[ĐOẢN] Đồng Sinh Cộng Tử - Giang Hoàng Gia Trang
Có thể bạn quan tâm
[ĐOẢN] Đồng sinh cộng tử
Tác giả: Giang Tử Uyên
Couple: Bạch khôi Vĩ x Lữ Tịnh Yên.
——————–
Bạch Khôi Vĩ nóng lòng đi đi lại lại trong lều chủ soái, các tướng hai bên không cách nào khuyên hắn đành để mặc hắn.
Chốc sau vị tướng được lệnh đi thám thính tình hình quân địch trở về, vừa bước vào lều đã quỳ một chân, tay ôm thành quyền hành lễ:
– Mạt tướng khấu kiến nguyên soái.
Hắn nghe tâu liền ngồi trước án thư, gấp gáp ra lệnh:
– Ngươi thám thính được những gì?
– Bẩm báo nguyên soái, quân địch dựng lều cách doanh trại của ta 30 dặm. Đạo quân có khoảng 50 vạn tinh binh. Chủ soái là Đồng Noa Nhi Trưng Mãn. Các tướng gồm Ngạch Triệp, Lâm Mộc Hãn, Giác Xương Ân, Thư Nhĩ Cáp, Thẩm Vũ, Hán Mẫn và Nạp Lan Tịnh Yên. Trận chiến ngày mai sẽ do Nạp Lan Tịnh Yên dẫn binh.
Hai chữ Tịnh Yên lọt qua tai khiến hắn khẽ nhíu mày, tâm dậy sóng. Chắc không phải trùng hợp đi. Lẽ nào người ấy lại có thể trở thành tướng Mãn Thanh. Trong lúc trầm tư thì các tướng tả hữu tranh nhau tiên phong ra trận:
– Bẩm nguyên soái, mạt tướng xin được đem quân ra trận.
– Bẩm nguyên soái, Mã tướng quân tuy tuổi trẻ tài cao nhưng kinh nghiệm trên sa trường còn chưa nhiều. Cúi mong nguyên soái cho phép mạt tướng ra trận.
Bạch Khôi Vĩ đập tay lên án thư đánh ” bốp ” một tiếng. Không khí trở lại sự nghiêm trang vốn có của nó, hắn mới dõng dạc lên tiếng:
– Các tướng không cần tranh nhau, trận ngày mai đích thân bổn soái sẽ ra trận.
– Nhưng tên Nạp Lan Tịnh Yên đó chỉ là một tên tiểu tướng, không cần nguyên soái phải…
– Các tướng không cần nhiều lời, ý bổn soái đã quyết. Các người lui ra.
Các tướng thấy chủ soái kiên quyết, biết không tài nào lay chuyển đành cúi đầu xoay lưng ra ngoài.
” Nếu người đó đúng là người ta cần tìm. Để bọn tướng quân hiếu chiến như các ngươi ra trận nhỡ làm y tổn thương thì chẳng phải ta có lỗi với bản thân hay sao”
———————–
Hai quân Mãn Hán đứng đối diện, cách nhau nửa dặm đường, tay lăm lăm vũ khí.
Hai vị đầu lĩnh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt giao nhau.
Không ai nhìn được biểu tình trong ánh mắt của họ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nhau.
Bạch Khôi Vĩ trông thấy tiểu tướng một thân bạch giáp, tay cầm bảo kiếm thập phần oai phong nhưng không kém phần xinh đẹp.
Nhân ảnh đó với hắn có bao nhiêu thân thuộc, bao nhiêu lưu luyến. Trong lòng hắn gào thét như phát điên lên, chỉ muốn cởi giáp buông đao, lao đến ôm thân thể đó vào lòng.
Hắn phất tay hiệu cho trống thúc trận nổi lên. Bản thân giật mạnh dây cương phi về phía trước như tên bắn. Trong tâm trí của hắn chỉ muốn đến gần người đó, tìm lại cỗ khí thân quen.
Khi song mã giao nhau, tiểu tướng bạch giáp ra chiêu rất quyết liệt khiến hắn tránh đòn trong đường tơ kẽ tóc. Trong một lúc sơ hở hắn bị mũi kiếm chạm phải, kéo thành 1 vết thương dài trên cánh tay.
