Kể Một Câu Chuyện Về Lòng Tự Trọng (8 Mẫu) - Tập Làm Văn Lớp 4

Kể lại một câu chuyện về lòng tự trọng mà em biết gồm 11 mẫu hay nhất, kèm theo dàn ý chi tiết, giúp các em học sinh lớp 4 có thêm nhiều ý tưởng mới, biết cách chắt lọc những ý hay để kể lại câu chuyện về lòng tự trọng thật hay.

Lòng tự trọng

Qua các câu chuyện còn để lại cho chúng ta những bài học quý giá, sâu sắc về lòng  tự trọng để học hỏi và noi theo. Bên cạnh đó, các em có thể tham khảo thêm mẫu kể chuyện Cây khế, Nàng tiên Ốc, Vịt con xấu xí... để rèn luyện kỹ năng kể chuyện thật tốt:

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng lớp 4

  • Dàn ý Kể một câu chuyện về lòng tự trọng
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng ngắn gọn
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng  mà em đã được nghe, được đọc
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 1
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 2
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 3
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 4
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 5
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 6
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 7
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 8
  • Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 9

Dàn ý Kể một câu chuyện về lòng tự trọng

1. Mở bài

  • Giới thiệu hoàn cảnh, nhân vật của câu chuyện muốn kể

2. Thân bài

- Đi vào chi tiết câu chuyện:

  • Người có lòng tự trọng là một cậu bé bán giày nghèo nhưng trung thực, thật thà.
  • Người có lòng tự trọng là cô hàng xóm có hoàn cảnh khó khăn nhưng không nhận sự thương hại từ người khác.
  • Người có lòng tự trọng là ông cụ già bán đồ bên đường nhưng không nhận tiền bố thí.

- Hành động thể hiện lòng tự trọng.

- Cảm xúc của em khi được nghe, chứng kiến

- Bài học rút ra

3. Kết bài

  • Nêu cảm nhận của em về tấm gương lòng tự trọng ấy

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng ngắn gọn

Chiều hôm qua, lúc cùng bố ngồi hóng gió ở công viên sau khi chạy bộ, em đã được chứng kiến một câu chuyện hết sức cảm động về lòng tự trọng.

Đó chính là một cậu bé đánh giày trạc tuổi em, nhưng rất gầy gò và có làn da đen sạm. Bộ quần áo trên người cậu bé cũ kĩ, chân đi đôi dép lào rộng hơn nên tụt hết cả về phía cổ chân. Trên đầu cậu đội chiếc mũ bèo sờn vành, hai tay ôm thùng đồ nghề nặng trĩu. Thấy cậu bé tiến lại xin đánh giày, vài người đều lắc đầu ái ngại. Có một bà cụ thấy thương cậu bé, đã dúi cho cậu một xấp tiền. Thế nhưng cậu ấy đã từ chối nhận số tiền đó. Cậu trả lại cho bà bằng hai tay và nói rằng: “Cháu cảm ơn bà. Nhưng cháu muốn nhận tiền bằng sức lao động của mình ạ!”. Câu nói của cậu bé khiến em rất sửng sốt và khâm phục cậu. Thực sự, cậu ấy có một lòng tự trọng cao lớn và không bị khuất phục bởi hành động khó khăn. Nói xong, cậu ấy xách thùng đồ nghề tiếp tục tiến về phía trước trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Câu chuyện ngày hôm ấy, em đã về nhà kể cho mẹ và chị gái của mình nghe. Ai cũng tấm tắc khen ngợi về cậu bé giàu lòng tự trọng ấy. Còn em, thì dường như đã vỡ ra cho mình một bài học quý giá rồi.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng  mà em đã được nghe, được đọc

Cạnh nhà em là gia đình chỉ có hai mẹ con của cô Mai. Em nghe mẹ nói, chồng cô bỏ đi từ hồi cô mới sinh em bé.

