Lời Bài Thơ Sự Tích Quan Thế Âm Bồ Tát (2) (Hoàng Nghi) - TKaraoke

    • Trang chủ
    • Thơ mới đăng
    • Thơ xem nhiều
    • Thêm bài thơ
    • Diễn Đàn
    • Lời Nhạc
    • Phần mềm TKaraoke
Menu
  • Trang chủ
  • Thơ mới đăng
  • Thơ xem nhiều
  • Thêm bài thơ
  • Diễn Đàn
  • Lời Nhạc
  • Phần mềm TKaraoke
Guest|Đăng ký| Đăng nhập Poem logo Poem logo

sự tích quan thế âm bồ tát (2)

Tác giả: Hoàng Nghi Tích Bà Diệu Thiện Hay Quan Âm Nam HảiThuở xưa Ấn Độ ấy màCó vương quốc nhỏ tên là Hưng LâmNhà vua đức độ từ tâmLinh Ưu tên thật ,hiệu*1*nhầm Diệu Trang.....Các nước lân cậnPhía tây Thiên Trúc giáp đườngXiêm La,phía bắc cũng dường giáp ranhPhật Chai Quốc,phía Đông thànhCòn Thiên Chơn Quốc giáp ranh nam đườngHưng Lâm trong nước thịnh hưngVua hiền tôi giỏi cũng chừng ấm noDân thì cày cấy chuyên loMọi bề đất nước tự do thái hòaChánh thuê của đức vua là :Chính cung hoàng hậu tâm bà hiền lươngNiên danh Bửu Đức hiệu thườngBốn mươi năm sống mà không con nàoBà thầm cầu nguyện ước aoCho mình được đặng thai vào quí nhơnXin vua lên núi Huê SơnLạy Thần cầu tự mong con được nhờVua bèn sai lính sẵn chờQuân gia rầm rộ,đến bờ Huê SơnÍt lâu lời nguyện được trònCó thai sanh đặng được con ra đờiMột nàng công chúa xinh tươiDiệu Thanh tên gọi người người reo vuiChẳng lâu lại được tin vuiHạ sanh công chúa thứ hai ra đờiDiệu Âm tên ấy của ngườiSau cùng Diệu Thiện ra đời thứ baCũng là Diệu Thiện ấy màNgày sau đắc đạo hiệu là Quan Âm ...Nhà vua buồn bã trầm ngâmNgai vàng định gởi chẳng mầm con traiNgôi này truyền lại cho aiTrong ba phò mã chọn ngay một ngườiDiệu Thanh với,Diệu Âm thờiĐã tròn hôn ước theo lời vua banCả hai đều giữ phận anĐính hôn hai vị viên quan trong triềuCòn riêng Diệu Thiện đủ điềuLấy chồng chẳng chịu thật nhiều lý doKhông cần suy nghĩ đắn đoMột lòng kiên quyết chuyên lo tu hànhNghe con nói vậy sao đànhNỗi cơn thịnh nộ buộc đành tuân theoNàng bèn cất tiếng kêu reo :Nếu cha định thế hãy theo ý nàngKết hôn thầy thuốc thưa rằng :Ý con là muốn chữa hàng quan nguNạn tai nắng lửa mưa dầuTuyết băng buốt giá gieo sầu thế gianXấu xa,ích kỷ,kẻ gianTật nguyền,bệnh hoạn muôn vàn gieo neoPhân chia giai cấp giàu,nghèoCòn bao ngang trái mãi đeo trên đờiNàng còn lại nói to lời:Bồ đề Đức Phật,rạng ngời minh tâmVua càng tức giận hờn câmXiên y lột hết giam cầm huê viênCho nàng đói lạnh chẳng yênĐể mà phải chết,hết phiền long vua.Nhưng lòng công chúa không thuaMà còn cảm tạ ơn vua phạt nàngVui tươi chịu khổ thân vàngCác bà mệnh phụ dụ nàng hồi tâmChí tu nàng quyết vẫn cầmKhư khư một mực giữ mầm quy yBao nhiêu gian khổ ngại chiVào chùa Bạch Tước quy y tham thiềnHay tin vua vẫn để yênCho rằng công chúa nhập thiền chẳng lâuKhông kham mưa nắng dãi dầuGian nan cực khổ quay đầu về cungBao nhiêu khổ cực khôn cùngKhó mà chịu nỗi đến cùng chịu