Người đó thấy tay hắn nhuốm máu thì có chút hoảng hốt nhưng một khắc sau đó đã lấy lại vẻ lãnh đạm và bình tĩnh ban nãy. Mọi biểu tình trên khuôn mặt người đó đều bị hắn thu hết vào mắt, khóe môi hắn bất giác cong lên.
Đến lúc trận chiến phải kết thúc, hắn đạp lên lưng ngựa của mình nhảy qua lưng ngựa của Tịnh Yên. Y chưa kịp dịnh thần đã bị hắn dùng tay đánh một quyền vào gáy bất tỉnh. Bạch Khôi Vĩ vòng tay ra phía trước ôm ghì y vào lòng, phi nước đại về doanh trại.
” Yên nhi, cuối cùng ta cũng tìm được đệ”
———————-
Khi Tịnh Yên tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường, giáp y bị cởi ra. Y khẽ cử động thì phát hiện bản thân bị trói, nhưng kì lạ là thứ dùng để trói y không phải loại dây thừng thô to mà là mảnh lụa mềm, dù cọ xát nhiều tay cũng không bị đau. Y chống người ngồi dậy, cố vặn vẹo đôi tay thể thoát khỏi mảnh lụa đó.
– Đệ không cần phí sức, vải lụa đó là loại thượng hạng, không dễ làm hỏng nó đâu.
Y nghe giọng nói 3 phần cảnh báo 7 phần trêu ghẹo của hắn thì sinh khí lườm hắn. Nhưng hắn không quản ánh mắt giết người đó, từ từ leo lên giường ngồi gần y.
– Thả ta ra.
– Ta tốn công bắt đệ về đây, đệ nghĩ ta sẽ thả đệ sao.
Hắn vừa nói vừa vòng tay ôm eo của y kéo lại gần mình, giảo hoạt hôn lên môi y rồi tiếp:
– Ta sẽ không để đệ rời xa ta một lần nào nữa.
– Huynh…
Y bị hôn bất giờ thì càng tức giận, nhưng môi vương vị ngọt của nụ hôn ban nãy trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Chiều tối, hỏa đầu quân mang cơm đến. Chỉ có một phần thôi sao, chẳng lẽ y tàn nhẫn đến mức bỏ đói y. Nghĩ vậy y giận dỗi xoay lưng úp mặt vào vách lều, miệng không ngừng lôi Bạch Khôi Vĩ ra mắng.
Sau khi tỉ mẩn gỡ sạch xương cá, hắn bưng bát cơm trộn cá đến ngồi bên mép giường.
– Yên nhi, ngồi dậy ta bồi đệ dùng cơm.
Tịnh Yên ngồi bật dậy, trừng mắt nghiến răng đáp:
– Không ăn.
Khôi Vĩ cũng không chịu thua xích lại gần y, đưa bát cơm đến sát mặt y để kích thích vị giác và chiếc dạ dày trống rỗng:
– Yên nhi, từ sáng đến giờ đệ vẫn chưa ăn gì, chẳng lẽ lại không đói a.
– Không đói.
Tịnh Yên vừa dứt lời thì cái bụng trống rỗng réo ầm ĩ tố cáo chủ nhân của nó. Hắn nhẹ mỉm cười, dùng giọng dỗ dành hài tử nói với y:
– Yên nhi, đệ có giận ta cũng đừng tự ngược bản thân như thế. Ta sẽ đau lòng nga. Đệ xem miếng cá này rất ngon a. Hảo ngoan ngoãn há miệng ra.
Biết mình không thể chống lại sự ôn nhu của nam nhân trước mặt nên y đành ngoan ngoãn há miệng để Khôi Vĩ uy từng thìa cơm cho mình.
Đêm đó hắn cố thức đọc binh thư đến khuya, đợi Tịnh Yên ngủ say mới rón rén chui vào chăn nằm cạnh bên y. Hắn vòng tay ra phía trước trực tiếp ôm y vào lòng. Tay luồn vào áo y sờ loạn cả lên.
