Top 10 Bài Thơ Hay Viết Về Xứ Nghệ 2022 - IBlogKienThuc

Bài thơ: Theo anh cùng về Xứ Nghệ – Hoàng Minh Tuấn

THEO EM VỀ CÙNG XỨ NGHỆ Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Anh vẫn biết quê em miền nắng gió, Đất khô cằn, sỏi đá khó trồng cây! Mà anh sao cứ mãi vẫn đắm say, Cứ yêu thêm mỗi ngày miền quê đó!

Mùa hạ đến nắng vàng như đổ lửa, Ruộng đồng thì nứt nẻ vết chân chim, Gió Phơn về cây mong ngóng khát tìm, Dòng nước mát, người ơi, cây cực lắm!

Rồi mưa bão cứ hàng năm đều đặn, Kéo nhau về khổ lắm một vùng quê. Lại nghiêng đồng để đổ nước ra đê. Mà lắm khi thôi thì đành mất trắng!

Vất vả đấy mà tình người sâu lặng, Vẫn một lòng cùng gắng sức chung tay, Điệu ví dặm vẫn cất lên từng ngày, Bên dòng Lam đắm say đầy mơ mộng!

Bao gian nan nhọc nhằn trong cuộc sống, Chẳng sờn lòng người xứ Nghệ quê em, Có lẽ thế anh yêu em nhiều thêm, Có lẽ thế cùng em anh ước hẹn!

Yêu em rồi anh sẽ luôn tìm đến, Về cùng em với bến nước, con đò, Về cùng em, cùng giãi nắng dầm mưa, Về cùng em, cùng miền quê xứ Nghệ!

Về cửa Rào gặp Nậm Nơ, Nậm Mộ Nơi khởi đầu nguồn cội của dòng Lam, Về Tương Dương rồi về cả Con Cuông, Anh Sơn, Đô Lương, Nam Đàn anh đến.

Thanh Chương, Hưng Nguyên thành Vinh trìu mến, Đức Thọ, Nghi Xuân, Hồng Lĩnh xuôi dòng, Cửa Hội nơi anh gặp lại Biển Đông, Nơi tận cùng dòng Lam đầy thơ mộng!

Tình em, tình người, tình quê lắng đọng, Xứ Nghệ ơi, nay anh cũng yêu rồi, Hẹn cùng em, em nhé một ngày mai, THEO EM VỀ CHUNG TAY CÙNG XỨ NGHỆ!

Hà nội, 21/8/2018

Bài thơ: Thăm xứ Nghệ – Hồ Viết Bình

THĂM XỨ NGHỆ Hồ Viết Bình

Em đến thăm quê tôi Vào một chiều mùa hạ Xứ Nghệ ơi đẹp quá Tựa như một bức tranh.

Đồi chè bát ngát xanh Hướng dương vàng sắc nắng Biển Cửa Lò cát trắng Pù Mát rợp bóng cây.

Dòng Lam xanh màu mây Êm đềm con thuyền nhỏ Tiếng rì rào của gió Mát rượi những chiều hè.

Em ngồi trên bờ đê Nghe điệu hò ví dặm Gừng cay muối vẫn mặn Sâu đậm tình chân quê.

Người ơi xin đừng về Ghé vào thăm nhà Bác Lũy tre xanh toả mát Ngan ngát mùi hương sen.

Đảo Lan Châu bình yên Đền Cuông làm em nhớ An Dương Vương mất nỏ Gieo mình xuống biển khơi.

Bãi Lữ đẹp tuyệt vời Bình minh nơi biển cả Thác Xao La êm ả Giục giã những bước chân.

Muốn ghé thăm một lần Cho thoả lòng mong ước.

Bài thơ: Xứ sở tươi hồng – Đỗ Hương

XỨ SỞ TƯƠI HỒNG

Thơ Đỗ Hương

Xin thêm một lần, thăm nơi đó_ quê anh! Xuôi theo dòng Lam mát lành như lòng mẹ Để đắm mình vào câu dân ca xứ Nghệ Có tình anh chân thật đến nồng nàn!

