Diễn Xuôi Bài Thơ Về Tiểu đội Xe Không Kính - Trịnh Lan Trinh

  • Nguyễn Thị  Yến Nhi

    Bạn tham khảo:

    Kháng chiến chống Mỹ ,trên chiến trường Trường sơn rộn ràng những chiếc xe không khính .Chiếc xe không có kính ,bởi bom đạn của chiến trường đã phá hỏng .Thế nhưng ,con người lái xe vẫn ung dung với một tư thế nhìn mọi phía.Kính vỡ ,lại khiến cho họ cảm nhận được cảnh vật xung quanh mình ,với những cơn gió ,sao trời đột ngột như sa ,như ùa vào buồng lái.Cũng bởi không có kính nên khó khăn ,gian khổ cứ ập đến từ những cơn bụi ,đến những cơn mưa .Thế mà họ vẫn cười và phớt lờ mọi chuyện.Trải qua bao khốc liệt của chiến trường ,các chiếc xe không kính đã tụ họp với nhau ,kính vỡ lại như giúp họ bắt tay dễ dàng hơn.Ở đó họ cùng nhau ăn những bữa cơm,cùng nhau ngủ những giấc ngủ chập chờn.Xong ,họ lại tiếp tục lên đường tiến với niềm tin chiến thắng.Khốc liệt của chiến trường làm cho những chiếc xe không kính ngày một tàn tạ hơn ,nhưng xe vẫn tiến về miền Nam phía trước .Bởi trong xe vẫn luôn có một trái tim,một trái tim yêu nước nồng nàn.

    Bài còn sai xót

    bởi Nguyễn Thị Yến Nhi 17/09/2018 Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Lê Trần Khả Hân

    Tiểu đội xe vận tải của tôi có đặc điểm chung là không chiếc xe nào có kính. Qua bao trận mưa bom trên đường chở hàng ra tiền tuyến, kính xe đã vỡ hết cả. Cánh lái xe chúng tôi vẫn ung dung ngồỉ trong buồng lái, thoả thích nhìn đất, nhìn trời và nhìn thẳng con đường hướng vào chiến trường miền Nam đang đánh Mĩ.

    Không có kính, gió tha hồ ùa vào buồng lái. Gió thổi làm mắt cay xè nhưng chẳng hề chi, chúng tôi vẫn nhìn rõ con đường đất đỏ như son như đang chạy thẳng vào tim. Ban ngày thì những cánh chim rừng, ban đêm thì những vì sao sáng như đột ngột sa vào, ùa vào buồng lái.

    Lái xe trên đường Trường Sơn là công việc hết sức khó khăn, nguy hiểm. Trời mưa, ngồi trong xe mà ướt sũng như ngoài trời. Mặc! Chúng tôi vẫn cho xe chạy thêm hàng trăm cây số nữa. Mưa mãi thì cũng phải tạnh. Gió lùa, quần áo sẽ mau khô thôi!

    Mưa đã cực, nắng cũng chẳng sướng gì hơn. Đất Trường Sơn khô rang dưới cái nắng như nung. Đoàn xe đi qua, bụi đỏ tung mù trời giống cơn lốc cuốn. Quần áo, đầu tóc chúng tôi bụi phun trắng xoá, trông chẳng khác người già. Bụi mặc bụi, xe vẫn cứ chạy. Đến cánh rừng nào đó có suối, có khe, chúng tôi dừng lại rửa mặt, nhìn nhau anh nọ cười anh kia mặt lấm, tiếng cười ha ha vang rộn, trẻ trung, yêu đời biết mấy!

    Trải qua những năm tháng chiến tranh ác liệt, những chiếc xe từ trong bom rơi đã về đây họp thành tiểu đội xe không kính. Trên đường Trường Sơn, chúng tôi gặp nhau, những cái bắt tay thật chặt nồng ấm tình đồng đội, truyền hơi ấm và sức mạnh cho nhau. Tất cả đều thể hiện quyết tâm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, thực hiện ý nguyện tha thiết của Bác Hồ - vị Cha già dân tộc, trước lúc Người đi xa.

    bởi Lê Trần Khả Hân 08/06/2019 Like (0) Báo cáo sai phạm
  • Từ khóa » Diễn Xuôi Thơ Là Gì