Gia đình cô Mai có hoàn cảnh khó khăn nhất xóm. Con còn nhỏ, mình cô đi làm chỉ đủ ăn hàng tháng. Đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn nên không thể chi tiêu tằn tiện. Sáng sớm đi học em đã thấy cô chuẩn bị đi làm, đến tối muộn, đèn nhà cô vẫn sáng, cô nhận quần áo về vắt sổ thêm sau giờ làm chính. Xóm em biết hoàn cảnh của cô nên thỉnh thoảng lại cho bộ quần áo mới, cho đồ dùng trong nhà.

Một lần, xóm quyết định sửa sang đường lối, nâng cao đường đến tránh ngập lụt mùa mưa bão. Mỗi nhà đóng hai trăm năm mươi ngàn. Mẹ em là tổ trưởng tổ dân phố, mẹ nói với em định không lấy tiền của gia đình cô Mai hoặc lấy ít hơn mọi người.

Buổi họp xóm diễn ra như thường lệ. Đến lúc đóng tiền, mẹ em có gọi cô Mai ra nói nhỏ:- Hai mẹ con em hoàn cảnh khó khăn, cứ để mọi người đỡ cho em một ít. Nhà em đóng 100 nghìn thôi nhé!

Cô Mai chỉ lặng lẽ "vâng", nhưng em nhìn thấy cô rưng rưng nước mắt. Một hôm, nhà em vừa ăn cơm xong thì cô Mai sang chơi, cầm theo một hộp bánh cho em. Nói chuyện một lúc, cô liền rút ra 150 nghìn và bảo mẹ:

- Em cảm ơn chị đã thông cảm cho mẹ con em lúc khó khăn. Nhưng đã sống chung xóm thì cái gì cũng phải công bằng rõ ràng chị ạ. Hôm nay em có tiền, em gửi chị. Chị cầm giúp em cho em thoải mái nhé.

Lúc ấy, em mới hiểu được lời bà hay dạy: "Đói cho sạch, rách cho thơm". Cô Mai quả là người có lòng tự trọng cao cả.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 1

Cuối tuần trước, cả gia đình em cùng nhau đi ăn sáng như thường lệ. Quán bánh cuốn quen thuộc đã sớm chật ních người, nhà em phải kê thêm bàn ngồi sát cạnh vỉa hè.

Trong lúc ngồi đợi bánh cuốn ra lò, có một bạn trạc tuổi em, tay xách hộp đồ nghề ra mời bố em đánh giày. Trông bạn tội nghiệp với bộ quần áo bạc màu, chân đi dép tổ ong sờn cũ, bố em gật đầu đồng ý và không quên dặn bạn đánh cho sạch.

Một lát sau, bạn nhỏ mang trả bố đôi giày bóng loáng kèm theo nụ cười thật tươi:

- Của chú hết hai mươi ngàn ạ!

Bố em mở ví tìm tiền lẻ nhưng không thấy tờ 20 nghìn nào, mẹ cũng không có. Thấy vậy, bố đưa cho cậu bé tờ 50 ngàn và nói:

- Con đi đổi tiền rồi về đưa lại cho chú nhé!

Cậu bé chần chừ một lát rồi chạy đi. Mẹ trách bố tại sao lại tin người như vậy, nhỡ cậu ấy cần tiền rồi đi luôn không trả lại thì sao. Bố chỉ cười và nói:

- Mất thì coi như làm từ thiện vậy

Nhưng không. Chỉ tầm 5 phút sau, dáng người bé nhỏ ấy đã chạy lại phía gia đình em đang ngồi. Cậu bé đưa 30 nghìn bằng cả hai tay, không quên cảm ơn bố em đã đánh giày giúp. Bố đưa lại cho cậu bé 30 nghìn và bảo:

- Chú cho con. 30 nghìn này là tiền con xứng đáng có được vì sự thật thà của mình.

Sáng hôm đó, em thấy bầu trời dường như đẹp hơn.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 2

Mai và An học cùng lớp với nhau. Hôm nay, đến lớp An nhận được thông báo nộp tiền quỹ lớp. An vốn dĩ nhà nghèo nên không mấy khi cậu có tiền sẵn trong người. Nên An đã quyết định vay tiền của Mai để nộp cho cán bộ lớp. Biết An là học sinh ngoan lại nhà nghèo nên Mai ngay lập tức đồng ý cho bạn mượn. Khi nộp xong An quay lại cảm ơn bạn và hứa ba ngày nữa sẽ trả lại tiền.

