Điền Văn – Dài, Dai Nhưng Chưa Chắc Dở - Hoa Ban

1384158_654871651212594_1357722936_n

Sau bài viết cho thể loại Huyền Huyễn, hôm nay Hoa Ban tiếp tục “phẫu thuật” bé “điền văn”. Đây là một thể loại ngôn tình nhiều người biết nhưng không phải ai cũng đọc.

Giống như tiêu đề ở trên, điền văn luôn dài – dai nhưng không hề dở nhé!

Vậy theo mọi người, “điền văn” là thế nào?

Hoa Ban không biết tiếng bông, nhưng mình đoán “điền” chính là 田, có nghĩa là “ruộng”. Như vậy, điền văn là chuyện kể về ruộng nương, xóm làng, nghề nông và tình yêu của con người. Chưa đủ đâu, điền văn còn là câu chuyện của gia đình nhiều thế hệ, của mâu thuẫn thê thiếp, của trị gia, dựng nghiệp. Chúng ta tạm chia nó thành 3 loại nhé:

1.Điền văn thuần túy

2.Điền văn đấu

3.Điền văn kết hợp

Điền văn thuần túy: đúng như cái tên “điền”, đây là những câu chuyện xoay quanh người làm nông với cánh đồng lúa, hoa màu, súc vật, với mùa vụ hối hả và những bữa cơm gia đình đạm bạc ấm áp. Bạn sẽ nói: Ôi chao, thế thì có gì hay mà đọc? Vâng, chắn chắn nhiều người sẽ không có kiên nhẫn để xem nhân vật trong chuyện cày cấy, cho gà ăn hay chăn tằm dệt lụa.

Rất nhàm chán sao? Ồ, không đâu. Phía sau cái vòng lẩn quẩn đời thường ấy là tình yêu ấm áp giản đơn của nam nữ chính, là tình nghĩa xóm làng tối lửa tắt đèn có nhau, là tình cảm gia đình lá lành đùm lá rách, cũng là tình yêu non sông đất trời của những con người bán đời cho mặt đất, bán hy vọng cho mầm cây, bán hạnh phúc cho những gì rẻ tiền nhưng chân thật.

Ái chà, nghe “nhân văn” gớm nhỉ? Không lẽ nó toàn triết với lý như văn bản trong sách giáo khoa? Chẳng hề! Điền văn thuần túy chú trọng ở nhẹ nhàng gần gũi, nhưng nó vẫn là ngôn tình, mà ngôn tình thì không thể thiếu yếu tố giải trí, lãng mạn, không thể thiếu vị rượu của tình yêu nam nữ. Điền văn loại này thường giúp ta biết nhiều về nghề nông, làm bạn đọc vui mừng khi nghe lúa chín ngoài đồng, bầy gà ấp ổ trứng, cũng sẽ làm bạn lo lắng nếu mất đi con trâu, nếu nắng hạn kéo dài… Những diễn biến đời thường lắm mà cũng tuyệt vời lắm, không tin bạn hãy xem cho hết “Tiểu nương tử nhà thợ săn” để rồi ngã rầm rầm vì anh thợ săn Tiêu Kinh Sơn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt. Thời bình, anh là người thợ săn nghèo nàn với gian nhà lụp xụp, cưới nàng thôn nữ xinh xắn ngoan hiền rồi ái ân ấm nồng dù gió dù mưa, nuôi thêm gà, mua thêm lừa, tích lũy chút tiền chuẩn bị sinh con. Nhưng vào thời chiến, anh lột xác thành vị tướng người nghe người hãi, một công thần khai quốc chọn cuộc đời ẩn dật. Vậy đó, phía sau mỗi người luôn có cái phi phàm riêng. Xóm làng chẳng biết anh là ai, bởi vì anh cũng như bao người ngày ngày lo cơm áo, tham chi cái phú quý vinh hoa, khi mà ở đây có người vợ anh thương nhất, có những đứa con bụ bẫm đáng yêu và có một cuộc tình ấm nồng từng khắc từng giây. Rồi tất cả cũng lại quay về với gian nhà nhỏ trong một miền quê xa xôi hẻo lánh. Tự nhiên thấy cuộc đời bình an làm sao!

Điền văn thuần túy cũng không thể bỏ qua những bộ truyện như Chàng ngốc ở thôn nọ hay Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải. Đó là những câu chuyện hết sức đời thường về một anh chàng ngốc nghếch sống trong thế giới thanh sạch tĩnh lặng, thể hiện cảm xúc bằng những gì ngây ngô và chân thành nhất. Hoặc là câu chuyện của một gia đình nông phu đông con cái, bọn trẻ lớn lên và đỡ đần cho nhau, những nỗi lo nợ nần, ăn học, những bận tâm cưới vợ gả chồng… Cứ vậy thôi, đó là điền văn, bình bình nhịp nhàng, thanh thoát và ấm áp như hơi thở con người.

