| TIẾNG THU Em không nghe mùa thu, Dưới trăng mờ thổn thức? Em không nghe rạo rực, Hình ảnh kẻ chinh phu, Trong lòng người cô phụ? Em không nghe rừng thu, Lá thu kêu xào xạc; Con nai vàng ngơ ngác, Đạp trên lá vàng khô? Lưu Trọng Lư  MUÀ THU NĂM NGOÁI Trời không nắng cũng không mưa, Chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung. Chiều buồn như mối sầu chung, Lòng êm nghe thoảng tơ chùng chốn xa. Đâu hình tàu chậm quên ga, Bâng khuâng, gió nhớ về qua lá đầy. Tôi đi lại mãi chốn này, Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang. Dưới chân mỗi lối thu vàng, Tình xa xăm lắm, tôi càng muốn yêu! Hồ Dzếnh Nhà thơ Hồ Dzếnh (đọc theo âm Quảng Đông cuả hai chữ Hồ Anh 胡英) tên thật là Hà Triệu Anh, sinh năm 1916, mang hai giòng máu Hoa – Việt. Cha ông là Hà Kiến Huân, người Quảng Ðông, Trung Quốc sang Việt Nam định cư vào những năm cuối cùng của thế kỷ 19. Mẹ ông là Đặng Thị Văn, một cô gái lái đò ngang trên sông Ghép, Thanh Hoá.  ĐÂY MUÀ THU TỚI Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng. Đây mùa thu tới mùa thu tới, Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành, Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh. Những luồng run rẩy rung rinh lá, Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ, Non xa khởi sự nhạt sương mờ. Đã nghe rét mướt luồn trong gió, Đã vắng người sang những chuyến đò. Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói, Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì. Xuân Diệu  THU Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu. Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu hạnh; Cành biếc run run chân ý nhi. Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa, Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà. Buồn ở sông xanh nghe đã lại, Mơ hồ trong một tiếng chim qua. Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm, Hây hây thục nữ mắt như thuyền; Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu, Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên. Xuân Diệu  Ý THU Những chút hồ buồn trong lá rụng, Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; Chẳng hái mà hoa cũng hết dần. Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, Thế mà ve đã tắt theo hè. Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; Gió vỡ ngoài kia ai có nghe? Hôm nay tôi đã chết theo người Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, Cách xa chôn hết nhớ thương rồi. Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên. Muốn bước trong đời, phải dậm trên; Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng. Nhưng hoa có thể cứ lâu bền. Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi? Đã xa, sao lại hứa yêu hoài? Thực là dị quá - Mà tôi nữa! Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai? Xuân Diệu |