Dẫu là đi, đi mãi khắp thế gian Chỉ có một vùng quê thừa dư nắng gió Chắc còn thương nên ông trời thử đó! ” tài tình chi, cho trời đất hờn ghen”?

Về quê rồi, em liệu có thể quên? Câu ví dặm hết đêm thâu còn hát Mặc ả gió Lào hôn khô bờ môi lạt Núi Quyết kề dòng Lam mãi mãi chẳng muốn rời!

Về Thành Vinh gần lắm chẳng xa xôi! Nghe anh giảng, ông đồ xưa… cá gỗ Những câu kể thật thà, vinh dự quá! Cá gỗ xưa, nay hoá những ông Nghè!

Về Làng Sen vẫn xanh mát luỹ tre Gặp lại bước chân Người ra đi thưở trước Lần cuối thăm cha, rồi Người đi tìm hình hài của Nước Cho Đất Nước lại nguyên sơ như mái rạ Làng Sen!

Về quê anh, em muốn được làm quen Những chi, rứa, mô, tê, nỏ khi mô em chán Bọn trẻ nhẻm đen mà cưỡi trâu sáng láng Muối mặn quê anh đã khiến cay gừng!

Về Cửa Lò thổi dạt những hôi tanh Cuộc sống mới đang bừng lên mãnh liệt! Mặt trời ló rạng ngời tha thiết Trên biển quê hương Xứ Nghệ tươi hồng

Em sẽ về! Anh có đón em không?

21/8/2018 SunNy Do

Bài thơ: Anh có về Hà Tĩnh cùng em

ANH CÓ VỀ HÀ TĨNH CÙNG EM?

Thơ Nguyễn Mỹ Hạnh

Anh có muốn về Hà Tĩnh cùng em? Về nhặt câu hò thả trôi trên dòng La dịu êm cuộn chảy Về trải nắng sườn đê , hong gió Lào nứt da rát cháy Về mang áo tơi ra đồng hoà hương lúa trĩu bông.

Anh có muốn dắt tay em về Hà Tĩnh hay không? Mẹ sẽ đón chào bằng lòng bao dung người đàn bà xứ Nghệ Anh sẽ cùng cha dong thuyền ra khơi vờn cá tôm và rạng ngời cười râm ran chuyện kể “Biển quê mình bình yên lắm con ơi !”

Anh có về Hà Tĩnh sống trọn đời? Cùng nắm tay chặt hành trình Chồng Vợ Em chẳng thể tặng trao những thanh âm ngọt ngào , lả lơi gọi mời yêu nhớ Nhưng sỏi đá một lòng như “ muối mặn gừng cay”!

Anh sẽ yêu Hà Tĩnh mỗi ngày! Yêu tiếng “trọ trẹ”( mi ,tau ,mô ,tê ,chi, hè…)thân thương của vùng quê người chân thật Yêu những đứa trẻ ngoan với nước da ngăm , đôi mắt sáng ngời lon ton chân đất Vui cưỡi lưng trâu , tay cầm sách học bài…

Về cùng em, cùng Hà Tĩnh nhé chàng trai! Bỏ phố ồn ào Trốn bon chen lọc lừa Rời điêu toa chốn thành đô thị phi dối gian ích kỷ.

Về thả hồn với bao điều thi vị

Em trồng rau , nuôi gà… Anh vui với mùa vàng , nghe diều hát giữa cao xanh.

Hà Tĩnh quê em như suối Ngọc trong lành Thanh khiết lắm, anh à… Người với Người tình nghĩa. Còn chốn nào bình yên hơn thế Như cô gái chung tình đã hẹn ước ngàn năm!

Hà Tĩnh và em yêu anh đến vĩnh hằng!

Thơ: Nguyễn Mỹ Hạnh

Bài thơ: Về Xứ Nghệ – Phạm Hồng Giang

VỀ XỨ NGHỆ

Phạm Hồng Giang

Anh muốn về xứ Nghệ với em đây Dòng sông Lam vẫn luôn gầy trăn trở Điệu ví dặm đong đầy trong nỗi nhớ Nắng gió Lào nặng nợ đất miền trung.