Tịnh Yên cảm thấy có người đang hồ nháo trên người mình thì quay lại mở to mắt trừng hắn.
Khôi Vĩ thấy y bị mình làm thức giấc, trong lòng không hổ thẹn mà càng hoan hỉ, tay cũng quá phận hơn. Tịnh Yên không nhịn được thét lên:
– Huynh là đang giở trò gì vậy hả?
– Ta đang ăn đậu hủ a. Rất ngon nga.
Tịnh Yên cố lui vào giường tránh bàn tay giảo hoạt của hắn, vừa hua tay tung cước vừa mắng:
– Vương bát đản, huynh tránh xa ta ra. Không được…ô..ô..tránh…ra…ô…
Trong lúc giằng co, Tịnh Yên tung một quyền trúng vào vết thương trên tay của Khôi Vĩ khiến hắn hít vào một ngụm khí, môi cũng cắn chặt lại.
Y hoảng hốt xích lại gần, vươn hai tay bị trói ra ôm lấy tay của hắn, cẩn thận an ủi vết thương do chính mình gây ra, miệng không ngừng hỏi:
– Có đau lắm không, hả? Vết thương không bị rách chứ?
Hăn nhẹ nhàng hôn lên trán của Tịnh Yên để trấn an y rồi ôm y vào lòng, nhỏ giọng rót từng chữ vào tai y:
– Ta không sao, Yên nhi không cần lo lắng như vậy. Yên nhi…ta thật lòng nhớ đệ.
Y nằm yên trong lòng hắn, sợ bản thân hồ nháo lại động đến thương thế của hắn.
Không cần biết những lời đó là thật là giả, chỉ cần biết y và hắn đang ở cùng một chỗ, tâm liền tâm. Vậy là có thể mãn nguyện.
” Bạch Khôi Vĩ, ta cũng rất nhớ huynh”
—————————–
Tịnh Yên bị Khôi Vĩ đem về doanh trại cung phụng đã được mười ngày. Hằng ngày đều được hắn đút cơm bồi nước, đến tối chỉ chịu thiệt một chút làm gối cho hắn ôm vào ngực.
Ngoại trừ đêm đầu tiên trở đi, Tịnh Yên không hề lấy điều đó làm phiền lòng mà ngược lại còn ngoan ngoãn nép sát vào lòng của hắn. Thay đổi đó của cậu khiến hắn lấy làm kinh hỉ, lúc nào cũng hảo hảo vui vẻ.
Các tướng lĩnh dưới quyền của Khôi Vĩ cứ tưởng hắn đối với tên bại tướng đó là dùng nhu chế cương.
Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày, ôn nhu và ân cần mà Khôi Vĩ dành cho Tịnh Yên không có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng dung túng.
Cả doanh trại không ai dám mở lời trước mặt Bạch Khôi Vĩ, nhưng bàn tán sau lưng là điều không tránh khỏi.
Mã Tuấn Kiệt tướng quân vì không muốn người trong mộng bị đàm tiếu nên trực tiếp đến lều chủ soái chấp vấn Tịnh Yên.
Tuấn Kiệt vừa bước vào, đảo mắt một vòng liền thấy Tịnh Yên đang ngồi trên giường chơi với một chú thỏ con.
Nguyên soái trong lòng cậu đang cực khổ luyện binh ở ngoài. Còn tên bại tướng này thì ung dung ngồi trên giường chủ soái chơi với thỏ. Thật làm người ta giận không kể được.
Tuấn Kiệt hùng hùng hổ hổ mang bá khí đứng trước mặt Tịnh Yên. Mặt cậu đỏ lửa giận, đôi mắt cũng giăng đầy tơ máu.
Tịnh Yên đang ôm bạch thố trong lòng vuốt ve, thấy có bóng người đổ xuống đầu mình liền ngước lên, vui vẻ hỏi:
– Ngươi đến tìm Khôi Vĩ sao? Huynh ấy ra sau núi luyện binh rồi. Ngươi đến đó có thể tìm huynh ấy a.
” Hỗn đản nhà ngươi dám gọi cả tên của nguyên soái”
Tuấn Kiệt nén giận, nhấn mạnh từng chữ đáp lại y:
– Bổn tướng là đến tìm ngươi.