Đi học về, An định sẽ xin mẹ tiền trả Mai, nhưng An vô tình nghe được câu chuyện của mẹ và bố về khoản tiền nợ mà bác Tư sắp phải trả. Nghĩ lại, An không muốn xin mẹ nữa, để mẹ đỡ phải lo thêm. An quyết định tranh thủ tan học đi bắt một ít cua để bán lấy tiền. Đúng như hẹn, ba ngày sau, An trả Mai 20 nghìn tiền đã vay nộp quỹ. Mai nghĩ thầm, An quả là một bạn học sinh có lòng tự trọng.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 3

Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:

"Người lớn: 30.000 đồngTrẻ em trên 5 tuổi: 10.000 đồngTrẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí"

Đọc xong, ông nói với người bán vé:

- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.

- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.

- Vâng.

- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.

- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.

Câu chuyện về lòng tự trọng này có thể nói chính là tấm gương của người bố vô cùng quan trọng để con cái có thể noi thoi.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 4

Người ta thường nói, đối với mỗi người bản thân mình là quan trọng nhất. Nhưng để hiểu về bản thân một cách rõ ràng, cụ thể và đặc biệt biết cách khẳng định giá trị bản thân trong cuộc sống thì đó lại là vấn đề khiến chúng ta phải suy nghĩ. Những người làm được điều đó là những người nhận thức rất rõ “lòng tự trọng”.

Theo từ điển Tiếng Việt, “tự trọng” là coi trọng và giữ gìn phẩm cách, danh dự của mình, là ý thức coi trọng giá trị bản thân. Người có lòng “tự trọng” là người luôn biết bản thân mình là ai, mình sinh ra trên cuộc đời này để làm gì?. Điều đó được biểu hiện ở chỗ, bạn biết bản thân mình có những điểm mạnh, điểm yếu nào từ đó bạn biết cách phát huy điểm mạnh và luôn cố gắng tìm cách khắc phục điểm yếu. Đối với lứa tuổi học sinh ở lứa tuổi từ 16 – 18, tâm lý luôn muốn được làm người lớn, muốn khẳng định bản thân mình thì việc tu dưỡng lòng “tự trọng” là vô cùng quan trọng. Để làm được điều đó, trước hết bạn cần cố gắng giữ gìn các phẩm chất đạo đức, luôn tôn trọng thầy cô và giữ mối quan hệ hòa nhã với bạn bè. Đặc biệt, bạn luôn phải trung thực với chính bản thân mình và những người xung quanh. Tuyệt đối không được quay cóp, gian lận trong khi làm bài kiểm tra, bởi nếu bị thầy cô phát hiện bạn đã tự mình đánh mất đi lòng tự trọng của chính mình.

Trong học tập, bạn cần nỗ lực cố gắng tìm tòi, học hỏi để bổ sung và hoàn thiện kiến thức, hơn nữa bạn cần đặt ra cho mình mục tiêu phấn đấu và lập kế hoạch để đạt được mục tiêu đó, dù khó khăn cũng không được nản chí. Đó chính là cách bạn khẳng định bản thân. Trong giao tiếp với thầy cô, bạn bè, bạn cần giữ thái độ lễ phép và từ tốn. Dù người khác có nói sai thì bạn cũng không được cắt ngang lời hoặc có những lời lẽ xúc phạm, nếu bạn nghĩ mình làm điều đó để thể hiện cái tôi của mình thì bạn đã sai rồi, ngược lại những người xung quanh bạn sẽ nghĩ bạn thiếu tôn trọng họ và bạn sẽ làm mất hình ảnh của chính mình.