thuaTuân theo mật lệnh nhà vuaNơi chùa Bạch Tước bốn mùa khổ gianBuộc nàng phải chịu cơ hànBao điều mệt nhọc,đê hèn nàng mangNhưng nàng chẳng một tiếng thanKhi làm phận sự thánh thần hộ choHùm beo,chim chóc cùng loSư bà biết thế dâng cho sớ vềVua bèn ra kế thật ghêCho nàng kinh khủng mà về cung ngayBỗng nhiên chợt có một ngàyQuân binh kéo đến bao vây khắp chùaHỏa thêu bốn mặt quanh chùaNi cô,sư cụ cùng ùa chạy nhanhTiếng kêu trời đất thất thanhChỉ nàng Diệu Thiện lòng thành an nhiênGiữ tâm bất động ngồi thiềnNguyện cầu Đức Phật nàng nguyền theo gươngXin Ngài hãy đến cứu nàngRút trâm cài tóc tìm đàng qui tiênBèn đâm vào họng ngay liềnKhông gian đầy ắp máu hiền đỏ tươiTức thì mây kéo đầy trờiThiên hôn,địa ám mưa rơi mịt mùMưa to,ngọn lửa mờ luDần dần êm dịu rồi vù tắt ngay.Quân binh hoảng chạy như bayVề triều báo lại liền ngay việc nàyVua bèn hạ lệnh bắt vâyĐưa nàng về điện liền ngay tức thìNàng tuân lệnh,chẳng cãi gìĐến khi về tới,ca thi tiệc tùngNhà vua mở tiệc ca xangBày ra lễ hội vô cùng vui tươiCốt đem nàng trở lại đờiPhong lưu,khoái lạc mà thôi tu hànhNhưng mà mưu kế không thànhVua bèn hăm dọa tử hình xem saoLòng nàng cũng chẳng hề naoThế cùng vua mới cho đao trảm nàngSai quân đưa khỏi hoàng cungĐến giờ hành quyết hãy dùng hình ngayThần Hoàng Bổn Cảnh liền hayTâu lên Ngọc Đế liền ngay chuyện nàyNgọc Hoàng hạ lệnh như vầy:Hồn nàng hãy giữ chớ đày địa môn*3*Bỗng nhiên trống đánh dập dồnGiờ hành hình đến tiễn hồn nàng điGiơ đao,đao gãy làm haiBỏ đao,rút giáo đâm thì tét đôiChỉ còn một nước mà thôiChính là xử giảo*4* cho rồi là xongĐến giờ nổi trận cuồng phongLàm cho trời đất quay cuồng tối tămRiêng nàng đạo hạnh cao thâmHào quang sáng rỡ,hàng trăm ánh vàngBỗng đâu hổ đến bên nàngĐó là do chính Thần Hoàng*5* hiện raCõng thây nàng chạy đi xaChạy vào núi thẳm tránh xa chuyện đờiNgười xem hoảng chạy lơ xơQuan quân ảo não,rã rời lo âuTrở về triều gặp vua tâuVua không nao núng âu sầu việc chiCho rằng:thây cọp tha điĐó là trừng phạt ai bi nặng nềRáng thêm chừng phạt vua phêPhạt nàng bất hiếu không hề nghe cha.......Xuống Địa PhủCũng nhờ huyền diệu ấy màTuy nàng đã chết hồn xa khỏi đờiXác thân Diệu Thiện chẳng rờiMơ màng nàng thấy như vời chiêm baoCơ hồ lướt gió,mây,saoVà khi tỉnh lại mình vào hư khôngCõi xa thế giớ lạ lùngKhông người,không vật,cũng không núi đồiBỗng đâu trước mắt một ngườiThanh niên bước đến,rạng ngời hao quangVị này đến trước mặt nàngNói rằng ta đến đón nàng ở đâyVâng theo Diêm Chúa lệnh đâyMời nàng xuống viếng chuyến này Diêm CungĐể mà được thấy rõ ràngPhạt hình khốn khổ tội mang bị đàyBao nhiêu cảnh khổ bi aiNàng đều trông thấy xót thay cho lòngCũng nhờ vào sức thần thôngTừ bi thuyết pháp của nàng cứu nguyCác hồn giam giữ được điThoát ra khỏi ngục mà đi luân hồiMinh Vương Thập Điện ước thôi Nghe nàng thuyết