Y nhìn chằm chằm nhân ảnh trước mặt, rồi lại im lặng vuốt ve vật thể trong ngực.
Tuấn Kiệt cũng không khách khí, bao nhiêu bức bối trong lòng đều trút ra một trận:
– Nạp Lan Tịnh Yên, giờ đây ngươi cũng biết bản thân là đang trong hoàn cảnh nào. Ta không cần biết nguyên soái dung túng ngươi suốt mấy ngày qua là có dụng ý gì. Nhưng kết cục của những tên bại tướng như ngươi chỉ có một, là tử. Ngươi đừng vọng tưởng ẩn dưới bóng của huynh ấy thì có thể toàn mạng.
Tịnh Yên mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào Tuấn Kiệt. Chốc sau mới nở một nụ cười nhạt:
– Ta là do y bắt về. Ta có bại trận cũng là bại trong tay hắn. Muốn chém muốn giết cũng phải do hắn quyết định. Ngươi….căn bản không có quyền lên tiếng với ta.
Tuấn Kiệt bị y phản bác đến nghẹn lời, tức giận càng tức giận:
– Ngươi…..ngươi…cư nhiên dám lấy danh nguyên soái bức ta…không dạy ngươi bài học thì không được mà.
Cậu gầm lên, tay cũng thu thành quyền lấy mặt của Tịnh Yên làm đích đến mà lao tới.
Khi nấm đấm đầy uy vũ ấy cách khuôn mặt của Tịnh Yên một tấc thì bị một bàn tay to lớn rắn chắn ôm trọn.
Tuấn Kiệt chưa kịp định thần liền bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ra khiến cậu loạng choạng.
Cậu nhìn thấy người vừa hạ thủ với mình thì ánh mắt dịu xuống mấy phần, là Bạch Khôi Vĩ.
– Mã Tuấn Kiệt, đây là lều chủ soái, ngươi đừng ở đây sinh sự làm càn.
– Nguyên soái, mạt tướng chỉ vì lo nghĩ cho người.
-Chuyện của bổn soái không cần ngươi phải bận tâm. Ngươi lui ra đi.
Mã Tuấn Kiệt chạy đến bên cạnh Khôi Vĩ, đan tay mình vào bàn tay rắn chắc của y:
– Nguyên soái, người vì hắn mà chịu đàm tiếu của thiên hạ. Vì hắn mà chỉ ăn khoai thay cơm để dành phần cho hắn. Hắn chỉ là một tên bại tướng, người cần gì phải chịu ủy khuất lớn như vậy.
Khôi Vĩ thấy ánh mắt của Tịnh Yên dán chặt trên tay mình và Tuấn Kiệt thì vội vã rút tay ra, rồi quát ầm lên:
– Bổn soái bảo ngươi lui ra, ngươi không nghe thấy sao? Đây là quân lệnh.
Cậu ngẩn người nhìn hắn. Trong ánh mắt đó có thất vọng, có oán trách, lẫn cả tủi thân.
Hắn đâu biết mỗi lời hắn nói ra như một lưỡi dao sắc rạch vào tim cậu một vết thật dài.
Cậu đối với hắn xưa nay là nhất kiến chung tình. Mọi vướng bận trên con đường thăng tiến của hắn cậu đều âm thầm dọn sạch. Kết lại chỉ mong hắn quay lại nhìn cậu ở phía sau. Dù hắn đối với cậu luôn luôn thủ lễ nhưng cậu vẫn giữ cho bản thân một niềm hy vọng, đó là hắn chưa thể chấp nhận cậu thôi.
Trước đây hắn có sinh khí cách mấy cũng là chưa từng quát mắng cậu như hôm nay, lại quát mắng cậu vì một tên bại tướng.
Mọi thứ trước mặt cậu tối sầm lại. Vạn vật như chao đảo đến sụp đổ. Nhân ảnh của Bạch Khôi Vĩ, trái tim của Mã Tuấn Kiệt đều vỡ nát.
Cậu cố nén giọt nước nơi khóe mi, ban cho Khôi Vĩ một ánh mặt cự tuyệt rồi quay đi.
