Lung Linh ánh đèn Hà Nội - BÁO QUỐC PHÒNG THỦ ĐÔ

 

QPTĐ-“Người Hà Nội hôm nay ra đi, mang theo mình bao nhiêu nỗi nhớ, những ánh đèn qua ô cửa sổ, bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu. Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng. Một cô gái lên đường đi xa, vẫn thuỷ chung với cả tấm lòng. Hà Nội ơi! Một trái tim hồng!”. Nhắc tới Hà Nội, ngoài sự hối hả, những nét chấm phá như: Cây cầu Long Biên nối chiều dài hai đầu nỗi nhớ, Tháp Rùa soi bóng giữa lòng hồ Gươm mênh mông, những câu chuyện tình yêu nên thơ trong tác phẩm “Hà Nội trái tim hồng” (tác giả Nguyễn Đức Toàn)…thì còn có những điểm nhấn khiến ai đi qua cũng đều nhớ về-đó chính là ánh đèn qua ô cửa sổ.

Hà Nội tráng lệ dưới ánh đèn đêm. (Ảnh: Internet)

Nếu ví Hà Nội như một cô công chúa thì ban ngày cô gái đó tràn đầy nhựa sống, vui vẻ, tung tăng, có cả hối hả trong dòng người tấp nập bao nhiêu thì khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đêm Hà Nội bật sáng, cô gái ấy lúc này như được trút lớp xiêm y hoa lệ để thay thế bằng sự dịu dàng, tinh khôi và đẹp “lung linh” đến không ngờ. Tôi nhớ một lần chạy xe từ Hà Nội về phía Sân bay Nội Bài khi phố đã lên đèn, bạn biết không, ngay khoảnh khắc bắt gặp vô vàn những ánh đèn từ những ô cửa sổ “bung” ra trong đêm, chiếc xe chầm chậm trôi từ chân cầu Nhật Tân thoai thoải đi giữa lòng đường và ngắm trọn một góc Hà Nội trong lăng kính của mình. 

Chao ôi! Hà Nội đẹp đến ngỡ ngàng. 

Tôi không thể tin Hà Nội lại đẹp đến nhường đó, những ánh đèn từ những ngôi nhà nhìn từ xa như những ước mơ xếp tầng tầng, ken dày lóa sáng và loáng loáng giữa những cơn gió chao lượn, phía trước bầu trời là những ngôi sao lấp lánh. Tất cả hòa vào nhau như một vũ điệu ánh sáng thật tuyệt hảo và nên thơ. Ở một khía cạnh nào đó, tôi tin chính đèn đêm Hà Nội cũng là tác nhân rất tích cực để dệt nên những câu chuyện tình yêu đi cùng năm tháng.

Không chỉ ánh đèn qua ô cửa sổ, trở lại với khoảng không ngay trước mắt mình thôi, hàng đèn đường xếp thẳng tăm tắp theo vòng quay của bánh xe cứ cuốn trôi, nó khiến cho người ta có cảm giác về một thế giới cổ tích đầy hư ảo. Một nhà văn người Pháp, trong tác phẩm “Việt Nam xứ sở nước và thạch sùng” cũng đã từng nhắc đến đèn đường, ông ví chiếc đèn đường như người phụ nữ Việt Nam đội chiếc nón nhỏ mang theo quang gánh. Không hiểu vì sao ông có liên tưởng như vậy nhưng quả thực nó rất thú vị. Giữa Hà Nội trong ánh đèn đêm, tôi có thể hiểu tại sao chính Hà Nội, chỉ Hà Nội thôi lại xuất hiện dày đặc trong những tác phẩm văn học, nghệ thuật, khơi gợi biết bao sáng tạo của những người đã sinh ra, lớn lên hay đôi khi chỉ đi qua nơi này thật vội vàng, hối hả như nhịp sống người Thủ đô.

Chia xa một góc ngoại thành Hà Nội trở về những con phố cổ, Hà Nội lúc này là sự hòa trộn của không gian ngập tràn ánh đèn lung linh, tráng lệ với nhịp sống, sôi động, hiện đại và trẻ trung. Dù đã khuya, Hà Nội vẫn rực rỡ ánh đèn, hòa với tiếng bước chân của những người muốn khám phá phố cổ, khám phá vẻ đẹp rất đặc trưng của nơi này. Ai đó đã từng nói, Thành phố về đêm luôn khơi gợi bao nhiêu xúc cảm, nỗi niềm của những người yêu Hà Nội. Ở bất cứ ngõ ngách nào ở những con phố cổ, ta cũng đều dễ dàng tìm thấy những món ăn thú vị, những món đồ xinh xinh mang theo bóng hình Hà Nội.

Dưới những ánh đèn, có đôi khi là mưa bay, đôi khi là ngày trở gió, rồi có những nụ cười, có cả những giọt nước mắt nhưng tất cả tâm tư buồn vui ấy, những năm tháng cuộc đời của mỗi người đi qua nơi này đều có sự chứng kiến của ánh đèn vàng Hà Nội. Một thứ ánh sáng đủ ấm, đủ trầm và đôi khi là lạnh lẽo, “đặc quánh” Hà Nội đủ làm lay động lòng người, đủ tạo nên những xúc cảm theo tâm trí mỗi người.

Nếu bạn đã quen với những tấp nập nơi Thủ đô khi Thành phố lên đèn thì chứng kiến Hà Nội những ngày Đông lạnh giá, Tết cổ truyền của dân tộc lại cho ta cảm giác thực sự thú vị và đặc biệt. Quảng trường Ba Đình, phố cổ, Nhà hát lớn, hồ Gươm, hồ Tây… những địa danh thường ngày tấp nập là thế giờ đây cũng yên ắng hơn bao giờ hết bên những hàng cây khẳng khiu, trơ trụi lá. Không ồn ã, không xô bồ, vội vã, những biểu tượng của Thủ đô như được trả lại nguyên vẹn nét cổ kính, bình yên đã có hàng trăm tuổi. Trong cái giá lạnh đến từ bốn bề, Hà Nội thật suy tư và trầm tĩnh. Trên các con đường, chỉ lác đác bóng người, những ánh đèn từ ô cửa vẫn le lói nhưng vẫn có chút gì đó thật cô liêu, khiến lòng người trở nên cô đơn và muốn gần nhau hơn hơn bao giờ hết.

Và Hà Nội đẹp từ những điều như thế!

Trần Hiền

Từ khóa » đèn điện Sáng Lung Linh Như