pháp cho rồi ước mongCho Mười Vua,được thỏa lòngNhưng nàng xin thả hết vòng tội nhânCác vua ưng thuận một lầnThì nàng dùng hết phép thần thuyết KinhChợt trong nháy mắt U MinhBiến thành lạc cảnh vãng sinh âm hồnCõi u đồ,đã trống trơnDiêm Vương liền phán cho hồn nàng điDương gian trở lại tức thìKhi nàng tỉnh dậy biết đi phương nàoThế Tôn linh hiển biết baoHiện ra chỉ dẫn đường nào để điDạy nàng lên núi quy yPhổ Đà,Nam Hải đặng khi tu hànhCù lao,Hương Đảo nơi lànhMuốn đi đến đó lòng thành phải anTrải qua đường dặm ba ngànThế nên Đức Phật cho nàng Đào TiênĐể cho đói khác được yênMột năm đói khát không phiền hà chiTrường sanh có đặng một khiThượng trình sắm sửa nàng đi lên đườngĐức Trường Canh Thái Bạch thươngTruyền cho Bổn Cảnh Thần Hoàng giúp ngayHóa ra con hổ liền ngayCõng nàng ra đến nơi đây tức thìPhổ Đà Sơn,thoáng phút giâyNàng đà đến được nơi này để tu...........Đắc ĐạoChín năm nàng đặng kỳ tuTức thì Phập Tiếp Dẫn du sơn hàCho hay thần núi Phổ ĐàRằng nàng Diệu Thiện đạo là cao siêuVị này còn nói đôi điềuĐạo nàng đạt được trên nhiều Phật giaĐứng trên Bồ Tát thật xaVà còn cai quản chúng ta,các NgàiHôm nay mười chín,tháng haiYêu cầu Ngài ấy nhận ngay danh NgườiVị danh cao thượng đất trờiĐể mà cứu rỗi người đời,chúng sanhSơn thần bèn triệu tập nhanhCác thần,tiên,thánh xung quanh Phổ ĐàĐến chầu,xưng tụng ấy màNgợi khen Bồ Tát bao la đạo vàngHợp đàn chứng quả vừa xongTừ nay thường gọi theo lòng người thôiQuan Âm Nam Hải đúng rồiCòn bao danh hiệu xa xôi như là:Có khi Phật Tổ Phổ ĐàCó người lại gọi Ngài là Như Lai*6*Tòa sen Bồ Tát ngự ngayĐể mà tiếp kiến các ngài Tiên gia...Thâu Nhận Thiện Tài Đồng TửChư Tiên mới định chọn raMột thanh đồng tử để mà hầu bênMay đâu có một vị tênXưng là Hoàn Thiện Tài lên theo hầuVị này bày tỏ đôi câu::Mồ côi cha mẹ nên cầu quy yTu hành Phật Pháp từ biĐọc kinh đặng đức mấy thì phép thôngNhưng vì chứng quả chưa xongNghe tin Bồ Tát rất mong gặp NgàiVượt qua muôn dặm đường dàiĐến đây yết kiến xin Ngài nhận thâuĐược làm đệ tử theo hầuLòng con ao ước nguyện cầu Ngài ưngTrước tiên Bồ Tát thử lòngThử tâm đệ tử xem chừng ra saoĐể xem đức hạnh thế nàoĐể Ngài thâu nhận cho vào Phật giaNgài ban sắc lệnh truyền ra::Sơn thần,thổ địa hóa ra phỉ đồHọ cùng ào ạt xông vôBao vây đánh cướp,bổ xô Phổ ĐàNgài thì giả sợ kêu laXin người đến cứu,giả đà sa chânHố sâu rơi xuống kim thânThiện Tài thấy vây bỏ thân cứu thầyNhảy luôn xuống hố sâu nàyQuyền năng pháp lực chưa đầy đặng caoNên đành thiệt mạng luôn nàoThần thông Bồ Tát dùng vào cứu ngayThiện Tài tỉnh dậy lạ thayThì liền trông thấy xác ngay bên mìnhQuan Âm cho biết tận tìnhXác phàm Đồng Tử đặng lành bỏ điNhập vào cõi thánh liền khiTừ nay đồng tử phải đi theo NgàiMột lòng phụng sự bên NgàiĐể mà cứu độ người đời chúng sanh.....Thâu Nhận Long NữThời gian thấm thoát