Khi ra đến cổng lều thì xuất thủ chạy sâu vào rừng, vũ lệ cũng chẳng kiềm lại được.
” Bạch Khôi Vĩ, tình ái kiếp này là huynh nợ ta, ngàn vạn kiếp sau nhất định phải trả”
——————–
Tịnh Yên nằm đối lưng về phía Khôi Vĩ, khi cảm giác hắn vừa nằm bên cạnh thì tự giác thu mình vào vách lều.
Khôi Vĩ nhận rõ Tịnh Yên vì chuyện ban sáng nên tránh mặt mình liền vòng tay ôm lấy eo của y rồi kéo thẳng vào ngực:
– Yên nhi, ta với Mã tướng quân vẫn là trong sạch a. Ngoài đệ ra, ta cốt không thể dung chứa nhân ảnh khác.
Tịnh Yên mắt không mở, trầm trầm đáp:
– Ta không vì chuyện đó mà dỗi huynh. Ta là đang suy nghĩ về những lời nói của cậu ta.
Hắn nghe y không phải ghen tức với Tuấn Kiệt thì thở nhẹ một hơi, vùi mặt mình vào hõm cổ của y an ủi:
– Cậu ta tuổi trẻ bồng bột, nghĩ gì nói đó. Vốn không nên bận tâm.
Tịnh Yên lúc này mới xoay người đối mặt với Khôi Vĩ, đôi mắt nhìn sâu vào mắt hắn:
– Những lời nói của cậu ta tuy hơi khó nghe nhưng là đúng sự thật. Ta cầu huynh một điều, có được không?
– Được, chỉ cần là lời đệ nói ra ta đều đáp ứng đệ.
Y cụp mắt xuống, chôn chặt mặt mình vào khuôn ngực rắn rỏi của hắn, nghẹn giọng nói:
– Cầu huynh ban cho ta độc tửu.
Khôi Vĩ nghe yêu cầu của Tịnh Yên trong lòng có chút chấn kinh. Đôi mày rậm nhíu chặt lại. Bàn tay ôn nhu vuốt ve tấm lưng nhỏ trong lòng, bình thản hỏi:
– Tại sao a?
– Ta hiện giờ chỉ là tên bại tướng dưới tay huynh. Nếu huynh giữ ta bên cạnh sẽ liên lụy đến huynh. Không sớm thì muộn Hán Vương cũng sẽ truyền chỉ giết ta. Còn nếu huynh tha cho ta, huynh nghĩ tộc Mãn Thanh có tha chết cho ta. Hoàng Thiên buộc ta phải chết, thì ta nguyện chết dưới tay huynh.
– Yên nhi, đệ nói ta làm sao nhẫn tâm xuống tay đây? Ta không để tộc Mãn tổn hại đệ, không thuận ý Hán Vương hạ sát đệ, cũng không để bản thân bức tử đệ.
Tịnh Yên rời khỏi lòng ngực ấm áp của hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt phủ sương:
– Chúng ta còn lựa chọn được sao?
Khôi Vĩ đưa tay xoa đôi má ái nhân, hôn lên thật sâu rồi tiếp:
– Chúng ta bỏ trốn, có được không? Đi đến một nơi thật xa, không ai quen biết chúng ta.
Tịnh Yên nhắm nghiền mắt, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không được. Trung Nguyên rộng lớn, đâu đâu cũng là lãnh thổ của Mãn Hán, chúng ta làm sao thoát khỏi họ. Huống hồ chúng ta đi đến đâu, e sẽ liên lụy bách tín nơi đó. Không thể bỏ đi như vậy được.
– Yên nhi, nhưng…
Tịnh Yên níu lấy cổ áo của Khôi Vĩ, đôi vai nhỏ không kiềm chế được mà run lên bần bật:
– Vĩ, từ trước đến giờ ta chưa cầu huynh điều gì. Lần này huynh chiều theo ta có được không? Để Lữ Tịnh Yên này một mình gánh chịu mọi việc, ta không muốn liên lụy người khác, càng không muốn liên lụy huynh.