Anh sẽ về để em khỏi nhớ nhung Cho mưa nắng không lạnh lùng vậy nữa Đất nở hoa cả những ngày nắng lửa Em không còn tựa cửa ngóng trông ai.

Cam Xã Đoài lại ngọt lịm sớm mai Tay em hái nắng đan cài mái tóc Giọt mồ hôi lăn tròn trong mệt nhọc Ánh mắt cười cả trong lúc ngủ mơ.

Anh sẽ về thêu dệt những vần thơ Chứa chất cả nỗi đợi chờ năm tháng Câu đò đưa sẽ không còn bảng lảng Chân trời hồng hé rạng ánh bình minh.

Anh sẽ về kết lại chuyện đôi mình Câu ví mãi …. Đinh ninh…. Lời thề hẹn ! 21/08 /2018 Hồng Giang

Bài thơ

VINH ( thơ Phan Huy Hùng )

Khen cho đời đặt tên cứ lung linh giữa miền sỏi đá cứa vào tim tôi buốt nhói:

Vinh !

Vùng đất nơi tôi sinh…

Ai đó chê mình “ dân cá gỗ “ Cá gỗ cho người đầu tiên thi đỗ Rạng bảng vàng vùng đất ngàn xưa … Ngon vì đời – vì cả non sông Ai muốn làm rể dâu “ cá gỗ “ Hãy biết làm sỏi đá hoá thành cơm ?

Vinh hôm nay đọng giọt lệ hồng trong mắt ai … tình không nén nổi ngời ngời như Vinh vẫy gọi …

Vinh – cho người phấp phới bay mãi mãi thành Vinh cho tôi cuộc sống không cần rượu cũng say ..!

——

Bài thơ: Xứ Nghệ – Phan Thúc Định

XỨ NGHỆ!

Thơ Phan Thúc Định

Đừng lần lữa, về quê anh đi em! Núi Quyết sông Lam nghìn đời mộc mạc Nơi câu hát ngân, cong gió Lào bỏng rát Mà tình người dào dạt biết bao nhiêu!

Về quê anh, dù thấy lạ bao điều Nhưng rất nhớ sau chia tay mỗi độ Khi nghe kể chuyện ông đồ…cá gỗ Em sẽ tin sao Xứ Nghệ lắm hiền tài!

Về quê anh, nghe kể chuyện giêng hai Bà ủ cháu vào ổ rơm tránh rét Đôi dép mòn chỉ mang khi ngày tết Còn quanh năm một chặt ba xoa!

Về quê anh, em bỡ ngỡ quê choa! Răng rứa mô tê…tru, trù, nhông, gâý…* Nghe inh tai cứ như là sấm dậy Mà khi quen lại nỏ muốn ngaí xa!

Về quê anh, em lắng khúc dân ca Nồng rơm rạ bạc sờn vai áo mẹ Tháng ba đói cha ngược ngàn xuôi bể Mẹ mỏi mòn ngóng đợi héo vành môi!

Về quê anh, nghe tiếng mẹ đưa nôi Nhắc đôi lứa tuổi trăng tròn mỗi độ Đêm tát nước quên áo giờ còn nhớ Hay qua cầu gió thổi rụng rơi sông?

Về quê anh, nay giàu đẹp vô cùng! Khốn khó đói nghèo chỉ còn trong chuyện kể Duy tình người thì muôn đời vẫn thế Giận hờn qua mau điều còn mãi Tình Yêu!

Phủ Quỳ, 19/8/2018. Cụ Định. P/s Tru= trâu, trù= trầu, nhông = chồng, gấy = gái, vợ.

Bài thơ: Thương về Xứ Nghệ

Thương về Xứ Nghệ Thơ Nguyễn Lan Hương

Lý giận thương đưa em về Xứ Nghệ Đất quê nghèo nắng cháy thịt da Mười hai tháng, ba tháng ròng đón bão Mà câu hò ví dặm vẫn ngân nga.

Mẹ vẫn dặn đã là con Xứ Nghệ Gái sông Lam thì phải thật kiên cường Dẫu biển giận gió gào trong dâu bể Vẫn mỉm cười thách thức mọi tai ương.

