Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 | SGK Tiếng ...
Có thể bạn quan tâm
Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.52 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Hướng dẫn soạn bài trang 92 SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 Tuần 27: Kể chuyện được</b><b>chứng kiến hoặc tham gia.</b>
<b>Đề bài: Chọn một trong hai đề bài sau:</b>
1. Kể một câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tơn sư trọng đạocủa người Việt Nam ta.
2. Kể một kỉ niệm về thầy giáo hoặc cơ giáo của em, qua đó thể hiện lịng biết ơn của emvới thầy cơ.
<b>Tham khảo một số bài kể dưới đây:</b>
<b>Đề 1. Kể một câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tơn sư trọng</b>đạo của người Việt Nam ta.
Năm đó tơi rời khỏi làng quê ra thành hố Hội An để tiếp tục việc học.
Ở lứa tuổi mười bốn, trình độ văn hóa lớp chín, nhờ sự giới thiệu của một người bạn học,tôi được vào "dạy kèm" cho một gia đình giàu có. Hằng ngày ngồi việc dạy kèm chobốn cô cậu ấm học từ lớp một cho đến lớp bảy, tơi cịn phải vác gạo, khiêng muối, ghihóa đơn, tính sổ.
Những lúc q nhớ nhà, q tủi thân, tơi lại tìm đến căn phịng trọ của thầy tơi. Ở đấy, tơicó thể ngồi hằng giờ bên thầy, có thể tìm đọc những sách báo tơi rất mê mà khơng có tiềnđể mua. Chỉ những lúc đó, tơi mới tìm lại được một chút khơng khí gia đình, một chúttình thương, một chút an ủi mà tôi sớm bị đánh mất.
Tơi cịn nhớ có một buổi chiều trời se lạnh, sau khi đã mệt mỏi với những tảng sách vôtư, thầy trị tơi bèn rủ nhau đi dạo phố. Khơng khí tưng bừng của phố xá những ngày cuốinăm chuẩn bị đón Noel làm cho thầy trị tơi cảm thấy cơ đơn thêm, vì thế, thầy bèn dẫntơi vào Khổng miếu để chơi.
</div><span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2><b>Theo Lê Thế</b><b>Đề 2. Kể một kỉ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em, qua đó thể hiện lịng biết ơn của</b>em với thầy cô.
Hứa Do là một học giả nổi tiếng và có đạo đức. Ơng xem các tiêu chuẩn đạo đức quantrọng hơn lợi ích cá nhân, theo như cuốn “Trang Tử” thì ơng là thầy của vua Nghiêu. Cịntheo cuốn “Lã Thị Xn Thu” thì ơng cũng là thầy của vua Thuấn. Cả ba người đều đượccoi là bậc thánh nhân.
Trong thời trị vì của vua Nghiêu, Trung Quốc là một vùng đất yên bình và trù phú. Mặcdù vua Nghiêu đã bổ nhiệm nhiều người tài trí phị tá trong việc cai trị đất nước, ơng vẫnlo lắng cịn nhiều người có đức có tài vẫn đang mai danh ẩn tích.
Để tìm được những người đó, vua Nghiêu thường tìm kiếm khắp nơi, kể cả những vùnglàng quê và miền núi xa xôi hẻo lánh. Khi vua Nghiêu nghe nói về một người tên gọi HứaDo là người đoan chính và có đạo đức cao thượng, ơng đã khơng quản đường xa để đếngặp Hứa Do.
Sau khi trò chuyện xong, Hứa Do nhận thấy vua Nghiêu quả thực là một vị minh chủ.Còn vua Nghiêu ngưỡng mộ học thức uyên thâm về các nguyên lý vũ trụ của ông, và mờiơng về làm thầy dạy cho mình.
Sau khi trở về cung, vua Nghiêu nghĩ về việc phong cho Hứa Do chức danh. Vì vậy, ơngđã tạm thời giao việc triều chính cho quan Đại Tư Nơng và đi mời Hứa Do về cung. Khigặp Hứa Do tại một tệ xá, vua Nghiêu rất mực cung kính và bái ơng làm thầy.
Vua Nghiêu nói: “Đệ tử tài kém, đức mỏng. Khi mới tiếp quản đất nước có phát nguyệnrằng sẽ tạm thời lên ngôi báu, nhất định sẽ ghé thăm tất cả những bậc hiền nhân trongthiên hạ và mời một trong số họ về giao cho họ quyền cai quản đất nước. Hiện nay đệ tửnghĩ rằng tài đức của lão sư tựa như ánh nhật nguyệt, các bậc hiền nhân trong thiên hạkhông ai sánh kịp. Đệ tử nguyện mang cả giang sơn nhường lại cho ngài. Xin ngài đừngdo dự mà hãy đảm nhận để làm an lịng mn dân trăm họ”.
Hứa Do đáp: “Bệ hạ đã cai quản giang sơn được quốc thái dân an và vạn dân phong nhạc.Đây tồn bộ là cơng lao của bệ hạ. Nếu giờ đây nhường lại cho thần tiếp nhận, chẳng phảicó nghĩa là thần đang vì danh mà làm hay sao?”