Bạch Khôi Vĩ vô phương chối từ, đành nuốt lệ ưng thuận ái nhân. Tim thắt chặt lại, vòng đôi tay to lớn ôm trọn nam nhân đang run rẩy vào lòng. Dỗ dành cho y trọn giấc.
” Yên nhi, ta nhất định có cách buộc đệ mãi mãi bên ta. Ta từng tự nhủ mất đệ một lần đã là quá đủ, tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ hai”
——————-
Ba hôm sau, khi dùng vãn thiện xong hỏa đầu quân mang đến một bình tửu,một chiếc chung nhỏ bên cạnh còn có một gói giấy màu vàng. Tịnh Yên nhìn thấy thì nhẹ mỉm cười, bó gối hướng mắt nhìn về phía Khôi Vĩ.
Hắn đáp lại ánh mắt của y, không nói không rằng đến ngồi cạnh y. Một tay vòng qua ôm eo nhỏ, tay còn lại bình bình thản thản bỏ gói bột vàng vào bình tửu.
Hắn cẩn thận cởi khăn lụa trói tay y ra, ôn nhu xoa nơi cổ tay hơi hồng hồng của y. Khôi Vĩ rót rượu ra chung, đưa đến cho y.
Tịnh Yên đón lấy độc tửu. Y chợt nhìn thấy trong ánh mắt của hắn không có luyến tiếc, không có đau lòng cũng chẳng hề có xót thương. Ngược lại, ánh mắt đó là tràn ngập ý cười, ấm áp và hạnh phúc.
Y nén lời thắc mắc vào cổ họng, dùng độc tửu cuốn trôi chúng xuống. Sau đó mỉm cười với hắn rồi đặt chung lại chỗ cũ.
Khôi Vĩ tiếp tục rót thêm rượu vào chung. Mang đến trước mặt Tịnh Yên nhưng y chưa kịp cầm lấy thì Khôi Vĩ đã thoắt đưa chung rượu lên môi uống cạn.
Y hoảng hốt đưa tay ngăn lại nhưng không kịp. Y bàng hoàng nhìn nam nhân trước mặt, lệ từng giọt từng giọt rơi xuống đôi khóe mắt, đau lòng thét lên:
– Vương bát đản, huynh điên rồi sao? Tại sao lại uống chung độc tửu đó? Còn thê nhi của huynh, phụ thân của huynh, họ biết phải làm thế nào đây?
Tịnh Yên xúc động vừa khóc vừa vung tay đánh vào ngực hắn. Khôi Vĩ nhẹ bật cười, kéo tiểu bảo bối đang hồ nháo vào lòng, vuốt mái tóc mềm mượt của y trấn an:
– Ta là chưa nói với đệ hay sao? Ta không có thê tử thì làm sao có được ái nhi. Phụ thân ta thì đã nhập thổ an nghỉ hơn năm năm qua. Người còn lại khiến ta vướng bận trên dương gian này duy chỉ có mình Yên nhi đệ.
Tịnh Yên bị Khôi Vĩ đưa đến bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cậu bất động trong lòng hắn, miệng cứ lắp bắp không nói trọn câu:
– Tại….tại sao….sao lại như….lại như vậy?
– Bảo bối ngoan, đừng hồ nháo nữa thì ta sẽ hảo hảo kể cho đệ nghe.
Khôi Vĩ ngồi tựa lưng vào vách lều, rồi kéo Tịnh Yên ngồi bên cạnh để đầu y tựa vào vai của mình. Một tay dịu dàng vỗ về trên lưng y, một tay đan chặt lấy tay của y.
Tịnh Yên không đợi hắn mở lời đã vội vã hỏi:
– Không phải năm đó cả trấn đều nói huynh đã thành hôn với Lâm tiểu thư rồi sao? Sao bây giờ lại…
– Cả trấn đều nói nhưng ta không hề nói như vậy nga.
– Vậy…
– Mọi chuyện đều do phụ thân ta sắp đặt. Ta không xuôi theo điều gì. Ngốc tử là đệ không thèm đến chấp vấn ta lấy một câu đã vội bỏ đi mất, báo hại ta không thể giải oan với đệ.
