HAI BÀI THƠ TRẦN MẠNH HẢO KÍNH TẶNG XỨ NGHỆ , Người Xứ ...

Thân gửi anh Nguyễn Trọng Tạo,

Đêm nay, qua ngày 13 sang ngày 14, một giờ sáng rồi mà lòng tôi chưa ra khỏi bến Giang Đình trong thơ Nguyễn Du. Tiếng sóng từ thời Nguyễn Du dường như chưa đi hết âm thanh của nó, tiếp tục rót vào hồn hậu thế nỗi niềm đau trời nhức đất của đại thi hào. Sông Lam chừng quên chảy ra biển, bởi vì sông đã hóa thơ Nguyễn Du mà vỗ nát canh trường, không cho chúng ta ngủ yên phải không anh Tạo ?

Tôi chợt nhớ đến đất địa linh nhân kiệt quê anh Tạo : Nghệ Tĩnh. Mảnh đất bờ bắc Sông Lam đã sinh ra đại thi hào gái : Hồ Xuân Hương, bờ nam đã sinh ra đại thi hào trai: Nguyễn Du. Mảnh đất đã sinh ra những nhà thơ là bạn tôi hôm nay : Thạch Qùy, Nguyễn Trọng Tạo, Anh Ngọc, Vương Trọng, Đặng Hồng Thiệp…

Tôi xin chép hai bài thơ của mình gửi tới anh Nguyễn Trọng Tạo, nhờ anh post lên mạng để hồn tôi được nhập vào tiếng sóng Sông Lam, nơi tôi đã được đến và thở cơn gió “Gió hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh”…

Xin cám ơn. (TMH).

SÔNG LAM

Sông bổ đôi Nghệ Tĩnh Sông nằm hóa lục bát Nguyễn Du Sông đứng thành Hồng Lĩnh Sông đi thành ví dặm trời xanh

Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát Thương đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi Sông ẩn hồn trong vại cà,vại nhút Một củ khoai cũng lấp ló mây trời Con cò mặc áo tơi đi học Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi

Gió hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh Cá gỗ nuôi lớn những thiên tài Trời hào phóng mây trắng Đất tằn tiện ngô khoai

Đến cỏ dại cũng mọc thành chữ nghĩa Đồ Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài Gió Lào thổi mây dòn bánh đa nướng Sông Lam nuôi nứt nẻ mỗi hạt vàng Gió lập ngôn đầu hồi luồng lĩnh xướng Khoai lang gàn luống dọc thích bò ngang

Sông thao thức sóng tràn bờ bắc Sông nằm mơ tĩnh lặng khói bờ nam Thúy Kiều đến Tiên Điền tìm họ mạc Hai trăm năm Tiền Đường mê mẩn nước Lam Giang Để rú Quyết lặng thầm đi cứu nước Sông veo veo trời đất thoắt sen vàng

Sông Lam ăn cát mà xanh,uống trời mà mát Trăng cháy hết lòng sâu quyết liệt cả cơ hàn Người giàu có nên dất nghèo khô khát

Kìa gió Lào thổi cong sông Lam…

GIÓ NGÀN HỐNG

Gió Ngàn Hống thổi vênh trời Hà Tĩnh Chín mươi chín cột kê làm núi đỡ trời Sông Lam vẫn ú tim cùng Hồng Lĩnh Bến Giang Đình cát bụi hú mù khơi

Hỡi miền trung những cồn mây tích bão Đất nằm nghe đá núi rúc tù và Câu ví dặm hóa xương rồng níu áo Nước đêm nào đau khản tiếng Sông La

Nhớ miền trung tìm Nguyễn Du tôi khát Sóng Nam Đài trằn trọc cát Thanh Hiên Ngàn Hống thở hồng trần bay lục bát Thúy Kiều ơi bầm nát gió Tiên Điền

Hồn Tố Như còn u u Ngàn Hống Trăng tìm về Hà Tĩnh uống cuồng phong Núi vẫn gõ lên trời trăm dùi trống Đất âm âm mời cát ngủ yên lòng…

T.M.H.

Từ khóa » Bài Thơ Xứ Nghệ