Người có lòng tự trọng luôn biết cách nhận lỗi và tìm cách sửa chữa sai lầm. Nếu bạn làm điều gì đó có lỗi với bố mẹ, bạn bè hoặc những người xung quanh, hãy nói lời xin lỗi họ và hứa lần sau sẽ không tái phạm. Đó cũng là cách bạn khẳng định giá trị bản thân. Nếu bạn né tránh hoặc đổ lỗi cho người khác, mọi người sẽ không coi trọng bạn bởi vì bạn dám làm nhưng không dám nhận, đó là hành vi hèn nhát. Bên cạnh việc cố gắng trong học tập, bạn cần biết cách hài hòa các mối quan hệ xung quanh bằng việc nói được, làm được và giúp đỡ người khác trong khả năng có thể bằng những hành động đơn giản như chào hỏi lễ phép, nói lời cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ, nói lời xin lỗi khi làm người khác phải suy nghĩ. Bởi nếu bạn làm được điều đó, mọi người sẽ luôn nhìn nhận bạn là một người tốt, họ sẽ tôn trọng và quý mến bạn. Điều đó có nghĩa là bạn đã xây dựng được hình ảnh bản thân trong mắt của những người xung quanh.

Lòng tự trọng là một nhân tố quan trọng góp phần tạo nên giá trị bản thân của một người đồng thời nó là nền tảng điều chỉnh suy nghĩ, hành động giúp bạn giao tiếp một cách hiệu quả. Người có lòng tự trọng sẽ biết cách hoàn thiện bản thân mình để trở thành một người được nhiều người yêu mến. Để làm được điều đó, bản thân mỗi người phải luôn nỗ lực, phấn đấu trong học tập cũng như trong cuộc sống.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 5

Lòng tự trọng là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam có từ xa xưa, phẩm chất này được thể hiện qua một số câu tục ngữ như: “Giấy rách phải giữ lấy lề” hay “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Mỗi người cần phải có lòng tự trọng để tự làm đẹp cho nhân cách của mình. Và câu chuyện em kể dưới đây là một ví dụ tiêu biểu thể hiện tinh thần tự trọng.

Lòng tự trọng được thể hiện qua rất nhiều hành động cụ thể như không làm ăn buôn bán gian lận, không ăn hối lộ đút lót hay đơn giản như các bạn học sinh không quay cóp trong giờ kiểm tra. Bác của em là một cán bộ ở huyện, chức của bác cũng khá cao và được nhiều kính nể tuy vậy nhưng bác vẫn rất sống một cuộc sống rất bình dị, quan tâm đến mọi người chứ không bao giờ tỏ thái độ hách dịch hay tự cao trước bất cứ ai. Chính vì vậy bác luôn được mọi người ở cả cơ quan và xóm làng kính trọng. Đặc biệt ở bác luôn có sự thanh liêm của một vị quan như ông cha ta thường nói, bác không bao giờ nhận bất cứ của ai cái gì mỗi khi giúp họ làm một số việc từ những món quà lớn như tiền hay những thứ quý giá đến những thứ nhỏ nhất như quà bánh.

Nhà bác và nhà em ở gần nhau nên em hay sang nhà bác chơi vì chị con nhà bác cũng chạc tuổi em. Em vừa đến chơi một lúc thì có một bác gái và một chị đến, họ đến nhờ bác xin cho chị ấy vào làm ở huyện hay ở xã gì đó kèm theo một giỏ hoa quả và một cái phong bì trong đó không biết có bao nhiêu tiền. Sau khi nghe hai mẹ con bác gái trình bày vấn đề của mình và đẩy giỏ hoa quả trong đó có một cái phong bì về phía bắc nhưng bác đã trả lời luôn, bác bảo bác không hứa là sẽ chắc chắn giúp được chị ấy nhưng bác sẽ cố gắng hết sức và bảo bác gái cầm số tiền đấy về để lo cho việc khác, bác còn bảo không chỉ vì họ có anh em với gia đình đằng nhà vợ bác nên mới nhận lời giúp như vậy mà đối với ai bác cũng sẽ như vậy chỉ cần họ có năng lực thật sự và có thể đảm nhiệm được công việc. Hai mẹ con bác kia rối rít cảm ơn bác và nhất quyết đòi bác nhận giỏ hoa quả, bác vui vẻ đồng ý và bảo bác gái – vợ bác đi gọt hoa quả để mọi người cùng ăn.