Tịnh Yên nghe Khôi Vĩ giải bày xong thì ưu tư mang nặng trong lòng gần bảy năm được hạ xuống. Đầu cọ sát vào vai của hắn, vòng tay ôm lấy eo của hắn cũng siết chặt.
– Vậy sau đó huynh thế nào? Huynh có đi tìm ta không?
Khôi Vĩ giảo hoạt véo nhẹ chiếc mũi cao thẳng của y, yêu thương lên đó rồi trả lời:
– Dĩ nhiên là có a. Ta đến nhà tìm không thấy đệ thì tâm một phen hoảng loạn. Ta chạy khắp nơi tìm đệ. Huyện nào trấn nào cũng bị ta đào từng tấc đất. Đến kinh thành cũng bị ta làm loạn cả lên.
– Ta xin lỗi, là đều tại ta.
– Đồ ngốc, không phải lỗi của đệ. Ta đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm. Dù đệ vẫn bặt vô âm tín nhưng ta chưa bao giờ bỏ cuộc. Hai năm tiếp sau đó thì phụ thân của ta qua đời.
Nói đến đây Khôi Vĩ bỗng trầm mặc thật lâu. Tịnh Yên biết hắn là đang nhớ đến phụ thân. Hắn vì rong ruổi khắp nơi tìm y nên gặp mặt phụ thân lần cuối cũng không thể. Trong lòng không khỏi cảm thấy bản thân vô cùng bất hiếu.
Y rướn người hôn lên má của Khôi Vĩ để xoa dịu tâm can đang dậy sóng. Đợi hắn lấy lại bình tĩnh rồi mới tiếp:
– Sau khi chịu tang phụ thân, ta bán hết gia sản tiếp tục đi tìm đệ khắp nơi. Khi lộ phí đã cạn ta cứ tưởng số mệnh ta đến nay là hết. May sao triều đình chiêu binh dẹp loạn, ta thấy vậy nên đến đầu quân. Trong doanh trại năm năm không ngờ có ngày được cùng đệ tái hợp.
– Vĩ, cực khổ cho huynh.
– Cực khổ để ta biết đệ là nguồn sống của ta. Còn đệ, sau khi rời đi thì đệ sống thế nào? Có vất vả lắm không?
– Năm đó vì sinh khí, ta cứ nhắm phía trước mà chạy, không hề quay đầu lại nơi ta cho là chỉ có đau thương đó. Ta cứ chạy như vậy suốt mấy ngày liền, ngày không ăn đêm không chợp mắt. Ta kiệt sức ngất xỉu trên thảo nguyên, may nhờ vị lão tướng Nạp Lan Mãnh của Mãn Thanh cứu sống. Ta vì chịu ơn nên nhận ông ấy làm nghĩa phụ, họ Lữ cũng đổi thành Nạp Lan.
Bạch Khôi Vĩ nuốt từng lời từng chữ của y. Mặt không đổi sắc, miệng không nói gì nhưng tay nắm lấy tay y thì siết chặt chứng tỏ hắn là đang đau xót ái nhân.
– Huynh cùng ta đến suối Vong Xuyên vậy còn binh sĩ ngoài kia thì như thế nào?
Hắn nghe Tịnh Yên hỏi xong thì bật cười. Nam nhân của hắn tâm vốn thiện lương, lúc nào cũng quan tâm đến người khác còn bản thân luôn là lựa chọn sau cùng:
– Yên nhi an tâm. Sau đêm đệ cầu ta độc tửu, ta đã viết một bức mật hàm gửi cho Hán Vương. Báo với ông ấy ta tử trận nơi sa trường. Trước khi nhắm mắt còn đề bạt Mã Tuấn Kiệt, Mã đại tướng quân làm chủ soái thay ta.
– Nhắc đến Mã đại tướng quân, dường như huynh và cậu ấy có rất nhiều vướng mắc.
Bạch Khôi Vĩ thở dài một hơi rồi mới đáp:
– Phải, là ta nợ cậu ấy chân tình, nợ cậu ấy ân nghĩa. Muôn vạn đời sau cậu ấy muốn ta trả, ta chỉ nguyện làm thân ngưu mã để bồi tội. Tình cảm ấy ta là không thể đáp lại, vì trăm năm nghìn kiếp lòng ta chỉ luyến ái cùng Lữ Tịnh Yên.