trôi nhanhQuan Âm Bồ Tát đạo hành thâm sâuLại thêm đệ tử được thâuTên là Long Nữ xin cầu được theoViệc này âu cũng trời gieoCháu vua Nam Hải*7* xin theo hầu NgàiCũng là duyên phước lành thaiĐệ Tam Thái Tử*8* một ngày dạo chơiHóa làm con cá lượn bơiDạo chơi trên mặt biển khơi vui vầyChẳng may vướng lưới ông chàiÔng đem cá ấy bán ngoài chợ ngayViệc này Bồ Tát liền hayBèn sai đệ tử Thiện Tài giải nguyGiả thành dân đến mua điĐêm ra ngoài biển thả ngay cá nàyLong Vương nhớ rõ ơn nàyĐịnh dâng Bồ Tát ngọc thay lời vàngNgọc kia quí hiếm vô vànBan đêm chiếu sáng chẳng tàn ánh dươngGiúp Ngài đọc sách tận tườngThâu đêm sáng rọi mà không cần đènDạy cho Long Nữ dâng lênLà con Thái Tử*9* bổn thân dưng NgàiĐến nơi dâng ngọc xong rồiHuyền năng đức độ phục thôi muôn phầnVơi đi Long Nữ lòng trầnCầu xin Bồ Tát ân cần nhận thâuNgài liền ưng thuận nguyện cầuNhận làm đệ tử theo hầu cạnh bên. .... ..Nhà Vua BệnhNói về vua Diệu Trang VươngTừ khi chước độc hại nàng đi xaNhà vua mắc bệnh lạ làToàn thân vua phải thối tha ghẻ lầyNhói đau,khổ sở mang đầyLàm cho vua phải đêm ngày kêu laĐức Bồ Tát,ngự ở xaQuang minh phóng đại biết ra chuyện nàyNhà vua hạ lệnh truyền điBảng đăng cầu kiếm danh y cứu ngườiBỗng đâu xuất hiện một ngườiLà do Bồ Tát hóa dời nhà sưĐến xin chữa bệnh lòng từNhà vua gặp mặt,nhà sư tâu vầy::Tìm ra đôi mắt,đôi tayCủa thân nhân mới đặng thay trị lànhPhổ Đà Sơn, chốn tu hànhPhải ra chốn ấy đặng thành mắt,tayVua truyền hai vị quan saiVội vàng,cấp tốc đến ngay Phổ ĐàTìm hai món ấy cho raĐêm về trị bệnh để mà tồn sinhẤy nên phò mã bất bìnhHai người định giết cho đành nhà sưRồi sau toan tính lợi tưÂm mưu xóa vị chẳng từ nhà vuaViệc này Bồ Tát rõ raBèn sai đồng tử giả ra lính hầuBên vua kề cận thật lâuĐề phòng kế độc thâm sâu hại ngườiĐến khi phò mã giả vờiSai quân dưng độc hại đời nhà vuaNói là thuốc của sư đưaĐem cho vua uống để mà bệnh yênThì tên thị vệ bưng liềnSẵn tay làm đổ ngay liền hết trơnCũng đang lúc ấy một tênLẻn vào phòng khách một bên hại ngườiĐịnh tâm thích khách sư thầyNgài bèn dùng phép trói ngay tên nàyCơ mưu bại lộ người hayCả hai phò mã sợ đày khổ mangNên dùng thuốc độc tự hàngCả hai tự tử khỏi mang tội hìnhHai công chúa, phải tội tìnhLiên can đều bị biếm mình lãnh cungĂn năn,hối hận vô cùngNoi gương Diệu Thiện,một lòng xuất giaHai nàng tấn hóa nhiều raCon đường tu niệm hiểu xa đạo vàngĐức Bồ Tát,biết rõ ràngHóa ra tượng bạch sẵn sàng đưa điHai nàng công chúa tuân yĐể mà đến cảnh Phật Đài đặng tuTránh xa tục lụy âm uGiàu sang vật chất phù du trên đời ...Trị Bệnh VuaTừ ngày tuân mệnh nhà vuaCả hai sứ giả ngựa đua dặm đườngTuôn mây lướt gió khắp phươngBiết bao khổ cực trên đường đến nơiPhổ Đà Sơn,đến rã rờiThiện Tài phụng lệnh ra mời cả haiHai người vội vã trình bàyĐầu đuôi sự việc rõ ngay ngọn ngànhRồi vào yết kiến lòng