Khi hai người họ về rồi bác còn dặn bác gái là khi bác không có nhà thì cũng không được nhận bất cứ cái gì vì mình không chắc chắn là có giúp được họ không để đỡ áy náy về sau. Khi về em còn được bác cho một túi hoa quả mang về nhà, em kể chuyện cho bố mẹ nghe, bố mẹ rất vui và hài lòng vì có một người bác như bác, bố mẹ em bảo những người cán bộ ai mà cũng được như bác thì nhân dân được nhờ và không bao giờ có tình trạng tham nhũng, ăn hối lộ nữa.

Sự thanh liêm trong công việc của bác là một biểu hiện của lòng tự trọng mà nhiều người cần phải học hỏi, và đây chính là một phẩm chất quý báu mà chúng ta cần phải gìn giữ và phát huy.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 6

Lịch sử Việt Nam ghi nhận những vua quan, danh tướng, chiến sĩ kiệt xuất đã đổ bao công sức, hy sinh để giữ gìn non sông gấm vóc nước ta. Bên cạnh các vị quốc tướng, công thần khác, danh tướng Trần Bình Trọng cũng đã lưu danh sử sách bằng khí phách khẳng khái ngoan cường và lòng tự trọng cao cả của mình.

Năm 1285, quân Nguyên Mông ồ ạt sang xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh như thác lũ khiến triều đình và quân dân phải cân nhắc khi tham gia trận chiến. Để bảo toàn và đảm bảo chiến thắng, Quốc công Tiết chế Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đã thực hiện chiến dịch “vườn không nhà trống”. Triều đình sơ tán về Nam Định. Toàn bộ lực lượng quân đội và nhân dân rút vào rừng sâu trấn thủ nơi hiểm yếu, bỏ mặc thành trì vắng lặng, làng xóm không người. Hưng Đạo Vương chờ thế giặc suy giảm vì phong thổ, hao mòn lương thực, đạn dược sẽ phản công. Trên đường rút lui của vua, bãi sông Thiên Mạc là điểm mấu chốt để chặn giặc, lừa giặc. Tướng Trần Bình Trọng được giao chỉ huy trấn giữ bãi sông này đè chặn đường tiến quân của giặc.

Trần Bình Trọng sinh năm 1259, người xã Bảo Thái, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam. Ông kết hôn với công chúa, tước Bảo Nghĩa Hầu.

Thế giặc rất mạnh, Trần Bình Trọng cho quân đóng trại ở bờ sông Thiên Mạc, kiên quyết ngăn giặc vượt qua sông xuôi thuyền về Nam. Sau nhiều ngày chiến đấu, lực lượng quân lính hao mòn. Lúc này, hai vua Trần đã đến Nam Định. Cánh quân của Trần Bình Trọng chỉ còn là một đội quân nhỏ. Quân giặc đông hàng vạn tên vây đánh đội quân cảm tử, Trần Bình Trọng bị giặc bắt. Biết Trần Bình Trọng là danh tướng, giỏi võ nghệ, thông thạo binh thư, giặc ra sức thu phục ông hàng, hòng biến ông thành kẻ bán nước, dẫn đường cho chúng cướp nước ta. Trần Bình Trọng im lặng không đáp. Tướng giặc ngọt ngào phủ dụ:

- Có muốn làm Vương đất Bắc không?

Trần Bình Trọng quát:

- Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm Vương đất Bắc!

Biết không thể thu phục được ông, giặc trói chặt ông ở bãi sông, chờ nước triều dâng cao dìm ông chết. Tuy bị giặc giết hại nhưng khí phách trung liệt của Trần Bình Trọng đã làm rung động đã lòng quân thù. Tướng chỉ huy giặc lúc ấy ngửa mặt than: “Danh tướng nước Nam trung liệt như thể, ta e thôn tính nước Nam còn nhiều việc khó.”.

Trần Bình Trọng mất, vua Trần Nhân Tông phong ông là Bảo Nghĩa Vương. Trần Bình Trọng bị quân giặc giết hại nhưng khí phách và lòng tự trọng của ông sống mãi nghìn thu.