</div><span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>Một ngày, trong lúc đang làm việc trên cánh đồng, Hứa Do nghe thấy tiếng ai đó gọi lớnvà đang tiến đến: “Thầy ơi!” Hứa Do nhìn quanh và thấy vua Nghiêu. Ơng ngạc nhiênhỏi: “Bệ hạ đến đây để làm gì? Thần có thể giúp gì được chăng?”
Vua Nghiêu nói: “Lần trước học trị định đem thiên hạ nhường lại cho thầy vì học trịkém tài đức mỏng e rằng sẽ làm hại mn dân trăm họ. Không ngờ thầy khước từ và bỏđi. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, học trò thấy rằng vẫn khơng ai có thể hơn thầy. Vì lẽ đó màhọc trò lại đến thỉnh cầu thầy đảm trách nhiệm đứng đầu Cửu Châu (chỉ chín khu vựchành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc). Được vậy thì quảthực là khơng chỉ may mắn cho học trò mà còn cho cả vạn dân thiên hạ”.
Hứa Do nghe tới đó bèn nói: “Bệ hạ nói vậy thần đây chưa hiểu rõ ý. Thần chưa từngnghe nói ai đó làm chủ Cửu Châu, ngồi Thiên tử, và đó chính là bệ hạ“.
Vua Nghiêu nói: “Ngun ban đầu thì khơng có chức quan đó. Chẳng qua đệ tử thỉnh cầulão sư phụ tá nên đã đặc biệt lập ra chức quan đó để bày tỏ sự thành khẩn của mình. Xinthầy hãy nhận cho”.
Hứa Do một lần nữa từ chối và quy về ở ẩn tại một nơi vắng vẻ khơng ai tìm thấy được.Người đời biết đến câu chuyện này đều khen ngợi sự rộng lượng, khiêm tốn của vuaNghiêu và cảnh giới của Hứa Do.
Thời còn cày ruộng ở Lịch Sơn, vua Thuấn thường nhường cho người khác những mảnhđất phì nhiêu màu mỡ vì ơng coi trọng sự nhún nhường và nhân nghĩa. Trong vòng sáutháng, những người nơng dân ở đó đã nhận những mảnh đất cằn cỗi và cũng nhường chongười khác những mảnh đất màu mỡ.
Người dân ở Lịch Sơn đều kính trọng vua Thuấn đến nỗi thay vì lẽ ra phải là quan lệnhxử án thì đơi khi ơng lại là người được u cầu đứng ra phán xử. Vì ơng mà nhiều ngườiđã chuyển tới sống ở Lịch Sơn, khiến cho vùng xa xôi hẻo lánh này dần dần trở thànhmột nơi phồn thịnh. Người dân nơi đó gọi Vua Thuấn là thánh nhân, ý là: “Những ngườimà thánh nhân gặp thực sự sẽ được cảm hóa. Thánh nhân dạy chúng ta dùng nghĩa vànhường nhịn, không dạy chúng ta lấy lợi và tranh giành”.
Một lần sau khi cày ruộng xong, vua Thuấn dạo chơi ở Ki Sơn, ông thấy một ơng lãođang tiến về phía mình. Sau đó ơng lão bỗng dưng bị vấp vào một hòn đá và ngã xuốngđường.
</div><span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>Sau đó, ơng lão hỏi tên của vua Thuấn. Khi vua Thuấn nói tên của mình, ơng lão cười vànói: “Ơ! Ngài chính là người đó. Lão đã nghe nói rất nhiều về ngài. Thơi được, lão sẽ nóicho ngài biết tên, nhưng chỉ hai chúng ta biết mà thôi”.
Sau khi vua Thuấn liên tục cam đoan, lão nhân mới nói: “Lão tên gọi Hứa Do”.
Vua Thuấn lập tức quỳ xuống và vái lạy. Ơng nói với Hứa Do: “Chẳng hay tiên sinh sốngở đâu? Học trò xin được đưa ngài về nhà”.
Hứa Do cười đáp: “Vậy thì tốt quá. Xin đa tạ. Lão sống ở phía bên kia Ki Sơn”.Vua Thuấn đáp: “Có thể được hầu hạ trưởng bối chính là vinh dự của học trò”.
</div><!--links-->Từ khóa » Kể Chuyện Trang 92
-
Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 SGK Tiếng Việt ...
-
Kể Chuyện Lớp 5 Tuần 27: Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia
-
Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 SGK Tiếng Việt ...
-
Tiếng Việt Lớp 5 Tuần 27 – Kể Chuyện - Trang 92 - YouTube
-
Kể Chuyện: Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia (tiếp)
-
Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 S - Thủ Thuật
-
Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 SGK Tiếng Việt ...
-
Kể Chuyện: Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 ...
-
Kể Chuyện: Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 ...
-
Kể Chuyện được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Trang 92 SGK Tiếng Việt ...
-
Kể Chuyện: Những Quả đào Trang 92 SGK Tiếng Việt 2 Tập 2
-
Kể Chuyện: Được Chứng Kiến Hoặc Tham Gia Tiếng Việt 5
-
Giải Bài Tập Làm Văn: Kể Chuyện Tôi Có đọc đâu - Tiếng Việt 3 Tập 1 ...
-
Bài 40 Ôn Tập Và Kể Chuyện Trang 92 - Edulive