thànhĐức Bồ Tát vẫn ngự mình liên senThấy hai vị đến Ngài bènTrao cho con mắt ở bên tả liềnCánh tay bên tả trao luônCả hai món ấy từ thân của mìnhViệc xong sứ giả chân tìnhCáo từ,lạy tạ hành trình về cungGặp vua, hoàng hậu liền dưngLên cho hai món mong răng bệnh yênCánh tay hoàng hậu nhìn lênThì bà trông thấy ở bên nốt ruồiKhi nghe sứ giả tả rồiDáng người đã tặng cả hai vật nàyẤy thì quả quyết liền ngayLà con mình đó lòng đầy đớn đauSư bèn hai món trộn vàoVới vài thảo dược đắp vào nửa thânNhà vua bên trái một phầnTức thì bên mặt cũng gần hết đauSư liền tâu ý lần sauXin vua cho sứ giả vào Đà Sơn*10*Tìm cho con mắt mặt cònVà luôn tay mặt cho tròn đặng khiLệnh truyền sứ giả ra điKhông lâu về đủ như y lệnh truyềnNhà sư vội vã làm liềnCũng y như trước nửa thân vua lànhTừ đây vua đã bệnh lànhNhờ vào chí hiếu lòng thành của conĐạo con Diệu Thiện làm trònAi ai cũng biết vẫn còn tiếng thơmSau khi khỏi bệnh một hômVua cùng hoàng hậu đi tìm cám ơnLiền đi ra,Phổ Đà SơnTìm lên Bồ Tát tạ ơn cưu ngườiĐường xa trăm nẻo nan nguyThần thông Bồ Tát cứu nguy trên đườngĐến nơi thì thấy tận tườngLiên đài Bồ Tát trông dường giống conHai tay và mắt chẳng cònNhà vua xúc động,ăn năn vô cùngBèn quỳ cầu nguyện ước mongCho con được sống,đặng đồng mắt tayY lời khấn nguyện liền ngayThấy con trước mặt,mắt,tay đủ đầyThân hình khẻo mạnh lạ thayDung nhan,dáng vẻ như ngày xưa kiaThế nên vua nhạc nhiên kìaVua cùng hoàng hậu định lìa khỏi cungLìa nơi điện ngọc,đền vàngLánh mình trần tục tìm đàng thiên nhaiThần thông Bồ Tát lạ thaiVô biên cứu khổ,bi ai trên đời. Mai Hoàng Nghi ....Vương Hoàng Nghi(dựa theo truyện viết của Huệ Lương)......chú giải1 hiệu:niên hiệu2 Thiên Trúc:nước Thiên Trúc3 địa môn ;địa phủ4 xử giảo ;thắt cổ5 thần hoàng; thần hoàng bổn cảnh6 vua nam hải;nam hải long vương
info poem link share poem Thêm vào danh sách bài thơ yêu thích
Bài này đã được xem 4779 lần
Người đăng: Hoang Nghi
Hình 1 | 2 | 3 | 4

Các bài thơ tương tự:

  • • SỰ TÍCH MÚA LÂN ĐÊM RẰM TRUNG THU (Gia Long Hp)
  • • SỰ TÍCH VỀ LOÀI HOA VIOLET (Phạm Hoàng Tuyên)
  • • SỰ TÍCH HOA PƠ LANG (Đinh Kim Chung)
  • • SỰ TÍCH TRẦU CAU (Đinh Kim Chung)
  • • SỰ TÍCH TÁO QUÂN (Đinh Kim Chung)
  • • SỰ TÍCH 12 CON GIÁP (CHẾ TÁC) (Đặng Hoàng Vũ)
  • • SỰ TÍCH VỀ MÙNG 8 THÁNG 3 (Phạm Bá Diện (Hồng Hà))
  • • SỰ TÍCH VŨ (Lê Sáng)
  • • SỰ TÍCH MÙNG 8 Tháng 3 ( Hài ) (Phạm Bá Diện ( Hồng Hà ))
  • • SỰ TÍCH CÁ CHÉP HÓA RỒNG (Thơ Tình Bóng Đá) (TRẦN LÂN)

Ý kiến bạn đọc

Xem bai tho nay dung Tieng Viet khong dau
Copyright © 2008-2024 T Software Solutions LLC. All rights reserved.
  • Advertising
  • |
  • Privacy Notice
  • |
  • Contact Us
TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
--Tìm tất cả-- Tìm Lời Tựa Tìm Lời thơ Tìm Tác giả
Tìm kiếm

Từ khóa » Sự Tích Quan âm Bán Cá