Y nghe lời tận đáy lòng của Khôi Vĩ , vừa vui vừa thẹn vùi mặt vào ngực của hắn cười khúc khích như tiểu hài tử.
Mặt trời gần ló dạng, độc dược cũng bắt đầu phát tán khắp châu thân. Loại độc Bạch Khôi Vĩ dùng không gây đau đớn, sau khi uống độc sẽ ngấm vào mạch ở các chi khiến chúng bất động, tiếp sau khiến người trúng độc có cảm giác buồn ngủ rồi dần dần đi quỷ môn quan.
Lúc này tứ chi của hai người đều bị độc dược xâm lấn đến bất động nhưng tay của họ vẫn giữ chặt trên người đối phương.
Khôi Vĩ nhân lúc thần trí của cả hai còn thanh tỉnh nói những lời cuối cùng với Tịnh Yên:
– Yên nhi, kiếp này ta và đệ chỉ có thể làm ái nhân, không thể làm phu thê. Đệ phải hứa với ta dù trải qua luân hồi trăm kiếp, uống bao nhiêu Mạnh Bà thang của không được quên ta còn phải làm thê tử của ta. Có được hay không?
Tịnh Yên liền vui vẻ gật đầu, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má:
– Ta hứa với huynh. Dù qua bao lần luân hồi, sống bao kiếp dương gian. Lữ Tịnh Yên này chỉ nguyện ý làm thê tử của Bạch Khôi Vĩ huynh. Mãi mãi giữ tấm lòng nhất kiến chung tình.
– Bảo bối ngoan, có câu nói này của đệ thì ta hảo an tâm a. Ta là vẫn giữ lời hứa trước đây cùng đệ đồng sinh cộng tử. Thử hỏi trên dương gian này có ai được toại ý như chúng ta?
– Ân.
– Yên nhi, đệ mệt rồi. Ngoan ngoãn chợp mắt một chút. Ta sẽ hát bồi đệ an giấc. Khi đệ mở mắt ra ta lại cùng đệ dạo suối Vong Xuyên.
“Trăng soi bóng nước đôi tim cùng thề.
Sáo nhạc cất lên nói rằng ta vẫn luôn chờ.
Hồng trần gió mưa ngươi không đơn độc.
Quay đầu vọng nhớ nơi đây có người.
Mảnh ngọc xanh chứa niềm thương ta gửi.
Trăng sáng đêm nào nhấp cạn rượu đào.
Định một đời ái ân chẳng đoạn đường.
Xiết chặt tay ngươi mãi không phân ly.
Thề ước đêm trăng mấy người có được.
Cả đời này luôn mong ngươi mãi tươi cười”
– [Chủ khúc] – Thịnh Thế Thanh Phong – Nhĩ Nhã
Share this:
Related
Từ khóa » đồng Sinh Cộng Tử
-
đồng Sanh Cộng Tử Nghĩa Là Gì Trong Từ Hán Việt? - Từ điển Số
-
Giải Thích ý Nghĩa đồng Sinh Cộng Tử Là Gì? - Chiêm Bao 69
-
Đồng Sinh đồng Tử
-
'đồng Sinh đồng Tử' Là Gì?, Từ điển Tiếng Việt - Dictionary ()
-
Nghĩa Của Từ Đồng Sinh đồng Tử - Từ điển Việt
-
Tra Từ: đồng Sinh đồng Tử - Từ điển Hán Nôm
-
Đồng Sinh Cộng Tử | Facebook
-
đồng Sinh Cộng Tử - Khung
-
Đế Bá - Chương 4446: Đồng Sinh Cộng Tử - Truyện FULL
-
DẠ LỮ NHÂN - Đồng Sinh Cộng Tử - YouTube
-
LHS Thứ Bảy 14.12.2019: ĐỒNG SINH ĐỒNG TỬ - YouTube
-
Từ Điển - Từ đồng Sinh đồng Tử Có ý Nghĩa Gì - Chữ Nôm
-
Vô Thường - Chương 337: Đồng Sinh Cộng Tử - Truyện FULL