Viên bật khóc, “ Nếu không tôi không còn có cơ hội thi nghiên cứu sinh nữa.”

Cô ta muốn nắm lấy cánh tay của Kiều Trăn, nhưng bị Hàn Tư Hành ngăn cản.

Cậu nhìn Liêu Xuân Viên bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói: “ Cút đi.”

“ Cô cũng không có tổn hại gì, chỉ như thế mà muốn trả thù tôi sao?” Liêu Xuân Viên hô to một tiếng.

“ Thay vì tìm chúng tôi không bằng cô hãy đi cầu xin giáo sư của mình đi, thừa nhận sai lầm của mình với ông ấy, cầu xin ông ấy cho cô một con đường sống.” Hàn Tư Hành nhàn nhạt nói, ôm lấy Kiều Trăn vẫn còn đang ngây người rời đi.

Về đến nhà, Hàn Tư Hành cúi người cởi dây giày cho Kiều Trăn, lại lấy dép lê cho cô, còn hôn lên mu bàn chân cô một cái, rồi thay dép cho cô.

Kiều Trăn khẽ rùn mình, nhìn hàng mi đang rủ xuống của cậu, từ từ lên tiếng, “ Là em làm sao?”

——————-//—//————————

* Tác giả có lời muốn nói: Hư ~

* Editor: Tưởng lại có thịt ai ngờ chỉ là thoáng qua 😂😂 Chương này không có tiêu đề, cho nên tớ đã tự đặt đấy.

Chia sẻ:

  • Facebook
  • Email
  • Twitter
Thích Đang tải...

Từ khóa » Truyện Sự Trừng Phạt Của Nụ Hôn