Điền văn thuần túy có lẽ khó nuốt, nó chẳng gây cấn gì, cũng không có những mâu thuẫn xung đột dữ dội. Nhưng một khi bạn nắm được cái thần của câu chuyện, bạn sẽ luôn mỉm cười mà ngấu nghiến từng chương, xem cuộc đời tựa con sông và phận người như chiếc lá giữa dòng. Khi nào bạn đọc được điền văn loại này, bạn mới thực sự là một độc giả sâu sắc!

5639_625443047488788_697473383_n

Hoành tráng hơn nhiều chính là “điền văn đấu”, cung đấu và gia đấu, nó cũng được xem là một phần trong điền văn. Loại này đặc thù rất dài, 200-400 chương là bình thường. Tiêu biểu trong điền văn đấu các bạn có thể đọc series của tác giả Thập Tam Xuân như Thịnh thế trà hương, Thế gia danh môn, Con dâu nhà giàu, Thiên kim trở lại. Gia đấu là những câu chuyện đời xoay quanh các đại gia tộc phú hào với ba bốn thế hệ sống chung. Ở đó mỗi ngày sẽ có biết bao mâu thuẫn giữa thê với thiếp, giữa con trưởng với con thứ, giữa đích nữ với thứ nữ… nó giống như một bộ phim truyền hình dài tập kể hết chuyện bát quái trên đời, những trò lố lăng và thói tham lam của kẻ giàu có. Thể loại gia đấu có cái hay là đối nhân xử thế, bạn sẽ được thấy phong thái của một đương gia chủ mẫu – người đàn bà thép gìn giữ gia đình. Phải phân xử sao cho công bằng, phải tìm giải pháp đem tới hòa bình, trắng trắng đen đen lẫn lộn mà một chủ mẫu minh mẫn và kiên quyết mới có thể đứng vững trong gia tộc hào môn. Đôi khi nó là câu chuyện về cưới gả như Cuộc chiến hôn nhân (Cống Trà) và Mỹ nhân nan giá (Thị Kim). Môn đăng hộ đối ở đời, trai tài gái sắc chọn nhau, tình yêu bị pha tạp trong tiền tài và địa vị. Điền văn đấu là như thế, dồn dập hơn, mâu thuẫn hơn, có rất nhiều nhân vật, tình tiết biến hóa khôn lường cũng như trăm ngã cuộc đời ai biết được nay mai ra sao.

Thật ra mình khá hoài nghi. Điền văn đấu đã mất đi cái bình dị và nhẹ nhàng của thuần túy, có nhiều mưu mô toan tính, có nhiều cạm bẫy trò lừa, loại này đọc mệt óc nhưng lại kích thích, và nó quá dài nên cũng thách thức sự kiên nhẫn của chúng ta.

Điền văn ít khi nào đi riêng, nó thường dính chặt với trọng sinh và xuyên không. Đa phần là sủng văn nhưng một số cũng ngược đến mệt người. Có lẽ mọi người ưa chuộng nhất là “điền văn kết hợp”, thêm chút mắm muối, có vị nọ vị kia, đọc phong phú hơn.

Không dám tự xưng thông thái nhưng Hoa Ban có lý lịch khá “thâm” đối với tiểu thuyết ngôn tình. Mình dám khẳng định, điền văn là chuẩn mực nhất trong tất cả thể loại, bởi vì giá trị nó mang đến gần như nhân văn, nó sẽ là ví dụ tiêu biểu nhất nếu bạn đọc muốn bảo vệ ngôn tình trước sự lên án của báo chí và xã hội. Ngôn tình không xấu, không hại nếu chúng ta biết lựa chọn và là một người đọc có văn hóa.

Điền văn cũng rất quý hiếm như huyền huyễn. Huyền huyễn ít vì khó viết, còn điền văn ít vì khó dịch. Editors cần nhiều nghị lực và động lực mới có thể “lếch” hết một bộ điền văn đấu hàng trăm chương loằng ngoằng. Một phần vì độ dài, một phần vì cái điệu “êm ái” của nó dễ ru ngủ, làm các editors chán ngán.