Tấm gương trung liệt của Trần Bình Trọng làm xúc động hàng triệu trái tim con người và là tấm gương sáng chói cho chúng em noi theo. Em hứa rèn luyện phẩm chất cách mạng, lòng tự trọng của mình, không vì bất kì mối tham lợi nào mà quên đi danh dự người Đội viên Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 7

Chắc hẳn các bạn ai cũng đều đọc chuyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao. Đặc biệt nhân vật Binh Tư trong chuyện ngắn chính là tôi. Là một người được chứng kiến câu chuyện của lão Hạc tôi vô cùng xúc động về lòng tự trọng của người nông dân ấy. Sau đây tôi xin kể câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo. Bây giờ tôi đã là chủ gia đình nhỏ nhưng vẫn có cái tính thích tiền, thích ăn ngon và động đến việc là không muốn làm. Hễ nhà nào sơ ý là tôi mượn đồ của họ về dùng tạm nên bà con hàng xóm luôn tránh xa tôi. Gần nhà tôi là nhà của lão Hạc, hoàn cảnh nhà lão cũng rất khó khăn: vợ mất sớm, có một thằng con trai bỏ đi làm đồn điền cao su bây giờ vẫn chưa thấy về. Lão sống một mình cùng con chó Vàng bầu bạn trong một túp lều tranh với ba sào vườn mà hoa màu không thu được bao nhiêu bởi thiên tai bão lũ. Tôi chẳng ưa gì lão vì lão là một người lương thiện nên dân làng ai cũng yêu quý lão.

Rồi một hôm, tôi đang ở nhà bỗng nhiên tôi nhìn thấy lão Hạc xuất hiện trước cửa nhà mình. Thấy vậy tôi liền mời lão vào nhà uống nước. Tôi thầm nghĩ: “Quái lạ, sao hôm nay lại sang nhà mình chơi vậy”. Lão Hạc cầm chén nước trên tay mà nhìn lão như có điều muốn nói. Tôi liền hỏi:

- Hôm nay lão sang đây chơi hay có việc gì vậy?

- Tôi…muốn xin anh một ít bả chó. Lão Hạc trả lời.

Tôi nhanh nhanh đáp lại:

- Được, tưởng gì chứ thứ đó tôi chẳng thiếu.

Vừa nói tôi liền chạy vào nhà lấy đưa cho lão. Lão Hạc đón vội lấy gói bả chó và rảo bước về luôn mà chẳng kịp nói lời cảm ơn. Tôi nhìn theo lão bụng cười thầm “Tưởng gì chứ lão cũng ra phết chẳng vừa đâu”. Bẵng đi một thời gian rồi một hôm tôi đang làm việc ở ngoài đồng thì thấy mọi người chạy xô về nhà lão Hạc mà chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tôi liền chạy lại xem. Vừa đến cổng, tôi thấy mọi người đứng đông đúc chen nhau. Không biết có chuyện gì, tôi bèn lẻn vào xem. Sững người tôi nhìn thấy lão Hạc đang nằm quằn quại trên sàn nhà, đầu tóc rũ rượi, quần áo xô xệch, hai mắt long song sọc, miệng xùi bọt chân tay quay cóp, thỉnh thoảng lão lại lên cơn co giật trông thật đau đớn và dữ dội. Trông thấy thế tôi hoảng sợ chạy một mạch về nhà. Về đến nhà tôi còn chưa hết sợ. Nằm trên giường tôi lẩm bẩm:

- Lão Hạc chết là do tôi vì tôi đã đưa bả chó cho lão, nếu biết thế thì tôi sẽ không đưa và lão Hạc sẽ không chết một cách đau đớn như vậy. Mà lúc đầu tôi cứ tưởng lão giống mình.

Sau cái chết của lão Hạc tôi cảm thấy rất buồn cứ nghĩ mãi không thôi về một con người giàu lòng tự trọng cho dù sống trong đói nghèo thà chết chứ không làm việc xấu. Thật là một con người đáng ngợi ca. Nghĩ đến lão Hạc là tôi lại nghĩ đến bản thân mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những hành động sai trái từ trước đến nay. Tôi tự nhủ:

- Lão Hạc ơi! Tôi xin hứa từ nay sẽ không làm việc xấu nữa, sẽ chăm chỉ làm ăn thay đổi tính cách trong con người mình để không phải cảm thấy xấu hổ về chính bản thân mình nữa. Cảm ơn lão đã dạy cho tôi bài học về lòng tự trọng bài học quý giá trong cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