Cho em về ấm lại mấy mùa thương Trong gió bão lại ngời lên sự sống Nghe đài báo chiều nay trời biển động Đất Nghệ An ngơ ngác dưới mưa ròng.

Ơi sông Lam nước khi đục khi trong Câu hát cũ răng là thương là nhớ Cho em gửi chút nắng về trong nớ Lý mười thương có giữ nổi quê nghèo?

Đi khắp chốn vẫn là con Xứ Nghệ Dẫu chẳng phải là nơi dưỡng, nơi sinh Đất quê cha còn lại một chút tình Thương nhiều lắm quê hương mình – Xứ Nghệ!

LHN 15-9-2017

Bài thơ: Rừng quốc gia Pù Mát

RỪNG QUỐC GIA PÙ MÁT

Thơ Phạm Quang Thu

Em có về Pù Mát với anh không Qua Đô Lương thẳng đường Pù Mát Em muốn nghe Rừng già lên nhạc Nhớ về đây ta hát với rừng già!

Pù Mát nay Vườn rừng của Quốc gia Ngàn héc ta cho ta say Pù mát Rừng ngàn năm lên ca lên nhạc Rừng Đại ngàn ca hát thác trắng xa.

Những đồi sim tim tím ngát rừng già Gốc sim cổ xòe ra bao tán rộng Núi đá cao gió ngàn lồng lộng Hoa tím thơm cả động đèo cao.

Những ngày hè cháy sém gió lào Rừng cổ đại lao xao ngàn tiếng lá Rừng xanh êm có bao nhiêu thú lạ Con hổ nằm trên thớt đá đăm chiêu.

Pù Mát say nắng gió sớm chiều Rừng cổ thụ xanh rêu vách đá Con nai vàng say nắng chiều nghiêng ngá Thảm lá vàng nắng lóa lên hương.

Pù Mát nay nắng gió mưa sương Rừng thâm u ít đường lên núi Những cụm cây già cheo leo vách núi Ong bướm bay hút vội mật thảm hoa.

Em có về mùa thu mới chớm qua Nắng sương gió la đà như cổ tích Nhớ nghe em rừng già u tịch Giữ thâm nghiêm huyền tích rừng già.

Xứ Nghệ yêu thương gìn giữ sắc hoa Vườn Thượng uyển bao la huyền thoại Qua một lần để em còn nhớ mãi Pù Mát thông reo đọng lại dấu Tiền nhân !

Bài thơ: Xứ Nghệ – Phan Thu Hà

XỨ NGHỆ

Thơ Phan Thu Hà

Chỉ mới một lần qua xứ Nghệ quê anh Mà trong giấc mơ cũng chòng chành điệu ví Ôi lời hát sao mà da diết thế Như con sóng Lam giang dìu dặt đôi bờ.

Trót yêu rồi núi Quyết đẹp như thơ Bài học xưa “ non xanh nước biếc” Yêu làng Sen đã dưỡng nuôi người con đất Việt Đóa Sen hồng thơm ngát cả quê hương.

Chỉ một lần thôi mà quá đỗi thân thương Thương những câu hò “gừng cay muối mặn” Thương người xứ Nghệ chân tình thẳng thắn Nên ấm lòng cả “răng rứa mô tê”.

Đĩa nhút quả cà mang đậm vị hương quê Con ruốc con tôm cũng mặn mòi xứ sở Chỉ một lần thôi mà để thương để nhớ Bữa cơm ngày nào có cả nắng thành Vinh.

Em hiểu rồi miền “nước biếc non xanh” Là bao giọt mồ hôi của bao người đổ xuống Để muối trắng trên đồng , lúa xanh mượt ruộng Bình yên những cánh cò chở nắng qua sông.

Trót yêu rồi! Anh có biết không Trong giấc mơ vẫn mong về nơi ấy Về xứ Nghệ quê mình thân thương biết mấy Trong điệu ví ngàn đời – khúc ruột miền trung.

5/5 - (1 bình chọn)

Từ khóa » Bài Thơ Xứ Nghệ