Đọc điền văn còn là học cách sống, cách cư xử, cách nhìn lòng người. Nó thường nói lên chân lý ở hiền gặp lành, nó bảo hộ cho những ai ngay thẳng và siêng năng, nó tẩy chay ác tâm và dối trá, tham lam và lọc lừa. Phải làm sao để mẹ chồng nàng dâu sống hòa thuận? Phải làm sao để đối phó với người chồng lắm thê nhiều thiếp? Phải làm sao để điều hành chi tiêu trong nhà, thu xếp ăn ở của con cháu, cô dì chú bác? Ôi chao, khi mà một dòng họ chi chít tụ lại trong một trang viên rộng lớn, 1001 chuyện trời ơi đất hỡi sẽ xảy ra, bạn sẽ thấy bộ mặt của nhiều kiểu người, cách sống của quân tử và tiểu nhân, cách ứng xử khôn khéo đáo để của các nữ chính. Tiểu thuyết ra ngoài đời cũng vậy thôi, hãy xem cha mẹ chúng ta ứng phó thế nào với bên nội, bên ngoại, anh em trong họ khó khăn thì có giúp hay không, giúp thế nào, từ chối ra sao? Không dám nói điền văn là kim chỉ nam về đối nhân xử thế nhưng ít nhất nó cất giấu trong đó nghệ thuật hòa giải, nghệ thuật nhân tâm, nghệ thuật giao tiếp và nghệ thuật xử lý xung đột. Điền văn cũng là những dòng thơ êm ái ngọt ngào cho một chiều ráng nắng, một sớm bình minh… mỗi ngày xem 1 chương, mỗi ngày chút vui vẻ thầm kín, vài bạn đã tâm sự với mình như vậy khi theo đuổi thể loại ngôn tình này ^^

Như vậy các bạn đã hiểu thế nào là điền văn chưa? Đã biết làm sao để đọc nó chưa? Là một fan cuồng trong làng ngôn tình mà không xem được điền văn thì… bạn chưa có đẳng cấp đâu nhé! Có lắm người bị rơi vĩnh viễn vào cái hố to đùng không đáy này rồi, rất có thể bạn là người tiếp theo!

1395270_644998232199936_727199291_n

[Phần phụ: bảng chỉ đường dành cho người mù.]

1.Tác giả Thập Tam Xuân: cây bút kì cựu về điền văn đấu, có hiện đại lẫn cổ đại, bút lực phi phàm nên edit cũng hộc máu. Truyện của tác giả hay, rất cầu kì, nhiều nhân vật, quan hệ đan xen tầng tầng lớp lớp, đọc dễ mệt nhưng rất kích thích, có nhiều đạo lý làm người.

2.Tác giả Hồ Điệp Seba: điền văn kết hợp là chủ yếu, rất nhẹ nhàng, rất tinh tế lãng mạn, xen vào hài hước và cảm xúc rung động của tình yêu. Truyện thường ngắn mà chất.

3.Nữ vương không ở nhà: điền văn thuần túy và kết hợp, thường H và sủng rất ngọt ngào.

4.Trang wordpress của Rùa Q (freecookiesfortoday.wordpress) chuyên về điền văn, sưu tập convert lý tưởng cho editors

5.Trang của bạn Heo con (congchuakhangiay.wordpress) chỉ edit điền văn dài khủng khiếp, phục sát đất bạn Heo, chất lượng bản edit đáng tin cậy.

6.Điền văn không nên bỏ qua:

–Nơi nào củi gạo không vương khói bếp: khóc, rung động, quá “đời”, đọc và cười, đọc và ngẫm nghĩ

–Man cô di: ngọt như mía lùi, cuộc đời sao mà đẹp ^^

–Song quy nhạn: trọng sinh, một màu hồng, ghen chết với nữ chính

–Tiểu nương tử nhà thợ săn: như đã đề cập

–Cuộc chiến hôn nhân: rất hay.

–Thịnh thế trà hương: chuẩn mực của điền văn đấu

–Tổ huấn: chuẩn mực của gia đấu-nữ cường

–Mỹ nhân nan giá: đặc sắc khó lường

–Nam an thái phi truyền kỳ: chất lượng!

–Cuộc sống mới của Đường Uyển: tuyệt vời.

–Chàng ngốc ở thôn nọ: dễ thương, điền văn thuần

-Hải đường nhàn thê: khá hay, ngọt ngào

-Thứ nữ công lược: mình chưa xem nhưng nghe ai cũng nói hay ^^

–Mua phu: cũng hay

-Thế hôn: nghe nhiều người khen mà dài hơn 400c nên em chưa dám nhảy T_T

-Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải: khá

-Vinh hoa phú quý: nam xuyên thành nữ

–Phù cừ: khá vui

-Thứ nữ: [Trích nhận xét của bạn Búp-bé bỏng-yêu Un mỹ nhân vô đối: … hay cực kỳ, dài sơ sơ hơn… 700 chương :D nhưng chất miễn bàn, ko phu công ngồi cày máy tính, bộ ấy đang post bên tamvunguyetlau ấy, đọc ko hề có cảm giác dài dòng đâu vì mình đã đọc vèo 1 phát hết mấy trăm chương mà cảm thấy thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng :)

In short, the report ends here. Thanks for reading ^^

Chia sẻ:

  • Facebook
  • X
  • Tumblr
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » To Huấn Review