Tôi đã kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng tự trọng của lão Hạc người mà tôi luôn coi như một tấm gương sáng để mình học tập và noi theo. Qua câu chuyện tôi mong các bạn sống có lòng tự trọng đừng làm những việc xấu. Hãy sống như câu tục ngữ “Đói cho sạch, rách cho thơm”

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 8

Sáng chủ nhật tuần trước, mẹ chở tôi đi ăn sáng ở một tiệm phở trên đường Lý Thái Tổ. Khách ăn khá đông, ngồi kín cả mấy dãy bàn phía trong nên mẹ con tôi phải ngồi ở chiếc bàn ngoài cùng, sát vỉa hè.

Lúc hai tô phở thơm ngon vừa được bưng ra thì một cậu bé trạc mười tuổi, trên tay cầm một xấp vé số tiến lại gần chỗ mẹ tôi, cất tiếng mời:

- Cô ơi! Mua mở hàng giùm con mấy tờ lấy hên đi cô!

Mẹ tôi vốn là người ít khi mua vé số nhưng trước vẻ ngây thơ và tội nghiệp của cậu bé, mẹ cũng mua hai tờ và đưa cho cậu bé năm ngàn đồng, bảo khỏi phải trả lại tiền thừa.

Cậu bé loay hoay tìm trong mớ tiền lẻ, lấy ra một ngàn rồi đưa trả mẹ tôi bằng cả hai tay:

- Cháu gửi lại cô ạ!

Mẹ tôi khen cậu bé ngoan, tuy nhỏ mà đã có lòng tự trọng.

Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 9

“Vé số! Vé số! Chiều xổ đây!” Đó là tiếng rao của đứa trẻ trạc tuổi tôi mà mỗi lần đi ngang qua tiệm cà phê Ngọc Châu cạnh bờ hồ Trúc Giang thuộc trung tâm thị xã mà tôi thường nghe rất quen thuộc. Thú thật là tôi không biết tên bạn ấy và cũng không rõ nhà bạn ấy ở chỗ nào? Nghe tiếng rao chào mời dẻo quẹo, hay hay, tôi và Vượng dừng lại nhìn cậu bạn rao mời hết bàn này đến bàn khác: “Cặp vé số gánh đẹp lắm anh ơi, mua giùm em! Còn cặp này số đẹp rồng bay, hay ra lắm! Và đây nữa, cặp nguyên số thần tài, chú mua đi, chiều “dô” đây!”… Lời chào mời của cậu vừa dịu dàng vừa tha thiết, làm cho khách hàng không có ý định mua cũng phải xiêu lòng mua vài ba tờ. Bất chợt có một vị khách ăn mặc sang trọng vẫy cậu tới, nói:

- Cặp “thần tài” bao nhiêu tờ hả cháu?

- Dạ, năm mươi ạ! Vị khách cầm lấy cặp vé số, rồi rút bóp đưa cho cậu tờ giấy bạc một trăm nghìn loại tiền mới. Cậu cầm lấy, vẻ mặt hớn hở, cám ơn vị khách. Vị khách đi rồi, cậu tần ngần nhìn theo như muốn gửi lời chào cảm ơn. Thế rồi, cậu mẩn mê tờ giấy bạc. Bỗng cậu hớt hơ hớt hải đuổi theo vị khách. Vừa chạy cậu vừa kêu to: - Chú gì ơi! Chờ cháu với! Chú trả dư tiền cho cháu một trăm ngàn, nè!

Ông khách cảm động xoa đầu cậu, nói:

- Cảm ơn cháu! Cháu là một đứa trẻ thật thà trung thực có lòng tự trọng. Chú biếu luôn cho cháu đấy!

- Không! Cháu không nhận đâu. Chú mùa giùm cháu nhiều như thế là cháu cám ơn rồi.

Nói xong, cậu nhét tờ giấy bạc năm mươi ngàn vào túi vị khách rồi tung chân sáo nhảy đi, miệng huýt gió bài gì đó không rõ.

Từ khóa » Kể 1 Câu Chuyện Về Lòng Tự Trọng Lớp 9